Lĩnh Chủ Cứ Mãi Mê Xây Dựng

Chương 19

Mùa đông sắp qua đi, trời lại đổ thêm một trận tuyết nhỏ.

Shazoi mỗi ngày đều trạch trong lâu đài không đi ra ngoài. Đại bộ phận thời gian cậu dùng để đọc sách hoặc chơi đùa với hai nhóc hổ non Tuyết Đoàn và Than Đoàn. Thời gian còn lại thì tiếp tục chui vào phòng thí nghiệm luyện kim, nghiên cứu tỷ lệ phối chế thảo dược. Cậu từ lúc ban đầu hoàn toàn không biết gì về thảo dược, đến biết chút đỉnh, hiện tại thì đã nắm rõ trong lòng bàn tay, tất cả đều là nhờ thời gian đọc sách quý giá trước khi ngủ mỗi tối. Tuy nhiên, nội dung học tập ngày càng tăng, thời gian cần thiết cũng trở nên nhiều hơn. Shazoi thường sẽ ngẩn ngơ phát ngốc vào ban ngày, trên thực tế là đang đắm chìm trong giao diện hệ thống để chăm chú đọc sách. Nhưng đôi khi Judith nhìn thấy cậu khờ khạo ngây người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt không khỏi chuyển từ quan tâm sang lo lắng. Có lẽ là sợ cậu ở trong lâu đài lâu quá sẽ nghẹn đến hỏng, vì vậy hôm sau đối phương lại bọc cậu kín mít, dẫn ra ngoài cùng Gibran, Toby và những người khác chơi ném tuyết, còn có lăn người tuyết. Shazoi: “...........” Ôi, tấm lòng người cha già của Judith. Việc đầu tiên trong kế hoạch xây dựng toàn diện ở thành Visas và Comoy là cần phải chiêu mộ đủ thợ thủ công. Xét thấy cần phải quán triệt thực thi kế hoạch trong 5 năm tới, dự định của Shazoi là muốn các thợ thủ công có thể từ đây định cư ở Visas hoặc thành Comoy. Cậu áp dụng sách lược tuyên truyền trước đó, đưa ra những chỗ tốt hấp dẫn và điều kiện có thể khiến người động tâm, không chỉ muốn tuyên truyền bên trong lãnh địa của mình, mà còn muốn phái người theo thương hội Bụi Gai xuất phát đi đến các thành thị khác để tiến hành truyền bá toàn diện. Trong đó còn cố ý tạo điều kiện cho các thợ thủ công mang theo gia đình đi cùng thương hội Bụi Gai đến thành Visas và Comoy để tiến hành định cư. Gadayat tổng cộng có mười lăm thành thị. Tuy rằng phạm vi tiêu thụ trước mắt của muối hoa hồng ở đây không nhỏ, nhưng vẫn chưa bao trùm hết toàn bộ Gadayat. Nếu Shazoi muốn tích lũy đủ tài chính trước khi tiến hành trùng kiến lại hai toà thành, hơn nữa xây dựng chuỗi tài chính không bị đứt gãy thì vẫn cần phải tiếp tục mở rộng thị trường tiêu muối thụ hoa hồng ra bên ngoài. Thương hội Bụi Gai cần tìm kiếm tuyến đường tiêu thụ trong các thành phố, phát triển đại lý bán lẻ hoặc thành lập các chi nhánh thương hội, đây đều là những kế hoạch phải được thực hiện. Những thứ này cũng giống như quảng cáo tuyên truyền trong thời hiện đại, chỉ là thủ đoạn tương đối nguyên thủy hơn. Sau khi các binh lính trong huấn luyện doanh hoàn thành nhiệm vụ và huấn luyện hằng ngày xong, mọi việc đều bắt đầu đi vào quỹ đạo, một số kỵ sĩ sẽ nhàn rỗi hơn. Thương hội Bụi Gai sẽ chia làm hai đội và xuất phát riêng. Walker phái hai thuộc hạ Taylor và Barna theo một đội thương hội cùng rời khỏi Visas, vừa để bảo hộ cũng vừa để tuyên truyền. Mike Andrew hiện tại đã thoát khỏi thân phận nô lệ, cũng từ tiểu đội trưởng tấn chức lên làm phó trung đội trưởng (?). Fernandez phái Mike cùng với thuộc hạ dưới trướng kiêm bạn bè của cậu ta – Maier, hai người cùng nhau xuất phát theo một đội còn lại. —--- Neramo. Nơi được cho là thành thị náo nhiệt nhộn nhịp nhất của Vương Quốc Gadayat, cũng là lãnh địa của Bass Chris. Lĩnh chủ nắm giữ chức vụ quan trọng ở Vương Thành, không cần thường xuyên toạ trấn ở lãnh địa, dưới trướng sẽ có nhân sĩ chuyên môn phụ trách quản lý. Lĩnh chủ chỉ cần thu thuế và xử lý một số việc mà thuộc hạ không thể giải quyết được. Taylor và Barna đi theo thương hội Bụi Gai đến Neramo. Hai người đi trên đường. Barna cảm thán: “Neramo thật không hổ là toà thành nhộn nhịp nhất Gadayat. Ngó thử xem, trên đường người qua lại rất tấp nập, í, bên kia còn có cô nương vẫy tay chào tôi nữa…” Taylor lạnh nhạt nói: “Nếu thích như vậy không bằng ở lại luôn đi, tôi sẽ không mang theo cậu trở về Visas.” Barna vội vàng nói: “Đừng mà, anh em tốt của tôi! Tôi cũng chỉ đùa một chút thôi! Vẫn là lãnh địa của tiểu Bá Tước tốt đẹp lại thú vị. Tôi ngay cả Vương Thành còn không muốn về, sao có thể ở lại trên địa bàn của kẻ thù được.” Hắn ta lúc đó đứng sau đại nhân Walker, nghe thấy Matthew Luke khai ra âm mưu của họ, thật sự không thể nào chấp nhận được, Bass Chris thân là một Công Tước ở Vương Quốc Gadayat, vậy mà lại cấu kết với người Gaynor mưu hại quý tộc. Barna lại không nhịn được mà cảm thán: “Chỉ là, nếu Neramo cũng biến thành lãnh địa của tiểu Bá Tước thì tốt biết mấy.” Taylor không muốn phản ứng với những lời vô nghĩa của đối phương, mắt nhìn thẳng về phía trước tiếp tục đi tới. Hai người hộ tống thương hội Bụi Gai thương hội đến địa điểm chỉ định. Sau khi chờ người phụ trách thương hội bắt đầu tiến hành thủ tục bàn giao với những đại lý bán lẻ, liền rảnh rang đi dạo quanh Neramo. Bọn họ mua một chút đặc sản của Neramo làm lễ vật, dự định mang về tặng cho tiểu Bá Tước đại nhân và Walker đại nhân. Bên trong Neramo thực sự có rất nhiều đồ vật mới lạ mà thành Visas và Comoy không có. Bởi vì Neramo xây dựng ngay bên cạnh sông Volli, vì vậy giao thông cũng tương đối rất phát triển. Chỉ cần đi ra đường tùy tiện bắt chuyện với một người cũng có khả năng cao là người từ các Vương Quốc khác đến đây. Neramo có một Hiệp hội Thợ thủ công. Taylor và Barna tính toán sẽ vào đó chiêu mộ nhân tài. Hiệp hội Thợ thủ công cũng chỉ giống với một tòa kiến trúc tương đối thấp bé. Bên ngoài hiệp hội khắc đồ án cây búa và rìu, cửa ra vào dán một vài tấm da dê cũ kỹ, người phụ trách trông coi ở bên trong thì chán đến chết liên tục ngáp dài ngáp ngắn. Barna nói: “Ở bên cạnh Hiệp hội hình như không có quá nhiều…” Lời nói chưa kịp dứt. Một người đàn ông trung niên bất ngờ lăn ra từ cửa của Hiệp hội Thợ thủ công. Hắn ta mặc bộ áo choàng thợ thủ công được chế tác riêng, nhưng bởi vì cú ngã bất ngờ, phần vải ở đầu gối đột nhiên “xoẹt” một tiếng rách toang, lấm lem bùn đất và tro bụi. Phía sau hắn ta, không ít người đang đứng, nhưng không những không giúp đỡ mà còn nở nụ cười chua ngoa khinh thường. “Conrad Brown, sao mày không nhìn ngạch cửa kỹ một chút, xem đi, té rồi còn gì!” “Có lẽ là hai mắt nó mọc ở trên đỉnh đầu, cho nên không có nhìn thấy đường hahahaha!” “Conrad Brown, sao mày không đứng dậy mau lên? Chẳng lẽ còn đang đợi tụi tao qua đỡ mày dậy à?!” Ngay cả người đứng canh cửa cũng đang cười nhạo, chỉ chỉ trỏ trỏ vào người đàn ông. Taylor và Barna thấy rất rõ. Sở dĩ người đàn ông tên Conrad Brown này té ngã là do có người ở phía sau cố ý đá chân khi hắn ta đang chuẩn bị ra cửa. Conrad Brown có mái tóc màu vàng nhạt, gương mặt nhìn qua rất hiền lành, hơi có nét đẹp trai, lúc này đang cúi người, chống tay lên đầu gối từ từ đứng dậy. Thấy Conrad Brown không nói một lời, người phía sau còn muốn tiếp tục đá. Nhưng một người đứng bên cạnh nhìn thấy hai kỵ sĩ là Taylor và Barna đang đi về hướng này, liền kéo tay người kia ra hiệu dừng lại. “Xin hỏi hai vị đại nhân có việc gì không?” Một người đàn ông mũi hếch có lẽ có quyền lên tiếng đi tới, xoa xoa tay, hỏi. “Có phải đang tìm thợ thủ công không?” “Có chuyện gì với người kia thế?” Taylor chỉ chỉ về phía Conrad Brown đang yên tĩnh đứng một bên. Nhóm người kia rõ ràng không có lý do gì để trêu chọc hắn ta, thấy thế liền không nói lời nào. Nửa ngày sau, người đàn ông mũi hếch mới lên tiếng: “Thực ra… Ngài có điều không biết, hắn ta cũng không phải là người Gadayat chúng ta.” “Hắn ta ban đầu là bình dân đến từ Đế quốc Anas. Bởi vì đắc tội với quý tộc nên phải dẫn theo gia đình, ở Neramo cũng đã gần 2 năm.” Người đàn ông mũi hếch không đề cập đến nguyên nhân cụ thể Conrad Brown đã đắc tội với bọn họ, mà chỉ đưa ra một lý do khác. Sông Volli chảy qua Đế quốc Anas, thành thị ven bờ rất nhiều, Neramo chính là một trong số đó. Vì vậy nên quanh năm suốt tháng, có không ít dân cư ngoại lai theo thuyền vào bờ, thậm chí còn đến đây định cư sinh sống. Barna lén lút thì thầm với Taylor: “Tiểu Bá Tước đại nhân đã dặn dò qua, những kẻ tâm tư bất chính không cần, lười biếng dùng mánh lới cũng không cần… nhưng trước tiên chúng ta vẫn nên tìm hiểu rõ ràng rồi lại nói sau.” Taylor gật đầu. Có vẻ như tiếp tục dò hỏi người đàn ông mũi hếch và những người khác cũng không thể thu được thông tin gì hữu ích. Cuối cùng, Taylor nói rõ muốn đưa Conrad Brown đi cùng bọn họ. Conrad Brown rõ ràng cũng rất sửng sốt, nhưng không có cách nào từ chối, đành theo chân Taylor và Barna rời đi. Taylor và Barna đưa hắn ta đi đến một quán rượu nhỏ, hơn nữa còn gọi một ba ly rượu lúa mạch đen. “Nói một chút xem, tại sao bọn họ lại bắt nạt ngươi?” Barna đẩy ly rượu về phía Conrad Brown. Khuôn mặt Conrad Brown lộ ra vẻ chần chờ. Hắn ta không hiểu tại sao hai vị kỵ sĩ này lại muốn dẫn mình đến nơi này, theo lý thuyết, rất ít người quan tâm đến những việc vô nghĩa trong Hiệp hội Thợ thủ công. Taylor nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt đối phương: “Ngươi chỉ cần thành thật trả lời là được, không cần bận tâm những vấn đề khác.” Conrad Brown cẩn thận lựa chọn từ ngữ: “Bởi vì có một vấn đề trong công trình xây dựng… Ý kiến của tôi lại trái ngược với bọn họ…” “Nhưng cuối cùng ý kiến của tôi mới là đúng đắn, cho nên bọn họ ít nhiều gì cũng… Kỵ sĩ đại nhân, thực ra đó chỉ là một mâu thuẫn nhỏ, vài ngày nữa sẽ qua đi, không nghĩ tới lại gây phiền phức cho ngài…” Taylor nhíu nhíu mày, nhìn thấy bộ dáng lo lắng, cảnh giác lại bất an xoa xoa tay không muốn nói chuyện thêm của Conrad Brown, liền phất tay để hắn ta rời đi. Conrad Brown đi rồi. Một người đàn ông cao lớn ngồi bàn bên cạnh quay sang đây, trên gương mặt nở nụ cười lấy lòng, nói “Hai vị đại nhân có phải muốn biết chuyện của Conrad Brown không?” “Có thể hỏi tôi, tôi biết rất rõ ràng.” Taylor và Barna liếc nhìn nhau. “Nói thử xem.” Người đàn ông cười cười, gõ gõ ly rượu. Barna liền vẫy tay gọi thêm hai ly rượu lúa mạch đen. Người đàn ông gấp không chờ nổi rót đầy rượu, sau đó đập mạnh ly rượu rỗng xuống bàn, lau miệng nói: “Quá đã.” Taylor hỏi: “Bây giờ có thể nói chưa?” “Đương nhiên, đương nhiên.” Người đàn ông vội vàng gật đầu. “Conrad Brown gần đây rất nổi tiếng, hắn ta đã thiết kế một kiểu xây dựng mới cho một con đập ở thượng nguồn sông Volli. Nhưng ai ngờ, bản thiết kế vừa mới công bố đã bị một người trong Hiệp hội Thợ thủ công cướp đi.” “Người này là con trai của hội trưởng, trong tay nắm không ít quyền lực, sau khi bản vẽ bị cướp đi, tất nhiên cũng không thể nào lấy lại được. Hơn nữa, Conrad Brown vốn dĩ là từ Đế quốc Anas chạy trốn đến đây, nếu lúc trước cuộc sống của hắn ta tốt đẹp thì đã không phải…” Người đàn ông cười hề hề hai tiếng, tiếp tục nói: “Người ngoại lai ở Neramo chúng ta thường xuyên bị kỳ thị và bắt nạt, Conrad Brown cũng không ngoại lệ.” “Sau khi hắn ta bị cướp bản vẽ, không có ai bênh vực.” “Vốn dĩ nếu dựa theo bản thiết kế của hắn ta để xây dựng đập liền xong việc. Nhưng con trai hội trưởng lại tham ô, cố tình thu nhỏ kích thước mấu chốt, hơn nữa còn ăn bớt cắt xén nguyên vật liệu…” “Sau khi Conrad Brown phát hiện ra đã báo cáo với cấp trên vài lần, nhưng không ai để ý đến hắn ta, uổng công nỗ lực… Đến cuối cùng, con đập tuy là được xây dựng xong, nhưng vài ngày trước lại bị mưa to cuốn trôi, hại chết một vài người.” “Hội trưởng bị khiển trách, con trai hắn ta cũng chịu một số hình phạt nhất định, lúc này mới xây dựng lại làm theo bản thiết kế của Conrad Brown một lần nữa. Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa xong, Hiệp hội Thợ thủ công rõ ràng đang kéo dài thời gian.” Barna không nhịn được nói: “Như vậy xem ra, Conrad Brown rõ ràng không làm sai ở đâu cả.” Người đàn ông nói: “Conrad Brown không sai, nhưng hắn ta đã đắc tội với hội trưởng Hiệp hội thủ công, con trai của hội trưởng cũng nhìn hắn ta không vừa mắt, nên việc mỗi ngày bị bắt nạt khinh thường cũng không phải là chuyện gì lạ.” “Chúng tôi cũng đã nhìn quen rồi.” Taylor nhíu mày: “Hội trưởng không phải đã bị bãi chức rồi sao?” Người đàn ông nói: “Sao có thể! Vị hội trưởng này có không ít mối quan hệ, chỉ cần không ngừng hối lộ cho cấp trên một thời gian, liền có thể giữ được chức vụ. Conrad Brown có lẽ đang suy đoán xem hai vị có phải muốn hắn ta nói ra cái gì, nên mới cẩn thận không dám tiết lộ nhiều.”

--------

Chương Trước Mục Lục Chương Sau