Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết

Chương 35

Nhà gỗ của Hicks nằm ở hướng Đông Bắc của rừng bạch tùng.

Thời điểm tiểu đội sáu người lấy Sheryl dẫn đầu theo Hicks đi đến nhà gỗ, trời đã hoàn toàn tối đen.

Tuy rằng cùng một bầu trời, nhưng màn đêm ở rừng rậm Vô Vọng Hư thoạt nhìn có vẻ tươi sáng hơn so với đại lục Lan Âu, ánh trăng cũng càng rực rỡ hơn.

Ánh bạc ngập tràn như dòng suối từ giữa màn trời tưới xuống, xuyên qua khe hở của những tán lá, tầng tầng lớp lớp soi chiếu lên ngôi nhà gỗ và những viên gạch ngói.

Trước cửa hàng rào của nhà gỗ treo hai ngọn đèn lồng thủy tinh trong suốt với ánh nến trắng. Hai bên sườn rào trồng từng khóm nguyệt quý, tường vi cùng hồng linh lan màu sắc rực rỡ.

Những chú đom đóm nho nhỏ đang bay lượn nhảy múa quanh sân vườn.

Ánh trăng giao hòa cùng ánh nến, phủ lên tiểu viện một tầng bạch quang đầy vẻ mộng mơ huyền ảo.

Phía sau cửa tiểu viện, có một chiếc bàn đá hình vuông cùng với bốn ghế đá hình trụ nhỏ.

Lúc này, ở trên ghế đá nhỏ, có bốn nhóc sóc con bộ lông màu nâu xám đang đứng, chúng nó đồng thời ngẩng đầu, nhìn vào một nhóc sóc con nâu đỏ khác đang đứng trên bàn đá.

Cảnh tượng như vậy, nhìn thoáng qua trông như thể một cuộc họp gia đình của tộc sóc sắp được bắt đầu.

Khi Hicks mở cổng hàng rào của tiểu viện, lỗ tai của nhóc sóc con màu nâu đỏ đứng trên bàn đá khẽ động, trong phút chốc nó nhảy lên đầy hứng khởi: “Hicks! Là Hicks đã về rồi!”

Nó phát ra tiếng kêu đầy vui sướng, vừa kêu vừa chạy về phía Hicks ở bên này.

Bốn con sóc còn lại cũng sôi nổi nhảy xuống ghế đá, hoan hô nhảy nhót chạy lại chỗ của Hicks, ngoài miệng cũng không quên reo: “Hicks! Hicks! Hicks mang về thật nhiều quả thông mới!”

Sheryl đứng ở vị trí cách Hicks khoảng hai mét, ánh mắt rơi xuống trên người năm con sóc đang vội vàng chạy chạy.

Tuy rằng thông qua lực toàn tri, cậu đã sớm biết hoá thân này nuôi dưỡng năm con sóc có thể nói chuyện, nhưng vẫn là câu nói kia, biết và tận mắt chứng kiến, chung quy vẫn là có chút khác biệt.

Sheryl cảm thấy rất thú vị.

Năm con sóc này khác với quạ đen béo do hệ thống hóa thành, quạ đen béo nói chỉ có cậu nghe hiểu, còn khi vào trong tai người khác chỉ là những thấy tiếng quạ kêu bình thường.

Còn năm con sóc này, từ trong miệng chúng nó nói ra chính là ngôn ngữ mà mọi người đều có thể nghe hiểu.

Tuy rằng chúng chỉ nói được những câu đơn đơn giản không có quá nhiều từ, nhưng khi câu thông với người khác cũng sẽ không gặp phải chướng ngại giao tiếp hay gì đó.

Allaire hai mắt trừng vô cùng to, đôi mắt nai con lần nữa tròn xoe như chuông đồng: “Sóc, sóc biết… nói chuyện?” Giọng cậu ta lại có bắt đầu có phần lắp bắp, nội tâm lúc này vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn lớn hơn cả khi thấy cây nấm biết chớp mắt.

Từ bò cạp độc biết bay, đến cây nấm biết mở mắt, hiện tại là con sóc biết nói…

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, ở trong rừng rậm Vô Vọng Hư thần bí khó lường này, mọi hiểu biết Allaire đã bị chấn động mạnh, hoàn toàn vượt xa tất cả trải nghiệm suốt mười bảy năm nhân sinh trong quá khứ của cậu ta.

So với Allaire, Nick, Laura cùng với Raglan cũng không tốt hơn chút nào.

Ánh mắt của tất cả bọn họ đều chăm chú nhìn vào năm con sóc nhỏ đang vây quanh Hicks, cảm nhận sự chấn động của phiến lục địa mới mẻ này.

Ngay cả Lisenvine cũng hơi rũ mắt, nhìn con sóc màu nâu đỏ nhảy lên đầu tiên kia nhiều thêm vài lần.

Hicks ngồi xổm xuống, vươn tay, ở trên đầu của mỗi con sóc đều nhẹ nhàng vuốt ve một chút: “Ta đã trở về.”

“Hicks, chào mừng trở về!” Năm con sóc chỉnh chỉnh tề tề đồng thanh đáp lại, âm thanh trong trẻo hệt như tiếng của những chú chim nhỏ đáng yêu.

Đôi mắt xanh biếc của Hicks chứa đầy ý cười nhu hoà.

“Hôm nay ta còn dẫn theo sáu người bạn đến từ phương xa.”

Sau khi hắn nói xong câu này, trong mắt năm con sóc vốn chỉ có mỗi Hicks mới hoạt động hai chân, sau đó xoay đầu về phía Sheryl bọn họ.

Allaire mím môi, sau đó nâng tay lên, thử mở miệng chào hỏi một câu: “Xin… Xin chào?”

Năm con sóc cũng không trả lời Allaire, chỉ liếc nhìn cậu ta một cái, sau đó chuyển ánh mắt sang phía Sheryl và Lisenvine ở bên này.

Chúng nó nhìn nhìn Sheryl, rồi lại nhìn nhìn Lisenvine, giống như đang nghiên cứu gì đó, cứ lặp lại vài lần như thế, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Sheryl.

Năm cặp mắt to tròn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cậu, giống như đang tự hỏi gì đó vô cùng nghiêm túc.

Sheryl cúi đầu, cũng nhìn chúng nó.

Hàng mi mảnh dài tựa như tấm lụa mỏng dệt thành cánh chim, đáy mắt cậu chứa đựng vài phần ý cười, lộ ra một chút thích thú xen lẫn hương vị hờ hững.

Một lúc sau, giống như đã cho ra kết luận.

Con sóc nâu đỏ dẫn đầu lắc đầu thành một cái trống bỏi, đi trước mở miệng: “Không thích! Không thích!”

Bốn con sóc nhỏ còn lại cũng đi theo nó lắc đầu, đồng thời cùng phụ họa nói: “Không thích, không thích.”

Sheryl vui vẻ, cũng lặp lại: “Không thích, không thích.”

Năm con sóc con nghe thấy, lập tức xù lông lên, vô cùng tức giận phồng má, chạy lại phía Hicks mách: “Tóc đen, đẹp, hư!”

Vừa nói, chúng vừa khẩn trương nắm chặt hai bên chân Hicks: “Hicks, không thể thích, không thể!”

Hicks hơi không dễ phát hiện mà khựng lại một chút, sau đó lại vươn tay ra, dịu dàng vuốt ve đầu năm con sóc con.

Hắn nói: “Không thể không có lễ phép như vậy.”

Năm con sóc nhỏ vẫn không ngừng lắc đầu.

"Tóc đen nguy hiểm! Đẹp, nguy hiểm, không thể thích! Hicks không thể, sẽ đau lòng!"

Sheryl tóc đen, đẹp nhưng nguy hiểm nghe thế, thật sự không nhịn được mà bật cười ra tiếng: "Đúng vậy, ta nguy hiểm." Đồng tử kim sắc như hồ ly ánh lên lưu quang rực rỡ của cậu cong lên, xem náo nhiệt không sợ to chuyện mà phụ hoạ.

Năm con sóc này kiếp trước là một đóa hoa bốn lá ở Thần Điện Quang Minh, tượng trưng cho sự tốt đẹp và may mắn và tuyệt đối.

Vì nó là đóa bốn lá màu nâu hồng duy nhất, cho nên sau khi được Thần Quang Minh trích đi đã được đặt trên tay vịn của Thần Toạ.

Từ đó, qua hàng vạn năm, hàng trăm triệu năm.

Dưới tầng Thánh Quang của Quang Minh Thần, đóa hoa bốn lá này dần khai mở linh trí, từ chỉ có thể đơn phương nghe được thanh âm của Thần cho đến khi có thể ca hát vui sướng dưới chân Thần.

Khi Quang Minh Thần phân tách linh hồn của mình thành ba phần và hạ thế xuống ba vùng đất khác nhau, đóa bốn lá này cũng đi theo bên cạnh hóa thân của trận doanh “Thiện”.

Tuy rằng không có năng lực đặc biệt, nhưng dù sao nó cũng từng là biểu tượng của sự may mắn.

Cho nên giờ phút này, sau khi nhìn thấy Sheryl, nó đã vô thức thức tỉnh cảm giác của kiếp trước, theo bản năng nhận ra sự xuất hiện của Sheryl sẽ làm thay đổi sinh hoạt vốn có của Hicks, có khả năng sẽ mang lại xui xẻo.

"Nguy hiểm! Nguy hiểm!" Năm con sóc nhỏ cố chấp nhấn mạnh.

Lúc này, quạ đen mập mạp vẫn luôn nằm trong túi áo của Sheryl nghỉ ngơi từ sau khi xuống thuyền thật sự là không thể nghe nổi nữa. Nó vèo một cái bay ra ngoài, đậu lên trên vai Sheryl, hùng hổ vung cánh về phía năm con sóc nhỏ, nói: "Lui! Lui! Lui!"

Vì thế cảnh tượng tiếp theo, ở trong dự kiến nhưng cũng ngoài mong đợi, biến thành cuộc battle giữa năm con sóc nhỏ và một con quạ đen béo.

Năm con sóc nhỏ tức giận.

Quạ đen mập thì không ngừng vỗ cánh.

"Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!"

"Lui! Lui! Lui!"

Sheryl chỉ có thể cười khổ.

Đây là cái hiện trường sa điêu gì vậy.

Cậu chỉ biết quạ đen béo có cùng một cái đức hạnh với mình khi gặp năm con sóc nhỏ sẽ chơi rất vui, nhưng lại không ngờ có thể chơi đến mức này.

Năm con sóc nhỏ rất giận rất giận: "Quạ đen mập! Xấu! Xấu!"

Chúng nó nghe không hiểu lời quạ đen nói, nhưng cũng biết đó chắc chắn không phải là lời hay ý đẹp gì.

Cuối cùng, vẫn là Hicks nhẹ giọng ngăn cản năm con sóc nhỏ đang giận thành cá nóc lại: "Các ngươi về nấm phòng trước đi."

Nghe Hicks nói vậy, năm con sóc nhỏ trợn trừng mắt liếc nhìn con quạ đen béo đậu trên vai Sheryl một cái, sau đó không tình nguyện chạy về phía sau nhà gỗ.

Quạ đen mập kiêu ngạo ngẩng cao cổ: "Sheryl, tui thật lợi hại!" Nó nghiêng đầu nhìn Sheryl, rất có bộ dáng của một tiểu nhân đắc chí.

Sheryl gật đầu, cũng thưởng cho nó một cái vuốt đầu đầy yêu thương.

Quạ đen béo ngao một tiếng, rồi bay trở lại trong túi áo của Sheryl.

Lúc này, Hicks cũng lần nữa nhấc giỏ tre chứa quả thông lên.

"Mời vào."

Hắn nói với Sheryl bọn họ, giọng nói êm dịu chậm rãi, ánh mắt nhìn về phía Sheryl vẫn ôn hòa trầm nhiên như cũ, không hề bởi vì lời của năm con sóc nhỏ mà thay đổi thái độ.

Sheryl cùng mấy người khác bước vào sân.

Trong không khí thoang thoảng mùi hoa dịu nhẹ hòa với hương gỗ đặc trưng, tạo nên một không gian yên tĩnh độc đáo, cũng lộ ra một loại ấm áp rất thanh nhã.

Mà loại cảm giác này, khi từ ngoài sân bước vào trong nhà gỗ nhỏ, tức khắc càng thêm sâu sắc.

Không gian bên trong nhà gỗ không lớn, nhưng mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, sạch sẽ thơm tho.

Ở vị trí phía bên phải cửa vào đặt một quầy trúc bốn tầng.

Hai tầng trên cùng của quầy chỉnh chỉnh tề tề xếp đầy những chai rượu hạt thông mới ủ. Hai tầng dưới cũng xếp đầy các loại rượu khác.

Sheryl nhìn chằm chằm vào quầy rượu gỗ này hai giây, sau đó lại nhìn về phía Hicks đang bật lửa đốt đèn đuốc.

Trong số ba hóa thân của Thần Quang Minh, vị này chính là hóa thân duy nhất có niềm đam mê mãnh liệt với các loại rượu.

Lisenvine thì không uống rượu, cũng không đặc biệt yêu thích.

Mà vị dưới đáy biển kia thì hoàn toàn không tính là chung tình với rượu.

Chỉ có vị hoá thân ở rừng rậm Vô Vọng Hư này là vô cùng yêu thích uống rượu.

Trong đó loại rượu được hắn thiên vị nhất chính là rượu hạt thông.

Mỗi ngày, hắn đều sẽ đi nhặt quả thông đỏ, phần lớn đút cho năm con sóc nhỏ ăn, còn lại một phần đem ủ cùng với nước sơn tuyền, tạo thành một loại rượu hạt thông ngọt thanh.

Nếu không phải có năng lực toàn tri, Sheryl thật ra cũng rất khó tưởng tượng được một hóa thân thoạt nhìn thánh khiết tễ nguyệt như vậy lại yêu thích uống rượu.

Hoặc nói một cách chính xác hơn, hắn chỉ đơn thuần xem rượu như một loại thức uống tương tự như nước trái cây. Theo như những gì Sheryl biết, dù rượu có nồng độ cao đến đâu, hắn vẫn có thể bình tĩnh uống cạn.

Gần như sẽ không đỏ mặt, cũng gần như không bị men say khiến ý thức trở nên mơ hồ.

Chú ý tới tầm mắt của Sheryl.

Hicks dường như đọc được suy nghĩ trong mắt cậu, có liên quan đến quầy rượu tràn đầy ở bên kia.

Hắn nhìn về phía hai tầng trên cùng của quầy rượu: "Rượu hạt thông có vị thanh và ngọt dịu, ta rất thích dùng nó với bánh cacao."

Nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Sheryl bọn họ mới tiếp tục nói: "Bữa tối hôm nay cũng sẽ có món này, hy vọng các cậu sẽ không để ý."

"Đương nhiên là không."

Sheryl không chỉ không ngại mà thậm chí còn có thể nói là có chút chờ mong.

Cậu biết hóa thân này rất chú trọng việc phối hợp hương vị, cho nên rượu hạt thông do hắn ủ ra có vị vô cùng tinh khiết và thanh mát.

Ngoài ra, vị hoá thân này còn là một tay làm bánh ca cao không tồi, bánh ca cao do hắn làm ra bất kể là độ mềm cứng hay sự tinh tế đều gãi trúng chỗ ngứa.

Cho dù kết hợp với rượu hạt thông hay dùng cùng sữa bò tươi đều mang đến cảm giác vô cùng tuyệt vời cho vị giác.

Và sự thật chứng minh…

Những thứ Sheryl biết về hóa thân này của Quang Minh Thần, chính xác đến mức không thể chính xác hơn.

Một khắc khi Sheryl ăn miếng bánh ca cao đầu tiên vào trong miệng, ánh mắt cậu nhìn về phía Hicks lập tức trở nên thân thiết hơn mấy chục lần, hơn nữa trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ đến việc làm sao để Hicks nếm thử càng nhiều loại điểm tâm ngọt khác.

Vị hóa thân này không thể nghi ngờ, chính là một nhân tài nổi bật của phái nội trợ.

Rõ ràng thiên phú nấu ăn của hắn đã đạt đến đỉnh cao, nếu ngày qua ngày chỉ quanh quẩn làm chút bánh ca cao hay ủ rượu hạt thông thì thực sự quá lãng phí!

Bánh salad, bánh quy, bánh hoa quế hạt thông...

Sheryl đã nghĩ sẵn tất cả những món mình muốn ăn ở trong lòng, ánh mắt cậu nhìn Hicks cũng trở nên thân thiết hơn không ít.

Sheryl không hề che giấu cảm xúc của mình, phản ứng của cậu tất nhiên cũng bị tất cả mọi người ở đây nhìn vào mắt.

Đôi mắt xanh biếc ngập tràn sức sống vạn vật của Hicks dưới ánh nến chiếu rọi, trông dịu dàng như làn nước.

Hắn nhìn Sheryl, hỏi: "Có hợp khẩu vị không?"

Tạ Lợi nuốt xuống miếng bánh ca cao đầu tiên, đáp: "Rất không tồi."

Trên phương diện mỹ thực, Sheryl chưa bao giờ keo kiệt lời khen.

Hicks hơi hơi mỉm cười: "Ta rất vinh hạnh khi cậu có thể thích nó."

Nói xong, hắn lại nhìn về phía những người khác: "Hy vọng cũng có thể hợp khẩu vị của mọi người.”

Hắn không thiên không vị, cư xử ôn hòa hữu lễ, thực hiện lễ nghi chủ nhà đón khách một cách hoàn hảo.

Lúc này, Allaire từ khi bước vào vẫn luôn quan sát xung quanh, nhìn bộ đồ ăn trước mặt mình mà không nhịn được nói: "Nơi này có rất nhiều dụng cụ giống với đại lục Lan Âu của chúng ta, cũng tạm ổn."

Chẳng hạn như đĩa đựng thức ăn và dao nĩa mà bọn họ đang dùng.

Chẳng hạn như cây nến trắng hình dạng tinh xảo ở giữa bàn.

Lại chẳng hạn như cái lò nướng than ở cách đó không xa nữa.

Nếu chỉ xem xét nội thất bên trong, Allaire thậm chí còn có cảm giác thật ra cậu ta vẫn đang ở Vương Quốc Bretlinton.

Mấy người Laura đồng dạng vẫn luôn âm thầm quan sát, tuy rằng không mở miệng, nhưng sau khi Allaire lên tiếng đều ăn ý gật đầu.

Raglan hỏi: "Những dụng cụ này là từ đâu có được?"

Lần trước khi tiến vào rừng rậm Vô Vọng Hư, hắn ta chỉ gặp được Dực Long trong số ba chủng tộc.

Thú Nhân và Tinh Linh, hắn ta vẫn chưa gặp qua.

Nhưng so sánh với Thú Nhân hoang dã và tàn nhẫn, hắn ta có khuynh hướng cho rằng các dụng cụ tinh xảo này có nguồn gốc từ tộc Tinh Linh.

Mà rất nhanh, suy đoán này của hắn ta đã được xác nhận.

Hicks trả lời: "Tinh Linh tộc."

Trong khi Hicks nói chuyện, Sheryl đã nâng ly uống một ngụm rượu hạt thông có màu trong suốt như nước.

Trong nháy mắt khi uống vào, sự thanh mát và sảng khoái của rượu thấm vào đầu lưỡi hòa quyện cùng vị ngọt còn lưu lại của bánh ca cao, tạo nên một hương vị cực kỳ độc đáo.

Trách không được khi Hicks thường xuyên thưởng thức món này.

Sheryl không khỏi hơi nheo nheo mắt, nhấp nháp hương thơm và vị ngọt thanh tinh khiết đang lan tỏa khắp môi răng.

Hàng mi của cậu rất dài, đôi mắt hồ ly đặc thù giờ phút này khẽ nheo lại khiến nốt ruồi nhỏ bên sườn mũi cũng theo đó mà hơi nâng lên, một chấm nhỏ nhỏ xinh xinh, điểm xuyết bên dưới khóe mắt, hiện ra một loại cảm giác lười biếng lại đầy quyến rũ.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu.

Lisenvine ngồi ở bên phải Sheryl khẽ cau mày, nhỏ đến mức khó phát hiện ra.

Từ trước đến nay, hắn sẽ không để ý đến vẻ ngoài của người khác.

Ngoại hình đối với hắn là thứ không đáng để bận tâm nhất.

Hắn hoàn toàn không hề quan tâm đến dung mạo hay thân hình của người khác.

Chỉ có thiếu niên ở bên cạnh này, khiến hắn nhận rõ sự chênh lệch bình thường giữa đẹp và xấu, khiến hắn ý thức được sự ảnh hưởng của vẻ đẹp đối với thị giác có thể mãnh liệt đến mức… Đủ để tác động đến phản ứng cơ thể.

Trái tim đập mạnh, da gà nổi lên, bên tai ngứa ngáy, cơ thể căng chặt.

Hắn dần dần ý thức những phản ứng này.

Hắn rõ ràng đã biết đối phương rất đẹp.

Cũng biết rõ bề ngoài của người này rất hấp dẫn người khác.

Mà hiện tại xem ra, sự hấp dẫn đó rõ ràng còn mãnh liệt hơn những gì hắn từng nghĩ.

Cậu chỉ là vô thức thể hiện một biểu cảm rất bình thường, nhưng những người xung quanh lại giống như bị từ trường hấp dẫn, xuất phát từ một loại bản năng tìm kiếm cái đẹp, dùng ánh mắt dõi theo cậu.

Lisenvine cũng không thực sự xác định được, cảm xúc không vui trong lòng giờ phút này của hắn có phải là do ghen ghét hay không.

Với Lisenvine mà nói, ghen ghét tất nhiên luôn đi kèm với chiếm hữu.

Hắn thích thiếu niên tóc đen này, điều đó hắn biết rõ.

Nhưng hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn chiếm hữu đối phương cho riêng mình.

Chung quy lại, cho dù là dưới tình huống nào đi chăng nữa, cũng không thể phủ nhận rằng đối phương thực sự khiến hắn xúc động, bất kể ở mặt nào.

Trong khi Lisenvine đang trầm ngâm, quạ đen béo lại lần nữa bay ra khỏi túi của Sheryl.

Nó đạp hai chân lên trên cổ tay của Sheryl, ngẩng cổ nói: "Sheryl, tui muốn uống sữa bò cùng với bánh ca cao."

Tạ Lợi chọc chọc đầu của quạ đen mập, ngay sau đó nhìn về phía Hicks: "Dùng bánh ca cao với sữa bò hẳn là cũng không quá tệ nhỉ?"

Hicks nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Không có sữa bò." Hắn ngừng lại một chút: "Nhưng có bơ." Nói xong, hắn nhìn vào quạ đen trên cổ tay của Sheryl, giống như đang hỏi ý kiến của nó.

Quạ mập nhanh chóng gật đầu, bơ cũng được, bơ cũng tốt.

Hicks khẽ cười một chút: "Ta sẽ đi lấy."

Hắn vốn không thích các chế phẩm có vị quá ngọt tanh và hầu như không đụng đến chúng. Nhưng vì bầy sóc đáng yêu thỉnh thoảng cũng muốn ăn ngọt một chút, nên bên trong nhà gỗ cũng chuẩn bị một chút bơ dễ bảo quản hơn so với sữa.

Rất nhanh, Hicks đã mang một hộp bơ ra ngoài.

Cùng lúc đó, hắn cũng mang theo một chiếc đĩa nhỏ tinh xảo.

Hiển nhiên là đặc biệt chuẩn bị cho quạ đen béo.

Tạ Lợi thuận miệng nói tiếng cảm ơn, rồi nhận lấy hộp bơ và đĩa nhỏ từ trong tay Hicks.

Hộp bơ này là một chiếc hộp vuông vức nhỏ, đóng gói vô cùng tinh tế, mặt trên còn có họa tiết hoa hoè đáng yêu và một chiếc nơ bướm ren xinh xắn.

Bơ là đồ ăn có vị ngọt mà các con non Tinh Linh yêu thích nhất, tộc Tinh Linh lại là chủng tộc yêu cái đẹp nhất và luôn theo đuổi sự hoàn mỹ. Bọn họ rất chú trọng vẻ đẹp, luôn để ý chăm chút cho hình tượng bản thân đã thoả đáng hay chưa.

Đối với các vật dụng bên ngoài, họ cũng sẽ cố gắng hết sức trang trí sao cho thật đẹp mắt, và dần có thói quen này đem đồ vật đóng gói thành trình độ cảnh đẹp ý vui.

Đơn giản mà nói, là một chủng tộc có chứng ám ảnh cưỡng chế với cái đẹp.

Theo những gì Sheryl biết, đương kim Vương tử của tộc Tinh Linh chính là một người cuồng nhiệt theo đuổi sự mỹ lệ.

Hắn lớn lên với vẻ tuấn mỹ kiều diễm, những người bên cạnh bất kể là thị nữ hay tùy tùng cũng đều phải có nhan sắc. Ngay cả dong phó phụ trách quét tước vệ sinh cũng cần thiết có một bộ túi da tinh tế xuất sắc hơn so với Tinh Linh bình thường.

Mỹ danh là, không thể ô uế đôi mắt tôn quý của Vương Tử Điện Hạ.

Trước mắt, khi nhìn vào chiếc hộp nhỏ trên tay, Sheryl không khỏi nhớ đến những hộp quà kẹo cưới tinh xảo các loại ở trên Lam Tinh mà cậu từng sinh hoạt. Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng cách mở ra cũng tương đối phiền phức và phức tạp hơn một chút.

Sheryl từng chút một mở hộp nhỏ ra, hương thơm ngọt ngào của bơ cũng từ từ lan tỏa.

Cậu nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi hương, động tác trên tay nhanh hơn.

Mà con quạ béo cũng ở dưới mùi hương ngọt ngào này, từ trên cổ tay Sheryl nhảy lên mặt bàn, đứng ở bên cạnh cậu, cúi đầu gấp không chờ nổi đợi Sheryl hoàn toàn mở xong hộp nhỏ.

Thời điểm Sheryl hoàn toàn xé mở nắp bơ ra, đầu ngón tay không thể tránh khỏi lây dính một ít bơ.

Một chút vụn bơ nhỏ tinh tế, dưới ánh sáng màu cam ấm của ngọn nến, sền sệt mềm mại dính trên ngón tay thon dài trắng nõn mịn màng của cậu, khiến cho đầu ngón tay vốn dĩ đã mượt mà như ngọc lại nhiều thêm vài phần quyến rũ hờ hững.

Sheryl nhìn vào đầu ngón tay dính bơ, còn chưa kịp làm gì, trong nháy mắt tiếp theo đã nhìn thấy trước mặt có hai chiếc khăn tay màu sắc khác nhau.

Một cái ở bên trái của cậu, đậm màu, thuần sắc, không có một chút hoa văn phức tạp nào.

Một cái còn lại ở phía trước bên phải cậu, chỉnh thể có màu trắng, vải dệt càng tinh xảo, ẩn ẩn có thể thấy được từ trên nếp uốn có hình thêu năm con sóc.

Là Lisenvine và Hicks đồng thời vươn tay!
 ----
Khăn tay thêu hình năm con sóc hả =))) nghe mắc cười quá anh ơi, ai không biết còn tưởng anh thương tụi nhỏ lắm. Thương sao mà tụi nhỏ bảo anh né chị Sê ri ra mà anh im lặng rồi xúi tụi nhỏ đi vô nhà, anh ơi, là mới gặp 1 lần thoai đó anh.


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau