Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 21

“Các ngươi đang làm cái gì?” Gần như là trong nháy mắt sau khi nói xong mấy lời này, Guy đã lập tức cảm thấy hối hận. 

Kết quả của việc chưa kịp suy nghĩ mà đã bốc đồng phát ngôn, chính là giờ đây, cậu ta phải đứng như trời trồng ở chỗ này, đối diện với mọi tầm mắt kinh ngạc nhìn mình của Sheryl, Chrison, và cả Will, thêm một lần nữa biết được cái gì gọi là xấu hổ.

Dù nhìn thế nào đi nữa, sự khó chịu này rất giống như một người chồng trở về nhà và ghen ghét khi thấy vợ mình đang thân mật với người khác, mà loại cảm giác đặt trên người cậu ta và Sheryl rất không hợp lý.

Thậm chí còn có hơi buồn cười.

Dù sao nghiêm túc mà nói, Sheryl và cậu ta cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào, nhiều nhất chỉ có thể coi như là giáo sư dạy cậu ta một khóa học Chiêm Tinh học mà thôi.

Tuy nhiên, vào lúc này, Guy lại không có cách nào có thể bỏ qua cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lòng khi nhìn thấy những cử chỉ thân mật của Sheryl và Chrison. 

Thậm chí đến tận bây giờ, khi nhớ lại dáng vẻ Chrison cúi đầu trước mặt Sheryl vừa rồi, vừa ngoan ngoãn lại ngượng ngùng, cậu ta liền cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Vị Vương tử Điện hạ này từ nhỏ đến lớn đều rất thích giả vờ là một người đơn thuần vô hại. 

Khi Quốc vương còn đang tại vị, Chrison đã có thói quen sống hai mặt với người khác. Trước mặt mọi người thì dịu dàng săn sóc, thiện nhân giải ý, nhưng sau lưng lại vô cùng lạnh lùng, vừa ích kỷ lại độc đoán. 

Mà sau khi Syo Vương Hậu nắm quyền thống trị, kỹ thuật ngụy trang của thằng nhóc Chrison này hiển nhiên lại càng tinh vi hơn, đến nỗi không có ai nhận ra bộ mặt thật của đối phương.

Guy cũng không muốn vạch trần lớp ngụy trang của Chrison. 

Đơn giản mà nói, dù sao bọn họ cũng đã từng là bạn trong một khoảng thời gian, tuy rằng sau này đã dần xa cách, nhưng rốt cuộc vẫn có một chút tình nghĩa còn lại. 

Hơn nữa dưới loại tình huống này, Guy hiểu rõ Chrison che giấu bộ dáng thật chỉ là đang cố gắng bảo vệ bản thân mình ở trong lâu đài cổ Abucono, cậu ta cũng không cần thiết khiến sinh hoạt của đối phương càng trở nên gian nan hơn.

Mà còn một lý do lớn hơn là giữa Giáo hội và Vương thất Bretlinton chính là mối quan hệ kiềm chế lẫn nhau. 

Bất kể người thống trị Vương triều này có thay đổi ra sao, hay cuối cùng Ngai vàng là do ai nắm giữ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của Giáo hội và sức nặng của nó trong lòng dân chúng. 

Do đó, Guy cũng không cần phải đi lật tẩy Chrison, hoặc đến thẳng lâu đài để nhắc nhở, khiến vị Vương Hậu theo đuổi mỹ mạo kia chú ý đến người mà nàng nghĩ là thỏ nhỏ thật ra lại là con rắn độc đang âm thầm ngủ đông.

Chỉ là hiện tại, nhìn bộ dáng của Chrison khi đứng trước mặt Sheryl lúc này, Guy rất khó để không nghi ngờ rằng liệu Chrison có ý đồ nào khác hay không. 

Nghĩ đến đây, một chút cảm giác xấu hổ ban đầu trong nội tâm Guy cũng biến mất không thấy. Cậu ta khẽ nhếch môi, ánh mắt hơi lập loè sáng, đi về phía Sheryl và Chrison.

Thấy vậy, Will nhướng mày, đang chuẩn bị đuổi theo Guy, nhưng vừa nhấc chân lên đã vô tình nhìn thấy một người quen thuộc đến không thể nào quen hơn nữa từ cửa sổ trong suốt của tiệm bánh ngọt. 

Đối phương hiển nhiên đã sớm chú ý đến Will, cho nên thời điểm vừa nhìn qua, người kia đã hơi hơi gật đầu chào.

Will nhếch môi mỉm cười, dùng khẩu hình miệng gọi một tiếng: “Huynh trưởng.”

Augsger ngã lưng vào ghế dựa, theo tầm mắt của Anovin nhìn về phía Will đã đuổi kịp Guy, cũng không biết đang nghĩ đến cái gì, mà ý vị thâm trường cười một cách sâu xa: “Anovin, hai anh em mấy người vậy mà cũng khá giống nhau.”

Không chỉ là khuôn mặt, mà cả tính cách cũng vậy. 

Ngũ quan thì có bảy phần giống nhau, tính cách lại tương tự đến chín phần. 

Chỉ là, nếu so với anh cả tu dưỡng hoàn mỹ gần như không có một khuyết điểm của mình, thì người em trai rõ ràng còn có phần non nớt hơn nhiều, không thể giữ vẻ bình tĩnh hoàn hảo như anh mình. 

Augsger thu hồi tầm mắt, chuyển sự chú ý đến lên một người khác: “Anh chàng có mái tóc đen kia dường như là người thừa kế của Đại Giáo hội thì phải?”

Vừa đặt câu hỏi xong, cũng không chờ Anovin trả lời, Augsger đã hơi hơi nhớ lại: “Tôi nhớ rõ Đại Giáo chủ đương nhiệm hình như có mái tóc nâu sẫm.” 

Anovin bình tĩnh đáp.

“Đúng vậy, ba ngày trước khi tôi gặp Guy, tóc cậu ấy còn chưa phải màu đen.” Anovin không nhanh không chậm trả lời: “Hẳn là vừa mới nhuộm gần đây.”

Augsger cười rộ lên: “Bretlinton của các cậu thật là thú vị, rõ ràng là Vương quốc tín ngưỡng Thần Quang Minh nhất, nhưng tín đồ Thần giáo giả tối cao lại không cần phải kiêng kị bất kỳ điều gì.”

Ở Bretlinton, Thần giáo giả trong Giáo đường không cần phải giữ gìn sự trung trinh về thể xác, họ có thể tự do yêu đương, thậm chí kết hôn và sinh con, càng không bị ràng buộc bởi bất kỳ quy định nào về việc thay đổi màu tóc.

Anovin nâng ly hồng trà lên uống một ngụm, sau đó từ tốn nói: “Thần Quang Minh là vị Thần nhân từ lại vĩ đại, Ngài dùng ánh sáng bình minh để thanh tẩy thế gian ô uế, đồng thời cũng truyền lại ý chí tự do từ bản tâm vào trong lòng từng người dân ở Bretlinton.”

Nghe Anovin nói vậy, Augsger cũng bưng ly hồng trà trước mặt lên, sau đó hơi nâng nâng ly ra hiệu với Anovin một chút: “Kính ý chí tự do.” Nói xong, hắn ta cũng uống một ngụm.

Mà trong khi Anovin và Augsger đang nói chuyện, bên phía cửa ra vào của tiệm bánh ngọt, Guy và Will đã đi đến bên cạnh Sheryl.

Sheryl nhẹ nhàng nhặt một cọng lá nhung mịn cuối cùng trên lọn tóc nhỏ trên đầu Chrison, rồi nhìn về phía Guy, người đang đứng yên bên cạnh mình.

Tầm mắt của cậu từ khuôn mặt Guy dời về phía mái tóc, màu tóc đen thuần càng làm nổi bật vẻ góc cạnh điển trai của thiếu niên, mang lại một loại cảm giác sạch sẽ tươi tắn.

Chú ý tới ánh mắt của Sheryl, Guy bỗng nhiên cảm thấy có hơi hồi hộp. 

Mặc dù cậu ta phải nhuộm màu tóc này bởi vì đây là hình phạt mà đối phương đưa ra, nhưng sau khi thực sự nhuộm xong, trong lòng cậu ta kỳ thật cũng không có cảm thấy hối hận hay gì cả. 

Hơn nữa, cũng không biết có phải vì người đã yêu cầu bản thân đi nhuộm tóc đang đứng ở trước mặt hay không, mà giờ phút này, cậu ta vậy mà lại cảm thấy có hơi để ý chút chút về màu tóc của mình, không biết so với mấy Thần Quyến giả đã nhuộm trước đó có đẹp hơn hay không, liệu có khiến mình trông đặc biệt hơn trong mắt đối phương hay không.

Guy đột nhiên cảm thấy có chút bực bội khi mình vậy mà lại có loại suy nghĩ này, môi cậu ta hơi nhúc nhích, muốn nói gì đó để làm dịu đi sự căng thẳng nảy sinh vì ánh mắt của người trước mặt, nhưng đến cuối cùng lại buột miệng thốt ra một câu vô cùng khô khan: “Em đã nhuộm tóc rồi.”

Chỉ nghe qua, có vẻ như Guy đang báo cáo cho Sheryl về sự tiến bộ của mình. 

Vì thế vừa nói xong, cậu ta đã thầm tự mắng bản thân trong lòng.

Thà rằng đừng nói còn hơn.

Nhưng Sheryl lại hơi mỉm cười một chút, hơn nữa còn đưa ra một lời khen ngợi: “Cũng không tệ lắm.”

Khóe môi Guy không tự chủ được mà hơi nhếch lên, nhưng chỉ một giây sau, cậu ta chợt ý thức được gì đó, mới miễn miễn cưỡng cưỡng cố gắng hạ thấp độ cong xuống. 

Dù vậy, chút vui mừng trong đáy mắt vẫn không thể che giấu được sự thật là tâm trạng cậu ta đang tốt hơn vì những lời khen của Sheryl.

Will ở bên cạnh liếc nhìn Guy rồi lại nhìn thoáng qua Sheryl, trong mắt hiện lên chút suy tư. 

Cậu ta từng nghĩ rằng sau đêm qua, Guy sẽ càng thêm chán ghét vị Chiêm tinh Thuật sĩ ngoại sính này, nhưng không ngờ sự thật lại hoàn toàn tương phản với dự đoán. 

Điều này khiến cậu ta càng thêm tò mò rốt cuộc buổi tối ngày hôm qua sau khi Guy lên tầng năm, đã xảy ra chuyện gì với vị Chiêm Tinh thuật sĩ này.

Hơn nữa, nhìn vào phương hướng của đối phương, rõ ràng là vừa rời khỏi tiệm bánh ngọt không bao lâu, mà huynh trưởng của cậu ta lúc này vẫn còn đang ở trong tiệm.

Will không nghĩ rằng huynh trưởng sẽ không có lý do gì mà đột nhiên xuất hiện tại đây. Vì vậy hiển nhiên, anh ấy đến đây là vì vị Chiêm tinh sư này. 

Tuy rằng Will thừa nhận vị giáo sư mới có ngoại hình ưu việt đến mức khiến người khác dù chỉ liếc mắt qua một cái cũng rất khó quên, thậm chí ngay cả khi đeo mặt nạ cũng không ảnh hưởng đến sức hấp dẫn của cậu đối với người khác. 

Nhưng chỉ mới sau thời gian một ngày đã có thể khiến Guy coi trọng như thế, thậm chí ngay cả huynh trưởng của cậu ta hình như cũng có vẻ phá lệ để tâm, điều này khiến Will cảm thấy có hơi ngoài ý muốn.

Rốt cuộc, không chỉ huynh trưởng của cậu ta mà ngay cả Guy đều không phải là những người bình thường. 

À, hiện giờ còn nhiều thêm một Chrison nữa.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Will nhìn về phía vị giáo sư mới này lại có thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Cùng lúc đó, Sheryl cũng nhìn về phía Will, chính là một ánh mắt rất bình thản, không có chút cảm xúc gì, nhưng lại khiến cho nhịp tim vốn vững vàng của Will bỗng dưng khựng lại nửa nhịp.

Trong nháy mắt đó, cậu ta dường như cảm nhận từ đôi đồng tử kim sắc của đối phương có một tia sắc bén có thể nhìn thấu hết thảy vạn vật trên thế gian này. 

Sự sắc bén ấy lặng lẽ như mặt nước phẳng lặng, nhưng bên dưới lại có những gợn sóng vàng nhẹ nhàng rất nhỏ.

Vừa nguy hiểm lại vừa quyến rũ.

Chỉ một cái liếc mắt như vậy cũng đủ khiến người khác trầm luân kinh diễm.

Will chợt cảm thấy có hơi hoảng hốt, môi cậu ta mấp máy, theo bản năng muốn nói gì đó, chỉ là còn chưa kịp lên tiếng, đối phương đã thu hồi tầm mắt.

Will không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng thầm đem vị giáo sư Thần Thuật này liệt vào vị trí đứng đầu trong danh sách những người không nên tiếp cận quá gần.

Lúc này, Chrison từ trước đến giờ vẫn luôn im lặng không nói tiếng nào, chợt tiến gần thêm nửa bước về phía Sheryl: “Thầy ơi, hiện tại chúng ta trở lại Học Viện sao?” 

Ngữ khí của cậu ta rất ngoan ngoãn, nhưng lại cố tình nhấn mạnh vào hai chữ “chúng ta.”

Mà “chúng ta” ở đây, rõ ràng ám chỉ hai người là Sheryl và cậu ta, cũng không hề bao gồm Guy cùng Will.

Guy liếc Chrison một cái, cười lạnh nói: “Tôi cũng chuẩn bị trở về học viện, vừa lúc đi cùng nhau.”

Will cười cười: “Guy nói rất đúng.”

Chrison khẽ nhấp môi, không nói lời nào, chỉ là hơi hơi nâng mắt nhìn về phía Sheryl.

Đồng tử thiên hướng màu lam nhạt của Chrison phản chiếu lại ảnh ngược hình bóng của Sheryl khi đeo mặt nạ, trong đôi mắt trong veo và sạch sẽ của cậu ta ánh lên chút hy vọng, chờ mong rằng Sheryl sẽ đứng về phía mình.

Đó là một loại ánh mắt dễ dàng làm người khác mềm lòng.

Chỉ có điều người cậu ta được trông mong còn chưa mở miệng, thì ngay giây tiếp theo, Guy đã thản nhiên bước chân một cái, trực tiếp chen vào đứng giữa họ, dùng cơ thể của bản thân ngăn cản tầm mắt nhìn về phía Sheryl của Chrison.

Guy biết mình hành động như vậy có chút trẻ con, nhưng khi nhìn thấy Chrison bày ra bộ dáng như vậy trước Sheryl, cậu ta chính là không thể nhịn được.

Có lẽ nếu là người khác, Guy sẽ không có phản ứng lớn như thế. Nhưng vì người này là Chrison, nên mọi chuyện cũng trở nên khác biệt.

Trẻ con thì trẻ con đi.

Dù sao Guy cũng không tính toán tiếp tục duy trì hình tượng thường ngày của mình ở Học viện, chưa kể đến bộ dáng càng mất mặt hơn của cậu ta tối hôm qua Sheryl cũng đã nhìn thấy rồi.

Nếu đã không muốn nhìn thấy hai người kia quá mức thân mật, vậy thì Guy dứt khoát quyết định làm theo cảm xúc của mình.

Dù sao cũng không quá tệ.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng điều này, tâm trạng của Guy tức khắc trở nên thoải mái hơn nhiều.

Hàng lông mày như đao khắc của Guy hơi nhướng lên, nhìn Chrison một lần nữa và nói: “Cùng nhau đi thôi.” 

Guy khẽ nâng cằm, như thể đã giành chiến thắng trong cuộc giằng co lần này.

Mà Chrison vẫn im lặng không nói gì như cũ.

Cậu ta chỉ bướng bỉnh cúi đầu, để mặc sợi tóc trên trán rơi xuống ẩn ẩn che khuất ánh mắt, khiến người khác không thể nhìn thấu cảm xúc bên trong.

Will đứng một bên nhìn nhìn Chrison đang yên lặng không nói gì, rồi lại nhìn nhìn Guy đang dương dương tự đắc như thể đã nắm chắc thắng lợi, cũng đồng dạng bảo duy trì trầm mặc, rõ ràng là cùng một ý tứ với Guy.

Trong khoảng thời gian ngắn, một bầu không khí quỷ dị không tiếng động tràn ra giữa ba người bọn họ.

Thẳng cho đến khi một bàn tay khớp xương tinh tế bất ngờ nâng lên, chạm vào đầu Guy.

Sheryl hơi nghiêng người về trước một chút, lòng bàn tay đè nặng ấn mấy cọng tóc của Guy xuống, khuôn mặt đeo mặt nạ ghé sát vào bả vai Guy, nhìn ba người họ rồi hỏi: “Các cậu đang chơi trò đóng vai gia đình gì thế?” 


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau