Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết
Chương 30
Trong nháy mắt, thân thể Lisenvine bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Xúc cảm mềm mại dừng lại trên miệng vết thương ở khóe môi, mang theo một chút ấm áp lại ẩm ướt, phảng phất chút hương say của rượu, ở nơi tiếp xúc ẩn ẩn thấm vào miệng vết thương, kéo theo một tia đau đớn nhỏ bé mơ hồ.
Trong chút đau đớn hỗn loạn như thể bị một lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng cắt qua lại khó hiểu mà mang theo chút ngứa ngáy.
Cảm giác tê dại kỳ lạ như một dòng điện lưu nhanh chóng chạy dọc khắp cơ thể, từ miệng vết thương lan tràn một cách bừa bãi, xuôi theo tứ chi và xương cốt, trong chớp mắt khiến Lisenvine đột nhiên có chút run rẩy nhỏ mà trước đây chưa từng trải qua.
Hàng mi của hắn khẽ rung động, Lisenvine theo bản năng rũ mắt nhìn về phía thiếu niên tóc đen đang nhẹ nhàng dán môi mình vào miệng vết thương của hắn.
Trong khoảng cách gần như vậy, hắn cảm nhận được một hương thơm lạnh lẽo tỏa ra từ trên người đối phương, giống như một loại tro tàn rất độc đáo, phảng phất như có thể cắn nuốt cả tinh vân sương mù trong đêm tối.
Mùi hương không quá mãnh liệt, nhưng lại vô cùng có cảm giác tồn tại.
Như thể mây khói tràn vào trong cổ họng, khiến yết hầu trở nên khô khốc.
Ngoài ra còn có mùi men say của rượu rất nhẹ nhàng.
Là hương vị từ ly Martini.
Hầu kết của Lisenvine không nhịn được mà hơi lăn lộn một chút.
Từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy rất rõ từng sợi lông mi mảnh dài của Sheryl, chúng tựa như những cánh bướm giương cánh chuẩn bị bay lượn, khi gió đêm thổi tới, nhanh chóng rời đi, tạo ra những rung động rất nhỏ trên đầu quả tim.
Ánh mắt Lisenvine hơi thay đổi, đồng tử hổ phách hiện lên những gợn sóng tối tăm mơ hồ.
Sheryl lúc này cũng đã kéo ra một chút khoảng cách, nhưng bàn tay cậu vẫn còn đặt trên gáy của Lisenvine, lòng bàn tay dán trên những sợi tóc mềm mại.
Mái tóc của đối phương rất mềm, là một loại mềm mượt hoàn toàn trái ngược với tính cách lạnh lẽo của hắn, những sợi tóc sẫm màu tuỳ ý tán loạn trong bóng đêm, trong chớp mắt nhìn thoáng qua lại có hơi giống sắc đen như mực.
Sheryl nhìn vào đôi mắt màu hổ phách đang chăm chú hướng thẳng vào cậu của Lisenvine, hơi hơi nhướng mày. Ngay sau đó, dưới ánh mắt của đối phương, đặt một tay khác lên vị trí trái tim của hắn.
Trong khoảnh khắc này, đường viền cằm căng thẳng của Lisenvine càng thêm góc cạnh sắc bén hơn. Hai cánh môi rõ ràng của hắn mím chặt lại, pha lẫn một loại kiềm chế có chút lạnh lùng và cứng rắn.
Cách một lớp quân trang màu đen, Sheryl có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của Lisenvine.
Đó là một tần suất so với bình thường còn mãnh liệt và nhanh chóng hơn.
Khoé môi Sheryl hơi nhếch lên, nhìn vào đôi mắt của Lisenvine, lại lần nữa cười rộ lên: “Cho rằng tôi sẽ hôn lên môi anh sao?”
Lisenvine không nói gì.
Hắn chỉ lấy sự trầm mặc không tiếng động để đáp lại.
Sheryl thu hồi tay: “Chỉ là muốn có được đáp án, như vậy cũng đã đủ rồi, không phải sao?”
Thời điểm nói mấy chữ cuối cùng, cậu còn hơi kéo dài âm cuối, vốn là giọng điệu mê hoặc thấp thoáng ý cười, lại mang theo một chút khàn khàn từ tính.
“Anh xem, nhịp tim đập của anh chính là bằng chứng tốt nhất.”
Lisenvine không phản bác.
Bởi vì trong tình huống hiện thực khách quan này, nhịp tim rối loạn của hắn thật sự đã chứng minh được hết thảy.
Cho dù vừa rồi bọn họ cũng không hề môi chạm môi, thậm chí ngay cả một nụ hôn ở khoé môi cũng không phải, nhưng chút tiếp xúc nhỏ bé lại ngắn ngủi kia cũng đã mang đến một loại trải nghiệm như có như không đầy mơ hồ, phản ánh rõ ràng nội tâm của hắn.
Thậm chí hiện tại, rõ ràng bọn họ đã kéo ra một khoảng cách nhất định, miệng vết thương của hắn dường như vẫn còn lưu giữ chút xúc cảm ấm áp, không ngừng xâm nhập vào suy nghĩ của hắn, khiến tầm mắt của hắn vô thức đuổi theo đôi môi của thiếu niên tóc đen.
Hắn nhìn thấy đối phương khẽ mỉm cười, cánh môi hơi hé ra dưới ánh nến lộ ra sắc đỏ thẫm, như những đóa hồng linh lan đang không ngừng rỉ nước, ẩn ẩn có thể thấy được hàm răng trắng tinh và đầu lưỡi tinh xảo.
Lisenvine nhớ lại vài giây trước, đôi môi xinh đẹp này vẫn còn chạm vào miệng vết thương của hắn, cảm giác tê dại ẩn chút đau đớn đó lại một lần nữa quét qua nội tâm.
Lisenvine đã xác nhận được.
Hắn xác nhận được, đây hẳn là cảm giác yêu thích.
Chú ý đến biến hoá cảm xúc của Lisenvine, Sheryl ý vị sâu xa mà cười khẽ: “Xem ra anh đã có đáp án.”
Dứt lời, Sheryl cũng không có ý định nghe Lisenvine đáp lời, mà xoay người đi về phía chỗ ngồi duy nhất trong gian phòng nghỉ.
Thứ mà cậu muốn nghiệm chứng đã được xác nhận thông qua Lisenvine.
Hóa thân của Quang Minh Thần, xác thật sẽ tồn tại tình cảm giống như nhân loại, sẽ động tâm, sẽ sinh tình, sẽ có tất cả những phản ứng mà con người thường có.
Họ cũng sẽ có cảm giác yêu thích với người khác, sẽ bởi vì ghen tuông mà sinh ra dục vọng chiếm hữu vô cùng mãnh liệt, cũng sẽ bởi vì bị dụ hoặc cám dỗ mà có những dục niệm khao khát được thân cận.
Tuy rằng những cảm xúc này, với năng lực toàn tri của Sheryl mà nói, có thể coi là đã sớm được biết trước kết quả. Nhưng những việc liên quan đến Thần Quang Minh, cậu vẫn muốn thông qua hành động thực tế để chân chính xác nhận một chút mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Hiện tại, cậu đã nhận được đáp án không có một chút sai lệch nào, trong lòng cũng đã có ý tưởng tốt hơn để lấy được máu huyết của hai hóa thân còn lại.
Nghĩ vậy, ý cười trong mắt Sheryl lại sâu thêm một chút.
Tâm tình cậu rất tốt đi đến chỗ ghế ngồi xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc con quạ đen béo ở trước mặt đang nỗ lực dùng cánh che khuất hai mắt mình. Cậu khẽ cười nói: “Được rồi, khe hở giữa hai cánh lớn như vậy, còn có gì mà mày không thấy được?”
Quạ đen béo cười hê hê một tiếng, nhẹ nhàng hạ cánh xuống.
Sheryl lại nhấc lại ly rượu Martini còn hơn phân nửa lên, sau khi nhấp một ngụm, nhìn thấy Lisenvine vẫn đứng yên tại chỗ, liền dùng ngón tay gõ nhẹ lên đĩa sứ đựng bánh quy ở bên cạnh, dù bận vẫn ung dung nói: “Bánh quy vị bơ, anh chắc chắn không muốn thử à?”
Nghe vậy, Lisenvine chậm rãi hướng ánh mắt theo đầu ngón tay của Sheryl nhìn về phía đĩa bánh quy. Sau khi im lặng khoảng hai giây, hắn bước lại gần, dưới tầm mắt của Sheryl, cầm một chiếc bánh quy vị bơ đưa vào trong miệng.
Hương vị tan chảy trong miệng ngọt ngào hơn cả những gì Lisenvine tưởng tượng, nhưng lại không khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Lúc này, sự hỗn loạn bên ngoài đã hoàn toàn lắng xuống. Buổi Đại dạ hội bị gián đoạn lại tiếp tục diễn ra. Mà chiếc đèn chùm pha lê vốn dĩ treo trên trần nhà bị phá hủy, cũng đã được thay thế bằng những chiếc đèn sáp ong khắc hình cánh hoa đặt ở bốn phía, ánh sáng nhẹ nhàng chớp động, tạo nên một không gian mông lung mờ ảo đầy lãng mạn.
Âm nhạc du dương lại lần nữa vang lên, giai điệu uyển chuyển động lòng người cũng xuyên thấu qua cánh cửa chạm khắc hoa linh lan đỏ, len lỏi tràn vào gian phòng nghỉ nhỏ bé.
Giai điệu có phần quyến luyến triền miên này là một bản nhạc mà Lisenvine vô cùng quen thuộc. Quen thuộc đến mức đêm qua, hắn vừa nghe thấy từ máy quay đĩa.
Nhưng có lẽ bởi vì tâm trạng đã thay đổi, giờ đây khi nghe lại giai điệu liên quan đến tình yêu này, hắn vậy mà bỗng dưng lại cảm nhận được một một loại ngọt ngào và dịu dàng khó hiểu.
Hắn khẽ mím môi, vô thức nhìn về phía Sheryl, trong nháy mắt đó, dưới không gian hơi tối tăm được chiếu rọi bởi ánh nến lung linh, sâu thẳm trong đáy mắt của hắn phảng phất cũng trở nên có chút dịu dàng, như thể băng tuyết vừa tan.
—
Sau buổi Đại dạ hội Garcia, tất thảy mọi thứ hầu như lại trở về quỹ đạo vốn có của nó. Có một số thứ phảng phất đã thay đổi, nhưng lại giống như không có bất kỳ biến hoá gì.
Những người biết được thân phận Ma Kính của Sheryl, ngoại trừ Lisenvine và Vương hậu Syo, còn có thêm vị Thân Vương Arnold của Vương Quốc Aireland.
Arnold và Vương hậu Syo đã tạm thời đạt thành thỏa thuận, sáng sớm hôm sau sau buổi dạ tiệc đã rời khỏi Vương Quốc Bretlinton. Cùng rời đi với hắn ta còn có cặp song sinh Erwes và Esseus.
Brook thật sự và hai đứa trẻ mồ côi được anh ta nhận nuôi đã được Anovin phái người cứu ra ngoài.
Còn Thân Vương Augsger của Vương Quốc Isea vẫn ở lại Bretlinton như cũ. Hắn ta ở trong phủ Công Tước với thân phận là bạn bè của Anovin, và hoạt động vô cùng tích cực ở thành phố được mệnh danh là "Ánh Sáng Thánh n".
Ba Vương Quốc, thống lĩnh ba phương.
Dù cho những dòng chảy ngầm ở trong bóng tối có phức tạp đến đâu, ít nhất ngoài mặt, mọi thứ dường như đã trở lại yên bình.
Vương hậu Syo bắt đầu tổ kiến tiểu đội lính đánh thuê để tiến vào rừng rậm Vô Vọng Hư, mà trong khoảng thời gian này, Sheryl - người vẫn đang đảm nhận vai trò Chiêm tinh Thần thuật sư ngoại sính, đã quay trở lại với công việc giảng dạy hàng ngày tại Học Viện Lai Gia Thánh Ân.
Để nhanh chóng thu thập điểm năng lực nhằm đảm bảo trước khi tiến vào rừng rậm Vô Vọng Hư không còn bị hạn chế thời gian rời khỏi Ma Kính, Sheryl ở các tiết học sau vẫn luôn tập trung vào việc thực hành.
Cậu sẽ yêu cầu mỗi học viên đến nghe khóa học ghi lại những điều họ muốn biết nhất, sau đó tiến hành chọn lọc các câu hỏi, cuối cùng xác định một số vấn đề có độ tương đồng cao nhất để thực hiện các buổi diễn tập Chiêm tinh trong khoá học.
Vấn đề chung chung một chút, có thể là về sự biến đổi thời tiết trong tuần gần nhất.
Hoặc vấn đề chi tiết hơn, là cấp bậc Thần thuật cụ thể của mỗi học viên.
Việc diễn luyện diễn ra ngày càng nhiều, bởi vì đối tượng tham gia đều là Thần Quyến giả, cho nên khi lấy phương thức này để trả lời vấn đề, tốc độ nâng cao điểm năng lực của Sheryl cũng trở nên nhanh chóng hơn bao giờ hết.
Mặt khác.
Bởi vì tràng khai mạc tại buổi Đại dạ hội hôm đó, Vương hậu Syo đã bày tỏ sự thiên vị của nàng trước mặt mọi người, cho nên sau đó dù Sheryl có đi đến đâu, những ánh mắt chú ý đến cậu tuy rằng bởi vì sự coi trọng của Vương Hậu nên đã trở nên cẩn trọng hơn, nhưng số lượng thì lại càng nhiều.
Trong số những ánh mắt đó, có tò mò, ghen tị và cả sự ngưỡng mộ.
Nhưng nhiều nhất vẫn là những cảm xúc khát khao và sùng bái không đồng nhất.
Thần thuật Chiêm tinh của Sheryl khiến cho bọn họ kính trọng, đồng thời khí chất thâm thúy đầy bí ẩn của cậu lại càng hấp dẫn hơn, khiến cho bọn họ nhịn không được muốn tiến gần thêm một chút, lại thêm một chút nữa.
Cảm giác này giống như những sinh linh dưới mặt đất, đang truy đuổi ánh trăng sáng giữa màn đêm bao la.
Những người thờ phụng ánh sáng như bọn họ, biết rõ sự nguy hiểm của bóng tối.
Nhưng lại vẫn như cũ, ở dưới ánh trăng mãi mê tìm kiếm một tia sáng huyền ảo giữa những đám mây trôi lững lờ.
Mà ngoài những thứ trên mặt tinh thần và tín ngưỡng ấy, còn có một sự thay đổi ở bên ngoài càng trực quan hơn.
Đó chính là trong toàn bộ Học viện Lai Gia Thánh n, số lượng các Thần Quyến giả nhuộm tóc thành màu đen đang gia tăng với tốc độ chóng mặt, khiến người khác phải trố mắt nhìn.
Thời điểm Sheryl có tiết dạy, chỉ cần nhìn lướt qua một lần về phía dưới lớp học, trong gần một nghìn học viên phía dưới thì không sai biệt lắm có khoảng một trăm người đang sở hữu mái tóc đen tuyền.
Tỷ lệ gần bằng một phần mười.
Đặt trong nhóm Thần Quyến giả, thật sự không thể tính là thấp.
Và con số này vẫn đang không ngừng tăng lên.
Loại việc như nhuộm tóc này, có một số người có thể chỉ đơn giản là chạy theo phong trào, có người thì nghĩ rằng tóc đen sẽ càng đẹp mắt hơn, nhưng bất kể là lý do gì đi chăng nữa, cũng đều đang cho thấy sức ảnh hưởng mà Sheryl mang lại.
Chỉ riêng việc các cửa hàng bán thuốc nhuộm tóc xung quanh Học Viện Lai Gia Thánh n hiện tại có thể nói là gần như đang mắc kẹt trong tình trạng khan hiếm hàng hóa cũng đủ để chứng minh.
Chuyện này còn trở thành đề tài tán gẫu sau bữa ăn của không ít quý tộc.
Chung quy lại, buổi Đại dạ hội Garcia do học viện Lai Gia Thánh n tổ chức đã khiến cho Chiêm tinh Thuật sĩ Sheryl chịu sự thiên vị của Vương Hậu Syo hoàn toàn bước vào tầm mắt của toàn bộ công dân trong chủ thành, trở thành tâm điểm chịu nhiều sự chú ý nhất.
Ngay cả một số đứa bé nhỏ tuổi cũng đã biết đến sự tồn tại của vị Chiêm tinh Thuật sĩ cao giai có mái tóc đen huyền bí.
Gương mặt được che kín bởi chiếc mặt nạ cùng đồng tử kim sắc vô cùng xinh đẹp, trên cơ thể quấn băng vải, khoác lên mình bộ trang phục đen tuyền, sở hữu năng lực Thần thuật Chiêm tinh lợi hại và tinh chuẩn với độ chính xác tuyệt đối trăm phần trăm, có thể nói là không hề mắc phải một chút sai sót nào trong việc chiêm tinh, trong buổi khai mạc của Đại dạ hội được Vương Hậu dùng lễ nghi tối cao nhất để đối đãi.
Khi những điều này được lan truyền rộng rãi, càng ngày càng nhiều người biết đến Sheryl.
Trong số đó có xen lẫn vóc dáng nho nhỏ của một đứa trẻ đã ước ao: “Sau này con cũng muốn trở thành một Chiêm tinh Thuật sĩ tài giỏi.”
Người mẹ của đứa trẻ dịu dàng vuốt tóc con trai mình: “Con yêu của mẹ, Thần Quang Minh vĩ đại và nhân từ trên cao hẳn sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của con, che chở cho con đạt được ước muốn.”
“Không đúng.” Đứa trẻ chớp chớp hàng mi, lắc đầu nói: “Thần Quang Minh chưa bao giờ hiện thân, ngài chỉ sống ở trong bức tượng điêu khắc. Con muốn trở thành một Chiêm tinh Thuật sĩ xuất sắc, vậy con phải cầu nguyện với Chiêm tinh Thuật sĩ lợi hại nhất.”
Vậy Chiêm tinh Thuật sĩ lợi hại nhất hiện nay là ai?
Không thể nghi ngờ chính là vị Thuật sĩ đeo mặt nạ có mái tóc đen kia.
Cho dù bọn họ vẫn chưa từng chân chính gặp qua người nọ.
Vị phu nhân xinh đẹp nhẹ nhàng cười rộ lên, nàng cũng không sửa lại đồng ngôn vô kỵ* của con mình về Thần Quang Minh, ngược lại nương theo những lời này nói tiếp: “Được, vậy chúng ta hãy cầu nguyện với vị Chiêm tinh Thuật sĩ lợi hại nhất này nhé.”
*Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện ngây thơ không biết kiêng kỵ
Đứa trẻ gật đầu thật mạnh, đôi mắt xanh lam tựa như bầu trời thoáng đãng trong vắt.
Những thay đổi liên quan đến bản thân bởi vì sức ảnh hưởng của mình, đều được Sheryl biết rõ.
Cậu có được năng lực toàn trí, nên biết hết tất cả.
Thế giới của trẻ thơ trong sáng như một trang giấy trắng, lời cầu nguyện hay sự tin tưởng của chúng, ở một mức độ nào đó mà nói, cũng có thể mang lại cho Sheryl không ít điểm năng lực.
Mà ngoại trừ những biến đổi trên phạm vi lớn đó.
Trong một mức độ nhỏ hơn, số lần Guy và Will đến tìm Sheryl cũng ngày càng tăng.
Tuy nhiên, Sheryl vẫn không thay đổi thói quen hoàng hôn thì xuất hiện ở ngoài gương, sau đó đi đường phố Bloor để ăn điểm tâm ngọt, rồi mới đến Học Viện để lên lớp, cuối cùng khoá học vừa đủ nửa giờ thì rời đi.
Lâu đài cổ, đường phố, Học Viện.
Nếu lối sinh hoạt này đặt trong cuộc sống trước đây của Sheryl ở Lam tinh, có thể gọi là ba điểm một đường thẳng.
Bởì vì thói quen không thay đổi này của Sheryl, cho nên dù hai thiếu niên có thường xuyên núp lùm theo dõi, thì trong hai tuần qua, thời gian thực sự họ được nói chuyện với Sheryl cũng không nhiều lắm.
Còn Anovin và Augsger thì không công khai quấy rầy giống như Guy và Will, mà thích sau khi mặt trời lặn, thỉnh thoảng ghé qua cửa hàng bánh ngọt mà Sheryl thường đến.
Đúng vậy, chính là cửa hàng điểm tâm ngọt nơi Raglan kể những câu chuyện phiêu lưu kia.
Đương nhiên, cũng chính là nơi mà tiểu đáng thương hắc liên hoa, Vương tử Chrison làm việc để kiếm thêm đồng Linton.
Ban đầu, cửa tiệm bánh ngọt này tuy không quá đông khách nhưng cũng không quá vắng vẻ, nó chỉ nằm ở một mức độ bình thường. Nhưng kể từ khi Sheryl ghé thăm vài lần liên tiếp, nó đã trở thành cửa hàng đông đúc nhất trên toàn bộ đường phố Bloor.
Ông chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, vóc dáng có hơi thấp bé, thân hình mập mạp, đôi mắt thì tròn xoe. Nhìn chung cũng khá thân thiện dễ mến.
Là một người vô cùng tốt bụng, cũng không có âm mưu quỷ kế gì cả.
Nếu không thì ông đã không thu nhận Raglan, người mỗi ngày chỉ xuống dưới kể lại một vài câu chuyện mạo hiểm, rồi gần như ăn chực ở chực vào làm việc. Cũng chẳng cho Vương tử Chrison nhiều đồng Linton hơn so với các nhân viên khác.
Kể từ khi Sheryl vô hình chung thay đổi tình hình kinh doanh của cửa hàng.
Ông chủ hơi mập mạp này mỗi lần nhìn thấy Sheryl đến, hai mắt đều sáng rực lên giống như bóng đèn, vô cùng nóng bỏng, sống sờ sờ thể hiện ra bộ dạng như thể nhìn thấy phúc tinh quý giá nhất trong đời mình.
Ánh mắt vui mừng quá mức khi nhìn về phía Sheryl, thậm chí còn chân thật và nhiệt liệt hơn cả khi nhìn vào bức tượng điêu khắc Quang Minh Thần.
Để bày tỏ sự yêu mến và biết ơn của mình, ông đã đặc biệt thiết lập cho Sheryl một chỗ ngồi đơn độc tốt nhất và có tầm nhìn đẹp nhất, hơn nữa còn miễn phí tất cả các món ăn cho vị phúc tinh này.
Thậm chí chỉ cần mỗi khi Sheryl đến cửa hàng, ông đều tự tay vào bếp để làm bánh ngọt cho đối phương.
Sheryl cũng rất ra sức, mỗi khi thưởng thức đồ ăn ngon đều không hề tiếc lời khích lệ. Mỗi câu khen ngợi từ miệng cậu nói ra đều khiến chủ tiệm vui sướng đến mức mắt nheo lại, cười tít cả lên.
Dù sao cũng chẳng có đầu bếp nào không muốn nghe những lời khen ngợi chân thành nhiệt tình từ thực khách. Huống chi, Sheryl còn là nhân vật đang nổi danh nhất ở chủ thành trong khoảng thời gian gần đây.
Sau nhiều lần như vậy, chủ tiệm càng nhìn càng thấy thích, càng nhìn càng thấy thân thiết với Sheryl hơn. Đặc biệt là khi Sheryl đôi khi còn trao đổi với ông về việc cải tiến điểm tâm ngọt. Điều này khiến người đàn ông mập mạp đã sống gần nửa đời có một loại cảm giác kích động như thể tìm được tri kỷ.
Vì vậy mà ông chủ còn nhuộm lại một đầu tóc vàng quăn tít của mình thành màu đen giống như Sheryl.
Nếu không phải vì thân phận của Sheryl vẫn còn bày ra ở đó thì có lẽ ông đã muốn trực tiếp xưng huynh gọi đệ với đối phương.
Những người khác muốn đến gần nhưng không dám tiếp cận với Sheryl, muốn bắt chuyện với cậu nhiều hơn nhưng lại e dè chẳng dám tiến lên. Còn ông thì lại chưa bao giờ cảm thấy một chút khoảng cách nào từ Sheryl, chỉ có ngày càng thân thiết mà thôi.
Chủ tiệm có hơi mập mạp này căn bản không biết rằng sau lưng có bao nhiêu học viên đang hâm mộ với ông, hâm mộ ông được giáo sư nhìn với một con mắt khác.
Những Thần Quyến giả giống như bọn họ, dù rằng mỗi lần đều ngoan ngoãn lên lớp, chăm chú nghe giảng bài trong tiết học, nhưng trên thực tế số lần bọn họ có thể thật sự nói chuyện với giáo sư chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nếu theo hướng bi thảm một chút, thì họ có thể nói là gần như chưa bao giờ thực sự lọt vào mắt xanh của thầy.
Ngay cả Guy, người bất kể là thân phận địa vị hay cấp bậc Thần thuật đều đứng đầu trong Học viện cũng chẳng tốt hơn bọn họ được bao nhiêu, huống chi là nhận được lời khen từ giáo sư.
Quả thật mỹ thực mới là vua…
Dưới sự tương phản mạnh mẽ này, một số học viên đã bắt đầu suy nghĩ xem có nên đăng ký khóa học nấu ăn hay không.
Dù sao thông tin duy nhất mà hiện tại họ có thể xác nhận được chính là giáo sư thích ăn điểm tâm ngọt.
Ừm… đúng vậy, Sheryl thực sự thích ăn điểm tâm ngọt.
Cho nên cậu cũng có kha khá thiện cảm với ông chủ cửa hàng bánh ngọt hơi béo phì này, bởi vì những điểm tâm mà cậu thích ăn nhất đều do chính tay ông chủ làm ra trong bếp.
Mà đây cũng chính là lý do chính khiến Sheryl thường xuyên ghé qua cửa hàng bánh ngọt.
Tất nhiên, nếu có lý do chính thì sẽ có lý do phụ kèm theo.
Một trong những lý do phụ đó chính là ở cửa hàng bánh ngọt không tính là lớn cũng không thể nói là nhỏ này, cậu có thể nghe được những câu chuyện thú vị không giống bình thường.
Mặc dù người kể chuyện xưa Raglan cũng chưa hiểu rõ về nhịp điệu, nhưng thanh tuyến của hắn ta khá đặc biệt, giọng nói hồn hậu trầm ấm có chút khàn khàn tạo nên cảm giác như đang thưởng thức một buổi nhạc kịch.
Dù có chút thiếu sót nhưng tỳ vết không che được ánh ngọc, Sheryl vẫn cảm thấy có chút thú vị.
Chỉ là, tuy rằng Sheryl thường xuyên ghé qua cửa hàng để thưởng thức mỹ thực và nghe kể chuyện xưa, nhưng cậu cũng chưa bao giờ nói chuyện với thuyết thư nhân* Raglan một câu nào.
*Thuyết thư nhân = người kể chuyện xưa.
Sheryl chỉ xem Raglan như là một người có thể kể những câu chuyện phiêu lưu mạo hiểm cho mình nghe. Thời điểm hắn ta kể chuyện, Sheryl rất vui vẻ lắng nghe, nhưng nếu hắn không nói gì, cậu cũng chẳng cảm thấy tiếc nuối.
Bởi vì không có bất kỳ mối liên hệ tương quan nào, cho nên tự nhiên không cần thiết phải giao tiếp. Mà cảm quan của Raglan rất nhạy bén, hắn ta rõ ràng ý thức được điều này, vì vậy cũng không bao giờ chủ động tiến lên bắt chuyện với Sheryl.
Cho dù hắn ta biết rằng gần đây Sheryl chính là Thuật sĩ Chiêm tinh đang được chú ý nhất trong chủ thành, cho dù hắn ta biết rằng vị Thuật sĩ này thích nghe những câu chuyện mạo hiểm của mình.
Raglan cũng vẫn như cũ chưa từng nói chuyện với Sheryl.
Tuy nhiên, mặc dù chưa từng nói chuyện một lần nào, nhưng ánh mắt của hắn ta lại thường xuyên tìm kiếm hình bóng của Sheryl.
Thời điểm mỗi lần xuống cầu thang, hắn ta thường vô thức nhìn về hướng của Sheryl, và lúc lên lầu sau khi kể xong chuyện xưa, cũng sẽ không dấu vết lén lút nhìn cậu một cái.
Thường xuyên qua lại như vậy, đôi khi có vài lần ánh mắt của hắn cũng ngẫu nhiên sẽ đối diện với tầm mắt của Sheryl.
Khi bị Sheryl bắt gặp, hắn ta cũng không cảm thấy ngượng ngùng, ánh mắt không hề tránh né, chỉ hơi hơi nhấp môi rồi giống như không có việc gì mà bình thản thu hồi tầm mắt.
Sheryl không để tâm đến phản ứng của hắn ta, cũng không có tâm tư đi sâu tìm hiểu. Mục đích mỗi lần cậu đến đây đều rất đơn giản, chỉ là muốn thưởng thức một chút mỹ thực, nhân tiện nghe một chút chuyện xưa có thể xem như là thú vị.
Thời điểm cách thời gian tiến vào rừng rậm Vô Vọng Hư còn một ngày.
Sheryl chỉ còn lại một tiết học cuối cùng chưa giảng trong giai đoạn đầu. Như thường lệ, cậu rời khỏi lâu đài cổ Abucono, một đường đi đến cửa hàng bánh ngọt.
Sheryl ngồi ở vị trí đặc biệt dành riêng của mình, không nhìn thấy Raglan ngồi ở chính giữa sân khấu.
“Cái ông chú kia hôm nay không kể chuyện xưa à?”
Người nói chuyện vẫn là vị tiểu thư Thần Quyến giả có làn da màu lúa mạch kia.
Chỉ là mái tóc vốn vàng óng xoăn nhẹ của nàng hiện tại cũng đã nhuộm thành màu đen.
Mỗi khi Raglan kể chuyện xưa về những cuộc phiêu lưu mạo hiểm, nàng luôn là người phun tào lợi hại nhất, nhưng đồng thời cũng là thính giả trung thành nhất của hắn ta.
“Tôi vẫn muốn biết phần tiếp theo về câu chuyện ngủ đông của Thú Nhân mà ông ấy đã kể lần trước.”
“Ôi, tôi cũng vậy! Dù biết rằng đó chỉ là hư cấu nhưng không hiểu sao vẫn cứ muốn nghe!”
“Còn không phải sao, nếu không được nghe tiếp thì cứ thấy ngứa ngáy trong người!”
“Các cậu nghĩ hôm nay tới tận bây giờ mà ông ấy vẫn chưa xuống lầu, có khi nào là ngủ quên không?”
Không phải ngủ quên.
Mà là hoàn toàn không có ở trên lầu.
Nói một cách chính xác hơn, hắn ta đang ở trong lâu đài cổ Abucono cùng ba vị cao giai Thần Thuật sư khác gặp mặt Vương Hậu Syo, để chuẩn bị lần cuối cùng cho chuyến đi đến rừng rậm Vô Vọng Hư.
Rừng Vô Vọng Hư không giống như những nơi khác, nó được gọi là vùng đất tử vong nơi mà có đi mà không có về.
Cho dù trong đội ngũ có Lisenvine, ngoại trừ Raglan, ba Thần Quyến giả còn lại cũng không dám chủ quan.
Đối với ba vị Thần Quyến giả kia mà nói, chuyến đi đến rừng rậm Vô Vọng Hư là một canh bạc khổng lồ.
Là những người chỉ tiếp nhận công việc trong bóng tối, họ cần phải nhận được càng nhiều lợi ích hứa hẹn hơn từ chỗ Vương Hậu Syo trước khi khởi hành.
Sheryl thu hồi suy nghĩ, đổ sữa bò vào hồng trà, một bên nhẹ nhàng khuấy đều, một bên nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài cửa sổ.
Đang là lúc chạng vạng tối.
Chân trời vẫn còn rải rác vài tia sáng mỏng manh, bóng đêm cũng chưa hoàn toàn phủ kín ban ngày.
Trong ba Vương Quốc của lục địa Lan u, Bretlinton là nơi gần với rừng rậm Vô Vọng Hư nhất.
Từ toà chủ thành này đi xuyên qua con đường ngầm chuyên dùng để áp giải tội phạm lưu vong, nhanh nhất chỉ cần một ngày là có thể đến rìa ngoài của rừng rậm Vô Vọng Hư.
Tính theo tốc độ này, nếu xuất phát vào tối nay, vào thời điểm này ngày mai, cậu hẳn là đã ở trong rừng rậm Vô Vọng Hư rồi.
Sau đó, nếu trùng hợp một chút, còn có thể còn gặp được một người đang nhặt hạt thông dưới gốc cây —
Chính là một hóa thân khác của Quang Minh Thần.
15 Nhận xét
Đố Chá bt bé là ai, bé đã để tên v cho Chá dễ kiếm mà ko bt nx là bé Khóc🙂
Trả lờiXóaBạn này đặt tên làm tui phải suy nghĩ nhìu nghen. Hé hé, chào mừng kưng đến với ổ của Chá 😍
XóaThích cái cách cổ gộp lại trên này nhưng ở TYT cổ bắt tuôi xem chương cắt 5 cắt 7=))) Mà bl quạnh quẽ quá Chá ơi
Trả lờiXóaCho nên trên đó có trước đó kưng, đăng xong hoàn một chương bển rồi toi mới có chương full để đăng bên này 🤣 hết ngày mai edit hố mới nữa là chuyển sang mần bộ Gương Thần cho kưng nha, rồi dô bình luận cho xôm nghen, hoang vắng quá dễ trầk cảm 😉
XóaĐô nát cho Chá hẳn cái cmt thu3 nè. Avt ko đổi đc, xấu ác🙂
Trả lờiXóaToi cảm ơn cậu dữ luôn.
XóaP/s: chế độ cmt là ẩn danh mà còn muốn đổi avt hã bây, avt trong tyt đẹp được rồi, trên này không quan trọng kk 🥲
Lót dép hóng bác up truyện chứ bữa h tui cứ ngó chừng miết
Trả lờiXóaĐã upppp
XóaHóng truyện quá pà ơi, mà bộ này có qt hum zị, để tui đọc cho đỡ thèm trong lúc editor ra chap mới ý, chứ hóng tương tác của top vs bot quá dễ thưn vãi ò, mà editor edit mượt quá tròi
Trả lờiXóaCó bản QT í, gì mà Ma Kính Toàn Tri gì gì đó, ối xời ơi toi quên mất rồi, cô lên gõ tên tác giả là ra nghennn.
Xóanhớ nhớ là xuyên thành ma kính toàn trí gì gì đó í bà, nếu hông ra nữa thì mình sệch tên tác giả nhóoo
XóaSốp ơi nhanh ra đuyyy mà
Trả lờiXóaUp gồi nefeeeee, hẳn 5 chương, tha hồ mà đọc nháaa
XóaEm đợi đến chit mất hoiii
Trả lờiXóaBình tĩnhhhh, sống lại điii, sốp up rồi đâyyy
Xóa