Sau Khi Chúa Tể Vực Sâu Thức Tỉnh
Chương 4
Lúc này, tại quân khu.
“Ronald tướng quân, ông chắc chắn chứ?”
“Cho dù không phải Quân Chủ Vực Sâu, thì cũng là một thực thể khủng bố cùng đẳng cấp.”
“Vậy thì thật kỳ lạ, Kirin Thần Quan không thể nào lại mang đến một tồn tại nguy hiểm như vậy vào Hoàng thành. Dựa trên những gì ông vừa nói, cũng có khả năng là người kia có thể chất đặc thù.”
Quân đoàn trưởng Fel gõ gõ ngón tay lên mặt bàn gỗ, ánh mắt sắc bén, tỏ vẻ không mấy tin tưởng vào báo cáo của Ronald.
Trong suốt nửa năm qua, Ronald đã báo cáo rất nhiều sự kiện dị thường, nhưng sau đó khi bọn họ phái người điều tra kỹ, mười lần thì có đến chín cái là hiểu lầm.
Kể từ khi bị thương nên rời khỏi tiền tuyến vào năm ngoái, Ronald không còn giữ được sự nhạy bén như lúc trước, thậm chí còn mắc chứng trầm cảm sau chiến tranh, trở nên mẫn cảm và lo lắng nhiều hơn. Cho nên dù mang danh hiệu Tướng Quân, nhưng thực quyền với thủ hạ đã không còn, càng không thể điều động quân lực.
Fel tiếp tục: “Quân Chủ Vực Sâu có khế ước vừa mới tiến vào Hoàng thành. Nếu như ông nói người kia là Quân Chủ Vực Sâu, vậy Hoàng Thành không có khả năng gió êm sóng lặng như bây giờ, chắc chắn đã sớm xảy ra xung đột.”
Ronald im lặng, trong lòng nhớ lại hình dáng của thanh niên tóc đen. Đối phương có vẻ rất thân thiện, trông khá phúc hậu và vô hại, nếu như chỉ nhìn từ bề ngoài thì căn bản không hề giống một nhân vật nguy hiểm chút nào.
Nhưng nếu nói rằng đối phương chỉ là người thường, Ronald lại không thể hoàn toàn tin tưởng.
Ronald suy tư hỏi: “Có thể liên hệ với Kirin Thần Quan không?”
Fel lắc đầu: “Người của Lê Minh Giáo hội cũng không biết Kirin Thần Quan đang ở đâu.”
Điều này cũng không lạ. Ai cũng biết Kirin Thần Quan là một mạo hiểm giả. Mặc dù là người của Thần giáo, nhưng ông thường xuyên rời khỏi Hoàng thành để đến những nơi cực kỳ nguy hiểm, một lần đi có khi là vài tháng hoặc cả một năm.
Fel nhắc nhở: “Ông và ta đều biết, Kirin Thần Quan không phải là người không có mắt nhìn, không thể nào lại không phân biệt được Quân Chủ Vực Sâu.”
Thêm vào đó, cường giả thực sự căn bản không cần phải ngụy trang. Nếu Quân Chủ Vực Sâu muốn vào Hoàng Thành, thì chẳng cần mượn tay Kirin Thần Quan hay người khác, trực tiếp tiến vào thì chẳng kẻ nào có thể ngăn cản được. Ngay cả Đại ma pháp hộ thành cũng không thể ngăn cản được những quái vật cấp 80 trở lên.
Ronald nghe vậy, dần dần bình tĩnh trở lại. Mặc dù vẫn còn khó hiểu, nhưng khi ông cố gắng câu thông giao tiếp với Ác Ma khế ước của mình thì lại hoàn toàn không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Fel nói: “Ta hiểu ông lo lắng cho Hoàng thành, nhưng những chuyện như thế này đều không phải việc mà ông và ta có thể kiểm soát. Nếu như đối phương thực sự có ý đồ xấu, thì Đế Quốc đã sớm xảy ra chuyện rồi.”
Ronald gật đầu, suy nghĩ: “Có thể là người thân của Quân Chủ Vực Sâu không?”
Điều này có ý nghĩa rất quan trọng, bởi thân nhân, có nghĩa là có thể giao tiếp, thậm chí là ký kết khế ước.
Hiện tại, Đế Quốc Oss tổng cộng đã ký kết khế ước với ba vị Quân Chủ Vực Sâu, nhờ đó mà sức mạnh quân sự vươn lên đứng thứ bốn mươi lăm trong các quốc gia nhân loại.
Càng nhiều người liên hệ với các lực lượng cường đại khác ở bên ngoài, thì sức mạnh quốc gia cũng sẽ tăng vọt.
Nếu bọn họ có thể lại ký khế ước với một vị Quân Chủ Vực Sâu, thực lực của Đế Quốc chắc chắn sẽ được nâng lên một bậc, có thể tiến vào top 30. Để tăng cường sức mạnh toàn diện của quốc gia, Đế Quốc luôn tích cực hợp tác với thân nhân của các lực lượng mạnh mẽ ở bên ngoài.
Ronald cúi đầu, nội tâm thấp thỏm.
Fel dường như hiểu rõ hết thảy mọi chuyện, thẳng thắn nói: “Vấn đề chính là ở chỗ dưới tình huống đối phương không cảm thấy bị quấy rầy, tìm cách tiếp xúc và thể hiện thiện chí.”
Ronald suy nghĩ một lát rồi gật gật đầu.
Lúc này, bên ngoài gió lớn thổi mạnh, mây mù từng tầng tản ra, vài tia nắng mặt trời rơi xuống mặt đất, khiến cho không gian trong đại điện sáng rõ.
Fel xoay người, ánh sáng phản chiếu rõ ràng trên khuôn mặt, nhìn về phương hướng của tháp cao, nói: “Ông đi điều tra rõ ràng trước, việc này tôi sẽ trình bày lại với Bệ Hạ.”
Ánh mắt Ronald lập tức thay đổi, vô cùng kính sợ, nói: “Vâng!”
Sau khi Ronald rời đi, Fel nhíu mày, lẩm bẩm: “Nếu người đó thực sự là một thực thể vượt ngoài tầm hiểu biết, Quân Chủ Vực Sâu Eligos không có khả năng không nhận ra, nhưng Eligos lại hoàn toàn không có chút phản ứng nào... Điều này thật khó hiểu.”
Trong thời gian sắp tới, quân vụ vô cùng bận rộn, bất kể viễn chinh hay là phòng vệ, các quân sĩ đều vô cùng mệt mỏi. Nếu phải đối phó với một Quân Chủ Vực Sâu không phải là thân nhân loại, tình hình sẽ trở nên rất phiền phức.
“Hàng ngàn năm đã trôi qua, nền văn minh nhân loại tuy có chút tiến bộ, nhưng so với văn minh thần tạo, vẫn xa xa không thể bì kịp.”
Fel rất rõ điều này.
Chẳng hạn như, nhân loại cần phải xây dựng thành trì trên đất liền, trong khi các chủng tộc Thần tạo có thể sáng lập chủ thành trên không trung, thậm chí trời sinh có đôi cánh tự nhiên có thể bay lượn.
Nhân loại có thể xây dựng những tòa tháp cao vút, nhưng vẫn không có cách nào xuyên qua tầng mây để chạm tới bầu trời.
Trong lịch sử, đã có một Vương quốc nhân loại từng thử làm điều này, lại bị coi là thách thức uy quyền của các thiên thần, những tòa tháp cao chọc trời liên tục bị hủy diệt, toàn bộ Vương quốc cũng bị xóa sổ trong một ngày.
Chính xác mà nói, không phải trong vòng một ngày, mà chỉ trong một khoảnh khắc. Ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm giác được nhiệt độ không khí đột ngột tăng lên, vừa có ý định muốn ra bên ngoài, đã bị một nguồn năng lượng khủng bố lại khổng lồ cho bốc hơi trong chớp mắt.
Người ta nói rằng cho đến nay, mảnh đại lục đó vẫn còn lưu lại những vết tích từ đòn đánh của thần.
Thời đại của các Chư thần quả thực không phải là thời gian mà con người có thể sống yên ổn, họ phải ăn bữa nay lo bữa mai. Mà không chỉ nhân loại, mà ngay cả những chủng tộc khác sống trên mặt đất mạnh hơn một chút, cũng không thể tránh khỏi số phận bị hủy diệt.
Thời nay, người sống trong hòa bình lại nghĩ về ngày nan truy, khó tránh khỏi cảm thấy lo lắng.
Fel cúi đầu nhìn cánh tay mình, nơi có dấu vết khắc sâu giống như hình xăm của khế ước Ác Ma, vừa là mối đe dọa, vừa là cảm giác an toàn.
Sử dụng cái bất thường để đối phó với cái bất thường, đó là phương cầu sinh thứ hai mà loài người học được sau khi biết sử dụng công cụ để sống sót. Lịch sử phức tạp của nhân loại chính là lịch sử sinh tồn của họ.
Nhân loại đang tiến vào kỷ nguyên của mình, giống như bình minh sắp tới, chuẩn bị nghênh đón thời kỳ huy hoàng của mình.
Nhưng Fel biết, nền văn minh nhân loại trước mắt vẫn còn quá yếu ớt.
“Nếu mất đi sự bảo vệ của Vực Sâu, các chư thần trên bầu trời một khi ngóc đầu trỗi dậy, tương lai thật sự không thể tưởng tượng nổi.”
Fel vẻ mặt nghiêm túc, tự nhủ: “Thậm chí còn có khả năng, bọn họ đã bắt đầu sắp đặt mọi thứ.”
Những cảnh báo dị thường cấp A xảy ra thường xuyên gần đây chính là dấu hiệu của cơn bão sắp tới.
Điều may mắn duy nhất là vị Dũng giả kia tạm thời đang ở Hoàng Thành.
Fel chỉnh đốn lại suy nghĩ, thu liễm cảm xúc, một lát sau mới vội vàng đi tới Hoàng cung, trên đường còn không quên nhắc nhở mọi người tăng cường cảnh giác.
Mọi người đều biết Fel là một quân đoàn trưởng vô cùng lý trí.
Áp suất thấp của hắn ta hiển nhiên cũng ảnh hưởng đến các quân nhân khác.
Bọn họ đều nhận thức rõ ràng về mối đe dọa sắp tới, nên khi đi ngang qua, ai nấy đều trông vô cùng nghiêm trọng, nét mặt căng thẳng.
Có người thỉnh thoảng lại ngước nhìn lên bầu trời, lo sợ rằng trên đó sẽ đột nhiên xuất hiện hình người hoặc quái vật có cánh nào đó.
Mấy lão quân nhân thậm chí còn thẳng thừng cảnh báo: “Cẩn thận thiên sứ đấy.”
Mây trắng trôi chầm chậm, gió thỉnh thoảng thổi mạnh. Trong thời tiết ảm đạm ấy, dường như ẩn chứa không khí bất an khó tả.
—
Cùng lúc đó.
Trong thư viện của Bảo Tàng Dũng Giả, Sius đang lật giở từng trang truyện ký về những cuộc phiêu lưu của các dũng giả.
Nhìn lại những câu chuyện bản thân đã từng sinh động mà trải qua một thời giờ đây được ghi chép trên từng trang giấy trắng mực đen, tâm trạng cậu bắt đầu trở nên phiền muộn.
Nhưng mà may mắn cũng không phải là không có thu hoạch. Trong cuốn ký sự của Lạc Kiệt vừa lúc viết về một sự kiện: "Dũng giả Lạc Kiệt từng bị trọng thương đến mức sắp không qua khỏi, hệ thống bị hỏng, không có phản hồi. Sau ba tháng tu dưỡng, cuối cùng hệ thống mới khôi phục bình thường."
Sius ngẩn người, từ những gì đọc được vừa rồi, giống như hệ thống trò chơi sẽ tự động chữa trị, làm gì cũng vô ích.
Cho nên, cậu chỉ có thể chờ đợi sao?
Nhưng khi nhìn vào giao diện trò chơi màu xám, Sius chỉ cảm thấy như thời gian đã hoàn toàn ngừng lại trong khoảnh khắc tan vỡ kia, căn bản không có một dấu hiệu khôi phục nào.
Hệ thống trò chơi vốn dĩ là tạo vật của ma pháp, nhưng tình trạng hiện tại của nó có vẻ như đã bị hỏng ở tầng cấu trúc ma pháp bên trong.
Giờ phải làm sao đây? Bản thân cậu cũng không giỏi về ma pháp tinh vi như vậy.
Sius nghĩ ngợi một hồi, tiếp tục lật sang trang khác, hy vọng rằng có thể tìm ra phương pháp ở đâu đó.
Mà đúng lúc này, từ kệ sách gần đó bỗng nhiên phát ra tiếng rầm rầm.
Sius xoay người nhìn về phương hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy kệ sách đã đổ rập, chồng chồng thư tịch rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, trong chớp mắt có một bóng dáng xuất hiện, nâng lên một cánh tay, ma lực vận chuyển, khống chế kệ sách để nâng nó về vị trí cũ. Sau đó, ma lực dừng trên những quyển sách, sắp xếp chúng lại một cách gọn gàng.
Sau khi làm xong, nàng giống như chú ý tới ánh mắt của Sius, nâng đôi đồng tử xanh thẳm lên, thẳng tắp nhìn lại.
Nhìn bề ngoài, cả người nàng đều được bao bọc trong bộ áo bào và mũ choàng, điều này đã tiết lộ thân phận của nàng.
Đây chính là cách ăn mặc đặc trưng của một ma pháp sư, hơn nữa bộ pháp bào màu tím thanh nhã của nàng, cũng đủ chứng minh nàng là một ma pháp sư thấp nhất là cấp 50.
Người này nhìn qua có vẻ khoảng ba bốn mươi tuổi, tóc vàng, da trắng, đúng là đặc trưng thường thấy của người dân trong Đế Quốc Oss.
Trong lòng Sius thầm cảm khái, trang phục của ma pháp sư từ xưa đến nay quả thật không hề thay đổi, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay.
Nhưng có lẽ là do ánh mắt của cậu quá ngốc nghếch, khiến đối phương hơi hơi nghiêng đầu, không hiểu được cậu đang nghĩ gì.
Vài phút sau.
Bọn họ ở trong thư viện bắt đầu trò chuyện.
Nữ ma pháp sư Sealie là một người thân thiện và nhiệt tình, nói với Sius nàng đến đây là để đột phá ma pháp.
Sius nhân cơ hội hỏi về hệ thống của mình.
Sealie hỏi: “Làm sao để khôi phục hệ thống ma pháp?”
Sius đáp: “Đúng vậy, tôi muốn biết.”
Sealie lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ lắm.”
“Vậy sao?”
Sius nghĩ thầm, xem ra tìm ma pháp sư cũng không giải quyết được vấn đề. Có phải hệ thống của cậu đã hoàn toàn bị hỏng rồi không? Nếu không có hệ thống trò chơi, liệu cậu còn có thể tính là người chơi không?
Sealie suy nghĩ rồi trả lời: "Chỉ là, tôi cho rằng bất kể là ma pháp gì, bản chất đều là tinh thần lực và khả năng kiểm soát tinh thần lực. Chỉ cần có thể khống chế được điểm này, biết đâu ma pháp có thể khôi phục lại."
Sius ngẩn người, đột nhiên hiểu rõ.
Nữ sĩ Sealie dường như rất hài lòng với thái độ học tập của cậu, tiếp tục nói: “Ma pháp hầu như không có tiến bộ, ngay từ đầu đã gần như hoàn mỹ. Các thời đại khác nhau cũng không có quá nhiều sự khác biệt trong logic ma pháp cơ bản.”
Về phương diện “không tiến bộ” này, thực ra không chỉ riêng ma pháp. Trong thế giới này, loài người gần như không có năng lực sáng tạo ra tri thức mới, mà họ phải tìm kiếm ở bên ngoài mới có được.
Sius ban đầu hoàn toàn không để tâm, chỉ nghĩ đó là một giả thuyết trong trò chơi mà thôi. Nhưng sau khi thức tỉnh mới phát hiện, cậu nhận ra giả thuyết này thật sự quá phi lý.
Theo truyền thuyết, các chư thần vì áp chế sự phát triển của nhân loại, đã tước đi năng lực tự hỏi và phát triển, đặc biệt là sự sáng tạo của họ. Hiện nay, trong khí thế hừng hực của việc tiến hành cách mạng sản xuất, những kiến thức mà con người sử dụng cũng không phải là kinh nghiệm tự mình khám phá, mà đó là những thứ quân viễn chinh mang về từ Linh giới.
Sius, với tư cách là người của Lam tinh, thật sự không thể nào tưởng tượng được tình huống như vậy. Ở nơi này, loài người có thể nói là gặp khó khăn trong mọi khía cạnh.
“Cảm ơn.”
Cậu biểu đạt sự cảm tạ với Sealie.
Sealie cười cười, khẳng khái nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, rất vui khi có thể giúp đỡ cậu.”
Bọn họ lại trò chuyện một hồi, Sealie liền nói rằng có việc phải đi.
Sius vẫn ở lại tại chỗ đó như đang suy tư điều gì. Cậu lặp đi lặp lại ba chữ “Tinh thần lực”, muốn dùng phương pháp thiền định mà các ma pháp sư sử dụng để điều khiển hệ thống bên trong não.
Cậu không biết rằng, bên ngoài bảo tàng, dũng giả Lạc Kiệt đã quay đầu lại, đối diện tầm mắt của Quân Chủ Vực Sâu Eligos.
Hai bên nhìn nhau chằm chằm mà không nói gì, như thể đây không phải lần đầu họ rơi vào tình huống giằng co như vậy.
Eligos chuyển mắt, nhìn chằm chằm vào bảo tàng, trong lòng ẩn ẩn một cảm giác vô cùng mãnh liệt.
Bên kia.
Sius nhắm mắt lại, tập trung tinh thần lực, ý muốn đánh thức những sức mạnh còn sót lại trong não bộ.
Tinh thần lực của cậu vô cùng mạnh mẽ, không lâu sau, việc thâm nhập vào trong tư duy mà ma pháp sư bình thường phải mất vài giờ mới có thể thành công, thì cậu chỉ mất có vài phút đã làm được.
Ngay sau đó, hơn mười phút trôi qua, giao diện vẫn luôn có màu xám trước mặt cậu bỗng chốc phát ra ánh sáng rực rỡ, một chuỗi ký tự dài tự động nhảy ra.
[ Đinh! Chúc mừng ngài đã khởi động lại hệ thống trò chơi dũng giả. ]
[ Người chơi tôn kính, tiên sinh dũng giả Sius thân yêu, đã lâu không gặp, ngài có khỏe không? ]
Các thông báo nhắc nhở không ngừng xuất hiện.
Nhưng Sius chẳng thèm để tâm đến chúng, ngay khi hệ thống trò chơi khởi động lại, cậu lập tức nhấn mở giao diện danh sách tạo vật.
Vì cái gì? Còn phải hỏi sao?
Cậu cần phải biết được tình hình bọn nhãi con của mình!
-------
*Nhắc nhở: Tui vừa đọc một số review về bộ truyện này, nó dạng như chỉ là văn chữa lành, nên nhân vật phản diện IQ chạm đất, hành văn hơi dài dòng, nhân vật thì hay lan man tự hỏi. Nếu mấy bồ có khó chịu với chi tiết nào trên đây thì dừng lại ngay khi có thể nghen 🤣, tui thì edit vì muốn coi thử mấy đứa con của anh main thôi nên vẫn đú.
Mà có mấy nhân vật bị ô vờ thinh kinh dữ thần, bữa là tướng quân Ronald, chương sau còn có thêm người nữa =)))
0 Nhận xét