Lĩnh Chủ Cứ Mãi Mê Xây Dựng
Chương 11
Ngay khi thông tri về điều kiện trưng binh và giảm thuế vừa được đưa ra, bình dân và nô lệ ở Visas ai nấy đều phấn khởi, không cần nói nhiều cũng hiểu được sự nhiệt tình của họ. Bình dân và nô lệ ở thành Comoy từ lúc ban đầu còn thận trọng bẽn lẽn đi qua, sau một khoảng thời gian thì đã ùn ùn kéo đến, nối liền không dứt. Tuy nhiên, vài ngày trước khi kết thúc thời gian báo danh, nhân số đến từ thành Comoy bất ngờ giảm mạnh. Nguyên nhân là do Bá Tước Beavis Eliot đã ra lệnh cấm bình dân và nô lệ rời khỏi thành. Khi các kỵ sĩ muốn đưa những nô lệ đã hoàn tất việc báo danh chuộc thân trở lại Visas cũng đã nhiều lần xung đột với các chủ trang viên không chịu thả người. Cuối cùng, vẫn là Walker William phải đứng ra giải quyết. Hiện tại cũng đã gần hai tháng kể từ khi thời gian báo danh kết thúc. Shazoi tâm trạng rất vui vẻ dựa vào ghế ngồi cạnh cửa sổ ngắm cảnh biển, cánh tay phải bị thương của cậu gần như đã lành, không cần phải treo trước ngực nữa. Cậu nhấp một ngụm nước chanh mà Judith vừa mang đến, nói: “Beavis Eliot bây giờ mới nhận ra thì đã muộn rồi, những bình dân và nô lệ không kịp báo danh lại bị cấm ra khỏi thành chỉ biết càng thêm hâm mộ và ghen ghét mà thôi.” Một khi lệnh cấm ra khỏi thành được dỡ bỏ, số người muốn đến Visas đổ về đây sẽ càng ngày càng đông. Cậu từng nói thời gian báo danh sẽ kết thúc sau 15 ngày, nhưng không hề nói rằng sẽ không mở thêm lần nữa. Bất cứ người dân nào muốn đến đây, Visas đều hoan nghênh chào đón. Bình dân và nô lệ đã báo danh trở thành binh lính đều dìu già dắt trẻ đến đây. Sau khi nhận đủ tiền trợ cấp, bọn họ sẽ phải tự cung tự cấp, ngoài trừ việc dựng nơi ở tạm thời, một số còn lại được phân công đến làm việc ở cánh đồng phơi muối và dây chuyền sản xuất muối tinh luyện. Trong quá trình này, thương hội Bụi Gai cũng được thành lập, bắt đầu bán ra ngoài loại muối tinh luyện có giá rẻ nhưng chất lượng lại càng tốt hơn. Khi đồng vàng không ngừng đổ về, tỷ lệ lệch khỏi quỹ đạo của cốt truyện rốt cuộc cũng tăng thêm 1%. Shazoi không nhịn được cong cong đôi mắt to tròn màu caramel, trên mặt hiện lên ý cười, cậu xoay người ngồi xuống ghế một lần nữa: “Judith, nhà cửa dưới chân núi Pal xây thế nào rồi?” Judith: “Sắp xong rồi, thưa Bá Tước đại nhân.” ………… Tân binh cần phải được huấn luyện. Shazoi chọn địa điểm huấn luyện tân binh ở dưới chân núi Pal. Những người đã báo danh trở thành binh lính bình thường hoặc binh lính dự bị trong lúc chờ đợi thời gian báo danh kết thúc cũng không hề rảnh rỗi. Các kỵ sĩ tổ chức cho bọn họ dựng ký túc xá tân binh dưới chân núi Pal, sức lao động, củi, đá, vật liệu,... đều đã có sẵn. Bình dân, đặc biệt là nô lệ cũng không quá xa lạ với những chuyện này, tốc độ xây dựng rất nhanh và tốt. Sau mười ngày, ký túc xá đã hoàn thành. Walker William cũng đồng thời đưa bản thống kê số lượng binh lính đến lâu đài. Binh lính bình thường có 252 người, binh lính dự bị là 398 người. Số lượng nô lệ báo danh tham gia tòng quân nhiều hơn bình dân. Nhưng bình dân lưu trú ở Visas vẫn đông hơn nô lệ. Ở Tây Đại Lục, những thành thị có quy mô nhỏ như Visas và Comoy, dân cư chỉ khoảng từ 2000 đến 3000 người, những thành phố lớn có thể có khoảng 10000 người là tốt lắm rồi. Trong số đó, những người có khả năng chiến đấu, bao gồm cả kỵ sĩ, thường là không tới 100 hoặc chỉ vừa mới vượt qua con số này. Thời gian báo danh trong hơn nửa tháng mà đạt được gần 700 người thực sự là một con số đáng kinh ngạc. Lúc này, diện mạo dưới chân núi Pal cũng đã hoàn toàn thay đổi. Cỏ dại và đá vụn đã được dọn dẹp sạch sẽ, những cây cối thừa thãi bị chặt đi, để lại các lối đi. Một loạt khu ký túc xá cao khoảng ba tầng được dựng thành hàng ngăn nắp, bên cạnh còn có thực đường cung cấp đồ ăn miễn phí, còn xa xa ở một bên khác là nhà vệ sinh công cộng. Trước ký túc xá của binh lính có một khoảng sân lớn rộng rãi, bày biện rất nhiều dụng cụ vận động khác nhau. Sau hai ngày thích ứng, Bá Tước Desinia đại nhân sẽ đến đây kiểm duyệt. Binh lính được các kỵ sĩ đưa tới sân xếp hàng. Binh lính bình thường đứng một bên, binh lính dự bị đứng ở bên còn lại. Mike Andrew đứng trong hàng binh lính dự bị, nghe mọi người xung quanh nhỏ giọng nói chuyện phiếm. “Trưởng quan của binh lính bình thường là kỵ sĩ trưởng Walker William đại nhân, có ai biết trưởng quan của binh lính dự bị là ai không?” “Tất nhiên cũng là một kỵ sĩ.” “Không không, vị trưởng quan này hiện giờ không phải là kỵ sĩ, nhưng lai lịch của hắn ta rất lớn.” “Lai lịch gì cơ?” “Nghe nói hắn ta từng là kỵ sĩ trưởng của Vương Quốc Gaynor, nhưng vì phạm tội gì đó mà bị biếm chức thành nô lệ.” “Sau đó Bá Tước đại nhân đã mua lại hắn ta ở Vương Thành, rồi trong trận tập kích của bọn cường đạo ở núi Pal, hắn ta lập được công lớn. Cho nên, Bá Tước đại nhân đã xóa bỏ thân phận nô lệ, sau đó giao cho hắn ta vị trí trưởng quan của binh lính dự bị.” “Ta cảm thấy việc vị đại nhân này một lần nữa trở thành kỵ sĩ hoặc thậm chí thăng chức lên làm kỵ sĩ trưởng chỉ còn là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi.” Mike Andrew không nhịn được hỏi: “Hắn rất lợi hại ư?” Cậu ta biết người đang nói chuyện, đối phương vốn dĩ là một nô lệ ở Visas. Người nọ trả lời: “Đâu chỉ là lợi hại, cha của ta mấy hôm trước đi làm việc ở cánh đồng phơi muối, từ xa nhìn thấy vị đại nhân này đang tỷ thí với kỵ sĩ trưởng Walker William, các người đoán xem ai thắng?” Mike Andrew đoán, chắc hẳn là vị đại nhân này. “Đúng, vị đại nhân này mạnh hơn.” Mike Andrew: “Vị đại nhân đó tên là gì vậy?” “Fernandez Edward.” Mike Andrew hỏi: "Edward đại nhân hình như không thường xuất hiện trong huấn luyện doanh." Cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy. "Vị đại nhân này thường đi theo bên người Bá Tước đại nhân, hôm nay cậu sẽ nhìn thấy thôi, sau này ngài ấy sẽ phụ trách huấn luyện cho chúng ta." Mike Andrew còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng lúc này một kỵ sĩ đã gõ vang trống chiêng treo phía trước. Các kỵ sĩ phụ trách canh giữ binh lính lập tức yêu cầu bọn họ đứng thẳng người lên, im lặng không được nói chuyện. Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe ngựa dừng lại bên ngoài sân. Shazoi Desinia, Bá Tước đại nhân của vùng đất này được quản gia Judith ôm từ trên xe ngựa xuống. "Mau nhìn! Nam nhân đứng bên trái Bá Tước đại nhân chính là trưởng quan Fernandez Edward." Mike Andrew theo lời nhìn qua, thấy một người đàn ông có khuôn mặt không giận tự uy, mái tóc màu nâu nhạt, đồng tử màu cây đay, làn da rám nắng, anh tuấn lại cường tráng. Cậu ta nhìn nhìn một lúc, nhưng sự chú ý rất nhanh đã rơi vào vị tiểu Bá Tước đứng ở phía trước. Đây, đây là Lĩnh chủ của cậu ta sao? Mike lặng lẽ ôm ngực. Shazoi không chút hoang mang để Judith ôm ngồi lên ghế cao được chuẩn bị sẵn, vẫy vẫy tay về phía đám đông: "Chào các đồng chí." Một số người dưới sân vẫn chưa kịp phản ứng. Nhưng vài người khác nhanh chóng lấy lại tinh thần, lẻ tẻ đáp lời lại, nói "Chào Bá tước đại nhân" hoặc "Chào Lĩnh chủ đại nhân" gì đó. Shazoi nghĩ thầm, đây là kết quả của việc chưa bắt đầu huấn luyện. Cậu ra hiệu cho Walker William đứng ở một bên tuyên đọc các quy định yêu cầu binh lính phải tuân theo. Tổng cộng có khoảng hơn mười mấy quy định. Trong đó bao gồm thông cáo rằng một năm binh lính phải đóng 40 đồng cho tiền phí dừng chân và 60 đồng tiền ăn, mỗi ngày thực đường sẽ cung cấp hai bữa miễn phí. Mỗi binh lính sẽ nhận được tiền trợ cấp hàng tháng, mỗi người mười đồng. Nếu có việc thì cần xin nghỉ, không được tự mình rời đi, nếu không sẽ bị phạt. Mỗi tháng một người có ba cơ hội xin nghỉ, lý do đều phải báo cáo với kỵ sĩ trưởng, chỉ khi được phê chuẩn mới có thể rời đi, nếu vượt quá số lần xin nghỉ phép sẽ tùy theo từng trường hợp mà bị khấu trừ tiền đồng. Binh lính không được phép gây rối hay đánh nhau ẩu đả trong quân đội, một khi vi phạm sẽ bị xử lý nghiêm khắc, nhẹ thì cảnh cáo một lần, nặng thì trục xuất khỏi quân đội, thậm chí trục xuất khỏi Visas. …… Sau khi mười mấy quy định được đọc hết, bình dân và nô lệ ở dưới cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn tán. Rất rõ ràng, những quyền lợi ở trong vừa nghe là hiểu ngay, nhưng hình phạt cũng vô cùng nghiêm khắc. Sau khi thấy bọn họ thảo luận được một lúc, Shazoi vỗ tay ra hiệu, Walker William đứng ở một bên gõ vang chiêng trống, sân tập phía dưới cũng yên lặng trở lại. Shazoi: "Ta yêu cầu tất cả các ngươi ghi nhớ kỹ các quy định này, đây là mệnh lệnh." "Còn một số quy định khác cần phải giải thích thêm." "Binh lính sẽ phải huấn luyện mỗi ngày, cứ sau năm ngày sẽ được nghỉ hai ngày, ba tháng sẽ tính là một quý, mỗi quý đều có khảo hạch." "Các ngươi sẽ được chia thành từng tiểu đội 12 người, ba tiểu đội tạo thành một trung đội, ba trung đội thành một đại đội, và ba đại đội tạo thành một doanh đoàn. Sau mỗi quý, sẽ căn cứ vào kết quả khảo hạch chọn ra tiểu đội trưởng, trung đội trưởng, đại đội trưởng và doanh trưởng." "Căn cứ vào các cấp bậc khác nhau để tiến hành điều chỉnh mức trợ cấp nhận được mỗi tháng." "Tiểu đội trưởng sẽ nhận được 15 đồng mỗi tháng, trung đội trưởng 25 đồng, đại đội trưởng 35 đồng, và doanh trưởng sẽ nhận được một đồng bạc mỗi tháng." Ngay sau khi Shazoi nói xong, đám đông lập tức sôi trào. "Cái gì?! Doanh trưởng mỗi tháng sẽ được nhận một đồng bạc sao?!" "Cho dù không trở thành doanh trưởng thì làm tiểu đội trưởng hoặc trung đội trưởng thôi cũng đã tốt lắm rồi." "Không biết nội dung khảo hạch sẽ gì nhỉ?"
…..
Mike Andrew không khỏi cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cậu ta quyết tâm phải trở thành doanh trưởng! Chiêng trống lại được gõ vang lần nữa. Shazoi chờ đến khi phía dưới yên tĩnh trở lại mới nói tiếp: "Thành tích khảo hạch đều sẽ có tiêu chuẩn đặt sẵn.” “Nếu không ai trong các ngươi có thể đạt được tiêu chuẩn của doanh trưởng, ta chấp nhận vị trí đó để trống. Các cấp bậc khác cũng như vậy." Cậu nhìn về phía hai bên trái phải của mình. Bên trái là Fernandez Edward, bên phải là Walker William. Shazoi nói: "Fernandez Edward là tổng trưởng quan binh lính dự bị, còn Walker William là tổng trưởng quan của binh lính bình thường. Hai người họ sẽ chịu trách nhiệm chính trong huấn luyện hằng ngày của các ngươi, ngoài ra còn có các kỵ sĩ khác tham gia hỗ trợ." "Ba tháng sau, ta sẽ lại đến đây để kiểm tra thành quả huấn luyện của các ngươi." Sau đó Fernandez Edward lại đọc rõ ràng ‘Ba quy tắc kỷ luật, tám điều cần chú ý’ mà binh lính phải ghi nhớ. Sau khi tất cả mọi thứ đều đã kết thúc. Shazoi dang hai tay ra, được Judith ôm xuống ghế. Trước khi rời đi, cậu căn dặn hai người kia: "Nhất định phải huấn luyện bọn họ có tổ chức và kỷ luật, lời nói hành động đều phải thống nhất. Ba tháng sau, ta muốn thấy tinh thần và diện mạo khác biệt, nếu các ngươi làm không được…" Walker William cười hỏi: "Bá Tước đại nhân sẽ xử lý ra sao?" Shazoi hắt cằm nhỏ: "Ta sẽ trừ lương." Walker William giả vờ hoảng sợ: "Ôi chao, tôi nhất định sẽ hoàn thành gấp bội nhiệm vụ Bá Tước đại nhân giao phó." Luôn có cảm giác ngươi đang giỡn mặt với ta… Shazoi nâng khuôn mặt nhỏ đầy nghiêm túc, được Judith bế lên xe ngựa rời đi. Sau khi cậu đi rồi. Walker William cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cười phá lên. Hắn ta nhìn sang Edward vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như cũ, không khỏi chọc chọc vào cánh tay đối phương. "Ngươi có cảm thấy tiểu Bá Tước đại nhân thật sự là quá dễ thương không? Thật muốn ôm một cái. Quản gia Judith mỗi ngày trải qua nhất định rất vui vẻ." Fernandez Edward không nói một lời, im lặng là vàng. Walker William vẫn không ngừng cố gắng: "Ngươi chẳng lẽ không muốn ôm Bá Tước đại nhân một cái sao?" Fernandez Edward: "....Ngài ấy là Bá tước." Walker William nhướng mày đầy ẩn ý: "Ồ, cho nên ngươi cũng muốn." Fernandez Edward: "Thay vì mơ tưởng, không bằng suy nghĩ xem nên làm thế nào để huấn luyện bọn họ. Đừng để đến lúc đó ngay cả một tiểu đội trưởng cũng không chọn được." "Ngươi có muốn so lại lần nữa không? Lần trước thua ngươi, ta vẫn còn không cam lòng." "Tùy ý." Tác giả có lời muốn nói: Shazoi: Muốn ôm tui thì đưa tiền đây.
2 Nhận xét
Bé bá tước dễ thương quáaaaa
Trả lờiXóaĐúng hông đúng hông, nhỏ nhỏ có chút éc mà oai quá trời.
Xóa