Lĩnh Chủ Cứ Mãi Mê Xây Dựng

Chương 14


Năm nay, Visas đã trải qua một mùa đông êm đềm và yên bình lạ thường.

Những bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi đúng thời gian đã dự kiến. Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, cả thành Visas đã biến thành một mảnh trắng xóa. Những bông tuyết trong suốt phủ đầy đường phố, mái nhà, cành cây, và ở xa xa, ngọn núi Pal cũng khoác lên mình một lớp áo bạc mỏng manh, phóng mắt nhìn lại có một loại mỹ lệ khác lạ. Sáng sớm. Lão Andrew mở cửa phòng, thở ra một hơi trắng xóa, xoa xoa hai bàn tay lạnh lẽo rồi lấy cái xẻng ra bắt đầu dọn lớp tuyết chất đống trước cửa. Chẳng mấy chốc, lão Moek hàng xóm cách vách cũng bước ra. Hai người chào nhau một tiếng, sau đó một bên xúc tuyết một bên nói chuyện phiếm. Nội dung nói chuyện của họ không ngoài những chủ đề thường ngày, như công việc hay tình hình của đứa con trai đang tập huấn trong doanh trại. Mùa hè thì phơi muối, mùa đông thì vớt kiềm. Biển Cogit vẫn rộng lớn và mạnh mẽ như thường lệ, các cánh đồng muối ven biển vẫn cứ bận rộn. Nhưng dạo gần đây, do ảnh hưởng của trận đại tuyết, công việc ở các cánh đồng muối tạm thời bị đình chỉ, khiến lượng lao động liên quan cũng giảm đi đáng kể. Dù bởi vì trận tuyết lớn nên không thể đi cánh đồng phơi muối, trong lòng lão Andrew lại một chút cũng không hề lo lắng. Vợ của ông đang làm đầu bếp ở trạm trợ cấp, được trả công hàng ngày. Mỗi buổi tối khi về nhà đều được phát hai đồng tiền. Không chỉ có vậy, những người tự nguyện làm việc ở trạm trợ cấp còn được phát hai chiếc áo khoác giữ ấm ngay từ ngày đầu tiên. Chiếc áo khoác dày dặn mà lão Andrew đang mặc chính là do vợ ông mang về. Moek cảm thán: “Nghe nói Bá tước Beavis Eliot lại ra lệnh đóng cổng thành Comoy. Bây giờ không ai có thể đi ra cũng chẳng ai có thể vào được nữa... May mắn là nhà chúng ta đã rời khỏi thành Comoy từ sớm.” Lão Andrew thực sự cũng cảm thấy vô cùng may mắn. Nếu như lúc trước không phải con trai ông lén lút nộp thuế đầu người rồi tới báo danh vào đợt trưng binh, hiện giờ có lẽ ông cũng không dám hy vọng cuộc sống tốt đẹp xa vời như vậy, chỉ sợ ông cũng giống như các nô lệ ở thành Comoy, tiếc nuối không thôi. Nghĩ tới con trai, lão Andrew cũng chợt nhớ ra rằng đợt diễn luyện khảo hạch ba tháng một lần cũng sắp đến gần. “Mike lần trước trở về có nói rằng, lần khảo hạch quý này sẽ tiến hành thực chiến diễn luyện ở một bên phía Tây Bắc của núi Pal. Hai vị trưởng quan đã sớm dẫn người đi thăm dò địa hình trước, đến lúc đó, đích thân Lĩnh chủ đại nhân cũng sẽ tham gia.” Moek quả thật cũng đã nghe con trai Maier của mình nói qua chuyện này. Phía Tây Bắc núi Pal là một nơi xa xôi lại nguy hiểm. Trước đây có rất nhiều người đã mất tích ở đó, thậm chí có người còn bị gấu nâu kéo đi… Bình dân và nô lệ gần như không ai dám bén mảng đến. Từ sau khi biết tin tức này, Moek không khỏi có hơi lo lắng. Nhưng ông Andrew thì lại rất bình tĩnh: “Có thể có gì nguy hiểm đâu chứ? Toàn bộ binh lính trong huấn luyện doanh đều tham gia, còn có kỵ sĩ trưởng đại nhân dẫn đầu. Nếu có bầy sói đến thì chúng cũng phải né đi thôi.” Moek gật đầu, trong lòng nhẹ nhõm hơn chút. Ông không khỏi có chút hâm mộ mà nói: “Thằng nhóc Mike nhà ông cũng biết tranh đua thật đấy.” “Lần diễn luyện trước không chỉ được thưởng vì đứng hạng nhất mà còn được phong làm tiểu đội trưởng. Nghe đâu giờ nó còn được kỵ sĩ trưởng đại nhân coi trọng.” Ông Andrew tự hạo: “Nó từ nhỏ đã rất có chủ kiến, lại cực kỳ nỗ lực.” Ba ngày trước khi lần diễn luyện mùa đông bắt đầu. Tại thành Comoy. Lâu đài của Bá Tước Beavis Eliot đón tiếp một vị khách nhân đặc biệt. Vị khách này là Bá tước Matthew Luke đến từ -- Vương Quốc Gaynor. Thương vụ mua bán muối mang lại một khoản lợi nhuận lớn khiến không ít kẻ thèm nhỏ dãi. Dù Shazoi đã nhường lại 6 thành lợi nhuận cho Quốc Vương, nhưng phần còn lại trong tay cậu cũng đủ để kích thích lòng tham của những kẻ mưu đồ. Sau khi nhận được thư từ Beavis Eliot, Bass Chris lại nổi lên tâm tư chiếm lấy Visas làm của riêng. Nhưng lần này họ không thể làm giống như trước kia, trực tiếp để kỵ sĩ giả dạng thành cường đạo để ám sát được. Bọn họ cần phải có một kế hoạch chu toàn hơn. Vì thế, Bass Chris đã bí mật liên lạc với một Hầu Tước đầy dã tâm ở Vương Quốc Gaynor. Vị Hầu Tước này là hậu duệ trực hệ của Quốc Vương Gaynor, có được quyền thừa kế, nhưng khả năng kế thừa cũng không cao. Bass Chris tung ra mồi câu rất hấp dẫn, sau khi chiếm được Visas, hắn ta sẽ bán muối tinh với giá thấp cho Hầu Tước, và Hầu Tước sẽ bán lại với giá cao để hưởng lợi nhuận từ chênh lệch. Hầu Tước đồng ý với kế hoạch của Bass Chris, cũng ra lệnh cho Lĩnh Chủ gần với thành Comoy nhất đi tới hợp tác, cũng chính là Bá tước Matthew Luke do hắn ta thân phong. Trước đó Beavis Eliot cũng đã sớm biết được tin tức Desinia sẽ đi đến buổi diễn luyện mùa đông tại núi Pal này. Đội kỵ sĩ do Matthew Luke mang đến và những kỵ sĩ do ông ta phái đi sẽ cùng đến núi Pal Tây Bắc, trước tiên thiết lập sẵn bẫy rập mai phục ở đó, đảm bảo rằng Desinia có đi mà không có về. Chờ sau khi giết Desinia, Matthew Luke sẽ dẫn quân giả vờ công chiếm Visas, rồi để Beavis Eliot đến “giải cứu”. Hai bên sẽ diễn một màn kịch, sau đó thuận lợi tiếp quản Visas. Tuy nhiên, Beavis Eliot lại cảm thấy hơi bất an khi nhớ tới số lượng binh lính trong doanh trại huấn luyện. “Ngươi chắc chắn đã sắp đặt mai phục ổn thỏa rồi chứ? Thằng nhóc Desinia kia dẫn theo không ít binh lính, nhỡ đâu…” Matthew Luke khinh thường nói: “Lo lắng gì chứ? Chúng chỉ là một lũ ô hợp do đám bình dân hèn mọn tụ tập lại. Dù số lượng có đông thì có thể mạnh đến mức nào chứ.” "Ngươi không phải đã điều tra rõ rồi sao? Mới huấn luyện sáu tháng mà thôi, thật sự cho rằng đám tiện dân có thể đối đầu với kỵ sĩ ư?" "Hầu Tước đại nhân rất coi trọng lần hợp tác này, thậm chí còn phái một đội kỵ sĩ từ lãnh địa của ngài ấy tới đây. Chúng ta sẽ không rơi vào thế yếu về mặt nhân số... Kỵ sĩ trưởng Dyna, ngươi đã bố trí mai phục ở nơi nào?" Phía sau Matthew Luke là một vị kỵ sĩ trưởng dưới trướng của Hầu Tước, dáng người cao lớn vạm vỡ, mặc khôi giáp rắn chắc, mũ giáp che kín khuôn mặt nên không thể nhìn thấy rõ. Kỵ sĩ trưởng sau khi bố trí để người mai phục xong đã trở về thành Comoy báo cáo nhiệm vụ. Nghe câu hỏi, hắn ta trầm giọng đáp: "Trong một sơn cốc hẹp ở sườn Tây Bắc núi Pal." Matthew Luke nói với Beavis Eliot: "Chỉ cần ba ngày nữa, trong buổi diễn tập, ngươi sẽ nhìn thấy đám người đó bị giết sạch tại núi Pal. Kế hoạch lần này vạn vô nhất thất*."

*Cụm từ "vạn vô nhất thất" (万无一失) trong tiếng Trung có nghĩa đen là "vạn lần không có một lần sai sót," tức là làm việc gì đó mà chắc chắn sẽ thành công, không có sơ sót hay sai lầm nào. Trong tiếng Việt, cụm này có thể dịch là "chắc chắn không sai" hoặc "chắc chắn thành công." Tiền tài và quân đội đều có. Shazoi quyết định tổ chức buổi diễn luyện mùa đông dưới hình thức thực chiến tại một bên sườn Tây Bắc núi Pal, nhân cơ hội này thuận thế tìm ra mỏ nhựa đường tự nhiên. Các đường phố và nhà cửa ở Visas đều cần phải được cải tạo. Mùa xuân sẽ khai thác quặng nhựa, mùa hè và mùa thu sẽ làm khô hơi ẩm, đến trước mùa đông sang năm là có thể hoàn thành, vừa lúc có thể vào ở. Bàn tính nhỏ của Shazoi đánh lạch cạch lạch cạch. Sợ thời tiết trở nên thất thường, cậu quyết định dời ngày diễn luyện đã định lên trước một ngày. Sau khi yêu cầu các binh lính trong huấn luyện doanh mang theo những vật dụng cần thiết, bọn họ bắt đầu lên đường đến sườn Tây Bắc núi Pal. Một phần kỵ sĩ ở lại bảo hộ Visas, còn lại tất cả đều theo sau. Khi vượt qua sườn Đông Nam núi Pal, bọn họ đi đến một thung lũng bằng phẳng ở giữa hai sườn núi. Trước mắt họ là một hồ nước đóng băng, xung quanh là đồng cỏ rộng lớn, lúc này cũng bị đóng băng, nhuộm lên màu tuyết trắng. Shazoi ra lệnh hạ trại bên hồ Pal để nghỉ ngơi. Buổi diễn luyện kế tiếp cũng bắt đầu từ đây. Tuyết vẫn chưa hoàn toàn chưa tan hết, mặt đất lầy lội, xe ngựa không thể vào sâu trong núi, họ chỉ có thể cưỡi ngựa hoặc đi bộ. Do đó, Shazoi bọc kín mít được Judith ôm chặt trước ngực cưỡi ngựa đi lên núi. Gibran và Toby không theo tới, họ ở lại trong lâu đài. Judith xuống ngựa trước. Sau đó đó hắn ta vươn tay, cẩn thận ôm Shazoi từ trên lưng ngựa xuống, đưa vào trong doanh trướng đã được binh lính dựng sẵn. Không lâu sau, Fernandez và Walker cũng đi đến, trong tay cầm theo lò sưởi nhỏ, lương khô và nước ấm. Shazoi: "Băng trên mặt hồ Pal cũng không biết là dày hay mỏng, để binh lính tránh xa chút, không cần qua đó." "Thưa vâng, Bá Tước đại nhân." Walker William nhìn ra bên ngoài, còn Taylor Kennedy lập tức xoay người rời đi để truyền đạt mệnh lệnh. Miệng nhỏ của Shazoi nhấp từng ngụm nước ấm, cả người ấm áp cuộn tròn trong tấm thảm lông dày, không muốn cử động. Xuyên qua khe hở nhỏ của lều trại, cậu nhìn ra bên ngoài, thấy sương mù ngày đông mênh mông dày đặc đang bao trùm cả ngọn núi. Khi gió thổi qua, nó dần dần tan ra, trên những ngọn cây phủ băng trong suốt sáng lấp lánh, hơi đung đưa... Shazoi cảm thán thầm nghĩ, khi mùa xuân tới, núi Pal nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp, hồ nước xanh biếc, thảm cỏ xanh mướt trải dài khắp các ngọn đồi, những cánh rừng bạt ngàn rậm rạp. Một nơi đủ rộng rãi cũng đủ thoáng đãng. Cậu ngơ ngác một hồi, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Lâu đài hiện đang nằm trên một vách đá cạnh bờ biển Cogit. Mặc dù ở trên cao, có tầm nhìn bao quát rõ ràng, nhưng xét cho cùng thì bờ biển vẫn luôn ẩm ướt, thậm chí vào mùa đông còn lạnh lẽo hơn… Hơn nữa, nhu cầu phát triển về không gian ở biển Cogit rất lớn và vẫn còn rất nhiều giá trị đáng giá để khai thác. Riêng cánh đồng phơi muối cũng chỉ chiếm mới một vị trí nhỏ trên bờ biển thôi. Nếu cậu muốn tiếp tục mở rộng ngành kinh tế biển, lâu dài về sau, việc giữ lâu đài ở cạnh bờ biển có lẽ không phải là lựa chọn tốt. Thay vào đó, tại sao không dời lâu đài về núi Pal? Chẳng hạn như... ở bên cạnh hồ Pal? Càng nghĩ sâu, Shazoi càng cảm thấy đây là một ý tưởng không tồi. Lúc này, trong đôi mắt cậu chợt lóe lên một chút ngạc nhiên. Ngay sau đó, vẻ mặt cậu trở lại bình thường, bất động thanh sắc khẽ nói với Judith muốn chợp mắt một lát. Khi Judith và những người khác đã rời khỏi, mặt mày Shazoi vui vẻ, hiện lên ý cười: "098, cậu đã đi du lịch xong rồi à?" Trên giao diện hệ thống vừa rồi đã phát ra một tiếng "Đinh" nhẹ nhàng, người que nhỏ trên đầu có số 098 gõ gõ vào hộp thư vũ trụ, sau đó xuất hiện. [Surprise, ký chủ! 098 mang theo quà lưu niệm về rồi.] Người que nhỏ mỉm cười với Shazoi. Shazoi nghi hoặc lại tò mò: "Quà gì vậy?" Hệ thống 098 đáp: [Là một món quà đầy bất ngờ. Nó đang ở trong hộp thư vũ trụ. Ký chủ thử đoán xem là gì, rồi 098 lại đưa ra sau.] Shazoi: "....Cho gợi ý một xíu đi." Cái hệ thống phật hệ này vậy mà lại trêu chọc ký chủ. 098: [Nó vừa hung dữ vừa dễ thương, cũng sẽ lăn lộn.] "Lông xù xù? Hộp thư vũ trụ của các cậu còn có thể truyền tống vật sống nữa à?" [Đúng vậy, xin hỏi bên người ký chủ có thuận tiện không? 098 có thể đặt lễ vật ở xung quanh ký chủ.] Shazoi tâm tư chợt động: "Tạm thời cứ từ từ đã, tôi cần tìm thời điểm thích hợp một chút." [Không sao, 098 không nóng nảy.] Sau khi nghỉ ngơi, Fernandez Edward tuyên bố cụ thể về nội dung của buổi diễn luyện mùa đông lần này. Hình thức của buổi diễn luyện mùa đông lần này hoàn toàn khác so với các lần trước. Binh lính bình thường và binh lính dự bị sẽ đối chiến với nhau, mỗi bên sẽ coi nhau như kẻ thù. Trên người mỗi người sẽ mang theo một lá cờ nhỏ, lá cờ của binh lính bình thường có màu xanh lam, còn binh lính dự bị thì có màu đỏ. Hai bên sẽ dựa trên địa điểm đã phân phối trên bản đồ mà chiếm giữ một căn cứ, ở giữa là một sơn cốc nhỏ hẹp. Nhiệm vụ diễn luyện của bọn họ là sau khi cắm lá cờ tại căn cứ tương ứng của mình, mặc kể dùng cách gì, dù là ẩn náu hay chiến đấu, lẻn vào căn cứ của đối phương và cướp lá cờ của họ. Sau khi cướp được cờ, họ phải đưa nó vào sơn cốc để bảo vệ. Đội nào cướp được nhiều cờ hơn trong thời gian quy định sẽ giành chiến thắng. Buổi thực chiến diễn luyện này không chỉ khảo nghiệm năng lực tác chiến ngầm của binh lính mà còn thử thách khả năng tùy cơ ứng biến và hợp tác của họ. Cho dù là cướp cờ hay bảo vệ cờ, đều yêu cầu các binh lính phải phối hợp ăn ý và đầu óc linh hoạt để giải quyết vấn đề. Shazoi đã nghĩ ra phương thức diễn luyện mùa đông này. Fernandez cùng Walker trước đó đã mang theo kỵ sĩ đi trước để khảo sát địa hình và vẽ ra bản đồ. Sơn cốc hẹp nhỏ ở giữa trên bản đồ chính là nơi có quặng nhựa đường tự nhiên.


Chương Trước Mục Lục Chương Sau