Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 29

Ánh mắt Arnold lập tức lạnh đi nhưng rất nhanh lại cười rộ lên.

Hàng mi dài của hắn ta khẽ lay động như đang tự hỏi gì đó: “Thật vậy sao...” Hắn ta nói, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay của Sheryl: “Nhưng nghe có vẻ cũng không phải là một lần giao dịch có lời.”

Ngay khi hắn ta dứt lời thì cánh cửa phòng nghỉ lại bị xoay mở lần nữa.

Lúc này, người bên ngoài rõ ràng rất vội vàng. Đối phương nhanh chóng xoay tay nắm, một bên mở cửa, một bên cũng không quên lo lắng mở miệng xác nhận: “Sheryl? Sheryl, thầy ở...!”

Cậu ta còn chưa nói dứt câu thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ tại chỗ.

Đồng tử Guy đột ngột co lại.

Trong nháy mắt đó, cậu ta cũng không rõ sự khiếp sợ của bản thân, rốt cuộc là vì nhìn thấy Sheryl đang hư hư thực thực có những cử chỉ thân mật với một gã đàn ông xa lạ, hay là bởi vì cuối cùng đã thấy được khuôn mặt thật dưới chiếc mặt nạ của cậu.

Dù chỉ là một góc nghiêng của sườn mặt, nhưng cũng đã đủ khiến người khác kinh diễm.

Guy đã tưởng tượng rất nhiều lần về dung mạo thật của Sheryl dưới lớp mặt nạ sẽ trông như thế nào, liệu gương mặt đó đẹp đẽ hay xấu xí, là bóng loáng lành lặn hay phủ kín bởi những vết sẹo dữ tợn.

Cậu ta cũng đã hình dung vô số lần về cảnh tượng khi Sheryl tháo bỏ mặt nạ. Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ ở trong tình huống như thế này, không có bất kỳ một dấu hiệu báo trước nào mà đột ngột nhìn thấy khuôn mặt thật của cậu.

Guy không thể diễn tả nổi cảm xúc của mình lúc này là như thế nào.

Cậu ta chỉ có thể cảm nhận được tim mình đang đập vô cùng vô cùng nhanh, một cảm xúc mãnh liệt không thể gọi tên cuộn trào trên đầu quả tim của cậu ta.

Cảm xúc dày đặc giống như những hạt giống tình cảm được gieo trồng trên cánh đồng hoang vu, vốn nên chậm rãi lớn lên dưới ánh mặt trời ấm áp và cơn mưa rào mát mẻ, nhưng lại đột ngột bị một vẻ đẹp đập vào mắt dẫn đến điên cuồng trồi lên.

Sheryl thu hồi tay, đứng thẳng người, nhìn về phía Guy vẫn còn đứng ở cửa.

Thiếu niên mái tóc có hơi rối bù, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi tinh mịn, một thân áo bành tô từng được mặc cẩn thận thỏa đáng nay đã nhăn nhúm bởi những vết uốn gấp không đồng đều, cúc áo phía bên phải còn rơi mất một cái.

Cho dù không cần sử dụng đến năng lực toàn tri, Sheryl cũng có thể nhìn ra, thiếu niên này hẳn đã phí không ít sức lực để xuyên qua đám đông xô đẩy hỗn loạn đuổi thẳng một đường đến đây.

Những cái khác tạm thời không nói đến, nhưng việc đối phương vội vội vàng vàng từ trong đại sảnh hỗn loạn tìm tới nơi này ít nhiều cũng xuất phát từ một loại lo lắng chân thành. Mặc dù đối với Sheryl mà nói, sự lo lắng ấy không thực sự cần thiết.

Tuy nhiên, sự chân thành nhiệt tình không trộn lẫn bất kỳ mưu tính vụ lợi nào của thiếu niên, nhìn chung vẫn rất đáng quý.

Cho nên, giây tiếp theo, khóe môi Sheryl khẽ nhếch lên, đáp lại câu nói còn đang dang dở của Guy: “Tôi ở bên trong.”

Giọng nói của cậu mang theo chút lười biếng nhàn nhạt, ngữ điệu pha lẫn sự trêu chọc nhẹ nhàng, truyền đến màng tai Guy, như thể có một sợi tơ nhện quấn quanh vành tai cào loạn khiến nó trở nên nhột nhột.

Vành tai Guy ngay lập tức đỏ bừng lên, trong nháy mắt Sheryl nhìn thẳng vào liền như thể bị bỏng mà quay mặt đi nơi khác.

Nhưng rất nhanh, chỉ một giây sau, như nhớ ra điều gì, cậu ta lập tức tiến lên trước, đôi mắt mang theo một chút địch ý, vẻ mặt đề phòng nhìn thẳng vào Arnold: “Ngươi là ai?”

Người này cố tình che giấu thân phận, dùng gương mặt của người khác trà trộn vào đêm Đại dạ hội, rõ ràng là có âm mưu nào đó. Hơn nữa, gương mặt của hắn ta khiến Guy cảm thấy có chút quen thuộc, như thể đã gặp qua ở đâu đó.

Guy bắt đầu lục lọi gương mặt này ở trong trí nhớ.

Arnold chỉ hơi nhíu mày trong chốc lát, cũng không trả lời Guy, mà đứng thẳng người lên, không mặn không nhạt nói một câu: “Xem ra ta hẳn là nên khóa cửa lại.”

Nghe được lời này của Arnold, sự đề phòng trong mắt Guy tức khắc càng trở nên sâu hơn. Cậu ta lại tiến gần thêm hai bước về phía Sheryl, vừa định mở miệng nói chuyện thì từ ngoài cửa đột nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân gấp gáp.

Sau đó, lại một người nữa xuất hiện. Đó là Willl đã đuổi theo Guy đến đây.

Thoạt nhìn Willl có vẻ còn nhếch nhác hơn cả Guy, bất kể là tóc hay quần áo của cậu ta đều rối bù cả lên, cà vạt trên áo sơ mi không biết bị ai xé rách, phía bên phải cằm còn có một vết xước nhỏ.

Bởi vì vội vã đuổi theo, hơi thở của cậu ta có chút dồn dập, thời điểm tới đây còn đặt tay lên khung cửa để cố gắng ổn định lại hơi thở hỗn loạn: “Guy, cậu đừng...”

Nhưng cũng giống như tình cảnh vừa rồi của Guy, câu tiếp theo của Will không thể nói xong, khi cậu ta nhìn thấy Sheryl, lời nói liền mắc kẹt trong cổ họng.

Sheryl nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của quạ đen béo, rồi thản nhiên nói: “Người thứ ba.”

Guy theo bản năng hỏi: “Cái gì thứ ba cơ?”

Cậu ta vừa dứt lời, phía sau Will liền vang lên giọng nói của Augsger: “Sao không đi vào trong mà lại đứng chặn ở cửa?”

Augsger đặt hai tay lên vai Will, dùng vài phần sức lực đẩy cậu ta tiến thêm vài bước về phía trước.

Mà sau lưng hắn, tiếp bối đi vào trong…

Còn có Công Tước Anovin.

Quạ đen béo bay lên trên vai Sheryl, nó đảo mắt nhìn bộ dáng đồng thời ngẩn người ra vì nhìn thấy khuôn mặt Sheryl của Augsger và Anovin, rồi lại quay sang nhìn ba người khác. Cuối cùng, thì thầm ở bên tai Sheryl: “Sheryl, là năm người!”

Nó hiển nhiên không quên câu hỏi của Sheryl trước khi có đám người tiến vào phòng nghỉ: “Nhiều nhất có thể chứa năm người cùng lúc, thì sẽ rất chật chội.”

Nó vui vẻ trả lời.

Trong căn phòng tĩnh lặng vì không có người nào nói chuyện, tiếng kêu "oa oa oa oa oa" của con quạ đen vang lên vô cùng rõ ràng.

Nghe thấy một tràng tiếng kêu ngắn này, Arnold cách Sheryl gần nhất nhìn vào con quạ đen đang mặc lễ phục, hơi nheo mắt, như suy tư gì đó.

Quạ đen trong Ma pháp Hắc ám thường là biểu tượng của cái chết và sự hủy diệt, nhưng trong những truyền thuyết xa xưa, chúng được coi là sứ giả của Thần Chủ.

Chúng có được năng lực tiên tri, mang theo tri thức thần bí, đồng thời đại diện cho sự giác ngộ và thông tuệ.

Dù Arnold không sử dụng Thần thuật Hắc ám, nhưng Erwes trong cặp song sinh vẫn luôn dùng Hắc Ma Pháp.

Arnold đã từng thấy qua không ít quạ đen. Nhưng tất cả chúng cũng không có linh tính gì đặc biệt, duy chỉ có con quạ đen này, khiến hắn ta cảm thấy nó sở hữu trí tuệ và tư duy tương đương với con người.

Cho nên thật ra là bởi vì có quan hệ đến chính Ma Kính ư… 

Ánh mắt của Arnold nhìn về phía con quạ đen trở nên sâu thẳm hơn một chút.

Con quạ béo theo bản năng run rẩy, khó hiểu mà cảm nhận một luồng khí tức lạnh thấu xương.

Sheryl liếc mắt nhìn Arnold, rồi dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve trấn an đầu nhỏ của quạ đen béo một chút, ý bảo nó tiếp tục ăn bánh là được: “Tiếp tục ăn đi.”

Giọng nói của cậu không nhẹ không nặng, nhưng có một loại nhu hoà xen lẫn thong thả ung dung nhàn nhạt, không quá rõ ràng.

Nghe thấy lời này, Augsger cùng Anovin đứng ở phía sau Will cũng nhanh chóng thu liễm sự ngạc nhiên và kinh diễm khi đột nhiên nhìn thấy dung mạo thật của Sheryl.

Anovin nhớ lại thời điểm ở tiệm bánh ngọt lúc trước, nơi mà hắn ta lần đầu tiên chính thức gặp mặt Sheryl, cũng là lần đầu tiên hắn ta bắt đầu tò mò về vẻ ngoài của một người.

Lúc đó trong đầu Anovin đã vẽ ra vô số hình ảnh về khuôn mặt thật của Sheryl, nhưng không một bức chân dung nào trong trí tưởng tượng của hắn ta có thể tương xứng với khí chất thần bí đặc biệt, chính tà khó phân của người trước mặt.

Hiện tại, khi ngoài ý muốn được tận mắt nhìn thấy vẻ ngoài thật sự dưới lớp mặt nạ của vị Chiêm tinh Thuật sĩ tóc đen này, dung mạo quá sức nùng diễm điệt lệ giống như một bức tranh sơn dầu đậm chất nghệ thuật, cho dù đối phương không làm gì cả, chỉ cần lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng khiến người khác liếc mắt một cái liền lưu lại dấu ấn khắc sâu lại nặng nề trong tâm trí.

Anovin nghĩ đến bản thân vì buổi Đại dạ hội này mà đã cố ý tiến hành một lần chiêm tinh, tinh điểm bị vô số tinh tuyến đan xen giao triền, rõ ràng ở trung tâm của gió lốc, dẫn đến tranh chấp, nhưng lại dửng dưng chẳng để ý đến ai.

Hắn ta cảnh báo người khác không được tiếp cận với tinh điểm đó.

Kết quả giờ phút này, trong một gian phòng nghỉ không tính là rộng rãi, trong nháy mắt khi hắn ta nhìn thấy chân dung của đối phương, chính bản thân Anovin cũng không nói rõ, hắn ta có phải hay không cũng đã trở thành một trong vô số những tinh tuyến bao quanh Sheryl.

So với Anovin đang yên lặng chìm trong suy nghĩ, biểu hiện của Augsger lại càng trực tiếp hơn. Sau khi thoáng rút tay khỏi vai Will, hắn ta nhanh chóng tiến lên phía trước, khiến cho toàn bộ cơ thể bản thân hoàn chỉnh hiện ra trong tầm mắt của Sheryl.

Nhìn về phía Sheryl bởi vì động tác này của hắn ta mà ngẩng đầu lên, khóe miệng Augsger khẽ nhếch, nở một nụ cười vô cùng xán lạn rực rỡ với vị Chiêm tinh Thuật sĩ xinh đẹp ở trước mặt.

“Thật không ngờ đây mới chính là kinh hỷ lớn nhất.” Augsger nói, một chút cũng không hề ngần ngại, thoải mái lại hào phóng biểu đạt sự hứng thú của mình.

Sau khi nói xong những lời này, Augsger thuộc về phái hành động lập tức tiến về phía trước, đứng ở bên cạnh Sheryl.

Cơ thể hắn ta hơi hơi cúi xuống, hướng mặt lại gần Sheryl, hiển nhiên là muốn nhìn kỹ hơn từng nét trên khuôn mặt của cậu.

Anovin đứng ở một bên thấy thế, hàng mày tuấn tú không khỏi cau lại: “Augsger.”

Hắn ta kêu tên của Augsger, trong giọng nói vẫn luôn mang theo sự điềm đạm nay lại ẩn chứa thêm vài phần cảnh cáo.

Tuy nhiên, Augsger hoàn toàn phớt lờ đối phương, tiếp tục tiến lại gần Sheryl.

Vị Thân Vương này kế thừa huyết thống thuần túy nhất của Vương Quốc Isea, ngũ quan thâm thúy mà sắc bén, mái tóc dài màu trắng xoã tung ở sau người, lộ ra những vật trang sức bằng vàng phức tạp lộng lẫy trên làn da nơi cổ, vai và cánh tay, 

Có lẽ vì bộ dáng cao quý lại có vài phần hoang dã này, khiến động tác không ngừng tiến sát về phía trước của hắn ta, thoạt nhìn giống như một dã thú vừa phát hiện ra con mồi, ánh mắt chăm chú đầy tính toán và thèm khát.

Nhưng Sheryl chỉ khẽ nhướng mày, không hề có ý lùi bước, mang theo vẻ tùy ý thản nhiên lại thong dong.

Cũng chính vì vậy, cảnh tượng lần này lại càng giống một con chó sói đang không ngừng thử thăm dò và tiếp cận chủ nhân.

Thời điểm chỉ còn cách Sheryl khoảng nửa cánh tay, Augsger dừng lại, đồng tử dã thú trời sinh không chút xê dịch nhìn thẳng vào cậu, tinh tế đánh giá ngũ quan của Sheryl.

Sau một lúc, Augsger cười nói: “Trách không được cậu phải đeo mặt nạ.” Hắn ta đứng thẳng người dậy, nửa đùa giỡn nói: “Nếu là ở Vương quốc Isea của chúng tôi, chắc chắn sẽ bị người khác tranh giành để đưa về làm bạn lữ.”

Lời nói này chưa kịp dứt thì Guy đã nhíu mày lập tức phản bác: “Cái gì mà tranh giành đưa về. Đạo sư lợi hại như vậy, ai dám có cái có cái loại tâm tư đó chứ? Cũng không xem thử bản thân có thực lực hay không.”

Đây là lần đầu tiên Guy gọi Sheryl là “Đạo sư”, trong lời nói đều thể hiện rõ sự bảo vệ và công nhận thực lực của đối phương.

Đều là học sinh của Sheryl, Will cũng hiếm có mà gật đầu đồng ý.

Anovin vẫn luôn không nói gì liếc nhìn Guy một cái, ánh mắt chuyển hướng dừng lại trên khuôn mặt Sheryl vài giây, rồi mới quay sang nhìn về phía Arnold - người vốn không nên xuất hiện ở nơi này.

Nhìn vị Thân Vương của Vương quốc Aireland ngụy trang thành Brook, ánh mắt Anovin lạnh lùng, chỉ là giọng điệu vẫn khá trầm thấp: “Với việc các hạ cải trang thành thợ thương trang phục của Bretlinton quốc, tôi hẳn là có đầy đủ lý do để hoài nghi rằng sự hỗn loạn ở buổi vũ hội này là do ngài gây ra?”

Arnold khẽ mỉm cười, giống như không hiểu Anovin đang có ý gì, đáp lại một cách điềm nhiên: “Tôi chỉ là muốn thưởng thức Đại vũ hội Garcia một chút.”

“Phải không?” Anovin cũng nhếch môi cười lên, sự lạnh lẽo trong đáy mắt càng ngày càng sâu: “Tôi còn tưởng rằng đây là Aireland quốc đang tuyên chiến với Bretlinton.”

“Đây đúng là một hiểu lầm.” Arnold thong dong thản nhiên giải thích một câu: “Hôm nay chỉ là hành động cá nhân của tôi mà thôi.”

Guy lạnh lùng a một tiếng.

Cậu đã bảo sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy, hoá ra là Thân Vương của Vương quốc Aireland.

Cậu ta vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng khi tiến vào gian phòng nghỉ.

Dù rằng cảnh tượng lúc đó có vẻ như là Sheryl đang chiếm thế thượng phong, nhưng hai người ở gần nhau như vậy, rõ ràng là vị Thân Vương Aireland này có tâm tư không mấy tốt lành.

Hơn nữa, cho dù cậu ta không mấy quan tâm thế cục hiện tại, cũng hiểu rằng vị Thân Vương này ngụy trang thân phận để đến đây chắc chắn không phải không có mục đích riêng.

Sheryl nhìn qua bộ dáng ngươi một câu ta một câu của nhóm người, một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình.

Mà hành động ngồi xuống này, liền đối mặt với sự chú ý từ cả năm người.

Sheryl dựa lưng vào ghế, đón nhận tầm mắt của năm người xung quanh, dù bận rộn vẫn ung dung nói: “Hỗn loạn ở bên ngoài cơ bản đã ổn định, các người tiếp tục ở đây không thấy chật chội sao?”

Guy không chút suy nghĩ, lập tức thốt lên: “Không cảm thấy.”

Sheryl ngước mắt liếc về phía cậu ta.

Vành tai chôn dưới lọn tóc đen của Guy bỗng chốc ửng đỏ, chỉ cảm thấy cái liếc xéo của Sheryl giống như một mũi kim thật nhỏ, nhẹ nhàng châm một cái vào đầu quả tim của cậu ta.

Guy vội vàng che giấu bằng cách khẽ ho vài tiếng.

Will liếc nhìn Guy một cái, sau đó lên tiếng: “Tôi đi theo Guy.” 

Ý tứ trong câu rất đơn giản, nếu Guy không đi, cậu ta cũng sẽ không đi.

Nghe được lời này, môi mỏng của Guy khẽ mím lại, sau khi vệt đỏ ửng bên tai dần biến mất, ánh mắt nhìn về phía Will mơ hồ có thêm một chút lạnh lẽo.

Cậu ta không tin rằng Will muốn ở lại chỉ bởi vì lý do này.

Còn Augsger, sau khi nhìn quanh một vòng, liền thản nhiên trợn mắt nói dối: “Tôi cảm thấy vẫn còn khá rộng rãi, không hề chật chội.”

Anovin hơi hơi đỡ trán, khẽ thở dài một hơi.

Loại tình huống ngay lúc này, vừa nằm ngoài dự đoán của hắn ta, nhưng cũng nằm trong dự kiến.

Hắn ta rời mắt khỏi Sheryl, lại lần nữa quay sang nhìn về phía Arnold: “Mặc dù không mấy hoan nghênh, nhưng dù sao vẫn là khách quý lặn lội đường xa mà đến. Mời các hạ đi cùng ta đến gặp Vương Hậu Syo.”

Thời điểm khi nói đến nửa câu sau, ngữ khí của hắn ta có chút dịu lại, nhưng trong vẻ sắc bén lóe lên trong đôi mắt xanh thẳm ngày càng sâu.

Arnold không mấy ngoài ý muốn, đáp lại: “Có vẻ như nếu tôi không đi thì sẽ khó mà rời khỏi buổi yến tiệc này.”

Nói đến đây, hắn ta hơi hơi tạm ngừng một chút, như thể vừa nghĩ ra điều gì. Sau khi nhìn thoáng qua Augsger mới không nhanh không chậm tiếp tục: “Chỉ là nếu các hạ của Isea quốc cũng ở đây, không bằng cùng đi gặp Vương Hậu mỹ lệ để ôn chuyện?”

Augsger nghe vậy, nhướng mày vừa định lên tiếng nói chuyện, nhưng Anovin đã mở miệng: “Đây là điều tất nhiên, Vương quốc Bretlinton luôn đối đãi công bằng với mọi khách quý từ các nước láng giềng, tuyệt đối sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.”

Trên thực tế, Anovin vốn dĩ cũng không có ý định để Augsger ở lại nơi này.

Đối với Anovin mà nói, việc Arnold bất ngờ xuất hiện trong gian phòng nghỉ của Sheryl cũng đã đủ khiến hắn ta cảnh giác. Đối phương đến đây vì Ma Kính, lại trong lúc hỗn loạn xuất hiện trong phòng nghỉ của Sheryl, đây chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.

Đã đến mức này, Anovin tất nhiên không có khả năng cho rằng Sheryl chỉ đơn giản là một Chiêm tinh Thuật sĩ được Vương Hậu Syo thiên vị nữa.

Tuy rằng hắn ta hiểu rõ Vương Hậu không hoàn toàn tin tưởng mình, nhưng sau buổi Đại dạ hội này, hắn ta vẫn cần phải đơn độc đánh cờ với Vương Hậu, bàn bạc một chút về vị Chiêm tinh sư với dung mạo dụ hoặc nhân tâm này.

Đến thời điểm bây giờ, bất kể vì lý do gì, hai vị Thân Vương nước láng giềng đều không nên tiếp tục ở lại trong phòng nghỉ này.

Còn về Will và Guy…

Anovin đưa mắt nhìn về phía hai người này, trong mắt loé lên một chút suy tư.

Nhận thấy ý định của Anovin, Guy ngay lập tức bày tỏ thái độ: “Em muốn ở lại đây.”

Ngay từ đầu, cậu ta đã không hề có hứng thú tham gia Đại vũ hội Garcia. Điều khiến cậu ta mong đợi chính là sự hiện diện của Sheryl.

Sheryl đang ở trong gian phòng nghỉ này, thời điểm cậu ta còn chưa đi vào thì không tính, nhưng đã vào đây thì tất nhiên Guy sẽ không nghĩ đến việc rời đi.

Chỉ là trong lòng Guy nghĩ rất tốt, những lời này còn chưa kịp nói ra, một luồng khí lạnh thấu xương mang theo mùi máu tanh hỗn loạn đột ngột tràn vào từ cửa.

Trong nháy mắt đó, ngoại trừ Sheryl đã sớm biết trước, tất cả đều theo bản năng nhìn về phía cửa.

Lisenvine đang đứng đó, dáng người uy nghi đĩnh đạc ẩn dưới bóng tối của cánh cửa.

Trên tay hắn là thanh kiếm kỵ sĩ nhuốm đầy máu tươi, quân trang màu đen có những vệt máu lớn lớn bé bé khác nhau, ở dưới khóe môi phía bên phải cũng để lại một vệt máu.

Ánh mắt lạnh lùng của Lisenvine quét qua căn phòng. Biểu cảm trên khuôn mặt tuấn mỹ tuy rằng cũng không có nhiều thay đổi, nhưng đôi mắt nhạt màu sắc bén của hắn cùng với lưỡi kiếm đang nhỏ máu đều không ngừng tỏa ra hàn quang chết chóc.

Tầm mắt Arnold dừng lại trên thanh kiếm kỵ sĩ dính đầy máu tươi của Lisenvine trong vài giây, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng, mang theo một chút tiếc nuối, nói: “Quả nhiên lại thất bại.”

Cho dù lần này kế hoạch của Arnold vô cùng kín đáo, lực lượng của kiếm sĩ cải tạo ẩn nấp trong chỗ tối cũng đủ mạnh mẽ, nhưng cuối cùng vẫn phải chết dưới lưỡi kiếm của Lisenvine.

Xem ra hắn ta nên đánh giá lại thực lực của đối phương thêm lần nữa.

Anovin nhìn Arnold với ánh mắt càng sâu thẳm hơn: “Về chuyện hôm nay, Vương Hậu sẽ có một cuộc trò chuyện thật tốt với các hạ.”

Arnold chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, không đáp lại.

Mà Lisenvine từ đầu đến cuối cũng không để ý đến bất kỳ ai trong phòng, dù đó là Arnold, Anovin, hay là ba người khác, đều không được hắn chú ý tới.

Trong mắt hắn, bọn họ đều là những kẻ không đáng để quan tâm, cho nên lời nói của bọn họ cũng không đọng lại trong đầu. Đối với những tồn tại không quan trọng, ngay cả một chút chú ý cũng không cần thiết.

Anovin thật ra đã sớm quen với thái độ này của Lisenvine, hắn ta nhìn thoáng qua thanh kiếm kỵ sĩ nhuốm máu rồi lấy ra một chiếc khăn tay, đặt lên trên bồn rửa mặt.

Cuối cùng, hắn ta mới quay sang nhìn về phía Arnold và Augsger, hai vị Thân Vương của nước láng giềng.

“Các hạ Arnold của Vương Quốc Aireland, và người bạn thân ái của tôi, Augsger, đã đến lúc chúng ta phải rời đi.”

Augsger vẫy vẫy tay: "Tuy rằng rất tiếc, nhưng với tình hình hiện tại, có vẻ như tôi không còn lựa chọn nào khác." Nói rồi, hắn ta cúi người xuống, thì thầm bên tai Sheryl: “Lần sau gặp.”

Ngay lúc đó, một tia hàn ý sắc bén từ ánh mắt Lisenvine thẳng tắp bắn về phía Augsger.

Augsger chỉ nhướng mày, không hề phản ứng lại. Chỉ là thời điểm hắn ta rời khỏi gian phòng nghỉ cùng Anovin và Arnold, sau khi lướt qua bên người Lisenvine, hắn ta lại giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Sheryl.

“Đúng rồi, bánh quy vị caramel ăn rất ngon." Khóe môi hắn ta nhếch lên một cách vui vẻ, sau khi để lại những lời này mới không nhanh không chậm rời khỏi căn phòng.

Sau khi Công tước Anovin của Bretlinton và hai vị Thân Vương của nước láng giềng rời đi, trong căn phòng nghỉ ngoại trừ Sheryl và Lisenvine, cũng chỉ dư lại Guy và Will.

Guy vẫn đứng ở chỗ cũ, không có chút ý định rời đi nào, giống như những gì cậu ta đã nói từ trước.

Guy không đi, tất nhiên Will cũng lựa chọn ở lại.

Sheryl chỉ nhàn nhạt quét qua khuôn mặt của hai người họ một cái, cuối cùng nhìn về phía Guy: “Các cậu cũng ra ngoài đi.”

Nghe thấy vậy, Guy còn định nói gì đó, nhưng sau khi chạm phải tầm mắt của Sheryl, cuối cùng cậu ta cũng đành lựa chọn nghe lời.

Will nhìn Sheryl, rồi lại nhìn lướt qua Guy, im lặng vài giây, rồi nhấc chân theo sau.

Sau khi hai người họ rời khỏi phòng nghỉ, Lisenvine đóng cửa lại. Hắn đi đến trước bồn rửa mặt, yên lặng không nói gì bắt đầu lau chùi thanh trường kiếm nhiễm đầy máu tươi của mình.

Lisenvine không nói lời nào, Sheryl cũng không có ý định phá vỡ sự im lặng, mà ở trong gian phòng nghỉ thanh tịnh này, tiếp tục nhấm nháp ly rượu Martini được trang trí thêm bởi anh đào và một lát chanh.

Bởi vì đã để được một khoảng thời gian, một phần nước ép từ quả anh đào và lát chanh hòa tan vào rượu, khiến cho ly cocktail vốn có vị ngọt thanh lại nhiều thêm một chút mùi vị chua nhẹ.

Thời điểm Sheryl uống vào trong miệng, vị chua ngọt nhẹ nhàng lan tỏa rồi đọng lại nơi đầu lưỡi, cậu hơi hơi nheo mắt, vô cùng hài lòng với hương vị này.

Nước trong bồn rửa róc rách chảy, Lisenvine dùng khăn tay của mình lau sạch thanh trường kiếm, rồi đưa nó vào vỏ kiếm đen nhánh.

Làm xem tất cả những thứ này, hắn mới xoay người nhìn về phía Sheryl.

Sheryl đặt ly rượu trong suốt xuống, hơi nâng mắt lên, một tay chống cằm, hơi hơi nghiêng đầu nói: “Tốc độ khá nhanh đấy.”

Bởi vì vừa uống rượu xong, đôi môi của cậu trông càng thêm mềm mại và căng mọng hơn bình thường. Dưới ánh nến chiếu rọi, phảng phất như được phủ lên một tầng ánh sáng mờ ảo lại ẩm ướt, tựa như một bông hoa ngày xuân hút đẫm sương, khi cậu nói chuyện, cánh môi hơi hơi mấp máy, tạo nên một vẻ mê hoặc trăng thanh gió mát.

Tầm mắt Lisenvine vô thức dừng lại trên đôi môi của đối phương.

Chú ý tới nơi dừng mắt của Lisenvine, khóe mắt và đuôi lông mày của Sheryl nổi lên một chút hứng thú.

Trong thế giới xa lạ này, Thần Quang Minh tối cao là biểu tượng của sự thánh khiết và trong sạch. Ngài yêu thương thế nhân, trong mắt Ngài, tất cả chúng sinh đều bình đẳng.

Ngài vô tư lại công bằng, tuyệt đối không thiên vị cũng sẽ không sinh ra cảm xúc cá nhân với bất kỳ ai. Ngài nhân từ, thiện lương nhưng đồng thời cũng lạnh lùng đạm mạc, không có tình cảm thật sự, không sinh ra bất kỳ sự ghen tị nào.

Trên thế gian này, không ai có thể chạm đến trái tim ngài, không ai có thể được vị Thần Minh chí cao vô thượng chân chính khắc sâu vào tâm trí.

Tuy nhiên ngay khi Thần Quang Minh lựa chọn để bản thể ngủ say, và tự phân tách linh hồn của mình thành ba hóa thân có nhục thể tách biệt, cũng có nghĩa là những hóa thân này sẽ có được cảm xúc giống như con người, và cũng có thể động lòng.

Mặc dù nhận thức về tình cảm của các hóa thân này càng chậm hơn so với con người bình thường, nhưng họ cũng đã không còn là bất khả chiến bại.

Sheryl suy nghĩ trong lòng.

Thần Quang Minh đã phân tách linh hồn thành ba hóa thân. Hiện tại cậu chỉ mới có được máu huyết của một hóa thân, trong khi độ khó khăn của hai hóa thân còn lại còn cao hơn nhiều so với Lisenvine.

Lisenvine là hoá thân thuộc về trận doanh "Ác", là một lưỡi đao sắc bén, mà đao luôn đi kèm với huyết tinh và sự giết chóc.

Hắn thu hoạch mạng sống của mục tiêu nhiệm vụ, đồng thời trong quá trình đó cũng chịu tổn thương một mức độ nhất định.

Bản thân hắn không quá để ý về việc bị thương, cũng càng không bận tâm đến việc đổ máu, vì thế vào đêm đó ở thị trấn nhỏ Werner, sau khi giao chiến với Lisenvine, Sheryl mới có thể nương danh nghĩa trả thù, thuận lý thành chương sử dụng thần lực của bản thân hóa thành lông vũ, dễ dàng lấy đi máu của đối phương.

Tuy nhiên, những chiêu thức và phương pháp đồng dạng này không thể áp dụng với hai hóa thân còn lại.

Vị kia ở dưới Thâm Lam Chi Hải, bởi vì tác động của môi trường, tộc đàn dưới đáy biển sâu và nhiều nhân tố khác nên có thể chất rất đặc thù, máu huyết cũng không dễ lấy đi.

Cái khó này, không chỉ về mặt sinh lý, mà còn cả mặt tinh thần.

Mà về phần hóa thân trong rừng rậm Vô Vọng Hư, so sánh với vị kia ở Tham Lam Chi Hải, tuy không có trở ngại gì ở bên ngoài, nhưng bởi vì hóa thân này thuộc về trận doanh "Thiện", cho nên cũng là tồn tại tiếp cận gần nhất với bản thể của Quang Minh Thần.

Mặc dù hắn không phải là thánh thể, nhưng lại được bảo vệ bởi thánh quang.

Thánh quang này không thể thấy được bằng mắt thường, nhưng sẽ đẩy lùi những kẻ mang ý đồ xấu hoặc có tà niệm tiếp cận, tạo nên một loại bài xích của thiên nhiên. 

Điều này giúp hắn tránh được rất nhiều nguy hiểm, như thể chồng thêm một tầng "buff may mắn" bảo vệ. Bất kể đi đến nơi nào, hắn cũng có thể gặp được những thứ tốt đẹp.

Dưới sự bảo hộ của tầng thánh quang này, dù hóa thân có bị thương ngoài ý muốn, thì vết thương cũng sẽ lấy tốc độ cực nhanh mà lành lại.

Vì vậy nếu muốn dùng lông vũ để lấy máu huyết của hắn, dưới sức mạnh bài xích tự nhiên từ tầng thánh quang kia, chỉ e rằng khi Sheryl vừa động thủ, vết thương của đối phương đã khép lại.

Ba hóa thân, ba loại trận doanh, cũng đồng thời cũng đại diện cho ba loại năng lực.

Lisenvine thuộc về phe "Ác" của đại lục Lan Âu, sở hữu sức mạnh vũ lực tuyệt đối.

Vị hoá thân trong rừng rậm Vô Vọng Hư thuộc về "Thiện", sở hữu nhân hòa* tuyệt đối.

(Kiểu như được mọi người yêu mến…?)

Còn về hóa thân trong Thâm Lam Chi Hải thuộc về phe hỗn độn trung lập, có được quyền thế tuyệt đối.

Ba hóa thân cùng ba loại năng lực tương ứng này đều đang ở giai đoạn trưởng thành. Nhưng bất kể là loại năng lực nào, sau khi đạt đến cực hạn, đều có thể trở thành chúa tể của các lĩnh vực.

Quay lại vấn đề chính.

Bởi vì năng lực của ba hóa thân khác nhau, nếu Sheryl muốn lấy được máu từ hai hóa thân còn lại của Quang Minh Thần, thì không thể sử dụng cách trực tiếp giống như khi lấy máu của Lisenvine, lấy chiến đấu bắt đầu, lại lấy giết chóc kết thúc.

Vũ lực là cách đơn giản nhất, cũng là cách trực tiếp có hiệu quả nhất, nhưng loại phương pháp này cũng chỉ có thể áp dụng cho Lisenvine đại biểu cho sức mạnh.

Vì vậy, với hai hóa thân còn lại, Sheryl cần phải có một phương pháp khác khéo léo hơn.

Dù rằng cậu không nhất định phải cần máu của các hóa thân vẫn có thể phá giải hạn chế của Ma Kính, nhưng điều này đòi hỏi hao phí nhiều thời gian hơn.

Đối với Sheryl mà nói, dưới tình huống đã biết có lối tắt để đi, thì cậu tất nhiên sẽ lựa chọn con đường càng nhanh hơn kia.

Tuy rằng con đường này đồng nghĩa với vô vàn nguy hiểm.

Nhưng đối với một người mỗi ngày vào buổi sáng chỉ có thể ở trong gương như Sheryl, loại nguy hiểm này lại càng thú vị.

Ngay từ buổi tối lấy được máu của Lisenvine, Sheryl cũng đã bước đầu có ý tưởng về việc thu hoạch máu từ hai hóa thân còn lại của Quang Minh Thần.

Giờ phút này, nhìn vào Lisenvine, một trong những hóa thân linh hồn của Quang Minh Thần, Sheryl chuẩn bị thực hiện bước xác nhận cuối cùng.

Cậu đứng lên, tiến tới gần Lisenvine.

Đối diện với sự tiếp cận của Sheryl, Lisenvine không động đậy, cũng không nói gì, chỉ lặng im mà đứng tại chỗ, nhìn Sheryl bước từng bước một về phía mình.

Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng một nắm tay nhỏ, Sheryl dừng lại.

Cậu nâng mí mắt lên, nhìn vào Lisenvine đang gần trong gang tấc.

Mà Lisenvine, cũng lẳng lặng nhìn cậu chăm chú.

Sheryl không thể nhìn thấy được chút biến hoá cảm xúc rõ ràng nào trong đôi mắt của Lisenvine.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là trong sâu thẳm đáy mắt của đối phương không có chút gợn sóng nào.

Sheryl hơi híp mắt, đồng tử hồ ly kim sắc dưới ánh sáng màu cam lưu chuyển ra chút u quang, trực tiếp đọc ra suy nghĩ của Lisenvine: “Anh đang chờ tôi làm cái gì đó.”

Môi của Lisenvine khẽ động, thừa nhận: “Đúng vậy.”

Sheryl nhẹ nhàng cười rộ lên, như vậy việc này cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.

Cậu cần phải nghiệm chứng lại một thứ với hóa thân của Thần Quang Minh, mà Lisenvine cũng đồng dạng muốn để cậu xác nhận hoặc chứng minh điều gì đó.

“Một khi đã như vậy...”

Sheryl vươn tay, đặt lòng bàn tay lên sau gáy của Lisenvine.

Lisenvine mím môi chặt lại, kiềm chế bản năng phản kích.

Sheryl nhìn hắn: “Cúi đầu.”

Khi nói chuyện, tay cậu cũng dùng thêm một chút lực.

Lisenvine thuận theo lực đạo này cúi người xuống, mà sau khi hắn cúi đầu, Sheryl cũng tiến tới gần hơn.

Lisenvine nhìn đôi môi của thiếu niên với mái tóc đen trước mặt càng lúc càng gần với môi mình, hắn còn tưởng rằng đối phương sẽ chạm vào môi hắn.

Nhưng giây tiếp theo…

Sheryl phát ra một tiếng cười cực nhẹ, sau đó hôn lên vết thương ở khóe môi của Lisenvine.


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau

Tui vừa mới thử cập nhật quảng cáo lên, không biết đã hiện chưa, mấy bồ đọc truyện thỉnh thoảng giả bộ trượt tay ấn vào quảng cáo ủng hộ tui nghenn, tại quảng cáo click mới tính phí chứ để không nó hổng có ngàn nào kkk.