Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 20

Khi anh ta vừa dứt lời, một người đàn ông tóc bạc mắt vàng đi theo phía sau cũng lọt vào tầm mắt của Sheryl.

Người đàn ông này có dáng vóc cao lớn, làn da màu nâu sẫm, trên cánh tay phải lộ ra bên ngoài đeo một chiếc vòng hình chim ưng đồng tử kim sắc, là người của Vương quốc Isea.

Sheryl hơi nâng nâng mí mắt: “Tùy ý.” 

Mặc dù hai người trước mặt một là Công Tước tôn quý của Bretlinton, một là Thân Vương điện hạ của Isea, nhưng lúc này so với bọn họ, Sheryl càng hứng thú với việc nghe kể câu chuyện mạo hiểm hơn.

Anovin mỉm cười nhẹ nhàng, sau khi một nói tiếng cảm ơn liền bước tới ngồi vào vị trí đối diện với Sheryl.

Tuy là một Công Tước có tước vị tối cao và quyền uy bậc nhất của Vương quốc Bretlinton, nhưng Anovin lại không hề tỏ ra kiêu căng với những người xung quanh. 

Là một người có tu dưỡng tốt đẹp, tính cách hắn ta rất từ tốn điềm tĩnh, lại khá khiêm nhường, được đông đảo người dân ở Bretlinton công nhận là một trong những quý tộc cao quý lịch lãm, thân thiện nhất.

Không chỉ vậy, hắn ta còn là đối tượng được nhiều thiếu nữ trẻ tuổi ngưỡng mộ nhất trong Bretlinton.

Sau khi Anovin ngồi xuống, Augsger cũng thuận thế ngồi bên cạnh hắn ta.

Vị thân vương đến từ xứ Isea này, rõ ràng không phải là người giỏi che giấu cảm xúc. Từ sau lúc nhìn thấy Sheryl, hắn ta giống như phát hiện một việc cái gì đó rất mới mẻ thú vị, ánh mắt hầu như không hề rời khỏi người Sheryl.

Đôi mắt màu vàng của hắn ta sáng rực, hệt như thần Mặt Trời nóng cháy huy hoàng trong truyền thuyết xa xưa, phóng đãng lại cuồng nhiệt, không chút nào giấu diếm sự tò mò và hứng thú khi nhìn Sheryl.

Tựa như một con sói đầu đàn hung hăng đã nhắm chặt vào con mồi, không âm thầm ấn nấp trong bóng tối để chờ đợi, mà ngược lại không thèm che giấu cảm giác tồn tại của bản thân.

Hắn ta và Anovin đứng cạnh nhau như hai thái cực đối lập.

So với sự cường thế bị Anovin cố tình thu lại giấu sau vẻ ngoài dịu dàng, thì Augsger lại bộc lộ rõ tính công kích, sự sắc bén của mình ra ngoài.

Lúc này, tầm mắt của hắn ta vẫn luôn chăm chú không rời khỏi người Sheryl, ánh mắt cuồng nhiệt đến mức con quạ béo đang uống trà cũng phải ngừng lại, ngẩng đầu nhỏ lên ngó về phía người đàn ông đến từ Isea này.

Con quạ đen mập mạp khẽ mấp máy cái mỏ: “Sheryl, cậu nên để ý đến hắn ta đi.”

Nếu không, người đàn ông da ngăm này có thể cứ nhìn chằm chằm mãi như thế, ảnh hưởng nó uống trà lắm.

Sheryl hướng ánh mắt về phía Augsger.

Khi nhận ra thiếu niên tóc đen ngồi ở phía đối diện rốt cuộc cũng chú ý đến mình, vẻ vui sướng trong mắt Augsger càng sâu hơn, hắn ta nở nụ cười rạng rỡ phóng khoáng với Sheryl: “Xin chào, tôi là Augsger.”

Giọng hắn ta khá trầm ấm, đầy nam tính, cực kỳ tương xứng với vẻ ngoài của mình.

Sheryl cũng nói tên của bản thân: “Sheryl.”

Có lẽ lời đáp lại của Sheryl đã cho Augsger sự cổ vũ nào đó, khiến hắn ta có một loại ảo giác rằng hai người có thể bắt đầu trò chuyện với nhau.

Hắn ta giống như là một cái máy hát bị mở ra, vô cùng quen thuộc lại thoải mái nói: “Mái tóc thuần đen của cậu đẹp lắm. Trên đường tới đây, tôi có thấy vài người cũng có màu tóc như vậy, chỉ là không có ai hấp dẫn như vậy. Cậu là…”

Câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói xong, Augsger đã bị Sheryl cắt ngang: “Có thể giữ im lặng được không?”

Sheryl không mặn không nhạt nói: “Anh nói nhiều quá đấy.”

Augsger bỗng dưng khựng lại, đuôi lông mày hơi nhướn lên, trong chốc lát ánh mắt thoáng qua một chút cảm xúc rất khó hiểu, nhưng lại nhanh chóng tan biến: “Là tôi thất lễ.”

Sheryl không để tâm đến hắn ta nữa, đem ánh mắt trở lại hướng của người kể chuyện trên sân khấu.

Mà đối phương dường như cũng đang cố ý chờ cậu. Dù mí mắt vẫn luôn cúi xuống, chưa từng nhìn về phía bên này, tầm nhìn trước sau vẫn luôn đặt trên quyển sổ dày nặng ố vàng. Nhưng thời điểm khi sự chú ý của Sheryl một lần nữa hướng về anh ta, người kể chuyện vốn đang tạm dừng ở một chỗ không quan trọng lắm, lại tiếp tục câu chuyện mạo hiểm còn đang dang dở.

“… Một đám sương mù có thể thay đổi màu sắc đã ngăn chặn tầm mắt của người dũng sĩ. Anh ta dùng hết toàn bộ Thần thuật mà mình biết, cuối cùng cũng tìm được một con đường giữa cụm sương mù dày đặc. Anh ta không chút do dự, đi thẳng về phía trước theo con đường này, và cuối cùng, dưới một cây tùng vô cùng cao lớn bị dây leo quấn quanh, anh ta nhìn thấy một con nai sừng tấm có cơ thể khổng lồ.”

Nói đến đây, người kể chuyện hơi hơi tạm dừng, lật thêm một trang nữa của quyển sổ cũ đang đặt trên đùi: “Anh ta định đuổi theo con nai có bộ dáng vô cùng kỳ lạ này, nhưng chỉ vừa chạy được vài bước thì những dây đằng quấn trên cây tùng đã biến thành vô số rắn độc tấn công anh.”

“Rồi sao nữa? Anh ta có thoát được không?” Vị tiểu thư Thần Quyến giả có mái tóc dài hơi xoăn tiếp tục lên tiếng.

Người đầu tiên trêu chọc là cô, nhưng khán giả nghiêm túc lắng nghe nhất cũng là cô.

“Lúc sau, anh ta thoát khỏi trói buộc và giết hết sạch đàn rắn độc, nhưng phải trả giá bằng một ngón tay bị đứt lìa.”

Vị tiểu thư trẻ nghe thế liền thở dài: “Ôi! Đây không phải là một kết cục tốt đâu.”

Người kể chuyện vẫn tiếp tục: “Nhưng anh ta cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch. Sau khi tiêu diệt hết bầy rắn độc, anh ta nhìn thấy một dòng chữ mờ được khắc trên vỏ cây tùng, nó là chỉ dẫn đến một nơi khác, một bên còn lại của rừng rậm Vô Vọng - Vương quốc dưới đáy biển ở Lam Hải Chi Vực.”

“Vương quốc dưới đáy biển?” Có người cười khẩy: “Cái người kể chuyện xưa này sao càng ngày lại càng thái quá. Tôi không tin ở dưới Lam Hải Chi Vực sẽ có Vương quốc nào tồn tại.”

“Biết đâu lại là thật?” Một người khác phản bác lại: “Chúng ta sống trong Vương thành được mệnh danh là ánh sáng Thánh Ân của Thần, dù sao cũng cần phải có chút niềm tin vào những điều kỳ diệu và tốt đẹp, phải không?”

“Eoo, sự chú ý của tôi và mấy người không giống nhau, tôi lại khá tò mò về người đã khắc dòng chữ lên trên vỏ cây.”

Là một hóa thân của Thần Quang Minh.

Sheryl thầm trả lời người kia ở trong lòng.

Dòng chữ được vị hóa thân kia thuận tay khắc lên khi đang nhặt hạt thông ở đó.

Khi nghĩ đến hóa thân kia, Sheryl lại bỗng có một tia cảm xúc nóng lòng muốn thử.

Không phải vì mục đích gì khác, chỉ là muốn lấy được máu của hắn.

Sheryl đã tính toán một chút xác suất thành công của mình dựa trên tính cách và sức mạnh của vị hóa thân này. Òmmmm, hơi thấp một chút, nhưng cậu lại không có ý định bỏ cuộc chỉ vì điều này.

Trong lúc Sheryl đang mải suy nghĩ về việc làm thế nào để tăng xác suất thành công lên, Anovin, người vốn từ sau khi ngồi xuống đã không nói lời nào lại đột nhiên gọi tên cậu.

Sheryl nhìn về phía anh ta, đôi mắt hơi nheo lại.

Anovin chậm rãi hỏi: “Là một Thuật sĩ Chiêm tinh, cậu có tin vào sự tồn tại của Vương quốc dưới đáy biển không?”

Câu hỏi đầy ẩn ý này tiết lộ rất nhiều thông tin.

Thực hiển nhiên, anh ta là vì thấy Sheryl mới đến đây, chứ không phải chỉ tình cờ ghé qua tiệm bánh này. Hơn nữa trước khi đến, cũng đã điều tra kỹ về thân phận ở bên ngoài của cậu.

Sheryl nâng mắt, không chút nào để tâm mà đáp lại: “Rất tò mò về câu trả lời của tôi?”

Anovin nhẹ gật đầu, một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên gương mặt tuấn tú, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm tựa như bầu trời rộng lớn nhìn chăm chú vào Sheryl, giọng nói như đang hồi tưởng lại quá khứ: “Thật ra thời điểm ở Gersha Bắc khu, tôi đã gặp qua cậu một lần, khi đó cậu đi bên cạnh Lisenvine.”

Sheryl không quá để ý, khẽ ừ một tiếng.

Chuyện này cậu dĩ nhiên biết.

Thậm chí, cuộc nói chuyện giữa Anovin và Augsger sau đó, cũng biết vô cùng rõ ràng.

Hoa hồng và lưỡi kiếm.

Đối phương lúc đó dường như đã dùng hình ảnh này để miêu tả cậu và Lisenvine.

Đối với câu hỏi của Anovin, Sheryl không có cái gì gọi là “tin không”, ngón tay cậu chậm rãi vuốt ve đầu nhỏ đầy lông nhung mềm mại của con quạ đen, mang theo vài phần tùy ý lại thản nhiên.

Trong tiệm, ánh sáng dịu dàng dừng trên người cậu, khiến mái tóc đen càng thêm huyền bí, làn da lại có vẻ càng trắng nõn. 

Đen và trắng, rõ ràng chỉ có hai màu sắc này, nhưng lại phá lệ tạo nên một vẻ đẹp nùng liệt y lệ, kinh diễm mà quyến rũ.

Anovin nhìn chằm chằm Sheryl một lúc, đột nhiên hiểu rõ, vì sao đối phương chỉ cần một khóa học Chiêm tinh nửa tiếng, cũng đủ khiến những Thần Quyến giả vốn cảm thấy bản thân cao quý nhất đẳng hơn người từ trong xương cốt kia chú ý và quan tâm như thế.

Chưa nói đến năng lực Chiêm tinh của cậu có xuất sắc hay không, chỉ riêng ngoại hình đặc biệt khác hẳn người bình thường, cũng đã đủ để vạn nhân chú mục.

Trong đầu Anovin đã từng thử tưởng tượng diện mạo của đối phương khi tháo bỏ mặt nạ xuống. Bắt đầu hình dung từ đôi mắt được lộ ra bên ngoài này, lại cố gắng phác họa ra một khuôn mặt càng minh diễm, tươi đẹp rạng rỡ hơn túi da của những mỹ nhân mà bản thân từng gặp qua. 

Nhưng thực đáng tiếc chính là, bất kể hắn ta có cố gắng hình dung thế nào, những khuôn mặt đó vẫn luôn không thể tương xứng với sự hoàn mỹ của người đối diện.

Anovin hiếm có mà cảm thấy có một chút tiếc nuối.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn ta cảm thấy tò mò về diện mạo của một người.

Không phải vì bất cứ lý do gì khác, chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.

Anovin nhẹ nhàng mỉm cười, chăm chú nhìn vào Sheryl đang ngồi ở phía đối diện, vừa ung dung lại ưu nhã nói: “Có lẽ tôi nên tự giới thiệu mình một chút. Tôi là Anovin, cũng giống như cậu, là một Chiêm tinh Thuật sĩ.”

Vừa dứt lời, một tiếng “Bộp” vang lên, người đàn ông ở trung tâm sân khấu của cửa hàng đột nhiên đóng lại cuốn sổ cũ kĩ của mình: “Hôm nay kết thúc tại đây.”

Sau khi để lại những lời này, anh ta liền trực tiếp đứng dậy từ trên ghế, cũng không để ý đến những khán giả vẫn chưa tận hứng đang oán giận phàn nàn, kẹp cuốn sổ ở giữa cánh tay giống với thời điểm xuống lầu, không nhanh không chậm bước lên cầu thang.

Chỉ là trước khi lên hết bậc thang cuối cùng, khóe mắt của anh ta nhìn về phía Sheryl ở bên này một cái, rất bình thản, như thể chỉ là tình cờ nhìn qua.

Người diễn thuyết về câu chuyện mạo hiểm đã rời đi, sự hứng thú của Sheryl cũng giảm bớt một nửa.

Cậu thấy tách trà của con quạ đen mập cũng đã gần cạn, liền dùng đầu ngón tay nhéo nhẹ sau gáy nó.

Quạ đen mập vỗ vỗ cánh bay lên, đậu trên vai Sheryl.

Sheryl quay sang Anovin vốn đang chuẩn bị nói chuyện với mình: “Là một giáo sư Thần thuật tận tâm, tôi nên đi dạy những học sinh không mấy đáng yêu của mình rồi.”

Nói xong, Sheryl đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, đem theo một cục thịt vừa mập vừa đen ở trên vai đi đến trước quầy thanh toán.

Mà về phần câu hỏi lúc đầu của Anovin kia, nếu như đối phương trực tiếp hỏi cậu bên trong Thâm Lam Chi Hải có thật sự tồn tại một Vương quốc dưới biển như trong truyền thuyết hay không, có lẽ Sheryl sẽ rất vui lòng trả lời. 

Dù sao thì điều này cũng sẽ giúp tăng thêm điểm năng lực.

Nhưng đối phương lại hỏi cậu có tin hay không, một câu hỏi không rõ ràng không thể tính là một vấn đề cần thích nghi hoặc, cho dù cậu có trả lời cũng không mang lại bất kỳ lợi ích gì.

Mà đối với những thứ vừa không có lợi, lại càng không thú vị, từ trước đến nay Sheryl luôn chọn cách phớt lờ, dù cậu biết người kia chỉ đang cố gắng bắt chuyện.

Bờ môi mỏng của Anovin khẽ nhếch, lông mi mảnh dài hơi run lên. Hắn ta nhìn theo bóng lưng của Sheryl, đôi mắt hơi nheo như đang suy tư gì đó.

Augsger ngồi ở bên cạnh gác một tay lên trên vai Anovin, trong giọng nói lộ ra vài phần vui sướng khi người gặp hoạ: “Chà, Anovin, hóa ra không phải lúc nào anh cũng thành công.”

Anovin thu hồi tâm mắt, đối diện với trêu chọc của Augsger, giả vờ cười khổ một cái: “Ừm... có chút thất bại.”

Đối phương không hề có bất kỳ hứng thú nào, ý tứ không muốn nói chuyện nhiều với hắn ta cũng biểu lộ rất rõ ràng.

Augsger quay đầu nhìn thoáng qua Sheryl đã đi đến cửa, nửa đùa nửa thật nói: “Anovin, Học viện Thánh Ân Rhea còn thiếu giáo sư Thần thuật không?”

Anovin im lặng một chút, sâu trong đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lùng. Nhưng khi mở miệng, giọng điệu của hắn ta vẫn ôn hòa và điềm tĩnh như cũ, dường như chẳng khác gì ngày thường: “Cậu muốn đi dạy học? Chuyện này không phải là trò đùa buồn cười đâu.”

Dù Vương quốc Isea đã kết đồng minh với Bretlinton, nhưng vẫn chưa đủ thân đến nông nỗi để một Thân vương ở Isea đến dạy tại Học viện Thần thuật của Bretlinton.

Augsger thu tay lại, giọng nói có chút tiếc nuối: “Vậy thì thật là đáng tiếc.”

Cũng không rõ chỉ đơn thuần là vì mất đi cơ hội dạy học để tiếp xúc với Sheryl, hay đang tiếc vì một thứ gì khác.

Hoặc có thể là cả hai.

Bên phía Sheryl.

Thời điểm khi cậu thanh toán xong bằng đồng Linton và bước ra khỏi cửa, Chrison đã đứng đợi ở bên ngoài được một lúc.

Chàng trai tóc vàng an tĩnh đứng ở phía bên phải cửa ra vào, đồng phục nhân viên cửa hàng mà cậu ta mặc ban đầu đã được thay bằng đồng phục trắng của Học viện Thánh Ân Rhea. 

Thân hình mảnh khảnh, đơn bạc của cậu ta trong bộ đồng phục trắng của Học viện không hiểu sao lại rất đáng thương, khiến người khác có loại cảm giác trìu mến khó tả.

Khi nhìn thấy Sheryl bước ra, Chrison tiến lên trước, khẽ ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Sheryl có chút khẩn trương kêu một tiếng: “Thầy ơi...”

Vì vị trí mà Chrison vừa đứng là ở dưới cành cây to lớn đầy lá của một gốc nhung hùng, cho nên khi làn gió thu thổi, vài phiến lá nhung nhỏ đều rơi xuống mái tóc của cậu ta.

Nhưng cậu ta dường như không nhận ra điều đó, đứng trước mặt Sheryl với một đầu đầy lá.

Cả người giống như là một chú chim non yếu ớt mỏng manh nhận hết gió thổi mưa xối, thật cẩn thận tới gần tổ nhỏ có thể đem đến sự ấm áp cho mình, lại thấp thỏm mong chờ được tổ nhỏ đáp lại.

Sheryl không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta.

Nhìn đến mức khiến Chrison vốn chỉ đang giả vờ lo lắng, lại thực sự cảm thấy căng thẳng.

Bên tai cậu ta bắt đầu hơi nóng lên, thậm chí trong lúc nhất thời còn suýt chút nữa cho rằng đối phương đã nhìn thấu hết mọi tâm tư và mục đích của mình.

Nhưng rất nhanh cậu ta đã tự mình phủ định.

Cho dù người trước mặt là một Chiêm tinh Thuật sĩ, cũng không có khả năng biết được tất cả mọi thứ, càng không thể chỉ trong một liếc mắt đã đọc được hết suy nghĩ của người khác.

Hơn nữa, trạng thái ở chung với đối phương sau này, cũng chỉ trong thời điểm vừa bước ra khỏi cửa hàng thì cậu ta mới xác định.

Chrison hơi nuốt khan, tâm trí hỗn loạn, cậu ta dứt khoát thuận theo sự khẩn trương chân thật này, cúi đầu xuống càng thấp hơn.

Mà khi cậu ta cúi đầu, những chiếc lá nhung nhỏ mịn trên tóc càng lộ rõ trong tầm mắt Sheryl.

Sheryl khẽ nhướng mày.

Trà xanh nhỏ đáng thương lòng dạ hiểm độc cũng đã diễn đến mức này, chẳng lẽ cậu lại không phối hợp một chút?

Dù sao hiện tại cũng đang buồn chán.

Giây tiếp theo, Sheryl vươn cánh tay quấn băng vải, đầu ngón tay nhẹ nhàng gỡ từng chiếc lá nhung ra khỏi tóc Chrison.

Trong khoảnh khắc đó, thân thể Chrison khẽ run, giống như là không hiểu nguyên nhân: “Thầy ơi...”

"Trên tóc có chút lá cây." Sheryl vừa nói vừa tiếp tục gỡ những chiếc lá nhỏ ra.

Động tác của cậu không hẳn là dịu dàng, thậm chí có thể nói là hơi thờ ơ.

Chrison rủ mắt xuống, môi nhấp chặt, ngoan ngoan lại an tĩnh đứng yên để Sheryl tùy ý muốn làm gì thì làm. 

Da cậu ta rất trắng, mái tóc vàng mềm mại rủ xuống hai bên sườn mặt, cho nên khi gió vừa thổi qua, đã để lộ vành tai đỏ rực như sắp nhỏ máu.

Khi đầu ngón tay hơi lành lạnh của Sheryl vô tình lướt qua tai Chrison, cả người cậu ta lại khẽ run lên một chút, trong nháy mắt có cảm giác như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ qua, mang đến một chút ngứa ngáy rất mơ hồ.

Loại rùng mình xa lạ này khiến ánh mắt Chrison hơi loé lên.

Phản ứng của thân thể lúc này, cùng với nhịp tim đột nhiên tăng tốc khiến chính cậu ta cũng không thể phân biệt rõ được đây là nguy trang hay là chân thật.

Hàng mi cậu ta khẽ cử động, đôi mắt màu xanh lam rũ xuống nhìn phần cổ được quấn băng vải của người trước mặt. 

Một lớp băng vải hơi mỏng trắng tinh không một hạt bụi quấn quanh cổ Sheryl, bởi vì thật sự dán sát vào cơ thể, nên đã phác hoạ triệt để đường cong tuyệt đẹp của cổ.

Người đối diện là một người bên cạnh vây cánh của Vương Hậu, đáng nhẽ cậu ta phải quan sát, dè chừng, phỏng đoán về đối phương, nhưng bây giờ chính mình lại buộc phải ngụy trang thành bộ dáng giả vờ vô hại, bởi vì kế hoạch nên không thể không chủ động tiếp cận người kia.

Những cảm xúc mâu thuẫn ấy đan xen trong lòng Chrison.

Lúc này, cậu ta đột nhiên rất muốn thô bạo xé bỏ lớp băng vải đó xuống, dùng bàn tay vuốt ve cần cổ mảnh khảnh thon dài này, như vậy hẳn là sẽ không bị gì cản trở mà tiếp xúc trực tiếp với làn da của đối phương, có thể tinh tế nhấm nháp xúc cảm lành lạnh cùng từng mạch máu nhảy lên trong cơ thể.

Thời điểm suy nghĩ này đột nhiên nảy ra từ trong đầu, tựa hồ như có một ngọn lửa đang dần bùng cháy trong tim, lấy tốc độ giống như sét đánh mà chạy dọc theo cổ, khiến yết hầu Chrison cảm thấy khô khốc như bị lửa đốt.

Sự khô khốc này khiến cậu ta bức thiết muốn làm điều gì đó.

Nhưng cuối cùng Chrison chỉ nhắm mắt, giấu kín mọi cảm xúc sục sôi như mạch nước ngầm này vào sâu trong đáy mắt.

Đuôi lông mày Sheryl lại lần nữa nhướng lên.

Quả nhiên rất biết cách kiềm chế và nhẫn nhịn, đúng là một diễn viên tài ba đủ tư cách, Sheryl nghĩ.

Thời điểm khi cậu sắp gỡ mảnh lá cuối cùng xuống, một giọng nói đầy giận dữ đột nhiên vang lên từ phía sau:

“Các người đang làm cái gì?”

Sheryl quay đầu lại nhìn về phương hướng âm thanh truyền đến, đó là Guy với đầu tóc đã nhuộm đen. Ở bên cạnh còn có Will với mái tóc vàng rực rỡ như Chrison!


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau