Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 33

Ngay khi Sheryl nói xong câu này.

Quạ đen mập vẫn luôn nằm ườn trong túi của Sheryl sờ cá* động tác linh hoạt bay ra ngoài, lấy một loại trạng thái hoàn mỹ nhất đậu trên vai cậu.

*Sờ cá: Ám chỉ việc nhân viên tranh thủ làm việc riêng hoặc thư giãn trong giờ làm. Nó tương tự như việc "làm biếng" hoặc "chơi trốn việc" mà vẫn tỏ ra mình đang bận rộn làm việc.

Allaire nhìn chằm chằm con quạ đen béo thoạt trông có vẻ không quá đứng đắn này, suýt nữa chìm vào tự hỏi: “Nó… có thể đối phó với lũ dơi hút máu này sao?”

Sheryl chọc chọc một chút vào con quạ đen đang bày tư thế, thuận miệng trả lời: “Đúng vậy.”

Nghe được lời này, quạ đen béo hắng hắng giọng.

Mà những người khác chỉ nhìn thấy con quạ đen này hé chóp mỏ nhòn nhọn, phát ra một tràng âm thanh kỳ dị.

Ngay sau đó, bầy dơi hút máu vừa mở hai cánh định lao vào tấn công bọn họ, tức khắc giống như chuột gặp mèo nhanh chóng co cánh lại, nhắm tịt mắt, bắt đầu giả bộ như đang ngủ, một thời gian sau liền cố lùi lại dần ra xa như thể chưa có gì xảy ra.

Cảnh tượng này khiến ba lính đánh thuê chấn động.

Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được trên người những sinh vật hắc ám như dơi hút máu lại có một loại thay đổi thái độ rõ rệt như vậy, trở nên hèn mọn như rùa rụt cổ.

Ngay cả ánh mắt của Raglan cũng vô cùng phức tạp.

Trong số năm người, chỉ có Lisenvine trước sau vẫn giữ được bình tĩnh.

Thực ra điều này cũng chẳng có gì lạ, bởi cảm xúc của Lisenvine vốn dĩ vẫn luôn lạnh nhạt. Hắn dường như không có yêu ghét rõ rệt đối với tất cả mọi thứ trên đời này.

Cho dù hiện tại hắn biết rõ mình có để ý đến Sheryl, nhưng cảm xúc của hắn đa phần chỉ dao động khi có liên quan đến đối phương mà thôi. Ngoại trừ việc này, thái độ của hắn đối với những bên ngoài trước giờ chưa từng thay đổi.

Allaire nhoài mặt lại gần quạ đen mập đang đậu trên vai Sheryl, đôi mắt sáng lấp lánh: “Tôi có thể sờ sờ nó không?”

Lời này cậu ta còn chưa nói xong, liền nhìn thấy con quạ đen này đã kêu một tiếng với Sheryl.

Allaire vẻ mặt đầy chờ mong nhìn về phía Sheryl.

Sheryl thuật lại lời của quạ đen: “Nó nói là không thể.”

Allaire tức khắc thất vọng thu hồi tầm mắt, ngồi thẳng người lại như cũ.

Con đường trong sơn động rất dài, tốc độ chèo thuyền của Nick còn nhanh hơn hẳn bình thường. Nhưng cho dù như thế cũng phải mất khoảng gần nửa giờ bọn họ mới có thể nhìn thấy cửa ra ở xa xa phía trước.

Thuyền nhỏ càng tiến đến gần cửa động, ánh sáng cũng càng ngày càng mạnh.

Đột nhiên, Laura dường như phát hiện ra điều gì, hơi kinh ngạc nói: “Nước có màu đen!”

Allaire, Nick và Raglan sôi nổi nhìn xuống mặt nước.

Allaire ai một tiếng: “Đúng là màu đen!”

Lisenvine bình tĩnh nói: “Kể từ khi tiến vào trong hang động, màu sắc của nước đã bắt đầu thay đổi.”

Càng tiến gần đến cửa động, màu nước cũng càng đậm và u ám hơn.

Alaire xác nhận lại với Sheryl: “Là như vậy ư?”

Sheryl: “Đúng vậy.”

Những người khác nghe thấy Sheryl xác nhận, ánh mắt nhìn về phía  Lisenvine cũng càng thêm phức tạp.

Cường giả vốn dĩ có thể trở thành cường giả, tất nhiên sẽ sở hữu sức mạnh vượt trội hơn những kẻ khác, mà ngoại trừ điều này, nhãn quan và độ nhạy bén tuyệt đối cũng là thứ mà người bình thường không thể sánh kịp.

Giống như màu sắc của nước.

Bởi vì trong hang động ánh sáng tối tăm, hơn nữa lúc đó sự chú ý đều tập trung vào lũ dơi hút máu, cho nên bọn họ không nhận ra màu sắc nước cũng theo khoảng cách di động của bọn họ mà từ từ thay đổi.

Nhưng mà thực ra cũng không có nhiều lý do biện hộ như vậy.

Bởi vì cũng trong tình huống tương tự, Lisenvine đã nhận ra ngay từ đầu.

Nếu đây thật sự là nghịch cảnh, và nếu màu nước có liên hệ với nguy hiểm cực hạn, thì có lẽ lúc này bọn họ đã bỏ mạng.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đây chính là sự chênh lệch.

Ánh mắt Sheryl quét qua bốn người này, sau đó nhìn sang Lisenvine đang ngồi ở bên cạnh mình. Trong động và ngoài động ánh sáng luân phiên dừng lại trên người hắn, khiến sườn mặt sắc nét lộ ra vẻ lạnh lùng.

Sự lạnh lùng này hiện ra một loại áp bách đầy nghiêm nghị, ẩn ẩn tạo nên cảm giác khoảng cách vô hình. Hắn dường như cũng không ý thức được rằng, chỉ một câu trần thuật đơn giản của mình đã khiến bốn người còn lại phải trầm mặc.

Hoặc có lẽ phải nói, hắn nhận ra, nhưng không thèm để ý.

Nghĩ vậy, có một câu đột ngột hiện lên trong đầu Sheryl...

Ừm, chính là vô hình giả ngầu, nhất chính mạng.

...

Sau khi Nick chèo thuyền ra khỏi cửa động, Sheryl liền chuyển tầm nhìn về phía trước.

Trước mắt hiện ra một vùng u tối âm lãnh đến nghẹt thở.

Những cây hòe già khô nát, không còn lá và cành, thân cây mục rữa với những lỗ thủng lớn lớn nhỏ nhỏ, trên thân quấn đầy những dây leo đen sì dị dạng không đồng đều, trong không khí lan tỏa mùi tanh nồng nặc của bùn lầy và mục nát.

Xa xa, tiếng kêu của bầy chim âm u lúc cao lúc thấp vang lên.

Ven bờ toàn bộ đều là xác c.h.ế.t của hôi tước và chim ngói, nhền nhện màu xanh đen đang sột soạt sột soạt len lỏi gặm nhấm.

Ngay lúc này, những dây đằng quấn quanh thân cây bất ngờ chuyển động, chúng biến thành từng con rắn độc màu xám đen, bắt đầu bò dọc xuống theo thân cây.

Raglan nhìn dây leo bỗng hóa thành rắn, một đoạn đốt ngón tay bị đứt của hắn ta hơi giật giật, đôi mắt màu lục đậm ánh lên tia sáng sắc lạnh.

Trước cảnh tượng thần kỳ lại quỷ dị này, ánh mắt Allaire lóe lóe: “Hiện tại chúng ta đã tiến vào rừng rậm Hư Vọng rồi ư?”

Lời vừa dứt, từ thân cây mục rữa bắt đầu nhỏ giọt xuống chất lỏng sền sệt màu đen.

Chất lỏng này ẩn ẩn bốc lên khói đen, tựa như dung nham phun trào từ núi lửa, nhưng tốc độ lại nhanh hơn gấp hàng trăm lần.

Chúng chảy lan với tốc độ nhanh chóng không thể tưởng tượng nổi, chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi đã đuổi kịp và bao vây đàn rắn độc vốn đã bò ra xa.

Lại chỉ trong vài giây ngắn ngủn, rắn độc bị chất lỏng lây dính đã bị kéo trở lại thân cây, lại lần nữa biến thành dây đằng.

Allaire xem đến trố cả hai mắt: “Quá thần kỳ.”

Quả thật là thần kỳ.

Dây leo biến thành rắn độc, rắn độc lại hóa thành dây leo.

Dây leo, rồi lại rắn độc.

Tạo thành một vòng tuần hoàn khép kín.

Sheryl làm Ma kính có được năng lực toàn tri, tuy rằng đã sớm biết trước điều này, nhưng hình ảnh trong đầu và tận mắt chứng kiến, rốt cuộc vẫn có một chút cảm giác khác biệt.

Loại cảm giác này, giống như việc chỉ đọc chữ viết và thực sự nhìn thấy hình ảnh.

Bất chợt, Laura chỉ vào một đoàn hắc ảnh bay ra từ phía sau thân cây: “Đó là thứ gì!”

Đoàn hắc ảnh này giống như một bóng người cao lớn lơ lửng giữa không trung, không rõ mặt mũi, không thể nhìn thấy cơ thể, quanh thân chỉ có lớp sương mù màu đen bao phủ.

Đặt trong không gian lạnh lẽo đầy âm khí, nó tựa một bóng ma đang trôi dạt, khiến người khác da đầu tê dại.

Sheryl nhìn về phía bóng đen, nói: “Bên trong thực ra chỉ là bầy dơi hút máu giống như loại mà chúng ta gặp trong hang động trước đó.”

Allaire gật gật đầu: “Thì ra là thế.”

Ngay giây tiếp theo, ánh mắt của cậu ta chuẩn xác dừng lại trên người quạ đen mập đang đậu trên vai Sheryl.

“… Nếu là dơi hút máu thì…”

Cậu ta lẩm bẩm ngoài miệng, sau đó bắt chước câu nói của Sheryl lúc ở trong hang động, hướng về phía con quạ đen mà bảo: “Tiểu Hắc, đến lúc làm việc rồi.”

Quạ đen béo phớt lờ cậu ta.

Có lẽ là do giọng của cậu ta quá nhẹ?

Nghĩ như vậy, Allaire hơi mấp máy môi, lớn tiếng lặp lại một lần nữa với quạ đen béo: “Tiểu Hắc, đến lúc làm việc rồi!” Lúc này cậu ta đã cố ý nâng cao giọng.

Quạ đen phàn nàn với Sheryl: “Cậu ta thật sự giống như một tên ngốc.”

Âm thanh này nghe vào tai những người khác chính là một tràng tiếng quạ đen kêu “oa oa ách ách”.

Allaire nghiêng nghiêng đầu, thắc mắc đặt câu hỏi: “Tôi nhớ rõ lúc ở trong hang động, nó không phát ra âm thanh như thế này mà.”

Cậu ta liếc nhìn đoàn hắc ảnh.

Những bóng đen kia vẫn đang lơ lửng tiến về phía họ, bóng đen từ sau thân cây cũng xuất hiện càng ngày càng nhiều.

Rất hiển nhiên, đàn dơi hút máu bên trong bóng đen kia không hề bị ảnh hưởng bởi tiếng quạ kêu ban nãy.

Allaire xác nhận, hóa ra con quạ đen này phát âm không chuẩn.

Vì thế, Allaire vẫn chưa từ bỏ ý định, lần thứ ba ra lệnh với con quạ đen béo.

Quạ đen béo vẫn không nhúc nhích như cũ, còn nhân tiện liếc cậu ta một cái với ánh mắt khinh bỉ.

Allaire sửng sốt: “Có phải nó vừa mới liếc mắt xem thường tôi không?”

Laura nhịn cười, gật đầu nói: “Hình như là vậy.”

Allaire không tin tà, ghé sát mặt vào quạ đen.

Chỉ là vẫn chưa kịp đến gần bao nhiêu, quạ đen béo đã lập tức quay đầu sang hướng khác, từ chối giao tiếp bằng ánh mắt với cậu ta.

Allaire: “?”

Quạ đen béo rầm rì một tiếng, nó là một hệ thống kiêu ngạo, không phải con choá còn mều nào cũng có thể tùy ý sai bảo.

Sheryl buồn cười, dùng tay nhẹ nhàng chọc chọc vào đầu nhỏ của quạ đen: “Được rồi, đi làm đi.”

Quạ đen béo lúc này mới vỗ vỗ cánh, phát ra tiếng kêu giống như lúc ở trong hang động.

Đàn dơi hút máu trong đạo hắc ảnh nghe thấy âm thanh này, giống như bị hoảng sợ, lập tức tản ra, bay đi với tốc độ cực nhanh.

Tuy nhiên, chỉ một lúc sau khi đám dơi hút máu này biến mất, một đám bọ cạp có độc dày đặc rậm rạp bò tới chỗ của bọn họ.

Chúng nó giẫm đạp lên con nhện màu xanh đen đang ă.n x.á.c hôi tước, ngừng lại ở hai bên bờ nước, dựng thẳng chóp đuôi nhọn lên như đang chuẩn bị tấn công.

Đây là một loại trạng thái có thể tấn công bất cứ lúc nào, nhưng chúng lại giống như đang e ngại cái gì đó nên cũng không bay lên.

Đúng vậy, bay lên.

Trên lưng những con bọ cạp này có cánh nhỏ, cơ thể chúng rất to, khoảng bằng bàn tay người đàn ông trưởng thành. Hiện tại, phần cánh ở trên lưng của chúng chỉ hơi hé mở, vẫn chưa hoàn toàn giương ra.

Bởi vì chúng đang kiêng kị thứ gì, nên chưa lập tức tấn công.

Lysander nhìn sừng rồng trong tay.

“Bọ cạp mà cũng có thể có cánh!” Alain phát ra âm thanh cảm thán chưa hiểu việc đời.

“Nếu bị chúng cắn phải thì sẽ ra sao?”

Trái với Allaire tất cả lực chú ý đều đổ dồn vào cánh của bọ cạp, Laura rõ ràng càng quan tâm đến độc tính của chúng hơn.

Sheryl trả lời: “Sẽ tử vong trong vòng năm giây.”

Đồng tử của Allaire chấn động: “Năm giây!”

Ba người còn lại đều cũng vô cùng kinh hãi.

Ngay cả tròng đen của Lisenvine cũng thoáng hiện lên một chút dao động.

“Nhưng không cần quá lo lắng.” Sheryl chỉ vào những con rắn đã biến thành dây leo: “Có thể lấy độc trị độc, chỉ cần trước khi chất độc phát tán ăn một miếng da rắn thì có thể giữ được mạng.”

Trán Laura chảy ra một lớp mồ hôi, yên lặng nắm chặt chuôi đao trong tay: “Nhưng việc này rất khó.” Cách an toàn nhất vẫn là đảm bảo bản thân không bị đuôi bọ cạp đâm trúng.

Sheryl cười cười: “Yên tâm, có sừng rồng ở đây, chúng nó không dám tấn công đâu.”

Dù Sheryl đã nói như vậy, nhưng cũng không an ủi được bọn họ.

Là người duy nhất trước đây từng đi vào rừng rậm Vô Vọng Hư, Raglan cảm thấy vô cùng may mắn khi hắn ta chỉ gặp phải dây đằng hoá rắn, chứ không phải những sinh vật khó đối phó như bọ cạp độc.

Đến lúc này, cả Raglan lẫn ba lính đánh thuê khác, đều sinh ra một suy nghĩ giống nhau ở trong lòng.

Rừng rậm Vô Vọng Hư, quả không hổ danh là vùng tử địa có đi mà không có về. Nếu lần này không có Sheryl, không có Ma kính không gì không biết, bọn họ có lẽ cũng đã trở thành một trong những kẻ “có đi mà không có về” kia.

Suy nghĩ này khiến nội tâm mấy người rất không bình tĩnh.

Ngay cả Allaire cũng trở nên trầm lặng, rũ mắt, không biết đang nghĩ gì.

Nick phụ trách chèo thuyền đẩy tăng tốc độ.

Khi họ đi vào sâu hơn, xung quanh bắt đầu xuất hiện sương mù.

Ban đầu, màn sương vẫn còn tương đối trong suốt, giống như một lớp lụa mỏng hơi mờ, nhưng càng ngày càng đậm hơn, càng ngày càng vẩn đục, cuối cùng dày đặc đến mức tầm nhìn chỉ còn lại chưa tới một mét.

Sheryl nhìn đám sương mù, nói với bốn người còn lại, ngoại trừ Lisenvine: “Mặc áo chống lạnh các người mang theo vào đi.”

Lisenvine là một trong những hóa thân từ linh hồn của Thần Quang Minh, chỉ riêng điểm này đã chú định thể chất của hắn khác hẳn người thường. Chẳng hạn như độ ẩm, thời điểm những người khác đang phải chịu đựng sự lạnh lẽo thấu xương, có khả năng hắn chỉ cảm thấy hơi lạnh một chút mà thôi.

“Đi lên phía trước một đoạn nữa, sương mù sẽ nhạt dần, nhưng nhiệt độ thì sẽ càng lúc càng thấp.”

Nghe được lời này của Sheryl, bốn người nhanh chóng mặc áo chống lạnh vào.

Sau khi Raglan kéo khóa áo lại, nhìn Sheryl hỏi một cách vô thức: “Cậu không lạnh ư?” Nhưng vừa hỏi xong hắn ta đã tự im lặng.

Hiển nhiên là tự nhận ra bản thân vừa hỏi một câu thật ngớ ngẩn.

Sheryl là Ma Kính.

Cho dù thanh niên trước mắt trông giống như nhân loại bọn họ, nhưng rốt cuộc về bản chất vẫn hoàn toàn khác biệt.

Thời điểm hắn ta hỏi câu này, giống như ở trong tiềm thức đã vô tình xem đối phương trở thành vị Thuật Sĩ Chiêm Tinh thường ghé đến cửa hàng điểm tâm, chính là người thích thảo luận về đồ ngọt ngon miệng cùng với chủ cửa hàng kia.

Sheryl liếc nhìn Raglan: “Tôi sẽ không lạnh.”

Nói xong câu đó, dường như cậu nghĩ tới điều gì.

Cậu chỉ chỉ vào ngực Lisenvine. Thời điểm Lisenvine bởi vì động tác này mà nhìn mình, đôi mắt hồ ly màu vàng rực rỡ hơi cong lại, mang theo vài phần giảo hoạt nói: “Ma Kính vẫn luôn được Lisenvine đặt trước ngực, nên cũng đủ ấm áp.”

Sheryl còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ “đặt trước ngực”.

Lisenvine hơi sững lại, khuôn mặt luôn chỉ có biểu cảm nhạt nhẽo của hắn xuất hiện một chút biến đổi.

Sheryl chú ý tới bên tai hắn vậy mà lại thoáng ửng đỏ.

Không quá rõ ràng, chỉ là chút hồng nhạt thoáng qua rồi tan đi, nhưng Sheryl vẫn kịp nhìn thấy.

Cậu nhịn được mà cười rộ lên.

Âm sắc của cậu vốn đã vô cùng dễ nghe, thanh tuyến êm tai giống như làn gió nhẹ của một ngày hè trời nóng bức thổi qua ngọn cây nhỏ, giờ đây lại ẩn ẩn ý cười trêu chọc, vang vọng trong màn sương mờ ảo, lộ ra một chút quyến rũ như có như không. 

Khiến mấy người nghe được cảm thấy một chút ngứa ngáy nơi màng tai.

Raglan cúi đầu, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.

Vành tai Allaire cùng Laura cũng thoáng ửng hồng.

Laura xoa xoa vành tai ẩn ẩn nóng lên của mình, nhịn không được nói: “Thân ái, xin cậu đừng cười như thế, sẽ khiến người ta khó mà yên lòng!”

Allaire vô cùng đồng ý, gật đầu thật mạnh.

Nhưng lực chú ý của Sheryl không đặt trên hai người bọn họ, ánh mắt cậu vẫn chăm chú quan sát đôi tai vừa đỏ lên một lát kia.

Thấy Lisenvine mím chặt môi không nói một lời, Sheryl quyết định không buông tha cho hắn dễ dàng như vậy. Cậu có chút ý xấu, cố ý kề sát môi lại gần vành tai hắn, hạ giọng chậm rãi thì thầm một câu: “Vừa rồi hình như anh đã thẹn thùng thì phải?”

Tuy rằng dùng là hai chữ “hình như”, nhưng giọng nói của Sheryl lại rất chắc chắn.

Khi nói xong câu này, âm cuối hơi hơi kéo dài, rõ ràng không có một chút khiêu khích kiều diễm nào, nhưng bởi vì giọng điệu quá mức mê hoặc nên khiến người khác như muốn lưu luyến đắm chìm.

Mà hơi thở nhẹ nhàng giữa đôi môi của cậu, ở bên trong màu sắc mơ hồ của sương mù, thời điểm trút xuống mang theo mấy phần ngứa ngáy rất nhỏ, quẩn quanh bên vành tai Lisenvine.

Ánh mắt Lisenvine hơi loé, môi mím lại rất chặt.

Sheryl đôi mắt hơi cong, không tiếng động cười cười, rồi ngồi thẳng người dậy, không lại trêu chọc đối phương.

Lúc này, màn sương mù trắng vốn bao phủ khiến tầm mắt chỉ còn nhìn rõ khoảng một mét cũng tan ra, dần dần có một chút ánh sáng.

Cùng lúc đó nhiệt độ trong không khí giảm xuống.

Nhìn lớp sương trắng mờ đục dần tan đi, Raglan nhấp môi suy tư một lát, cuối cùng vẫn nghiêng người, quyết định trực tiếp hỏi Sheryl: “Không có sương mù có màu sắc rực rỡ ư?”

Sheryl trả lời: “Có sương mù màu sắc rực rỡ, nhưng không phải ở con đường chúng ta đi.” Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía Raglan, giọng điệu không nhanh không chậm: “Trên con đường lúc trước của anh, đám sương mù màu sắc rực rỡ đó thực ra là chiết xạ ánh sáng của cánh bướm.”

Raglan nghe xong, trầm mặc.

Hắn ta nhớ lại thời điểm ở trong tiệm bánh ngọt, Sheryl mỗi lần đều rất nghiêm túc nghe hắn ta kể lại hiểu biết về chuyến mạo hiểm của mình trong rừng rậm Vô Vọng Hư. Mà rõ ràng chính cậu, mới là tồn tại biết rõ nhất về nơi này.

Những thứ hắn ta kể, những thứ hắn ta gặp trong rừng rậm Vô Vọng Hư, ở trước mặt Ma Kính toàn tri, giống như muối bỏ biển, trong một mảnh đại dương mênh mông cuồn cuộn có vẻ vô cùng nhỏ bé và vô nghĩa.

Buồn cười chính là, hắn ta thậm chí còn từng mừng thầm, cho rằng vị Thuật Sĩ Chiêm Tinh mà ai ai cũng ngưỡng mộ ấy, có chút thiên vị câu chuyện của hắn ta.

Từng mừng thầm rằng… bản thân có thể thu hút sự chú ý của đối phương.

Giờ nghĩ lại, sự mừng thầm của bản thân hắn ta lúc đó thật là buồn cười. Khoảng cách giữa bọn họ quá lớn, lớn đến mức cách một tầng không trung mà hắn ta vĩnh viễn cũng không thể nào vượt qua nổi.

Chuyện xưa của hắn ta, đặt ở trước đối phương, cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ.

Nghĩ vậy, Raglan cúi đầu, tự giễu cười cười.

Sheryl nhìn về phía hắn ta: “Không phải đâu.”

Raglan ngẩn ra: “Gì cơ?”

Sheryl nói: “Tôi còn rất thích nghe anh kể về trải nghiệm của mình trong rừng rậm Vô Vọng Hư.”

Giọng điệu của Sheryl rất bình đạm, chỉ là một câu trần thuật đơn giản đơn giản, cũng không ẩn chứa ý tứ gì khác. Nhưng chính là câu nói đơn giản đó, giống như hòn đá ném vào mặt hồ, khuấy động một cơn sóng thật lớn trong lòng Raglan.

Trong nháy mắt đó, một niềm vui sướng tràn đầy hiếm có đong đầy trong trái tim hắn ta, mang theo một dòng nước ấm lạ thường.

Lúc này, lớp sương mờ tràn ngập trong không khí cũng tan biến hoàn toàn.

Khi sương mù tản ra, trước mắt họ là một vùng đất rộng lớn vô ngần.

Ánh vào trong mi mắt của mỗi người, là một mảnh thiên địa trắng muốt không tì vết.

Bông tuyết nhỏ vụn bay lả tả, phủ kín trên các cành cây rậm rạp, trên từng đóa hoa, lớp cỏ xanh, như một lớp áo choàng trắng tinh.

Sheryl vươn tay, một bông tuyết nhỏ thuần trắng rơi xuống đầu ngón tay cậu, sau đó rất nhanh đã tan rã, biến thành giọt nước ẩm ướt, thấm đẫm làn da mịn màng, nhuộm thành một loại trắng đến mức gần như trong suốt.

Lisenvine nhìn chằm chằm vào tay Sheryl, ánh mắt rơi xuống đầu ngón tay hoàn mỹ này, đột nhiên có một loại xúc động muốn duỗi tay chạm vào.

Mà trong tích tắc, bàn tay hắn hơi động, quả thật đã hành động theo suy nghĩ.

Chỉ là bàn tay nâng lên của hắn, chung quy vẫn là chậm nửa giây, ngón tay còn chưa kịp chạm vào thì Sheryl đã buông tay xuống.

Khoé môi Lisenvine hơi nhấp. Nháy mắt vừa nãy, trong đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm của hắn, ẩn ẩn hiện lên một loại cảm xúc gọi là tiếc nuối.

Sheryl nói với bốn người khác: “Rời thuyền thôi, con sông phía trước đã kết băng, không thích hợp đi thuyền.”

Vừa nghe Sheryl nói xong lời này, cả bốn người liền lưu loát rời thuyền, một chút cũng không chần chừ quyến luyến.

Nếu ngay từ đầu, thời điểm Sheryl vẫn chưa xuất hiện từ trong gương, Lisenvine là người đưa ra quyết định tuyệt đối của tiểu đội.

Thì ngay sau khi Sheryl ra khỏi gương, toàn bộ tiểu đội vô hình chung đã dần dần lấy cậu làm chủ.

Ma Kính toàn tri - không gì không biết. 

Không có ai dám lên tiếng hoài nghi cậu.

Lisenvine là lưỡi đao kỵ sĩ sắc bén, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không thể chống cự. Mà Sheryl, chính là người cầm kiếm.

Cậu không cần phải đánh đánh g.i.ế.t g.i.ế.t, không cần lây dính m.á.u t.a.n.h, cậu chỉ cần đứng đó, đứng ở bên ngoài hết thảy phân tranh và nguy hiểm, vân đạm phong kinh, sẽ chẳng ai, cũng tuyệt đối không có ai dám xem nhẹ.

Laura nhìn chăm chú Sheryl, ánh mắt tràn đầy tín nhiệm tuyệt đối và phục tùng: "Chúng ta hiện tại nên đi đâu?"

Sheryl chỉ chỉ về đỉnh cây tùng cao sừng sững ở phía trước: "Tới dưới gốc cây tùng đó."

Nói xong, như chợt nghĩ đến điều gì, cậu lại nói: "Chắc các người đều đã tự mình cảm nhận được, bắt đầu từ lúc bước vào rừng rậm Vô Vọng Hư, luôn có một loại áp lực đè nặng lên người."

Nick gật đầu, khẽ cử động bàn tay của mình: "Tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được." Hành động sẽ có một chút trì trệ, nhưng với họ mà nói vấn đề này không lớn, có thể từ từ thích ứng.

Allaire cười rộ lên với Sheryl, khuôn mặt thiếu niên lộ ra một loại khí thế hăng hái, rất có tự tin nói: "Chỉ cần chúng ta nhanh chóng thích ứng, tốc độ có chậm lại cũng sẽ không đuổi kịp chúng ta."

Sheryl hơi nhướng mày: "Vậy thì xuất phát thôi."

Arain lập tức giơ tay: "Tuân mệnh!"

Khoảng cách từ vị trí của bọn họ đến cây tùng cũng không quá xa.

Dọc đường đi, Nick vẫn giữ vị trí phía sau cùng.

Mà ở phía trước nhất, vốn dĩ ban đầu chỉ có Lisenvine, hiện tại lại nhiều thêm một Sheryl.

Bông tuyết nhỏ vụn bay tán loạn khắp nơi, quân ủng màu đen của Lisenvine đạp trên nền tuyết trắng tinh khiết, để lại từng đợt dấu chân.

Sheryl đi ở bên người hắn, liếc nhìn ám kỵ sĩ trầm tĩnh như hồ sâu, hơi thở túc sát lạnh thấu xương quanh người hắn cùng với một mảnh lục địa tuyết phủ lạnh lẽo nơi đây, tạo thành một loại rét buốt rất phù hợp, lạnh đến kiêu ngạo lại vô cùng mạnh mẽ.

Sheryl lại nghĩ đến việc một hóa thân khác của Thần Quang Minh sắp gặp mặt, trong ánh mắt hiện lên chút hứng thú.

Bảy phút sau...

Cả nhóm sáu người bao gồm cả Sheryl đã đi đến dưới gốc cây tùng.

Cây tùng cao khoảng 50 mét, tán lá tựa như một chiếc dù lớn, lớp tuyết phủ trên cành lá, tầng tầng lớp lớp tạo thành một vẻ đẹp vừa thanh khiết vừa nguy nga.

Trong không gian tuyết phủ trắng xoá, bên dưới tán cây, một nam nhân có mái tóc dài màu bạc đang đưa lưng về phía bọn họ, ngồi xổm xuống đất, giống như đang nhặt thứ gì đó.

Ở phía bên phải hắn là một giỏ tre tinh xảo.

Mà trên mặt đất rộng ở bên trái hắn, mọc đầy một mảng lớn những cây nấm màu nâu nhạt, giữa mỗi cây nấm là đôi mắt tròn tròn nho nhỏ, chúng nhìn nam nhân tóc bạc, vui sướng chớp chớp mắt.

Đôi mắt của Arain lại lần nữa chấn động, bởi vì có chút không xác định nên giọng nói cũng trở nên lắp bắp: "Nấ, nấm... biết chớp mắt?"

Nghe thấy giọng nói của cậu ta, nhóm những cây nấm vốn đang vui vẻ nhìn nam nhân tóc bạc lập tức quay lại nhìn về phía Sheryl bọn họ bên này.

Lúc này, nam nhân tóc bạc ngồi xổm trên mặt đất cũng đứng lên, chuyển hướng về phía họ.

Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau