Sau Khi Chúa Tể Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 3



Sius dành cả đêm đọc hết cuốn sách lịch sử, và sáng ngày hôm sau, cậu rời khỏi cửa hàng để đi đến bảo tàng dũng giả.

Không phải thời gian làm việc không cần trông coi cửa hàng, cậu thật sự rất biết ơn sự chiếu cố của Kirin Thần Quan.

---

Buổi sáng, từng bông tuyết rơi lác đác, khắp nơi phủ một màu trắng xóa. Ngày hôm nay khác hẳn hôm qua, nhiệt độ không khí tăng lên rõ rệt, vì vậy người qua lại trên đường cũng đông đúc hơn.

Có một số người dáng vẻ phong trần mệt mỏi, ngũ quan nghiêm nghị sắc bén, dấu vết của năm tháng hằn lên khuôn mặt, chỉ cần nghe bước chân cũng biết, họ đều là những người có cấp bậc không thấp.

“Quân đoàn đệ tam đã trở về thành, có đi xem thử không?”

“Là Quân đoàn đệ tam bảy lần viễn chinh thăm dò cực hạn của Linh giới? Ánh sáng của nhân loại đấy! Đi, đương nhiên phải đi xem!”

Vừa nghe đến Quân đoàn đệ tam, ánh mắt của một số người trẻ tuổi sáng rực lên, chỉ trong giây lát đã chạy vụt đi.

Sius chỉ thoáng lướt qua họ, chớp chớp mắt, cũng nhìn theo về hướng tây.

Chiếc tàu bay khổng lồ đang dừng lại dưới bầu trời u ám, quá mức nổi bật, bất kỳ ai ở Hoàng Thành cũng đều có thể nhìn thấy.

Phía tây của Hoàng Thành đều là khu quân sự, thường xuyên có các lực lượng quân đội đi qua đi lại, với hầu hết cư dân mà nói, chuyện này không có gì kỳ lạ. Điều khiến bọn họ cảm thấy hứng thú chính là “Quân đoàn đệ tam”, một đại quân đoàn có mối liên hệ vô cùng chặt chẽ với Ác Ma ở Vực Sâu.

Sius đứng ở bên đường, nhìn về phía xa xa, lâm vào suy tư, lẩm bẩm.

"Ác Ma ở Vực Sâu ư, theo như mình nhớ, những quái vật bên dưới Vực Sâu một kẻ so với một kẻ càng điên loạn càng vặn vẹo hơn, chẳng có một chút lý trí nào cả. Làm thế nào mà chúng có thể ký kết khế ước với loài người được?"

Chẳng lẽ sau khi cậu chết, quái vật của Vực Sâu trong suốt dòng thời gian dài đằng đẵng đã tiến hóa ra lý trí?

Về điều này, cuốn sách lịch sử mà cậu đọc cũng không ghi chép quá rõ ràng tỉ mỉ. Hiểu biết của nhân loại với Vực Sâu rất hạn chế. Mặc dù đã ký khế ước với Ác Ma từ Vực Sâu, mượn dùng lực lượng của chúng nhiều năm như vậy, nhưng con người vẫn không rõ động cơ của chúng.

Mà ngày nay, dường như tuần trăng mật giữa nhân loại và Vực Sâu sắp kết thúc.

Ngay cả khi Sius không cần quá tập trung cũng có thể nghe thấy một vài cuộc nghị luận ở đầu đường.

"Quân Chủ Vực Sâu dường như không muốn cho nhân loại mượn dùng sức mạnh nữa."

"Thật sao? Nhưng một nửa quân lực của Đế Quốc đều phụ thuộc vào Quân Chủ Vực Sâu mà?"

"Nghe nói là bọn họ muốn di cư tập thể đến Linh giới."

Những người bàn luận để lộ vẻ mặt lo lắng.

Những năm gần đây, nhân loại cũng đã tiến bộ không ít, nhưng so với vũ trụ bao la và nền văn minh Thần tạo đầy chói lọi rực rỡ, bọn họ vẫn chỉ giống như đứa trẻ mới chập chững tập đi. Nếu Quân Chủ Vực Sâu rời đi, loài người tất nhiên sẽ mất mát một nguồn lực vô cùng to lớn.

Có người hỏi: "Không còn cách nào khác sao?"

"Mấy ngàn năm qua, ngay cả Hiền Giả cũng không biết họ đang nghĩ gì."

"Có lẽ chỉ có Chúa tể Vực Sâu trong truyền thuyết mới có thể kiểm soát được họ mà thôi."

Sius như suy tư gì đó, tự hỏi "Chúa tể Vực Sâu" là ai, cậu không hề nhớ là mình đã từng thấy qua Chúa tể Vực Sâu nào trong quá khứ.

Cậu chỉ là nghĩ nghĩ một chút, rồi lại nhớ đến việc chính phải làm, không thể lãng phí thời gian. Sius quay đầu nhìn về phía bảo tàng dũng giả.

---

Tuyết đã ngừng rơi.

Trên quảng trường trước bảo tàng dũng giả, một vài đứa trẻ đang đi tới đi lui, chiêm ngưỡng những bức tượng khác nhau.

Trên quảng trường có tổng cộng bảy pho tượng, từ trái sang phải phân biệt là bảy vị dũng giả.

Vị dũng giả quan trọng nhất đứng ở trung tâm, những người còn lại ở bên cạnh không quan trọng bằng.

Mà bức tượng ở ngoài cùng bên phải là càng bức tượng không có cảm giác tồn tại nhất, dường như không có chút giá trị gì.

Tên khắc trên bức tượng cũng rất mơ hồ, như thể người tạc tượng cũng không biết tên của đối phương là gì.

Cơ thể của bức tượng này cũng là thô sơ nhất trong tất cả các bức tượng dũng giả, giống như chẳng hề được dụng tâm điêu khắc cho lắm, chỉ được làm cho đủ số lượng. Gió bắc thổi mạnh, tuyết đọng trên bức tượng, khi nhiệt độ tăng lên, từng giọt nước bắt đầu rơi xuống.

Mọi người đều đi quan sát bức tượng dũng giả ở vị trí trung tâm, mà trước bức tượng không hề có cảm giác tồn tại ấy, lại có một ông lão đầu tóc trắng xóa đang đứng.

Trên người ông lão rõ ràng có dấu vết của năm tháng trôi đi, khuôn mặt đầy nếp nhăn, trong đôi mắt ẩn chứa nỗi tang thương sâu nặng, nhưng vẫn giữ được sự trầm tĩnh.

Ông nhìn bức tượng ấy, ánh mắt toát lên sự hoài niệm nhàn nhạt như thể những tháng năm đã trôi đi chỉ mới diễn ra vào ngày hôm qua, mấy ngàn năm thời gian cũng chỉ là trong chớp mắt.

Bên cạnh ông lão là một đứa trẻ, dáng vẻ không hề giống ông chút nào. Ông lão có diện mạo bình thường, đường nét phổ thông giản dị, không có gì đặc sắc, trong khi đứa trẻ có ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp, ăn mặc lịch sự cao quý, toàn thân đều toát lên hơi thở độc nhất chỉ có ở giới quý tộc thượng lưu.

Tuy nhiên, đứa trẻ đứng bên cạnh ông lão cũng không dám có bất kỳ hành động lỗ mãng nào, chỉ cảm thấy có chút khó hiểu trước sự hoài niệm của ông lão về bức tượng này.

Đứa nhỏ cũng ngẩng đầu, chăm chú nhìn bức tượng một hồi lâu, ở trong đầu liên tục tìm kiếm một phần ký ức nhưng mãi cũng không thể nhớ ra bất kỳ thành tựu nào của vị dũng giả này.

Sự nghi hoặc trong mắt đứa nhỏ càng rõ ràng hơn, không hiểu vì sao ông lão lại để ý đến vị dũng giả này, mà không phải là những dũng giả khác.

Ông lão dường như nhận ra sự khó hiểu của đứa trẻ, chậm rãi quay đầu lại, trầm giọng hỏi: "Không hiểu tại sao đúng không?"

Đứa trẻ khựng lại, đôi mắt to tròn ngây thơ, thành thật nói: "Cháu đã gặp qua là không thể quên, rất nhiều sách sử xem qua đều được ghi nhớ trong đầu, nhưng về vị dũng giả này, cháu hầu như không tìm thấy bất kỳ thành tích nào. Vì sao ngài lại hoài niệm về ông ấy?"

Lời nói của trẻ nhỏ ngây thơ, nhưng lại vô cùng chân thật.

Ông lão mỉm cười, đôi mắt híp lại, nói: "Sách sử cũng không phải ghi lại toàn bộ lịch sử."

Đứa trẻ chợt hiểu ra, tinh thần ham học hỏi nổi lên, liền nói tiếp: "Vậy có phải là ngài ấy có những cống hiến quan trọng nào đó mà không ai biết đến ư?"

Ông lão sờ sờ cằm, khóe mắt cong lên, nhẹ nhàng nói: "Thật ra, cũng không có cống hiến vang dội nào đáng để sách sử ghi lại."

Đứa nhỏ lại không hiểu.

Dù sao tuổi tác nó vẫn còn nhỏ, tuy rằng thông minh nhưng thiếu kinh nghiệm thế tục, cho nên không thể suy nghĩ thấu đáo.

Ông lão chuyển mắt, tiếp tục nhìn bức tượng, ý vị thâm sâu nói: "Cháu chỉ cần biết rằng, theo một nghĩa nào đó, cậu ấy là người có công lao lớn nhất trong sự quật khởi của nhân loại, cậu ấy xứng đáng nhận được danh hiệu Đấng Cứu Thế của nhân loại."

Đứa trẻ khựng lại, càng thêm khó tin.

Lão nhân không nói chuyện nữa, ánh mắt thoáng vẻ u uẩn, như thể đang nhớ lại quá khứ.

Mọi người thường yêu thích những khoảnh khắc vĩ đại, giống như khi một anh hùng đánh bại đại ác nhân và cứu rỗi nhân loại trong cơn nguy khốn. Nhưng người được gọi là "Dũng giả" này hầu như không có gì cả, như vậy đối phương có gì quan trọng đâu?

Khóe miệng Lạc Kiệt hơi nhếch lên, trong ánh mắt ông dường như hiện lên những mảng ký ức ngắn ngửi của năm xưa.

Khi bọn họ còn là những người chơi, ban đầu chỉ là kết nhóm cùng chơi game, giải trí ngoài giờ làm việc mà thôi, tự nhiên chẳng có gì đáng lo nghĩ.

Nhưng từ ngày định mệnh ấy, bọn họ liên tiếp thức tỉnh, dần nhận ra rằng đây không phải là trò chơi, mà là một thế giới thực sự, và đồng thời cũng không có cách nào để trở về.

Với việc này, phản ứng đầu tiên của rất nhiều người là tức giận, cảm thấy mình bị Vương quốc lợi dụng và phản bội.

Cơn giận dữ của bọn họ dâng cao, đến mức không thể nào nguôi ngoai nổi, bọn họ đầu tiên là muốn đi tìm kẻ đã kéo họ vào thế giới này để trả thù. Nhưng những Ma pháp sư chủ trì ma pháp triệu hồi ấy cũng không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, họ chỉ biết xin lỗi không ngừng, nhưng xin lỗi cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề, chỉ khiến mọi người càng thêm bực bội.

Trong bọn họ thậm chí có một người đã nghĩ đến việc hủy diệt toàn bộ nhân loại. 

Nhưng đến cuối cùng, điều đó đã không xảy ra. 

Tại sao?

Chính là nhờ có người kia.

Đối phương là người lớn tuổi nhất trong nhóm, tính tình ôn hòa hiền lành, thời điểm còn trong trò chơi cũng thường xuyên chia sẻ tài nguyên cho bọn họ.

Dù trong lòng cậu có lẽ cũng chẳng thoải mái gì với "tai nạn ngoài ý muốn" này, nhưng lại là người đầu tiên trấn an và khuyên bảo họ.

Trong nhóm họ có đủ loại người, từ học sinh trung học đến sinh viên, có người nóng nảy, có kẻ lập dị, tất cả đều rất khó chiều chuộng. 

Nhưng dưới sự khuyên nhủ kiên nhẫn không kể ngày đêm của người kia, bọn họ cuối cùng cũng chấp nhận tình huống này rồi.

—— “Những người đó cũng không có ác ý, điều quan trọng nhất lúc này là tìm cách trở về, đúng không?”

Người kia vì an ủi bọn họ, đã một mình ngồi lại nói chuyện, tìm đủ mọi cách để khuyên nhủ. Rõ ràng chính bản thân cậu cũng không chắc liệu có cách nào để quay trở về hay không, nhưng vẫn căng da đầu, cứng rắn nói rằng nhất định sẽ có. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của trò chơi, chắc chắn sẽ tìm ra con đường trở về.

Đó có phải là lời nói sáo rỗng không? Chắc chắn rồi.

Nhưng vào thời điểm năm xưa, đối với bọn họ mà nói, những câu từ ấy vô cùng quan trọng, gần như đã trở thành điểm tựa tinh thần quan trọng nhất của họ.

Vì vậy, theo ý nghĩa nào đó, không hề nghi ngờ rằng chính người kia đã cứu vãn cục diện.

Không có đối phương, liền sẽ không có bọn họ sau này.

Thật đáng tiếc, lịch sử cũng sẽ không ghi lại những việc nhỏ nhặt không đáng kể như thế, nó chỉ tập trung vào những sự kiện lịch sử lớn lao có ý nghĩa quan trọng.

Hơn nữa... Đối phương cũng đã ra đi từ rất sớm.

Ánh mắt Lạc Kiệt tối lại, mỗi khi nhớ về cuộc mạo hiểm tại Vực Sâu khi đó, ông đều hối hận không thôi.

Sau ngày đó, ông đã nhiều lần quay trở lại Vực Sâu tìm người, đáng tiếc không bao giờ phát hiện thấy chút dấu vết nào. Khả năng lớn nhất chính là người đó đã bị những quái vật không có lý trí ở trong Vực Sâu cắn nuốt.

Không giống như bọn họ, chức nghiệp của đối phương hoàn toàn không có chút năng lực chiến đấu nào, một mình rơi vào Vực Sâu, có thể nói là gần như không có cơ hội sống sót. 

Dù rằng đến tận bây giờ, Lạc Kiệt vẫn không tin tưởng, mỗi năm ông đều kiên trì quay lại Vực Sâu tìm người.

“……”

Lạc Kiệt không tiếng động tự nhủ, nhìn pho tượng kia với sắc mặt phức tạp.

Bên cạnh, đứa trẻ vẫn còn đang tiêu hóa về những lời vừa nghe, trong đôi mắt ngây thơ có vài phần suy tư trưởng thành không phù hợp với tuổi tác.

Thân là Vương tử đệ nhất của Đế quốc Oss, Torrila bất kể thời khắc nào cũng đều ý thức được trách nhiệm của mình đối với Hoàng tộc.

Xung quanh đầy rẫy những âm thanh ồn ào, các đạo sư đang giới thiệu với lũ trẻ về những nhân vật lịch sử. Sau khi giới thiệu xong, họ lại dẫn lũ trẻ đi tham quan bảo tàng dũng giả.

Torrila quét mắt nhìn lũ trẻ đang không ngừng ồn ào nhốn nháo cùng trang lứa một cái, tỏ vẻ rất không hài lòng về cách hành xử của chúng. Cũng cùng lúc ấy, trong tầm nhìn của cậu nhóc có một thanh niên tóc đen đang tiến lại gần.

Hôm nay, người đến bảo tàng dũng giả khá đông. Torrila quan sát một vòng, phát hiện thanh niên kia đã dừng lại, nhìn về phía pho tượng ở trước mặt nhóc.

Torrila không thể hiểu được ánh mắt của thanh niên kia.

Đó là một ánh mắt đầy hoài niệm, nhưng dường như còn mang theo nhiều sự vướng bận và lo lắng hơn.

Có lẽ đây không phải là ánh mắt kỳ lạ, chỉ là đối tượng có hơi không phù hợp lắm.

Ai sẽ hoài niệm về nhóm dũng giả? Torrila tâm tư chuyển động, chợt nhận ra rằng thân phận của đối phương có lẽ không đơn giản.

Nhưng là thanh niên chỉ nhìn lướt qua rồi quay đi, không có nhìn đến chỗ bọn họ, rất nhanh đã xoay người tiếp tục tiến vào bảo tàng dũng giả và nói chuyện với một phụ nữ ở cửa.

Torrila nhìn Lạc Kiệt đang đắm chìm trong hồi ức, rồi quay lại nhìn theo bóng dáng của thanh niên kia.

Lúc này, Sius đang nói chuyện với người phụ nữ ở bảo tàng.

“Xin chào, tôi có thể xem sách lịch sử ở đây không?”

“Đương nhiên, bảo tàng dũng giả công khai thư viện cho toàn thể công dân.”

“Người không thuộc quốc tịch Đế Quốc Oss có được không?”

“Tất nhiên là được, thưa ngài.”

“Cảm ơn.”

Sius thành công tiến vào bảo tàng dũng giả, cũng không chú ý tới tầm mắt đang dõi theo mình của Torrila.

Ý định của Sius rất đơn giản, cậu muốn khởi động lại hệ thống trò chơi, vì thế cậu phải tìm những người hiểu biết nhất về hệ thống này. Đại ma pháp sư năm xưa đã xuống mồ từ lâu, không còn cách nào để gặp mặt, cho nên mục tiêu hiện tại của cậu tất nhiên chính là những người chơi “khác”.

Thời gian sống của bọn họ so với cậu còn lâu hơn, trải qua nhiều điều, cũng biết nhiều chuyện, biết đâu họ cũng đã từng gặp tình huống tương tự thì sao.

Mục tiêu của cậu vô cùng rõ ràng, vì thế rất nhanh đã tìm ra cuốn truyện ký về các dũng giả, lật xem ngay tại thư viện.

Truyện ký quả nhiên ghi lại càng tỉ mỉ chi tiết, sự kiện cũng càng nhiều và rõ ràng hơn, cậu đã nói mà, những người khác không có khả năng chẳng có chút dấu vết nào được ghi chép lại. Trong đây không chỉ kể lại những câu chuyện về các dũng giả, mà còn mô tả bối cảnh của Kỷ nguyên Ác Ma. 

Sius cũng vì thế mà biết được, giữa đám Ác Ma Vực Sâu cũng không ít lần giao tranh với nhau, lúc nào cũng đều đánh tới long trời lở đất, và mỗi lần như thế đều được sử quan ghi chép lại cẩn thận.

Lịch sử Kỷ nguyên Ác Ma ghi chép lại rất rõ ràng, năm nào thì Ác Ma nào đánh nhau với Ác Ma nào, rồi cách bao nhiêu năm là có xung đột.

Ngay cả sau khi các Đại Ác Ma ký khế ước với quốc gia nhân loại, cuộc tranh đấu giữa bọn họ vẫn không ngừng. Thậm chí còn nhiều lần khiến các quốc gia con người cũng bị cuốn vào trận chiến.

Khi đọc đến đây, Sius nhíu nhíu mày: “Đều đến từ Vực Sâu, tại sao chúng lại không thể chung sống hòa thuận?”

---

Cùng lúc đó, Eligos, trong hình dạng con người đã đáp xuống mặt đất, đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng về phương hướng của bảo tàng dũng giả.


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau

Mấy bồ đọc truyện thỉnh thoảng giả bộ trượt tay ấn vào quảng cáo ủng hộ tui nghenn, tại quảng cáo click mới tính phí chứ để không nó hổng có ngàn nào kkk.