Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 24

Ánh mắt của Lisenvine dần dần trở nên căng thẳng, đường tuyến cằm cũng tựa hồ trở nên sắc bén, khắc sâu hơn.

Giai điệu lãng mạn triền miên vẫn còn quanh quẩn trong căn phòng, chỉ là bầu không khí vốn nặng nề đau khổ, dường như đã bị một loại đông lạnh và sắc nhọn hòa tan đi nhiều.

Giống như bức tranh mùa xuân vốn trăm hoa rực rỡ, bỗng dưng bị cuốn vào một luồng gió lạnh lẽo hiu quạnh, không quá đột ngột nhưng lại mang theo hơi thở buốt giá khiến người khác không thể nào bỏ qua.

Sheryl như có cảm giác, mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy tầm mắt vẫn chưa thu hồi của Lisenvine.

Chú ý tới sự lạnh lẽo trong mắt của Lisenvine cùng với nơi mà nó đọng lại, đôi mắt kim sắc xinh đẹp của Sheryl dưới lớp mặt nạ khẽ nheo lại một chút.

Cậu hơi nâng bàn tay nơi đã bị Syo Vương Hậu hôn qua lên, nhìn thoáng qua vết son môi màu đỏ trên ngón tay mình, lại ngước nhìn Lisenvine không nói một lời, trong giọng nói nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý: “Có vẻ như anh rất để tâm đến nó.”

Sheryl không mấy để ý đến vết son này, chỉ cần cậu trở lại trong gương, dấu vết sẽ tự động biến mất.

Chỉ là Lisenvine không hề biết điều này.

Sheryl cũng không cần thiết phải giải thích với hắn.

Nghe thấy lời nói có ý vị sâu xa của Sheryl, mặc dù Lisenvine vẫn như cũ không nói gì, nhưng sự im lặng lúc này, không thể nghi ngờ là đang cam chịu.

Trầm mặc, không để ý, cũng không phản bác.

Một Lisenvine như vậy khiến Sheryl cảm thấy có phần thú vị.

Dù sao cũng là hóa thân linh hồn của Thần Quang Minh, Lisenvine trong mắt Sheryl vẫn có chút khác biệt so với những người khác.

Sheryl đưa tay về phía Lisenvine, rất tự nhiên nói: “Nếu đã như vậy, anh giúp tôi lau đi.”

Lisenvine đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Sheryl cũng không thu tay về.

Tầm mắt của hai người lại một lần nữa giao nhau trong không khí, một bên thì bình tĩnh nhưng lại giấu giếm chút suy tư cân nhắc, bên kia thì lộ ra ý cười tự nhiên có phần tùy tiện nhàn nhã.

Dù là Lisenvine hay Sheryl, đều không nói gì thêm, chỉ có giai điệu nhẹ nhàng từ máy quay đĩa vẫn còn đang chậm rãi quanh quẩn trong không gian.

Một giây, hai giây……

Hai người đối diện nhau, không có ai rời ánh mắt đi.

Giống như một hồi đánh cờ không tiếng động, để xem đến cuối cùng, ai sẽ là người đầu tiên nhượng bộ.

Mà cảnh tượng này cũng giống như đêm đó ở khu Bắc Gersha.

Cuộc giằng co lần ấy liên quan đến việc chúc nhau ngủ ngon.

Cuối cùng, lấy việc Lisenvine đã nói ra hai từ “ngủ ngon” mà kết thúc.

Mà lần này……

Một lát sau, vẫn là Lisenvine cử động trước.

Hắn tiến đến trước chiếc tủ gỗ màu xám đậm mà Sheryl đang ngồi, lấy ra một chiếc khăn tay màu đen.

Bởi vì hằng năm chấp hành các nhiệm vụ nguy hiểm, trên người hắn không thể tránh khỏi bị máu tươi bắn lên người, dần dần, hắn cũng đã hình thành thói quen mang theo khăn tay bên mình.

Nhìn thấy hành động của Lisenvine, Sheryl không cảm thấy ngoài ý muốn.

Bắt đầu từ lần đầu tiên Lisenvine thỏa hiệp trước mặt cậu, liền định sẵn mỗi lần sau này, đều kết thúc với sự thỏa hiệp của Lisenvine.

Có lần đầu tiên, thì sẽ có lần thứ hai.

Rất đơn giản.

Để thuận tiện cho Lisenvine lau sạch, Sheryl nâng tay lên, để lộ vết son môi màu đỏ trên ngón tay.

Ngón tay của cậu thon dài tinh tế, như một tác phẩm nghệ thuật được tỉ mỉ tạo hình, chỉ hơi hơi nhấc lên một độ cong nhẹ cũng toát lên một loại mỹ cảm thanh thoát.

Lisenvine nhìn chằm chằm vào ngón tay ấy trong giây lát, sau đó mới dùng tay trái nâng tay Sheryl lên, tay phải cầm khăn bắt đầu lau.

Hơi thở của Lisenvine có phần lãnh đạm, giống như lưỡi dao sắc bén bắn hàn quang tứ phía, nhưng so với sự lạnh lẽo tỏa ra từ cốt tủy, nhiệt độ cơ thể của hắn lại không hề lạnh.

Cách một lớp băng vải mỏng, Sheryl có thể cảm nhận được độ ấm từ đầu ngón tay của đối phương.

Cũng không phải là rất ấm, nhưng đã đủ để mang lại cảm giác ấm áp cho người có thân nhiệt thấp.

Âm điệu thư giãn vẫn đang chậm rãi vang lên……

Giữa bản nhạc nhẹ nhàng của tình yêu lứa đôi, Lisenvine chăm chú lau ngón tay của Sheryl, mà Sheryl lại nhìn người kia lau sạch từng dấu vết cho mình.

Chỉ thoáng nhìn qua, thật giống như là mối quan hệ thân mật của những người yêu nhau.

Nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi.

Bởi vì người đang lau kia, trong ánh mắt không hề khắc sâu tình yêu say đắm cùng dịu dàng quyến luyến, mà người được lau tay cũng không hề có chút cảm giác hay chút rung động nào khi được quan tâm.

Một người chỉ cảm thấy việc để đối phương lau sạch dấu vết là điều khá thú vị, mà người còn lại cũng chỉ đơn giản cảm thấy nếu nhìn dấu vết kia chướng mắt, thì cứ thuận thế mà làm, nghe theo bản năng mách bảo, đem dấu son đỏ hoàn toàn lau sạch.

Lisenvine lau tay thật sự rất nghiêm túc.

Động tác của hắn cũng không phải rất dịu dàng, nhưng cũng không thô lỗ, thậm chí có vẻ như đã cố tình khống chế lực đạo. Chỉ là vết son môi trên làn da đốt ngón tay của Sheryl đã lưu lại khá lâu, muốn dùng khăn tay chưa thấm nước để lau sạch hoàn toàn cũng không phải dễ dàng như vậy, không thể làm xong chỉ trong chốc lát được.

Thế nhưng tại thời điểm này, Lisenvine lại thể hiện sự kiên nhẫn hiếm có.

Hắn không nói một lời nào, chỉ chăm chú dùng khăn tay chà lau từng chút từng chút một.

Cuối cùng, dù vết son môi trên ngón tay Sheryl đã được lau sạch, nhưng làn da nơi đó vẫn còn đỏ hồng.

Đó là màu hồng do khăn tay cọ xát để lại.

So với màu son môi nhàn nhạt ban đầu, giờ phút này sắc hồng đỏ kia phảng phất như từ làn da chảy ra, tựa như giữa sương tuyết trắng xoá ngập trời lại nở rộ vài đoá hoa mai hồng tươi đẹp, mang đến mỹ cảm thanh khiết lại yếu ớt.

Lisenvine nhìn đến có chút ngẩn ngơ.

Cho đến khi nghe thấy một tiếng hừ nhẹ nhàng đầy ẩn ý, hắn mới buông tay Sheryl ra, thu lại khăn lau.

Sheryl nhìn ngón tay bị chà sát đến đỏ ửng của mình, nâng mí mắt lên, không nhanh không chậm hỏi một câu: “Lisenvine, anh cố ý phải không?”

Lisenvine ngẩng đầu nhìn Sheryl, đối diện với tầm mắt của đối phương, phá lệ đáp lại hai chữ: “Không phải.”

Nhưng mà có một việc hắn cần phải thừa nhận là, vệt đỏ ửng như vậy ít nhất nhìn thuận mắt hơn so với màu son môi.

Sheryl hơi hơi nhướn mày, sau khi nghe thấy Lisenvine phủ nhận, cũng không tiếp tục đề tài này, vì sao cũng chỉ là một câu nói đùa thuận miệng, rốt cuộc Lisenvine có phải cố ý hay không, cậu biết rõ.

Cậu lại lần nữa đặt tay lên trên tủ gỗ, không nói thêm gì nữa, tiếp tục lắng nghe âm nhạc vang lên.

Mà một khi Sheryl im lặng, Lisenvine, người vốn ít nói, cũng sẽ không chủ động mở miệng.

Hắn nhìn Sheryl hai giây, rồi xoay người đi vào phòng rửa mặt.

Trước khi Vương Hậu triệu kiến, hắn vừa kết thúc một nhiệm vụ. Mặc dù không có rút kiếm cũng không dính vết máu, nhưng vẫn cần phải rửa sạch sẽ một chút.

Không bao lâu sau, tiếng nước chảy rất nhẹ vang lên trong phòng rửa mặt.

Không biết có phải do âm nhạc bên ngoài làm phân tâm hay là vì nguyên nhân nào khác, mà khi dòng nước đang dần rửa sạch cơ thể mình, trong đầu Lisenvine lại hiện lên hình ảnh ngón tay bị hắn chà lau đến đỏ ửng của Sheryl.

Hắn nhớ rất rõ xúc cảm khi nâng tay trái của đối phương lên, dưới một tầng băng vải mỏng kia, là loại cốt cách rất tinh tế nhưng không hề mềm mại.

Hắn cũng nhớ rõ độ cong hơi hơi nhếch lên vào thời điểm dùng khăn tay chà lau nhẹ nhàng lên những ngón tay như bạch ngọc ấy.

(*Độ cong đốt ngón tay á nghen)

Những điều này vốn không nên khắc sâu trong đầu hắn.

Lại càng không nên hiện lên vào lúc này.

Lisenvine ngửa cổ, điều chỉnh nhiệt độ nước thấp hơn, sau đó nhắm mắt lại, tùy tiện để cho dòng nước lạnh lẽo lướt qua gương mặt hắn rồi rơi xuống.

Cứ như vậy, cho đến khi bọt nước từ cằm chảy xuống cổ, cuối cùng biến mất dưới lồng ngực, một chút cảm xúc rung động kỳ lạ vừa bốc cháy lên dưới đáy lòng hắn cũng dần bị dập tắt.

Vài phút sau, Lisenvine đi ra từ phòng rửa mặt.

Hắn nhìn về phía Sheryl trước tiên, phát hiện đối phương vẫn như cũ ngồi trên chiếc tủ gỗ màu xám đậm, tư thế không khác gì lúc vừa đi vào.

 Cậu đang tận hưởng âm nhạc, thoạt nhìn rất thư thái, quanh người đều lộ ra vẻ lười biếng và phóng túng.

Lisenvine không biết đĩa nhạc mà máy quay đĩa đang phát tổng cộng có bao nhiêu bản nhạc khác nhau.

Dù sao hắn cũng biết, nếu thiếu niên tóc đen kia nói muốn nghe hết mới quay lại trong gương, thì chắc chắn sẽ không dừng lại giữa chừng.

Lisenvine thu hồi tầm mắt, bắt đầu lau khô tóc.

Tóc hắn không dài, cũng không cần dùng Thần Thuật để hong khô.

Sau khi dùng khăn lông tùy tiện lau khô tóc, Lisenvine lại nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường.

Thêm 40 phút nữa, kim đồng hồ sẽ chỉ vào đúng số mười hai.

Vào thời điểm này, đại bộ phận người dân của Vương quốc Bretlinton đã chìm vào giấc ngủ.

Chú ý tới động tác nhìn đồng hồ của Lisenvine, Sheryl hơi hơi mỉm cười, nghiêng đầu hỏi: “Cần tôi tắt đèn giúp không?”

Câu hỏi này của cậu vừa nghe có vẻ rất tri kỉ, như thể lo lắng sẽ làm phiền người khác, nhưng nếu thực sự muốn quan tâm săn sóc, lúc này đáng nhẽ phải trực tiếp dừng đĩa quay nhạc lại.

Tất nhiên, Sheryl rõ ràng không hề có ý định đó.

“Âm nhạc nhẹ nhàng có thể giúp dễ ngủ.” Cậu nói như vậy.

Cuối cùng, đèn vẫn là do Lisenvine tự mình tắt.

Khi không có ánh sáng của ngọn đèn dầu, trong gian phòng chỉ còn lại chút tia sáng mờ ảo của vầng trăng ở bên ngoài.

Lisenvine nằm trên giường, nhắm mắt lại, bên tai là giai điệu âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, ở phía đối diện hơi nghiêng còn tồn tại một hơi thở khác, rất nhỏ.

Đây là cảnh tượng mà trước đây hắn chưa từng nghĩ tới, có chút không thích ứng nhưng cũng không quá chán ghét.

Thời gian từ từ trôi qua ……

Khi bản nhạc cuối cùng của đĩa nhạc kết thúc, Sheryl tắt máy quay đĩa và tiến lại gần mép giường.

Cậu cúi xuống nhìn Lisenvine đang nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, ánh trăng dịu dàng rơi xuống gương mặt hắn, khiến những đường nét sắc bén kia cũng trở nên dịu dàng.

Sheryl nhìn đối phương hai giây, lúc sau giống như nghĩ ra điều gì thú vị, khoé môi hơi nhếch lên, tháo mặt nạ, chậm rãi cúi người xuống, một bên quan sát Lisenvine, một bên từ từ hướng mặt lại gần gắn.

Ngay khi đôi môi của Sheryl sắp chạm vào chóp mũi của mình, Lisenvine vốn đang ngủ lại đột ngột mở bừng mắt.

Đôi mắt hắn rất thanh tỉnh, không hề có chút tia buồn ngủ hay mơ màng nào.

Đồng tử màu hổ phách nhàn nhạt sáng rực, phản chiếu lại gương mặt điệt lệ nùng diễm của Sheryl.

Đây cũng không phải là trạng thái của một người vừa mới tỉnh giấc.

Hắn nhìn chằm chằm vào Sheryl đang gần trong gang tấc, tuy rằng biểu cảm trên mặt cũng không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt chợt lóe lên trong chốc lát cho thấy cảm xúc của hắn cũng không hề bình tĩnh như bề ngoài.

Sheryl cũng nhìn hắn, đôi môi hơi hơi cong lên như gió xuân nhẹ nhàng lướt qua: “Quả nhiên vẫn còn tỉnh táo.....” 

Cậu hơi kéo xa khoảng cách một chút, cũng không ngoài ý muốn mà chậm rãi nói.

Lisenvine nhìn thẳng vào mắt Sheryl: “Cậu làm như vậy không có ý nghĩa gì cả.”

Âm thanh của hắn trước sau vẫn lạnh lùng như một, nhưng trong giọng nói vốn bình tĩnh không có chút phập phồng, dường như mang theo vài tia căng thẳng không rõ.

Lời này giống như vừa nói với cho Sheryl, nhưng cũng như tự nhắc nhở bản thân.

Sheryl cười nhẹ một tiếng: “Không phải làm việc gì cũng cần phải có ý nghĩa mới được.” 

Cậu chớp chớp mắt với Lisenvine, mái tóc tựa đêm đen hơi rũ xuống, xen với chút tinh nghịch: “Giống như vừa rồi, tôi chỉ là muốn xác nhận thử xem anh định tiếp tục giả vờ ngủ hay thật sự mở mắt.”

Chỉ là hứng khởi trong lúc nhất thời, nên liền làm như vậy.

Không cần lý do gì đặc biệt, cũng không có mục đích gì cả.

Ánh mắt Lisenvine có hơi phức tạp lại khó hiểu: “Nếu tôi không mở mắt, cậu định sẽ làm gì?”

Sheryl nhướng mày, rất thích thú mà hỏi lại đối phương: “Anh nghĩ tôi sẽ làm gì?”

Lisenvine không đáp.

Sheryl thấy hắn im lặng, cũng không muốn tiếp tục hỏi thêm.

Cậu tiện tay đặt mặt nạ vừa gỡ xuống lên bên cạnh gối ngủ của Lisenvine, rồi chậm rãi nói một câu: “Đêm đã khuya, Lisenvine thân ái, mong đêm nay anh có một giấc mộng đẹp.”

Khi chữ cuối cùng vừa dứt, Sheryl cũng đã trở lại trong gương.

Tất nhiên là cậu cố ý nói như vậy.

Cậu biết Lisenvine đêm nay đừng nói là nằm mơ, mà có khi cả đêm cũng không thể ngủ được.

Còn lý do vì sao biết mà vẫn muốn nói như vậy, tạm thời coi như là một chút ác ý thú vị của bản thân đi.

Sheryl ngồi xuống ghế sopha ở trong gương, nhìn về phía tay phải của mình. Quả nhiên, vết đỏ ửng trên làn da của ngón tay do Lisenvine dùng khăn tay lau, ngay cả khi cậu đã quay lại gương cũng không hề biến mất.

Điều này khiến Sheryl nhớ đến lần ở trấn nhỏ Werner kia, khi Lisenvine dùng kiếm kỵ sĩ cắt vào cổ cậu. Lúc đó cậu ở trong gương ngủ cả đêm, ngày thứ hai tỉnh dậy, miệng vết thương mới hoàn toàn khép lại.

Xem ra cho dù Lisenvine chỉ là một hóa thân linh hồn thuộc về trận doanh “Ác” của Thần Quang Minh, thì dấu vết mà hắn để lại trên người Sheryl vẫn sẽ khôi phục rất chậm, thậm chí ngay cả khi bản thể của cậu trở về gương, những dấu vết này cũng không dễ dàng biến mất hay bị xóa sạch.

Điều này thật ra cũng khá dễ hiểu.

Dù sao cậu chính là Ma Kính, nghiêm khắc mà nói, cũng có thể xem như là tồn tại ma vật lệ thuộc vào lực lượng hắc ám.

Mà ánh sáng trời sinh vốn dĩ xung khắc với bóng tối.

Tuy nhiên Sheryl cũng không đặc biệt lo lắng về điều này. Chỉ cần năng lực của cậu ngày càng mạnh mẽ, sức ảnh hưởng của Ma Kính cũng sẽ đủ lớn, khả năng “Toàn trí” có thể đạt tới đỉnh cao, và “Toàn năng” cũng đồng dạng như vậy.

Đến lúc đó, ánh sáng có thể xua tan bóng tối, mà bóng tối cũng có thể hoàn toàn cắn nuốt ánh sáng, hai bên địa vị ngang nhau.

Đêm nay Lisenvine giống như dự đoán của Sheryl, suốt một đêm không ngủ.

Bên gối là mặt nạ của Sheryl, vì vậy hắn thỉnh thoảng luôn có ảo giác rằng thiếu niên tóc đen đang nằm ngủ bên cạnh.

Mà loại ảo giác này khiến hắn không thể tự chủ được suy nghĩ tới lần cố ý thử nghiệm của đối phương khi hắn đang nhắm mắt.

Nếu lúc ấy hắn không mở mắt, đối phương sẽ làm gì?

Dừng lại vào giây cuối cùng, hay là thật sự cúi xuống, để đôi môi hôn lên chóp mũi của hắn.

Có thể là cái trước, cũng có thể là cái sau.

Vấn đề này, dường như sẽ không có một đáp án nào chính xác.

Ngày hôm sau.

Dù Lisenvine một đêm không ngủ, nhưng trong mắt lại không hề có dấu hiệu mệt mỏi hay mơ màng nào. Hắn giống như đang chấp hành nhiệm vụ, đem cả gương và mặt nạ của Sheryl để lại cùng cất vào trên người. 

Còn Sheryl, cũng giống như mọi khi, tiếp tục ru rú ở trong gương cả ngày.

Loại trạng thái ở trong gương gần như một bước không rời khỏi Lisenvine, ngược lại có vài phần giống như đoạn thời gian đối phương đưa Sheryl từ trấn nhỏ Caldera về Chủ thành kia.

Rất nhanh, ngày tổ chức Đại vũ hội Garcia đã đến…

Tại hồ trung tâm của Học Viện Rhea Thánh Ân.

Chỉ còn hai giờ nữa trước khi phần mở màn của Đại vũ hội chính thức bắt đầu, những kỵ sĩ thân mặc áo giáp hoàng kim, hông đeo trường kiếm đã sớm chỉnh chỉnh tề tề tuần tra bảo vệ an ninh.

Họ là đội hộ vệ Hawke, lực lượng bảo vệ Vương đô, cùng với một số kỵ sĩ được điều động từ lâu đài cổ Abucono.

Ngày hôm nay, họ được gọi chung là Hoàng kim kỵ sĩ, chỉ có nhiệm vụ duy nhất là đảm bảo an toàn cho Vũ hội.

Mà việc phụ trách giữ trật tự trong Vũ hội, sẽ do một đội ngũ khác đảm nhiệm.

Số lượng của đội ngũ này rất ít, chỉ có 40 Hoàng kim kỵ sĩ, là Thần giáo giả đến từ Giáo hội lớn nhất — Đại giáo đình.

Bọn họ mặc trường bào tinh nguyệt trắng, tay cầm những cây quyền trượng khác nhau, hầu hết đều là những lão giả mái tóc bạc trắng, trên mặt lưu lại những dấu vết của thời gian.

Chỉ là, mặc dù mỗi người đều trông có vẻ như đã già yếu, nhưng lại có năng lực Thần thuật vô cùng cao siêu, vì vậy những Thần giáo giả này đều được gọi là Tinh Chi Thần Sử.

Tinh Chi thần sử này khác với những Thần Quyến giả thông thường, bọn họ được mọi công dân Bretlinton tôn kính và cũng là mục tiêu phấn đấu cả đời của nhiều học sinh trong học viện Rhea Thánh Ân.

Họ không phải ở dưới trướng của Vương tộc, mà chỉ nghe theo lệnh người lãnh đạo tối cao của Đại giáo đình ——— Tinh nguyệt Đại giáo chủ.

Bất đồng với hai quốc gia khác, trong ba vương quốc, chỉ có Đại giáo chủ của Bretlinton mới được mặc bạch y, xưng là Tinh nguyệt Đại chủ giáo, chứ không phải người của Hồng y Giáo chủ.(?)

Mà hiện tại, người thừa kế của Tinh nguyệt Đại giáo chủ đang trên tòa chính tháp Tar rối rắm lựa chọn lễ phục tham dự Đại vũ hội tối nay.

Tại căn phòng số một trên tầng bốn, Guy đã thay ba bộ lễ phục vũ hội.

Cậu ta đứng trước gương, nhìn bộ lễ phục thứ tư, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không được tự nhiên.

Will ngồi ở bên cạnh có chút bất lực đỡ trán: “Dù Đại vũ hội đêm nay rất quan trọng, nhưng Guy, cậu coi trọng nó như thể đang chuẩn bị cho lễ đính hôn với đối tượng.”

Guy không nói gì.

Will nhìn cậu ta: “Cậu chú ý đến người kia quá mức.” Sớm đã vượt quá sự quan tâm của một học sinh với một giáo sư Thần thuật.

Dù Will không nói rõ, nhưng trong lòng cả hai đều biết rất rõ ràng “người kia” là ai.

Guy có chút bực bội gãi gãi đầu, những lời mà Will nói chính cậu ta sao có thể hông biết, nhưng dù có biết, cậu ta cũng không thể làm được. 

Ít nhất hiện tại, cậu ta cũng không thể kiểm soát bản thân không chú ý đến người kia…

Trước đây, Guy chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ để ý đến một Chiêm tinh Thuật sĩ. Hơn nữa, nghiêm khắc mà nói thời gian cậu ta tiếp xúc với đối phương cũng rất ngắn.

Chính Guy cũng tự cảm thấy mình rất thái quá, rõ ràng ngay từ đầu trong lòng cậu ta rất bài xích, kết quả chỉ sau vài ngày, suy nghĩ lúc trước đã thay đổi hoàn toàn.

Giờ đây không chỉ vô cùng mong đợi được vui vẻ gặp đối phương trong Đại vũ hội Garcia, mà thậm chí còn hy vọng đối phương liếc mắt một cái liền chú ý đến cậu ta trong đám đông Thần quyến Giả.

Càng nghĩ về việc này, Guy không thể không tặc lưỡi nhẹ một tiếng.

Ngốc muốn chết.

Cậu ta nhìn vào bản thân trong gương, ở trong lòng tự mắng mình một câu.

Nhưng giây tiếp theo, sau khi mắng xong bản thân, Guy lại bắt đầu điều chỉnh nơ áo sơ mi thêm lần nữa.

Will thấy vậy, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, khép lại cuốn sách trong tay và đi dến chỗ bàn đu dây ở ngoài bàn công.

Cậu ta ngồi vào bàn đu dây, lần nữa mở ra quyển sách còn chưa đọc xong. Nhưng khi ánh mắt rơi xuống những dòng chữ trên trang sách, cậu ta lại không còn chút hứng thú nào nữa.

Không biết có phải vì vừa nhắc đến người kia hay không, mà cậu ta phát hiện bản thân dường như cũng bị Guy ảnh hưởng, đáy lòng bắt đầu chờ mong được gặp người nọ.

Không biết đêm nay cậu sẽ đến vào lúc nào, sẽ mặc bộ lễ phục như thế nào?

Liệu có mang mặt nạ hay không?

 ------

Phía bên kia, Sheryl được hai thiếu niên nhớ thương, lúc này đang ở trong gương, bị Lisenvine đưa đến lâu đài cổ Abucono để gặp Vương hậu.

Để phù hợp với sự uyển chuyển nhẹ nhàng và thanh lịch của Vũ hội, Vương Hậu Syo mặc một bộ váy dài nhuộm kim sắc, với những chi tiết hoa văn được mạ vàng, kết hợp với những đường thêu tơ lụa phức tạp, trông vừa nhẹ nhàng lại vừa lộng lẫy.

Mái tóc vàng của nàng vẫn xõa tung như cũ, dưới sự phụ trợ của vương miện, lại càng thêm minh diễm mà cao quý.

Nàng nhận lấy Ma Kính từ tay Lisenvine, trong đôi mắt xanh lam lấp lánh hiện ra một mảnh ý cười, đưa ra lời mời với Sheryl trong gương: “Đại vũ hội đêm nay, cậu tham dự cùng ta đi.”

Đây là ý định mà Vương Hậu Syo đã có từ trước, lúc này cũng chỉ là xác nhận lại với Sheryl mà thôi.

Nàng biết rõ kể từ khoảnh khắc công bố thư mời Chiêm tinh Thuật sĩ ngoại sính đến học viện dạy học, bản thể hình người của Ma Kính Sheryl đã chú định sẽ trở thành tâm điểm chú ý của nhiều thế lực.

Hơn nữa cho dù không có những thứ đó, chỉ với ngoại hình nổi bật của mình, thiếu niên tóc đen cũng khó lòng trở nên mờ nhạt giữa biển người.

Trong vài ngày qua, nàng biết rõ đối phương đã thu hút rất nhiều sự chú ý tại Lai Gia Thánh Ân, một ít học sinh thậm chí đã nhuộm tóc thành màu đen giống cậu, trong đó còn có cả người thừa kế của đại chủ giáo Guy.

Vương Hậu Syo biết ngay từ buổi tối của ngày đầu tiên Sheryl dạy học, Guy đã trèo tường qua cửa sổ từ tầng bốn để lên tới tầng năm của Sheryl.

Nàng không biết cụ thể đêm đó đã xảy ra chuyện gì.

Tuy rằng trong lòng tò mò, nhưng nàng cũng không có chủ động đi hỏi Sheryl.

Thứ nhất là gần đây có quá nhiều việc quan trọng khiến nàng phải chú ý, so với những việc này mà nói, chút tò mò kia thật sự không tính là chuyện quan trọng. 

Thứ hai, nàng cũng không muốn chỉ vì sự hiếu kì mà đánh mất chút thiện cảm Sheryl dành cho mình.

Có lẽ đến một ngày nào đó, khi mối quan hệ giữa nàng và Sheryl đủ vững chắc, nàng sẽ nhẹ nhàng hỏi về điều đó, không trộn lẫn bất kỳ lợi ích hay mục đích nào, chỉ như một cuộc trò chuyện giữa bạn bè.

Nhưng nàng biết rằng thời điểm đó tuyệt đối không phải hiện tại.

Vương Hậu Syo dùng ngón tay vuốt ve những hoa văn phức tạp trên khung của Ma Kính, động tác nhẹ nhàng chậm rãi lại dịu dàng, như thể đang chạm vào những sợi tóc mảnh đen nhánh của thiếu niên.

Nàng nói: “Ta hy vọng cậu sẽ cùng ta xuất hiện trước mọi người.”

Nếu thiếu niên sớm đã thu hút sự chú ý của các thế lực khác, thì nàng không bằng dứt khoát công khai ra ngoài mối quan hệ của họ. Nàng muốn tất cả mọi người biết rằng vị Chiêm tinh Thuật sĩ bị vạn nhân chú mục này này, có một vị trí không hề tầm thường trong lòng người thống trị Vương quốc Bretlinton.

Nàng muốn tất cả những người đó biết rõ tầm quan trọng của vị Chiêm tinh Thuật sĩ này đối với người ngồi trên Vương tọa.

Như vậy bọn họ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho dù trước đây có bất kỳ ý định gì, đều cần phải cân nhắc xem mình có đủ sức mạnh để động chạm đến vị Thần Thuật sư mà nàng thiên vị hay không.

Tất nhiên, ngoài điều này, còn có một chút tư tâm không quá quan trọng của nàng.

Nàng muốn tạo ra một loại ràng buộc gắn chặt hai người lại với nhau trong lòng mọi người.

Cứ như vậy, cho dù có một ngày Ma Kính rơi vào tay người khác, thì Syo nàng vẫn như cũ khác biệt.

Suy nghĩ như vậy, ánh mắt của Vương Hậu Syo nhìn về phía Ma Kính cũng trở nên dịu dàng hơn: “Vậy nên, Ma Kính thân ái, cậu có chấp nhận lời mời của ta không?”

Một lát sau, văn tự màu đen hiện ra từ trên mặt gương.

Là câu trả lời của Sheryl.

Vì vậy, bất luận là Vương Hậu Syo, hay là Lisenvine đứng ở bên cạnh đều nhìn thấy được —

“Cùng nàng đồng hành!”


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau