Lĩnh Chủ Cứ Mãi Mê Xây Dựng
Chương 12
Sáng sớm. Tiếng kêu của những chú chim biển vang lên từ xa, đánh thức Shazoi. Cậu chậm rì rì bò ra khỏi ổ chăn, dùng giọng mũi mơ màng còn hơi ngái ngủ rầm rì: “Judith, ta dậy rồi.” “Tôi ở đây, thưa đại nhân.” Giọng nói của Judith vang lên ở cuối giường. Shazoi lơ đãng quay đầu lại, đôi mắt còn mơ mơ màng màng nhìn qua, ngáp một cái rồi ngồi dậy. Bộ áo ngủ mềm mại ôm lấy cơ thể, vạt áo hơi cuộn lên, để lộ một chút bụng nhỏ trắng nõn. Judith tiến lại gần mép giường, nhẹ nhàng kéo áo ngủ của cậu xuống, nói: “Có thể rửa mặt được không? Bá Tước đại nhân.” “Ừn.” Shazoi mềm mại gật đầu. Judith lập tức kéo chuông vang lên. Chẳng bao lâu sau, Kelly đẩy cửa phòng bước vào, mang theo một chậu nước và đồ dùng tẩy rửa, Toby theo sau, trên tay cầm khăn lông. Shazoi rửa mặt xong, nhận khăn lau mặt rồi mơ hồ hỏi: “Có phải hôm nay Gibran có bài kiểm tra toán học không?” Toby đáp: “Đúng vậy, thưa Bá Tước đại nhân, anh trai đã dậy từ rất sớm để đi đến chỗ của ông Nick.” Nick là tên của lão tài vụ. Shazoi vì để cho hiệu suất học tập của Gibran càng có hiệu quả, liền không dấu vết nhắc nhở lão tài vụ vài câu, để ông sắp xếp kiến thức khảo hạch dưới dạng bài kiểm tra. Mỗi nửa tháng sẽ có bài kiểm tra nhỏ, mỗi một tháng có bài kiểm tra lớn. Lịch học hàng ngày của Gibran bị lấp kín bởi các môn -- đọc viết, toán học, cách kinh doanh, v.v. Thỉnh thoảng, Shazoi cũng sẽ đi học cùng Gibran, làm bộ làm tịch một chút, cũng không thể để người ta nghĩ rằng Lĩnh chủ lại là một người thất học được. Shazoi cứ thế mà học tập cho có lệ, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới*, thỉnh thoảng làm bài thi, nhưng điểm số lúc nào cũng đạt tối đa.
*Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới: buổi đực buổi cái, ám chỉ sự thiếu kiên trì trong học tập và làm việc, thường xuyên bị gián đoạn, thiếu tính kiên nhẫn và kiên trì lâu dài đối với công việc đã đề ra. Nhóm người hầu trong lâu đài đều nhất trí cho rằng --- tiểu Bá Tước đại nhân là một thiên tài! Judith giúp Shazoi thay quần áo rồi hỏi: “Đại nhân, hôm nay ngài có làm bài kiểm tra không?” Shazoi lắc đầu: “Không đi, để Nick giữ bài kiểm tra lại cho ta, khi nào rảnh ta sẽ đến làm, hôm nay đến phòng luyện kim.” Cậu cần phải làm thí nghiệm luyện kim để từng bước từng bước một để làm lý do tìm ra công dụng của các loại thảo dược. Trước đó, cậu đã cho người đi khai quật ở núi Pal, mang về những loại thực vật hiếm có hoặc không thường xuất hiện, rồi mang về lâu đài. Một thời gian sau đó, lại để kỵ sĩ thông báo bố cáo khắp thành. Nói rõ nếu bình dân hoặc nô lệ tìm thấy hoặc hái được những loại thực vật không rõ tên, có thể mang đến lâu đài để đổi lấy một lượng tiền đồng nhất định. Dần dần, hầu hết cư dân trong thành Visas đều biết rằng -- Lĩnh chủ đại nhân có vẻ như đang nghiên cứu tác dụng của thực vật trong luyện kim thuật. Sau đó, bình dân và nô lệ để đổi lấy tiền đồng liền bắt đầu thường xuyên lên núi tìm kiếm hoặc sưu tầm thực vật ở những nơi khác nhau, mang về lâu đài, khiến số lượng thực vật tăng lên đáng kể. Biện pháp của Shazoi thực sự đã có hiệu quả. Thông qua các hình ảnh khác nhau trong [Bách khoa toàn thư về thảo dược Trung Hoa kèm hình ảnh và giải thích chi tiết], cậu nhanh chóng nhận diện được các loại thảo dược như ngải cứu, xa tiền tử, cây gai và những loại khác giữa vô số loại thực vật khác nhau. Những ngày gần đây, cậu chìm đắm trong phòng thí nghiệm luyện kim thuật là đang nghiên cứu cách chế tạo các loại thảo dược thành dược tề hoặc thuốc mỡ. Cậu còn cố ý dùng giá trị danh vọng của mình để đổi lấy 2 quyển sách [Phương pháp chế biến dược tề] và [Bách Khoa toàn thư về các loại thuốc mỡ]. Thời gian học tập đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày cứ như vậy dần dần trôi qua. Cậu thực sự vô cùng chăm chỉ và khắc khổ :) Trước khi đi vào phòng thí nghiệm luyện kim, Shazoi hỏi: “Còn bao lâu nữa thì đợt huấn luyện đầu tiên của tân binh mới kết thúc?” Judith: “Còn hơn nửa tháng nữa, thưa Bá Tước đại nhân.” Shazoi: “Ta nhớ hơn hai tháng trước, Fernandez và Walker có nói rằng một số kỵ sĩ cũng muốn tham gia huấn luyện. Bây giờ họ vẫn còn kiên trì sao?” “Bọn họ vẫn luôn kiên trì, hơn nữa còn muốn tranh vị trí trung đội trưởng hoặc cao hơn nữa.” “Chà, như vậy à.” Shazoi nói: “Chờ đến đợt khảo hạch thống nhất sau khi huấn luyện kết thúc, hy vọng họ không làm mất mặt là được.” Đừng để đến lúc đó, thậm chí còn không thể so với bình dân và nô lệ. Thời gian huấn luyện của binh lính là trong năm ngày, sau đó nghỉ ngơi hai ngày, nhưng không được phép tùy ý rời khỏi huấn luyện doanh. Trong thời gian hai ngày nghỉ, binh lính được phép trở về thăm gia đình, nhưng nhân số mỗi lần rời đi không nhiều lắm, chỉ khoảng 30 người, sau khi được phê chuẩn sẽ thay phiên nhau. Lúc mới bắt đầu, có nhiều bình dân và nô lệ có hơi không thích ứng được với cường độ huấn luyện cao như vậy nên phải nắm chặt hai ngày nghỉ ngơi này để lấy lại sức. Nhưng sau một thời gian, họ đã có thể làm quen, thậm chí có một số bình dân và nô lệ vì muốn tranh giành vị trí tiểu đội trưởng hay trung đội trưởng, trong lúc nghỉ ngơi cũng không quên tự huấn luyện, không cho phép bản thân có chút thả lỏng. Mike Andrew là một trong số đó. Cậu ta đã hơn nửa tháng không về nhà, hôm nay tranh thủ ngày nghỉ ngơi để báo cáo, rất nhanh đã được phê duyệt. Khi đi ngang qua cửa hàng bán thịt trong thành, Mike Andrew đã tiêu 8 tiền đồng để mua một ít thịt heo đem trở về. Hàng xóm của Mike Andrew, ông Moek, cũng là một nô lệ đến từ thành Comoy, con trai của ông cũng ở trong huấn luyện doanh, nhưng hôm nay không về nhà. Ông Moek sau khi nhìn thấy cậu ta liền chào hỏi: “Mike, hôm nay cha mẹ con đang làm việc ở cánh đồng phơi muối, sau khi mặt trời xuống núi mới về nhà.” Moek làm việc tại dây chuyền sản xuất muối tinh luyện, mỗi sáu ngày công tác mới có một ngày nghỉ. Hôm nay là ngày nghỉ của ông. Còn cha mẹ của Mike Andrew thì phải ngày mai mới được nghỉ. Mike Andrew gật đầu: “Cảm ơn chú Moek.” “Không cần cảm ơn, mau vào nhà đi, lão Andrew thấy con trở về nhất định sẽ rất vui vẻ.” Moek lớn tiếng cười nói. Lại nói thêm mấy câu, Mike Andrew mới đi vào nhà. Nơi mà hiện giờ bọn họ sống ở thành Visas đã thay đổi rất nhiều. Lão Andrew làm nghề mộc không quá tệ. Ban đầu trong phòng chỉ có một cái giường đơn sơ, thậm chí còn không có bàn. Giờ thì mọi thứ đã khác, ngôi nhà được bố trí ấm áp lại đầy đủ, gia cụ đồ dùng thiết yếu đều có, bên cửa sổ còn trang trí vài bông hoa dại, khẽ rung rinh khi làn gió mát nhẹ nhàng lướt qua, mùi hương cũng thoang thoảng vào cánh mũi. Tâm trạng của Mike Andrew rất tốt, thấy vậy liền không chịu ngồi yên mà bắt tay vào thu dọn nhà cửa. Trước khi mặt trời lặn, ngoài cửa vang lên giọng nói sang sảng của lão Andrew. Sau cuộc đoàn tụ vui vẻ, Mike Andrew trò chuyện với cha, mẹ thì chuẩn bị bữa tối. Lão Andrew hỏi: “Ta nghe Maier nói huấn luyện gần đây của mấy đứa lại tăng thêm nhiều hạng mục, mỗi ngày đều rất mệt, ngày thường đi thực đường cũng có thể ăn hết hai ổ bánh mì đen, lại thêm một chút thịt, phải không?” Maier là con trai của chú Moek. Mike Andrew ừm một tiếng: “Đúng vậy, đồ ăn ở thực đường rất đầy đủ, mỗi ngày đều có thể ăn no, hạng mục huấn luyện cũng từ từ tăng lên, nhiều kỵ sĩ đại nhân cũng tham gia.” Nguyên nhân chính là vì như thế, trong lòng cậu ta rất khẩn trương, sợ rằng chính mình thậm chí còn không đủ tiêu chuẩn để trở thành tiểu đội trưởng. Lão Andrew tò mò hỏi tiếp: “Con nói các hạng mục huấn luyện lúc trước đều là do Lĩnh chủ đại nhân quy định, lần này lại có thêm những gì?” Mike Andrew: “Chạy 5000m xung quanh núi, luyện tốc độ chạy ngắn 200m, gập bụng, hít đất... Đấu vật, vật lộn, luyện kiếm, luyện súng, đâm giáo, bò và leo trèo... Tất cả con đều kiên trì được.” Mike Andrew đã liệt kê ra rất nhiều hạng mục, lão Andrew nghe xong vẻ mặt rất phức tạp, vừa đau lòng vừa vui mừng, hơn nữa xen lẫn cảm giác tự hào về con trai mình. Từ sau khi gia nhập huấn luyện doanh ở quân đội, ông thấy con trai mình mỗi lần về đều có những thay đổi rõ rệt mắt thường có thể thấy được, cơ thể càng cao lớn cường tráng hơn, khi đi đường sống lưng rất thẳng, không thể nói được nơi nào tốt, nhưng nhìn tinh thần vô cùng sáng láng. Không những con trai có thay đổi, mà bọn họ cũng vậy. Cũng là nô lệ, cũng là làm việc cho chủ trang viên, nhưng ở Visas, quy định làm việc của bọn họ rất khác. Cứ mỗi sáu ngày lại có một ngày nghỉ, tiền công cũng cao hơn nhiều so với trước kia. Cuộc sống sinh hoạt tốt đẹp như vậy là điều mà trước kia họ mơ cũng không thể mơ đến. “Ôi, cảm tạ Lĩnh chủ đại nhân, cảm tạ sự nhân từ của ngài!” Lão Andrew không kìm được nói. Hiện tại ngày nào ông cũng cầu nguyện với Sáng Thế Thần, hy vọng Lĩnh chủ đại nhân thân thể khỏe mạnh, bình bình an an mà lớn lên. “Đúng vậy, cảm tạ Lĩnh chủ đại nhân!” Mike Andrew thành kính nói. Ba tháng huấn luyện kết thúc. Shazoi lại lần nữa đến nghiệm thu kết quả. Những binh lính dự bị mặc đồng phục đen thống nhất, đứng thành hàng chỉnh tề phía sau Fernandez Edward. Các binh lính bình thường thì mặc đồng phục màu trắng thống nhất đứng sau Walker William. Shazoi vẫy vẫy tay nhỏ, tiếng chào đồng loạt đều nhịp vang vọng khắp núi rừng. Đây là lần đầu tiên Gibran đi theo, không khỏi trừng lớn hai mắt.
Toby thì càng kinh ngạc đến há miệng, nửa ngày cũng không khép lại được. Shazoi ngồi trên đài, nhìn xuống phía dưới nói: “Có thể bắt đầu rồi.” Trước tiên là diễn luyện của các binh lính dự bị, chia thành nhóm mười hai người, Fernandez Edward phụ trách ghi lại tên người đứng đầu mỗi nhóm. Sau đó là các binh lính bình thường tiến hành diễn luyện, Walker William cũng ghi lại tên người đứng đầu. Cuối cùng khi kết thúc buổi diễn luyện, mặt trời cũng đã xuống núi. Judith đưa danh sách tên đã được ghi chép lại trên tấm da dê đến trước mặt Shazoi. Shazoi nhận lấy tấm da dê, đứng dậy từ trên ghế đi đến bên cạnh đài: “Ta rất hài lòng với kết quả lần diễn luyện này của các ngươi, tin tưởng rằng bản thân các ngươi cũng cảm nhận được bản thân đã tiến bộ đến mức nào.” “Trên tay ta là danh sách những người đứng đầu các nhóm trong mỗi lần diễn luyện, lúc sau mỗi người sẽ được thưởng hai mươi đồng tiền.” Lời nói còn chưa xong, phía dưới sân tức khắc đã sôi trào náo nhiệt hẳn lên. Walker William gõ vang vào đồng la, để mọi người yên tĩnh lại. Shazoi tiếp tục: “Trên tay trưởng quan Fernandez và trưởng quan Walker còn có một danh sách khác.” “Trong đó ghi lại biểu hiện ngày thường của các ngươi, kết quả huấn luyện trong một tháng như thế nào... Trưởng quan sẽ dựa theo hai danh sách này để tiến hành phân nhóm. Người nào có biểu hiện tốt nhất sẽ trở thành tiểu đội trưởng của mỗi nhóm.” “Mà đại đội trưởng hay doanh trưởng, thật đáng tiếc, chỉ có một số ít kỵ sĩ là đạt tiêu chuẩn.” Các binh lính bình dân và nô lệ cũng không cảm thấy tiếc nuối, ngược lại trong lòng còn trỗi dậy tâm hiếu thắng. Đặc biệt là những người thiếu chút nữa đã đạt đến tiêu chuẩn tiểu đội trưởng, những người đứng thứ hai trong diễn luyện lại càng bóp cổ tay cảm thán không thôi. Shazoi: “Tiểu đội trưởng hay những vị trí khác cao hơn cũng không phải là cố định.” “Mỗi lần khảo hạch của từng quý sẽ dựa vào thành tích hàng ngày và kết quả diễn luyện định ra. Nếu tiểu đội trưởng không đủ tiêu chuẩn, hoặc có người thành tích vượt qua họ, thì người đó cũng có thể trở thành tiểu đội trưởng hoặc thậm chí là trung đội trưởng.” “Chỉ cần các ngươi cố gắng, mọi thứ đều có khả năng.” Những người lính dưới sân nghe xong, cảm xúc dâng trào. Fernandez và Walker mất một chút thời gian để phân ban, sau đó thông báo tiểu đội trưởng của mỗi nhóm là do ai đảm nhiệm. Mike Andrew vậy mà cũng có mặt, cậu ta trở thành tiểu đội trưởng của tiểu đội một. Cuối cùng, Fernandez Edward tiến lên một bước, lớn tiếng tuyên bố: “Ta hy vọng các ngươi đừng quên vinh dự ngày hôm nay là nhờ ai mà có được, chính là bởi vì các ngươi sống ở Visas, bởi vì các ngươi có một vị Lĩnh chủ đại nhân tài đức sáng suốt và bao dung!” “Tuyên thệ! Các ngươi nguyện sẽ vĩnh viễn trung thành với Lĩnh chủ Desinia đại nhân!” Binh lính hai bên đứng thẳng người, tay phải nắm chặt đặt trên ngực trái, tuyên thệ một cách trang trọng: “Ta nguyện sẽ trung thành với Lĩnh chủ Desinia đại nhân suốt đời. Thề bảo vệ vinh quang và sự huy hoàng của Desinia đến chết!” Tác giả có lời muốn nói: Shazoi: Thành viên trong quân đội của tui từ đây mà có :) *:) trong truyện là tác giả thêm, không phải editor tự tiện đâu nghen.
0 Nhận xét