Lĩnh Chủ Cứ Mãi Mê Xây Dựng

Chương 15


Binh lính dự bị và binh lính bình thường mỗi bên đều nhận được một tấm bản đồ, sau đó tách ra đi đến vị trí đã được chỉ định trên núi

Fernandez và Walker thì dẫn theo một đội kỵ sĩ ở lại hồ Pal bảo hộ Shazoi. Khi đến địa điểm đã được phân công, Mike Andrew cắm lá cờ nhỏ trên người xuống mặt đất, trước tiên cậu ta phái người đi dò la làm quen với tình hình đường núi từ đây đến sơn cốc, sau đó triệu tập các tiểu đội trưởng khác đến đây để thảo luận kế hoạch làm sao cướp lá cờ nhỏ của bên đối thủ. Tuy nhiên, kế hoạch còn chưa được bàn xong, hai binh lính đi trước thăm dò địa hình đến sơn cốc nhỏ bỗng trở về với vẻ mặt nghiêm trọng. “Tiểu đội trưởng, tình hình có chút bất thường.” Mike Andrew nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?” Binh lính đáp: “Chúng tôi phát hiện xung quanh sơn cốc có dấu vết hoạt động không rõ ràng, trên mặt đất còn tìm thấy một nhánh cây như thế này… Chúng tôi nghi ngờ có một đội quân khác bên trong sơn cốc, nhưng không dám đến quá gần vì sợ rút dây động rừng, kinh động đối phương.” Trời vừa đổ tuyết lớn xuống đồi núi. Cho dù là sương giá bao phủ trên ngọn cây hay lớp tuyết đọng dưới mặt đất đều chưa hoàn toàn tan đi. Trong khoảng thời gian này, cho dù là cây cối khô ráo cũng rất khó bắt lửa, nếu đi vào núi mà không mang theo một ít than đá và dầu hỏa là một lựa chọn vô cùng không sáng suốt. Phần cuối của nhánh cây mà binh lính tìm thấy bị cháy đen, khi đến gần ngửi kỹ một chút sẽ thấy một mùi hương không quá dễ chịu. Trước kia khi cậu ta còn làm nô lệ cho chủ trang viên thì thường xuyên phải nhóm lửa. Cho nên chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể phân biệt được đâu là khúc gỗ khô ráo hay ẩm ướt. Nhánh cây kia rõ ràng là đã bị người nào đó tưới dầu lên trước khi đốt cháy mới có thể hiện ra dấu vết như vậy. Vì thế binh lính có thể bước đầu xác định trong sơn cốc nhỏ kia có người. Dù chưa biết đó là địch hay bạn, nhưng việc lựa chọn tiến vào núi Pal vào thời điểm này khiến người ta không khỏi có cảm giác rằng người đến không có ý tốt… “Chúng ta nên làm gì bây giờ? Tiểu đội trưởng, có nên trở về báo cáo với Edward đại nhân trước hay không?” Mike Andrew trầm ngâm một lát: “Phái một người trở về thông báo.” “Kế hoạch diễn luyện ngày hôm nay sẽ thay đổi… Việc bọn họ đột nhiên xuất hiện ở núi Pal vào thời điểm này chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Dù có mục đích gì thì chưa chắc đã là ý tốt.” “Bá Tước đại nhân đang đợi ở bên cạnh hồ Pal, bảo vệ an toàn cho Bá Tước đại nhân mới là việc quan trọng nhất. Cho dù là địch hay bạn, cứ bắt giữ người trước rồi tính sau.” Mấy tiểu đội trưởng xung quanh liếc mắt nhìn nhau. Một người trong số đó hỏi: “Nói cách khác... Việc này có nghĩa là chúng ta có thể phải đao thật kiếm thật chiến đấu... Phải, phải giết người sao?!” Mike Andrew: “Đừng quên lời răn dạy của đại nhân Edward. Một khi cậu đã cầm vũ khí lên, thì sẽ có lúc phải sử dụng nó. Nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân.” “Nếu tay không động, người chết trước sẽ là chính bản thân cậu.” Vẻ mặt những tiểu đội trưởng khác dần trở nên kiên định hơn. Mike Andrew: “Trước tiên chia thành hai nhóm theo tôi cẩn thận ẩn nấp tiến vào. Sau khi điều tra xác nhận lại, tôi sẽ thổi điểu trạm canh gác để ra hiệu cho các cậu hành động, ngoài ra cần báo lại tin tức cho quân lính bình thường ở bên kia sơn cốc.” “Rõ, chúng tôi đã hiểu.” Điểu trạm canh gác là một cái còi ngắn được chế tạo từ gỗ. Khi thổi còi có thể đồng thời dùng tay đẩy và kéo cần giữa, âm thanh phát ra sẽ thay đổi về cao độ và cường độ, hoặc cao vút réo rắc, hoặc tinh tế lảnh lót... rất giống với âm thanh của một loài chim. Chiều dài của nó chỉ khoảng nửa bàn tay, rất dễ mang theo. Điểu trạm canh gác là Shazoi mày mò tạo ra, thông qua sự thay đổi của các âm điệu khác nhau để truyền tải tin tức và ám hiệu trong quân đội. Binh lính trong huấn luyện doanh không chỉ phải rèn luyện các hạng mục nâng cao thể lực và sức mạnh mà còn học nhiều kỹ năng như trinh sát, nhanh chóng cứu viện,.... Điểu trạm canh gác chính là một số trong những kỹ năng đó, hiện tại chỉ tiểu đội trưởng của từng tiểu đội mới có thể nắm giữ. Một binh lính dự bị nhanh chóng dựa theo lối cũ trở về hồ Pal, báo cáo cho Fernandez Edward về những phát hiện bất thường xung quanh sơn cốc nhỏ. Cùng lúc đó. Trong núi rừng đột nhiên vang lên tiếng chim hót bén nhọn ngắt quãng lại có quy luật, ngắn ngủi nhưng cao vút. Walker William đứng bên cạnh Shazoi nói: “Đây là tín hiệu không cần ẩn nấp, bắt đầu toàn diện tiến công.” “Xem ra bọn họ đã xác định được nhóm người trong sơn cốc là kẻ thù.” “Bọn họ vẫn chưa có đủ kinh nghiệm, Taylor, ngươi và Barna đi qua xem nhìn, thuận tiện chỉ huy một chút.” Taylor Kennedy và Barna Larry nhận lệnh rời đi. Shazoi hỏi: “Ngươi và Fernandez không đi à?” Walker William cười nói: “Thưa Bá Tước đại nhân, ở lại hồ Pal bảo vệ ngài mới là quan trọng nhất.” “Hơn nữa, tôi và Fernandez đã hung hăng huấn luyện họ suốt ba tháng nay. Đây là cơ hội tốt để nghiệm thu thành quả, dù sao trong huấn luyện doanh cũng không nên nuôi những kẻ vô dụng.” Mặc dù trong xương cốt Walker William vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt ý chí của kỵ sĩ, nhưng vì xuất thân quý tộc, lại có một người anh trai không mấy thân thiết ở trên, nên hắn ta chỉ cần thất bại trong bất kỳ việc gì liền sẽ bị đào thải, thành công mới là con đường ra duy nhất. Phần lớn thời gian, tươi cười trên khuôn mặt hắn ta đều chỉ là ngụy trang, thật ra trong lòng lại chứa đựng sự lạnh nhạt mà không ai biết. So sánh với hắn ta, Fernandez Edward mới thực sự là người trong ngoài đều như một. Không biết đã bao lâu, lại một tràng tiếng còi như tiếng chim hót trong trẻo vang lên. Edward trầm giọng: “Trận chiến đã kết thúc.” Shazoi: “Chúng ta đi qua xem tình hình đi.” "Thưa vâng, Bá Tước đại nhân." Sơn cốc nhỏ hẹp trong rừng núi dốc hơn một chút so với thung lũng rộng lớn nơi có hồ Pal, bên trong chứa đầy những tảng đá lộn xộn. Mặt đất ở đây khá trống trải, chỉ có vài cụm cỏ dại nhỏ ngoan cường đang cố gắng giãy giụa vươn lên từ các khe đá. Tuyết trắng trong sơn cốc nhỏ đã bị dẫm nát lung tung rối loạn, trong đó còn xen lẫn những vết máu đỏ rực. Trong không khí vẫn còn đậm mùi máu tươi tanh tưởi gay mũi chưa hoàn toàn tan hết. Xung quanh la liệt những thi thể, kiếm lớn và loan đao linh tinh rơi rớt ở bên cạnh. Shazoi nhíu nhíu cái mũi nhỏ, có hơi không thoải mái vẫy vẫy cánh tay đầy thịt. "Thương vong của chúng ta là bao nhiêu?" Trên khuôn mặt của Taylor Kennedy không khỏi lộ rõ sự vui mừng, trả lời: "Thưa Bá Tước đại nhân, binh lính trong huấn luyện doanh chỉ có một số ít bị thương nhẹ, không có ai thiệt mạng." Có thể nói, cán cân chiến thắng đã nghiêng hẳn về phía họ ngay từ đầu. Trước có hai binh lính ngẫu nhiên phát hiện dị thường khi điều tra địa hình sơn cốc. Sau lại có Mike Andrew nhanh chóng đưa ra quyết định, sau khi xác nhận xong tình hình kẻ địch liền lập tức thổi điểu trạm canh gác để báo hiệu. Binh lính bình thường phản ứng nhanh chóng, phối hợp rất ăn ý, khiến đối phương không kịp trở tay, gần như phải liên tục bại lui. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Shazoi hiện lên ý cười: "Không tồi, sau khi về nhất định sẽ khen thưởng cho binh lính lập công." "Những kẻ bị bắt là do ai phái tới? Đã thành thật khai báo chưa?" Taylor Kennedy trả lời: "Chúng tôi đã bắt được hơn mười người làm tù binh, nhưng tạm thời vẫn chưa tiến hành thẩm vấn." Shazoi: “Fernandez, Walker, mười mấy người này giao cho hai người các ngươi xử lý.” “Phải thẩm vấn từng bước từng bước một, tra hỏi cho bằng được kẻ đứng sau âm mưu muốn tính mạng của ta là ai." "Thưa vâng, Bá Tước đại nhân!" Cả hai trăm miệng một lời đáp. Fernandez và Walker lĩnh mệnh rời đi. Shazoi cúi đầu cọ cọ hai chưn nhỏ*, tuyết đọng tàn lưu trên mặt đất bị cậu đá đi, làm lộ ra lớp đất sẫm màu hơn so với bên ngoài, đồng thời cũng phát hiện một vài hạt nhỏ. *Hai chưn nhỏ: gốc là Jiojio, là ngôn ngữ địa phương ở một số tỉnh của Trung Quốc, có nghĩa là bàn chân, bắt chước cách phát âm của những đứa trẻ mới biết nói. Có thể nói jiojio là cách nói đáng yêu của chân, ngón chân, nên tui sẽ dịch Việt hơi dễ thương xíu nghen. Hình như cậu cảm thấy rất thú vị, liền bắt đầu đá hết toàn bộ lớp tuyết đọng xung quanh, rồi từ từ tiến về phía rìa sơn cốc. "Judith, chúng ta đi bên kia nhìn xem." Judith tất nhiên không có ý kiến gì đi theo sau. Bản đồ quặng nhựa đường tự nhiên mà hệ thống đã cung cấp trước đó vẽ rất rõ ràng chi tiết địa hình sơn cốc – cố ý vẽ ra bản đồ 3d của sơn cốc, phía trên đánh dấu những nơi yếu nhất, có thể dễ dàng khai thác khoáng vật. Nơi mà Shazoi muốn đến là một khu vực nửa kín nằm gần một đoạn vách đá hơi nhô ra và kéo dài vào bên trong. Vào sâu vào bên trong trông giống như một cái hang, nhưng trong hang rất hẹp, chỉ đủ một người đi qua. Khi Shazoi vừa mới đi đến một khe đá nứt trông như lối vào, liền nhìn thấy trên mặt đất có rải rác vài khối đá đen, to nhỏ chỉ cỡ nắm tay, hình dạng không quá đồng đều. Nếu không để ý kỹ, có thể sẽ nhầm chúng với những viên đá bình thường. Trong lòng cậu bỗng dấy lên chút phấn khích. Đây chính là nhựa đường tự nhiên, nói một cách chính xác, là nhựa đường tự nhiên ở trong nham nhựa đường.(?) Khúc này khó hỉu vô cùng, edit đại đại, tại cũng không quan trọng lắm, sogi mấy cưng. Cậu nói thầm trong lòng: “098, trông vậy vào cậu.” [Ký chủ, 098 luôn sẵn sàng phục vụ ngài.] Shazoi hỏi: "Phạm vi đặt quà tặng là bao nhiêu?” “Dựa theo vị trí hiện tại của tôi, có thể đặt lễ vật ở sâu tận cùng bên trong hang động không?" [Hoàn toàn có thể, ký chủ. Xin hỏi cậu có xác định để 098 tặng lễ vật ngay bây giờ không?] "Xác định." [Ký chủ xin chờ đợi một lát…Đang thao tác… Lễ vật đã tặng thành công. Xin ký chủ kịp thời kiểm tra và xác nhận.] Shazoi dường như nghe thấy từ trong hang động truyền đến âm thanh rầm rì của động vật nhỏ còn mang giọng sữa. Cậu nói: "Judith, hình như bên trong có vẻ động vật nhỏ gì đó!" Sau khi nói xong, Shazoi nhanh như chớp chạy vào hang, khiến Judith muốn níu không kịp níu lại. "Bá Tước đại nhân!" Khi Judith vội vàng đuổi theo sau, hắn ta liền nhìn thấy tiểu Bá Tước đứng lưng quay về phía mình, bóng dáng bé nhỏ cứng đờ bất động tại chỗ, như thể đang ngơ ngác không biết phải phản ứng thế nào. Quả thật Shazoi có hơi choáng váng. Bên chân cậu là hai vật nhỏ lông xù xù chậm rì rì bò bò xung quanh, một đen một trắng, trên người chúng có những vết vằn rất xinh đẹp, móng vuốt nhỏ rắn chắc và đuôi nhỏ dài mập. Vậy mà lại là hai lão hổ non còn chưa cai sữa. Một con là bạch hổ. Một con hình như là hắc lam hổ trong truyền thuyết, một loài đã tuyệt chủng từ lâu trong thời hiện đại. Shazoi có thể nghĩ đến động vật lông xù nhỏ nhưng tuyệt đối không ngờ tới "con vật nhỏ" này lại là hắc bạch song sát tiểu lão hổ. Cậu không nhịn được thầm hỏi ở trong lòng: "098, cậu đi đâu du lịch đấy?" [Ký chủ, 098 vừa đi du lịch ở tinh cầu của hệ thống sa điêu.] [Nơi đó có rất nhiều động vật lông xù xù đáng yêu. Hai lão hổ non này là anh em, chúng vừa mới sinh ra không lâu đã mất cha mẹ. Nếu không mang chúng rời đi thì sẽ bị một con hổ lớn khác cắn chết. 】 [098 thấy chúng rất dễ thương nên quyết định tặng chúng cho ký chủ làm lễ vật. Không cần cảm ơn ~] “…………” Khi Judith đang đến gần, Shazoi đã ngồi xổm xuống, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của hai lão hổ non đang không ngững rầm rì, lập tức bị móng vuốt mềm mềm xù xù của chúng chụp lấy, liếm liếm lại cọ cọ. Quả, quả thật rất đáng yêu. Shazoi nhỏ giọng nói: "Judith, nhìn này! Là hổ con." Judith hơi nhíu mày: "Màu lông của hai con hổ này… thật kỳ lạ." Hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy hổ có màu lông trắng và đen như vậy. Shazoi đáp: "Có lẽ chính vì thế nên chúng mới bị bỏ rơi… Ta có thể nuôi chúng không?" "Bá Tước đại nhân, hổ dù sao cũng là loài mãnh thú, rất nguy hiểm…" "Judith ~" “…” Judith có hơi không thể chống lại vẻ mặt đáng yêu của tiểu Bá Tước khi làm nũng, đặc biệt là khi đôi mắt to tròn màu caramel đầy trông mong nhìn mình, hai tay nhỏ còn nắm chặt, để trước ngực. "Khụ, nếu ngài thật sự muốn... thì đương nhiên là có thể." Tác giả có lời muốn nói: Tra cứu một xíu, hình như ở châu Âu không có hổ. Nhưng bối cảnh truyện là thế giới giả tưởng, để phục vụ cho cốt truyện nên đã có thêm nhiều giả thuyết cá nhân. Vậy nên, không cần quá kỹ lưỡng về khảo cứu đâu, thiết lập là ở Tây Đại Lục có rất nhiều mãnh thú, chẳng hạn như lão hổ hay sư tử,...

----

Shazoi và hai bé hổ (hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa):