Một Chén Chè Nhỏ
Chương 3
Càng giống như một điều hiển nhiên.
Kể từ khi họ quen biết nhau, Quý Nguy luôn có thể xuất hiện đúng thời điểm mà Thang Húc Ân cần, chưa bao giờ vắng mặt.
Thang Húc Ân cảm thấy đây là dấu hiệu chứng tỏ bọn họ chính là đồng bọn trời định.
Thang Húc Ân: [Tôi còn tưởng cậu đã ngủ rồi. Đánh thức cậu à?]
Quý Nguy: [Không. Cậu vẫn luôn không trả lời tin nhắn, tương đối khác thường, đang suy nghĩ có phải đã xảy ra chuyện gì không?]
Thang Húc Ân: [Có thể gọi cho cậu không?]
Quý Nguy: [Đương nhiên có thể.]
Thang Húc Ân cũng biết là có thể, vì Quý Nguy là một người đàn ông độc thân sống một mình. Nhưng anh vốn là người tương đối lịch sự, trước khi làm chuyện gì cũng do dự rất lâu, luôn cảm thấy không nên làm phiền người khác.
Thang Húc Ân trốn ở trong chăn, nhỏ giọng kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong tối nay một lần. Không biết tại sao, sau khi kể với Quý Nguy, cảm xúc đang bị đè nén trong lòng lại bỗng chốc được giải tỏa. Linh hồn bất an lo sợ không yên cũng trở về với cơ thể, khiến anh cảm thấy bình tĩnh hơn. Anh ngượng ngùng nói: “Hình như cũng không phải là chuyện gì lớn.”
“Xin lỗi nhé, quên trả lời tin nhắn của cậu.”
Quý Nguy hỏi: “Cậu hiện tại rất buồn phải không?”
Thang Húc Ân đáp: “Cũng không phải quá buồn bực. Chỉ là… có hơi mơ hồ. Cảm giác kỳ lỳ lạ lạ.”
Quý Nguy mời anh: “Phản ứng của cậu vốn đã trì độn rồi, có tâm sự gì đều thích giấu trong lòng, khiến chính mình cũng nghẹn đến hư. Chờ thêm vài ngày nữa mới kịp phản ứng thì lại tiếp tục một mình chịu đựng. Dù sao tôi cũng không ngủ được, chúng ta cùng đi uống rượu nhé? Ở chỗ cũ.”
Thang Húc Ân đồng ý rồi.
Uống rượu và nói chuyện phiếm vào giữa đêm vốn chính là đặc quyền vui sướng của người trưởng thành.
Thang Húc Ân đứng dậy thay đồ, rón ra rón rén mà đi ra cửa.
Chỗ hẹn gặp cũng không xa, chỉ mất khoảng mười phút đi bộ.
Đó là một cửa tiệm lẩu nướng BBQ.
Khi thấy anh, ông chủ hỏi cũng không cần hỏi đã nói: “Vẫn còn chỗ hai người ngồi, ở góc bên phải.”
Anh và Quý Nguy đều là khách quen ở đây rồi, còn có thẻ tích điểm.
Cửa hàng này mở từ buổi tối đến rạng sáng, chuyên phục vụ đồ ăn khuya, khách hàng không ít, gần như ngồi kín một nửa không gian.
Thang Húc Ân theo thực đơn cũ gọi vài món, chẳng bao lâu sau, nước lẩu và đồ uống đã được mang lên trước. Anh nhìn nồi nước sôi ùng ục ùng ục mà phát ngốc.
Thang Húc Ân tự rót tự uống, bất tri bất giác đã uống vài ly rượu xuống bụng, hơi có chút men say.
Anh không nhận ra có một nữ khách hàng ở bàn bên đang nhìn mình.
Dĩ nhiên, Thang Húc Ân cũng không thể gọi là đẹp trai xuất sắc, thoạt nhìn thì thấy ngũ quan trên khuôn mặt tuy không thể nói là hoàn hảo nhưng khi ghép lại thì rất hài hòa, ôn thuần văn nhã. Có lẽ vì anh có hàng lông mày thanh tú, sống mũi thẳng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, cấu trúc xương rất tốt.
Bất kỳ ai nhìn thấy lần đầu cũng không thể ghét bỏ được.
Nhìn thêm vài lần lại càng thấy có sức hút.
Lúc này vẻ mặt anh mang theo chút ưu tư lo lắng không yên, ngược lại mang theo khí chất yếu đuối mà ngày thường không có.
Giữa đêm khuya, một người ngồi cô đơn dưới ánh sáng mờ mịt của đèn tường trong góc tối của cửa hàng như vậy, rất khiến người ta muốn đến an ủi một phen.
Bỗng dưng có tiếng cửa mở vang lên leng keng.
Một nhóm thanh niên trẻ tuổi náo nhiệt lại nhốn nháo, kéo bè kéo bạn ùa vào, ồn ào đến mức khiến Thang Húc Ân đau đầu.
Anh theo phản xạ nâng mi mắt lên nhìn lại, vô thức nhăn mặt đầy khó chịu.
Lúc này như ánh sáng chiếu rọi xuyên qua tầng mây mù, một người đàn ông bước ra từ phía sau họ, dưới ánh sáng mờ ảo của quán ăn ồn ào nhiễm khói lửa nhân gian, trông hắn thật sạch sẽ xuất sắc. Hắn mặc tây trang nhưng không thắt cà vạt, hai nút áo trên cùng được mở ra một cách thoải mái và tùy tiện, không chút để ý, cả người toát lên vẻ phong trần đầy nam tính.
Hắn đứng ở cửa một lúc, liếc nhìn một vòng trong cửa hàng, sau đó nhìn thấy Thang Húc Ân, khẽ mỉm cười, đi về phía đối phương.
“Đã bắt đầu uống rồi sao?” Quý Nguy còn chưa tới đã hỏi, vừa ngồi xuống đã ngay lập tức cởi áo khoác tây trang ra treo lên đằng sau ghế dựa, sau đó xắn tay áo lên để lộ cánh tay chắc khỏe, mu bàn tay có gân xanh nổi lên.
Thang Húc Ân mày ủ mày ê nói: “Tôi buồn bực mà.”
Quý Nguy cười cười hỏi: “Nói cho tôi nghe đi.”
Quả thật như gió xuân thổi vào mặt.
Thang Húc Ân lúc này liền mở ra máy hát, kể lể đủ thứ chuyện với đối phương: “Đủ loại buồn.”
Nói mãi nói mãi cho đến khi đồ ăn được mang lên đầy đủ.
Thang Húc Ân: “Sao tôi lại không phát hiện Tiểu Nguyên thích đàn ông nhỉ?”
Quý Nguy: “Cậu không thích đồng tính sao? Không thể tiếp thu?”
Thang Húc Ân: “Cũng không thể nói như vậy, tôi không kỳ thị, chỉ là trước đây tôi nghĩ chuyện này rất xa vời với mình, cảm thấy cả đời này có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp phải. Trước đây cũng không phải không nghe nói con cái nhà người khác là đồng tính nhưng chưa bao giờ coi đó là chuyện gì to tát, nhưng khi đến lượt mình thì lại cảm thấy rất kỳ lạ.”
Rồi lại nói: “Nhưng cũng không phải cảm thấy như trời đất sụp đổ hay gì cả, không đến mức cuồng loạn.”
Thang Húc Ân nói xong, một ly rượu đắng xuống bụng.
Quý Nguy gắp món tôm đỏ nhỏ bằng bàn tay đã được luộc chín, bóc vỏ bỏ vào bát cho anh rồi nói: “Vậy thì tốt rồi, cậu rõ ràng là có thể chấp nhận mà.”
Thang Húc Ân rất quen thuộc khi bị chăm sóc như vậy, nói: “Chấp nhận? Cũng chưa nhanh như vậy.”
Anh lặp đi lặp lại câu này mãi, như đang học thuộc lòng một định lý công thức hay một điều khoản thường thức nào đó: “Hóa ra Tiểu Nguyên là đồng tính luyến ái.”
“Tiểu Nguyên thích đàn ông.”
“Đàn ông thích đàn ông thì là đồng tính luyến ái.”
Nghe thấy Quý Nguy thấp giọng bật cười.
Thang Húc Ân uống một chút rượu, có chút men say nhẹ, bị tiếng cười của đối phương làm cho ngọn lửa sốt ruột bực bội trong lòng bùng lên. Anh trước mặt Quý Nguy khác hẳn so với lúc ở trước hai đứa em trai; không còn gánh nặng nào nữa, không cao hứng liền nói: “Cậu cười cái gì? Đây là chuyện nghiêm túc đó! Cậu đến đây để xem kịch vui à?”
“Hiện tại tôi đau đầu quá! Đến bây giờ vẫn chưa thể hiểu nổi chuyện gì xảy ra.”
“Cậu nói xem, tại sao đàn ông lại thích đàn ông cơ chứ?”
Quý Nguy lúc này mới ho nhẹ một tiếng, ngừng cười, cố gắng nghiêm túc nói: “Thích chính là thích, chẳng liên quan gì đến giới tính cả.”
Thang Húc Ân: “Ò, được thôi! Có vẻ như có một số đàn ông sinh ra đã không thích phụ nữ.”
“Tôi sớm đã nghĩ Tiểu Nguyên trong nhà chúng ta giống như bị đột biến gen vậy, thằng bé thông minh như vậy, có chút kỳ quặc cũng coi như cân bằng được mặt nào đó.”
Tay Quý Nguy khựng lại trong giây lát nhưng gần như không thể nhận ra, hắn nói: “Thích đàn ông cũng không thể nói là kỳ quặc gì, không trách, chỉ là chuyện bình thường thôi.”
Thang Húc Ân lại nói: “Ôi! Tôi nghĩ rằng sau này con đường của cậu ấy chắn chắn rất khó khăn.”
“Ít nhất tôi làm anh cả cũng phải ủng hộ cho thằng bé một chút. Trước đây nhìn thấy nhà người khác ầm ĩ thì cảm thấy thật đáng sợ, đánh con cái thì có tác dụng gì? Thời đại mới xã hội mới, không thể phong kiến bảo thủ được, tôi phải dùng ánh mắt hiện đại được khai sáng để nhìn nhận vấn đề này.”
“Cậu có biết tác phẩm nào viết về đồng tính mà tôi có thể tham khảo không? Tôi muốn tìm hiểu thêm một chút về đồng tính luyến ái?”
Quý Nguy: “Để tôi tìm vài cuốn cho cậu sau nhé.”
Thang Húc Ân hài lòng gật gật đầu, Quý Nguy học vấn cao, từng du học ở trường danh tiếng nước ngoài, nên kiến thức rộng lớn hơn anh rất nhiều, hỏi đối phương chắc chắn không sai.
Thang Húc Ân lại thở dài, ngón tay xoắn vào mép quần, lo lắng nói: “Người đàn ông đó già lắm, còn lớn hơn tôi tận bốn tuổi!”
“Nhưng mà hình như rất giàu có, tôi tra trên mạng thấy tên hắn ta nằm trong bảng phú hào đấy, rất là hiển hách.”
“Gia thế cậu tốt, có biết hắn không? Đối phương tên là Mạnh Thiên Hữu, cậu giúp tôi hỏi thăm xem hắn có chút tiếng gió gì không nhé? Tôi sợ Tiểu Nguyên bị lừa.”
Nói xong, anh còn móc ra một tấm danh thiếp từ trong túi: “Đây, đây là danh thiếp của anh ta cho tôi.”
“Cậu nhìn xem.”
Quý Nguy ôm đồm hết mà nhận lời: “Được, tôi trở về sẽ giúp cậu tra một chút.”
Thật đáng tin cậy.
Thang Húc Ân nghĩ thầm, cảm thấy tâm trạng mình đã tốt lên nhiều.
Uống rượu với Quý Nguy thật vui vẻ.
Anh còn muốn phàn nàn về việc Tiểu Nguyên một hai phải chọn một người đàn ông lớn tuổi từ nơi khác.
Sao lại không tìm một người như Quý Nguy chứ? —
Người địa phương, ở gần đây, trẻ tuổi, hiểu rõ tận gốc rễ.
Rồi lại nhớ đến việc Tiểu Nguyên vậy mà lại nghĩ rằng anh và Quý Nguy là một đôi! Gương mặt vốn dĩ đã đỏ bừng vì rượu của Thang Húc Ân càng thêm đỏ, anh nhìn chằm chằm vào Quý Nguy, ánh mắt lập loè như thể bị dính chặt vào trên mặt đối phương.
Quý Nguy giống như không nhận ra điều gì, cúi đầu chăm chú nhìn đồ nướng trên bàn, miếng thịt trên vỉ đang xèo xèo tỏa khói thơm nức mũi. Hắn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi: “Sao nhìn tôi mãi vậy?”
Vừa nhìn sang, ánh mắt họ giao nhau, như thể có một sợi dây mỏng vô hình quấn chặt họ vào nhau.
Thang Húc Ân cảm thấy tim mình đang bình bịch đập vô cùng hỗn loạn, nhưng sau đó đã bình tĩnh lại, say khướt mà cười khúc khích.
Quý Nguy không hiểu nguyên nhân: “Sao vậy? Cậu nghĩ thông suốt rồi à?”
Thang Húc Ân giống như nói như một câu chuyện hài hước: “Không phải.”
“Tôi chỉ đang nghĩ đến Tiểu Nguyên, cảm thấy rất buồn cười. Đứa nhỏ Tiểu Nguyên này thật sự quá ngốc nghếch.”
“Nó nói với tôi, nói nhìn mối quan hệ của tôi với cậu tốt như vậy, thường xuyên cùng nhau ra ngoài chơi, cho nên tưởng rằng tôi và cậu là một đôi, vì vậy mới yên tâm lớn mật công khai với tôi.” Vừa dứt lời, Thang Húc Ân đã tự mình cười trước: “Ha ha ha ha ha.”
Quý Nguy cứng đờ người, cúi đầu xuống, từ cổ họng phát ra một tiếng ừ, giống như cười nhưng cũng giống như không cười, vẻ mặt đầy bất lực.
Men rượu khiến Thang Húc Ân đỏ mặt choáng váng; anh đánh một cái ợ hơi rượu rồi mềm nhũn mà nói: “Tiểu Nguyên thật sự là suy nghĩ viển vông, vậy mà dám nói cậu thích tôi, như vậy chẳng phải làm hỏng thanh danh của cậu sao?”
Quý Nguy tự rót cho mình một ly rượu đầy rồi uống, bình tĩnh đáp: “Đầu tiên, cậu cần phải thay đổi suy nghĩ này của mình. Cho dù tôi thật sự thích cậu thì cũng không làm hỏng danh dự, đừng xem việc thích đàn ông như một chuyện gì đó rất xấu.”
“Cậu không phải đã nói rằng muốn tiếp thu khái niệm mới về đồng tính luyến ái này sao?”
Nói rất có lý! Không hổ là Quý Nguy!
Thang Húc Ân nghe vậy, ngơ ngác gật đầu.
Sau đó.
Quý Nguy vừa rót rượu cho anh vừa nói: “Hơn nữa, người tốt giống như cậu, vốn dĩ rất xứng đáng được yêu thích.”
Oaaaa! Câu này thật tuyệt vời!
Thang Húc Ân bị lời khen của đối phương làm cho mặt đỏ bừng lên, cảm thấy hơi ngại ngùng, cúi đầu tiếp tục uống rượu.
Hai người ăn ăn uống uống nói chuyện hơn một giờ đồng hồ.
Bọn họ không ăn nhiều lắm nhưng lại uống khá nhiều, hoặc có thể nói là Thang Húc Ân đã uống say.
Say rượu thì đương nhiên không thể lái xe.
Quý Nguy đỡ anh về nhà, Thang Húc Ân giống như đang treo lơ lửng ở trên người đối phương, vừa đi vừa lên cơn say rượu hỏi: “Cậu bảo cậu sẽ dạy tôi cái gì gọi là đồng tính luyến ái nam? Khi nào thì cậu mới dạy tôi vậy? Tôi rất sốt ruột a! Tôi muốn biết nhanh nhanh một chút.”
Thân ảnh của hai người chồng lên nhau, cùng đi qua từng cột lại từng cột đèn đường trong đêm khuya, loạng choạng lảo đảo bước đi.
“Chính là đàn ông thích đàn ông, đơn giản thôi mà.”
“Tôi chính là không hiểu tại sao đàn ông lại có thể thích đàn ông, cấu tạo cơ thể đâu có khác gì nhau đâu?”
“Vẫn có sự khác biệt cá nhân mà.”
“Không hiểu chính là không hiểu.”
Thời điểm đi đến trước cửa nhà của Thang Húc Ân, anh nhận ra đã về đến nhà, giãy giụa cố gắng tự mình đứng vững nhưng hơi khó khăn, anh giống như đã dính chặt vào người Quý Nguy: “Tôi về nhà nè.”
Lúc này, Quý Nguy đột nhiên nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng kéo một cái, Thang Húc Ân mất thăng bằng lại ngã vào người đối phương.
Quý Nguy tiếp được anh, nửa ôm người anh vào lòng, vỗ vỗ vào sau lưng Thang Húc Ân, ghé sát gần lại, môi cọ qua gương mặt anh, có hơi ngứa ngứa, ở bên tai anh dịu dàng hỏi: “Có muốn về nhà tôi tiếp tục uống không? Cậu không phải sốt ruột sao? Tôi sẽ tìm vài bộ phim điện ảnh nghệ thuật về đồng tính luyến ái nam cho cậu xem để hiểu rõ hơn một chút về loại tình cảm này. Được không?”
Ý kiến hay.
Thang Húc Ân nghĩ thầm, nhưng anh vẫn còn chút lý trí nên lắc đầu hỏi: “Muộn thế này, có làm phiền cậu quá không?”
Quý Nguy đáp: “Tôi không thích kéo dài công việc.”
“Sớm giải quyết một chút thì cậu cũng yên tâm hơn. Chọn ngày không bằng gặp ngày, làm trong hôm nay đi.”
Thang Húc Ân: “Được.”
Quý Nguy công tác bận rộn như vậy, mà tối muộn hơn nửa đêm vẫn kiên nhẫn ở bên cạnh bồi anh làm loạn. Anh đột nhiên rất muốn khóc. Thật xúc động a.
Tình hữu nghị của Quý Nguy dành cho anh có thể nói là cảm động cả đất trời luôn!
1 Nhận xét
Thịt nướng ngon ghia, mlem
Trả lờiXóa