Sau Khi Chúa Tể Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 6

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa: Bảo tàng dũng giả)

Tầm mắt thanh niên tóc đen hướng về phía xa xăm bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn không trung chi thành.

Vẻ thản nhiên đó lại khiến Kissingsen sợ hãi đến phát hoảng.

Kissingsen tâm tư xoay chuyển ngổn ngang, khẩn trương mở miệng: "Tại sao lại nói là cố ý?"

Tại sao ư?

Sius khựng lại, tầm mắt dần dần nâng lên, đôi đồng tử đen láy sâu thẳm như màn đêm, bình thản đáp: "Bởi vì, như vậy rõ ràng càng có lợi hơn. Lương tri và đạo đức là những rào cản lớn của việc trở nên mạnh mẽ. Nỗi sợ hãi, do dự và những cảm xúc tiêu cực sẽ trói buộc ý chí, khiến con người mất đi tự do."

Ngữ khí của cậu bình thản, nét mặt điềm nhiên, như thể chỉ đang thuật lại một sự thật hiển nhiên. Nếu là người bình thường nói như vậy, Kissingsen hẳn đã cảm thấy hơi chần chừ và có chút hoài nghi.

Nhưng đây chính là một tồn tại phá cách do Nữ thần khẳng định!!

Hắn ta chắc chắn đã bị nhìn thấu. Đối phương đã biết thân phận thật sự của hắn ta chính là Quốc Vương của Vương Quốc Jeep!

Hai chân đặt dưới bàn của Kissingsen run rẩy, hắn ta lập tức chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm chỉnh hơn.

Tồn tại phá cách là cái gì? Có lẽ thấp nhất cũng phải là cấp bậc 90 trở lên!

Mồ hôi ròng ròng chảy xuống, đầu óc Kissingsen rối như tơ vò.

Ban đầu, khi đối đầu với Quang Minh Thần Quốc, hắn ta không hề cố ý thua trận. Hắn ta và quốc dân của mình cũng đã chiến đấu đến sức cùng lực kiệt.

Nhưng sau khi chiến bại, lương tri bị cướp đoạt, hắn ta nhận ra trong lòng mình không còn một chút cảm giác xót thương nào, cho dù là đối diện với nỗi đau của bất kỳ ai, hắn ta cũng sẽ không sinh ra dù chỉ một chút đồng cảm.

Tất cả những gì hắn ta quan tâm chỉ là dục vọng của chính mình, trước sau vẫn luôn giải quyết chính sự bằng lý trí tuyệt đối. 

Sau đó, hắn ta phát hiện ra hiệu suất làm việc càng cao hơn, mà những người xung quanh hắn ta cũng trở nên năng suất hơn. Một năm trôi qua, sức sản xuất và lực chiến đấu toàn diện của quốc gia đã tăng lên ít nhất là gấp đôi.

Điều đó có nghĩa gì đây?

Ngay lúc ấy, hắn ta đứng trên Hoàng Thành, quan sát toàn cảnh quốc gia, suy nghĩ suốt cả buổi chiều và đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

— Lương tri, hóa ra lại là trở ngại cho sự phát triển của quốc gia. Chỉ là không có lương tri mà thôi, đất nước vẫn có thể tiếp tục tiến bộ.

Sau khi nhận ra điều này, hắn ta cảm thấy hoang mang trong nhiều ngày, không buồn ăn uống, ngày đêm khó ngủ, rồi trong lòng hắn ta dấy lên một giả thiết.

Nếu không có lương tri, quốc gia vẫn có thể phát triển, vậy nếu tiếp tục loại bỏ thêm những thứ khác thì sao?

Một loại dục vọng mãnh liệt về sự phát triển dần dần ấp ủ rồi bùng lên trong lòng hắn ta, kéo theo sự tò mò vô hạn.

Thế là sau đó, hắn ta đã chủ động phái người khiêu chiến với Quang Minh Thần Quốc.

Những kẻ biến thái yêu chiến tranh cuồng nhiệt kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội. Chỉ có duy nhất một nguy hiểm chính là, sau khi chiến thắng, những gì Quang Minh Thần Quốc đoạt lấy có thể không phải là thứ hắn ta mong muốn.

Nhưng chuyện đó cũng không quá khó giải quyết, chỉ cần thương thảo trước là được, nếu lo lắng về việc bị phản bội thì vẫn có Thần khế ràng buộc, đã như vậy, còn có chuyện gì không thể giải quyết chứ?

Sau khi đánh mất lương tri, hắn ta thân là quốc gia chi chủ, chỉ là muốn giúp quốc gia phát triển càng tốt hơn nên mới tiến hành giao dịch với các ngoại địch mà thôi.

Điều này thì có gì sai? Trên thực tế, sau nhiều lần bại chiến, quốc lực của hắn ta càng lớn mạnh, quốc dân cũng trở nên cường đại hơn. Chẳng phải như thế là rất tốt hay sao? Hắn ta có gì sai? Đây chẳng phải là trách nhiệm của một Quốc Vương sao?

Nhưng đến cuối cùng, hắn ta lại bị một người ngoại bang truy sát, rơi vào đường cùng buộc phải trốn tránh đến nơi này.

Đế Quốc Oss là một đế quốc ở nơi xa xôi, quốc lực chỉ ở mức trung bình, thiếu sự bảo hộ của Khế ước từ các thần minh, hầu như chẳng biết gì về Vương Quốc Jeep cả, có thể coi là một nơi tị nạn lý tưởng.

Chẳng qua, Kissingsen cũng không chỉ có ý định tị nạn. Hắn ta vẫn đang tìm cách giành lại Vương Quốc của mình. Mà trong khoảng thời gian ẩn nấp tại Đế Quốc Oss, quan sát tình hình nơi này, hắn ta đã nảy ra một ý tưởng.

Đó chính là trợ giúp Đế Quốc Oss tăng trưởng quốc lực.

Tuyệt đối không phải là kéo theo càng nhiều quốc gia chìm vào vũng bùn, mà là đang tìm cách chính đáng hoá cách làm của bản thân.

Nhưng hiện tại, tất cả những ý định của hắn ta lại bị người này nhìn thấu?

Kissingsen khó có thể tin nổi. Rõ ràng mọi cảm xúc tiêu cực đã bị tước đoạt, nhưng giờ khắc này hắn ta vẫn cảm thấy sợ hãi.

Ở trước mặt một tồn tại khủng bố, tất cả những thủ đoạn khác thường đều đồng dạng bị vạch trần.

Ngay cả những kẻ không biết sợ hãi cũng phải chấn kinh!

Hắn ta không phải là lần đầu tiên đi vào bảo tàng dũng giả, trong hai tháng qua, ngày nào hắn ta cũng đến đây, chính là hy vọng tìm thấy di vật của một dũng giả nào đó. Ai ngờ lại đụng phải một tồn tại phá cách như thế này!

Muốn chạy trốn ở trước một tồn tại phá cách như thế? Không có khả năng!

Kissingsen cố gắng ổn định tinh thần, vẫn chưa rõ đối phương là bạn hay thù, có thái độ gì đối với cuộc chiến sắp xảy ra.

Hắn ta nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh: "Chuyện của Vương Quốc kia tạm thời không nói tới, nơi này liền sắp xảy ra chiến tranh rồi."

Những lời này giống như chỉ để đánh trống lảng, thuận miệng nói sang chuyện khác.

Thanh niên tóc đen vẫn nhìn lên bầu trời, tròng mắt đen thẳm thoáng ánh lên vài tia kim quang. Đối với lời nói của Kissingsen, thanh niên tóc đen dường như suy nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên mở miệng: "Thật sự muốn đánh sao?"

Giọng nói rơi xuống, không khí xung quanh trong chớp mắt như đông cứng lại.

Kissingsen gần như không thể thở nổi.

Câu nói này chắc chắn là đang nói với hắn ta!

Trước đây, kẻ dị bang một thân võ nghệ vô địch đã nghiền nát hắn ta, đánh bại toàn bộ quân đoàn, một đường tiến đến trước mặt, dùng kiếm chỉ vào hắn ta, cũng lạnh lùng mở miệng nói một câu tương tự:

—"Muốn đánh thật sao?"

Người này không chỉ nhìn thấu thân phận của hắn ta, mà còn biết rõ việc hắn ta bị xuất ngoại lưu vong, thậm chí có lẽ đã có mặt tại hiện trường!

Kissingsen chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như thế này, giống như cả cuộc đời đều bị phơi bày trước mắt kẻ khác, không có gì đối phương không biết.

Trong bảo tàng dũng giả vậy mà lại tồn tại một quái vật như vậy!

Mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng sau lưng Kissingsen, mà đúng lúc này, đôi mắt của đối phương chậm rãi chuyển qua, gần như sắp đối diện với tầm mắt của hắn ta!

Kissingsen lập tức không thể chịu đựng được mà bật dậy, kinh hoảng đến mức gần như thở hổn hển, "Nếu... nếu như phải chiến thì sao..."

Đối diện với sự sợ hãi đó, thanh niên tóc đen khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhẹ, dưới ánh nắng phản chiếu, khuôn mặt hiện rõ đường nét sáng tối rõ ràng, lộ ra vài phần nghiêm trang.

Sius chậm rãi mở miệng: "Chiến tranh có lẽ không có cách nào tránh được, nhưng tôi luôn hy vọng thế giới hòa bình."

Chỉ trong một chớp mắt mà thôi, Kissingsen cảm thấy không khí xung quanh như bị rút cạn, hít thở không thông, trở nên hoàn toàn ngạt thở.

Đối phương... Vậy mà lại nói đến "thế giới hòa bình"!

Thậm chí các thần minh cũng chưa chắc dám nói như vậy, đó chính là việc mà ngay cả Nữ Thần Hòa Bình cũng không thể làm được. Thần quốc, Vực Sâu, đại lục, và cả Linh Giới đều đầy rẫy những tồn tại khủng bố quái dị, thế mà đối phương lại có thể nói hy vọng cho thế giới hòa bình một cách dễ dàng như vậy.

Tham vọng lớn nhất của Kissingsen cũng chỉ là thống trị một quốc gia mà thôi, còn dã tâm đối phương lại là muốn nắm trọn toàn thế giới.

Rốt cuộc, hắn ta đang phải đối diện với tồn tại phá cách gì đây?

Sắc mặt Kissingsen trắng bệch, toàn thân run rẩy, căn bản không thể đối diện với ánh mắt của đối phương.

"Làm sao vậy?"

Thanh niên tóc đen dường như đã nhận ra sự bất thường của hắn ta, ánh mắt thân thiện tràn đầy sự quan tâm.

Nhưng điều đó càng khiến Kissingsen hoảng loạn hơn!

Hắn ta hoàn toàn không thể chịu đựng nổi, theo bản năng kích hoạt ma pháp không gian và biến mất.

Sius quay đầu lại, liền thấy vị trí nơi người vừa nói chuyện với mình giờ đã trống trơn.

Cậu ngơ ngác không hiểu ra sao, nhìn vào khoảng không trống rỗng, tự lẩm bẩm: “Chẳng lẽ mình đã nói sai cái gì sao?”

Hay có lẽ là do đối phương có việc gấp nên mới vội vã rời đi như thế?

Sius tự nhủ, mấy lời nói trước đó chỉ là cậu thuận miệng thăm dò một chút. Cậu tại sao lại hoài nghi rằng Quốc Vương kia là cố ý, chủ yếu là vì trong trận chiến đầu tiên, lương tri đã bị đánh mất. Ngoài ra...

Sius hơi ngại ngùng, thầm nghĩ, thật ra là vì bản thân cậu vẫn còn có chút trung nhị. Từ thời trung học đã đọc quá nhiều tác phẩm hắc ám, khó tránh khỏi trí tưởng tượng đôi khi đi quá xa, không thể kiểm soát được.

Thỉnh thoảng khi đang nói chuyện, lời nói tuôn ra không kịp nghĩ ngợi, cậu còn bị mấy dũng giả khác nói qua: “Tu ca, anh chắc chắn là kiểu đen tối tự nhiên đấy. Tác phẩm hắc ám tôi cũng đọc không ít, nhưng cũng không như cậu, lúc nào cũng nghĩ tới nó.”

Dĩ nhiên, Sius cũng không cảm thấy mình tệ như vậy. Cậu vẫn luôn tự nhận mình là người tích cực, lạc quan, đầy năng lượng và luôn hướng về phía trước.

Chỉ là...

“Không có lương tri, nhưng quốc lực vậy mà lại càng thêm mạnh mẽ.”

Sius lắc lắc đầu, cảm thấy suy đoán này không có căn cứ. Nhưng cậu cho rằng dù họ có trở nên mạnh mẽ, cũng chỉ là tạm thời mà thôi, cách làm này không thể mang đến sức mạnh thật sự.

Chuyện này tạm gác qua một bên.

Sius ngước nhìn bầu trời ngày càng sáng rực, ánh nắng đã trở nên vô cùng chói lóa, gần như có thể làm bỏng mắt.

Quang Minh Thần quốc đã tuyên chiến, vậy Đế Quốc Oss ứng chiến hay không đây?

Xét về chiến lực hiện tại, hơn bốn mươi quốc gia loài người cũng hoàn toàn không thể đối đầu với Quang Minh Thần Quốc, dù là chiến tranh bình thường hay chiến tranh hòa bình cũng đều không có chút cơ hội chiến thắng nào.

Trừ khi có tồn tại chiến lực siêu việt nào đó, đủ để đảo ngược tình thế, nghiền nát quân địch.

Nhưng liệu Đế Quốc có sức mạnh này sao?

Sius lâm vào trầm tư. Cậu không ngờ rằng bản thân chỉ mới sống lại vài ngày, đã nhanh chóng phải đối diện với vấn đề sinh tử như vậy. Khi chiến tranh nổ ra, bản thân cậu cũng không chắc có thể an toàn hay không.

---

Ở một nơi khác, bộ tham mưu của Đế Quốc Oss gấp rút đuổi đến hoàng cung.

Các tướng lĩnh cao tầng trong quân đội đều đã có mặt, khoác lên mình bộ quân phục nghiêm trang, sát khí ngùn ngụt, cung kính nhìn lên đài cao nơi Nữ Đế đang đứng.

Có ứng chiến hay không, người quyết định không phải ai khác, mà chính là vị đại nhân mà bọn họ đang vây quanh với sự kính ngưỡng này.

Nữ Đế — Anna Belius.

Lúc này, nàng ngước mắt về nơi xa, giống như đang giao tiếp với một thế lực nào đó.

---

Trên quảng trường trước bảo tàng dũng giả, Lạc Kiệt nhận được tin tức, sắc mặt trở nên trầm trọng. Ông quay lại nhìn Vương tử Torrila đang đứng ở phía sau một cái.

Torrila không rõ nguyên nhân, nhưng có cảm giác tình huống đang vô cùng nguy hiểm, có thể nói là mối đe dọa lớn ảnh hưởng đến sự tồn vong của Đế Quốc!

Quang Minh thần quốc biến thái yêu thích chiến tranh kia, tại sao lại để mắt đến Đế Quốc Oss của bọn họ?

Ánh mắt Lạc Kiệt chuyển hướng, dừng lại trên người Eligos.

“Hỗ trợ chứ?”

Ông hỏi thẳng.

Eligos không rõ đang suy nghĩ cái gì, nhìn chằm chằm về một hướng khác. Nghe câu hỏi, Thần đáp lại bằng một ánh mắt lãnh đạm.

“Khế ước giữa ta và nhân loại sắp hết thời hạn rồi.”

Lạc Kiệt cười nhẹ: “Nhưng vẫn chưa đến lúc mà.”

Eligos vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, giống như không có gì để nói với Lạc Kiệt: “Khế ước chỉ là để mượn sức mạnh, ta không cần phải tham dự vào chiến tranh của loài người.”

Lạc Kiệt nhìn Thần, thầm nghĩ đúng là như vậy, các Quân Chủ Vực Sâu đều có quyền năng vô song và sức mạnh tuyệt đối. Họ đã đồng ý ký khế ước, cho nhân loại mượn dùng sức mạnh đã rất tốt rồi. Mong muốn họ trực tiếp tham chiến, có lẽ là quá tham lam.

Nhưng chiến tranh đang ở trước mặt, những thứ này đều không phải là vấn đề.

Lạc Kiệt suy nghĩ rồi nói: “Các ngươi vẫn luôn tìm kiếm một thứ gì đó có đúng không? Chỉ cần hôm nay ngươi ra tay giúp đỡ, ta hứa sẽ dốc toàn lực giúp các ngươi tìm ra.”

Eligos không chút nào dao động, giống như Thần biết rõ Lạc Kiệt cũng không thể tìm được, vì vậy lời đề nghị này không hề có ý nghĩa gì đối với Thần.

Lạc Kiệt nhíu mày, nhìn thoáng qua phía Quang Minh Thần quốc.

Nếu như ông trẻ lại một trăm tuổi, có lẽ sẽ không cần tìm ai giúp đỡ, một mình ông cũng đủ để đối đầu với họ, nhưng bây giờ đúng thật là “đã già rồi”.

Nhưng đúng vào lúc này, Quang Minh Thần Quốc bất ngờ bay lên, rời xa Hoàng Thành Đế Quốc Oss.

Thành lũy khổng lồ trên không trung lướt thẳng lên tầng mây, thậm chí biến mất khỏi tầm mắt.

Bọn họ đây là… đi rồi?

Tuyên chiến xong rồi bỏ đi?

Lạc Kiệt ngay lập tức cảm thấy kinh ngạc.

Quang Minh Thần quốc yêu chiến tranh, điều này mọi người đều biết, chưa bao giờ có lịch sử rút lui sau khi đã tuyên chiến. Nhưng lần này, họ đang làm gì vậy?

Torrila kinh hỉ đi tới: “Ông Lạc Kiệt*, bọn họ là sợ ngài sao?”

*Chỗ này bé nó gọi là "Lạc Kiệt gia gia" í, mà edit để chữ gia gia thấy nó hơi cấn, toi chỉ nuốt trôi từ ca ca thôi, nên xin phép chuyển thành Ông.

Khóe miệng Lạc Kiệt khẽ giật, Ông cũng mong rằng là vậy. Tin tức ông ở trong Đế Quốc Oss rất ít người biết, nhưng Quang Minh Thần quốc thì hẳn là không đến mức không biết.

Quang Minh Thần quốc biết rõ sự hiện diện của ông, đã tuyên chiến dưới tiền đề này, sao có thể lại bởi vì ông mà lui quân?

Nhưng Lạc Kiệt cũng không tài nào nghĩ ra được lý do khác, chẳng lẽ là Quang Minh Thần quốc đã xảy ra chuyện gì đó?

Tất cả mọi người dường như đều có chung thắc mắc này.

Quân đoàn trưởng Fel đang gấp rút chuẩn bị, khi nhìn thấy địch quân rút lui, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy hơi buồn bực.

“Tình huống thế nào?”

“Không đánh mà lui, bọn họ là sợ rồi sao?”

“Chắc là như vậy, trước đó ta nghe nói rằng Đế Quốc Oss của chúng ta có một cường giả siêu cấp bảo hộ!”

Quân đội lập tức xôn xao bàn tán.

Tể tướng nghiêm giọng trách mắng: “Đừng lơ là cảnh giác, có khi đây chỉ là cái bẫy của bọn chúng!”

Mọi người lập tức trở nên nghiêm túc.

Lúc này, nhìn ánh nắng trên bầu trời không còn chói chang như lúc trước nữa, Sius thở phào nhẹ nhõm. Dù rằng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng ít nhất chiến tranh sẽ không nổ ra ngay lập tức.

Tầm mắt cậu di chuyển, rơi xuống trên giao diện kỹ năng của mình. Nhìn thấy điểm kỹ năng tạo vật vừa tăng lên một cách khó hiểu, trầm ngâm suy nghĩ.

“Tại sao điểm kỹ năng đột nhiên lại tăng lên?”

---

Ở một bên khác.

Eligos phớt lờ ánh mắt khó hiểu của Lạc Kiệt, lập tức bước vào khu vực bảo tàng dũng giả.

Trực giác của Thần ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, quay đầu nhìn về phía cuối của hành lang của — Bảo tàng dũng giả.

Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau