Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết
Chương 23
Khi Sheryl vừa dứt lời, Syo Vương Hậu hiếm khi ngạc nhiên trong giây lát: “Kể chuyện xưa… trong tiệm bánh ngọt?”
Nếu lời này không phải do chính miệng Sheryl nói ra, Syo thậm chí sẽ nghĩ rằng đây chỉ là một câu đùa giỡn không ảnh hưởng đến toàn cục.
Nàng cần một Thần Quyến giả cao giai có thể tiến vào rừng rậm Vô Vọng Hư, người đó không chỉ phải sở hữu năng lực Thần thuật mạnh mẽ mà còn phải có kinh nghiệm phong phú. Chỉ có như vậy, tiểu đội lính đánh thuê tạm thời chiêu mộ mới có thể hỗ trợ cho Lisenvine vào những thời điểm quan trọng.
Nàng thật sự rất khó tưởng tượng Thần Quyến giả phù hợp với yêu cầu của mình có chút dính dáng nào với câu trả lời của Sheryl.
Tiệm bánh ngọt có thể khiến người ta nghĩ rằng vị Thần Quyến giả đó là một người yêu thích đồ ngọt. Nhưng sau khi ghép những từ “tiệm bánh ngọt” với “kể chuyện xưa”, mọi thứ đều trở nên có chút kỳ lạ.
Tuy nhiên, nàng biết Ma Kính sẽ không nói dối.
Nếu Ma Kính đưa ra đáp án này, điều đó có nghĩa Raglan thật sự là ứng cử viên thích hợp nhất. Anh ta không chỉ đáp ứng tiêu chuẩn và yêu cầu của đội ngũ lính đánh thuê mà thực lực còn vượt xa những Thần Quyến giả cao giai mà nàng biết.
Nói một cách khác, Raglan chính là một Thần Quyến giả cao giai mạnh đến mức được chính Ma Kính công nhận.
Nghĩ như vậy, hàng mày của Syo Vương Hậu có hơi nhíu lại.
Nàng vẫn luôn âm thầm theo dõi các Thần Quyến giả cao giai năng lực mạnh mẽ ở Bretlinton, có thông tin về từng người, từ năng lực, hướng đi đến quan hệ xã hội, có thể nói là nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nhưng giờ đây, Thần Quyến giả mà Ma Kính đề cập đến lại là một người mà nàng không hề biết đến. Nếu không có câu hỏi vừa nãy, nàng thậm chí còn không biết tồn tại một người có năng lực như vậy.
Mà càng quan trọng là, anh ta vẫn luôn ở ngay phụ cận Rhea Thánh Ân Học Viện, có thể xem như ở ngay dưới mí mắt của nàng, vậy mà nàng lại chưa bao giờ phát hiện ra.
Syo Vương Hậu nhẹ nhàng nhấp môi, suy nghĩ một hồi, nàng tiếp tục hỏi: “Tiệm bánh ngọt đó tên gì?”
Sheryl liền nói tên cửa hàng.
Syo Vương Hậu vừa nghe thì có hơi giật mình, ánh mắt lóe lên sự cảnh giác. Nếu nàng nhớ không nhầm, tiệm bánh ngọt này là nơi Chrison thường đến làm việc để đổi lấy Linton tệ.
Chỉ đơn thuần là trùng hợp hay đã sớm có kế hoạch từ trước?
Trong lòng Syo Vương Hậu nghĩ vậy, và nàng cũng trực tiếp hỏi ra nghi vấn này.
Dù trong lời nói không đề cập đến tên của Chrison, nhưng nàng biết thiếu niên Ma Kính tóc đen ở trước mặt vẫn hiểu rõ ý tứ của mình.
Sheryl quả thật cũng hiểu.
Tuy nhiên, với vấn đề này, cậu cần phải lấy thân phận Ma Kính để trả lời.
Tính toán thời gian một chút, khoảng cách từ lần cuối cùng cậu ở trong ma kính trả lời câu hỏi đã hơn hai mươi ngày, cũng sắp đến một tháng.
Sheryl nhìn Syo vương hậu nói: “Nếu nàng vẫn muốn biết câu trả lời cho vấn đề này vào tuần tới, ta sẽ nói cho nàng.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Sheryl không nghĩ rằng Syo Vương Hậu sẽ lãng phí câu hỏi mỗi tháng một lần để tìm hiểu điều mà nàng chỉ cần cẩn thận tra rõ thì có thể dễ dàng phát hiện dấu vết.
Dù sao, Sheryl có bản thể là Ma Kính, câu trả lời mỗi tháng một lần của cậu không hề bị bất kỳ ràng buộc hay giới hạn nào, bất kể người sở hữu có đặt ra câu hỏi gì, hay vấn đề đó có thể liên lụy hoặc làm chao đảo đến vận mệnh thế giới ra sao, tất cả đều chẳng hề ảnh hưởng.
Syo Vương Hậu rõ ràng cũng nghĩ đến điều này, vì vậy, giây tiếp theo, nàng rất tự nhiên mà chuyển đề tài, lần nữa quay lại vấn đề lựa chọn người cho tiểu đội lính đánh thuê.
“Như vậy, với Raglan này, ta nên dùng cách gì để anh ta đồng ý gia nhập đội ngũ?”
Vô Vọng Hư rừng rậm được xem như một cấm địa tử thần, đi vào đó liền đồng nghĩa với việc sinh mạng luôn treo trên lưỡi dao sắc bén nhất.
Một Thần Quyến giả cao giai có thực lực lại chỉ kể chuyện xưa tại tiệm bánh ngọt, Syo Vương Hậu thật khó hình dung làm cách nào để có thể khiến đối phương đồng ý tham gia chuyến đi đầy nguy hiểm này.
Sheryl khẽ cười, đồng tử kim sắc hiện lên vẻ sâu xa: “Thưa Vương Hậu mỹ lệ, nàng không thử đoán xem anh ta kể câu chuyện gì sao?”
Nghe vậy, Syo Vương Hậu chần chừ một chút, ngay sau đó giống như là chợt nghĩ tới điều gì, đôi mắt hơi mở to: “Anh ta kể chuyện có liên quan đến rừng rậm Vô Vọng Hư?”
Syo Vương Hậu hơi kinh hãi, đồng thời một suy đoán lớn mật cũng lóe lên trong đầu nàng: “Hay là Raglan này đã từng đi vào Vô Vọng Hư?”
Sheryl gật đầu: “Anh ta đã từng ở trong rừng Vô Vọng Hư một khoảng thời gian.”
Dù không lâu, nhưng so với những Thần Quyến giả còn chưa từng đặt chân vào rừng bao giờ, quả thật Raglan mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Syo Vương Hậu trầm ngâm: “Nếu anh ta đã từng tiến vào Vô Vọng Hư, an toàn trở về và kể lại câu chuyện ở nơi đó, liệu ta có thể suy ra rằng đối phương vẫn luôn ôm chấp niệm rất lớn với việc thăm dò nơi đó, và điều này khiến anh ta sẵn sàng trở lại vùng đất bí ẩn thêm lần nữa?”
“Đúng vậy.” Sheryl đưa ra câu trả lời khẳng định: “Chỉ cần nói với anh ta rằng người dẫn đội là Lisenvine.”
“Ta hiểu rồi.” Syo Vương Hậu gật gật đầu, sau khi nghi hoặc trong lòng được giải đáp, khóe môi nàng cũng vui sướng nhếch lên.
Nàng nhìn về phía Sheryl - thiếu niên tóc đen đang đeo mặt nạ do chính tay nàng chọn, thoải mái lại nhàn nhã ngồi trên ghế cao, hai chân thon dài thẳng tắp rũ xuống, bộ trang phục thuần đen và băng vải trắng tinh dưới ánh đèn chiếu rọi, tạo nên một loại cảm giác xa cách và mỹ cảm hài hòa kỳ lạ.
Như bị một điều gì đó kích thích, Syo Vương Hậu đột nhiên đi đến trước mặt Sheryl.
Nàng cúi người xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào vào đối phương, sâu trong đôi mắt xanh thẳm hiện lên sự yêu thích không thèm che giấu.
Mà dưới một lớp yêu thích này, còn ẩn ẩn lưu chuyển một tầng cảm xúc lưu luyến khác.
Một nỗi lưu luyến có chút kiều diễm lại ái muội.
Là kiểu xúc động khi một nữ nhân khao khát muốn thâm nhập giao lưu sâu hơn với một nam nhân.
Bí ẩn và khó hiểu.
Sheryl nâng mi mắt, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt của Vương Hậu Syo.
Kẻ đang nắm quyền cai trị tối cao của Vương Quốc Bretlinton không thể nghi ngờ là một người phụ nữ vô cùng có mị lực, mái tóc vàng óng dài mượt hơi xoăn nhẹ xõa tung trên da thịt tinh tế tựa tuyết trắng, phong tình, minh diễm, giống như một đóa hồng tùy ý nở rộ.
Nàng khát cầu vẻ đẹp cực hạn, đồng thời cũng theo đuổi quyền lực tối cao.
Tuy nàng ám sát Quốc Vương mới có thể chiếm đoạt được Vương quyền, nhưng cá nhân cũng Sheryl không thấy điều này có gì không đúng.
Dù sao, nhiều đời cai trị luân phiên của Vương Quốc đều phải trải qua tinh phong huyết vũ và âm mưu tranh đấu, có thể ngồi được trên Vương tọa tối cao chưa bao giờ là những kẻ thực sự trong sáng hay sạch sẽ.
Dù sao đi nữa, Sheryl cũng khá thưởng thức Syo Vương Hậu.
Nàng xinh đẹp, thông minh, có đủ dã tâm cùng thủ đoạn.
Rất khó để không nhìn nhận nàng bằng con mắt khác.
Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.
Vì vậy, cho dù khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, bầu không khí cũng ngày càng trở nên lưu luyến ám muội, ánh mắt Sheryl vẫn luôn giữ vẻ vô cùng bình thản.
Cuối cùng, giống như là hiểu rõ cái gì.
Vương Hậu Syo ngừng động tác tiến lại gần, nàng nhìn chăm chú vào Sheryl trong hai giây, không có gì ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy có chút tiếc nuối mà cười nhẹ.
Sau đó, nàng chủ động kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhưng không đứng thẳng dậy mà vẫn hơi khom lưng, nắm lấy tay trái của Sheryl.
Giây tiếp theo, giống như những gì lần đầu tiên gặp gỡ thiếu niên tóc đen đã làm với mình, đôi môi nàng đặt một nụ hôn thật nhẹ lên tay cậu.
Đôi môi được tô son đỏ thắm lại diễm lệ, vì tránh để lại dấu vết trên mu bàn tay được quấn băng vải của thiếu niên, cánh môi nàng chạm vào chính là đốt ngón tay thon dài của cậu.
Rất nhẹ nhàng, không mang theo bất kỳ tình cảm hay dục vọng nào.
Chỉ là thể hiện một loại thích, một loại thiên vị.
Sheryl rũ mi, nhìn về phía Vương Hậu Syo, đôi mắt dưới chiếc mặt nạ thoáng hiện chút tùy ý và tản mạn. Syo nhẹ nhàng cười, môi đỏ khẽ nhếch, nói với cậu bằng giọng điệu rất dịu dàng: “Cậu là bảo vật của ta.”
Ngay khi nàng vừa nói xong câu đó, cửa phòng đã bị người bên ngoài gõ vang.
Vương Hậu Syo nói: “Tiến vào.”
Dứt lời, Lisenvine người mặc quân trang kỵ sĩ đẩy cửa bước vào.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên bàn tay của Sheryl đang bị Vương Hậu Syo nắm chặt trong chớp mắt.
Sheryl nhìn về phía Lisenvine.
Lisenvine cũng nhìn thẳng vào Sheryl, sau khi tầm mắt giao nhau lại dẫn đầu quay đi.
Sheryl biết trước khi Lisenvine gõ cửa đã đứng ở ngoài đó vài giây, câu nói của Vương Hậu, Lisenvine chắc chắn cũng đã nghe rõ.
Vương Hậu Syo nhìn về phía Lisenvine vừa bước vào, buông tay Sheryl ra, ngồi dậy và nói: “Những gì ta muốn nói, Lâm Lan đã truyền đạt cho ngươi chưa?”
Lisenvine ừ một tiếng.
Vương Hậu Syo gật đầu, sau đó đi đến giá đỡ được xây thành từ thủy tinh và hồng mã não, gỡ xuống ngôi nhà di động của Sheryl — Chính là bản thể Ma Kính.
Nàng cầm chiếc gương đi đến trước mặt Lisenvine, vô cùng thận trọng nói: “Lisenvine, hãy bảo vệ tốt Ma Kính.”
Sheryl đứng dậy, học theo giọng điệu của Vương Hậu Syo, tiếp tục nói với hắn: “Lisenvine, hãy bảo vệ tốt tôi.”
Lisenvine liếc nhìn Sheryl một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, lại “Ừm” thêm một tiếng, chỉ là lần này, rõ ràng so với vừa nãy lại càng trầm thấp rõ ràng hơn. Cũng không biết là đang trả lời Vương Hậu Syo hay Sheryl.
Hai phút sau…
Lisenvine một mình đi vào lâu đài cổ Abucono, thời điểm trở về, bên người lại có thêm một Sheryl.
Nơi ở của Lisenvine cách lâu đài Abucono cũng không xa, chỉ khoảng nửa giờ, Sheryl theo sau Lisenvine đi vào phòng của hắn.
Không gian trong phòng không quá lớn, bày biện đơn giản, không có trang trí gì thừa thãi, cũng không mang chút hơi thở sinh hoạt nào.
Nhìn thoáng qua sẽ thấy không quá khác biệt mấy so với phòng ở trong một quán trọ.
Điều này thực ra cũng khá hợp lý.
Lisenvine cơ bản đều đi chấp hành nhiệm vụ, số lần ngủ qua đêm ở bên ngoài càng nhiều hơn so với ở nhà.
Ánh mắt Sheryl quét qua phòng một lượt, lập tức đi về phía góc tường, nơi có một quầy chứa đồ.
Lông mày Lisenvine hơi động.
Sheryl nhanh chóng dừng lại ở trước quầy chứa đồ, chuẩn xác không có chút sai lầm, từ ngăn thứ hai lấy ra một chiếc máy quay đĩa mới tinh.
Cậu đặt chiếc máy quay đĩa lên trên bàn: “Nếu đã mua về rồi, sao không lấy ra nghe, muốn để nó ở trong góc phòng kết mạng nhện?”
Lisenvine nghe vậy, vô thức muốn nói quầy chứa đồ rất sạch sẽ, sẽ không xuất hiện tình huống như vậy. Nhưng lời nói vừa ra đến bên miệng, hắn cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.
Hắn nhìn thiếu niên tóc đen đặt đĩa nhạc lên bàn quay của máy quay đĩa mới mua, sau khi kim quay bắt đầu chậm rãi chuyển động, động tác vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh chiếc tủ gỗ.
Máy quay đĩa phát ra những giai điệu du dương thư giãn, là một bản nhạc mà Lisenvine thỉnh thoảng nghe thấy khi đi lướt qua một vài cửa hàng trong lúc chấp hành nhiệm vụ.
Lisenvine cũng không có chấp niệm đặc biệt gì với âm nhạc.
Loại sinh hoạt nghe nhạc bằng máy quay đĩa đầy thanh nhã lịch sự này không có dính dáng gì đến cuộc sống của hắn.
Nhưng ngày đó, khi đi ngang qua một cửa hàng thanh nhạc ở góc phố, ma xui quỷ khiến, hắn lại bước vào trong, đặt mua một chiếc máy quay đĩa mà hắn căn bản không dùng được, cũng không có ý định dùng.
Lisenvine hiện tại cũng không muốn miệt mài tìm hiểu nguyên nhân cho hành động này.
Chỉ là, vào thời điểm đó, hắn đã làm như vậy.
Sheryl không quá quan tâm Lisenvine đang suy nghĩ cái gì.
Cậu ngồi trên chiếc tủ gỗ màu xám đậm, nghe âm thanh kèn bassoon và dương cầm phát ra từ máy quay đĩa, giai điệu uyển chuyển lãng mạn khiến bàn tay đặt bên người của cậu theo thói quen dùng đầu ngón tay gõ nhịp lên mặt quầy trơn nhẵn.
Nhìn thấy một màn này, Lisenvine hơi khựng lại.
Hình ảnh giống như đã từng quen khiến hắn nhớ lại thời điểm khi ở khu Bắc Gersha, trong gian phòng cao nhất của quán trọ, thiếu niên tóc đen cũng giống như hiện tại, ngồi trên tủ gỗ, nghe bản nhạc truyền ra từ máy quay đĩa, chút có chút không gõ nhẹ đầu ngón tay theo giai điệu.
Điều duy nhất khác biệt chỉ là màu sắc của chiếc tủ và bản nhạc phát ra từ máy quay đĩa.
Bản nhạc khi đó trầm lắng hơn, hòa quyện với âm thanh những giọt mưa rơi xuống đầy lộn xộn, tiếng nhạc đệm của thanh điểu và chim sẻ hót ríu rít bên cửa sổ, mà bản nhạc lúc này càng chậm rãi, nhẹ nhàng cũng càng triền miên hơn.
Lisenvine rất ít khi dùng đến những từ như vậy.
Nhưng giây phút này, hắn thật sự nghe thấy một nỗi đau sầu buồn khổ từ trong giai điệu đó.
Điều này khiến hắn nhớ đến những cửa hàng mà mình đã nghe thấy bản nhạc này, hầu hết khách hàng đều thành đôi mà ngồi, ở giữa bàn của bọn họ có một bình hoa, bên trong cắm một bó hồng rực rỡ.
Mà hoa hồng, ở Bretlinton, tượng trưng cho sự tươi trẻ, nhiệt huyết cùng tình cảm tốt đẹp.
Bản nhạc này, dường như có liên quan đến tình yêu.
Lisenvine khẽ nhấp môi, nhìn về phía Sheryl đang lắng nghe âm nhạc.
Hắn nhìn đôi mắt đang nhắm hờ để thưởng thức từng giai điệu của đối phương dưới chiếc mặt nạ, trong khoảnh khắc mua chiếc máy quay đĩa ấy, chính Lisenvine cũng không thể nói rõ, liệu có phải là vì trong tiềm thức của hắn đã dự đoán được ngày hôm nay sẽ xảy ra hay không.
Có lẽ là có.
Nghĩ vậy, loại áp bách nghiêm nghị và sắc bén trên người Lisenvine tuy rằng cũng không hề giảm bớt, nhưng nơi sâu thẳm trong đáy mắt màu hổ phách nhàn nhạt lại hiện lên một mạt suy tư có chút dịu dàng.
Chú ý đến sự thay đổi trong ánh mắt của Lisenvine, đầu ngón tay của Sheryl dừng gõ nhịp, rất có hứng thú nói: “Anh hình như đang suy tư gì đó, nếu hoang mang thì cứ nói ra, tôi sẽ bủn xỉn mà giải đáp cho anh.”
Mặc dù Lisenvine là hóa thân của Quang Minh Thần, cho dù cậu có trả lời câu hỏi của hắn cũng không nhận được điểm số năng lực tương ứng, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cậu nói như vậy lúc này.
Lisenvine không có hoang mang, hắn chỉ nhìn Sheryl, hỏi với một giọng điệu bình tĩnh: “Khi nào thì cậu sẽ quay về gương?”
Sheryl hỏi lại: “Anh đang thúc giục tôi sao?”
Lisenvine không nói gì.
Sheryl khẽ nhếch mày, cười nhẹ một tiếng rồi trả lời: “Ít nhất chờ tôi nghe xong đĩa nhạc này dã.” Dù sao hiện tại thời gian vẫn còn sớm, trở về ru rú trong gương thì không bằng cứ ở bên ngoài như thế này.
Sau khi nói xong mấy lời này, Sheryl cũng không để ý đến Lisenvine nữa, mà tiếp tục lắng nghe âm nhạc, bàn tay rũ xuống ở trên tủ gỗ lại lần nữa theo giai điệu chập trùng, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Ánh đèn trong phòng dừng trên người cậu, hòa quyện cùng ánh trăng sáng tỏ bên ngoài cửa sổ. Cậu nhắm mắt lại, gương mặt dưới chiếc mặt nạ quỷ dị mang theo vẻ quyến rũ yêu dã, cùng với hàng mi dài cong vút, tựa như những cánh bướm nhẹ nhàng vũ động khi bay, mang lại một loại mỹ cảm tĩnh lặng.
Lisenvine cũng không rời mắt khỏi Sheryl, ánh mắt của hắn dừng lại một chút trên đôi mắt đang nhắm hờ, rồi từ từ hạ xuống, nhìn vào bàn tay đang gõ theo nhịp của cậu.
Trên những đốt ngón tay lộ ra bên ngoài, Lisenvine nhìn thấy một vệt màu đỏ.
Màu đỏ này cũng không phải quá rực rỡ, mà sắc thái khá nhạt, giống như vết tích của một thứ gì đó. Chỉ là bởi vì làn da của Sheryl quá trắng, nên mới trở nên nổi bật lại chói mắt.
Nhìn vào một vệt màu đỏ đó, lần đầu tiên Lisenvine sinh ra một loại cảm giác rất chướng mắt.
Hắn biết đây là màu son môi của Syo Vương Hậu.
Bởi vì không lâu trước đó, môi của Syo Vương Hậu đã chạm vào nơi này.
Trong đầu Lisenvine hồi tưởng lại hình ảnh lúc bước vào phòng đã thấy, giờ phút này lại nhìn vào vệt son môi màu đỏ đó, một loại cảm xúc muốn hủy diệt hết thảy giống như ngọn lửa thiêu đốt, từ tận sâu trong lòng hắn âm thầm trỗi dậy.
0 Nhận xét