Lĩnh Chủ Cứ Mãi Mê Xây Dựng

Chương 18



(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa: 2 lão hổ)

Shazoi gần như không tốn nhiều sức lực đã đưa thành Comoy vào trong lãnh địa của mình. Trong đó, vui mừng nhất không ai khác ngoài bình dân và nô lệ của thành Comoy, những chủ trang viên cũng trước tiên dâng lên lòng trung tâm và thành ý của bọn họ. Đại tuyết dần dần tan đi, thời tiết cũng trở nên ấm áp hơn một chút. Shazoi ở lâu đài hoá thành thành cá mặn uể oải chán nản trong vài ngày, sau đó gọi Fernandez và Walker đến. Cậu đã chuẩn bị một chiếc bàn dài trong thư phòng. Một bên bàn dài là Judith và Gibran, còn Fernandez và Walker thì ở bên còn lại. Toby theo Kelly mang nước chanh dâng lên, rồi phân biệt đặt tấm da dê và bút ở trước mặt bốn người, sau đó rời khỏi phòng. Hai lão hổ non đang chơi đùa lăn lộn gặm cắn lẫn nhau trên thảm trải sàn mềm mại, móng vuốt nhỏ rắn chắc của chúng thi thoảng lại chụp phủi đối phương, kêu to ngao ô ngao ô. Shazoi: “Tuyết Đoàn, Than Đoàn.” “Ngao, ngao ngao.” Hai lão hổ non lùn ủn lại mập mạp chắc nịch lập tức dựng tai lên, buông móng vuốt ra đứng dậy, nhảy nhót chạy về phía Shazoi, rầm rì lay lay chân ghế dựa. Dưới sự ra hiệu của Shazoi, Judith bế hai lão hổ con lên, đặt chúng vào trên chiếc ghế dựa rộng ở bên cạnh Shazoi, rồi trùm chăn lại. Hai lão hổ con quơ quơ cái đuôi, ngoan ngoãn nằm sát cạnh nhau. Nghe 098 nói, Hắc Lam Hổ sinh ra trước là anh, còn Bạch Hổ là em trai. Tình cầu của hệ thống sa điêu có chút đặc biệt. Hai lão hổ con lông xù xù này có tuổi thọ dài hơn hẳn so với những con hổ bình thường, hơn nữa chúng rất thông minh, sau khi lớn lên chiều cao và thể tích cũng không tầm thường, một móng vuốt có thể chụp chớt một người đàn ông trưởng thành cũng không phải là nói chơi. [ Lễ vật mà 098 lựa chọn cho ký chủ tuyệt đối là đặc biệt vô cùng tuyệt vời.] Shazoi sờ sờ hai đầu nhỏ đầy lông xù xù của hai lão hổ con, nhận được một cái ôm ôm thân thân từ móng vuốt nhỏ. Walker: “Tôi chưa từng thấy qua con hổ nào có màu trắng và màu đen như thế này, không ngờ lại xuất hiện ở núi Pal.” Shazoi: “Phát hiện chúng nó chỉ là tình cờ.” “Nhưng cũng chính vì phát hiện chúng ở trong hang động, mà sau đó mới gặp phải những sự việc may mắn khác.” Ngoại trừ Judith, những người khác đều tỏ vẻ nghi hoặc. Gibran: “Bá Tước đại nhân, là chuyện gì may mắn?” Shazoi: “Ta và Judith đã phát hiện một mạch khoáng vật ở sơn cốc nhỏ trên núi Pal.” Fernandez và những người khác lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Shazoi lấy ra từ túi một cục đá nhựa đường mà ngày đó đã mang theo, đặt lên bàn. “Chính là loại khoáng thạch này.” Walker, Fernandez và Gibran lập tức tiến lại nghiên cứu. Fernandez kiến thức rộng rãi, nhận ra tên của loại khoáng thạch này: “Đây là một loại hắc quặng, tôi đã từng nhìn thấy ở Vương Quốc Hurghada xa xôi.” “Người Hurghada thường trộn loại khoáng thạch này với cọng rơm, đất sét và cát mịn, sau đó bôi lên bề mặt bên ngoài của vật chứa để đạt được hiệu quả chống thấm nước.” Quặng nhựa đường ở Tây Đại Lục thường được gọi là hắc quặng. Hurghada là một tiểu quốc nằm cạnh Gaynor, được bao quanh bởi sông Aibdin, phương tiện đi lại chủ yếu là bằng thuyền. Trước đây số lượng hắc quặng được phát hiện vô cùng thưa thớt. Gadayat chưa từng xuất hiện qua. Hơn nữa, bởi vì bề ngoài của hắc quặng rất giống với than đá, lúc đầu khi phát hiện còn bị mọi người cho rằng là một loại than đá mới, đến khi được dùng lửa đốt lên thì mới nhận ra. Cho đến bây giờ, hắc quặng chỉ được sử dụng để làm lớp sơn chống thấm cho bề mặt vật chứa hoặc trên vách tường. Gibran nhìn về phía Shazoi: “Bá Tước đại nhân, hôm nay ngài gọi chúng tôi đến đây là……” Shazoi: “Hôm nay kêu các ngươi đến để mở hội nghị.” “Chủ đề hội nghị là —— ‘Kế hoạch cải tạo cơ sở hạ tầng phát triển toàn diện 5 năm tới của thành Visas và Comoy’, ta muốn trùng kiến lại hai thành thị này.” Cậu nhẹ nhàng bâng quơ nói ra những lời khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Walker ngẩng đầu: “Bá Tước đại nhân, ngài phải biết rằng trùng kiến thành thị sẽ hao tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, đặc biệt là về phương diện tài chính……” “Ta hiểu rõ, vì vậy mới gọi các ngươi đến để cùng nhau thảo luận, tìm giải pháp.” Shazoi chỉ chỉ vào tấm da dê và bút đặt ở trước mặt họ, nói: “Nhớ rõ ghi lại các điểm chính trong cuộc hội nghị, để sau này không quên mất.” Walker cảm giác có chút dở khóc dở cười, vuốt mũi, gật đầu nói: “Tuân mệnh, thưa Bá Tước đại nhân.” Shazoi hắng hắng giọng, nói: “Nội dung đầu tiên —— sắp xếp trong doanh trại huấn luyện binh lính.” Fernandez và Walker ngồi thẳng người. “Mỗi năm trưng binh vào mùa hạ, các tân binh phải ở huấn luyện doanh phục vụ đủ hai năm mới có thể rời đi, sau đó cần phải tiến hành phân phối và sắp xếp lại lần nữa cho các binh lính.” “Chẳng hạn như thủ vệ cửa thành, sẽ được chia thành từng nhóm để tuần tra theo thời gian trong thành…” Nói đến đây, Shazoi nhìn về phía Fernandez. Cậu nói: “Ta nhớ rõ binh lính dự bị Mike Andrew có công lớn nhất trong việc phát hiện kẻ địch mai phục ở núi Pal, sau đó cậu ta đã được khen thưởng và thoát khỏi thân phận nô lệ. Ngươi đánh giá năng lực của cậu ta thế nào?” Fernandez: “Trầm ổn, đáng tin cậy, có chủ kiến và mưu lược.” Shazoi gật đầu, lại nhìn về phía Walker. “Ngươi có còn muốn trở lại Vương Thành không?” “Nếu ngươi vẫn muốn, ta có thể viết thư cho Quốc Vương, để mười hai kỵ sĩ các ngươi có thể trở về……” Cậu còn chưa nói xong đã bị Walker ngắt lời. “Xin thề với Thần Sáng Thế, Bá Tước đại nhân, tôi vô cùng muốn ở lại bên cạnh ngài, ngoại trừ những nơi có ngài ra, tôi không muốn đi đâu cả, bao gồm Vương Thành.” Walker cảm thấy sẽ không ai có thể thú vị hơn so với tiểu Bá Tước. Ban đầu, hắn ta đi đến Visas với tâm thái bình thản sao cũng được. Nhưng bây giờ, hắn ta lại nghĩ rằng vị anh trai có lòng ganh tỵ cực mạnh của mình cuối cùng đã làm được một việc tốt. Shazoi: “Nếu đây là lời nói chân thành của ngươi, ta muốn ngươi vĩnh viễn nguyện trung thành với Desinia, không được phản bội.” Walker đứng dậy rời khỏi ghế dựa, quỳ một gối trước mặt Shazoi, chắp hai tay lại hiếm khi nghiêm túc nói: “Sáng Thế Thần tại thượng, tôi nguyện sẽ vĩnh viễn trung thành với Desinia. Cho dù là mệnh lệnh của Quốc Vương cũng không thể vượt qua ngài.” Shazoi: “Ta chấp nhận lòng trung thành của ngươi.” “Cảm tạ sự tín nhiệm của ngài.” Walker mỉm cười, rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay nho nhỏ trắng nõn của Shazoi. “…………” Hôn hôn… thật ra cũng không cần thiết đâu... Sau khi Walker lần nữa ngồi xuống, hắn ta nhận được ánh mắt đến từ 3 phía khác nhau của Judith, Gibran, và Fernandez. Hắn ta nhướng mày, không tiếng động hỏi: “Làm sao vậy?” Judith chỉ mỉm cười với hắn. Walker ôm ngực, cảm thấy có hơi hơi lạnh người. ………… Shazoi tiếp tục: “Ta sẽ thành lập hai đội kỵ binh, phân biệt do Fernandez và Walker dẫn dắt chỉ huy. Một đội là hắc kỵ quân, một đội là bạch kỵ quân.” “Các tân binh đi vào doanh trại huấn luyện có thể chia thành binh lính dự bị và binh lính bình thường, nhưng khi rời khỏi huấn luyện doanh, cần phải phân chia lại, tách ra sau đó phân biệt tiến vào hai đội kỵ binh.” Nếu không, thân phận và trận doanh quá mức phân biệt rạch ròi, giữa bình dân và nô lệ sẽ kích phát mâu thuẫn, mãi mãi không thể hòa giải. Shazoi: “Fernandez sẽ làm trưởng quan của hắc kỵ quân, Walker sẽ làm trưởng quan của bạch kỵ quân. Quân kỳ của hai đội… sẽ sử dụng hình ảnh của Than Đoàn và Tuyết Đoàn.” Hắn muốn trưng dụng chân dung của hai lão hổ. Shazoi nhìn về phía hai lão hổ con đang liếm lông cho nhau, vừa lúc một đen một trắng. Tây Đại Lục cũng không hề hòa bình. Không nói tới sự phân tranh giữa các quốc gia, mà ngay cả các tiểu Lĩnh chúa cũng thường xuyên xảy ra cọ sát hoặc chiến đấu. Có được một đội kỵ binh thuộc về riêng mình, không thể nghi ngờ là một phương thức bảo đảm và an toàn nhất. Walker cười nói: “Vậy có nghĩa là hai nhóc con này sẽ trở thành biểu tượng tinh thần của hai đội kỵ binh.” Hắn ta duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ của tiểu bạch hổ, suýt chút nữa đã bị nó ngao ô cắn rụng mất ngón tay. “Ngao ô, ngao ngao.” Than Đoàn và Tuyết Đoàn cùng nhau kêu, nhe răng vung móng vuốt về phía Walker. “Haha, còn rất hung dữ.” Walker cười càng thêm vui vẻ. Shazoi xoa xoa bụng nhỏ mềm mềm của hai lão hổ non, để chúng yên tĩnh lại, sau đó nói: “Ta yêu cầu mỗi người trong hai người chọn ra hai phó tướng. Chắc hẳn trong lòng các ngươi đã có người thích hợp.” Fernandez: “Mike Andrew trong đội binh lính dự bị biểu hiện không tồi, còn về một người khác…” Shazoi: “Ngươi có thể xem xét đến Dyna.” “Các binh lính trước khi rời khỏi huấn luyện doanh sẽ phải trải qua kỳ khảo hạch cuối cùng. Sau đó, họ sẽ được phân phối chức vị tương ứng dựa trên công lao và thành tích.” “Nếu muốn để Dyna đi theo bên cạnh ngươi, hắn ta cần phải phục chúng, giành được thành tích tốt trong kỳ khảo hạch cuối cùng.” “Ta có thể tin tưởng vào sự trung thành của Dyna, hy vọng hắn sẽ không làm ta thất vọng.” Fernandez đứng dậy, tay phải nắm lại đặt lên ngực trái: “Tôi xin đảm bảo, hắn sẽ không để ngài thất vọng.” Shazoi gật đầu. Cậu lại hỏi: “Walker, ngươi thì sao?” Walker: “Người tôi chọn là Taylor Kennedy và Barna Larry.” “Taylor rất thông minh, tính cách ổn định, Barna có năng lực trinh sát vô cùng xuất sắc.” Sau khi xác định được phó tướng, bọn họ lại đàm luận thêm một chút về các vấn đề khác. Shazoi cầm lấy viên khoáng thạch trên bàn dài: “Về việc khai thác toà mạch khoáng này… Cần huy động nhân lực từ huấn luyện doanh. Ta hy vọng các ngươi có thể kiểm soát thông tin, tạm thời không nên để lộ ra ngoài.” “Không cần kéo dài thời gian quá lâu, trước khi chiêu mộ đủ thợ thủ công, không cần cho người ngoài biết là được.” Fernandez và Walker gật gật đầu, biểu thị đã hiểu rõ. Shazoi: “Ta hy vọng các thợ thủ công có thể nghiên cứu thêm về công dụng của hắc quặng, không chỉ dùng để làm lớp sơn không thấm nước, mà còn có thể sử dụng cho việc trải đường hoặc xây dựng nhà cửa…” Cậu vừa đủ thì ngừng lại không nói thêm gì nữa, để cho Walker và những người khác tự hỏi và ghi chép những điểm quan trọng lên tấm da dê. Xây dựng lại một thành thị thật sự không phải là việc dễ dàng. Hao phí rất nhiều thời gian, nhân lực, vật lực, và phương diện tài chính đều là vấn đề lớn… Nhưng Shazoi nhìn vào góc trên bên phải của giao diện hệ thống — tỷ lệ cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo chỉ mới đạt được có 2% tiến trình… Cậu cảm thấy, nếu không muốn chết thì không thể làm cá mặn được, cần phải nỗ lực cho tương lai tươi sáng! Shazoi lại sử dụng giá trị danh vọng để đổi thêm nhiều tài liệu liên quan trong thư viện. Bao gồm —[quy tắc quản lý cơ bản trong quân đội], [quy hoạch và xây dựng thành phố], [bách khoa toàn thư về công dụng của nhựa đường]… Từ từ… Cậu cảm thấy mình giống như một xã súc Lĩnh chúa hèn mọn. Shazoi nén tiếng thở dài trong lòng: “Việc xây dựng thành Visas và Comoy sẽ cần thời gian dài để từ từ phát triển.” “Hiện tại, điều quan trọng nhất chính là, ta muốn thiết lập một trạm kiểm soát ở dưới chân núi Pal.” “Từ Visas chỉ được phép có một con đường thông hành dẫn đến Comoy. Mở rộng khu vực phía Đông Nam của sườn núi trở thành nơi quý tộc và dân thường đi săn, những khu vực còn lại đều phải thiết lập trạm kiểm soát, mỗi ngày phái binh lính thay phiên canh giữ.” Fernandez và những người khác tỏ vẻ nghi hoặc. Judith: “Bá Tước đại nhân, ngài làm như vậy có dụng ý gì…?” Shazoi gõ gõ nhẹ lên bàn: “Ta muốn chuyển nhà.” “Ta muốn xây dựng một tòa lâu đài mới ở bên cạnh hồ Pal, còn lâu đài trên vách núi tạm thời không cần dỡ xuống.” Sau này nói không chừng còn có thể dùng phát triển làm căn cứ sử dụng của hải cảng. Judith rất đồng ý với quyết định của Shazoi. Gibran nói: “Bá Tước đại nhân, nếu muốn xây dựng lại thành Visas và Comoy, có nên mời giáo đường và Thần Điện vào không?” Ở Tây Đại Lục chỉ tín ngưỡng Sáng Thế Thần. Mỗi quốc gia đều lấy số lượng giáo đường và Thần Điện bên trong lãnh địa làm tự hào, nhưng không phải thành thị nào cũng có tư cách có được giáo đường và Thần Điện của Sáng Thế Thần. Chẳng hạn như ở Gadayat, chỉ có Vương Thành Kaais và lãnh địa Neramo của Bass Chris mới có quyền này. Thường thì, giáo chủ, nhân viên thần chức hoặc mục sư cũng chỉ hoạt động ở trong hai thành thị này. Thánh Điện của Sáng Thế Thần được xây dựng ở Đế Quốc Saintlaw. Shazoi tự hỏi một lát rồi nói: “Không cần mời, nếu tự nguyện muốn vào thì vào.” Tốt nhất là đừng có vào, tui ngại phiền phức. Tác giả có lời muốn nói: Giáo hoàng: Bảo trì mỉm cười. --- Tác giả có lời muốn nói:

[Sau khi kiểm tra thông tin, phát hiện ra rằng việc sử dụng nhựa đường có thể bắt nguồn từ giữa và cuối thời kỳ Đồ đá cũ, và nó được sử dụng để làm lớp phủ chống thấm. Tôi không phải bịa ra chuyện này đâu~]

----