Lĩnh Chủ Cứ Mãi Mê Xây Dựng
Chương 13
Cũng đã nửa năm trôi qua kể từ lúc tỉnh tại sau khi trôi dạt ngoài biển. Quần đùi áo ngắn tay màu trắng Shazoi mặc từ mùa hè cũng dần được thay thế bằng bộ quần áo dài và kín đáo hơn khi trời trở lạnh. Nhiệt độ không khí giảm dần, gió biển cũng không còn dịu dàng nữa, trở nên lạnh buốt như lưỡi dao quất mạnh vào mặt người đi qua. Gió thổi ào ạt, vang lên những tiếng rên rỉ. Trước đây, Shazoi thường ngồi bên cửa sổ vừa đọc sách hoặc giải quyết chính vụ vừa thưởng thức phong cảnh của bờ biển. Nhưng hiện tại cậu cũng đã chuyển vào sâu trong thư phòng bên cạnh lò sưởi. Xung quanh là những chiếc ghế sofa mềm mại và thoải mái, ở giữa là một chiếc bàn vuông cồng kềnh ngắn chân. Ngày thường Shazoi đều như chìm trong đó không hề muốn nhúc nhích. Từ sau đợt diễn luyện đầu tiên, đã hơn một tháng trôi qua. Mùa đông cũng sắp kéo đến. Ở Visas, mọi thứ vẫn tiếp tục tiến triển một cách trật tự. Binh lính vẫn miệt mài huấn luyện, những bình dân và nô lệ mới chuyển đến cũng đã ổn định nơi ở và công việc của mình. Thương hội Bụi Gai đang hoạt động rất suôn sẻ, lợi nhuận từ việc bán muối ngày một tăng lên. Ban đầu, muối tinh luyện tạm thời chỉ có thể tiến hành buôn bán trong nội địa Visas, nhưng sau đó, lệnh cấm bình dân và nô lệ ra khỏi thành ở Comoy đã được gỡ bỏ. Muối tinh của Visas bắt đầu được lưu thông ra ngoài, với chất lượng cao cùng giá cả hợp lý, muối tinh nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, dần dần thay thế muối thô của thương hội Nagabi. Chẳng mấy chốc, muối tinh của Visas đã được xuất khẩu đến tận Vương Thành Vương Quốc Gadayat, thậm chí còn bán xa đến tận Vương quốc Gaynor. So với muối thô giá cả đắt đỏ sang quý, muối tinh luyện mới ra không chỉ rẻ hơn mà còn đẹp mắt, trắng tinh hệt như bông tuyết. Không cần nhìn cũng biết là nên chọn loại nào. Vì vậy, chỉ trong thời gian vài tháng ngắn ngủi, nhu cầu về số lượng muối tinh nhanh chóng tăng mạnh, thị trường tiêu thụ cũng không ngừng mở rộng. Trong phạm vi tiêu thụ muối tinh, muối thô của thương hội Nagabi gần như đã bị loại ra khỏi thị trường, chỉ có thể chiếm được một vị trí nho nhỏ. Đồng dạng, loại hành vi không khác biệt lắm so với việc lũng đoạn thị trường này đã mang lại cho Shazoi lợi nhuận lớn đến mức có thể hình dung như là núi vàng đổ về. Tại thời điểm này. Shazoi cảm thấy --- có tiền rồi, tâm trạng thật thoải mái, chẳng có chút lo lắng nào. Tuy nhiên, vì để bớt việc, cậu đã trực tiếp lấy biểu tượng đại diện của gia tộc Desinia làm nhãn hiệu cho thương hội Bụi Gai. Thế nên sau một khoảng thời gian, bình dân và nô lệ bắt đầu có thói quen gọi muối tinh là muối hoa hồng. Shazoi: =.= Lâu đài được xây dựng bên bờ biển vốn đã ẩm ướt. Lúc này, khi thời tiết mùa đông sắp ập đến, cái lạnh càng trở nên rõ rệt hơn. Bởi vậy lò sưởi ở trong phòng đã sớm được bỏ củi lửa vào thắp lên, khiến cho không gian trong thư phòng trở nên ấm áp và dễ chịu hơn. Thiên phú toán học của Gibran quả thật rất xuất sắc. Cậu ta cũng đã dần bắt đầu làm quen với việc quản lý tài chính của lâu đài dưới sự hướng dẫn của lão Nick. Hiện tại cậu ta đang báo cáo lại tình hình tài chính thu chi của tháng trước cho Shazoi. "Tóm lại, thu nhập vượt xa chi tiêu.” “Trong đó phần lớn chi tiêu đều là chi vào huấn luyện doanh của binh lính, mua vũ khí, mua nguyên liệu nấu ăn, quần áo mới, chăn đệm,.... Gần đây, trưởng quan Fernandez và trưởng quan Walker đã yêu cầu mua thêm bếp lò than đá cho binh lính để chuẩn bị cho mùa đông, nếu không sẽ rất khó để trải qua." Shazoi gật đầu: "Phê duyệt yêu cầu." Mùa đông, người dân ở đây thường sưởi ấm bằng bếp lò hoặc lò sưởi âm tường, dùng than đá hoặc củi để đốt. Giới quý tộc dĩ nhiên chẳng cần phải bận tâm làm sao để vượt qua hết cả mùa đông lạnh giá. Nhưng than đá vô cùng đắt đỏ, bình dân và nô lệ có đôi khi không đủ khả năng chi trả, thậm chí có vài người trong nhà còn chẳng có nổi bếp lò. Củi tuy rằng có thể lên núi Pal để kiếm, nhưng việc đi đốn củi vào mùa đông chắc chắn là một quyết định đầy khó khăn. Đôi khi, còn có thể gặp phải nguy hiểm. Chưa kể, người bị chết rét trong mùa đông cũng không phải chuyện gì hiếm hoi. Shazoi trầm tư hỏi: "Judith, trong những ngày rét nhất ở Visas có khoảng bao nhiêu người chết?" Judith: "Nếu tuyết lớn phủ kín Visas… Sẽ có rất nhiều người chết.” Toby ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Mẹ là chết trong mùa đông lạnh giá..." Gibran im lặng xoa đầu em trai mình. Nếu không phải cậu ta may mắn gặp được Bá Tước đại nhân, cậu ta và Toby cũng không biết phải làm sao để sống qua mùa đông này. Shazoi: "Trích một phần ngân sách để xây dựng trạm trợ cấp, giúp đỡ những người nghèo khó sống qua mùa đông, bất kể là bình dân hay nô lệ, chỉ cần ở bên trong lãnh địa của Visas đều có thể đi đến trạm xin trợ cấp.” “Đối tượng có thể yêu cầu trợ cấp chủ yếu là những người không đủ khả năng sinh tồn như người già, trẻ mồ côi, người bị thương hoặc khuyết tật đều có thể đến xin trợ cấp." Toby nghe thấy thế thì đôi mắt sáng lên. Judith: "Nhưng như vậy sẽ có những kẻ lười biếng muốn ăn ngon sẽ dùng thủ đoạn giả mạo để nhận trợ cấp." Gibran cũng nhịn không được lên tiếng: "Đúng vậy, Bá Tước đại nhân, người già và trẻ mồ côi không có khả năng tự bảo vệ, bên trong thành không thiếu ác ôn lưu manh, bọn họ vì tiền chuyện gì cũng có thể làm ra được, có thể sẽ cướp đoạt hoặc âm thầm khống chế nhóm người già và cô nhi lại..." Cậu ta đã sống ở những khu vực bên cạnh Visas từ khi còn nhỏ, biết rất rõ nhân tâm hiểm ác, không cách nào lường trước được. Toby nhăn mặt: "Vậy phải làm sao bây giờ?" Shazoi nói: “Nếu đã như vậy, thì để những người già sống một mình và trẻ mồ côi vào trong trạm trợ cấp.” “Bọn họ hẳn sẽ hiểu rõ nhất ai cần nhận được trợ cấp nhất và ai thì không, đồng thời yêu cầu các kỵ sĩ tiến hành xác nhận lại. Nếu phát hiện có người cố ý lừa gạt nhận tiền trợ cấp, nhẹ thì sẽ bị thu hồi, nặng thì đuổi khỏi Visas.” Cậu nói: “Có một số việc không tốt không có cách nào ngăn chặn hoặc tránh khỏi. Chúng ta cũng không có cách nào chính xác để sàng lọc hết tất cả, chỉ có thể cố gắng giúp đỡ những người thực sự cần.” Tận lực mà làm thôi. Khi nói những lời này, Bá Tước đại nhân đang ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, cả người được Judith quản gia “tôi lo ngài sẽ bị lạnh” quấn kỹ trong một chiếc chăn dày, chỉ ló ra một khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, đôi mắt màu caramel nghiêm nghị, hai miệng nhỏ hồng hào khẽ mím lại, bộ dáng đáng yêu nhọc lòng lo nghĩ suy xét cho dân chúng trong thành. “Bá Tước đại nhân, ngài thật sự quá tốt rồi!” Toby hoan hô reo lên. Hai vành tai Shazoi khẽ ửng hồng, nhưng trên mặt vãn giữ nét bình tĩnh: “Đừng có vỗ mông ngựa của ta.” Toby ngây ngô cười khúc khích: “Mới không phải đâu, Bá Tước đại nhân thực sự rất tốt mà.” Gibran che lại trái tim đang bừng bừng nhiệt huyết: “Bá Tước đại nhân, tấm lòng của ngài thuần khiết và mỹ lệ hệt như thần hoa Bellanca.” Judith cũng nhẹ giọng nói: “Ngài chính là vinh quang của Desinia.” Shazoi cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, khuôn mặt đỏ bừng vùi sâu vào thảm, lẩm nhẩm lầm bầm nói: “Không được nói nữa, không có tiền thưởng cho các ngươi đâu.” Mấy người này khen vậy làm tui ngượng muốn chít. Sau khi lệnh cấm rời khỏi thành Comoy được bãi bỏ, những bình dân và nô lệ trước đó từng chần chừ, thậm chí nghi ngờ tin tức về việc Visas tuyển quân và giảm thuế cảm thấy hối hận không thôi. Thời gian trôi qua, sự chênh lệch cũng càng trở nên rõ ràng. Mỗi ngày lại có thêm tin tức mới truyền về thành Comoy -- về việc ở Visas cuộc sống tốt đẹp ra sao, bình dân và nô lệ thường ngày sinh hoạt tốt như thế nào. Làm việc sáu ngày được nghỉ một ngày, tiền lương thậm chí còn cao hơn trước đây, đôi khi họ còn có thể ăn thịt. Càng miễn bàn đến những người trở thành binh lính, họ hoàn toàn không cần lo lắng về chuyện ăn ở, thậm chí mỗi tháng còn nhận được trợ cấp cho gia đình, gần đây nhất là bếp lò chăn bông cùng các nhu yếu phẩm cũng đã được thống nhất phân phát xuống. Những người còn lại cảm thấy như đang nuốt phải chanh, dạ dày cũng chua xót. Hôm nay lại có thêm một tin tức mới truyền đến. Bá tước Desinia ra lệnh xây dựng một trạm trợ cấp ở Visas, nghe nói được dùng để cứu giúp những người không thể sống sót qua mùa đông lạnh giá. Hơn nữa, những người đã đến Visas nói rằng trạm trợ cấp tiếp nhận toàn bộ người già góa bụa và trẻ mồ côi, để bọn họ có thể sống sót qua mùa đông an toàn. Khi tin tức này được xác nhận là sự thật, cả thành Comoy giống như bỏ nước lạnh vào chảo dầu đang sôi lên, dần dần tăng nhiệt. Nhân tâm bắt đầu dao động, phảng phất như đang ấp ủ một dòng nước ngầm, bên ngoài lại càng áp lực, chờ đến thời điểm bùng nổ sẽ càng kinh thiên động địa, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Không ai biết có bao nhiêu người hối hận đến mức lòng đau như cắt. Mùa đông ở Gadayat rốt cuộc lạnh lẽo đến mức nào? Một trận tuyết lớn phủ xuống, bình dân và nô lệ ngay cả mắt cũng không dám khép lại, sợ rằng chỉ cần không chú ý liền bị tuyết trắng cướp đi linh hồn trong đêm. Nếu những tin tức trước đây liên quan đến cuộc sống bình thường, thì tin tức này lại liên quan đến sinh mạng. Bọn họ mong muốn đi đến Visas hơn bao giờ hết. Mặc dù lệnh cấm rời khỏi thành đã được gỡ bỏ, nhưng các kỵ sĩ canh gác ở cổng thành vẫn nghiêm ngặt kiểm tra những người muốn rời khỏi Coomy. Mà những nô lệ, bọn họ bị chủ trang viên giám sát chặt chẽ, không có kỵ sĩ của Visas đến chuộc người, ngay cả tự do ra vào trang viên cũng bị hạn chế. Một số bình dân không cam lòng, nhờ người dò hỏi liệu Visas có tiếp tục trưng binh không? Khi nào sẽ bắt đầu? Câu trả lời là -- Visas sẽ trưng binh vào mùa hè mỗi năm. Năm nay đã hết cơ hội, nhưng có thể chờ đến năm sau, dù không thể nhập ngũ, nhưng Visas vẫn luôn chào đón người dân di cư. Sau khi tin tức về trạm trợ cấp lan truyền, nhóm người già và trẻ mồ côi ở thành Comoy không chút nào do dự lưu luyến bỏ của chạy lấy người. Bọn họ không được coi trọng, ngay cả kiểm tra cũng không kỹ càng, vì thế việc ra đi cũng không mấy khó khăn. Bởi vì những lời này, bình dân ở thành Comoy cũng bắt đầu tìm mọi cách để rời đi. Bọn họ sẵn sàng bỏ những đồ đạc tuy rằng cần thiết nhưng hình dáng cồng kềnh, trọng lượng nặng nề lại. Chỉ để tránh khỏi sự kiểm tra của các kỵ sĩ, những bình dân gia đình đông người thì phân tán nhau đi ra, những người nhà ít thành viên cũng không dám bất cẩn, tất cả đều hết sức thận trọng. Mọi người đều bắt đầu có tâm lý nghe theo đám đông, khi thấy những bình dân và nô lệ rời đi hàng loạt, một số chủ trang viên nhỏ cũng nảy sinh ý định di cư đến Visas. Nhưng bọn họ lại không dám trắng trợn công khai ý định này, sợ đắc tội với Bá Tước Beavis Eliot. Hơn nữa, toàn bộ tài sản của họ đều nằm ở thành Comoy, căn bản không có khả năng tùy tiện dọn đi. Nửa tháng sau. Beavis Eliot bất ngờ nhận ra thành Comoy trở nên tiêu điều hơn rất nhiều. Trực giác của hắn ta cảm thấy có điều không ổn, lập tức ra lệnh cho các kỵ sĩ đi vào thành bắt đầu tra xét. Chỉ khi đó họ mới phát hiện ra rất nhiều ngôi nhà trong thành đã trống rỗng, bình dân sống trong đó đều vô cớ biến mất, một số gia cụ tuy rằng bị bỏ lại đây, nhưng những đồ đạc quan trọng lại không thấy bóng dáng, liên tiếp vài chỗ đều là như thế. Beavis Eliot nếu đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chính là một kẻ ngu si. Không, hiện tại ông ta cũng chẳng khác gì một kẻ ngu. Shazoi Desinia gần như đã cạy đi hơn một nửa số lượng bình dân trong thành của ông ta! Nhưng dù ông ta đã ngàn phòng vạn phòng cũng không bảo vệ được dù 1 cọng tóc, mọi việc diễn ra quá mức nhanh chóng, bọn người dân đã sớm cuốn gói rời đi, khi phát hiện ra thì lãnh dịa của ông ta đã trở nên quạng quẽ tiêu điều. Đi trên đường cũng cảm thấy một sự hoang vu vắng vẻ không thể tả nổi. Beavis Eliot tức giận điên rồi. Ông ta la hét kêu to trong lâu đài, bùm bùm đập phá không ít đồ đạc để xả cơn phẫn nộ. Quản gia không dám tiến lên can ngăn, chờ đến khi ông ta hơi hơi bình tĩnh lại mới dè dặt nói: “Thưa ngài, hay là chúng ta cũng hạ thấp tiền thuế xuống, làm giống như Desinia…” Beavis Eliot hốc mắt đỏ rực, ngẩng đầu lên, nghiến răng nói: “Làm giống như thế nào?!” “Cái thằng nhóc Desinia kia có nguồn lợi khổng lồ từ việc buôn bán muối để chống đỡ cho nó có thể làm những việc đó, còn chúng ta thì có cái gì?! Sau khi hạ thuế thì sao, lâu đài sẽ lấy tiền tài từ đâu?!” “Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao?!” “Không, không dám ạ…” Quản gia sợ hãi cúi đầu. Beavis Eliot lại tức giận đá mạnh vào chiếc ghế. Ông ta cảm thấy vô cùng hối hận, tại sao trước đây không phái thêm nhiều kỵ sĩ một chút để hoàn toàn xử lý cái tên nhãi đáng ghét Desinia kia, để giờ đây bị đè ép như vậy, cảm giác như có một chiếc xương cá sắc bén mắc kẹt ngay trong cổ họng. Đáy mắt Beavis Eliot hiện lên sự tàn nhẫn, ông ta ra lệnh cho quản gia: “Chuẩn bị giấy mực.” Ông ta phải gửi một lá thư đến cho Công Tước Bass Chris đại nhân.
0 Nhận xét