Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 31

Chương này có nhiều hint anh Lý ghen lắm, mọi người đọc cẩn thận nhá 🤣.
 -----

Vào giữa trưa.

Ánh mặt trời xuyên qua những đám mây trôi, chiếu rọi xuống mặt đất, mang theo chút hơi ấm dịu dàng. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, hương thơm ngào ngạt của cỏ xanh thoáng lan tỏa trong không khí.

Tiểu đội năm người do Lisenvine dẫn đầu, sau khi suốt đêm xuyên qua đường hầm tối tăm ẩm ướt đã đến cánh đồng hoang dã bát ngát nhất định phải đi qua để tiến vào rừng rậm Vô Vọng Hư.

Lisenvine cưỡi tuấn mã toàn thân đen tuyền, một đường dẫn đầu ở trước tiểu đội, bốn Thần Quyến giả còn lại theo sát phía sau.

Trong số bốn Thần Quyến Giả này, ngoài Raglan được Sheryl đề cử với Vương Hậu Syo, ba người còn lại đều là những lính đánh thuê chuyên nghiệp ẩn trong bóng tối.

Là những Thần Thuật Sư cao giai, họ luôn tiếp nhận những nhiệm vụ không thể đưa ra ngoài ánh sáng. Cho dù đối tượng là ai, chỉ cần lợi ích đủ lớn, bọn họ đều có thể vì cố chủ mà làm bất cứ điều gì trong phạm vi năng lực của mình.

Vì đều là lính đánh thuê, lại vừa lúc là lính đánh thuê hiện tại đang nằm trong top ba về sức mạnh, cho nên giữa ba người bọn họ ít nhiều cũng có hiểu biết nhất định về nhau.

Thời điểm không bị xung đột về lợi ích, miễn cưỡng cũng có thể tạm coi là đồng đội.

Lúc này đây, vì đã liên tục di chuyển hơn mười mấy tiếng đồng hồ, Lisenvine giảm tốc độ cưỡi ngựa để bốn người còn lại có thể nhân tiện ăn uống và nghỉ ngơi trên lưng ngựa.

Cả bốn Thần Quyến Giả đều không có ý kiến gì về chuyện này.

Thời điểm trước đây khi Raglan tiến vào rừng rậm Vô Vọng Hư, tình cảnh càng gian nan khó khăn hơn cũng đã gặp qua, so với những trải nghiệm đó, thì việc di chuyển liên tục hơn mười tiếng đồng hồ lại chỉ được nghỉ ngơi một chút trên lưng ngựa thực sự chẳng thấm vào đâu cả.

Mà ba người còn lại đều xuất thân từ lính đánh thuê nên đã sớm quen với cường độ làm việc và nghỉ ngơi khắc nghiệt, không cảm thấy chuyện này có gì cần phải phàn nàn.

“Không phải nói tổng cộng có sáu người sao? Vậy còn một người nữa đâu rồi?”

Người nói chuyện là một thiếu niên tóc nâu, buộc đuôi ngựa cao, gương mặt thanh tú, giữa hai hàng lông mày thoáng hiện chút kiêu ngạo và ngang tàng. Trong ba lính đánh thuê, cậu ta là người trẻ tuổi nhất, chỉ mới vừa tròn mười bảy tuổi.

Chỉ là, tuy rằng tuổi tác nhỏ, nhưng cấp bậc Thần Thuật của cậu ta rất cao, là Thần Quyến Giả có thiên phú bẩm sinh, cũng là người có thân thể linh hoạt và dẻo dai nhất trong nhóm.

“Allaire, cậu gấp gáp cái gì. Vương Hậu Syo không phải đã nói rồi sao, khi đến thời điểm, chúng ta tự nhiên sẽ gặp người kia.”

Người trả lời thiếu niên là Laura, nữ lính đánh thuê duy nhất trong nhóm ba người.

Cô mặc trang phục tác chiến cải tiến, mái tóc ngắn gọn gàng, trên má phải có một vết sẹo mờ, quanh thân toát lên khí tức hiên ngang mạnh mẽ lại già dặn.

Allaire nhướng mày: “Laura, tôi chỉ là tò mò về người còn lại đến giờ vẫn chưa ra sân thôi.”

Cậu ta nghiêng đầu hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cô không tò mò ư?”

Laura không trả lời, cô quả thực cũng rất tò mò.

Dù sao thì hiện tại khoảng cách của họ đến rừng Vô Vọng Hư đã rất gần.

Nhiều nhất cũng chỉ khoảng bốn giờ nữa là có thể vượt qua cánh đồng rộng lớn này, tiến vào vùng đất lưu đày tội nhân ở bên ngoài rừng Vô Vọng Hư.

Nhưng cho dù dưới khoảng cách như vậy, bọn họ vẫn không biết gì về thông tin của vị Thần Quyến giả cuối cùng trong đội.

Không biết tên họ, tuổi tác, thậm chí giới tính của đối phương cũng không rõ ràng lắm.

Nghĩ như vậy, Laura dứt khoát đề xuất: “Không bằng chúng ta đoán thử xem, ai đoán gần đúng nhất sẽ được một cân đồng Linton?”

Allaire là người đầu tiên lên tiếng: “Tôi đoán đó là một ông chú với bộ râu xồm xoàm và khuôn mặt đầy nếp nhăn như Nick.”

Laura bật cười, nhìn về phía Nick ở một bên: “Allaire nói vị Thần Quyến Giả cuối cùng kia giống ông, ông nghĩ sao?”

Nick nhấc mí mắt lên, thuận thế nói: “Vậy ta đoán đó là một thiếu niên tuổi tác không chênh lệch mấy với Allaire.”

Cuối cùng, Laura đưa ra suy đoán của mình: “Tôi nghĩ người đó là một thanh niên, hẳn là một vị thân sĩ diện mạo tuấn mỹ.”

“Gì?” Allaire trợn trắng mắt, có chút khinh thường nói: “Thân sĩ tuấn mỹ chưa chắc đã đủ thực lực để đi vào rừng Vô Vọng Hư.”

Mới vừa nói xong lời này, Nick đột nhiên nghĩ tới cái gì, suy đoán ra một khả năng khác: “Có khi nào là vị Chiêm Tinh Thuật Sĩ kia không?”

Laura hơi hơi mở to mắt: “Cậu nói chính là vị Chiêm Tinh Thuật Sĩ tóc đen dạy học ở Học Viện Lai Gia Thánh Ân Gia kia ư?”

Cô suy tư một lát: “Nếu thật sự là đối phương thì cũng có khả năng rất cao, tôi nghe nói hôm qua vị Chiêm Tinh Thuật Sĩ đó vừa xin nghỉ dài hạn, việc này còn gây ra oanh động không nhỏ trong Học Viện.”

Raglan vẫn luôn không tham dự vào đề tài của ba lính đánh thuê, nhưng khi nghe vậy, mí mắt vốn gục xuống của hắn ta lại hơi hơi nâng lên.

Trong đầu hắn ta hiện lên hình ảnh của thiếu niên tóc đen thường hay đến tiệm bánh ngọt kia. Đôi mắt màu xanh lục đậm thoáng qua một chút cảm xúc khó hiểu.

Allaire tuổi tác nhỏ nhất lắc lắc đầu nói: “Tôi lại cảm thấy khả năng không quá cao. Nếu thật sự là vị Chiêm Tinh Thuật Sĩ kia, tại sao lại không xuất phát cùng chúng ta?”

Tất cả đều ở chủ thành, không lý gì đối phương lại đơn độc hành động một mình được.

Hơn nữa, dựa theo lời của Vương Hậu Syo, bọn họ đại khái sẽ gặp vị Thần Quyến Giả cuối cùng trong đội khi đến gần rìa ngoài của rừng rậm Vô Vọng Hư.

Loại tình huống này, chỉ có thể là vị Thần Quyến Giả này đã sớm đến nơi.

Nhưng thời điểm tối hôm qua khi bọn họ xuất phát, Chiêm Tinh Thuật Sĩ kia cũng chỉ mới kết thúc khoá học không bao lâu. Hơn nữa, bọn họ đã đi đường ống ngầm dưới mặt đất, tốc độ đã là nhanh nhất, nếu thật sự là đối phương, không có khả năng sẽ đến trước họ.

Cứ như vậy, lại mâu thuẫn với thông tin của Vương Hậu Syo.

“Bởi vì Sheryl không muốn đi qua đường hầm dơ dơ ẩm ướt đó.” Quạ mập ở trong gương trả lời đúng sự thật.

Sheryl liếc nhìn con quạ mập trên vai: “Chẳng lẽ mày muốn đi à?”

Quạ mập lắc đầu, lập tức sửa lại chủ ngữ trong câu vừa rồi: “Bởi vì quạ đen nhỏ không muốn đi qua đường hầm dơ dơ ẩm ướt đó!”

Sheryl cười một tiếng.

Đúng như quạ đen béo đã nói, cậu quả thật không muốn đi qua đường hầm kia.

Nhưng quan trọng hơn vẫn là vì có sức lao động miễn phí của Lisenvine ở đây, cậu chỉ việc ở trong gương là được rồi, hoàn toàn không cần phải để bản thân chịu khổ mà ra ngoài suốt đêm cưỡi ngựa đi đường theo những người kia.

Quạ đen mập vuốt mông ngựa: “Quyết định của Sheryl là sáng suốt nhất!”

Sheryl cười khẽ, gõ gõ trán quạ mập, sau đó không phụ hoạ nó nữa mà chuyển sự chú ý ra bên ngoài.

So sánh với ba lính đánh thuê đang tán gẫu, Lisenvine và Raglan lại có vẻ yên lặng hơn nhiều.

Hai người này, một người trời sinh lãnh đạm ít nói, một người thì lười mở miệng. Một người đi ở trước đội ngũ, một người lại đi ở cuối đội, tạo nên ranh giới rất rõ ràng với ba lính đánh thuê còn lại.

Sheryl xuyên qua không gian của mặt gương nhìn thoáng qua sắc trời ở bên ngoài. Nếu dựa theo tiến độ của bọn họ, thời điểm này vừa khớp với lúc cậu ở tiệm bánh ngọt vào ngày hôm qua.

Mà hiện tại...

Sheryl nằm xuống giường, quyết định ngủ trưa thêm một lát lại tính tiếp.

—-

Bốn giờ sau.

Ở bên ngoài, Lisenvine và bốn Thần Quyến Giả khác đã vượt qua cánh đồng rộng lớn, tiến vào vùng đất lưu đày tội nhân ở bên ngoài rừng rậm Vô Vọng Hư.

Vùng đất lưu đày là một rừng cây hòe giống như mê cung, nơi trú ngụ của một đám tội phạm cùng hung cực ác, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà không có cách nào xử tử.

Bọn họ ở nơi này phân chia lãnh địa, dựng lều trại, hơn nữa còn thiết lập những quy tắc nguyên thủy huyết tinh tàn bạo.

Bởi vì tài nguyên ở nơi đây vô cùng khan hiếm, thời điểm không săn được con mồi, những kẻ lưu đày yếu ớt ở tầng chót nhất sẽ bị kẻ mạnh hơn săn đuổi cắn nuốt, trở thành đồ ăn ở trong bụng chúng.

Quy luật cá lớn nuốt cá bé được áp dụng rất triệt để ở nơi này.

Lisenvine nhìn vào rừng cây hòe trước mặt, rồi nói với bốn người phía sau: “Xuống ngựa đi bộ.”

Từ nơi đây trở đi, đã không còn phù hợp cưỡi ngựa nữa.

Allaire dẫn đầu nhảy xuống từ trên lưng ngựa, cẩn thận quan sát xung quanh. Lúc này, mặt trời đã gần lặn, ngoại trừ 5 người bọn họ ra thì không còn thấy bóng dáng ai khác.

Cậu ta không nhịn được hỏi: “Đi thêm vài chục bước nữa chính là địa phận của những kẻ bị lưu đày. Vị Thần Quyến Giả cuối cùng trong đội rốt cuộc khi nào xuất hiện đây?”

Laura cũng nhìn quanh bốn phía: “Theo lý thuyết thì nên xuất hiện rồi.”

Sau đó cô nghĩ ngợi: “Có thể chúng ta đã hiểu sai ý hay không.”

Allaire nhíu mày lại: “Ý gì?”

Laura chỉ về phía rừng hoè trước mặt: “Có, có thể vị Thần Quyến Giả cuối cùng trong đội, thực ra là một trong những phạm nhân lưu đày ở đây.”

Allaire vừa nghe xong, tức khắc bày ra vẻ mặt như gặp quỷ: “Cái trò đùa này không vui chút nào đâu.”

Cậu ta có chút chán ghét nhìn rừng cây hòe trước mặt: “Nếu không phải nơi này là con đường duy nhất để tiến vào rừng rậm Vô Vọng Hư, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ bước chân vào đây.”

Nick ở một bên trầm tư nói: “Thật ra, suy đoán của Laura cũng không phải là vô lý.”

Nếu thật sự là tội phạm bị lưu đày, thì mọi chuyện đều có thể giải thích. Dĩ nhiên, cũng không loại trừ khả năng vị Thần Quyến Giả cuối cùng kia chỉ là đến đây trước để khảo sát địa hình.

Allaire thì không muốn tin vào giả thuyết này.

Cậu ta tiến lại gần Lisenvine, lựa chọn trực tiếp hỏi thẳng: “Đội trưởng, vị Thần Quyến Giả cuối cùng có phải là một tội phạm lưu đày không?”

Cậu ta cũng coi như có chút tôn kính với Lisenvine. Trong thế giới của lính đánh thuê, từ trước đến nay chỉ có thực lực mới được công nhận, bọn họ hiện tại là một tiểu đội, sức mạnh của Lisenvine hoàn toàn gánh được một tiếng đội trưởng này.

“Không phải.” Lisenvine đưa ra đáp án phủ định.

Allaire ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi: “không phải thì tốt, không phải thì tốt.”

Cậu ta thực sự vô cùng chán ghét lưu đày phạm. Nếu Thần Quyến Giả cuối cùng thật sự là một trong số đó, có lẽ cậu ta sẽ phải suy xét tới việc quay về.

Lúc này, Raglan vẫn luôn im lặng không nói chuyện đột nhiên nhìn về phía Lisenvine: “Thần Quyến Giả cuối cùng kia là ai?”

Lisenvine cũng không nhìn Raglan, chỉ nói một câu thoái thác tương tự như Vương Hậu Syo: “Khi cậu ấy xuất hiện, các người tự nhiên sẽ biết.”

Thân phận của Sheryl quá phức tạp. Nếu hiện tại hắn trực tiếp tiết lộ tên của đối phương, những người này chắc chắn sẽ dò hỏi tại sao Chiêm Tinh Thuật sĩ này không đồng hành cùng họ.

Mà Lisenvine không có khả năng nói thẳng ra Sheryl chính là Ma Kính, hiện tại đang được hắn mang theo bên người.

Ít nhất, cho đến khi họ chưa bước vào rìa ngoài Vô Vọng Hư, thân phận Ma Kính của Sheryl vẫn không thể để cho những người này biết.

Raglan nghe vậy, môi mỏng hơi mím lại, không hỏi thêm gì nữa.

Allaire nhún vai: “Chỉ cần không phải là tội phạm lưu đày là được rồi.”

Sau khi cậu ta nói xong câu đó, những người khác cũng lần lượt xuống ngựa.

Cả bốn người gỡ yên ngựa, đơn giản đeo hành lý lên vai, theo chân Lisenvine đi vào địa phận của những kẻ bị lưu đày.
Lúc này, gió lạnh thoang thoảng, ánh chiều tà của buổi hoàng hôn đã tắt lịm sau tầng mây. Lisenvine đi ở phía trước đội ngũ, theo sau là Raglan.

Laura và Allaire đi song song với nhau. Trong khi Nick, lính đánh thuê có xếp hạng đệ nhất cũng là kẻ mạnh nhất trong ba người, phụ trách lót ở sau cùng.

Dù thực lực của ông ta không mạnh bằng Lisenvine, nhưng ở Vương Quốc Bretlinton vẫn là tồn tại số một số hai.

Raglan không nóng không lạnh nhắc nhở: “Bọn tội phạm lưu đày rất thích đặt bẫy ở bên ngoài, cần phải cảnh thận.”

Allaire hơi hơi nhướng mày: “Chúng tôi không đến mức rơi vào những cái bẫy tầm thường đó.”

Laura và Nick tuy răng không mở miệng, nhưng hiển nhiên cũng đồng ý với Allaire.

Raglan vốn định nói thêm một câu đây không phải những bẫy rập ma pháp phức tạp, nhưng khi thấy vậy cũng không nói nữa.

Dù có dính bẫy, cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Hơn nữa, những kẻ càng tự tin càng dễ dàng tự phụ, không tự mình gặp phải một lần, cho dù người khác có nhắc nhở như thế nào cũng không thay đổi được phần ngạo mạn kia.

Sự thật chứng minh, những gì tưởng chừng như không thể xảy ra, lại càng có khả năng xảy ra nhất.

Sau khi 5 người đi được khoảng năm phút, Allaire, người khẳng định bản thân chắc chắn không thể mắc phải những bẫy rập thấp kém tầm thường, đã bị treo ngược lên cây vì vướng phải bẫy.

Đầu cậu ta chúi xuống dưới, mắt cá chân bị một sợi dây leo quấn quanh treo lơ lửng trên cành của một cây hòe. Tóc đuôi ngựa buộc cao hơi hơi đong đưa theo chuyển động của cơ thể.

Allaire chậc một tiếng: “Sao có thể mắc phải một cái bẫy vật lý đơn giản như thế này chứ.”

Laura trêu chọc: “Đúng vậy, nhưng mà cậu vẫn mắc bẫy đấy thôi.”

Lời này của cô vừa mới nói xong.

Ánh mắt Lisenvine đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trong nháy mắt, hàng loạt mũi tên dài sắc nhọn xé toạc không khí, cuốn theo cơn gió mãnh liệt lao vút về phía họ.

Hắn nhanh chóng rút trường kiếm, động tác dứt khoát ngăn chặn mưa tên dày đặc.

Ba người còn lại cũng nhanh chóng rút vũ khí ra chống đỡ.

Allaire vẫn bị treo ngược ở trên cây cũng không hoảng loạn, thậm chí còn không nhanh không chậm lầm bầm: “Cũng đã đến lúc này rồi, rốt cuộc là người cuối cùng kia đang ở đâu nhỉ?”

Vừa dứt lời, một giọng nói nam tính cực kỳ dễ nghe vang lên từ phía trên: “Cậu đang nói đến tôi đấy à?”

Âm thanh này nhàn nhạt lại dễ nghe, hệt như gió nhẹ thoảng qua, mang theo ý cười tản mạn khiến vành tai cảm thấy ngứa ngáy.

Đồng tử Allaire co lại, nhanh chóng nhìn lên phía trên.

Sheryl ngồi trên thân cây, một con quạ toàn thân đen nhánh đậu trên vai. Cậu cúi đầu, hướng về phía Allaire đang nhìn mình hơi hơi mỉm cười: “Xin chào nè.”

Cậu thong thả ung dung chào hỏi.

Gió rừng lạnh lẽo chậm rãi ùa đến, khiến sợi tóc đen nhánh rũ xuống của Sheryl gợn nhẹ. Đồng tử kim sắc của cậu chứa đầy ý cười hờ hững, tóc đen da trắng khiến đôi môi đỏ bừng hơi nhếch cũng càng thêm diễm lệ hơn so với người thường.

Cảnh tượng ấy thật sự quá mức choáng ngợp.

Ngay cả rất lâu về sau, mỗi khi Allaire nhớ lại khoảnh khắc này, nội tâm vẫn còn rung động không ngừng.

Mà hiện tại, Allaire chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, qua một lúc sau, mới như thể vừa tìm lại được tư duy, bật thốt lên: “Tinh Linh?”

Sheryl bị chọc cười: “Vậy cánh của tôi ở đâu?”

Allaire lại chớp mắt: “Đúng vậy, cánh của cậu đâu?”

Laura đang ngăn cản mưa tên cũng không nhịn được mà chen vào: “Tinh Linh sao có thể xuất hiện ở nơi này được!”

Dù rằng lúc đầu, trong nháy mắt khi vừa nhìn thấy thiếu niên tóc đen này, cô thiếu chút nữa cũng nhầm tưởng rằng cậu là một Tinh Linh.

Chủ yếu là bộ dáng của thiếu niên thật sự quá mức kinh diễm, loại trùng kích đánh thẳng vào tim này khiến cô suýt nữa thì trúng tên. Nếu không phải nhờ phản xạ tự nhiên của thân thể với nguy hiểm, giờ phút này hẳn là mũi tên đã xuyên qua trán cô.

Mà những người gặp phải tình cảnh giống như Laura, còn có Nick và Raglan.

Đặc biệt là Raglan.

Raglan chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra thiếu niên tóc đen này chính là Chiêm Tinh Sư kia.

Sheryl.

Raglan lẩm bẩm cái tên này trong lòng

Giờ phút này, sau khi xác nhận thân phận của đối phương, một nghi vấn khác cũng theo đó mà tới.

Đối phương xuất hiện ở đây như thế nào?

Ánh mắt Raglan sâu thẳm, một bên ngăn cản trở mưa tên một bên tự hỏi.

Lúc này, Allaire cũng kịp phản ứng lại từ trong lời nói của Laura.

“Đúng vậy nhỉ, ở đây sao có thể có Tinh Linh?”

Sheryl gật đầu, dù bận vẫn ung dung nhại lại: “Đúng vậy nhỉ, ở đây sao có thể có Tinh Linh?”

Vành tai Allaire bỗng chốc đỏ lên, ho khan vài tiếng: “Cậu đừng nhại theo tôi mà.”

Lisenvine liếc mắt sang bên này một cái.

Ngay lúc ấy, bàn tay Allaire vừa động, rút ra một con dao nhỏ sắc bén từ bên trong ống tay áo. Thân trên của cậu ta nâng lên, sử dụng tiểu đao nhanh chóng cắt đứt dây thừng, đồng thời động tác linh hoạt trực tiếp nhảy lên cành cây.

Cậu ta ngồi xổm bên cạnh Sheryl, đôi mắt nai con trong sáng rất có tính lừa gạt nhìn chằm chằm đối phương, vô cùng tò mò hỏi: “Cậu có phải là vị Chiêm Tinh Thuật Sĩ kia không? Có phải không?”

Có thể leo lên một ba vị trí cao nhất trong số những lính đánh thuê, đầu óc của Allaire tất nhiên vô cùng linh hoạt. Ban đầu chỉ là những manh mối lẻ tẻ, nhưng chẳng mấy chốc, cậu ta đã thông qua các đặc điểm mấu chốt: tóc đen, băng vải, quạ đen mà nhanh chóng liên hệ thân phận của Sheryl với vị Thuật Sĩ Chiêm Tinh cao giai ở chủ thành.

Sheryl vẫn chưa trả lời.

Allaire đã gấp không chờ nổi, hỏi: “Còn nữa còn nữa, cậu hình như là đột nhiên xuất hiện ở giữa hư không... rốt cuộc cậu đã làm thế nào?”

Sheryl nghiêng đầu liếc cậu ta một cái, thuận miệng trả lời: “Tôi dùng Truyền Tống Trận.”

Allaire lập tức phủ nhận: “Không thể nào.”

Không nói đến khoảng cách của Truyền Tống Trận là hữu hạn, chỉ riêng điều kiện thi triển đã cực kỳ hà khắc. Cần đến mười vị cao giai Thần Thuật Sư cùng nhau niệm chú ngữ. Hơn nữa, Thần Quyến Giả được truyền tống nhất định phải có cấp bậc Thần Thuật cao hơn cả mười người niệm chú ngữ.

Ngoài ra, điểm quan trọng nhất chính là Thần Quyến Giả được truyền tống, sau khi đi đến địa điểm mục tiêu sẽ phải chịu ảnh hưởng phụ tải của quá trình dịch chuyển trong nháy mắt, tất cả đều không có ngoại lệ mà lâm vào hôn mê.

Thời gian hôn mê ngắn hoặc dài có liên quan đến cấp bậc Thần Thuật và ý chí của bản thân Thần Quyến Giả.

Nếu đã sử dụng ma pháp Truyền Tống Trận, lẽ ra đối phương phải ở trong trạng thái hôn mê, hoặc dù thế nào đi nữa cũng không có khả năng tỉnh táo như bây giờ.

Allaire không có ý định ngừng truy hỏi: “Nói thật đi, cậu mau trả lời tôi đi!”

“Được thôi.”

“A?” Allaire vốn tưởng rằng sẽ phải tốn thêm chút công phu miệng lưỡi, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải năn nỉ ỉ ôi đối phương, nhưng không ngờ lại đột nhiên nhận được câu trả lời này.

Sheryl liếc nhìn cậu ta: “Tôi đi ra từ trong gương.”

“Gương?” Allaire ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa không tin vào tai mình: “Làm sao có thể có người đi từ trong gương được?” Không có một loại Thần Thuật nào có thể làm được điều này!

Sheryl gật đầu, khẳng định: “Cậu nói rất đúng, cho nên tôi chính là Ma Kính.”

Không cần bất kỳ một đoạn nhạc đệm mở đầu nào, Sheryl liền trực tiếp tiết lộ thẳng thân phận của mình.

“Ma… Ma Kính?!!!”

Allaire kinh hãi trừng to hai mắt, nói năng lắp bắp: “Cậu… cậu là Ma Kính!”

Ngoài Lisenvine ra, ba người còn lại đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Allaire bỗng nhiên khó hiểu mà cảm thấy khẩn trương, ánh mắt không xê dịch khỏi Sheryl: “Chính là Ma Kính mà tôi nghĩ đến kia?”

Sheryl cảm thấy câu hỏi của cậu ta thật vô nghĩa, nhưng cố tình cậu lại rất thích sự vô nghĩa này.

Dù sao cậu ngay cả tự hỏi cũng không cần, chỉ cần thuận miệng trả lời một câu là có thể tăng thêm điểm năng lực, cơ hội xoát kinh nghiệm như thế này, cậu một chút cũng không ngại nhiều.

Cậu trả lời: “Chính là Ma Kính mà cậu nghĩ đến kia.”

Allaire hỏi: “Là cái có được năng lực toàn tri?”

“Đúng vậy nha, là cái có được năng lực toàn tri.” Sheryl kề sát mặt lại gần một chút, đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu Allaire giống như đang sờ đầu chó: “Còn có điều gì muốn hỏi không?”

Vành tai Allaire lại đỏ lên: “Không… Không còn nữa.”

Ánh mắt Lisenvine lại liếc về phía này.

Lần này, lại càng kéo dài hơn so với lần trước.

Xét thấy Lisenvine đã liếc mắt về hướng này hai lần, Sheryl thu hồi tay, cũng nhìn về phía hắn.

Bốn mắt chạm nhau, Sheryl hơi nhướng mày, dùng cấu hình thuận thế nói một câu buổi tối tốt lành.

Lisenvine không đáp lại, nhưng vẻ lạnh lẽo trong hai mắt lại tiêu tan rất nhiều.

Lúc này, những mũi tên sắc nhọn như mưa lại ào ạt tăng lên, thế công so với trước càng mãnh liệt cũng càng dày đặc sắc bén hơn.

Sheryl chuyển tầm mắt về phía Allaire ngồi xổm bên cạnh mình vẫn còn chưa hoàn hồn lại, không nhanh không chậm hỏi: “Không tính toán đi hỗ trợ à?”

Vị trí hiện tại của bọn họ, vì nguyên nhân góc độ, cây hòe già cao lớn thô ráp vừa khéo có thể chắn được rất nhiều mũi tên sắc bén lao đến, cho dù có một vài mũi tên ngẫu nhiên bay lạc hướng cũng đều được bốn người Lisenvine chặn lại.

Ánh mắt Allaire hơi lóe lóe, nhìn về phía bốn người đang chắn mũi tên ở phía trước.

“Bọn họ có thể giải quyết.” Trong giọng nói thiếu niên mang theo một loại tin tưởng tuyệt đối, nhưng cũng ẩn ẩn lộ ra vài phần lạnh nhạt.

“Cũng gần như vậy.” Sheryl đáp.

“Cũng gần như vậy cái gì?” Allaire hỏi, sau đó giống như chợt hiểu ra cái gì, cả người bỗng trở nên kích động, vô cùng hưng phấn nhìn về phía Sheryl: “Cậu định đi xuống hỗ trợ à?”

Cậu ta biết Ma Kính trong truyền thuyết có được năng lực toàn tri, chỉ cần hỏi Ma Kính, dù thân phận là gì, Ma Kính cũng sẽ trả lời tất thảy những nghi vấn mà ngươi muốn biết.

Mà ngoài những thứ này ra, cậu ta vẫn chưa biết nhiều về thực lực bản thể hình người của Ma Kính. Cũng không biết thể chất của đối phương có gì đặc thù hơn so với những cao giai Thần Thuật Sư khác hay không.

Suy nghĩ như vậy, cậu ta không nhịn được lại hỏi thêm một câu.

Sheryl trả lời: “Hiện tại tôi sẽ không đi xuống.”

Cậu nói thêm: “Tôi chỉ là một cái gương yếu đuối.”

Sau đó lại nói: “Nhưng cậu thì cần thiết phải đi xuống.”

Allaire sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Vì sao?”

Sheryl đáp: “Bởi vì bánh răng của vận mệnh đã bắt đầu chuyển động.”

Cậu nói xong câu này liền đứng lên, nhẹ nhàng vỗ sạch bụi trên quần áo, sao đó lấy một loại tốc độ mà Allaire căn bản không thể nào phản ứng kịp, trực tiếp dùng một chân đạp cậu ta xuống dưới.

Allaire: “???!!!”

Trong khi rơi xuống vì quán tính, đôi mắt Allaire trừng lớn như chuông đồng.

Đây là chuyện mà một cái gương có thể làm ra?

Đã nói tốt chỉ là một cái gương yếu đuối đâu!

Trong nháy mắt, Allaire cảm thấy bản thân đã bị lừa dối thật nhiều.

Sheryl yếu đuối không để ý đến Allaire, mà dùng khẩu hình môi nói mấy chữ với Lisenvine đang nhìn về phía mình.

Không cần suy nghĩ quá nhiều.

Ngay sau đó, Lisenvine liền hiểu được câu nói của đối phương là có ý gì.

Chỉ trong nháy mắt, mặt đất nơi họ đang đứng bỗng nhiên biến thành mảnh vụn, lấy một loại tốc độ nhanh đến khó tin trực tiếp rơi xuống và sụp đổ.

Lisenvine khắc chế bản năng muốn né tránh, cùng với bốn người còn lại rơi xuống.

Trước khi thân ảnh của Lisenvine hoàn toàn bị bóng tối phía dưới che lấp, cơ thể Sheryl tản thành quầng sáng kim sắc nhàn nhạt, mang theo con quạ đen béo trở về chiếc gương cất trong ngực hắn.

—-
Ey cái này mà đăng Wattpad chắc cứ mỗi đoạn là t vô bình luận một câu quá bây ơi =)) thấy anh Lý ảnh liếc muốn lòi con mắt chị Sê ri chỉ mới để ý ảnh hông, chưa có danh có phận thấy cũng tội.


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau