Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 22

Trong giọng nói của Sheryl có chút ý cười hỗn loạn không thèm che giấu. Ngữ điệu tản mạn nhẹ nhàng nơi con phố mà ban ngày cùng đêm tối đang dần luân phiên, xen lẫn với từng làn gió đêm mùa thu nhỏ vụn, mang đến một loại cảm giác dễ chịu lại lưu luyến khiến vành tai người khác phải ngứa ngáy. 

Khi cậu vừa dứt lời, Chrison vốn đang cúi đầu chợt ngẩng lên, vô thức dùng ánh mắt dõi theo hình bóng của Sheryl.

Will đứng bên cạnh cũng nghiêng đầu nhìn về phía Sheryl.

Trong ba người, ngược lại Guy là người có khoảng cách gần nhất với Sheryl, lại đứng yên không nhúc nhích như thể bị đóng băng.

Mà sự thật cũng không khác lắm.

Thời điểm Sheryl tùy ý đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu cậu ta, thân thể của Guy đã lập tức cứng lại. 

Mà ngay khi Sheryl hướng mặt về phía bờ vai cậu ta để nói chuyện, gương mặt tuấn tú của Guy đã lấy tốc độ mắt thường có thể thấy bỗng dưng ửng hồng một cách rõ rệt.

Quá gần.

Khoảng cách hiện tại giữa hai người với Guy mà nói, là quá gần.

Cậu ta thậm chí có thể cảm nhận rõ bên sườn mặt đang có hơi thở thuộc về người khác, là một loại thanh lãnh lạnh lẽo tựa như tro tàn.

Với khoảng cách như vậy, chỉ cần cậu ta nghiêng đầu, lại hơi di chuyển về phía trước một chút, đôi môi hẳn là có thể chạm vào vành tai của đối phương.

Lúc này, một làn gió đêm đột nhiên thổi qua, những cành lá nhung hùng xao xuyến rơi xuống, bay phất phơ.

Một lọn tóc nhỏ của Sheryl cũng bị gió cuốn lên, nhẹ nhàng chạm vào bên tai Guy.

Cảm giác ngưa ngứa nho nhỏ nơi vành tai khiến cơ thể Guy càng căng chặt hơn.

Trong khoảnh khắc này, những chiếc lá nhung mịn theo gió bay lất phất dường như không phải rơi xuống trên mặt đất, mà là chạm thẳng vào tim cậu ta, mang đến một loại ngứa ngáy khiến Guy cảm thấy rất xa lạ nhưng lại không hề khó chịu.

Guy nuốt nước bọt, như thể đang cố gắng kiềm chế sự bối rối của mình.

Chrison nhìn về phía Guy, ánh mắt bỗng nhiên trở nên có hơi kỳ lạ.

Tầm mắt của Will cũng có vẻ hết sức phức tạp cùng vi diệu, giống như một lời khó nói hết, mà cũng lộ ra một loại cảm giác quả nhiên là thế.

Dưới ánh mắt của hai người kia, không cần soi gương Guy cũng biết rõ mặt mình nhất định đang đỏ bừng. Cảm giác nóng rát như lửa đốt tựa như bắt đầu bùng cháy từ làn da sau đó thấm vào tận xương tủy, khiến hô hấp của cậu ta cũng trở nên dồn dập hơn.

Nhận thấy sự thay đổi của Guy, Sheryl hơi nheo mắt, thuận miệng nói một câu: “Dễ thẹn thùng thật đấy.”

Nói xong, cậu thu tay lại, cơ thể cũng một lần nữa đứng thẳng lên.

Guy cứng đờ quay đầu lại nhìn Sheryl, thẹn quá hóa giận mà phản bác: “Ai bảo thầy đột nhiên lại dựa gần vào đây chứ!” 

Âm lượng của Guy có hơi cao, giống như muốn biện minh cho chính mình.

Chỉ có điều dưới loại tình huống như thế này, lại càng có thêm chút ý vị giấu đầu lòi đuôi.

Sheryl cũng không để ý đến phản ứng của Guy, mà là thong thả vòng qua cậu ta, đi về hướng của phía Học viện. Rõ ràng là không có tính toán tiếp tục ở lại cửa hàng bánh ngọt này lâu hơn, tránh bị người khác vây xem.

Trên thực tế, hành động của Guy và Chrison trong mắt Sheryl thật sự giống như những gì cậu vừa nói, như thể đang chơi trò chơi gia đình.

Con đường này lớn như vậy, số người trở về Học viện cũng nhiều như vậy.

Dù sao cũng chỉ là có một con đường mà thôi, cho dù không đi cùng nhau cũng chẳng có gì.

Bởi vì căn bản không có gì khác nhau.

Sheryl đúng thật là thích xem chuyện vui, nhưng tiếp tục ở lại đây chẳng có ý nghĩa gì. Quan trọng nhất chính là, vừa nãy cậu không muốn vội vàng quay lại phòng học.

Mà thời điểm hiện tại là vừa lúc.

Khi thấy Sheryl rời đi, Guy không chút suy nghĩ, lập tức nhấc chân lẽo đẽo theo đằng sau, trong miệng còn không quên hỏi lại: “Đúng rồi, vừa nãy thầy nói mấy lời kia là có ý gì, cái gì gọi là chơi trò gia đình?”

Will nhìn về phía Guy đang đi bên cạnh Sheryl, liếc Chrison một cái rồi cũng nhanh chóng theo sau.

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Chrison đứng tại chỗ.

Cậu ta chăm chú nhìn theo bóng lưng rời đi của Sheryl, sau đó lại quay sang nhìn Guy còn đang cố gắng hỏi ra kết quả, bàn tay buông thõng bên người dần nắm chặt thành quyền.

Trên những cành cây nhung hùng rắn chắc, một vài chiếc lá nhỏ mịn vẫn còn rơi lác đác, chỉ là giờ đây, không còn ai giúp cậu ta nhặt đi.

Chrison ngẩng đầu nhìn về phía tán lá rậm rạp trên đầu, những đám mây lúc chạng vạng đỏ tía trên bầu trời đang từ từ di chuyển, ẩn ẩn có thể nhìn thấy được qua khoảng trống của cành cây.

Cậu ta nhìn những đám mây mỏng manh đang trôi nổi vô định, một lát sau, khi nghe thấy tiếng chim sẻ hót líu lo, mới thu hồi tầm mắt và bước đi theo sau.

......…

Tại Học viện Rhea Thánh Ân.

Sheryl đúng giờ đi vào lớp học.

Vẫn là phòng học cũ như ngày hôm qua, nhưng học viên tới nghe giảng bài càng đông hơn nhiều. 

Không gian rộng lớn như vậy, không chỉ không còn chỗ trống nào, mà ngay cả lối đi cũng bị nhóm Thần Quyến giả xách ghế nhỏ chen chúc chật kín.

Sheryl đứng trên bục giảng, thoáng liếc mắt xuống dưới một chút, ngoài Guy, Bodesirci, Solholin, cùng với Thần Quyến giả hô to muốn nhuộm tóc đen trước khi cậu rời đi ngày hôm qua, còn có thêm linh tinh vụn vặt vài học viên khác cũng nhuộm tóc thành màu đen.

Chú ý tới ánh mắt của Sheryl, nhóm Thần Quyến giả đi nhuộm tóc thành màu đen bỗng trở nên hết sức kích động giống như được tiêm máu gà.

Tâm tình của Sheryl ngay tức khắc có hơi vi diệu.

Là một Ma Kính, để đạt được mục tiêu cuối cùng trong lòng, cậu quả thật cần không ngừng mở rộng sức ảnh hưởng của bản thân mình. Nhưng điều đó cần càng nhiều hơn là tín ngưỡng và hành động, chứ không chỉ đơn thuần là bắt chước ngoại hình.

Thế nhưng, đó vốn là một quá trình dài.

Nghĩ theo cách này, việc nhuộm tóc tuy chỉ là một hành động bắt chước đơn giản, nhưng trong giai đoạn đầu, miễn cưỡng cũng có thể xem là một cách thể hiện sức ảnh hưởng của cậu.

Trong tiết học ngày hôm qua, Sheryl đã dùng nửa giờ để giảng về lý thuyết của Chiêm tinh Thần thuật, còn trong tiết này, cậu sẽ trực tiếp đi vào vấn đề chính, sử dụng mô hình thủy tinh cầu có khắc tinh hệ của đại lục Lan Âu để tiến hành thí nghiệm thực tế.

Sau tiết học này, điểm năng lực Ma Kính của cậu tăng lên gần gấp năm lần so với hôm qua. 

Không cần cố gắng đi xem xét, Sheryl cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, điểm năng lực đã vượt qua một giá trị nhất định.

Dựa theo tốc độ này, không đến nửa tháng, giới hạn về thời gian hạn chế dài ngắn của Sheryl ở thế giới bên ngoài sẽ không còn tồn tại nữa. Tức là khi cậu ra khỏi mặt gương vào lúc hoàng hôn, chỉ cần đảm bảo trở lại trước khi mặt trời mọc là được.

Bởi vì ngay từ đầu Sheryl đã lấy thân phận là một Chiêm tinh Thuật sĩ ở bên ngoài đến Học viện dạy học, cho nên trong vòng bảy ngày, ngoại trừ hai ngày nghỉ tắm gội, trong năm ngày cậu chỉ dùng bốn ngày để lên lớp.

Sheryl từng bước hoàn thành ba tiết học.

Vào buổi tối ngày thứ tư, sau khi kết thúc tiết học cuối cùng về Chiêm tinh Thuật của tuần này, Sheryl vốn đang chuẩn bị rời khỏi lớp học, thì Guy đang ngồi giữa hàng ghế đầu tiên đột ngột đứng dậy và gọi cậu lại.

Ngay từ khi Sheryl bắt đầu tiết học thứ hai, chỗ ngồi của Guy đã chuyển từ hàng ghế cuối lên vị trí gần bục giảng nhất, và Will, bạn ngồi chung bàn với cậu ta cũng cùng nhau ngồi dưới mí mắt Sheryl.

Sheryl hơi rũ mắt, nhìn nhìn Guy đang ở dưới: “Học sinh hiểu chuyện, không nên chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của giáo sư.”

Guy đáp: “Em chỉ muốn hỏi thầy một câu.”

Sheryl nhướng mày: “Nói nghe thử xem nào.”

Mặc dù thấy thái độ có phần do dự, muốn nói lại thôi này của Guy, Sheryl đại khái cũng đã đoán được đối phương muốn hỏi cái gì.

Guy nhìn vào mắt Sheryl, vành tai hơi đỏ, ngượng ngùng hỏi ra vấn đề mà tất cả các Thần Quyến giả ở đây đều quan tâm: “Dạ hội Garcia vào tối đêm mốt, thầy có đến dự không?”

Sheryl nghe vậy, cũng không lập tức trả lời mà hơi trầm ngâm một chút. Ánh đèn màu cam ấm áp trong phòng học rơi xuống người cậu, khiến đôi đồng tử kim sắc như chứa đựng ngàn vạn tia sáng lấp lánh.

Không gian vô cùng yên tĩnh, gần một ngàn học viên trong phòng học không có ai lên tiếng, hết thảy những Thần Quyến giả đều hướng ánh mắt về Sheryl, cùng với Guy chờ đợi câu trả lời của cậu.

Dạ hội Garcia.

Đây là vũ hội long trọng nhất của Học viện Rhea Thánh Ân.

Tổ chức mỗi ba năm một lần, được khai mạc với màn pháo hoa từ người cai trị tối cao của Bretlinton.

Trong ngày Dạ hội Garcia này, bất kể là hoàng thân quốc thích của Bretlinton, quý tộc, hay các Thần Giáo giả của Đại giáo hội đều sẽ tham dự. Ngoài ra, một số vị khách có thân phận đặc thù cũng sẽ được mời tham gia.

Người rất nhiều, cũng sẽ tương đối hỗn loạn.

Nhưng món ngon trong Vũ hội cũng rất nhiều, bánh crepe được chế biến tương đối xuất sắc.

Cái trước tương đương với việc có náo nhiệt để xem.

Cái sau lại đồng nghĩa với việc có rất nhiều món ăn ngon để thưởng thức.

Nói tóm lại, sau khi rút ra trọng điểm, Sheryl cuối cùng cũng đã đưa ra câu trả lời khẳng định của mình.

Cậu sẽ đi.

......…

Đại Dạ hội Garcia được tổ chức tại hồ trung tâm của học viện Rhea Thánh Ân.

Ao hồ được tạo ra bởi nhân công, ở giữa nhất là một tháp đá cẩm thạch độc đáo và thanh nhã, từ cây cầu bằng đá cuội ở ven hồ, đi thẳng về phía trước, sẽ tới đại sảnh với mái vòm trắng tinh khiết.

Khi Sheryl trên đường trở về lâu đài cổ Abucono, có đi ngang qua hồ nước thơ mộng này. Dưới ánh trăng sáng tỏ bàn bạc rực rỡ, mặt hồ lấp lánh những gợn sóng nhẹ, phản chiếu vô số điểm sáng lung linh như ngọc vụn.

Từ góc độ này nhìn thẳng về hướng đại sảnh ở giữa hồ, có thể thấy mười mấy cung đình thị nữ đang bận rộn dưới ánh đèn màu ngọc lộng lẫy.

Họ là những người được hoàng hậu Syo đặc biệt phái xuống để chuẩn bị cho Đại vũ hội sẽ diễn ra sau hai ngày nữa, trang trí xung quanh viên tháp với những bông linh lan đỏ nở rộ tươi đẹp chẳng bao giờ điêu tàn.

Sheryl nhìn một chút rồi thu hồi ánh mắt.

Thời điểm trở lại lâu đài cổ Abucono, Sheryl cũng không ngoài ý muốn khi thấy Vương Hậu Syo vẫn chưa nghỉ ngơi.

Nàng mặc áo ngủ tơ tằm, có hơi lười biếng ngồi trên chiếc ghế tay vịn tinh xảo, một tay chống lên thái dương, nở một nụ cười kiều diễm với cậu: “Thân ái, hoan nghênh trở về.”

Sheryl cũng mỉm cười: “Ừm… để tôi đoán thử xem, Vương Hậu mỹ lệ của tôi hẳn là có chuyện quan trọng muốn nói.”

Nghe vậy, khóe môi Vương Hậu lại nhếch lên một chút, không thể kìm được sự vui vẻ: “Vậy thì cậu thử đoán xem đó là chuyện gì?”

Sheryl ngồi xuống một bên: “Đại Dạ hội Garcia.”

Vương Hậu gật đầu, có vẻ như nàng cảm thấy phương thức giao lưu ta hỏi một câu cậu đáp một lời giữa hai người thật thú vị, vì thế tiếp tục: “Đoán thêm một lần nữa đi, Ma Kính tiên sinh thân mến, ta đang muốn làm gì?”

Sheryl rất phối hợp: “Nàng định tạm thời giao tôi cho Lisenvine.” 

Nói xong, cậu lại dừng lại một chút: “Hiện tại hắn đang trên đường đến đây, có lẽ chỉ mất khoảng thời gian của một chiếc đồng hồ cát nữa.”

Đại Dạ Hội này không giống như bình thường, đội hộ vệ Vương thành Hawke sẽ liên tục tuần tra trong suốt thời gian diễn ra bữa tiệc.

Ngoài ra, những kỵ sĩ phụ trách an ninh cho lâu đài Abucono cũng sẽ được điều động để hỗ trợ đội hộ vệ.

Do đó, an ninh của lâu đài cổ hiển nhiên sẽ giảm đi một phần.

Dưới tình huống như vậy, Vương Hậu Syo chắc chắn sẽ không yên tâm để lại Ma Kính ở trong lâu đài, trực tiếp chuyển giao cho Lisenvine bảo quản là cách làm hợp lý nhất.

Trong ba ngày tới, Sheryl hẳn là sẽ được Lisenvine mang theo ở bên người.

Tất nhiên, đó chỉ là bản thể Ma Kính của cậu.

“Nói chuyện với cậu luôn khiến ta cảm thấy vui vẻ và thoải mái.” Đôi mắt xanh lam của Vương hậu lấp lánh ý cười, đôi môi đỏ rực diễm lệ như hoa hồng khẽ nhếch lên, nàng chậm rãi nói: “Thần Quang Minh tại thượng, mong rằng trong ba ngày tới, cậu và Lisenvine có thể hoà thuận vui vẻ bên nhau.”

“Đúng rồi.” Vương hậu như chợt nhớ ra điều gì, chuyển đề tài một chút, nàng nhìn Sheryl ngồi một bên, ánh mắt khẽ lay động: “Năm ngày trước, ta đã nghe được một tin tức, sâu thẳm trong rừng rậm Vô Vọng Hư có tồn tại Quyền trượng Quang chi thần.”

Sheryl hơi nhướng mày: “Nàng nghe từ vị Thân Vương của Isea quốc kia phải không?”

Hoàng hậu cười, ánh mắt đầy ẩn ý: “Dù sao cũng là khách quý đường xa mà đến, trong tiệc trà chiều, trao đổi một  chút tin đồn mới lạ thú vị giữa hai nước là điều bình thường.”

Sheryl không nhanh không chậm nói: “Tôi cho rằng nàng sẽ không đề cập đến chuyện này.”

“Ta đã tự hỏi trong năm ngày, cuối cùng vẫn quyết định hỏi cậu cho rõ.”

Ánh mắt Vương hậu hiện lên một mảnh dã tâm: “Nghe nói nếu thêm Phù Không Thần thuật vào Quyền trượng Quang Chi Thần, có thể khiến người thi pháp trong nháy mắt dịch chuyển đến một địa điểm khác, điều đó có thật hay không?” 

Nàng vừa hỏi vừa quan sát đôi mắt dưới lớp mặt nạ của Sheryl.

Bởi vì không xác định được vấn đề này có nằm trong phạm vi ngay lập tức nhận được câu trả lời hay không, nên trong giọng nói của nàng còn mang theo một chút không chắc chắn.

“Là sự thật.”

“Có giới hạn về khoảng cách không?”

“Khoảng cách từ toà thành Thánh Ân này đến trấn nhỏ Caldera.” Sheryl đưa ra một so sánh dễ hiểu cho Vưong hậu.

Ánh mắt Syo Vương hậu sáng lên, đôi đồng tử xanh nhạt loé lên ánh sáng khác thường, nàng bắt đầu mạnh dạn suy đoán: “Nếu cũng thêm các Thần Thuật khác vào Quyền trượng Quang Chi, sẽ có kết quả tương tự chứ?”

Nói xong, nàng gỡ chiếc vòng trên cổ ra, dùng Thần thuật khiến cho nó lơ lửng trong không gian: “Giống như chiếc vòng cổ này, Thần thuật nguyên bản chỉ có thể làm cho nó lơ lửng, nhưng nếu mượn Quyền trượng Quang Chi, không biết có thể khiến người thi pháp lập tức bay lên không?”

Sheryl nhìn về phía Vương Hậu: “Thật đáng tiếc, điều đó là không khả thi.”

Nghe vậy, trong mắt Vương hậu thoáng hiện chút thất vọng, nhưng rất nhanh nàng đã điều chỉnh lại cảm xúc, một lần nữa đeo vòng cổ về trên cần cổ trắng như tuyết mịn của mình.

Nàng nhìn Sheryl và nói: “Ta yêu cầu có được Quyền Trượng Quang Chi này.” 

Nàng đứng dậy, đi đến bên khung cửa sổ, ánh trăng sáng bạc như lớp lụa mỏng từ bên ngoài tràn ngập vào gian phòng, rơi xuống mái tóc vàng kim bồng bềnh, giọng nói của Vương Hậu hơi thấp, lộ ra một loại quyết tâm nhất định phải có được: “Ta nhất định phải có được nó.”

Sheryl: “Có vẻ như nàng đã có chủ ý.”

Hoàng hậu xoay người lại: “Ta sẽ giao nhiệm vụ này cho Lisenvine.”

Sheryl cũng không quá ngoài ý muốn, cậu thậm chí còn đoán được điều mà Vương hậu muốn nói tiếp: “Nàng sẽ để hắn đưa tôi theo, mang theo bản thể Ma Kính đi vào rừng Vô Vọng Hư.”

“Đúng vậy.” Vương Hậu gật đầu: “Có cậu, ta sẽ yên tâm hơn.” 

Vì Ma Kính toàn trí toàn năng sẽ đi cùng Lisenvine, vậy nên có thể trước tiên tránh được một số nguy hiểm, từ đó giảm được sự rủi ro đáng kể khi xâm nhập vào rừng Vô Vọng Hư.

Sheryl chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi: “Nàng không sợ Lisenvine sẽ gặp nguy hiểm ở đó, mà tôi cũng vô duyên tái ngộ với nàng chứ?”

Vương Hậu nhẹ lắc đầu, vô cùng chắc chắn nói: “Lisenvine rất mạnh.” Nàng nhìn thẳng vào mắt Sheryl, nói rõ từng chữ một: “Hắn là mạnh nhất. Ta tin hắn, cũng tin cậu.”

Sheryl chỉ nhẹ nhàng cười cười, không đưa ra ý kiến gì.

Quả thực Lisenvine rất mạnh, dù sao hắn cũng là một trong những hóa thân của Thần Quang Minh.

Cũng không hề khoa trương khi nói rằng, sức mạnh hiện tại của hắn ở toàn bộ đại lục Lan Âu, không ai có thể đánh bại.

Hắn xứng đáng với danh hiệu mạnh nhất này.

Nhưng khi đến rừng Vô Vọng Hư, dưới ảnh hưởng tổng hợp của nhiều loại nhân tố khác nhau, Lisenvine sẽ không còn là bất khả chiến bại nữa.

Trong Vô Vọng Hư có Tinh Linh, Dực Long và Thú Nhân, nơi đó mật độ không khí tương đối thấp, đối với những cư dân vẫn luôn sinh sống ở đại lục Lan Âu mà nói, một khi vượt qua màn sương mù tiến sâu vào rừng rậm, cơ thể sẽ sinh ra một loại cảm giác nặng nề.

Càng đi sâu vào rừng Vô Vọng Hư, loại cảm giác nặng nề này sẽ ngày càng rõ rệt, dù là những kỵ sĩ hay kiếm khách đã được huấn luyện thể năng khắc nghiệt hàng năm, hành động cũng sẽ trở nên chậm chạp.

Trong loại điều kiện hạn chế như vậy, ngay cả khi Lisenvine là hóa thân linh hồn của Thần Quang Minh, cũng sẽ không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Bởi vì từ một góc độ nào đó mà nói, kể từ thời điểm Thần Quang Minh gửi phần hóa thân này giáng sinh xuống đại lục Lan Âu, Lisenvine cũng đã trở thành cư dân của đại này.

Bất kể tố chất cơ thể của hắn có mạnh mẽ đến đâu, vẫn sẽ giống như những nhân loại bên trong đại lục, phải chịu loại ảnh hưởng hạn chế đã định.

Ít nhất, lúc đầu là như vậy.

Mà trước không nói những chuyện đó, Quyền Trượng Quang Xhi, được chế tác từ một đoạn xương ngón tay bản thể của Thần Quang Minh, giờ phút này đang nằm trong tay vị hóa thân thuộc phe “Thiện” trong rừng Vô Vọng Hư. 

Để hóa thân thuộc phe "Ác" của Thần Quang Minh đi cướp vũ khí của phe "Thiện", Sheryl không khỏi tưởng tượng một chút hình ảnh cuộc chiến giữa hai hóa thân, thật sự đủ kịch tính, đủ phấn khích.

Không hổ là Syo Vương Hậu.

Sheryl lúc này đã bắt đầu cảm thấy mong đợi: “Thời gian dự kiến là khi nào?”

Syo Vương Hậu nhìn cậu, đôi mắt hơi cong lên, hiện lên một mảnh xảo quyệt: “Theo cậu thì thời điểm nào là thích hợp nhất?”

Sheryl hơi nhướng mày, Syo Vương Hậu quả nhiên là một người thông minh, rất biết cách tận dụng khả năng toàn trí của cậu. 

Câu trả lời của cậu không thể nghi ngờ chính là thời điểm thích hợp nhất, bởi vì đó là đáp án đã được tổng hợp từ tất cả các loại nhân tố của sức mạnh toàn trí toàn năng.

Tất nhiên, những điều này đều phải dựa trên một tiền đề rất quan trọng, đó là Vương hậu Syo phải hoàn toàn tin tưởng vào lời đồn kia ———

Ma Kính toàn trí sẽ đưa ra câu trả lời trung thực nhất cho những nghi vấn của người sở hữu mình.

Ma Kính sẽ không nói dối, càng không tồn tại bất kỳ sự lừa gạt nào.

Bất kể người đặt câu hỏi là ai.

Syo Vương Hậu cũng như vậy, nàng tin tưởng Lisenvine, và cũng tín nhiệm cả Sheryl, bản thể của Ma Kính.

Dưới ánh mắt của Syo Vương Hậu, Sheryl suy nghĩ một lúc rồi đưa ra câu trả lời: “Nửa tháng sau.”

Nửa tháng sau, đúng vào mùa đông ở rừng rậm Vô Vọng Hư, thời gian từ lúc mặt trời lặn cho đến khi mặt trời mọc sẽ kéo dài rất lâu, đối với bản thân Sheryl mà nói, hành động sẽ càng thuận tiện hơn.

Càng quan trọng là, trong khoảng thời gian này, hầu hết Thú Nhân trong rừng Vô Vọng Hư đã tiến vào giai đoạn ngủ đông, thiếu đi sự tấn công từ nhóm sinh vật này, nguy cơ trong rừng cũng sẽ giảm thiểu đi.

Sau khi nhận được câu trả lời từ Sheryl, Syo Vương Hậu vui vẻ cười rộ lên: “Được.” 

Ngay sau đó nàng lại nói tiếp: “Ta sẽ tổ chức một tiểu đội lính đánh thuê trước khi xuất phát, Lisenvine sẽ là chỉ huy. Hy vọng thời điểm tiến vào rừng Vô Vọng Hư có thể trợ giúp cho các cậu.”

Nói xong lời này, Syo Vương Hậu trầm ngâm một lúc, sau đó lại nhìn về phía Sheryl: “Chẳng qua trước khi tập hợp đội ngũ này, ta muốn nghe thử xem cậu có đề cử người nào thích hợp không.”

Sheryl đưa ra một cái tên: “Raglan.”

“Raglan?” Syo Vương Hậu hạ giọng thì thầm: “Là một cái tên lạ.” 

Không có tên trong danh sách những Thần Thuật sư cao giai mà mình biết, vì thế nàng lại hỏi Sheryl: “Ta nên tìm hắn ở đâu?”

“Gần Học Viện Rhea Thánh Ân, trên đường Bloor, hắn kể chuyện xưa trong một tiệm bánh ngọt.”



Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau