Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết
Chương 32
Để tránh vi phạm chính sách (mà hình như là đã vi phạm rồi), một số từ nhạy cảm toi sẽ chấm ở giữa nha.
------
Trong một cái hố sâu khoảng trăm mét, Sheryl lần nữa đi ra từ trong gương, thuận tiện thắp sáng giá cắm nến trên vách đá, chờ đợi bốn người đang bị vùi lấp trong cát bò ra ngoài.
Mà nguyên nhân tại sao chỉ có bốn người, đó là vì Lisenvine đang bình yên đứng ngay bên cạnh cậu.
Tuy rằng trên tóc và quần áo của Lisenvine cũng dính không ít cát, nhưng tình trạng của hắn vẫn tốt hơn rất nhiều so với bốn người còn đang bị chôn trong đống cát.
Quả nhiên, chênh lệch về thực lực thể hiện rõ trong mọi tình huống.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là bốn người kia không có đủ năng lực.
Suy cho cùng, dù đặt ở vị trí nào thì bọn họ chắc chắn có thể xem là những kẻ xuất sắc nhất.
Cho nên loại chênh lệch này cũng chỉ liên quan đến hóa thân của Quang Minh Thần mà thôi.
Sheryl liếc nhìn Lisenvine bên cạnh, rồi đưa mắt về phía đống cát trước mặt.
Cũng sắp đến lúc bọn họ ra ngoài rồi.
Giọng điệu của cậu nhẹ nhàng : "Mọi người vẫn còn sống chứ?"
Vừa dứt lời, âm thanh ho sặc sụa vì bị sặc cát xuất hiện, kèm theo đó là bốn cái đầu lần lượt nhô ra.
"...khụ khụ...khụ...khụ khụ..."
Trong số đó, Alaire là người ho nhiều nhất. Bởi vì so với ba người còn lại trực tiếp rơi từ trên mặt đất, cậu ta phải nhận thêm cú đá yêu thương của Sheryl yếu đuối, cho nên quán tính khi rơi xuống mạnh nhất, cát ăn vào trong miệng cũng là nhiều nhất.
Sheryl nhìn nhìn bốn Thần Quyến Giả trước mặt, cuối cùng đi tới trước đống cát, đưa tay về phía Laura.
Laura chớp chớp mi mắt, có chút thụ sủng nhược kinh vươn tay.
Sheryl thuận thế kéo người ra ngoài.
Sau khi đứng vững, Laura nhìn Sheryl, vành tai chôn dưới mái tóc ngắn ẩn ẩn có chút nóng lên: "Cảm ơn."
Khi chưa ngã xuống nơi này, vị trí của cô không quá thuận lợi, mũi tên bay tới là dày đặc nhất.
Lúc rơi, cô phải nghiêng người, đùi phải giật mạnh về sau để tránh mũi tên, khiến mắt cá chân bị kéo căng. Tuy rằng không ảnh hưởng lớn đến hoạt động, nhưng muốn ra khỏi đống cát mịn cũng phải chịu nhiều lực cản hơn so với ba người khác.
Laura chắc chắn rằng thiếu niên tóc đen này biết rõ điều đó.
Cô không quên đối phương là một Ma Kính, có được năng lực toàn tri.
Nhưng đối phương cũng không nói gì, chỉ điềm nhiên đưa tay ra cho cô giữa bốn người, không hề thể hiện chút cảm xúc dịu dàng trấn an gì cả, hành động tự nhiên như vậy, dường như chỉ đơn giản là phán đoán rằng mắt cá chân của cô bị thương.
Lúc này, Laura nghĩ rằng cô không hề đoán sai.
Một người đồng hành cuối cùng trong đội ngũ, quả thật là một thiếu niên, cũng có thể xem như là thân sĩ.
Mà về diện mạo.
So với hai chữ tuấn mỹ còn tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì vẻ đẹp của cậu, đã vượt lên trên cả ranh giới của giới tính.
Thấy Sheryl cho Laura mượn lực đứng dậy, Alaire cũng đưa tay ra về phía đối phương: "Tôi còn bị cậu đá một cái, cậu cũng nên kéo tôi lên chứ."
Vừa nói xong lời này, Alaire ngay lập tức nhận được ba tầm mắt sắc bén bắn tới, ngoại trừ Nick.
Trong đó, ánh mắt lạnh lẽo của Lisenvine đặc biệt có cảm giác áp bách.
Nhưng mà bỏ qua Lisenvine, tại sao Laura và cái người gọi là Raglan kia lại phản ứng như vậy?
Alaire chớp mắt, đôi mắt nai con lộ ra vài phần ngây thơ, gương mặt của thiếu niên trẻ tuổi dính đầy bụi bặm, nhìn Sheryl một cách đáng thương: “Không được ư?”
Sheryl, người hầu như trả lời mọi câu hỏi, đáp: “Được, nhưng không cần thiết.”
Lúc này, Nick vừa mới phủi gần hết cát trên người không nhìn nổi nữa, trực tiếp đi tới, nắm cổ áo sau của Alaire, dễ dàng túm cả người cậu ta lên như đang nhổ củ cải.
Nick là người có sức lực mạnh nhất trong ba lính đánh thuê. Cho dù là tảng đá nặng hàng trăm cân, ông cũng có thể nhấc lên dễ như trở bàn tay mà không cần sử dụng bất luận Thần Thuật phụ trợ gì.
Một thiếu niên chỉ nặng hơn một trăm cân, với ông mà nói cũng chỉ là tiện tay vớt lên mà thôi.
Alaire thở dài một tiếng, sau khi bị Nick đặt xuống trên mặt đất giống như đặt con gà, phủi phủi hạt cát trên tóc, rồi lại bắt đầu vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo.
Nick nhìn quanh bốn phía, rồi lại ngước lên trên đỉnh: "Đây là nơi nào vậy?" Nói xong ông nhìn Raglan, người duy nhất trong bọn họ từng đến đây: "Cậu đã từng gặp qua tình huống như thế này chưa?"
Raglan nghe xong, nâng nâng mí mắt đang rũ xuống, thanh âm có chút khàn khàn trầm thấp: "Chưa."
Lần trước chỉ có một mình hắn ta tiến vào rừng rậm Vô Vọng Hư, thời điểm đi qua vùng đất của tội phạm lưu đày vẫn luôn rất cẩn trọng. Ngay cả khi gặp một số bẫy rập, hắn ta cũng dễ dàng tránh được.
Nhưng lần này, loạt bẫy rập liên tiếp này rõ ràng không thuộc phạm trù vật lý thông thường, ngược lại càng giống bẫy pháp trận Thần Thuật hơn.
Nếu đây thật sự là pháp trận Thần Thuật, tất cả bọn họ đều là cao giai Thần Quyến Giả, không có khả năng một chút dấu vết Thần Thuật cũng không phát hiện được.
Hơn nữa với tốc độ mà sụp đổ của mặt đất vừa rồi, rất rõ ràng nó đã bị một thế lực bí ẩn khác thao túng.
Lúc này, Allaire đột ngột giơ tay lên: “Những lúc như thế này không phải chúng ta nên trực tiếp hỏi Sheryl sao?”
Cậu ta nhìn Sheryl, đôi mắt nâu sẫm hệt như mái tóc của mình lóe lên sự hưng phấn: “Cậu ấy chính là Ma Kính! Ma Kính toàn trí toàn năng có thể biết tất cả mọi thứ đó!”
Allaire vẫn không quên lời cuối cùng mà đối phương đã nói trước khi đá cậu ta xuống dưới.
Bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động.
Cho nên bên trong chắc hẳn phải có bí mật nào đó.
Nghĩ như vậy, cậu ta liền trực tiếp nói thẳng ra hai câu này.
Ngay khi nói ra lời này, ngoại trừ Lisenvine vẫn đang nhìn chằm chằm vào Sheryl, ba người còn lại cũng lập tức đồng loạt hướng mắt về phía Sheryl.
Có lẽ bởi vì bản thể hiện tại của Ma Kính có hình dạng giống như con người bọn họ, hơn nữa thời gian tiếp xúc vẫn quá ngắn.
Điều này khiến cho nhận thức của nhóm người chưa thể thay đổi ngay được, khiến họ vô thức quên mất rằng thiếu niên tóc đen xinh đẹp này chính là Ma Kính có được năng lực toàn tri.
Cũng may Allaire đã nhắc nhở bọn họ.
Đây chính là Ma Kính không gì không biết đó.
Suy nghĩ kỹ, Laura bị Sheryl kéo qua một bên nhanh chóng tiến vào trạng thái: "Vậy hiện tại chúng ta nên làm thế nào?"
Sheryl trả lại một từ: "Đợi."
Allaire đi vài bước đến bên cạnh Sheryl: "Chúng ta phải đợi đến khi nào?" Cậu ta dường như xem Sheryl như một quyển bách khoa toàn thư, luôn đặt câu hỏi bất cứ khi nào có cơ hội.
Sheryl liếc nhìn đôi mắt nai con lấp lánh của Allaire, đã lâu rồi cậu chưa gặp một người biết điều như vậy.
Dù cho mục đích hay tâm tư của đối phương là gì.
Sheryl không quan tâm, cũng chẳng cần phải quan tâm.
Cậu chỉ đơn giản là thích phương thức xoát kinh nghiệm nhanh gọn lẹ như thế này.
Tâm trạng Sheryl rất tốt, duỗi tay sờ soạng đầu Allaire một chút như đang khen ngợi: "Chờ đến khi có người đến gặp chúng ta."
Đôi môi mỏng của Lisenvine mím chặt, ánh mắt rơi vào bàn tay đang chạm vào đầu Allaire của Sherril. Đường viền môi lưu loát rõ ràng hiện ra vài phần lạnh lùng.
Raglan quay sang nhìn Sheryl: "Người mà cậu nói có phải là những kẻ bị lưu đày đã thiết trí bẫy rập này?"
Sheryl đáp: "Đúng, mà cũng không đúng."
Lisenvine nói: "Vậy trước cứ chờ..."
Chưa nói hết câu, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Tới."
Laura nhếch môi: "Nhanh đấy!"
Raglan nhìn về góc ngoặt ở bên phải: “Có thể nghe thấy ít nhất tiếng bước chân của hai mươi người.”
Allaire nhắm mắt lắng nghe vài giây, sau đó đưa ra con số chính xác: "Là hai mươi tám."
Nói xong, cậu ta mở mắt ra, lập tức nhìn Sheryl ở bên cạnh, biểu cảm như muốn được xác nhận: "Có phải hai mươi tám hay không? Tôi nói có đúng không?”
Tuy là đang hỏi Sheryl, nhưng ánh mắt của cậu ta lại vô cùng chắc chắn, tựa như rất tự tin rằng bản thân sẽ không nghe lầm.
Lisenvine lại nói: “Không phải hai mươi tám.”
Hắn nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ trầm tư: "Còn có thêm một hơi thở khác, rất kỳ lạ."
Nick hoàn toàn không nghi ngờ phán đoán của Lisenvine, ngoài miệng nỉ non: "Hai mươi tám tiếng bước chân, nhưng có đến hai mươi chín hơi thở..."
Allaire vẫn chưa hết hy vọng mà hỏi lại Sheryl: “Thật sự không phải hai mươi tám người sao?”
“Tính hai mươi tám rưỡi.” Sheryl suy tư nửa giây, sau đó đưa ra câu trả lời như vậy.
“Hai mươi tám... rưỡi?” Thời điểm Laura nói từ cuối cùng, mang theo vẻ do dự rõ ràng, cô có hơi khó hiểu hỏi lại: "Như vậy là có ý gì?”
Sheryl đáp: "Chờ đến khi nhìn thấy, các người tự nhiên sẽ hiểu.”
Đây cũng không phải là Sheryl cố tình úp úp mở mở, nhưng hiện tại nếu chỉ giải thích bằng miệng sẽ rất mơ hồ và rườm rà. Sheryl hoàn toàn không muốn phí lời vào những thứ không cần thiết, tốt nhất là để bọn họ tự mình chứng kiến.
Mà cũng chẳng bao lâu sau, thời điểm những kẻ bị lưu đày cầm đuốc và vũ khí xuất hiện, Laura và những người khác cuối cùng cũng hiểu tại sao Sheryl lại trả lời như vậy.
Chỉ thấy lưu đày phạm đi đầu vóc dáng cao lớn, trên người hắn ta khoác một kiện áo choàng màu xám, cả khuôn mặt giấu trong mũ trùm đầu, trên bàn tay nắm pháp trượng gỗ xám đầy vết nhăn nheo.
Những điều đó vẫn còn có thể coi là bình thường.
Điều thực sự quỷ dị...
Chính là một quái vật trông giống như người lùn đang cưỡi trên lưng hắn!
Nói là quái vật, là bởi vì thoạt nhìn nó giống như như một người đàn ông cơ bắp co quắp héo rút, nhưng làn da lộ ra bên ngoài lại nhợt nhạt xanh xám như thạch cao, bên trên còn loang lổ những vết bầm tím dày đặc như vết hoại tử.
Nó không có tóc, khuôn mặt hốc hác đến mức chỉ còn lại một tấm da nhăn nheo khô quắt, xương hàm nhô ra, hốc mắt rất to, hai mắt đang mở nhưng lại không có tròng trắng, toàn bộ đều là màu xanh xám như thạch cao của lớp da.
Tuy rằng đã sớm biết trước bộ dáng của quái vật này, nhưng khi thực sự nhìn thấy, Sheryl vẫn cảm thấy có hơi ghê tởm.
Nếu đặt thứ này ở Lam Tinh mà cậu từng sống, nó giống như một sinh vật ngoài hành tinh bị vứt xác xuống đáy biển, sau khi bị ngâm nước lâu ngày lại vớt lên phơi nắng, có loại cảm giác vừa sưng phù lại vừa khô quắt teo tóp.
Laura cảm thấy vô cùng không khỏe: "Giờ thì tôi đã hiểu ý nghĩa của ‘rưỡi’ là gì rồi."
Đây giống như một con quái vật chỉ có thể coi là nửa người!
Allaire vốn chán ghét lưu đày phạm nhất thậm chí còn lùi về sau một bước: "Thứ này thật sự đang tra tấn hai mắt của tôi."
Nick đồng tình gật đầu, đây đúng là một loại một thử thách cho đôi mắt.
Lisenvine nhìn về phía Sheryl: "Muốn giết sao?" Hắn ẩn ẩn có thể cảm nhận được trong cơ thể quái vật này có đồ vật gì đó không tầm thường.
Cũng chính vì loại cảm giác mơ hồ này, hắn mới không trực tiếp động thủ ngay mà lựa chọn dò hỏi ý của Sheryl trước.
Sheryl đáp ngắn gọn: "Trực tiếp giết."
Lisenvine: "Được."
Con quái vật dường như hiểu được đoạn hội thoại ngắn ngủi giữa Sheryl và Lisenvine.
Ngay lập tức, nó hướng về phía hai người bọn họ, mở miệng phát ra một tiếng gào rống bén nhọn đinh tai nhức óc. Hàm răng nhô ra xấu xí như răng cưa, dị dạng lại vặn vẹo, như thể thuộc về một loài dã thú nào đó, sắc lạnh lại nguy hiểm.
Raglan cau mày: “Đây rốt cuộc là loại quái vật gì?” Cho dù hắn ta đã từng tiến vào rừng Vô Vọng Hư cũng chưa bao giờ thấy sinh vật nào nửa người nửa quái như thế này.
Alaire tiên tay quẳng ba lô xuống, căng cơ bắp chuẩn bị hoạt động gân cốt: "Không cần quan tâm nó là quái vật gì, trực tiếp xử lý là được!"
Cậu ta vừa mới nói xong lời này, hai mươi mấy tên tội phạm bị lưu đày bật cười như thể vừa nghe thấy một câu chuyện lố bịch.
Kẻ dẫn đầu cõng quái vật trên lưng, dùng âm thanh già nua, khàn khàn khó nghe nói: "Không biết tự lượng sức mình."
Ánh mắt âm lãnh của gã ta chôn trong bóng tối, thẳng tắp bắn về phía người đưa ra quyết định bên trong đội ngũ - Sheryl, giống như nhìn một con cừu non đang đợi bị làm thịt, trở thành một món ăn mỹ vị tươi ngon nhất.
Mà hai mươi mấy tên lưu đày phạm khác cũng là như thế.
Lúc này ánh mắt bọn chúng đổ dồn vào Sheryl, lộ ra một loại dục vọng trần trụi. Loại dục vọng này là sự thèm nhỏ dãi cả về sinh lý lẫn tinh thần, thoát ly khỏi mọi ràng buộc đạo đức và trật tự xã hội, bẩn thỉu lại kinh tởm.
Bọn chúng muốn phát tiết tình dục trên thân thể với Sheryl.
Thậm chí còn muốn xé nát huyết nhục cậu ra thành từng miếng để chế biến thành các món ăn có mùi vị khác nhau, cắn nuốt, nhai ngấu nghiến từng chút từng chút một để thỏa mãn cơn thèm khát.
Laura cụp mắt: “Vừa nãy chỉ lo nhìn quái vật, bây giờ mới phát hiện, ánh mắt của đám cặn bã này so với quái vật kia còn khiến người khác ghê tởm hơn.”
Nick cũng lạnh mặt, ông ta nhìn về phía Alaire càng ngày càng trở nên trầm mặc: "Tuy rằng bình thường ta không quá thích thủ pháp giết người của cậu, nhưng với đám này, cậu muốn làm gì thì làm."
Ánh mắt Alaire thay đổi, cậu ta cụp mắt xuống, bóng râm của hàng mi che khuất cảm xúc bên trong đáy mắt, chỉ đáp lại một chữ: "Ừm."
Cũng trong nháy mắt khi lời này rơi xuống, một đạo kiếm quang sắc bén lóe lên từ trên người cậu ta, ngay sau đó, máu tươi văng tung tóe, cùng với tiếng thét xé tai đầy thảm thiết, cầm đầu của đám lưu đày phạm cũng bị kiếm khí làm cho mù hai mắt.
Mà hết thảy những điều này, cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Đồng tử Nick đột nhiên co lại, ánh mắt hướng về phía Lisenvine đầy vẻ kinh hãi.
Tên cầm đầu của đám lưu đày phạm đã bị kiếm khí hủy diệt hai mắt, che lại hốc mắt rên rỉ trong đau đớn. Con quái vật trên lưng gã ta như thể bị kích thích, điên cuồng giãy giụa gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía Lisenvine.
Cơ thể của quái vật này linh hoạt đến kinh ngạc, tốc độ cực nhanh, động tác tạo thành đạo tàn ảnh rất khó nhận ra bằng mắt thường.
Nếu là người bình thường, chỉ sợ còn chưa kịp phản ứng lại đã bị cắn chết.
Nhưng Lisenvine lại không phải là người thường.
Như Vương Hậu Syo đã nói, Lisenvine là kẻ mạnh nhất.
Hắn chính là biểu tượng của sức mạnh.
Ngay cả quái vật với sức mạnh và tốc độ khác thường cũng không thể lay chuyển được sự thật này.
Sheryl liếc mắt nhìn Lisenvine, lùi lại một bước đồng thời nói với hắn: "Trên móng tay có độc."
Hiện tại cậu chỉ là một cái gương yếu ớt, mấy việc đánh đánh g.i.ế.t g.i.ế.t máu me này tất nhiên phải giao cho người chuyên nghiệp.
Khi Sheryl đã lùi xuống một vị trí an toàn không bị lan đến, Lisenvine ở bên này cũng đã nhanh chóng chặt đứt toàn bộ ngón tay của quái vật.
Trong khi đó, bốn người còn lại cũng bắt đầu giao thủ với những kẻ bị lưu đày khác.
Bốn người bọn họ là Thần Quyến Giả, theo lý thuyết hẳn là nên sử dụng Thần Thuần để giải quyết đối thủ. Nhưng lúc này, cả bốn người đều ăn ý mà không sử dụng loại phương thức nhẹ nhàng ôn hoà này, mà thay vào đó lại chọn đao kiếm để trực tiếp đối phó với đám lưu đày phạm, khiến bọn chúng phải trải qua nỗi đau cùng cực khi bị cắt xẻ huyết nhục.
Trong từng đạo tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp nơi, chưa đầy một phút đã trôi qua.
Hai mươi tám tên lưu đày phạm, phần lớn đã bỏ mạng, chỉ còn một vài kẻ vẫn đang thống khổ kêu rên, như thể đang chịu đựng nỗi đau cực kỳ thảm thiết.
Raglan là người đầu tiên thu kiếm trong bốn người, tội phạm lưu đày chết dưới tay hắn ta là những kẻ tương đối may mắn, đều là một kích mất mạng. Hắn ta cũng không phải lính đánh thuê thường xuyên làm các loại nhiệm vụ đẫm máu, hạ đao tuy rằng dứt khoát, nhưng dù sao cũng không tính là quá ngoan tuyệt.
Còn lại ba lính đánh thuê khác.
Alaire là người cuối cùng thu đao.
Những tên lưu đày phạm chỉ còn lại một hơi, nằm trên mặt đất lăn lộn rên rỉ đau đớn, toàn bộ đều là do rơi vào tay cậu ta.
Bọn chúng cũng chính là những kẻ thảm nhất.
Vũ khí của Alaire là hai thanh đao lớn nhỏ cỡ trung như lưỡi hái, hình dạng như cánh cung cong, tựa như vầng trăng đêm rằm trên màn trời.
Nhưng mà chính đôi lưỡi hái tựa như vầng trăng rằm này, ở trong tay cậu ta trở nên linh hoạt như thể đang khắc hoa, gặt hết toàn bộ huyết nhục trên cánh tay của những kẻ bị lưu đày, chỉ để lại những bộ x.ư.ơ.n.g trơ trọi dính m.á.u.
Cậu ta cầm song đao, cúi đầu nhìn xuống tên lưu đày phạm cuối cùng đã bị mình tước đi máu thịt, rồi điềm tĩnh dùng giọng nói trong trẻo đặc trưng của thiếu niên trần thuật: “Đôi tay là công cụ thực thi tội nghiệt. Ngươi và ta đều là ma quỷ. Quang Minh Thần tại thượng không nên bị những thứ ô uế nhuốm bẩn. Cho nên khi ta mạnh hơn ngươi, tội lỗi của ngươi sẽ bị ta phán xét.”
Nói dứt lời, cậu ta cử động cổ tay.
Song nguyệt loan đao luân phiên hạ xuống, ánh sáng lóe lên như điện chớp.
Ngay giây tiếp theo, đôi mắt và cổ họng của lưu đày phạm đồng thời bị c.ắ.t n.á.t.
Sau khi làm xong, toàn thân Alaire cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Như thể đã quay về trạng thái bình thường.
Cậu ta quay lại nhìn về phía Sheryl, sau đó cười rộ lên: "Tôi xả giận cho cậu."
Song nguyệt loan đao trong tay cậu ta vẫn còn đang nhỏ m.á.u, nhưng nụ cười trên khuôn mặt lại rực rỡ xán lạn. Cảm giác mâu thuẫn này thoạt nhìn khiến cậu ta có một loại ngây thơ đầy tàn nhẫn.
Là Ma Kính toàn tri, Sheryl biết rõ một số trải nghiệm trong quá khứ của Alaire. Thiếu niên chỉ mới mười bảy tuổi phát triển thành loại tính cách lạnh lùng tàn nhẫn này, từ phương diện nào đó mà nói, có lẽ là do hoàn cảnh bức ép, cũng có thể là do thuận thế mà làm.
Ngay lúc này, giọng nói khàn khàn của Raglan vang lên từ góc nghiêng phía trước mặt Sheryl: "Nó vẫn chưa tắt thở." Hắn ta đứng ở phía bên phải Lisenvine, hơi cau mày, như suy tư gì đó nhìn vào quái vật vẫn còn đang giãy giụa.
Quái vật này đã bị Lisenvine đ.â.m xuyên t.i.m bằng thanh kiếm của lưu đày phạm và ghim chặt vào tường đá. Cánh tay bị c.ắ.t c.ụ.t ngón của nó không ngừng múa may lộn xộn trong không khí, miệng phát ra những tiếng rên rỉ phẫn nộ.
Nghe tiếng la hét ồn ào, Sheryl hơi hơi cau mày, cảm thấy hai tai như đang chịu bị tra tấn.
Laura chú ý tới biểu cảm thay đổi của Sheryl, thuận tay nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên, đi qua đ.â.m t.h.ẳng vào cái miệng đang mở ra của quái vật.
Khi cổ họng con quái bị xuyên thủng, tiếng rên rỉ khó chịu cũng biến mất.
Lúc này, thế giới dường như đã yên tĩnh lại.
Sheryl mới giãn mày ra.
Raglan nói: "Trong cơ thể quái vật này có lẽ có đồ vật gì đó của rừng rậm Vô Vọng Hư."
Hắn ta nghiêng người nhìn sang Sheryl: “Suy đoán của tôi có đúng không?”
Sheryl: "Đúng vậy."
Cậu nhìn vào con quái vật, nói: "Đến lúc nó phải tắt thở rồi."
Âm thanh của Sheryl vừa dứt, giống như là vì nghiệm chứng lời nói của cậu, cánh tay đang vùng vẫy của quái vật dần yếu đi, cho đến khi hoàn toàn ngừng cử động, tắt thở.
Cũng ngay khi một hơi thở cuối cùng của quái vật này hoàn toàn biến mất, cơ thể nó nhanh chóng hóa thành lớp bụi than chì mịn màu xanh xám, tất cả rơi xuống trên mặt đất.
Đồng thời, một vật màu thể trắng cũng rơi xuống dưới.
Sau khi lau sạch song đao, Alaire nhìn thấy, vẻ mặt hiếu kỳ bước tới cầm lấy vật thể màu trắng lên, rất cứng rắn, giống như sừng của một loài thú nào đó: "Đây là cái gì?"
“Sừng rồng.” Raglan nói rất chắc chắn.
“Sừng rồng?” Hai mắt Alaire sáng rực lên, nhanh chóng nghĩ đến điều gì, lập tức xác nhận lại với Sheryl: “Đây thật sự là sừng của Dực Long sao? Chính là chủng tộc Dực Long biết phun lửa kia?”
Sheryl tiến tới: “Là mũi nhọn đầu sừng của Dực Long.” Cậu đứng ở bên cạnh Lisenvine đáp.
Lisenvine vẫn luôn im lặng không nói gì, nhìn về phía Sheryl đứng bên cạnh chính mình, vẻ lạnh lùng trong mắt dịu đi một chút.
Alaire hỏi tiếp: "Hắn ta biến thành bộ dáng như vậy có phải là vì sừng của Dực Long không?"
Sheryl sửa lại: "Chính xác hơn là vì hắn ta ă.n t.h.ị.t của người đã ăn sừng Dực Long."
Alaire phàn nàn: "Mấy kẻ bị lưu đày này rắc rối thật."
Sheryl không nhanh không chậm nói: "Lưu đày phạm đầu tiên trùng hợp ăn phải một đoạn sừng rồng. Sừng rồng trong cơ thể khiến Thần Thuật của hắn ta phát sinh dị biến. Khi hắn ta trở nên càng ngày càng mạnh hơn, phản ứng bài xích của cơ thể cũng xảy ra, chẳng hạn như tóc bắt đầu rụng hết, da chuyển xanh, tứ chi cũng dần trở nên mềm nhũn vô lực."
Nghe thế, người khác cũng đã hiểu được phần nào, pháp trận khiến bọn họ rơi xuống là do lưu đày phạm đầu tiên thiết trí ra bằng cách lợi dụng Thần Thuật biến dị.
Sheryl nhìn vào lớp bụi trên mặt đất: “Giờ nói đến kẻ thứ hai. Tên lưu đày phạm thứ hai đã ăn thịt tên đầu tiên trước khi hắn ta hoàn toàn mất lý trí.”
Alaire không nhịn được xen vào một câu: "Ăn như thế nào?"
Sheryl hơi nhướn mày, liếc nhìn vẻ mặt tò mò của Alaire, có chút ẩn ý hỏi: "Cậu chắc chắn muốn biết?"
Alaire run lên một chút, vội vàng lắc đầu: "Quên đi, quên đi."
Luôn có cảm giác đó là phương pháp vô cùng ghê tởm, tốt nhất vẫn là không nên biết.
Sheryl tiếp tục giải thích: “Sau khi tên thứ hai ăn thịt tên đầu tiên, ban đầu thì không sao, chỉ là không bao lâu, phản ứng bài xích của cơ thể càng nghiêm trọng hơn, dị dạng cũng càng nặng, và cuối cùng trở thành như các người nhìn thấy.”
Alaire nhớ lại hình dạng của quái vật kia, bỗng nhiên cảm thấy sừng rồng nhòn nhọn trong tay trở nên rất phỏng tay.
Sau đó không biết cậu ta nghĩ tới thứ gì, nhanh chóng ném cái sừng rồng này xuống: “Cái này hẳn là có thể chạm vào nhỉ?”
Sheryl: “Chỉ cần không nuốt vào thì sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến cơ thể của cậu đâu, hơn nữa…” Cậu hơi hơi dừng lại một chút, nhìn Alaire, nói: “Cậu chắc chắn là không muốn nhặt nó lên à? Một bộ phận nhỏ này của sừng Dực Long cũng rất trân quý đấy.”
Nghe được ba chữ “rất trân quý”, đôi mắt Alaire lập tức sáng lên, vội vàng hỏi: “Quý cỡ nào?”
Sheryl muốn nói rằng đây dù sao cũng là sừng Dực Long, cho nên có thể xem như bảo vật vô giá ở lục địa Lan Âu. Nhưng sau khi cân nhắc, cuối cùng cậu cũng chọn một cách nói dễ so sánh hơn cho Alaire.
"Lấy nó đổi lấy đồng Linton, cả đời của cậu sẽ không cần lo lắng gì nữa.”
Alaire a một tiếng, đôi mắt lần nữa trợn to như như cái chuông đồng lớn. Giây tiếp theo, cậu ta liền chộp lấy sừng rồng mà không có bất kỳ một chút do dự nào.
Chỉ là ngón tay còn chưa kịp chạm vào sừng rồng, ngược lại đã đụng vào tay của hai người khác.
Là Laura và Nick.
Ba người ông nhìn tôi, tôi nhìn cô, cô nhìn ông.
Nhưng ai nấy đều không rút tay lại, ý đồ của từng người vô cùng rõ ràng.
Cả đời không cần lo lắng gì nữa.
Bọn họ là lính đánh thuê, sao có thể khước từ điều này được!
Sheryl nhướng đuôi lông mày: “Ba người các người còn rất ăn ý.”
Alaire nhìn Sheryl hê hê cười rộ lên.
Nick và Laura cũng cười rộ lên.
Cho dù trong lòng đang nghĩ cái gì, bên ngoài bọ họ cũng chỉ nói nửa đùa nửa thật: “Cám dỗ quá lớn mà.” Nói xong, hai người lại liếc nhìn nhau, che giấu suy tính riêng dưới đáy mắt.
Sheryl nhìn ba lính đánh thuê này, ý vị không rõ buông xuống một câu: "Trong rừng rậm Vô vọng Hư còn nhiều đồ vật càng trân quý hơn."
Nghe vậy, Nick và Laura sôi nổi rút tay lại.
Cuối cùng chiếc sừng rồng này do Lisenvine giữ.
Hắn nhìn Sheryl, nói: "Đoạn sừng rồng này có phải là nguyên nhân cậu muốn chúng ta chờ ở đây không?"
“Đây là một trong số những nguyên nhân.” Sheryl khẽ cười, nói: “Chỉ cần thuận thế rơi vào bẫy rập, bọn chúng liền tự mình đưa sừng rồng tới đây, chẳng phải càng tiện hơn so với việc chúng ta tự đến tận nơi tìm à?”
Alaire nghe được liền gật gù, vô cùng nhiệt tình phụ họa: "Ca ca nói rất chí lý!" Hiện tại, ánh mắt cậu ta nhìn về phía Sheryl chỉ có thể dùng bốn chữ đặc biệt ngưỡng mộ để hình dung.
Sheryl nâng mí mắt lên: "Ca ca?"
Đôi mắt nai con màu nâu thẫm của cậu ta chớp chớp, vô cùng đáng thương nhìn Sheryl: “Không thể gọi cậu như thế sao?”
Danh xưng với Sheryl mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Ma Kính cũng được, Sheryl cũng được, ca ca càng là như thế, chẳng sao cả.
Khóe môi Cheryl khẽ nhúc nhích, đang định nói chuyện thì Lisenvine liền lạnh giọng ngắt ngang đề tài: "Còn nguyên nhân khác là gì?"
Sheryl bị dời lực chú ý: “Thuyền.”
Allaire bĩu môi. Cậu ta nhìn nhìn Lisenvine rồi lại quay sang nhìn nhìn Sheryl, “ca ca” gì đó, xem ra chỉ có thể để sau này lại nhắc đến.
Raglan nhìn thoáng qua thi thể của những kẻ bị lưu đày trên mặt đất: “Bọn chúng tới đây bằng thuyền?”
Sheryl khẽ gật đầu: “Đi một đoạn đường theo phương hướng mà chúng đã đến đây, có thể nhìn thấy ba con thuyền đang neo lại. Tiếp theo chúng ta chỉ cần di chuyển bằng đường thủy, một đường ngồi thuyền tiến thẳng vào rừng rậm Vô Vọng Hư.”
Allaire bị bởi lời cuối cùng hấp dẫn: "Một đường ngồi thuyền sao?"
Còn có loại chuyện tốt này?
Nick gật đầu: “Khá tốt, có thể không cần phải đi đường.”
Laura vẫn im lặng không nói chuyện bây giờ mới lên tiếng: “Nhưng nếu chỉ đi theo đường thủy về một hướng, bọn chúng đi từ cuối đầu kia đến, còn chúng ta lại khởi hành từ đầu bên này. Vậy chẳng phải điểm đến chúng ta là hang ổ của bọn chúng ư.”
Sheryl trả lời: “Về lý thuyết là thế, nhưng chúng ta có cái này.” Cậu tùy tiện chỉ chỉ vào sừng rồng trên tay Lisenvine: “Xét về công dụng lớn nhất mà nói, cô có thể xem nó như là chìa khóa dẫn tới thông lộ đi vào rừng rậm.”
Cùng một tuyến đường thủy, nhưng có sừng rồng hay không có sừng rồng, đích đến là hoàn toàn khác biệt. Nếu muốn tìm hiểu nguyên nhân, có lẽ liên quan đến năng lực tộc đàn của Dực Long.
Nhưng vì thông tin phải đề cập sau đó quá nhiều, trước mắt Sheryl cũng không có ý định giải thích rõ ràng.
Allaire hỏi: “Vậy còn công dụng nhỏ của nó là gì?” Cậu ta hiện tại càng nhìn càng thích cái sừng rồng này, nếu không phải nó đang ở trên tay Lisenvine, cậu ta có lẽ sẽ buộc sừng rồng vào dây rồi đeo lên cổ, một tấc cũng không rời.
Sheryl liếc Allaire rồi trả lời một cách khái quát tương đối đơn giản: “Có thể tránh độc vật tới gần.”
Allaire cảm thán: “Quả thật là một đồ vật trân quý.” Nói rồi, cậu ta chợt nhớ tới chủ đề dang dở khi nãy, định tiếp tục mở miệng: “Lúc nãy tôi…”
Nhưng mà lời này còn không có nói xong, Lisenvien đã ra mệnh lệnh di chuyển.
Đội ngũ đánh thuê này của bọn họ lấy Lisenvine làm chủ.
Yêu cầu thứ nhất của Vương Hậu Syo khi thuê bọn họ chính là cần phải tuân theo mệnh lệnh của Lisenvine một cách vô điều kiện.
Cho nên giờ phút này, chủ đề của Allaire lại lần nữa bị đánh gãy, mặc dù có chút không cam lòng cũng chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời xách balo lên, sẵn sàng xuất phát.
Sau đó, một hàng sáu người tính cả Sheryl tiến về phương hướng mà những kẻ bị lưu đày đã đi đến.
Mười phút sau.
Trong tiếng nước chảy, sáu người dừng chân bên cạnh ba chiếc thuyền nhỏ ở mép thủy lộ.
Tuy nói là những chiếc thuyền nhỏ, nhưng sáu người bọn họ ngồi lên, không gian vẫn còn trống khá nhiều.
Sheryl là người đầu tiên bước lên thuyền.
Những người khác thì trước tiên cẩn thận chà lau sạch vũ khí, sau đó lại rửa qua bằng nước một lần nữa mới lục tục lên thuyền.
Nick cầm lấy mái chèo, mỗi tay một cái, chủ động nói: “Để tôi chèo thuyền đi.” Sức lực của ông ta rất lớn, một người cũng đã đủ.
Sheryl ngồi ở hàng cuối cùng của thuyền.
Lisenvine ngồi xuống bên trái cậu.
Raglan bước tới, đang chuẩn bị ngồi xuống bên phải Sheryl thì một bóng người lướt qua hắn ta, giây tiếp theo, vị trí này đã bị Allaire chiếm cứ.
Raglan im lặng.
Lisenvine cũng im lặng, hắn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Allaire sau khi ngồi vào một bên khác liền tiến sát vào người Sheryl.
Biểu cảm trên mặt hắn cũng không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lại sắc bén lạnh lẽo như lưỡi dao băng tuyết, khiến Allaire lạnh cả sống lưng.
Thật đáng sợ.
Cơ thể Allaire run lên một chút, sau khi nuốt nước miếng, yên lặng đứng lên, chuyển lên ngồi ở hàng trước mặt Sheryl, bên cạnh Raglan.
Thuyền nhỏ chèo được khoảng năm phút thì đến trước một cái hang, lúc này chiếc sừng rồng trong tay Lisenvine phát ra một đạo bạch quang. Tia bạch quang này bay vụt tới chỗ hang động, biến thành một làn sương mù trắng dày đặc che phủ lối vào hang.
Nick vô thức dừng lại.
Sheryl nhìn thẳng vào cửa hang, nói với Nick: “Chèo vào đi.”
Nick gật đầu: “Được.” Ngay sau đó, ông ta hít sâu một hơi, rồi đẩy nhanh tốc độ chèo thuyền tiến vào cửa hang động dày đặc sương mù mờ mịt.
Không lâu sau, thuyền nhỏ xuyên qua màn sương mù dày đặc đi vào bên trong hang động.
Trong hang động là một mảnh đen nhánh, gần như duỗi tay không thể thấy được năm ngón.
Laura và Raglan niệm khởi Thần Thuần chiếu sáng, trong phút chốc, ngọn lửa bùng lên trong lòng bàn tay bọn họ, soi rọi con đường thủy vốn tối đen.
Hang động rất ẩm ướt, bốn phía hình thành những tảng đá tích nước giống như băng tiêm quái dị, nước từ giữa những vách đá tí tách nhỏ xuống từng giọt, trong không khí tràn ngập một sự lạnh lẽo đến âm trầm.
Thuyền nhỏ càng vào sâu, không khí âm lãnh ẩm ướt quanh người càng trở nên nặng nề.
Sau khi đi qua một khúc cua.
Trên một đỉnh mái đá ở phía trước, từng đàn dơi hút máu rậm rạp treo ngược người.
Bởi vì thuyền nhỏ tới gần, những con dơi hút máu vốn đang ngủ say giống như bị quấy rầy, toàn bộ mở mắt ra, từng cặp đồng tử đỏ rực bắn thẳng về phía con thuyền, phảng phất như ngay giây tiếp theo sẽ lao tới.
Nếu là người bình thường, đối mặt với cảnh tượng như vậy, có khả năng đã sớm sợ tới mức mặt mày trắng bệch, kẻ nhát gan thậm chí có lẽ đã trực tiếp ngất đi.
Nhưng trên con thuyền nhỏ này, tất cả đều không phải là người bình thường.
Cho dù là đàn dơi hút máu rậm rạp dày đặc, cũng không khiến cho bọn họ sinh ra dao động cảm xúc quá mức mãnh liệt.
Allaire quyết đoán đứng dậy: “Để tôi dùng Tinh Hỏa Thuật thiêu hết toàn bộ bọn chúng.”
“Không cần.” Sheryl lên tiếng ngăn cản Allaire đang chuẩn bị hành động. Sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của cậu ta, dùng tay vỗ nhẹ túi của mình, nói: “Tiểu Hắc, đến giờ làm việc rồi.”
1 Nhận xét
Giọng điệu của cậu nhẹ nhàng : "Mọi người vẫn còn sống chứ?"
Trả lờiXóa=>> Giọng điệu nhẹ nhàng mà hỏi câu trớt quớt vậy chị ☺️