Máy Bắt Nhóc Đáng Yêu Của Đại Lão
Chương 1
Trời vừa hửng sáng, ánh nắng yếu ớt len lỏi qua cửa sổ rơi vào gian phòng nhỏ hẹp cũ nát. Một nhóc con trông chỉ mới hai tuổi bị một người phụ nữ gầy gò bóp gáy ném ra bên ngoài cửa phòng như một món đồ.
Giọng nói giống như cái loa của mụ ta quát ầm lên: “Bà đây không phải nhặt mày về để mày ăn cơm trắng rồi hưởng thụ như thiếu gia nhà giàu đâu! Lúc đầu còn tưởng lớn lên đẹp đẽ, nhặt về tùy tiện nuôi vài năm là có thể bán kiếm lời, ai ngờ lại là một thằng ngốc ngay cả nói cũng không biết nói. Hừ, xui xẻo, hôm nay không nhặt được một túi chai nhựa thì đừng có mà vác cái mặt về đây!”
Dứt lời liền “Rầm” một tiếng đóng cánh cửa gỗ cũ kỹ lại.
Tiểu Tinh ngơ ngác mà ngồi bệt dưới đất, mái tóc bị gió từ cánh cửa đóng thổi bay phấp phới. Một lúc lâu sau, cậu nhóc mới phản ứng chậm nửa nhịp mà “A” một tiếng.
Ánh sáng từ hành lang nhỏ hẹp xưa cũ rọi xuống, Tiểu Tinh chậm rãi chống hai tay bò dậy, nhặt cái túi rách màu xám ở bên cạnh lên, sau lưng cõng theo bình sữa hình cái chai tập tễnh lắc lư đi tới trước cầu thang, cong lưng xuống, hai tay chống mặt đất, bắt đầu từ từng bậc một mà thực hiện nhiệm vụ xuống lầu.
Cầu thang với người lớn bình thường chỉ cần một bước là có thể qua ba bậc, nhưng với Tiểu Tinh đi đường còn chưa quen thuộc mà nói, đó là cả một cuộc chiến vô cùng gian khổ.
Cậu phải dùng chống tay xuống đất trước, sau đó chổng mông lên, chân từ từ đưa ra chạm vào bậc tiếp theo, một chân xuống được rồi mới đến một chân khác. Một phen lao lực lăn lộn bò bò cũng chỉ mới xuống được một bậc duy nhất.
Người dưới lầu ngẫu nhiên đi ngang qua trông thấy cảnh này cũng chỉ lạnh nhạt thu lại tầm mắt.
Đứa nhỏ này vài ngày trước đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài khu hỗn loạn, có lẽ lại là một đứa trẻ nhà ai đó ở ngoài thành vì không muốn nuôi nữa nên ném ở bên đường mặc nó tự sinh tự diệt.
Đứa bé nhỏ xíu, trông chỉ lớn hơn hai tuổi một chút, nó có mái tóc xù xù đen như mực, một gương mặt trắng nõn như sữa bò cùng đôi mắt to tròn đen láy. Cậu nhóc ngồi ở bên ngoài nhà máy xử lý rác thải, không khóc cũng không nháo, an an tĩnh tĩnh như là không biết mình đã bị bỏ rơi, rất đáng thương.
Chỉ là đáng thương là một chuyện, cũng chẳng giúp ích được gì, những người sống ở khu hỗn loạn như bọn họ muốn nuôi sống bản thân còn phải lao lực chứ đừng nói đến việc nhặt trẻ con về chăm sóc nuôi dưỡng.
Vốn nghĩ rằng nhóc con này sẽ giống như bao đứa trẻ khác, hoặc là chết đói ở bên ngoài trở thành thức ăn trong bụng chó hoang, hoặc là sống dai mà trở thành một kẻ lang thang cù bơ cù bất, nhưng không ngờ cuối cùng lại được cặp vợ chồng bị bệnh chốc đầu nhặt về.
Cặp vợ chồng này không phải là người tốt, nhặt đứa nhỏ Tiểu Tinh về cũng chẳng phải vì có lòng hảo tâm, mà là vì thấy lớn nhóc con lên đẹp, định nhặt về nuôi mấy năm rồi sau này tìm cách bán cho những kẻ có sở thích kỳ quái.
Người sáng suốt ai cũng biết tính toán của hai vợ chồng nhà này, nhưng cũng không còn cách nào khác, dù sao bọn họ cũng không thể nuôi dưỡng đứa nhỏ Tiểu Tinh này được, nếu nhúng tay can thiệp nói không chừng mấy ngày sau sẽ nhìn thấy thi thể chết đói chết khát của nhóc con ở góc đường.
Tiểu Tinh sau khi leo xong cầu thang, kéo cái túi rách đứng ngẩn ngơ ở cửa ra vào, hồi lâu sau mới nhớ ra mình cần làm gì.
Cậu phải đi ra phố lớn để nhặt chai nhựa trong suốt về đổi lấy thức ăn.
Khi đã nhớ ra việc cần làm, Tiểu Tinh kéo theo cái túi rách, bước chân tập tễnh đi theo một hướng mà mình nhớ mang máng.
Tuy rằng tư thế đi đường của cậu nhóc nhìn qua rất lung lay chập chững, giống như giây tiếp theo sẽ té ngã, nhưng chỉ là nhìn qua mà thôi, Tiểu Tinh sau khi đến thế giới này 3 ngày rất nhanh đã học được cách bước đi, hiếm lắm mới bị ngã một vài lần.
Ánh nắng rực rỡ nhàn nhã chiếu sáng con đường chính duy nhất có thể nhìn thấy trong khu hỗn loạn. Đây là một ngày đẹp trời hiếm hoi ở ngoại thành, lẽ ra phải khiến tâm trạng người ta thoải mái, nhưng lại bị phá hỏng bởi một kẻ đang đứng ở giữa đường phố.
Đó là một người đàn ông rất cao lớn, mặc bộ quân phục dã chiến màu đen, làn da màu nâu bánh mật với một đầu tóc ngắn nhìn qua vô cùng hoang dã, lông mày thẳng như đao, ngũ quan thì sắc bén, là một khuôn mặt rất không dễ chọc.
Càng không nói trên má trái của hắn có một vết sẹo sâu hoắm dữ tợn chạy thẳng từ giữa mày xuống tận cằm, khiến khuôn mặt vốn không dễ chọc càng thêm hung ác.
Đôi mắt của hắn cũng khác với người bình thường, đồng tử bên mắt phải là màu đen bình thường nhưng bên trái lại là màu bạc vô hồn, người khác chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra là mắt giả.
Sau khi xử lý xong dị chủng cuối cùng, Ân Tranh vươn tay lau sạch vài giọt máu dính trên cằm. Sát khí chém giết bao quanh người vẫn chưa tan đi, khiến cho những người xung quanh càng thêm sợ hãi.
Hắn cũng không quan tâm đến ánh mắt bài xích và sợ hãi chán ghét của những kẻ đó mà tự mình xử lý dị chủng ở dưới chân.
Khi còn nhỏ, những ánh mắt sợ hãi thậm chí là ghê tởm đó ngẫu nhiên cũng khiến hắn thắc mắc, hắn rõ ràng là săn giết dị chủng, vì sao ánh mắt của những người này lại còn sợ hắn hơn cả dị chủng?
Sự sợ hãi và bài xích không thể hiểu được này đã khiến hắn nhiều lần bị ném ra khỏi ngoại thành, không thể không liều chết chiến đấu với dị chủng số lượng vô tận trong rừng sâu để sống sót.
Lần đầu tiên hắn bị ném ra ngoại thành có lẽ là khoảng sáu tuổi, ở bên trong rừng sâu vô tận, hắn phải sinh tồn như một con chó hoang, lúc sắp đói chết còn phải liều mạng giành lấy miếng thịt từ trong miệng dị chủng. Thỉnh thoảng vận may tốt, gặp được dị chủng cấp thấp hơn thì hắn sống dở chết dở cũng có thể giết chết.
Dị chủng khác với những loài thú hoang bình thường, hình thể chúng to lớn hơn, tính công kích cũng càng mạnh hơn, huyết nhục của chúng ẩn chứa năng lực mạnh mẽ, ăn vào có thể tăng cường thể chất con người. Trong não còn có dị hạch nhỏ như hạt châu, nếu dùng biện pháp đặc thù cũng có thể tăng cường tinh thần lực.
Hắn chính là nhờ vào gặm máu thịt dị thú mới có thể sống sót, hai năm sau tìm được cơ hội ẩn vào ngoại thành đã giết chết tất cả những kẻ đã ném hắn ra ngoài cùng một lúc. Sau nhiều lần thì chẳng còn ai dám ném hắn ra ngoài thành nữa, vì bọn họ sợ hãi.
Hắn chính là một con chó điên dù có tan xương nát thịt, nhưng chỉ cần vẫn còn một hơi thở cũng sẽ ẩn nấp trong bóng tối, tìm một cơ hội quay lại cắn chết kẻ thù.
Ân Tranh ở trên đường chính, động tác nhanh nhẹn lột da dị chủng xuống, đào dị hạch ra. Thịt có thể để lại lưu trữ làm lương thực cho vài ngày tới hoặc mang đi ra chợ bán.
Máu dị chủng chảy lênh láng trên mặt đất khiến những kẻ xung quanh vốn đã ghê tởm Ân Tranh lại càng thêm ghê tởm. Nhưng bọn họ ngoài trừ cố ý dùng ánh mắt để giết chết hắn cũng chẳng dám làm gì khác, vài chiếc xe dừng ở trên đường ngay cả còi không dám bóp, chỉ biết đứng chờ cho hắn xong việc rời đi.
Dị chủng đột nhiên xuất hiện bất ngờ ở trên đường phố lần này là dị chủng cấp ba, khổng lồ như một tòa nhà, bỗng nhiên ập đến khiến những kẻ ở ngoại thành hoảng loạn đến mức không phản ứng kịp. Đội săn thú trong thành lại trùng hợp đi ra ngoài, vô số người chưa từng chân chính đối mặt với dị chủng lập tức trở nên kinh hãi, nếu không phải Ân Tranh vừa vặn đi ngang qua thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người chết.
Theo lý thuyết, lẽ ra bọn họ nên biết ơn Ân Tranh, nhưng bởi vì một vài vấn đề trong quá khứ cùng với tính cách vốn có của bản thân hắn, những kẻ sinh sống ở vùng ngoại thành gần như đã khắc sâu sự sợ hãi và ghê tởm với hắn vào tận xương cốt, căn bản sẽ không có ai nghĩ đến việc cảm tạ Ân Tranh cả.
Sau khi xử lý xong dị chủng, Ân Tranh cất dị hạch vào túi áo trên ngực. Da lông và thịt còn dư lại được gói hết bằng túi vải, hắn không có mấy loại đồ vật xa xỉ như không gian giới chỉ nên chỉ có thể dùng vải để gói lại.
Bao đồ được đóng gói xong trông giống như một quả núi nhỏ bị hắn vác lên vai. Đột nhiên, ánh mắt u ám không chút gợn sóng của hắn nhìn về một hướng khác.
Ở một ngõ nhỏ bên đường cách đó không xa, có một nhóc con đang đứng dựa 1 tay vào tường, tay còn lại kéo cái túi rách, đôi mắt tròn to đen láy ngơ ngác nhìn hắn.
Khi bắt gặp ánh mắt sạch sẽ ngây thơ của đứa nhỏ, phản ứng đầu tiên của Ân Tranh là vô thức nhìn xuống vết máu trên mặt đất, nhưng sau khi phản ứng lại, hắn không khỏi nhíu nhíu mày.
Từ trước đến nay tính cách của hắn rất lãnh đạm, ngoại trừ những vấn đề liên quan đến sống còn mới có thể kích thích cảm xúc dao động, thì mọi thứ còn lại trong mắt hắn đều tự động bị bỏ qua, càng sẽ không nghĩ đến những chuyện râu ria.
Nhưng chỉ trong một chớp mắt vừa rồi, hắn vậy mà lại lo lắng liệu vết máu xung quanh liệu có dọa đến đứa nhỏ kia hay không!
Nghĩ đến đây, hắn lại liếc mắt nhìn nhóc con kia lần nữa, giấu giấu túi vải gói đồ bị thấm máu ở phía sau mình, sau đó xoay người rời đi.
Tiểu Tinh khi nhìn thấy người đàn ông vô cùng cao to kia rời đi liền ngơ ngác kéo cái túi bẩn thỉu rách nát chạy theo sau.
Chỉ là Ân Tranh đi đường quá nhanh, Tiểu Tinh mới đi được hai bước đã không nhìn thấy bóng dáng của đối phương.
Tiểu Tinh không tìm thấy người mờ mịt mà đứng tại chỗ, túm chặt cái túi trong tay.
Thành Salar cách trung tâm thành rất xa, thời tiết thay đổi vô cùng thất thường, bầu trời mới lúc nãy vẫn còn đẹp, vừa đảo mắt đã trở nên tối sầm lại, mắt thấy chuẩn bị đổ mưa, những người còn ở ngoài đường mở miệng mắng mỏ vài câu rồi vội vàng chạy về nhà.
Trên con đường hỗn loạn, Tiểu Tinh kéo theo cái túi bẩn thỉu lại rách nát bước đi. Người qua đường nhìn thấy cậu nhóc cũng chỉ lạnh nhạt quay đầu đi, không ai có ý định hỏi han hay giúp đỡ gì cả.
Đây là khu vực ngoại thành Salar, hơn nữa còn là khu hỗn loạn của ngoại thành, người ở nơi đây ngay cả sống sót cũng đã vô cùng gian nan. Chẳng ai dư thừa lòng thương xót cho kẻ khác, dù cho đó là một đứa nhỏ nhìn qua chỉ mới hai tuổi, ngay cả đi đường còn không vững.
Không có đem nó bắt đi bán ở chợ đen là may mắn lắm rồi, cũng chỉ bởi vì chủ nhân của khu chợ đen này rất chán ghét việc buôn bán trẻ con, không ai lại rảnh rỗi đi chạm vào cái thùng thuốc nổ này. Trong khu hỗn loạn ở ngoại thành, mạng người không đáng một đồng tiền, chết vài người cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Đi bên đường, không biết từ lúc nào có một con mèo hoang bám theo sau chân Tiểu Tinh. Cậu nhóc dừng lại, ngây thơ nhìn con mèo vằn hoa bên cạnh mình. Sau một hồi lâu, cậu vươn tay nhỏ, thật cẩn thận mà thử sờ sờ vào lưng con mèo.
Mèo hoang khác thường không nổi giận cào cấu mà còn tiến lại gần cọ cọ vào chân cậu.
Có thể do Tiểu Tinh quá nhỏ, cũng có thể bởi vì cậu nhóc đứng không vững, nên mèo hoang cọ cọ một lát vào, cọ đến mức khiến cậu đặt mông ngã ngồi xuống đất.
Sau khi mông nhỏ ngã cái bẹp xuống đất, cậu nhóc chớp chớp mắt một hồi mới hậu tri hậu giác nhận ra mình vừa ngã. Cậu “nha” một tiếng rồi lấy hai tay chống đất, dẩu mông bò dậy.
Sau khi đứng dậy, cậu phủi phủi tay nhỏ, loạng chà loạng choạng dẫn theo con mèo đi đến bên cạnh thùng rác ở đầu hẻm.
Trong trí nhớ không nhiều lắm của Tiểu Tinh, bên trong thùng rác này có rất nhiều thứ tốt, cậu có thể tìm chai nhựa trong suốt để đổi lấy thức ăn với người nhặt được mình, cũng có thể tìm thấy đồ cho mèo ăn.
Đi đến trước thùng rác, Tiểu Tinh thuần thục nhón chân với tay mò thùng rác.
Nhưng mà thùng rác này lại tương đối cao, cậu nhóc đã lao lực một hồi mà vẫn không với tới được, ngược lại còn mệt mỏi đến mức phải dùng tay thịt chống đầu gối, miệng nhỏ hé ra thở hổn hển liên hồi.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cậu nhóc nghiêng đầu nhỏ nhìn nhìn thùng rác trước mặt, sau đó duỗi thẳng tay nhảy nhảy lên mấy cái, bàn tay thịt vừa vặn chạm vào mép thùng.
Thấy vậy, đôi mắt đen láy của Tiểu Tinh sáng lên. Cậu mím chặt môi dưới, hai chân ngắn ngủn nhỏ xíu hơi hơi co lại để tích lực, “Hây!” một tiếng lấy đà nhảy lên, rất may mắn mà nắm được mép thùng.
Sau khi thành công bám vào mép thùng rác, Tiểu Tinh cố gắng vung vẩy hai chân nho nhỏ lại ngăn ngắn cố gắng trèo lên, thùng rác không to lớn lắm bị cậu nhóc kéo lắc qua lắc lại một hồi, cuối cùng “Bịch” một tiếng đổ ầm xuống đất.
Tiểu Tinh vẫn còn đang treo trên mép thùng cũng theo cú đổ bất ngờ này, trực tiếp ngã dập mông xuống đất thêm lần nữa.
Lần ngã này mạnh hơn nhiều so với lúc bị mèo con cọ ngã, cơn đau từ mông truyền đến khiến hai mắt cậu nhóc không khỏi đỏ bừng, nước mắt từng viên từng viên bắt đầu rơi xuống.
Con mèo hoa ở bên cạnh thấy cậu nhóc khóc, sốt ruột chạy tới cọ cọ vào tay cậu, kêu “meo meo” mấy tiếng như đang an ủi.
Sau khi khóc một hồi, Tiểu Tinh hít hít cái mũi, nâng tay thịt lên lung lung xoa xoa mặt. Gương mặt nhỏ của cậu nhóc vốn đã dính tro bụi, sau khi bị cậu dùng tay lau qua loa lại càng thêm lem luốc, dơ đến mức không nỡ nhìn thẳng.
Lau khô nước mắt xong, cậu nhóc lại dùng hai tay chống xuống đất, dẩu đít lao lực mà đứng lên.
Khi đứng dậy được thì cậu nhóc hơi loạng choạng mấy cái mới ổn định được. Sau đó nhóc tiến tới ngồi xổm trước thùng rác đã đổ, bắt đầu lục lọi lung tung.
Cậu nhóc trước tiên nhặt chai nhựa trong suốt bỏ vào cái túi ở phía sau rồi tiếp tục tìm đồ ăn cho mèo.
Không biết mèo thích ăn gì nên mỗi thứ nhặt được cậu nhóc đều đặt trước mặt mèo, thấy nó không ăn thì tiếp tục lục lọi. Lần mò mãi cho đến khi tìm được nửa hộp đồ hộp và nửa ổ bánh mì thì con mèo mới vội vàng kêu lên.
Thấy vậy, Tiểu Tinh nghiêng nghiêng đầu đặt hết đồ hộp và bánh mì ở trước mặt con mèo, mèo vằn hoa lập tức vùi đầu ăn ngon lành.
Tiểu Tinh ngồi xổm ở một bên, mở to hai mắt nhìn con mèo ăn đến mức phát ra tiếng kêu khò khè, đôi mắt ngây thơ đen láy của cậu ánh lên một tia tò mò.
Cậu nhóc nghiêng đầu tìm kiếm xung quanh vài vòng, nhặt một miếng sắt từ dưới đất lên và nhét vào trong miệng.
Ân Tranh đứng ở phía xa nhìn thấy cảnh này, trong lòng khó hiểu mà giật mình, bước lại gần đoạt lấy miếng sắt trong tay cậu nhóc.
Tiểu Tinh bị cướp mất miếng sắt ngẩng đầu nhìn hắn. Ân Tranh quá cao nên để nhìn rõ mặt, cậu nhóc phải dùng sức ngửa cổ thật mạnh. Điều này khiến cơ thể của cậu mất trọng tâm ngửa về phía sau, “Bẹp” một cái lại ngã ngồi xuống đất lần nữa, té đến mức toàn bộ cục thịt suýt nữa thì lật nhào.
Tiểu Tinh nằm trên đất choáng váng mất một lúc lâu mới hoàn hồn, loạng choạng ngồi dậy, không đau đớn gì nhiều nên cậu nhóc ngồi xổm trên đất tiếp tục nhìn người trước mặt với đôi mắt đầy tò mò, ngón tay nhỏ chỉ chỉ vào miếng sắt trong tay hắn: “A a~”
Của Tiểu Tinh ~
Bởi vì vừa khóc xong nên xung quanh hốc mắt vẫn còn đỏ ửng, làn da nơi đó vốn đã mỏng manh giờ trông càng thêm trong trẻo.
Không biết nói?
Ân Tranh nhíu nhíu mày, khí thế vốn đã lạnh lùng lại càng thêm hung hãn.
Cảm quan của hắn rất nhạy bén, ngay từ thời điểm ở đường chính đã phát hiện đứa nhỏ này đang cố đi theo sau mình. Sự tò mò hiếm hoi khiến hắn ẩn mình ở một bên để nhìn xem nhóc con cố gắng theo kịp mình muốn làm gì.
Đây cũng là nguyên nhân hắn xuất hiện kịp thời như vậy.
Tiểu Tinh một chút cũng không hề sợ hãi khí tức hung hãn tỏa ra từ trên người đối phương, đôi mắt ngây thơ đen nhánh chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt của hắn.
Ân Tranh trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc khi thấy vẻ mặt không hiểu gì của đứa bé, hắn rung rung túi đồ chứa xác quái vật trên vai và lắc lắc miếng sắt trong tay, âm thanh mang theo sự khàn khàn vì đã lâu không nói chuyện: “Cái này không thể ăn.”
Giọng nói của hắn vốn đã hơi trầm thấp như khói thuốc, lúc này nghe lại càng thêm dữ tợn.
Tiểu Tinh nghe xong lời này, ánh mắt rơi xuống miếng sắt trong tay hắn, chút hiểu chút không mà gật gật đầu
Cũng không biết tại sao, cảm xúc của Ân Tranh từ trước đến nay rất ít khi dao động mạnh, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không hiểu của đứa nhỏ, trong lòng lại có chút khó chịu.
Hắn lấy ra từ trong túi nửa gói bánh quy nén khô còn chưa ăn hết, bỏ vào trong tay nhóc con trước mặt, chỉ chỉ vào miệng mình, lời ít ý nhiều nói: “Ăn cái này.”
Nửa gói bánh quy nén chỉ to bằng nửa bàn tay người lớn nhưng hai bàn tay nhỏ của Tiểu Tinh khó lắm mới ôm trọn được. Cậu nhóc tò mò nhìn bánh quy trong tay, cúi đầu xuống nhẹ nhàng ngửi ngửi thử, có mùi thơm rất dễ chịu.
Há miệng nhỏ thăm dò gặm gặm một miếng nhưng không thể gặm nổi, vì vậy Tiểu Tinh liền dùng mấy chiếc răng nhỏ như hạt gạo kê mài nhẹ vào bánh. Hương vị thơm ngon của lúa mạch lan tỏa trong miệng khiến đôi mắt cậu nhóc không khỏi sáng lên, cong cong đầy thích thú.
Đôi mắt cong cong cùng với gương mặt nhỏ dơ hề hề, nhìn qua cũng rất đáng yêu.
Ân Tranh nghĩ vậy, sau đó thu hồi ánh mắt chuẩn bị đứng dậy rời đi, hắn vốn cũng không phải có tính cách hay can thiệp vào chuyện người khác, vừa rồi đã là ngoại lệ hiếm hoi rồi.
Nhưng hắn vừa đứng lên, còn chưa kịp rời đi đã bị Tiểu Tinh ôm chặt chân, âm thanh non nớt lại mềm nhũn gọi: “Ba ba~”
Cao cao, bự bự, hơn nữa còn cho Tiểu Tinh ăn, chính là ba ba!
Trong đầu Tiểu Tinh cố gắng nhớ lại, rồi ngẩng mặt dùng đôi mắt to tròn đen láy như quả nho nhìn đối phương đầy ngưỡng mộ.
Cơ thể Ân Tranh cứng đờ lại trong giây lát, trong đầu trước tiện hiện lên chính là suy nghĩ “Nhóc con này biết nói?!”, sau đó lại là câu hỏi: “Nó đang gọi loạn cái gì?!”
Chưa từng tiếp xúc với ai gần như vậy, Ân Tranh cúi đầu nhìn vào đôi mắt ngây thơ của đứa nhỏ, sau đó khom lưng duỗi tay xách gáy nhóc con, động tác nhìn có vẻ như hung dữ nhưng thực chất lại che giấu sự cẩn thận đầy vụng về, từ từ kéo đứa bé hư nhận nhầm người này ra khỏi đùi mình rồi xoay người nhanh chóng rời đi.
Khi bóng dáng của Ân Tranh gần như sắp biến mất khỏi tầm nhìn, Tiểu Tinh lúc này mới phản ứng kịp, bước chân ngắn ngủn chạy vài bước muốn đuổi theo: “Ba ba.”
Ân Tranh nghe thấy tiếng gọi ở phía sau, bước chân lại càng nhanh hơn, cứ như đang bị một hung thú gì đó đuổi theo vậy!
Chỉ mới sơ hở đã lần nữa mất dấu thân ảnh của đối phương, Tiểu Tinh đứng ngây ra tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới ngây thơ cúi đầu nhìn nhìn hai cái chân ngắn ngủn của mình.
Chân, ngắn, đuổi không kịp.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận điều này, cậu nhóc quay về nhặt cái túi rách của mình rồi kéo đi tiếp. Âm thanh chai lọ trong túi va vang lên tiếng chạm leng keng leng keng khiến tâm trạng của nhóc tốt hơn hẳn, môi hơi hơi cong lên thành nụ cười nhỏ.
Tiểu Tinh, hôm nay, nhặt được rất nhiều chai!
Tối đến, Tiểu Tinh kéo theo cái túi đầy chai nặng trĩu trên vai, cắn chặt mấy cái răng nhỏ như hạt gạo, mới ướt đẫm mồ hôi bò lên tới trên tầng một.
May mà chỉ là tầng một thôi, nếu không thì chắc chắn nhóc sẽ không leo nổi!
Cậu nhóc nâng tay nhỏ lên gõ gõ cửa, người phụ nữ gầy gò đen nhẻm mở cửa ra, khắc nghiệt kiểm tra chai lọ trong túi, vẻ mặt khó chịu hùng hùng hổ hổ chửi bới, mắng nhóc là đồ vô dụng.
Bà ta cáu kỉnh, đầy mặt không kiên nhẫn tùy tiện lấy từ bàn ăn một chiếc màn thầu bằng bàn tay, suy xét một chút rồi có hơi tiếc nuối xé một phần ba chiếc bánh ném xuống trước mặt cậu nhóc.
Tiểu Tinh buông túi ra, ngồi xổm xuống nhặt cái màn thầu chỉ to bằng bàn tay mình, thổi thổi nhẹ rồi đi đến một góc trong phòng khách, trải hai chiếc áo cũ ra đất rồi ngồi xuống sàn, cái miệng nhỏ bắt đầu nhấm nháp từng miếng bánh bé xíu.
Đây chính là nơi ngủ nghỉ của cậu nhóc, cũng là nơi duy nhất để hoạt động ngoài việc đi vệ sinh, thời gian còn lại đều phải ở yên trong phòng, nếu không sẽ bị mắng, còn bị chỉ vào đầu.
Nghĩ đến đây, Tiểu Tinh đưa tay sờ sờ trán mình, dưới mái tóc màu đen là mấy dấu bàn tay bầm tím.
Chiếc màn thầu nho nhỏ chỉ mới bị gặm một nửa, Tiểu Tinh cẩn thận đặt phần còn lại vào túi áo trước bụng; sau khi dùng tay vỗ vỗ nhẹ vào đó mấy cái mới an tâm nằm xuống, cuộn tròn trên nền đất lạnh lẽo dù đã trải áo nhưng vẫn rất cứng như cũ, ngủ say.
-----
0 Nhận xét