Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 25

"Cùng nàng đồng hành!”

Bốn chữ ngắn gọn, nhưng phân lượng của chúng lại không hề nhẹ chút nào.

Trong nháy mắt, đôi mắt xanh biếc của Vương Hậu Syo như phản chiếu lại từng đợt sóng vỗ lấp lánh nơi đại dương, tạo thành những tia sáng lưu chuyển rực rỡ đầy sức sống. Trên khuôn mặt nàng cũng lộ ra nụ cười vô cùng vui vẻ và rạng rỡ.

Ma Kính với năng lực toàn trí toàn năng, chắc chắn không thể nào không biết mục đích của nàng, cũng không có khả năng không đoán ra được tư tâm của nàng.

Thế nhưng, dưới tình huống đã biết rõ tất cả, đối phương vẫn cho nàng một câu trả lời khẳng định, đồng ý cùng nàng tham dự Đại vũ hội Garcia.

Cho dù xuất phát từ lý do gì đi chăng nữa, hay có những nguyên nhân nào ẩn sau đó, Ma Kính ngầm đồng ý cho phép nàng tạo ra ràng buộc theo cách này, đã đủ để cho Vương hậu Syo cảm thấy mãn nguyện.

Ý cười trên môi Vương Hậu Syo ngày càng sâu hơn, đôi môi đỏ thắm gợi lên đường cong như những đoá tường vi diễm lệ.

Mà một người khác nhìn thấy câu trả lời của Sheryl - Liesenvine, tâm trạng lúc này lại không hề tốt chút nào. 

Ánh mắt của hắn rơi xuống trên chiếc gương trong tay Vương Hậu Syo, một cảm giác nặng nề dần dâng lên trong lồng ngực hắn.

Hắn cho rằng sau khi trôi qua một đêm, mình đã điều chỉnh tốt trạng thái, lại không ngờ rằng cảm xúc của bản thân thêm lần nữa bị ảnh hưởng bởi Ma Kính.

Hắn nhận ra mình còn quan tâm đến Ma Kính, quan tâm đến thiếu niên tóc đen tên Sheryl kia hơn cả những gì bản thân tưởng tượng.

Liesenvine cũng không hề bài xích sự quan tâm này, chỉ là hắn cần thêm thời gian để hiểu rõ thâm ý sâu xa ẩn chứa đằng sau.

Trong khoảnh khắc ấy, Liesenvine hơi hơi rũ mắt, bóng râm xám xịt từ hàng mi dài đổ xuống như một lớp màn che khuất những suy nghĩ ẩn sâu trong đáy mắt hắn.

Khi Liesenvine đang trầm mặc, Vương Hậu Syo tiếp tục nói với Sheryl trong gương: “Ta đã chuẩn bị tốt rất nhiều kiểu dáng lễ phục khác nhau cho cậu, thân ái, xin hãy lựa chọn tùy thích.”

Nói đến đây, Vương Hậu hơi hơi dừng lại một chút như thể nghĩ tới điều gì đó. Ý cười trong mắt nàng càng thêm rạng rỡ hơn: “Nhưng cho dù cậu có mặc như thường ngày, cũng tuyệt đối chẳng có ai trách móc nặng nề đâu, bọn họ sẽ chỉ biết vì cậu mà kinh diễm.”

Bởi vì trong tiềm thức, chính Vương Hậu Syo cũng cho rằng dù những bộ lễ phục nàng chuẩn bị cho Sheyl có hoa lệ và tinh xảo đến đâu, thì trước sau vẫn không có một bộ lễ phục nào có thể so sánh với áo choàng màu đen huyền bí của chính Ma Kính.

Một thân hắc y ấy giống như chiếc mặt nạ mà nàng đã chọn lựa, hoàn mỹ tương thích với thiếu niên tóc đen.

Từ khoảnh khắc đầu tiên gặp mặt, nàng liền biết rằng bản thể hình người của Ma Kính là một thực thể có thể hòa nhập vào hắc ám nhưng vẫn tách biệt với nó.

Vương Hậu Syo nghĩ nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Ta nhớ rõ trên vai cậu luôn có một chú quạ đen hình thể xinh đẹp. Ta cũng đã chuẩn bị một bộ trang phục tinh xảo cho nó, hy vọng đứa nhóc đáng yêu này sẽ thích.”

Quạ béo mập mạp trong gương gật đầu lia lịa: “Thích thích!”

Sheryl dùng ngón tay chọc chọc vào đầu quạ béo: “Mười kiện lễ phục nhỏ đã mua chuộc được mày rồi sao?”

Đúng vậy, mười kiện.

Mặc dù chỉ là một con quạ đen nhỏ bên người Sheyl, Vương hậu Syo cũng rất tri kỉ chuẩn bị những bộ lễ phục nhỏ với kiểu dáng đa dạng cho hoá thân của hệ thống này.

Quạ đen béo hưng phấn vỗ vỗ cánh: “Sheryl à, điều quan trọng không phải là lễ phục mà là tấm lòng, tấm lòng đấy! Vương Hậu mỹ lệ vậy mà có thể nghĩ đến tôi!”

Sheyl ừ một tiếng, khẽ cười, nói: “Cho nên ta đã đồng ý cùng nàng tham dự buổi tiệc.”

Cậu biết tất cả những gì Vương hậu Syo làm sau lưng mình, bất kể những việc đó có phải là nhằm mục đích kéo gần khoảng cách giữa hai người hay không, động cơ lại có đơn thuần hay không thì ít nhất hành động của nàng cũng đã cho cậu thấy đủ sự coi trọng.

Như một cách đáp trả, cậu ngầm đồng ý việc đối phương muốn tạo ra sự ràng buộc giữa hai người trước mặt công chúng.

Quạ đen mập mạp cảm động ngao ngao tru lên: “Oa oa oa! Sheryl cậu có nghe thấy không? Nàng còn khen tui đáng yêu, nói tui có thể hình xinh đẹp nữa!”

Không gọi nó là béo phì mà là có thân hình đẹp.

“Sheryl cậu nhìn một cái, thật là tốt bụng nha, nàng đâu phải là Vương Hậu ác độc gì đó đâu, nàng chính là tiên nữ mỹ lệ xinh đẹp của tui!”

Sheryl nhướng mày, trêu chọc nói: “Ta nhớ rõ lần trước ở trong kịch bản, mày còn bảo nàng là vai phản diện lớn nhất.”

Quạ đen mập rất đúng lý hợp tình mà tự tin biện minh: “Chuyện lần trước đã là của quá khứ rồi.”

Nó bay đến trước mặt Sheryl, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cậu, vô cùng vui vẻ tuyên bố: “Sheryl tại thượng, tiểu hắc quạ tui tại đây xin tuyên bố, bắt đầu từ giờ phút này, tui chính là fan quạ nhỏ trung thành nhất của Vương Hậu Syo!”

Sheryl bị chọc cười, rất phối hợp nói: “Đúng đúng đúng, quạ nhỏ siêu thừa cân.”

Trong khi Sheryl và quạ đen mập đang đùa giỡn thì ở một nơi khác…

Tại một Giáo đường gần Học viện Lai Gia Thánh Ân.

Một vị Thần giáo giả người mặc áo choàng trắng tinh khiết tay cầm gậy Tinh Nguyệt chỉ huy, đứng trên bệ đá hình bán nguyệt xây từ cẩm thạch, dẫn dắt các tín đồ nhiệt thành của Thần Quang Minh, chỉnh tề ngâm tụng những bài ca tự do.

“... Thần Quang Minh vĩ đại và cao thượng...”

“... Thần Quang Minh vĩ đại và cao thượng...”

“Trong đêm dài vô tận, mang đến muôn vàn sao trời và ánh sáng...”

“Chúng ta là con dân của Thần... vì tự do... vì rực rỡ... vì sự thánh khiết mà nhảy múa...”

Vì tự do, vì rực rỡ, vì sự thánh khiết…

Ở hàng cuối cùng những ghế dài được sơn đỏ, một người đàn ông diện mạo bình thường không có gì đặc biệt đặt tay phải lên trước ngực, theo nhịp cùng ngâm tụng giống những tín đồ phía trước.

Hắn ta có một đôi mắt xanh lục như đá quý, là một sự xinh đẹp sâu thẳm khác hẳn với vẻ ngoài tầm thường của mình.

Trên ngón tay cái bên phải của hắn ta mang một chiếc nhẫn ban chỉ màu ngọc bích xanh lục giống hệt đôi mắt của mình. Dưới ánh sáng thánh khiết trong Giáo đường, ẩn ẩn phản chiếu lại chút lấp lánh.

Hắn ta nhìn về phía trước, dường như cũng cuồng nhiệt và thành kính như những tín đồ kia, chỉ là ánh mắt lại không hề dao động, bình tĩnh đến mức không thấy được chút nhiệt huyết nào.

Bên cạnh người đàn ông còn có một thiếu niên tóc màu xanh lam đang ngồi.

Thiếu niên không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì trên khuôn mặt, cũng có vẻ ngoài thoạt nhìn rất bình thường, là kiểu người nếu đặt giữa đám đông thì sẽ chẳng có ai chú ý đến.

Ánh mắt anh ta trống rỗng, như thể không có tiêu điểm, mang theo một loại tử khí chết chóc như búp bê.

Chẳng bao lâu sau, một thanh niên mặc đồng phục của Học viện Lai Gia Thánh Ân đi tới. Thanh niên này cũng đồng dạng có mái tóc xanh biển, diện mạo giống như đúc với thanh niên tóc xanh dương đang ngồi bên cạnh người đàn ông.

Hắn ta nhanh chóng tiến đến trước mặt người đàn ông, ngồi xổm xuống, thấp giọng gọi một tiếng: “Đại nhân.” Giọng nói đầy cung kính và cẩn thận.

Người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt, liếc nhìn hắn ta rồi từ tốn nói: “Ngồi xuống đi, chờ đến lúc thích hợp, cậu đi theo ta cùng tham dự Đại dạ hội.”

Cuối cùng, như thể nhớ ra điều gì, người đàn ông lại bổ sung một câu: “Không được hành động thiếu suy nghĩ nếu không có lệnh của tôi. Cậu cần biết đây chính là cơ hội cuối cùng.”

Giọng nói của hắn ta trầm thấp và ôn nhu, nhưng mà rõ ràng là ngữ khí dịu dàng bình tĩnh như vậy, lại khiến thân thể thanh niên kia đột nhiên run lên, trong mắt thoáng hiện lên sự sợ hãi: “Tôi hiểu rồi, đại nhân.”

Người đàn ông nghe vậy, không để ý tới thanh niên nữa mà đem lực chú ý chuyển về phía trước, cùng với những tín đồ còn lại, niệm ra câu cuối cùng của bài ca tụng: “Kính đấng vĩ đại và cao thượng…”

“Kính Đấng vĩ đại và cao thượng, đêm nay chúng ta chỉ cần lặng lẽ quan sát mọi việc.”

Ngồi trên ghế dài bằng gỗ xám, Augsger một bên thưởng thức thủy tinh cầu trong tay một bên nói với trưởng cận vệ đang nửa quỳ gối ở bên chân mình.

Đôi mắt vàng kim dưới mái tóc trắng của hắn ta hiện ra vẻ lười biếng như một hung thú đang nghỉ ngơi, làn da nơi lồng ngực và cánh tay lộ ra  dưới ánh sáng chiếu xuống như được phủ lên một tầng sáp ong óng ánh.

Viên đội trưởng cận vệ thân mặc kỵ trang màu tím đen nhìn vị vua do bản thân nhận định, trong mắt đầy niềm tin kiên định bất di bất dịch và sự kính ngưỡng phục tùng tuyệt đối: “Chủ thượng, số lượng mai phục có cần thay đổi hay không?”

“Không cần.” Augsger chậm rãi nói: “Xác suất Vương Hậu Syo để Ma Kính ở lâu đài cổ Abucolo chỉ có hai phần.” Nói đến đây hắn ta dừng lại một chút, trong ánh mắt thoáng hiện một tia chiến ý: “Khả năng tới tám phần là ở trên người Lisenvine.”

Đại vũ hội Garcia đêm nay, mặc dù là sân nhà của học sinh Học viện Lai Gia Thánh Ân, nhưng Vương Thất của Bretlinton và các quý tộc cũng sẽ trình diện, bao gồm cả một số Thần giáo giả từ Đại giáo đình và một số phú thương có thân phận đặc biệt.

Lúc đó người trong đại sảnh yến tiệc rất đông đúc phức tạp, bên phía Vương quốc Aireland bên kia chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội này để hành động.

Lisenvine là vương bài chủ lực trong tay Vương Hậu Syo, hắn ta có thể nghĩ đến thì tất nhiên phía Aireland quốc bên kia cũng có thể đoán ra được Ma Kính đại khái có khả năng đang ở trên người Lisenvine.

Hiện giờ giữa Vương quốc Isea và Bretlinton cũng coi như là đã thiết lập quan hệ đồng minh, nếu vì việc tranh đoạt Ma Kính mà xé rách da mặt thì rất không đáng.

Ít nhất trong giai đoạn hiện tại thì chưa cần thiết phải công khai đối kháng.

Cách tốt nhất chính là để người của bên phía Aireland quốc động thủ trước, sau đó bọn họ lại âm thầm tìm thời cơ để xuất kích.

Có thể ngư ông đắc lợi từ cuộc chiến này là tốt nhất, nhưng nếu không lấy được Ma Kính trong vũng nước  đục lần này thì tổn thất cũng không lớn.

Chỉ đơn giản coi như là xem một phen náo nhiệt mà thôi.

Nghĩ đến đây, Augsger lại bắt đầu đùa nghịch chiếc thủy tinh cầu có khắc bản vẽ thu nhỏ của tinh hà trong tay.

Cũng không biết có phải vì thủy tinh cầu này là pháp cụ hỗ trợ quan trọng nhất đối với mỗi Chiêm tinh sư hay không mà lúc này trong đầu Augsger bất giác hiện lên hình ảnh của Chiêm tinh Thuật sĩ mang mặt nạ kia.

Đại vũ hội Garcia do Học viện Lai Gia Thánh Ân tổ chức, tất cả Thần quyến giả trong Học Viện đều sẽ tham gia, mà Sheryl, thân là một Thần thuật sư ngoại sính, gần như chắc chắn sẽ xuất hiện.

Hai ngày trước tại cửa hàng bánh ngọt kia, hắn ta và Sheryl cũng không nói được mấy câu với nhau.

Hắn ta nhìn ra đối phương không có hứng thú nói chuyện với mình, điều này nhiều ít cũng khiến Augusg cảm thấy hơi tiếc nuối.

Hắn rất có hứng thú với Chiêm tinh Thuật sư này, không chỉ bởi vì ngoại hình của cậu mà còn vì trong lòng hắn ta luôn có một loại trực giác mơ hồ rằng đối phương dường như không chỉ đơn giản là một Thần Thuật sư bình thường.

Có lẽ cậu có mối liên hệ vi diệu nào đó với Ma Kính.

Dù sao thông tin mà Augsger nhận được cho thấy Ma Kính chính là do Lisenvine mang từ thị trấn Caldera về Chủ thành.

Mà trong đoạn thời gian đó, vị Chiêm Tinh Thuật sĩ này cũng xuất hiện bên cạnh Lisenvine.

Augsger không cho rằng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Trong mấy ngày gần đây, hắn ta cũng đã tìm hiểu không ít thông tin liên quan đến đối phương.

Hắn ta biết rằng Sheryl rất được học viên trong Học Viện hoan nghênh.

Mà loại hoan nghênh này cũng không chỉ bởi vì ngoại hình, mà còn vì khả năng Chiêm Tinh vô cùng tinh chuẩn của đối phương, với năng lực gần như vượt xa những Chiêm Tinh sư khác.

Thần bí, quỷ quyệt và hành động khác thường.

Trên người vị Chiêm tinh Thuật sĩ này có quá nhiều thứ khiến Augsger cảm thấy tò mò. Hắn ta thật sự rất mong chờ sự xuất hiện của đối phương tại buổi Đại vũ hội Garcia tối nay.

Đương nhiên, nếu có thể, hắn ta cũng muốn mời vị Chiêm tinh sư này khiêu vũ một điệu. Chỉ là điệu nhảy của Vương quốc Bretlinton phần lớn đều quá nghiêm túc và kín đáo, không nhiệt liệt phóng khoáng như điệu nhảy của Vương quốc Aireland bọn họ.

Nghĩ đến đây, Augsger đặt quả cầu thủy tinh khắc tinh hệ trong tay xuống, đứng dậy, nói: “Ta cũng nên đi thay lễ phục.”

Viên đội trưởng nhìn theo bóng lưng của Augsger, do dự một lúc rồi vẫn quyết định hỏi: “Chủ thượng, vậy có cần báo cáo lại hướng đi ở đây cho bên kia không?”

“Báo cáo lại?” Augsger cười khẩy: “Báo cho cái lão Quốc Vương yếu đuối đó sao? Ông ta chỉ cần ngoan ngoãn ngồi yên ở vị trí của mình như một món đồ trang trí là đủ rồi, không cần phải thông báo cho ông ta những điều này.”

Tại Học viện Lai Gia Thánh Ân.

Thời điểm còn mười phút nữa là đến giờ khai mạc buổi Đại vũ hội Garcia, tất cả các Thần Quyến giả trong Học Viện đã có mặt đầy đủ.

Một ít khách mời đặc biệt mặc trang phục dạ tiệc thoả đáng cũng lục tục tiến vào.

Đèn chùm bằng pha lê khổng lồ chiếu sáng toàn bộ đại sảnh bằng ánh sáng màu cam ấm áp. Hương thơm của hồng linh lan thoang thoảng trong không khí, hòa quyện cùng tiếng nhạc uyển chuyển du dương, khiến toàn bộ đại sảnh yến tiệc tràn ngập một bầu không khí vui vẻ thư thái.

Những nữ hầu mang theo trái cây tươi và rượu nho, từng bước đi linh hoạt nhẹ nhàng di chuyển giữa đám đông. Những đầu bếp đồ ngọt đội mũ cao cũng bày biện những món điểm tâm mỹ vị được chế biến công phu lên hai bên các dãy bàn dài.

Guy đứng ở cổng vòm cao của đại sảnh, nhìn chằm chằm những Thần thuật sư tốp năm tốp ba tiến vào, lo lắng sẽ bỏ lỡ sự xuất hiện của Chiêm Tinh sư mang mặt nạ kia.

Nhưng theo thời gian trôi qua, mãi cho đến khi tất cả các Thần thuật sư giảng dạy trong Học viện đều đã tiến vào hết, Guy vẫn chưa nhìn thấy người trong lòng mình đang nhớ thương.

Guy nhíu mày, nhỏ giọng nỉ non: “Chẳng lẽ là gặp phải chuyện gì đó nên bị trì hoãn sao…”

Will đứng bên cạnh cậu ta nghe vậy, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ quả quýt trong tay: “Còn ba phút nữa mới bắt đầu, chờ thêm chút nữa đi.”

Guy ừm một tiếng, bàn tay buông thõng bên hông siết chặt lại, trong giọng nói mơ hồ có chút buồn bã.

Thấy Guy như vậy, môi Will hơi hơi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Tuy rằng vừa rồi cậu ta đã nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng cũng rõ ràng rằng trong ba phút cuối cùng này, khả năng Sheryl đến cũng không phải rất lớn.

Bởi vì những người được mời tham dự yến tiệc tiến vào cuối cùng, đều phải có thân phận và địa vị cao quý nhất.

Đây là quy tắc được mặc định ở Vương quốc Bretlinton.

Bất kể là tham gia buổi yến tiệc hay dạ hội nào, những người có thân phận và địa vị thấp sẽ tiến vào trước, thời gian áp trục cuối cùng sẽ dành cho những người có địa vị cao hơn.

Mà hiện tại, những tham yến giả ngày hôm nay ngoài vị Tinh nguyệt Đại giáo chủ không tham gia, cũng chỉ còn lại huynh trưởng của cậu ta cùng vị Thân Vương của Aireland quốc là chưa tới.

Vương Hậu Syo, với tư cách là người thống trị tối cao của Vương quốc Bretlinton, nàng cần phải thắp sáng pháo hoa khai mạc cho nên không nằm trong phạm trù này.

Mà vị giáo sư Thần thuật Chiêm tinh của bọn họ này tuy rằng được Vương Hậu Syo tự mình viết thư mời vào Học viện giảng dạy, nhưng rốt cuộc cũng không có địa vị thực sự nào cả.

Nghĩ đến đây, trong lòng Will cũng phần nào cảm thấy mất mát.

Sau đó cậu ta liếc nhìn xung quanh, không ngoài ý muốn khi thấy trên khuôn mặt của các Thần Quyến giả khác cũng đều hiện lên vẻ thất vọng.

“Lão sư có khả năng cao là sẽ không đến...”

“Chết tiệt! Nhắm lại cái miệng quạ đen của cậu đi! Ngày đó chính miệng thầy ấy đã nói là sẽ tham gia buổi dạ hội mà!”

“Đúng vậy! Chính miệng thầy ấy nói! Chúng ta đều nghe thấy.”

“Nhưng đã đến thời điểm này rồi, nếu muốn đến thì hẳn đã phải tới từ lâu rồi…”

Giọng nói của những học sinh này ngày càng thấp hơn, mắt thấy thời gian khai mạc buổi Dạ hội càng lúc càng gần mà vị giáo sư Thần thuật bọn họ tâm tâm niệm niệm trước sau vẫn chưa xuất hiện, tâm trạng từ ban đầu hào hứng mong chờ của bọn họ cũng dần dần chuyển sang thất vọng.

“Đối với tớ mà nói, đây thật sự là một tin dữ.”

“Tớ một chút cũng không muốn chấp nhận sự thật là thầy ấy không đến.”

“Có thể là trên đường bị chậm trễ…” Một số người vẫn còn đang cố giãy giụa.

“Nhưng tuyệt đối đừng là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn! Hôm nay tớ còn đặc biệt trang điểm chỉ để có thể mời thầy nhảy một điệu!”

Người nói chuyện cuối cùng là một nữ Thần Quyến giả mặc chiếc váy dài ôm ngực màu bạc. Nàng là thiên kim của nhà Bá tước, tính cách rất hào phóng rộng rãi, tựa như một đóa hoa hồng rực rỡ nhiệt liệt.

“Thần Quang Minh tại thượng! Ruby thân ái à, người muốn mời thầy khiêu vũ thật sự rất nhiều, bất kể là dựa theo cấp bậc Thần thuật hay luận thân phận địa vị thì cô cũng phải xếp hàng ở phía sau thôi.”

Chàng trai tóc xoăn có vài đốm tàn nhang trên mặt cười nhạo, vẫn còn sức lực mà chế giễu thanh mai của mình.

Hai người từ nhỏ đã cùng lớn lên, giữa họ có mối quan hệ thân thiết nên việc châm chọc nhau đã trở thành thói quen.

“Ngậm miệng lại đi! Black! Cậu ngay cả tư cách xếp hàng cũng không có đâu!”

Trong khi hai người đang nói chuyện thì thời gian lại trôi qua thêm một phút nữa.

Guy càng lúc càng nhíu chặt mày, sự thất vọng trong đáy mắt cũng ngày càng rõ rệt: “Will! Cậu cảm thấy…”

Guy còn chưa kịp nói hết câu thì Will đứng bên cạnh bỗng nhiên gọi một tiếng: “Huynh trưởng!”

Công tước Anovin đã tiến vào.

Cùng đồng hành với công tước Anovin còn có Thân vương Augsger của Aireland quốc.

Sau khi Augsger tiến vào đại sảnh yến tiệc thì ánh mắt hắn ta bắt đầu đảo quanh khắp nơi, ý đồ tìm kiếm bóng dáng của vị Chiêm tinh sư tóc đen trong đám đông. 

Tuy nhiên sau khi ánh mắt hắn ta cẩn thận quét qua đại sảnh một vòng, nhìn thấy không ít thần Quyến giả tóc đen nhưng đều không phải là người mà mình muốn gặp.

Augsger vuốt cằm, cũng không biết là thất vọng hay là cảm giác gì: “Ôi, sao bây giờ vẫn chưa thấy người…” 

Augsger thở dài, sau đó như thể bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hắn ta nửa đùa nửa thật nói: “Chẳng lẽ đang chuẩn bị đặc biệt lên sân khấu ư?”

Nghe thấy lời nói của Augsger, đôi mắt của công tước Anovin hơi lập loè một chút.

Hắn ta nhớ lại thời điểm Vương Hậu hậu Syo đã rời khỏi lâu đài Abucolo hôm nay, chiếc xe ngựa rõ ràng rộng rãi và lộng lẫy hơn so với dĩ vãng, trong lòng ẩn ẩn có một dự cảm mơ hồ.

“... Đinh đong, đinh đong, đinh đong…”

Sau khi ba tiếng chuông vang lên, âm nhạc trong đại sảnh yến tiệc bỗng dừng lại.

Kim phút của chiếc đồng hồ cổ lớn cũng chỉ đúng giờ.

Xe ngựa của Vương Hậu Syo đúng giờ dừng lại trước hành lang dẫn đến bên hồ.

Màn rèm bao phủ bên ngoài đại sảnh được kéo lên, lộ ra vách tường hình vòm trong suốt như pha lê.

Tất cả mọi người trong đại sảnh yến tiệc đều an tĩnh lại. Bọn họ được những Hoàng Kim kỵ sĩ và các Tinh chi Thần sử sắp xếp, rất phối hợp mà đồng loạt đứng ở bên cạnh bức tường pha lê, nhìn về phía cỗ xe ngựa lộng lẫy cao quý ở bên ngoài.

Trong xe ngựa chính là người cai trị tối cao đương nhiệm của Vương quốc Bretlinton.

Ở bên phải xe ngựa là nữ kỵ sĩ Lâm Lan thân cận của Vương hậu, còn bên trái là Lisenvine.

Khi nhìn thấy Lisenvine, ánh mắt Augsger sáng lên. Đó là một loại chiến ý bốc cháy từ sâu thẳm linh hồn khi đối mặt với một cường giả mạnh mẽ.

Lúc này, nữ kỵ sĩ Lâm Lan đứng ở bên phải đã vén rèm xe ngựa lên.

Vương Hậu mỹ lệ vô song chậm rãi bước xuống xe ngựa, nhận lấy pháo hoa từ tay Giáo quản của Học Viện Lai Gia Thánh Ân, sau đó thắp sáng thủy tinh cầu pha lê chứa tinh nguyệt.

Chỉ trong chớp mắt, một đạo thánh quang giống như lửa hoa chợt lóe lên từ trong quả cầu, sau đó phiêu tán thành những sợi ánh sáng trắng tinh khiết tràn ngập khắp không khí, tạo nên một cảnh tượng tuyệt đẹp giống hệt pháo hoa.

Đây chính là pháo hoa Rực Rỡ.

Đại biểu cho ánh sáng và hy vọng, đại biểu cho tự do và vĩnh hằng.

Lúc này, dàn hợp xướng đứng hai bên hàng lang bắt đầu cất tiếng ngâm tụng—

“... Chúng ta là con dân của Thần... chúng ta ca tụng vì ánh sáng...”

“... Chúng ta nhảy múa và ca hát... chúng ta đi vào giấc mộng bằng âm nhạc...”

Trong tiếng ngâm tụng của những thiếu nữ, theo quy trình thì Vương Hậu Syo đáng lẽ phải đi lên hành lang để tiến vào đại sảnh yến tiệc, nhưng lúc này nàng lại dừng bước.

Nàng hơi hơi mỉm cười, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xoay người nhìn về phía xe ngựa.

Lisenvine đứng ở phía còn lại của xe, nâng màn che lên, các học viên của Học Viện Lai Gia Thánh Ân lúc này mới phát hiện người bước ra từ trong xe ngựa, chính là vị giáo sư mà bọn họ tâm tâm niệm niệm!


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau