Lĩnh Chủ Cứ Mãi Mê Xây Dựng
Chương 1
Hôm nay là một ngày hiếm khi thời tiết không quá âm u.
Gió nhẹ bao lấy ánh mặt trời ấm áp thổi qua cửa sổ mở toang của lâu đài cổ tiến vào, xua tan đi một chút cảm giác ẩm ướt khó chịu của bờ biển.
Shazoi đánh một cái hắt hơi nhỏ.
Cậu rời mắt khỏi đám hải âu đang bay ngoài cửa sổ, nhìn về phía quản gia Johnson đang quỳ gối cách khoảng hai mét ở phía trước.
Bộ dáng hiện tại của vị quản gia già này rất chật vật, tóc tai rối bời, vài sợi xõa xuống trước trán, quần áo nhăn nhúm, hai tay bị trói sau lưng, quỳ gối trên nền nhà cứng ngắc.
— Lão ta ăn trộm tài sản của chủ nhân, bị phát hiện nên phải chịu hình phạt.
Lão Johnson khóc lóc thảm thiết kể lại tình cảm chủ tớ năm xưa, ý đồ lay động vị thiếu gia nhỏ Shazoi năm ấy mới 6 tuổi đã kế thừa tước vị Bá Tước nể tình, hy vọng cậu sẽ nhìn vào mặt mũi người cha Bá Tước quá cố của mình, tha cho lão một mạng.
“Thần Sáng Thế tại thượng, tôi thật lòng sám hối tội lỗi của mình…”
Lão Johnson đã dùng hết mọi chiêu thức và kỹ thuật diễn xuất của mình, khi nhìn thấy vị tiểu chủ nhân hồi lâu vẫn không nói chuyện hơi hơi nâng tay lên, sắc mặt ông ta vui mừng, tưởng rằng tình hình cuối cùng cũng có thể xoay chuyển.
Giọng nói trẻ con hơi mang giọng sữa lại vô cùng đáng tin không cho phép nghi ngờ của Shazoi vang lên: "Không cần nhiều lời, dù sao thì ngày này năm sau cũng chính là ngày giỗ của ngươi, ta không muốn nghe những lời vô nghĩa từ người chết."
Nói xong, cậu nhẹ nhàng vung tay.
Kỵ sĩ an tĩnh đứng ở bên cạnh hiểu ý, tiến lên kéo lão Johnson ngỡ ngàng không dám tin, mặt mày nháy mắt trở nên xám xịt đi.
Sau đó, hầu gái cũng lui xuống, trong phòng chỉ còn lại một mình Shazoi.
Cậu lại không nhịn được đánh thêm hai cái hắt hơi nhỏ.
Bởi vì rơi xuống biển bị cảm lạnh chưa hoàn toàn khỏi, nên cậu vẫn còn hơi đau đầu, nghẹt mũi.
Shazoi đưa hai tay nhỏ mập mạp có vài hố thịt lên, kéo kéo chăn lông, tự quấn chính mình trong chiếc chăn lông dày như một con búp bê Nga, cuối cùng mới thoải mái ngồi dựa vào chiếc ghế bành rộng, nhắm mắt lại.
“Hệ thống.”
[Hệ thống Phật hệ số 098, vì ngài phục vụ.]
Từ trên đỉnh đầu con số 098 nhảy ra một người que nhỏ.
Shazoi: "Cốt truyện có bị lệch khỏi quỹ đạo không?"
Người nhỏ hình que diêm kéo biểu tượng thể hiện lượng điện ra, bên trong trống rỗng, viết: "Tiến độ cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo: 0%".
Shazoi thở dài.
Cậu đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.
Cuốn tiểu thuyết này lấy bối cảnh thời trung cổ Tây phương theo hướng phi hiện thực để phục vụ cho cốt truyện ngôn tình Mary Sue.
Cậu đương nhiên không phải là nữ chính Mary Sue, mà chỉ là một nhân vật phụ xuất hiện vỏn vẹn trong mười chương.
Trong mười chương đó, những lần cậu lên sân đều hành động không khác gì bại não, chuyên gia đi tìm đường chết, cuối cùng bị định tội là “đồng tình luyến ái”, chịu hình phạt treo cổ, bi thảm mà kết thúc sinh mạng của mình.
Rất tận chức tận trách mà hoàn thành nhiệm vụ của một người công cụ độc ác, lót đường cho nhân vật trong cốt truyện.
Còn lão quản gia Johnson là chướng ngại vật gian xảo trên sự nghiệp lót đường của cậu, là kẻ tiểu nhân - mê hoặc, che giấu, đoạt quyền, suýt chút nữa thì cướp luôn tước vị.
Đáng tiếc là, tước vị Bá Tước được thừa kế theo huyết thống.
Sau biết rõ cốt truyện, điều đầu tiên cậu làm chính là giải quyết lão Johnson, kẻ đã ăn trộm tài vật của lâu đài.
Nhưng mà kết quả đã bày ra trước mặt, cốt truyện vẫn không hề lệch khỏi quỹ đạo chút nào.
Dựa theo những gì hệ thống giải thích -- trong thế giới tiểu thuyết, vận mệnh của tất thảy mọi thứ đều đã được định sẵn.
Chẳng hạn như, nữ chính sẽ luôn ở bên nam chính.
Lại chẳng hạn như, Shazoi chắc chắn sẽ chớt.
……
Cho dù Shazoi có rời xa nữ chính, thoát khỏi hình phạt treo cổ, nhưng sau đó vẫn sẽ vì đủ loại nguyên nhân ngoài ý muốn mà bị thiêu chết, chết đuối, hay những cái chết kỳ lạ khác…
Trừ khi cậu có thể thay đổi vận mệnh của thế giới này.
Rõ ràng, cho dù suất diễn của lão Johnson đã hơ khô lửa tre (đóng máy) sớm đi chăng nữa cũng không thể làm thay đổi vận mệnh của thế giới, một chút điểm cũng keo kiệt không cho.
Hệ thống 098: [Tiểu thuyết này lấy nữ chính làm trung tâm, mọi chuyện đều xoay quanh nữ chính.]
[Nói cách khác, không gian ở bên ngoài tuyến thế giới của nữ chính là tàn khuyết không hoàn chỉnh.]
[Chẳng hạn như trong nguyên tác, Đông Đại Lục chỉ được nhắc đến một lần trong khoảng hai câu, chưa từng được mô tả chi tiết. Cho nên ký chủ lại ở Tây Đại Lục, dù có cố gắng thế nào cũng không thể tìm ra được Đông Đại Lục.]
[Khi nữ chính chết đi, thì cả thế giới sẽ sụp đổ.]
Shazoi không sợ chết, nhưng cậu không muốn vì những kẻ não tàn không liên quan mà phải chết. “Vậy tôi phải làm thế nào?”
[Bối cảnh của thế giới này là thời Trung cổ của phương Tây, nhưng lại có đan xen nhiều yếu tố kỳ ảo, phi thực tế.]
Hệ thống 098 giải thích thêm: [Trong thế kỷ hiện đại thì tin vào Thượng Đế, có Cơ đốc giáo, Thiên Chúa giáo các loại, nhưng thế giới này chỉ có một tín ngưỡng duy nhất là Sáng Thế Thần, vị thần Minh sáng tạo ra thế giới và vạn vật.]
[Sáng Thế Thần yêu tha thiết Thần Hoa Bellanca, truyền thuyết nói rằng người được thần thiên vị có thể khiến Thần hoa vốn có màu trắng nõn này nở ra sắc đỏ tiên diễm.]
……
Dù có vài chi tiết khác biệt với thời kỳ Trung Cổ Tây phương, nhưng nơi này vẫn có những yếu tố khá tương đồng.
Hệ thống 098: [Thế giới này có thể nói là giống như thời Trung cổ xưa, mọi người đều lạc hậu và ngu muội.]
[Trong thực tế, ở các thế kỷ sau này, thế giới vẫn có tiến trình trưởng thành. Xét đến cùng cũng là do sự phát triển thúc đẩy, xin ký chủ hãy xác định khái niệm phát triển có nghĩa là gì?]
Shazoi: “…… Hệ thống mấy người còn kiêm chức khảo sát chính trị?”
Người que diêm nhỏ gõ gõ bảng đen: [Là cái mới được sinh ra cùng với sự diệt vong của những cái cũ.]
[Vì ký chủ không muốn chết nên 098 đã rất tri kỷ vạch ra chiến lược phát triển: Xây dựng cơ sở hạ tầng toàn diện.]
[Tên gọi tắt là xây dựng.]
[Bằng cách này, cậu vừa có thể tránh được kết cục cuối cùng phải chết, vừa có thể bổ sung toàn bộ lộ tuyến của thế giới, thay đổi vận mệnh sụp đổ của thế giới.]
Chiến lược tri kỷ do 098 đề xuất thật ra cũng là biện pháp tốt nhất mà Shazoi có thể nghĩ được.
[Xin hỏi ký chủ, có tiếp nhận hay không: Có/ Không.]
“Có.”
Vừa dứt lời, trước mắt Shazoi bỗng nhiên xảy ra biến hóa.
Một tấm bản đồ 3D của Tây Đại Lục từ giao diện hệ thống dần dần hiện lên.
Có biển, có núi, có sông… Cũng có hai đế quốc lớn, cùng với tất cả các tiểu quốc và thành thị…
[Thắp sáng lãnh địa hiện tại của ký chủ: Visas (khu vực nông thôn)]
Cùng với âm thanh của hệ thống 098, một địa phương xa xôi trong vùng nội địa của Vương Quốc Gadayat, một thành thị nhỏ ven bờ biển trong nháy mắt rút đi màu xám, được tô đầy màu sắc sống động rực rỡ.
Phía trên đánh dấu diện tích lãnh địa Visas, dân cư và các chỉ số khác.
Hệ thống 098: [Từ nay trở đi, Visas sẽ là điểm khởi đầu cho việc xây dựng cơ sở hạ tầng toàn diện của ký chủ, các bộ phận màu xám còn lại chính là mục tiêu mà ký chủ cần nỗ lực phấn đấu trong tương lai.]
[Ký chủ cố gắng lên, 098 xem trọng cậu.
“……”
Vương quốc Gadayat, một tiểu vương quốc chiếm diện tích rất nhỏ trong bản đồ của Tây Đại Lục.
Visas, một lãnh địa eo hẹp nghèo nàn, hẻo lánh ở ven biển thuộc vương quốc Gadayat, à không, phải nói là một vùng quê xa xôi.
Mà mục tiêu nỗ lực phấn đấu để thay đổi tương lai của cậu… Là toàn bộ Tây Đại Lục?
Shazoi cảm thấy sọ não bắt đầu hơi đau đau: “Cậu cũng thật là coi trọng tôi.”
Cậu chú ý thấy góc trên bên phải của giao diện hệ thống có một biểu tượng icon chỉ tiến độ lệch khỏi quỹ đạo của cốt truyện, ở bên cạnh còn có một biểu tượng kiến trúc màu trắng, ghi "Giá trị danh vọng: 0".
“Đây là cái gì?”
[Xét thấy ký chủ có thể thiếu sót về phương diện kiến thức, 098 vì ngài cố ý mở ra Thư Viện Toàn Năng, ký chủ có thể dùng giá trị danh vọng để đổi quyền đọc các tài liệu liên quan.]
[Lưu ý: Giá trị danh vọng chỉ có thể thu thập trong lãnh địa của ký chủ.]
Danh vọng là cái gì?
--- Là sự ngưỡng mộ của dân chúng.
Cũng có nghĩa là mức độ tán thành của cư dân sinh hoạt ở bên trong lãnh địa Visas đối với vị lĩnh chủ là cậu đây.
Mẫu thân của Shazoi Desinia, khi hạ sinh cậu đã qua đời vì khó sinh, còn phụ thân Matt Desinia thì trầm mê thuật luyện kim, bỏ bê việc quản lý Visas, thu nhập từ thuế trong lãnh địa càng lúc càng cao…
Vốn dĩ là “vùng nông thôn” hẻo lánh ở ven biển, nay càng trở nên nghèo khó bất kham hơn.
Như vậy danh vọng của Matt Desinia cũng có thể đoán được.
Toàn bộ gia tộc Desinia trong lòng bình dân Visas đều chẳng ra gì.
Sau khi Matt Desinia ngoài ý muốn qua đời, gia tộc Desinia do Shazoi Desinia kế thừa.
Người thừa kế khi ấy mới 6 tuổi, một Bá Tước nhỏ căn bản không thể có thành tựu gì, ở trong mắt nhóm bình dân Visas càng là không thể cải thiện cuộc sống sinh hoạt của họ.
--- Gánh thì nặng, mà đường lthì xa.
Giá trị danh vọng có thể dùng để đổi lấy kiến thức tương quan, đối với Shazoi mà nói, đây là tin tức cực kỳ hữu ích.
Nữ chính sống ở Đế Quốc Saintlaw, một trong hai đế quốc lớn, cùng với Đế Quốc Anas, thường xuyên xảy ra xung đột và chiến tranh.
Mà Vương Quốc Gadayat lại lạc hậu, nghèo khó, chỉ biết chờ đợi bị nam chính dẫn theo thiết giáp kỵ binh san bằng chinh phục.
Cốt truyện chỉ phát triển đến đây, Shazoi vẫn còn dư dả thời gian để xây dựng chỗ đứng.
Khởi đầu thật gian nan.
Dù tốt xấu gì thì cậu cũng có được thân phận quý tộc, là tước vị Bá Tước, nhưng giữa các các Bá Tước với nhau cũng dựa vào vị trí và diện tích của lãnh địa mà phân ra cao thấp, .
Visas, xếp ở hạng bét nhất.
Shazoi thở dài: “Hèn chi mình chỉ là pháo hôi.”
Hệ thống 098: [Ký chủ, xin hỏi cậu còn có gì cần tôi hỗ trợ không?]
“Tạm thời thì không có.”
Sau khi Shazoi nói xong, người que nhỏ từ khung bên ngoài của giao diện hệ thống kéo ra một cái bao bự, cõng ở sau người.
[Nếu đã như vậy, 098 sẽ đi du lịch đây, kích hoạt chế độ tự động phản hồi ngoại tuyến, ký chủ nếu có vấn đề gì có thể gửi thư vũ trụ tới hộp thư vũ trụ của 098.]
Shazoi ngơ ngác: “Cậu? Đi du lịch?”
[Đúng vậy, vũ trụ rộng lớn như vậy, 098 cần nhanh chân khám phá một chút.]
[Xin ký chủ yên tâm, con đường trở về sẽ rất nhanh chóng và an toàn, 098 khi quay lại sẽ mang quà lưu niệm cho ký chủ.]
Shazoi không hiểu lắm về hệ thống của mình.
“Mày không ở lại giám sát tiến độ lệch khỏi quỹ đạo của cốt truyện ư?”
[Xin ký chủ gọi tên đầy đủ của 098.]
“…… Phật hệ hệ thống số 098?”
[Đúng vậy, xin ký chú hãy hiểu thật rõ, 098 là hệ thống thứ 98 trong hệ liệt phật hệ hệ thống, khi trợ giúp ký chủ thực hiện nhiệm vụ phải quán triệt tư tưởng phật hệ, trở thành một hệ thống phật hệ theo chủ nghĩa 'vô dục vô cầu', vân đạm phong kinh, sẽ không ở phía sau đốc thúc, mọi việc đều dựa vào sự tự giác của ký chủ.]
“…… Vẫn còn nhiều hệ liệt khác à?”
[Còn có hệ liệt sa điêu, hệ liệt thổ hào, hệ liệt trung nhị, hệ liệt khắc kim…]
Shazoi: “Nghe ra được, có vẻ mày là hệ thống tương đối bình thường nhất.”
[Cảm ơn ký chủ đã khích lệ.]
Cuộc đối thoại kết thúc khi 098 rời đi.
Ở góc phải phía trên của giao diện hệ thống có một biểu tượng người que nhỏ, nếu muốn gửi thư chỉ cần nhấn vào là được.
Shazoi mở mắt, ngoài cửa sổ vẫn sáng tỏ như cũ.
Cậu nâng tấm thảm lông đang quấn chặt trên người lên, đỡ lưng ghế đứng dậy, đứng ở trên ghế cao có thể hoàn toàn nhìn thấy biển Cogit rộng lớn tráng lệ ở phía xa xa bên ngoài cửa sổ.
Shazoi lẩm bẩm tự hỏi: “Kinh tế biển…”
Thứ sau này có giá trị nhất, hữu dụng nhất trên lãnh địa Visas nghèo khó bần cùng, có lẽ chính là quyền sử dụng hải vực của biển Cogit.
Trong tiểu thuyết cũng có giới thiệu qua về biển Cogit -- đây là hải dương có diện tích rộng lớn nhất của Tây Đại Lục, nối liền với hai con sông lớn, sông Volli chảy qua Đế Quốc Anas, và sông Aibdin đi qua Đế Quốc Saintlaw.
Mà điểm đến cuối cùng, xa xôi nhất của biển Cogit chính là phía Đông Đại Lục.
Ngón tay ngắn ngủn mập mạp của Shazoi lướt qua lưng ghế, trầm ngâm suy nghĩ.
Nhưng vào lúc này, hệ thống phát ra một tiếng "Ting".
Có bưu kiện được chuyển đến đây.
Shazoi hơi hơi nghi hoặc, không phải hệ thống chỉ mới rời khỏi có một lát thôi sao?
Cậu chọc chọc vào biểu tượng người que đang không ngừng lắc lư.
Bưu kiện hiện ra --- [Ký chủ thân yêu, quên mất tặng cậu phúc lợi xuyên thư, quà tặng của chiến lược xây dựng cơ sở hạ tầng đã lựa chọn là -- trên núi Pal gần với Visas có một mỏ nhựa đường tự nhiên, kèm theo bản đồ chi tiết, đã đánh dấu vị trí chính xác. ]
Mặt sau là một hình ảnh.jpg đính kèm.
Shazoi ngẩn ra: “Quặng nhựa đường tự nhiên.”
Thứ này cậu biết, là vật liệu chống thấm nước và chống ăn mòn được sử dụng rất phổ biến trong công trình xây dựng.
Không thể không nói, phúc lợi hệ thống đưa ra rất thiết thực.
Vấn đề duy nhất chính là, cậu nên làm thế nào để đưa núi Pal vào trong phạm vi lãnh thổ Visas, biến nó thành tài sản tư nhân của mình.
Shazoi nhìn chăm chú vào núi Pal có màu xám xịt trên bản đồ, lâm vào trầm tư.
Vấn đề này tạm thời bỏ qua.
Shazoi gọi nữ hầu Kelly trẻ tuổi đến hỏi: “Người cứu ta từ dưới biển lên đâu rồi?”
Kelly thoạt nhìn có vẻ hơi thấp thỏm, hai tay toát mồ hôi gãi gãi trên vạt váy: “Thưa Bá Tước đại nhân, hắn ta đang ở trong tù.”
Shazoi hơi hơi nhíu mày, khiến Kelly càng thêm khẩn trương.
Sau khi lão quản gia Johnson bị xử lý một cách sấm rền gió cuốn, cô không thể không ý thức được, trước mắt mình chính là vị tiểu Bá Tước hoàn toàn khác biệt với lão Bá Tước say mê luyện kim thuật đến mức bỏ bê mọi chính sự lớn nhỏ trong lâu đài kia.
Cô có hơi lo lắng cho Judith Johnson vô tội.
Shazoi Desinia bị sóng biển cuốn trôi một phần là do cậu quá ham chơi, một phần là bởi vì lão Johnson chăm sóc không chu toàn, lơ là nên gây ra sơ suất.
Lúc ấy có rất nhiều nam phó đi theo, nhưng chỉ có Judith Johnson là không chút do dự nhảy xuống cứu người.
Sau khi cứu trở về, Shazoi Desinia lại sốt cao không ngừng.
Vào thời đại chỉ cần một chút bệnh cũng có thể lấy mạng người này, Judith Johnson đã bị quy tội với tội danh là: Không cứu tiểu Bá Tước kịp thời, để ngài ấy bị sốt cao, hôn mê bất tỉnh.
Nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng tội danh này hoàn toàn có thể xảy ra trên toàn bộ Tây Đại Lục.
Đặc quyền của quý tộc cao hơn hết thảy.
Còn mạng sống của dân thường và nô lệ thấp kém giống như bụi cát, không đáng nhắc tới.
Tuy Judith Johnson không đến mức bị định tội nặng. Nhưng nếu Shazoi Desinia thật sự không qua khỏi, người đứng mũi chịu sào chính là lão quản gia Johnson. Vì muốn trốn tránh trách nhiệm, thoát khỏi trừng phạt, lão ta đương nhiên phải tìm kẻ thế tội.
Chức vị cao hơn một bậc liền có thể đè ép người khác đến chết.
Judith Johnson không thể nào phản kháng.
Shazoi không thể ngờ được đối phương lại bị đưa vào tù: "Cho người đưa hắn ta vào đây."
"Thưa vâng, Bá Tước đại nhân."
Judith Johnson rất nhanh đã bị áp giải vào phòng, quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo.
Hai ngày sinh hoạt trong ngục tù có lẽ cũng không quá dễ chịu.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, môi khô nứt nẻ, trên cằm mọc lún phún râu, nhưng tóc vẫn được chỉnh tề chải vuốt ở sau đầu, quần áo tuy rằng dính chút vết bẩn nhưng rất ít nếp nhăn, chỉ là bởi vì hơi nước ẩm ướt nên dính vào trên người.
Hắn ta chỉnh lý bản thân rất tốt, tinh thần cũng không hề uể oải suy sụp vì bị buộc tội vô căn cứ, sắc mặt bình tĩnh, không hề tỏ ra sợ hãi hay bất an.
Shazoi thu lại ánh mắt đánh giá, cậu vốn chỉ định thưởng cho đối phương một chút sau đó thả người, nhưng bây giờ lại thay đổi quyết định.
"Tên?"
Giọng nói non nớt vang lên.
Judith Johnson từ khi bước vào phòng đã cúi thấp đầu, hơi ngẩng lên.
Hắn ta nhìn thấy tiểu Bá Tước ngồi giữa chiếc ghế dựa to rộng, chân không chạm đất, khuôn mặt mịn màng không còn chút bệnh trạng khi sốt cao, để lộ màu sắc khỏe mạnh.
"Judith Johnson, thưa Bá Tước đại nhân."
"Ngươi có muốn xóa bỏ tội danh không?" Shazoi nói. "Ta có thể cho ngươi một cơ hội."
Judith Johnson đương nhiên muốn: "Xin Bá Tước đại nhân minh xét."
"Đi theo hầu hạ bên cạnh ta. Nếu làm ta hài lòng, ngươi tự nhiên sẽ vô tội."
"… Thưa vâng, đại nhân."
Yêu cầu này đối với Judith Johnson mà nói thì có hơi kỳ lạ và khó hiểu.
Bởi vì quá đơn giản.
Dù sao, hầu hạ Bá Tước vốn là nghĩa vụ và chức trách của hắn.
Trước kia, thân là nam phó nhị đẳng, hắn ta cũng không có tư cách trực tiếp hầu hạ Bá Tước, công việc chủ yếu là phụ trách quét dọn vệ sinh lâu đài và trồng trọt bên ngoài đồng ruộng.
Công việc nặng nề nhất, đồ ăn cũng kém cỏi nhất.
Nhưng giờ, hắn ta lại luôn ở bên cạnh một tấc cũng không rời hầu hạ tiểu Bá Tước, ngoại trừ cần giữ vững mười hai phần tinh thần để giải quyết tất cả công việc từ chuyện lớn đến chuyện bé, thì đãi ngộ ở các phương diện khác cũng tốt hơn rất nhiều so với trước đây.
Đặc biệt là sau khi gặp đại nạn, tiểu Bá Tước đã trở nên ngoan ngoãn và trầm tĩnh hơn, không còn những hành động làm khó dễ nữa.
Sau khi từ từ thích ứng, Judith Johnson đối với chức trách mới càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Về phần Shazoi, cậu đã xác nhận một suy nghĩ của mình.
-- Judith Johnson quả thực là một người tỉ mỉ, làm việc rất nghiêm túc và ổn trọng.
Hắn ta sẽ để ý quan sát thói quen của Shazoi từ việc thức dậy đến khi đi ngủ, không lên tiếng lặng lẽ ghi nhớ tất cả, sau đó sắp xếp hết thảy mọi thứ một cách thỏa đáng hợp lý.
Hắn ta sẽ chú ý mọi việc Shazoi cần làm mỗi ngày, tìm hiểu kỹ và chuẩn bị trước, đảm bảo khi cần hỏi đến thì có thể trả lời ngay lập tức.
Judith cũng hòa nhập rất tốt với những người hầu khác trong lâu đài, ngôn hành cử chỉ và phương diện lễ nghi đều không có gì để bắt bẻ.
Hơn nữa, lúc trước hắn ta không chút do dự mà cứu người, dù bị tống vào trong tù vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như cũ, coi trọng bề ngoài, không để lộ bộ dáng chật vật của bản thân, cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Shazoi thay đổi quyết định.
Trong lúc đó, Judith lại mang đến cho Shazoi một bất ngờ khác.
"Ngươi biết chữ à?"
Shazoi có hơi ngạc nhiên, bởi vì Judith đã nhanh chóng phân loại sắp xếp lại tất cả những tài liệu bị cậu không cẩn thận làm rơi vãi trên mặt đất.
"Thưa vâng, Bá Tước đại nhân. Tằng tổ phụ* của tôi từng được phong tước vị Nam tước." Judith đáp.
*Tằng tổ phụ: ông cố (hay tổ tiên đời thứ ba của một người), tức là cha của ông nội hoặc bà nội.
Ở Tây Đại Lục, tước vị chỉ có thể được trao cho quý tộc thừa kế, duy nhất chức Nam tước hạng bét mới có thể được trao tặng thông qua công trạng.
Ngoại trừ cái này, dân thường không còn bất kỳ một cơ hội thăng chức nào.
Vì vậy, việc biết chữ là một chuyện rất hiếm thấy, được trao tặng tước vị Nam tước lại càng khó khăn hơn.
Mà sau khi có được lại mất đi, nói rõ đối phương đã trải qua biến cố rất lớn.
Hiện tại Judith không còn thân nhân, chỉ còn bạn bè, Shazoi lại vô tình chạm vào vết thương trong lòng của hắn ta. Thảo nào, hắn ta không giống như những nam phó bình thường, một số lễ nghi cũng rất chuẩn mực.
Cuối cùng, khảo sát kết thúc.
Shazoi nói thẳng: "Ngươi có nguyện ý trở thành quản gia của Desinia không?"
Đồng tử Judith hơi co lại.
Hắn ta không ngờ đến cũng không hề chuẩn bị tinh thần sẽ nghe được những lời này. Từ một nam phó nhị đẳng lên làm quản gia, chênh lệch có hơi lớn, trong lúc nhất thời không kìm được hơi ngây người đứng yên tại chỗ.
Nhưng rồi hắn ta nhanh chóng tỉnh táo lại, cúi đầu nói: "Tôi nguyện ý, thưa Bá Tước đại nhân."
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rơi xuống căn phòng, lan toả vào từng góc ngách. Ngay cả những hạt bụi li ti đang chuyển động trong không khí cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Shazoi ngồi ngay ngắn trên ghế, quanh người như thể được ánh sáng vàng của quang huy rực rỡ bao phủ, cậu vươn tay: "Từ hôm nay, ngươi có nguyện trung thành với ta?"
Judith quỳ một gối xuống đất, đặt bàn tay trắng nõn hơi ngắn ngủn lại mập mạp lên trán mình, nhẹ giọng thành kính nói: "Tôi vĩnh viễn trung thành với ngài."
--- Tác giả có lời muốn nói: Shazoi: Tui, muốn chinh phục mọi nam nhân Tây Đại Lục. Toàn bộ Tây Đại Lục đều sẽ nằm trong phạm vi lãnh thổ của tui.
0 Nhận xét