Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết
Chương 27
Đồng tử Augsger hơi hơi trợn to.
Những người xung quanh cũng bị hành động này của Sheryl làm cho ngỡ ngàng.
Guy đứng ở một bên khác của Sheryl vốn còn đang định vui vẻ vì động tác từ chối của cậu, nhưng giây tiếp theo, sau khi nghe thấy câu nói liên quan đến sở thích này, nụ cười trên môi lập tức tắt ngấm.
Tại sao Sheryl lại biết khẩu vị của Thân Vương Isea Quốc?
Chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi, trong đầu Guy đã tưởng tượng ra vô số khả năng. Cậu ta liếc chiếc bánh quy trong tay Augsger, rồi lại nhìn thoáng qua đôi mắt mở to của vị Thân Vương kia, sau đó lại nhìn về chiếc bánh quy ấy, hai hàng mày càng ngày càng nhíu chặt hơn.
Tại sao đối phương rõ ràng là bị từ chối, nhưng cứ có cảm giác không hề thiệt thòi chút nào?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Guy nhìn về phía Augsger bỗng xuất hiện một chút bài xích và không vui.
Augsger nhìn vào lòng bàn tay của mình, chiếc bánh quy màu nâu đậm lẳng lặng nằm yên trên đó. Cảm giác không nóng không lạnh, có chút ấm áp vừa phải cùng với hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm trạng của hắn ta trở nên vô cùng phức tạp.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào chiếc bánh quy trong vài giây rồi ngẩng đầu nhìn Sheryl: “Tại sao cậu lại biết tôi thích vị caramel?”
Ánh mắt hắn ta khóa chặt vào đồng tử của Sheryl, nhãn cầu kim sắc rực rỡ dưới ánh đèn nhàn nhạt khiến hắn ta trông giống như một dã thú hung hăng đang quan sát con mồi của mình.
Sheryl chỉ khẽ nâng mí mắt lên, không mấy quan tâm mà đáp lại: “Đừng coi thường năng lực của một Chiêm tinh Thuật sĩ.”
Nói xong câu đó, cậu lại tiếp tục chọn vài chiếc bánh quy khác.
Mà Augsger vẫn như cũ không hề dịch chuyển tầm mắt, chăm chú nhìn Sheryl, chỗ sâu trong đôi mắt hắn ta thoáng hiện lên một vẻ sắc bén khó nhận thấy.
Nhưng rất nhanh chóng, như thể nhớ ra điều gì đó, Augsger thu liễm sự sắc bén ấy, nhìn vào chiếc bánh quy thêm lần nữa và cười nhẹ một tiếng: “Có thể được cậu Chiêm tinh ra sở thích, cũng coi như là một loại bất ngờ đầy thú vị.”
Nói xong, hắn ta liền thuận thế ăn luôn chiếc bánh quy trong tay mình.
Thật ra thì hắn ta rất ít khi ăn những loại bánh quy như thế này.
Người dân trong Vương quốc Isea cũng không quá yêu thích tiệc trà chiều giống như cư dân của Bretlinton.
So với việc uống cà phê, ăn điểm tâm ngọt, bản thân hắn ta và mỗi công dân Isea đều thích ngồi quây quần bên nhau, cùng thưởng thức món thịt bò và thịt cừu nướng than mới ra lò, hoặc món bồ câu nướng rắc muối tiêu hơn nhiều.
Nhưng không biết có phải vì người đưa cho hắn ta chiếc bánh quy này là đối tượng mà mình quan tâm dẫn đến có yếu tố tâm lý tác động hay không, mà nó đã trở nên khá khác biệt. Hoặc cũng có thể là do vị caramel được làm vừa miệng và thơm ngon tuyệt vời hơn cả những lần trước đây mà hắn ta từng ăn qua.
Lúc này đây, miếng bánh quy vị caramel mà Augsger vừa ăn thực sự rất hợp khẩu vị và khiến hắn ta cảm thấy thích thú vô cùng.
Cảm giác ngọt ngào nhẹ nhàng sau chút đắng vương vấn nơi đầu lưỡi, chính là vị caramel mà hắn ta yêu thích, nhưng dường như còn mỹ vị hơn cả những gì trước đây từng nếm qua.
Augsger khẽ dùng đầu lưỡi chạm vào hàm răng, ánh mắt nhìn về phía Sheryl giờ đây cũng dần chuyển sang vài phần hứng thú càng chân thực hơn.
Tuy rằng mục đích thật sự của hắn ta chỉ là mời đối phương khiêu vũ, nhưng trước khi đưa ra lời mời, Augusg cũng đã đoán trước được khả năng cậu đồng ý gần như là bằng không. Thế nhưng, dưới đông đảo ánh mắt chờ đợi của nhiều người, hắn vẫn ôm một loại tâm trạng đầy khó hiểu, quyết định thử một lần, đưa tay về phía đối phương.
Kết quả cuối cùng, quả nhiên không ngoài dự đoán đã bị từ chối, chỉ là lấy một loại cách thức khiến hắn ta không ngờ tới.
Không thể không nói, đây là một trải nghiệm khá thú vị.
Ít nhất đối với Augsger, đó thật sự là một niềm vui bất ngờ.
Hắn ta nhìn vào Chiêm tinh Thuật sĩ tóc đen ở trước mặt này, môi mấp máy, dường như lại đang chuẩn bị nói gì đó.
Kết quả hắn ta còn chưa kịp mở miệng, thì Guy đứng ở một bên khác của Sheryl đã cướp lấy cơ hội, nhanh chóng hỏi trước: “Vậy tôi thích vị gì?”
“Ngọt và mặn.” Sheryl đáp.
Nếu phải dùng một phép so sánh dễ hiểu, cậu trả lời một câu tương đương với việc tích lũy một điểm kinh nghiệm, loại việc chỉ cần thuận miệng nói vài câu thì có thể dễ dàng thu được điểm năng lực, Sheryl luôn trả lời rất dứt khoát.
Dù vậy, lực chú ý của cậu vẫn luôn ở trên những chiếc bánh quy.
Hiện tại cậu đang khá phân vân giữa việc ăn một chiếc bánh quy hợp khẩu vị nhưng vẻ ngoài không phải là đẹp mắt nhất, hay là chọn chiếc bánh quy tuy bên ngoài đẹp nhất nhưng lại không phải cái hợp khẩu vị.
Guy đứng một bên nhận ra tuy rằng Sheryl không nhìn mình nhưng thời điểm đáp lại câu hỏi của cậu ta lại rất dứt khoát. Ánh mắt cậu ta hơi hơi lóe lên, như thể vừa phát hiện ra điều gì đó rất thú vị, vô cùng hưng phấn bắt đầu hỏi.
“Vậy thầy lại đoán thử xem màu sắc tôi thích là gì?”
“Màu xanh lục, màu xanh của sức sống mạnh mẽ.”
“Hoàn toàn chính xác.” Độ cong khóe môi của Guy ngày càng rạng rỡ.
Là người kế thừa tiếp theo của Tinh Nguyệt Đại Giáo Chủ, mọi người đều nghĩ rằng cậu ta hẳn là sẽ thích màu trắng của sự tinh khiết. Nhưng thật ra cậu ta thích nhất là màu xanh lục, thích màu xanh đầy sức sống dạt dào và tự do phóng khoáng của cánh đồng bát ngát.
Cậu ta lại tiếp tục hỏi:“Vậy tôi thích nghe bản nhạc nào nhất?”
“Bản giao hưởng số 4 của Thần chiến tranh Ares.”
Sheryl nói, đồng thời cuối cùng cậu cũng quyết định chọn chiếc bánh quy mặc dù không phải là loại mình thích nhất nhưng lại có vẻ ngoài đẹp nhất.
Ba câu hỏi liên tiếp đã khiến Guy hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui sướng vì được Sheryl hiểu rõ. Ý cười trong mắt cậu ta ngày càng xán lạn, ánh mắt nhìn về phía Sheryl cũng rất nóng bỏng, lại tiếp tục gấp không chờ nổi hỏi thêm vài câu nữa.
Nhìn vào hình thức giao lưu “hỏi một câu, đáp một câu” giữa hai người, những học viên và khách mời xung quanh vẫn luôn chú ý về phía này cảm thấy tâm trạng trở nên phức tạp và vi diệu hơn bao giờ hết.
Người trước lại càng có nhiều cảm xúc lẫn lộn hơn.
Bọn họ cũng muốn nói chuyện phiếm với giáo sư, muốn hỏi một chút xem xem liệu thầy ấy có biết sở thích của họ không.
Giờ phút này, sự hâm mộ của bọn họ với Guy đã lên đến mức cao nhất.
Còn những khách mời tham dự yến tiệc..
Bọn họ không ngờ rằng rõ ràng từ một lời mời khiêu vũ lại phát triển đến thành một loại tình huống đầy kỳ lạ và hòa bình như thế này.
Nhưng nếu phải tìm ra nguyên nhân để nói thì, tất cả đều bắt đầu từ một chiếc bánh quy vị caramel.
Nghĩ như vậy, họ lại nhìn về phía Augsger, người vẫn còn đứng yên tại chỗ cũ, không có ý định rời đi.
Vị Thân Vương của Vương Quốc Isea này cũng chẳng cảm thấy ngại ngùng, hắn ta liền cứ như vậy đứng bên cạnh Chiêm tinh Thuật sĩ tóc đen, rất có hứng thú nghe đối phương trả lời cho những câu hỏi của người kế thừa của Đại Giáo Chủ.
Đối với vị Thân Vương của Isea quốc này, hầu hết mọi người cũng là hôm nay mới thấy được người thật. Nhưng trước đó họ đã nghe qua không ít tin đồn về vị hắn ta, chẳng hạn như tính cách vô cùng hào phóng, yêu thích kết giao bạn bè.
Lại chẳng hạn như tài năng kiếm thuật cao siêu và niềm đam mê với các cuộc so đấu ở đấu trường.
Tóm lại, đó là một vị Thân Vương vô cùng nhiệt tình, nhưng cũng rất hiếu chiến.
Lúc này, có vết xe đổ bị từ chối của Thân Vương làm gương, những kẻ vốn dĩ còn có một chút hy vọng, chuẩn bị gánh chịu mọi áp lực từ khắp nơi, lấy hết can đảm tiến lên mời vị Chiêm tinh sư này khiêu vũ, cũng đã hoàn toàn từ bỏ ý định gần như là vô vọng này.
Ngay cả Thân Vương thân phận cao quý như vậy cũng bị từ chối, huống chi là bọn họ?
Họ cũng chỉ có thể đứng xa xa mà ngắm nhìn thôi.
Khi cảm nhận được những ánh mắt háo hức nóng lòng muốn thử của những người xung quanh đã hoàn toàn nguội lạnh, Sheryl nhìn thoáng qua Augsger.
Ừm, chiếc bánh quy vị caramel cậu cho rất xứng đáng.
Augsger chớp chớp hàng mi: “Vậy lại thưởng thêm một cái nữa?”
Sheryl nâng mí mắt: “Đừng quá tham lam.”
Nói xong, cậu lại chọn thêm vài chiếc bánh quy rồi bước về phía bàn dài đặt đồ uống.
Guy và Augsger thấy thế, vừa định đi theo sau, kết quả còn chưa kịp tiến thêm nửa bước thì đã phân biệt bị cặp anh em Will và Anovin gọi lại.
Anovin biết tối nay chắc chắn Augsger sẽ không an phận, ở trong bóng tối có người của Vương quốc Aireland đang âm thầm quan sát, có thể hành động bất cứ lúc nào, người của Isea quốc cũng đang chờ đợi tín hiệu từ Augsger để lợi dụng cơ hội làm ngư ông đắc lợi.
Trong buổi Đại vũ hội đã chú định sẽ đầy hỗn loạn này, điều Anovin có thể làm là tận lực đi bên cạnh Augsger, luôn giữ đối phương trong tầm mắt của hắn ta. Như vậy đến lúc có biến cố xảy ra, hắn ta cũng có thể trước tiên ứng phó kịp thời.
Còn Guy thì với vai trò là Đại chưởng quản của Giáo hội, thân phận của cậu ta khá đặc thù.
Để tránh cho tình hình trở nên càng phức tạp hơn, Anovin chỉ có thể bày mưu đặt kế để Will vốn có mối quan hệ tốt với Guy, canh chừng đối phương, tận lực giữ khoảng cách với Sheryl đại biểu cho tinh điểm.
Ít nhất trong buổi yến tiệc ngày hôm nay, không nên để họ tiếp xúc quá nhiều.
Will tuy có chút nghi hoặc nhưng từ trước đến nay cậu ta vẫn luôn vô điều kiện tuân theo lời của huynh trưởng. Cho nên dù chưa hiểu rõ nguyên nhân, nhưng cậu ta vẫn lập tức gọi Guy lại, nói là có chuyện cần bàn bạc với đối phương.
Chỉ là sau đó, khiến Anovin có chút ngoài ý muốn chính là, mặc dù đã ngăn được Augsger và Guy tiếp xúc gần Sheryl nhưng vẫn có người không hề sợ hãi trước áp lực lạnh lẽo từ Lisenvine, vô cùng bình thản tự nhiên tiến tới bên cạnh Chiêm tinh sư tóc đen kia.
Đồng tử xanh thẳm của Anovin hơi hơi nheo lại một chút, ánh mắt thường ngày vẫn luôn ôn hòa thoáng hiện chút lạnh lẽo.
Hắn ta nhìn vào người đàn ông đứng bên cạnh Sheryl, nếu nhớ không nhầm thì người này tên là Brook, một thợ may chuyên cung cấp vải vóc tơ lụa và trang phục cho lâu đài cổ Abucono.
Cặp song sinh có mái tóc xanh đậm đứng sau lưng là những đứa trẻ mồ côi mà Brook đã nhận nuôi từ viện phúc lợi Tình Thương.
Vị thợ may này là một tín đồ trung thành của Thần Quang Minh, mỗi ngày đều sẽ đến giáo đường, cùng các Thần Giáo giả khác ngâm tụng bài ca tôn vinh ánh sáng.
Tuổi tác tầm hai mươi, độc thân, tác phong sinh hoạt sạch sẽ, bởi vì tự thân hắn ta cũng là một Thần Quyến giả tương đối xuất sắc, hơn nữa, một trong những người con nuôi của đối phương cũng đang theo học tại Học viện Lai Gia Thánh Ân, vì vậy có đầy đủ điều kiện để tham dự Đại Dạ hội Garcia.
Với thân phận như vậy, Anovin vốn không định chú ý đến Brook, nhưng lúc này hắn ta lại tiếp cận Sheryl, bất kể xuất phát từ loại nguyên nhân nào đi chăng nữa, Anovin cũng cảm thấy cần phải tiến hành một lần điều tra càng tỉ mỉ hơn về người này.
Trong lúc suy nghĩ, hắn ta trao đổi ánh mắt với Vương Hậu Syo đang ngồi trên bảo toạ bằng pha lê.
Vương Hậu Syo nhẹ gật đầu với hắn ta.
Lúc này, Augsger nâng cánh tay khoác lên vai Anovin, hắn ta hơi hơi nghiêng đầu, nói với giọng điệu khó hiểu: “Anovin thân mến, anh xem, tôi không đi thì chỗ đó cũng sẽ không bị người khác chiếm mất.”
Trong lúc Augsger nói chuyện, Arnold, người mang thân phận thợ may đã nói chuyện cùng với Sheryl: “Cậu đang phân vân nên chọn loại đồ uống nào phải không?”
Giọng nói của hắn ta trầm ấm và dễ chịu, âm sắc từ tính mang đến một loại cảm giác êm tai dịu dàng như tiếng nhạc du dương, rất thích hợp ngâm tụng những bài ca tán tụng ưu nhã thanh thoát.
Khi nghe giọng nói miễn cưỡng tính là quen thuộc này, Sheryl không chút để ý ngẩng đầu lên, chuyển ánh mắt từ đồ uống sang người kẻ đang nói chuyện, Arnold.
Trong chốc lát khi ánh mắt họ giao nhau, Arnold hơi hơi khựng lại một chút. Khi quan sát gần, đôi mắt của Chiêm tinh Thuật sĩ này còn hấp dẫn hơn cả những gì hắn ta tưởng tượng.
Arnold cười nhẹ, tiếp tục nói: “Trước khi trở thành thợ may, tôi đã từng làm việc tại xưởng rượu một khoảng thời gian. Có lẽ tôi có thể gợi ý cho cậu một vài lựa chọn thú vị?”
Nếu đối phương thực sự là Brook, nửa câu đầu tiên thật ra không có bất kỳ một sơ hở nào, thông tin hoàn toàn đáng tin cậy.
Nhưng đáng tiếc, hắn ta lại không phải là Brook.
Nhìn bộ dáng điềm tĩnh của Arnold, Sheryl dù bận vẫn bình thản đáp: “Tôi nghĩ anh không thể cho tôi kiến nghị nào đâu.”
Cậu nghiêng đầu một chút rồi nói tiếp: “Dù sao nơi này tất cả đều là rượu Bretlinton, mà anh có vẻ càng thích uống rượu nội địa Aireland hơn.”
Nghe đến nửa câu sau, nụ cười trên môi Arnold chợt đình trệ trong giây lát.
Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.
Giây tiếp theo, hắn ta lại cười rộ lên, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó thú vị, nụ cười thậm chí còn bao dung và ấm áp hơn lúc trước. Đôi mắt màu xanh lục tựa phỉ thúy dưới ánh đèn như thể viên ngọc quý lấp lánh, có một loại cảm giác rất sâu thẳm.
Khiến cho khuôn mặt vốn trông bình thường không có gì đặc biệt của hắn ta, dường như nhiều thêm vài phần cảm giác quý khí.
“Tôi quả thật càng yêu tha thiết rượu Aireland hơn, dù sao khi tôi còn nhỏ cũng đã từng lưu lạc ở đó một khoảng thời gian.”
Hắn ta nhìn Sheryl, chậm rãi nói: “Là một Chiêm tinh Thuật sĩ nhưng không cần dùng tinh hệ thủy tinh cầu để chiêm tinh, tôi có lẽ đã hiểu tại sao Vương Hậu tôn quý mỹ lệ lại thiên vị cậu như vậy.”
Khi nói đến nửa câu sau, âm thanh của hắn ta hơi hơi đè thấp xuống một chút, ẩn ẩn mang theo vài phần ý vị sâu xa.
Sheryl cũng mỉm cười, ánh sáng lung linh từ đèn pha lê rơi xuống chiếc mặt nạ quỷ quyệt yêu dã của cậu, ý cười trong đôi đồng tử kim sắc tựa như gợn sóng lưu chuyển, trong bầu không khí của đại sảnh yến tiệc ăn uống linh đình, lộ ra một loại thần bí khó lường.
Cậu bình thản nói: “Với năng lực của anh, cũng có thể nhận được sự ưu ái từ Vương Hậu.” Chỉ có sự ưu ái đó chưa chắc đã là điều tốt đẹp.
Nói xong lời này, Sheryl liền rời mắt khỏi Arnold, chọn một ly rượu Martini có vị tương đối ngọt ngào từ trong hàng đồ uống.
Đã chọn xong món tráng miệng và đồ uống.
Sheryl không tiếp tục để ý đến Arnold, mà bước vào một gian phòng nghỉ nhỏ.
Cậu chuẩn bị tận hưởng mỹ thực và rượu ngon ở đây.
Điều này ngược lại cũng không phải vì Sheryl muốn có không gian ăn uống thanh tĩnh. Trên thực tế, cậu càng thích vừa ăn vừa xem trò vui hơn.
Sở dĩ đi vào trong, thứ nhất là bởi vì một lát nữa bên ngoài sẽ xảy ra một trận hỗn loạn. Đến lúc đó người người chen chúc, ồn ào nhốn nháo, căn bản sẽ chẳng thể nào ăn ngon được, còn không bằng ngồi trong góc nhỏ này.
Thứ hai là vì cậu đang đeo mặt nạ, đứng ở bên ngoài tuy cũng có thể ăn, nhưng tháo mặt nạ xuống sẽ càng dễ chịu hơn nhiều.
Tổng hợp hai lý do trên, Sheryl giữa tiến vào phòng nghỉ nhỏ thưởng thức mỹ thực hoặc ăn uống trong trung tâm của bão tố ở bên ngoài, quyết đoán chọn cái sau.
Phòng nghỉ nhỏ này thực ra chỉ là một gian phòng thay đồ đơn giản.
Không gian khá nhỏ nhưng bốn phía được trang trí khá tinh tế và thanh lịch, bên trong phòng nghỉ chỉ có một cái tủ quần áo, một mặt gương soi toàn thân, một cái ghế dài và một cái bàn nhỏ.
Phía bên phải cửa ra vào còn có bồn rửa tay.
Trong khu vực này vẫn còn năm phòng nghỉ tương tự như vậy.
Sheryl đặt rượu Martini và bánh quy lên bàn rồi nhìn thoáng qua Lisenvine, người đi theo sau cậu vào phòng nghỉ nhưng chỉ đứng ở cửa: “Có muốn tới ăn một chút không?”
Lisenvine không nói chuyện, hắn lẳng lặng đứng ở cửa, thân hình cao lớn như hòa vào bóng đèn và ánh trăng, tạo nên sự đối lập rõ rệt với bầu không khí vui vẻ bên ngoài.
Lúc này đây, hơi thở lạnh lẽo thấu xương tỏa ra từ trên người Lisenvine tựa như một lưỡi dao rét buốt đầy sắc bén, tạo ra giới hạn giữa Sheryl và những kẻ khác, không một tiếng động ngăn chặn bọn họ lại gần, cũng đồng thời ngăn cách với những ánh mắt tò mò muốn nhìn trộm vào trong ở bên ngoài.
Không nhận được câu trả lời từ Lisenvine cũng không khiến Sheryl ngoài ý muốn, nếu đối phương thực sự muốn đến đây ăn vài miếng, cậu mới là người ngạc nhiên.
Chỉ là xuất phát từ một loại hứng thú khó hiểu của mình, sau khi ngồi xuống, Sheryl vẫn nói thêm một câu: “Tôi đã đặc biệt lấy vài chiếc bánh quy kem bơ có lượng đường cao, tốt nhất anh vẫn nên ăn một chút, dù sao lát nữa sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng.”
Nói xong câu đó, Sheryl cũng không có ý định muốn nghe Lisenvine đáp lại, cậu tùy tiện tháo mặt nạ xuống đặt sang một bên, sau đó bắt đầu thưởng thức bánh quy cùng con quạ béo.
Lisenvine nhìn chằm chằm Sheryl vài giây, nhớ đến câu nói cuối cùng của đối phương, ánh mắt hơi hơi hạ xuống, vô thức nhìn vào hai chiếc bánh quy vị bơ trên đĩa sứ.
Là đặc biệt lấy…
Mấy chữ này chậm rãi quẩn quanh trong đầu Lisenvine, trong một nháy mắt nào đó, lồng ngực hắn tựa như có một khối đá vụn xanh rơi xuống, tạo ra những gợn sóng rất nhỏ.
Hắn mím chặt đôi môi mỏng, một lát sau mới thu hồi tầm mắt.
Trên khuôn mặt hắn vẫn như cũ không có biểu cảm gì, chỉ là hơi thở lạnh lùng xung quanh dường như đã tan đi một ít.
Tốc độ ăn uống của Sheryl không nhanh không chậm, động tác cũng không mang theo vẻ quý khí như trong Hoàng gia Vương thất, nhưng lại khá dễ nhìn, là một loại cảnh đẹp ý vui rất tự nhiên.
Cậu cầm ly rượu Martini chân dài lên, nhưng không uống ngay mà trang trí thêm một quả anh đào và một lát chanh ở miệng ly.
Sau khi làm xong những việc này, cậu mới từ từ lắc nhẹ một chút rồi chậm rì rì nhấp một ngụm.
Sau khi uống xong ngụm thứ năm thì Sheryl đặt ly rượu xuống.
Ngay sau đó, “Rầm” một tiếng, rung chấn chói tai giống như tiếng sấm nổ mạnh vang lên, cùng lúc đó toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt chìm vào trong bóng tối.
“Chuyện gì thế này!”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tối quá! Tôi gần như không thể nhìn thấy gì cả!”
“Dùng Thần Thuật chiếu sáng! Mau niệm chú dùng Thần Thuật chiếu sáng!”
“Chết tiệt, ai đạp phải chân tôi vậy!”
“Ôi! Đừng đẩy tôi chứ!”
Đúng lúc này, từ trong đám đông dự tiệc đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai. Mọi người bắt đầu hoảng sợ chạy tán loạn khắp nơi, bọn họ giống như bị kích thích bởi cái gì đó, không ngừng chạy trốn, xô đẩy những cao giai Thần Quyến giả vốn đang định sử dụng Thần thuật chiếu sáng.
"Bảo vệ Vương Hậu! Bảo vệ Vương Hậu!"
Âm thanh của Hoàng kim kỵ sĩ vang lên giữa những tiếng ồn ào náo loạn xung quanh.
Sheryl nhìn về phía Lisenvine vẫn đang đứng ở cửa. Đã không còn ánh đèn chiếu sáng, toàn bộ gian phòng nghỉ chỉ có chút ánh trăng mờ ảo từ lỗ thông gió ở phía trên: “Anh không đi bảo vệ Vương Hậu sao?”
Bởi vì vừa uống rượu xong nên ngữ khí của Sheryl rất nhạt, mang theo một chút lười biếng.
Lisenvine không nhúc nhích.
Nhiệm vụ của hắn hôm nay là bảo vệ tốt Ma Kính, hơn nữa tận khả năng đi theo Sheryl, bản thể hình người của Ma Kính, tránh đối phương bị thương tổn ngoài ý muốn.
Đây là mệnh lệnh của Vương Hậu.
Mặc dù Lisenvine cũng không cho rằng Sheryl sẽ bị ai làm tổn thương.
Trận giao chiến ngắn ngủi vào đêm đầu tiên gặp mặt đã đủ để hắn hiểu rõ thực lực của đối phương.
Nhìn thân ảnh của Lisenvine chìm vào trong bóng tối, Sheryl không nhanh không chậm nói: “Mục tiêu của bọn họ là anh, Ma Kính ở trong tay anh, vì thế nếu anh vẫn còn ở đây, ngược lại sẽ càng gây bất tiện cho tôi.”
Còn về bất tiện này là cái gì…
Sheryl không muốn gian phòng nghỉ nhỏ xinh này trở thành hiện trường chém giết máu me tung toé của một trận ác chiến, dù sao thì cậu vẫn chưa kịp thưởng thức xong món tráng miệng và rượu ngon.
Nghe được lời này của Sheryl, Lisenvine hơi nhíu mày một chút.
Trong nháy mắt tiếp theo, cảm nhận được vài thân ảnh tỏa ra khí thế sát phạt trong bóng đen đang nhanh chóng tiến lại gần, hắn liếc nhìn thoáng qua về phía Sheryl, cuối cùng vẫn quyết định rời khỏi căn phòng.
Chỉ là khi dẫn đi mấy đạo bóng đen kia, hắn cũng không quên tiện tay đóng cửa phòng nghỉ lại, ngăn cách sự ồn náo loạn bên ngoài với Sheryl.
Sheryl khẽ nhướng mày.
Quạ đen mập đang ăn dở bay lên vai của Sheryl: “Hắn cũng không tệ lắm nha.”
Sheryl sờ sờ đầu quạ đen, sau đó dùng tay túm sau gáy đặt nó lên bàn: “Tiếp tục ăn đi.”
Quạ đen béo “cạc” một tiếng, tiếp tục vùi đầu ăn những chiếc bánh quy vị trà xanh, ngon mà không ngán.
Nghe tiếng lạo xạo khi ăn bánh quy của quạ đen, Sheryl một tay chống cằm, thong thả ung dung nói: “Tiểu Hắc, cậu nghĩ gian phòng này nhiều nhất có thể chứa được bao nhiêu người thì sẽ trở nên chật chội?”
Cậu vừa nói xong lời này chưa đến vài giây, “Cạch” một tiếng, tay nắm cửa phòng nghỉ bỗng bị ai đó từ bên ngoài mở ra.
0 Nhận xét