Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 26

Bọn họ mở to mắt đầy kinh ngạc, không thể tin tưởng vào cảnh tượng trước mặt.

Bọn họ đã nghĩ đến rất nhiều khả năng khác nhau, có thể giáo sư căn bản không muốn đến hoặc có thể bị trì hoãn trên đường. Nhưng dù cho có nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng tượng được vào thời điểm như thế này, sẽ nhìn thấy vị giáo sư mà mình tâm tâm niệm niệm ở bên trong cỗ xe ngựa của Vương Hậu Syo.

Càng quan trọng hơn là, giáo sư của họ vậy mà lại xuống xe sau Vương Hậu.

Phải biết rằng việc ngồi chung một chiếc xe ngựa cùng tham dự Đại dạ hội với vị cai trị tối cao, thậm chí còn là người xuống xe sau, trong lịch sử Vương quốc Bretlinton, tổng cộng cũng chỉ xuất hiện ba lần.

Một lần là giữa người thống trị đời thứ mười ba và mẫu thân của ông ta, một lần nữa là giữa người thống trị thứ hai mươi lăm và Vương Hậu của mình, mà lần trước nữa, cũng chính là Quốc Vương tiền nhiệm và trưởng tỷ.

Và hôm nay chính là lần thứ tư.

Điều này có nghĩa là Vương Hậu Syo đang thông báo với tất cả mọi người rằng trong buổi Đại dạ hội sắp tới, họ cần phải tôn kính vị Chiêm Tinh sư ngồi chung một chiếc xe ngựa với nàng bằng một thái độ còn cao hơn cả sự tôn kính dành cho nàng -- người thống trị tối cao. Họ không được phép có bất kỳ sự khinh suất hay mạo phạm nào.

Dù rằng bọn họ đã biết vị Chiêm tinh sư này là do Vương Hậu Syo tự mình mời về giảng dạy.

Nhưng trước đó, trong lòng bọn họ thực sự chưa thể hình dung rõ ràng về địa vị của đối phương trong lòng Vương Hậu.

Hơn nữa trong khoảng thời gian qua, họ cũng chưa từng nghe thấy có điều gì đặc biệt giữa Vương hậu và đối phương, nên đều đã nhầm tưởng rằng bức thư mời mà Vương Hậu tự mình viết chỉ đơn thuần là vì đánh giá cao khả năng chiêm tinh của cậu mà thôi.

Nếu phải so sánh thì những vị giáo sư mà bọn họ yêu thích, nhiều nhất chỉ là được Vương Hậu ưu ái hơn một chút so với các giáo sư Thần thuật khác, chỉ có thế thôi.

Nhưng kết quả hiện tại, rõ ràng bọn họ đã suy nghĩ quá đơn giản.

Tại Đại dạ hội Garcia này, việc cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa với người cai trị tối cao, Vương Hậu Syo, hơn nữa còn xuống xe sau nàng, sự coi trọng như vậy sớm đã vượt xa nhận thức của họ.

Có học sinh thậm chí còn dùng tay dụi dụi mắt—

“Ôi Thần Quang Minh vĩ đại và tại thượng! Tôi suýt chút nữa đã cho rằng mình hoa mắt rồi!”

“Tôi xin thề với sự tự do và tình yêu của mình! Đây chắc chắn là lần kinh hãi nhất trong mười năm tiếp theo của mình!”

“Tôi hiện tại vẫn không thể tin nổi!”

“………”

Không chỉ là các Thần Quyến giả của Học viện Lai Gia Thánh Ân mà những khách mời tham gia yến tiệc khác cũng đồng dạng khiếp sợ không thôi.

Trong số họ có rất nhiều người chỉ là nghe nói qua cái tên Sheryl chứ chưa từng gặp mặt trực tiếp đối phương.

Chỉ là điều này ngược lại không phải vì bọn họ không muốn gặp hay không quan tâm đến cậu.

Trên thực tế, ngay từ thời điểm Vương Hậu Syo công bố sắc chỉ liên quan đến vị Thần Thuật sư Chiêm tinh này thì bọn họ đã ghi tạc cái tên Sheryl này trong lòng rồi.

So với những Thần Quyến giả trẻ tuổi chưa tốt nghiệp ở Học viện thì những khách mời này đều có địa vị và thân phận không thấp tại Vương quốc Bretlinton. Những người có thể ngồi vào vị trí này đều có tầm nhìn và kinh nghiệm, thậm chí suy nghĩ mưu lược đều không hề tầm thường.

Bọn họ so với những học sinh đó càng hiểu rõ hơn việc được Vương Hậu Syo tự tay viết thư mời mang ý nghĩa gì. Tạm thời chưa bàn đến trọng lượng mà đối phương nắm giữ trong lòng Vưong Hậu, chỉ riêng khả năng Chiêm tinh thôi cũng đủ để khẳng định là vô cùng cao siêu.

Và sự thật cũng đúng như họ đã đoán trước. 

Khi họ từ các nguồn thông tin khác nhau biết được nội dung bài giảng của Chiêm tinh sư này thì càng thêm kiên định thêm suy nghĩ đó.

Những nội dung mà Chiêm tinh sư này đã giảng dạy trong Học Viện, bất kể là hệ thống lý thuyết hay thực hành chiêm tinh, đều xứng đáng được coi là tinh phẩm, đạt đến một tầm cao mà ai cũng nên suy ngẫm và học hỏi nhiều lần.

Trong tất cả các loại Thần thuật, Chiêm tinh Thần thuật không thể phủ nhận là một trong những môn khó nắm bắt nhất. Mà Chiêm tinh Thuật sĩ do đó cũng là hiếm hoi nhất trong số các Thần thuật sư.

Một Chiêm tinh Thuật sĩ cao giai, khả ngộ bất khả cầu.

Mà vị Chiêm tinh Thuật sĩ này dường như còn lợi hại hơn những Thuật sĩ cao giai mà họ từng gặp. Khả năng chiêm tinh của cậu chính xác đến mức gần như không hề có chút sai lệch.

Dưới loại tình huống biết được đối phương có năng lực như vậy, họ làm sao có thể không muốn gặp gỡ vị Chiêm tinh sư này được?

Chỉ có điều, dựa theo thông tin mà họ thu thập được, vị Chiêm tinh sư này có một lịch trình rất cố định.

Ban ngày cậu không xuất hiện, chỉ sau khi mặt trời lặn mới đúng giờ đến Học viện để giảng dạy. Sau khi kết thúc buổi dạy Thần thuật kéo dài nửa giờ, cậu lại lập tức rời đi mà không chút chần chừ.

Mặc dù không đến nỗi là xuất quỷ nhập thần, nhưng xác thật điều này khiến họ không thể tìm ra cơ hội thích hợp để làm quen với đối phương.

Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề chính.

Nguyên nhân lớn nhất vẫn nằm ở bên phía Vương Hậu Syo.

Mỗi khi bọn họ muốn điều tra thêm thông tin về Chiêm tinh sư này thì đều bị những ám tuyến bí mật do Vương Hậu Syo phái đi ngăn cản hoặc cảnh báo.

Những sự cản trở và cảnh báo này diễn ra một cách vô thanh vô thức, hầu như chỉ xảy ra trong bóng tối, rất ít người biết đến.

Chính vì vậy như vậy, những người không rõ sự thật sẽ cảm thấy Vương Hậu Syo có lẽ cũng không quá quan tâm đến Chiêm tinh sư này.

Thậm chí chỉ vài giây trước, bọn họ còn nghĩ rằng Vương Hậu sẽ chỉ luôn bảo hộ vị Chiêm tinh sư này ở trong bóng tối mà thôi.

Thế nhưng bất ngờ thay, trong tràng mở màn của Đại dạ hội này, không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, Vương Hậu Syo đã trực tiếp công khai sự coi trọng của mình đối với Chiêm tinh sư này trước công chúng.

Nàng rất rõ ràng mà thông báo cho tất cả mọi người biết rằng đây là một tồn tại mà nàng thiên vị, không thể bị quấy rầy càng không động vào.

Guy đứng ở phía trước nhìn Sheryl đi đến bên cạnh Vương Hậu Syo, tâm trạng vui mừng nhưng cũng rất phức tạp.

So với Guy, Will cũng chẳng khá hơn là bao, cậu ta yên lặng chăm chú nhìn Sheryl cùng bước vào bên cạnh Vương Hậu Syo, giọng điệu có hơi khó hiểu: “Giáo sư của chúng ta vẫn luôn nằm ngoài dự kiện của mọi người.”

Augsger đứng bên cạnh hai người, hàng lông mày sắc bén khẽ nhướng lên: “Quả nhiên đã bị tôi đã đoán đúng.”

Công tước Anovin ở bên cạnh cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Sheryl hiện lên một mảnh suy tư khó hiểu.

Trước khi tham gia Đại Vũ hội Garcia, hắn đã cố ý sử dụng Chiêm tinh Thần thuật để bói toán, kết quả cuối cùng lại không mấy khả quan.

Trong thuỷ tinh cầu, dãy tinh hệ lưu chuyển một cách vô cùng phức tạp, tràn ngập sự hỗn loạn và rối ren. Tất cả các tinh tuyến đều đan xen và giao nhau tại một tinh điểm duy nhất.

Mà phía trên tinh điểm đó là một chòm tinh vân kim sắc hình Vương miện, bên trái còn có chòm tinh vân tạo thành một thanh trường kiếm dài màu đen.

Các tinh điểm đều tụ lại một chỗ.

Vương miện kim sắc quyền lực cùng với thanh trường kiếm hướng lưỡi kiếm ra bên ngoài…

Điều này tượng trưng cho buổi Đại dạ tiệc Garcia tối nay sẽ phát sinh rất nhiều dị biến, chỉ vì một người. Người này đang ở trong phạm vi bảo vệ của kỵ sĩ, đối phương gây ra tranh chấp, tạo thành dị biến nhưng trước sau vẫn luôn đứng ngoài cuộc tranh chấp và dị biến đó.

Ngay từ đầu Anovin còn cho rằng tinh điểm đó chính là Vương Hậu Syo, thanh hắc trường kiếm kia ám chỉ Lisenvine, kỵ sĩ bóng tối.

Nhưng hiện tại xem ra, mọi chuyện càng phức tạp hơn nhiều so với những gì hắn ta đã chiêm tinh.

Kim sắc Vương miện ở phía trên tinh điểm không phải là đại diện cho thân phận của tinh điểm, mà giống như thanh hắc trường kiếm kia, bao quanh tinh điểm, đơn độc đại biểu cho một cá thể riêng biệt, có nghĩa là – Bảo vệ.

Vì vậy thanh trường kiếm màu đen là Lisenvine, Vương miện là ám chỉ Vương Hậu Syo, còn thân phận thật sự của tinh điểm chính là…

Đôi mắt của Anovin híp lại, nhìn vào thanh niên tóc đen đang bước vào đại sảnh cùng Vương Hậu, thần sắc nơi đáy mắt càng trở nên phức tạp, thâm trầm hơn.

Đêm nay đã chú định sẵn, chắc chắn không thể nào có một cái kết bình yên.

Đối với sự chú ý từ khắp nơi đổ dồn trên người mình, Sheryl – đương sự đang ở giữa trung tâm lại chẳng hề bận tâm. Đồng tử kim sắc bên dưới lớp mặt nạ của cậu chỉ nhàn nhạt lướt qua mọi người một vòng, sau đó thu hồi lại.

So với những người này, cậu càng muốn sớm tiến vào trong để đi đến khu điểm tâm hơn.

Lúc này, quạ đen mập vẫn luôn nằm trong túi của Sheryl đã ló cái đầu nhỏ với lớp lông mềm mại ra ngoài.

Đôi mắt đen láy của nó đảo một vòng qua những Thần Quyến giả xung quanh, hơi có chút kích động mà cảm khái: “Nhiều người quá đi!”

Tiếng kêu của nó ngoại trừ Sheryl thì chẳng ai nghe hiểu được.

Vì vậy âm thanh truyền đến tai mọi người lúc này, chính là một tràng tiếng kêu “oa oa cạc cạc cạc” nghe có chút hưng phấn của quạ đen.

Âm thanh của quạ đen thực ra cũng không lớn lắm, nhưng bởi vì mọi người ở đây đều đang bảo trì sự im lặng, cho nên tiếng kêu của nó phá lệ trở nên vô cùng rõ ràng.

Augsger đột nhiên bật cười khúc khích. Tiếng cười thoải mái của hắn ta lập tức phá vỡ bầu không khí trầm mặc và kinh hãi của mọi người vì sự xuất hiện của Sheryl.

Hắn ta vuốt ve đường cằm góc cạnh rõ ràng của mình, nhìn chú quạ nhỏ chỉ nhô mỗi cái đầu ra từ trong túi của Sheryl, nói: “Đúng là một nhóc con thú vị.”

Có vẻ như nghe hiểu được lời khen ngợi của hắn ta, ngay sau đó quạ đen đã bay lên trên vai của thiếu niên tóc đen, rất kiêu hãnh mà ngẩng cổ ưỡn ngực.

Cũng chính vào lúc đó, mọi người mới phát hiện rằng con quạ mập mạp này không hiểu sao lại mặc một bộ lễ phục nhỏ kẻ ô màu xám trắng, thậm chí còn thắt một chiếc nơ đỏ quanh cổ!

Không khí lại lần nữa chìm vào yên tĩnh.

Các học viên tại Học viện Lai Gia Thánh Ân đều biết con quạ đen nhỏ hơi mập mạp này. Mỗi lần giáo sư có khóa học giảng bài về Thần Thuật Chiêm tinh cho bọn họ thì nhóc quạ này đều sẽ bay lên, đậu trên khung cửa sổ, thỉnh thoảng cùng nhóm mấy con chú chim sẻ khác ríu ra ríu rít, như thể đang trò chuyện rất vui vẻ.

Bọn họ vì thế đều biết rằng nhóc con này là chính là thú cưng của giáo sư, một con quạ vô cùng thông minh và rất có linh tính.

Chỉ có điều hiện tại hình ảnh con quạ đen thông minh ấy mặc một bộ lễ phục và kiêu ngạo ưỡn ngực trong loại bữa tiệc thế này vẫn khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Chú ý đến sự im lặng trong đại sảnh, đôi môi đỏ thắm của Vương Hậu Syo hơi hơi nhếch lên, không nhanh không chậm nói: “Lễ phục là ta đã cho người chuẩn bị. Mặc trên người nhóc con này rất đáng yêu, đúng không?”

Sau khi nghe Vương Hậu Syo nói xong lời này, trong lòng mọi người lại một lần nữa cả kinh.

Ngay cả một thú cưng cũng có thể nhận được sự quan tâm đặc biệt như vậy, đủ để thấy địa vị chủ nhân của nó ở trong lòng Vương Hậu Syo quan trọng đến mức nào.

Phải biết rằng phần lớn các Thần Quyến giả có mặt ở đây thậm chí ngay cả một cơ hội để nói chuyện với Vương Hậu còn không có.

Giờ đây, ánh nhìn của bọn họ nhìn về phía Sheryl càng trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.

Đây cũng chính là kết quả mà Vương Hậu Syo mong muốn.

Nàng muốn cho tất cả những người có mặt hôm nay hiểu rõ sự coi trọng mà nàng dành cho Sheryl, để họ khắc ghi sâu sắc ngày hôm nay vào trong tâm trí, nhớ kĩ rằng thời điểm cái tên Sheryl này hoàn toàn xuất hiện trước công chúng là bị gắn chặt với tên tuổi của nàng – Vương Hậu Syo.

Như vậy, chẳng sợ sau này cho dù thân phận Ma Kính của Sheryl bị phơi bày, mọi người cũng sẽ biết rằng Vương Hậu Syo thiên vị Ma Kính, và Ma Kính cũng dành cho nàng một sự ưu ái không giống với kẻ khâc.

Giữa họ tồn tại một mối quan hệ đặc biệt.

Nghĩ đến đây, nụ cười nơi khóe môi của Vương Hậu lại càng rạng rỡ thêm vài phần.

Sheryl nhẹ nhàng sờ sờ quạ đen mập đang đậu trên vai, ngầm chấp nhận chút tâm tư nhỏ của Vương Hậu Syo.

Sau đó, dưới ánh mắt đầy tò mò, hoặc kinh ngạc cảm thán, hoặc ngưỡng mộ và ghen tị của mọi người, cậu và Vương Hậu cùng bước vào yến thính.

“Đinh… Đong… Đinh…” Sau khi ba hồi chuông vang lên.

Ánh sáng từ chiếc đèn chùm thủy tinh ở trên cao chiếu rọi mọi ngóc ngách trong đại sảnh một cách rực rỡ, âm nhạc nhẹ nhàng lại lần nữa được hòa tấu.

Vương Hậu Syo tiến lên Bảo toạ bằng pha lê ở phía trước. Sau khi nàng ngồi xuống, Lâm Lan đứng ở bên cạnh nàng, những nữ hầu mang đến rượu nho ngọt ngào. Dàn hợp xướng của những thiếu nữ đi đến trước mặt nàng, quỳ gối trên đệm hương bồ ở hai bên, hòa theo giai điệu uyển chuyển tuyệt diệu, vì nàng nhẹ nhàng ngâm xướng.

Mà Sheryl, tầm mắt của cậu lướt qua vài gương mặt miễn cưỡng tính là quen thuộc.

Ừm, đầu tiên những người đã thấy gương mặt thật của cậu, Bodesirci và Solholin, sau đó là công tước Anovin, Thân Vương Augsger của vương quốc Isea, hoàng tử Arnold từ Airelad quốc, cùng với hai thuộc hạ song sinh của hắn ta, Erwes và Esseus…

Dùng lời của quạ đen vừa nói, đúng là rất nhiều người.

Sheryl một bên chẳng quá quan trọng mà nghĩ ngợi lung tung, một bên tiến thẳng về phía những bàn dài bày biện đầy những món điểm tâm mỹ vị.

Mà Lisenvine thì mặt không cảm xúc theo sau cậu giữa dòng người đông đúc và những bàn tiệc ăn uống linh đình.

Erwes cải trang thành học viên Học viện Lai Gia Thánh Ân khi nhìn thấy Lisenvine, sát khí từ chỗ sâu trong đáy mắt gần như không thể kiềm chế được mà cuồn cuộn phóng thích ra ngoài, ngày đó hắn ta đã phải chật vật bỏ chạy đầy thảm hại dưới lưỡi kiếm của Lisenvine. Điều này đối với Erwes mà nói, là một sự nhục nhã. Chỉ cần nhìn thấy Lisenvine, cảm giác khuất nhục hoàn toàn bị nghiền áp bởi sức mạnh lại dâng lên giống như như cơn đại hồng thủy, ở trong lòng hắn ta cuốn lên sóng to gió lớn.

Erwes nghiến chặt răng, cúi đầu xuống, cố gắng kiểm soát bản thân không nhìn về phía đối phương, tránh để Lisenvine vốn cảnh giác phát hiện ra manh mối. Nhưng cơ mặt của hắn ta vẫn bởi vì quá mức kiềm chế đã bắt đầu ẩn ẩn co giật.

Hai tay của Erwes siết chặt thành nắm đấm. Bởi vì dùng sức quá mạnh mà trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh khiến người ta sợ hãi, móng tay cũng đâm sâu vào da thịt.

Thẳng cho đến khi một bàn tay đặt lên vai hắn ta.

Bàn tay của Arnold hơi dùng lực ấn xuống, giữ vững cơ thể đang run rẩy vì kích động của Erwes: “Thả lỏng chút! Cậu quá khẩn trương rồi, đứa nhỏ này.” Ngữ khí của hắn ta rất đỗi dịu dàng, như thể một trưởng bối đang quan tâm đến con trẻ.

Thân phận hiện tại của hai người là quan hệ cha con nuôi, lời này của Arnold, người ở bên ngoài cũng không nghe ra có gì bất thường.

Chỉ có Erwes mới biết được, đây chính là một lời cảnh cáo từ Arnold, cảnh cáo hắn ta không được để cảm xúc mất kiểm soát mà làm hỏng đại sự.

Erwes thấp giọng khẽ đáp lại, sau đó nhắm mắt điều chỉnh tâm trạng.

Cảm nhận được bả vai dưới lòng bàn tay mình đang dần dần thả lỏng, Arnold thu tay lại và nhìn về phía Lisenvine.

Nếu không phải vì sự chú ý của hắc kỵ sĩ đang tập trung vào vị Chiêm tinh Thuật sĩ tóc đen ở phía trước kia thì chắc chắn ngay khi Erwes vừa để lộ ra một chút sát khí sẽ bị Lisenvine phát hiện ngay lập tức.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Arnold lại chuyển từ Lisenvine sang người Chiêm tinh Thuật sĩ ở phía trước.

Người này mang mặt nạ nên khiến người khác không thể nhìn rõ diện mạo, chỉ có thể thấy được một đôi đồng tử kim sắc xinh đẹp như ngọc bích.

Về thân phận của vị Chiêm tinh Thuật sĩ này, Arnold cũng đã điều tra trước đó.

Chỉ là hắn ta cũng không quá tin tưởng vào những thông tin này.

Vị Chiêm tinh sư tên Sheryl mang đến cho hắn ta một loại cảm giác quen thuộc mơ hồ.

Như thể họ đã từng gặp nhau trước đây.

Nhưng trong ký ức của Arnold, chưa từng xuất hiện một người như vậy.

Cũng không có khả năng là hắn ta đã gặp rồi quên, bởi vì đối phương sở hữu ngoại hình khiến người khác liếc mắt một cái đã nhớ kỹ, khí chất cũng đủ để lại ấn tượng khắc sâu.

Vậy tại sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy…

Arnold không cảm thấy đây chỉ là một sự trùng hợp. Có lẽ giữa họ tồn tại một mối liên hệ nào đó.

Hắn ta hơi hơi mím môi, đôi mắt màu xanh lục như phỉ thúy hiện lên vẻ trầm tư lạnh lùng.

Trong khi đó, Sheryl bởi vì có Lisenvine đi theo phía sau nên những học viên vốn dĩ muốn tiến lên trò chuyện với cậu đều vô cùng thất vọng mà suy sụp cả khuôn mặt, giống như những quả cà tím bị sương giá đánh tan, héo úa và tàn rũ.

Túc sát chi khí tỏa ra từ vị đại nhân này quá mức sắc bén, đó là thứ áp lực được từ từ hình thành từ vô số máu tươi và cuộc chiến sinh tử. Những người nhát gan chỉ cần tới gần một chút cũng sẽ cảm thấy chân mềm nhũn.

“Thật quá đáng! Như vậy thì chẳng có cách tới gần thầy được.” Tiểu thư Ruby nhà Bá Tước nhỏ giọng oán giận một câu, ánh mắt nhìn về bóng lưng của Lisenvine vừa sợ hãi vừa mang theo chút bất mãn kín đáo.

“Hiện tại đừng nói đến việc mời thầy khiêu vũ, ngay cả nói chuyện tôi cũng không dám đi.” Dù bọn bọ biết rằng Lisenvine sẽ không thực sự làm gì mình nhưng cái cảm giác sợ hãi tiềm ẩn vẫn khiến họ không thể vượt qua nổi rào cản tâm lý này.

“Mạnh dạn lên! Chỉ cần cậu có thể đứng vững dưới khí tràng của vị đại nhân ấy mà không run sợ thì việc nói chuyện với thầy sẽ không thành vấn đề.”

“Chết tiệt! Đừng nói suông như vậy! Cậu nghĩ ai cũng giống như Guy sao?”

Khi nhắc đến cái tên này, tất cả những học sinh đều ăn ý yên tĩnh lại, đồng loạt nhìn về phía Guy đang tiến tới gần Sheryl.

Bất kể là cấp bậc Thần Thuật hay thân phận địa vị của Guy đều vô cùng xuất chúng, với tư cách là người kế thừa tiếp theo của Tinh Nguyệt Đại Giáo Chủ, việc cậu ta không sợ hãi Lisenvine chẳng phải là rất bình thường sao?

Khi nghĩ đến điều này, trong lòng bọn họ vừa hâm mộ lại có vài phần ghen ghét rất phức tạp, cảm xúc có thể nói là ngũ vị tạp trần.

Trong khi đó, Guy, người không hề biết mình đã lôi kéo không ít giá trị thù hận, không có chút nào boăn khoăn đi đến gần Sheryl.

Cậu ta mặc một bộ tuxedo đen, áo sơ mi trắng ở bên trong phối với áo vest, quần dài được may cắt thủ công một cách tỉ mỉ hoàn toàn ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp của cậu ta.

Cả người cậu ta giống như một hoàng tử nhỏ đầy tự phụ lại kiêu ngạo, dáng người cao gầy tựa như cây trúc xanh ngạo nghễ vươn mình đứng thẳng giữa một vùng tuyết trắng, mang theo sức sống đặc trưng của thiếu niên.

Mà vị Vương tử thực sự, giờ phút này lại chỉ có thể mặc một bộ lễ phục đã giặt đến bạc màu, đứng ở góc khuất nhất của buổi dạ hội, không nói một lời mà rũ mắt xuống, dưới sự chế nhạo có chủ ý từ hai Thần Quyến giả khác, môi mỏng mím chặt, bàn tay nắm chặt bên rũ xuống bên hông giống như một bé đáng thương nhỏ đang cố gắng chịu đựng.

Nếu là ngày thường, có lẽ sẽ có không ít người so sánh sự đối lập giữa Vương tử Chrison và Guy.

Nhưng mà lúc này đây, bọn họ không còn tâm tư để chú ý đến Chrison đang đứng trong một góc phòng. Tất cả lực chú ý của họ đều dồn vào cuộc trò chuyện giữa Guy và giáo sư.

“Em còn tưởng rằng thầy sẽ không đến.” Guy nhìn Sheryl nói.

Sheryl đang chọn bánh quy cho quạ mập, nghe thấy câu hỏi này của Guy cũng không nhìn cậu ta, chỉ thuận miệng đáp lại một câu: “Tôi đã nói sẽ đến thì nhất định sẽ đến.”

Nghe vậy, khóe môi Guy khẽ nhếch lên. Cậu ta nghĩ đến mục đích của mình khi đến đây, đang chuẩn bị đưa ra lời mời với Sheryl, thì đột nhiên có một giọng nói khác chen ngang—

“Có thể mời cậu nhảy một điệu không?” Âm thanh trầm ấm lại hồn hậu vang lên, mang theo một loại khí chất của nam nhân đầy từ tính.

Augsger đứng ở bên kia của Sheryl, khi thấy cậu bởi vì lời mời mà nhìn về phía mình, hắn ta vô cùng lịch thiệp mà vươn tay theo nghi thức mời bạn nhảy của vương quốc Bretlinton.

Động tác này của hắn ta tuy không quá thành thạo nhưng rất tự nhiên hào phóng, nụ cười trên khuôn mặt lại càng rạng rỡ như ánh mặt trời chói chang.

Ánh mắt Guy lập tức trở nên nặng nề.

Công tước Anovin vẫn luôn chú ý đến tình hình ở bên này cũng khẽ nhíu mày trong chớp mắt.

Hắn ta vốn định đi theo Augsger, nhưng kết quả vừa mới bắt đầu đã bị vài vị tiểu thư trẻ tuổi nhiệt tình vây quanh nói chuyện, điều này khiến hắn ta trong chốc lát không thể thoát ra được.

Trên bảo toạ được làm từ pha lê, bàn tay cầm ly rượu của Vương Hậu Syo hơi khựng lại. Ánh mắt nàng dừng lại trên gương mặt Augsger trong nửa giây, ngay sau đó lại liếc qua những người khác.

Hành động này của Augsger không thể nghi ngờ đã thu hút sự chú ý của phần lớn mọi người. Ngoài những Thần Quyến giả còn chưa tốt nghiệp từ Học viện ra thì các khách mời khác cũng hoặc vô tình hoặc cố ý mà nhìn về phía này.

Augsger là Thân Vương của vương quốc Isea, thân phận tương đối đặc thù.

Chiêm tinh Thuật sĩ tóc đen mang mặt nạ lại càng khiến mọi người chú ý hơn nữa.

Lúc này đây, gần như tất cả mọi người đều đang chờ đợi phản ứng từ người sau, là trực tiếp từ chối lời mời khiêu vũ của vị Thân Vương của đất nước láng giềng? Hay là sẽ đưa bàn tay ra để đáp ứng lời mời?

Cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Sheryl đã có động tác.

Cậu đặt một chiếc bánh quy màu nâu vào lòng bàn tay đang mở ra của Augsger.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Augsger, cậu thong thả từ tốn nói: “Cái này là caramel, là vị mà anh thích.”

Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau