Một Chén Chè Nhỏ

Chương 4

Thang Húc  Ân vừa quay đầu, liền khoác vai Quý Nguy cùng nhau đi ra ngoài. 

Vừa đi không bao lâu, từ sau lưng vang lên tiếng cửa nhà mở kẽo kẹt: “Anh?”

Là giọng nhị đệ Thang Tranh của anh.  

Thang Húc Ân quay đầu lại ngó một chút.

Thang Tranh rõ ràng vẫn còn chưa tỉnh ngủ, tóc tai rối bù như một cái ổ gà, chỉ mặc chiếc áo ba lỗ của mấy ông lão và quần cộc, nhìn anh hỏi: “Anh, anh ra ngoài từ lúc nào vậy? Em đã nói có tiếng động gì đó mà… còn tưởng rằng có ăn trộm cơ.”  

Thang Húc Ân khoác tay lên cổ Quý Nguy, cười khà khà giới thiệu: “Anh đi uống rượu với Quý ca.”  

Thang Tranh: “Anh đi nhầm hướng rồi hả? Anh, nhà mình ở bên này mà.”  

“Không có.” Thang Húc Ân lắc đầu: “Anh muốn qua nhà Quý ca tiếp tục uống.”

Thang Tranh lê dép lê tới gần, duỗi tay một hai phải kéo anh: “Đừng uống nữa, anh, sao lại uống nhiều vậy. Anh xem đã say thành như vậy rồi, còn uống nữa thì vào bệnh viện mất.”  

“Hơn nữa ngày mai anh cũng không định mở cửa hàng à?”

Bàn tay của Quý Nguy được trong bóng tối yểm hộ đã lén lút mò xuống, nhẹ nhàng mà chế trụ eo Thang Húc Ân.

Thang Tranh kéo anh cả của mình một cái, không kéo được, giống như đang nhổ củ cải lên nhưng nó không nhúc nhích. Còn bị anh cả ghét bỏ mà đẩy đẩy: “Em vẫn còn nhỏ, đừng quản chuyện người lớn uống rượu.”  

Thang Tranh nói: “Anh, em không còn nhỏ nữa.”

Lúc này Quý Nguy mới lên tiếng, dịu dàng khuyên nhủ: “Không có việc gì, anh cả em chỉ sang nhà anh chơi thôi, anh sẽ coi chừng cậu ấy.”  

Thang Húc Ân phụ họa: “Đúng vậy, có Quý Nguy ở đây, em còn không yên tâm sao.”

Thang Tranh đành phải chấp nhận: “Vậy thì được rồi.”  

Sau đó cậu ta tròn mắt nhìn anh cả mình và Quý Nguy rời đi.

Vẫn có cảm giác không yên tâm lắm, Thang Tranh chạy ra giữa đường, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh ơi, vậy khi nào thì anh về nhà?”

Thang Húc Ân đầu cũng không quay lại, nửa giơ tay lên, mềm như bông vẫy vẫy: “Tới chừng đó thì về.”

Thang Tranh cảm thấy rất cạn lời, nhìn theo anh cả không quay đầu lại mà càng đi càng xa hơn, cậu lẩm bẩm tự hỏi: “Tới chừng đó là khi nào cơ?…”

“Cạch.”  

Cửa taxi bị Quý Nguy đóng lại, Thang Húc Ân vốn dĩ còn hơi mơ mơ màng màng sắp ngủ vừa xuống xe đã bị đánh thức.  

Anh dường như nghe thấy Quý Nguy thấp giọng lầm bầm: “Không ngờ lại thuận lợi như vậy…”  

Thang Húc Ân không khác gì mèo con say rượu, hỏi: “Cái gì thuận lợi cơ?”  

Quý Nguy đáp: “Không có gì.”

“Tích.”  

Khóa vân tay điện tử mở ra.

Thang Húc Ân bước vào, định dựa vào tủ đựng ở giữa huyền quan một chút nhưng không cẩn thận lại chạm phải con mèo chiêu tài trang trí trên đó, chìa khóa và bật lửa nhỏ ở bên trong đinh đinh leng keng kêu vang.  

Con mèo chiêu tài này chính là món quà anh tặng cho Quý Nguy, cũng không phải quà Tết nhất gì cả, chỉ là khi đi dạo phố cảm thấy thích nên mua về, anh cũng có một con giống như vậy để ở trong cửa hàng.

Thang Húc Ân hiện tại đã say bí tỉ, nhưng dù có nhắm mắt lại cũng sẽ không đi nhầm đường ở nhà của Quý Nguy.  

Vì đã quá quen thuộc.

Năm kia, Quý Nguy về nước công tác và mua một căn hộ mới gần đây, bởi vì bận rộn công việc, không có thời gian trang trí nhà cửa nên đã nhờ anh giúp đỡ một phần.  

Thang Húc Ân đạo nghĩa không thể chối từ nên đồng ý rồi, giữa hai người bọn họ luôn luôn là Quý Nguy chăm sóc cho anh nhiều hơn. Hiếm khi anh có thể giúp đỡ Quý Nguy, cho nên rất nhiệt tình.  

Từ việc lớn như bố cục cấu trúc căn hộ đến những thứ nhỏ nhặt như đồ nội thất hay tranh treo tường đều do anh tư vấn cho Quý Nguy, thậm chí cả bộ ga trải giường trong phòng ngủ cũng là do anh mua.

Sau khi hoàn thành việc trang hoàng và chính thức chuyển vào ở, thỉnh thoảng anh cũng sang đây chơi, cảm giác không khác gì ở nhà. Mã khóa vân tay được ghi nhận dấu vân tay của anh, mật khẩu anh cũng biết rõ, đó là Quý Nguy đã nói cho anh, bảo là để đề phòng trường hợp khẩn cấp cần anh giúp đỡ.  

Lại chẳng hạn như bây giờ, tấm thảm lông trên ghế sofa mà anh hiện tại đang ngồi chính là mấy mẫu thảm màu sắc đa dạng mà lúc trước Quý Nguy đã lấy cho anh chọn.

Quý Nguy nói rằng bản thân có chứng sợ hãi lựa chọn trong những việc sinh hoạt trong gia đình hoặc mấy thứ tương tự nên thường gọi anh để xin ý kiến.  

Thang Húc Ân cũng không cảm thấy phiền phức, anh rất thích chăm sóc người khác, việc này khiến anh rất có cảm giác thành tựu.

Thang Húc Ân đã ngủ gật trên taxi khoảng mười mấy phút, khi xuống xe thì tỉnh lại nên bây giờ cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa.

Quý Nguy mang vài lon nước trái cây có ga đến, độ cồn không cao, chỉ từ 4% đến 10%, thay vì nói là rượu, chẳng bằng nói là nước giải khát.  

Thang Húc Ân thích nhất là vị hoa hồng và vải thiều, thơm thơm ngọt ngọt.  

Còn có một đĩa mực khô và một đĩa đậu phộng làm đồ nhắm.

Máy chiếu đã được bật lên.  

Tắt đèn.

Thang Húc Ân tựa lưng vào chân ghế sofa ở phía sau, bên trái thì dựa vào Quý Nguy, cùng nhau xem phim điện ảnh, anh hỏi: “Đây là phim gì thế?”  

Quý Nguy trả lời: “Đoạn Bối Sơn.”

Thang Húc Ân gật đầu: “À, tôi đã nghe nói về phim này rồi, hình như rất nổi tiếng, nhưng mà vẫn chưa xem bao giờ.”

Ánh sáng biến đổi, soi chiếu lên khuôn mặt Thang Húc Ân, anh yên lặng theo dõi, cổ áo lệch sang một bên để lộ xương quai xanh, cần cổ thon dài và mảnh khảnh.

Anh làm việc mỗi ngày nên thân hình không mập mạp cũng không quá gầy yếu, nhưng dáng người trời sinh đã đơn bạc, cho dù có mạnh mẽ cũng chẳng đến đâu.  

Toàn bộ sự cường tráng của ba anh em bọn họ dường như đều đã bị lão nhị hút hết trơn.

Quý Nguy quay đầu nhìn anh, ánh sáng rơi trên hàng mi của Thang Húc Ân, nhìn đến mức mê muội.  

Thang Húc Ân nói: “Bọn họ trông chẳng giống đồng tính luyến ái chút nào.”  

Quý Nguy hỏi lại: “Vậy cậu nghĩ đồng tính luyến ái nên có dáng vẻ như thế nào?”  

Thang Húc Ân có hơi hổ thẹn, không được tự nhiên mà nhẹ giọng đáp: “Chính là... có hơi ẻo lả một chút…”

Quý Nguy cười khẽ: “Cậu đây là đang định kiến bọn họ.”  

“Tôi biết...” Thang Húc Ân nói: “Nghĩ lại thì Tiểu Nguyên thực sự từ khi còn nhỏ đã rất hiền lành, không thích đùa giỡn với mấy nhóc con khác, có lẽ trời sinh đứa nhỏ đã là đồng tính rồi.”

Trong phim đang chiếu những thung lũng rộng lớn yên tĩnh, cũng giống như khoảnh khắc hiện tại.  

Thang Húc Ân dần dần nhập tâm, anh bị cuốn vào câu chuyện trong phim, khi thấy hai nam diễn viên chính bước vào một cái lều trại, sau đó màn hình chuyển sang màu đen nhánh, chỉ còn lại âm thanh thở dốc hỗn loạn.  

Thang Húc Ân đại khái đã biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cụ thể thì dường như cần phải tự mình tưởng tượng. Có điều anh thật sự không thể tưởng tượng nổi nên đành thẳng thắn hỏi: “Họ đang làm tình đúng không?”  

Quý Nguy: “Khụ! Đúng vậy.”

Thang Húc Ân tràn đầy sự tò mò, ngây thơ hỏi: “Như thế cũng không thể nhìn ra điều gì cả mà nhỉ…”  

“Khiến người xem như lọt vào trong sương mù vậy.”

Quý Nguy hỏi: “Cậu rất tò mò đàn ông với đàn ông làm như thế nào à? Không phải chỉ muốn biết đàn ông thích đàn ông là gì thôi sao? Thích là một chuyện, còn làm là một chuyện khác.”  

Khi nghe câu hỏi này, Thang Húc Ân mới nhận ra có điều gì đó không đúng, lập tức dừng cương trước bờ vực, ngại ngùng nói: “Đúng, đúng vậy nhỉ! Cậu nói đúng.”

Sau đó anh trơ mắt nhìn hai nhân vật chính chia tay và từng người lần lượt kết hôn với người khác.  

Thang Húc Ân vô cùng không tán thành nói: “Bọn họ sao lại làm thế? Như vậy không phải là đang hại con gái tốt nhà người ta sao?”  

“Có lúc tôi thật sự không hiểu nổi những người này.”

“— Không chỉ là hai nhân vật đồng tính trong phim, mà những người tính hướng phổ biến đã gặp qua trong cuộc sống hàng ngày cũng vậy.”   

“Tại sao bọn họ lại yêu nhau mà không phải xuất phát từ tình yêu, thậm chí còn kết hôn? Yêu đương, nói chuyện yêu đương mà không có tình yêu, như vậy sao có thể gọi là yêu đương? Nếu đã có người mình yêu, sao có thể làm những chuyện thân mật với người khác? Tôi thật sự không thể hiểu nổi.”   

Quý Nguy cười hai tiếng.   

Thang Húc Ân không vui, một bên hỏi "Cậu có phải đang cười tôi ngây thơ không?" Một bên xoay đầu sang —   

Quý Nguy đang nhìn chằm chằm vào anh, tầm mắt của Thang Húc Ân vô tình va phải đôi mắt của đối phương, giống như bị mật ngọt dính vào, khiến trái tim anh đập loạn nhịp.

“Không có, tôi chỉ đang nghĩ, chúng ta thực sự rất tâm đầu ý hợp, Tiểu Húc.” Quý Nguy nói: “Tôi cảm thấy cậu nói rất đúng, tôi cũng nghĩ như vậy.”

Thang Húc Ân có cảm giác giống như chuẩn bị xĩu, đầu óc quay cuồng choáng váng mà nghĩ, quả nhiên, anh và Quý Nguy là bởi vì tam quan hợp nhau nên mới có thể chơi thân nhiều năm như vậy.

Trước kia bạn học sơ trung đông như vậy, nhiều năm trôi qua như biểu to đãi cát, anh chỉ còn chơi thân với duy nhất mỗi mình Quý Nguy, Quý Nguy hình như cũng chỉ thân cận với anh nhất.

Tình tiết phim điện ảnh đã tiến triển đến đoạn nam chính Jack bị đánh chết.

Thang Húc Ân hỏi: “Sao lại chết như vậy? Bọn họ đánh chết người không bị bắt lại sao?”

Vừa hỏi xong, Quý Nguy lại giải thích cho anh: “Bối cảnh của phim điện ảnh là vào thập niên 60 ở Mỹ, lúc đó thái độ kỳ thị đồng tính rất nghiêm trọng. Dù có bị đánh chết cũng sẽ không có cảnh sát điều tra kỹ lưỡng, xu hướng tính dục chính là tội lỗi của họ, mọi người đều sẽ cảm thấy họ đáng bị đánh chết.”  

Thang Húc Ân lắc đầu: “Tuy rằng đạo đức cậu ta suy đồi, nhưng tội cũng không đến mức phải chết chứ.”  

Quý Nguy đột nhiên nói: “Trước đây thì đúng vậy. Cậu có biết trên thế giới này khi nào thì bắt đầu thông qua dự luật kết hôn cho người đồng tính không?”  

Thang Húc Ân tất nhiên là nói không biết, Quý Nguy bảo anh đoán một cái, anh đoán cách đây ba mươi năm.  

Quý Nguy cười: “Mười hai năm trước.”

Thang Húc Ân chấn động: “Vậy cũng mới qua có mấy năm thôi mà.”  

Quý Nguy suy tư một chút: “Đúng vậy.”

Khi xem đến cuối phim, Ennis đem quần áo của mình gắn lên chiếc áo sơ mi của Jack, không biết vì chọc trúng chỗ nào mà Thang Húc Ân bỗng dưng khóc rồi.  

Lòng đồng cảm của anh vốn rất mạnh mẽ, những cảm xúc ẩn sâu giống như dòng nước tĩnh lặng trầm lắng, lặng yên không một tiếng động không ngừng tích tụ lại, sau đó đột nhiên vỡ òa, công phá tuyến lệ, khiến anh yên lặng không ngừng rơi nước mắt.

Lúc này Quý Nguy thật sự chê cười anh: “Cậu sao lại khóc rồi?”  

Thang Húc Ân dụi dụi mặt nói: “Bởi vì rất cảm động.”

Quý Nguy đưa cho anh một tờ giấy, trêu chọc: “Là ai đã nói với tôi rằng bản thân là anh cả trong nhà, không thể tùy tiện khóc?”  

Thang Húc Ân khóc thật sự rất thoải mái, đúng lý hợp tình tự tin nói: “Đó là ở trước mặt em trai, trước mặt cậu thì không cần thiết. Tôi muốn khóc như thế nào thì cứ khóc như thế đó.”

Bọn họ chỉ ăn uống đã hơn một giờ đồng hồ, lại xem một bộ phim gần hai tiếng, lúc nãy cũng đã gần sáu giờ sáng.  

Thang Húc Ân lúc này vừa không buồn ngủ vừa không say rượu, ánh trời sáng trong veo tựa lưu li lọt qua rèm cửa sổ rơi vào phòng, không gian trở nên yên tĩnh.

Âm thanh từ loa TV đang phát bài hát kết thúc của bộ phim "He was a friend of mine".  

"He was a friend of mine, Every time I think of him, I just can't keep from crying."  

"Cause he was a friend of mine, He died on the road. Never reaped what he could sow.”

Tiếng guitar cô đơn sạch sẽ cùng giọng nam ngân nga trầm bổng tạo nên một bầu không khí đầy cảm xúc.

Quý Nguy thấy Thang Húc Ân vẫn đang khóc thì lau nước mắt cho anh, bất lực dỗ: “Đừng khóc nữa.”  

Không biết từ lúc nào họ đã tiến vào gần nhau hơn, Quý Nguy hỏi: “Khóc như vậy thì chắc giờ cậu cũng đã hiểu tình yêu giữa những người đồng tính nam với nhau rồi chứ?”  

Thang Húc Ân gật đầu rồi lại lắc đầu: “Có lẽ tại uống say quá nên mới khóc, tôi chỉ đang phát rượu thôi.”

Quý Nguy vừa tức vừa buồn cười, tiếng cười khẽ khiến Thang Húc Ân cảm thấy tim mình như bị gãi nhẹ một cái, khá xấu hổ.  

Quý Nguy im lặng nhìn anh, không nói gì.

Ánh sáng ban mai dịu dàng mà tĩnh lặng như một lớp sương mỏng phủ trên khuôn mặt điển trai của Quý Nguy, khiến tia sáng trong mắt của hắn cũng trở nên mãnh liệt hơn.

Thang Húc Ân mơ hồ nhận ra Quý Nguy đang tiến lại gần nhưng vẫn không nhúc nhích, cả hai đều không tiến gần hay xa hơn mà chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập loạn nhịp.  

Rồi khi Quý Nguy hôn xuống, không biết tại sao mà tự dưng anh chẳng phản kháng gì mà thuận theo để mọi chuyện diễn ra.

Anh nghĩ.  

Chắc chắn là do uống say quá rồi.

“Vậy tôi sẽ dạy cậu biết về tình cảm giữa những người đàn ông với nhau.”  

Anh nghe thấy Quý Nguy nói với mình như vậy.

 --------

Đọc chương này như kiểu nhật ký bị sói múc về nhà của chén chè nhỏ vậy í =)) Càng đọc càng thấy thuyết âm mưu của anh Quý, đúng là có công mài sắt có ngày thành muỗng ăn chè

Mà, dù sao thì truyện này ngắn nên tình tiết chạy nhanh ghê, đọc truyện mà như cưỡi ngựa xem hoa kkk.


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau