Lĩnh Chủ Cứ Mãi Mê Xây Dựng

Chương 2


Lâu đài Desinia nằm một mình trên một vách núi dốc nhỏ bên bờ biển.

Phòng ngủ thông với thư phòng của Shazoi là căn phòng nhìn ra biển lớn nhất trong lâu đài. Khi thời tiết tốt, mở cửa sổ liền có thể nhìn thấy được bầu trời trong xanh kéo dài vô tận, chim biển kết thành đàn bay thấp săn mồi, mặt biển phẳng lặng, phản chiếu từng tia sáng bạc lấp lánh. Đọc sách bên cửa sổ hay giải quyết với các công việc lớn nhỏ thường ngày trong lâu đài thực sự là một loại hưởng thụ. Cho nên, Shazoi để Judith chuyển ghế dựa sang đây, cùng với một cái bàn tròn nhỏ, thêm nhánh hoa thơm và một bình nước chanh để thưởng thức. Ở Tây Đại Lục, đồ uống chủ yếu là rượu và nước, không có trà hay cà phê. Chanh tuy là một gia vị tiện lợi rẻ tiền nhưng phương pháp ngâm chanh vào trong nước như vậy trước đây chưa từng nghe ai nói qua. Sau khi trải qua một hồi can ngăn, cuối cùng Judith vẫn đành phải thỏa hiệp và đồng ý — Shazoi thành công được uống nước chanh như mong muốn. Thật không dễ dàng mà. Thời tiết ở ven biển luôn không ổn định, rất hay thay đổi thất thường. Buổi sáng, một trận mưa nhẹ vừa tí tách tí tách rơi xuống, lúc này chưa đến giữa trưa thì không khí đã trở nên ấm áp, từng làn gió mát thoảng qua, trời xanh không mây. Shazoi khép bản báo cáo tài chính được đưa lên vào ngày hôm qua lại, nhịn không được thở dài một hơi. Nguồn tài chính chủ yếu của quý tộc được thu từ tiền thuế trên lãnh địa.

Lão bá tước Matt Desinia đã từng tăng thêm tiền thuế để có thể tiếp tục sự nghiệp nghiên cứu thuật luyện kim của mình, nguồn tài lực lúc đó cũng rất khả quan. Nhưng việc tiêu xài vào thuật luyện kim thật sự quá lớn, sinh hoạt ngày thường của lão Bá Tước cũng vô cùng xa hoa lãng phí, không hề biết tiết kiệm.

Vì thế, sổ tài vụ khi đến tay Shazoi đã gặp phải nguy cơ thiếu hụt vô cùng nghiêm trọng.
– Bên tai bỗng bỗng truyền đến tiếng chim biển vỗ cánh. Hai con chim biển kết bạn bay đến đậu trên bệ cửa sổ, rỉa lông vũ cho nhau một lát rồi rất nhanh đã bay đi. Shazoi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Judith yên tĩnh đứng ở bên cạnh mình, hỏi: “Ngươi có quen thuộc với Visas không?” “Thưa Bá Tước đại nhân, tôi đã sống ở Visas từ khi còn nhỏ, đương nhiên là quen thuộc.”
“Vậy thì, đưa tôi ra ngoài đi dạo đi, Judith.” “Thưa vâng.” Judith đi đến trước mặt Shazoi, nói một câu thất lễ, rồi vươn cánh tay rất nhẹ nhàng nhấc cậu ra khỏi ghế dựa rộng lớn. “......” Shazoi cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh trong lòng, ngoài mặt cũng không biểu lộ cảm xúc gì. Làm quen là được, làm quen là được. Cậu chỉ mới 6 tuổi thôi, vẫn còn là một bảo bảo. Thị trấn nhỏ Visas cách bờ biển khoảng một cây số và cách lâu đài Desinia khá xa. Shazoi yêu cầu xa phu dừng xe ngựa lại trên đường chính dẫn vào thị trấn. Cậu có thể thấy cách đó không xa là vô số ngôi nhà thấp bé chen chúc lẫn nhau, những người bán hàng rong tấp nập đông đúc, trên con đường dính đầy nước thải lầy lội và bẩn thỉu. Có lẽ vì buổi sáng vừa có một trận mưa nên không khí không những càng thêm “trong lành” hơn mà trên con đường cũng gần như không còn chỗ sạch sẽ để đặt chân xuống. “Bá Tước đại nhân, chúng ta không đi vào sao?” Thấy Shazoi chỉ đứng yên trên xe ngựa nhìn chằm chằm mặt đất, mã phu lấy hết can đảm hỏi một câu. Shazoi: “Ngươi chờ ở đây.” Trên xe ngựa có khắc gia huy của gia tộc Desinia, rất dễ dàng bị nhận ra. “Judith, Kelly, chúng ta… đi vào thôi.” Lần đầu tiên, Shazoi phải nói từ “đi” một cách vô cùng gian nan như thế này. “Có cần tôi ôm ngài không, thưa Bá Tước đại nhân?” Judith hỏi. Shazoi ngừng lại một chút, yên lặng duỗi hai tay ra: “Phiền ngươi, Judith.” Trong mắt Judith hiện lên ý cười nhẹ: “Đây là điều tôi nên làm, thưa ngài.” Hắn ta ôm Shazoi tiến vào thị trấn, Kelly đi theo phía sau. Thị trấn cũng khá đông đúc náo nhiệt. Các gian hàng bày bán ở hai bên phần lớn trực tiếp đặt hàng hóa ở trên mặt đất hoặc là tảng đá nào đó. Một số người sạch sẽ sẽ đặt một mảnh vải bố lên đó, hoặc cao cấp hơn một chút sẽ để một chiếc bàn gỗ trước cửa hàng. Cái gọi là cửa hàng, chính là tùy tiện dọn dẹp ra một chỗ trống dùng để chất đống hàng hóa lên, đơn giản và lộn xộn. Shazoi nhìn quanh bốn phía. Hàng hoá chủ yếu được bày bán ở chợ là bánh mì đen, rượu lúa mạch đen, quả hạch khô và hành tây. Ngoài ra cũng có một số dụng cụ, vật phẩm trang sức linh tinh. Đi được gần nửa chợ mới nhìn thấy hai quầy bán thịt lợn, cách rất xa cũng có thể ngửi thấy hôi thối nồng nặc. Ở cạnh biển nhưng lại không nhìn thấy một sạp hàng bán cá nào. Bởi vì ở Tây Đại Lục, cá so với thịt heo còn đắt hơn, chỉ có giới quý tộc mới có thể mua nổi.
Mà giá cả để đóng một chiếc thuyền đánh cá cũng không hề rẻ, thời tiết trên mặt biển thay đổi thất thường, bất cứ lúc nào cũng có thể nhấc lên sóng to gió lớn. Các ngư dân ít khi đánh bắt cá do thời tiết trên biển rất khó lường và việc bảo quản cá rất khó khăn. Điều quan trọng nhất là nếu cá không được chế biến kỹ sẽ có mùi tanh rất khó chịu, không có nhiều người muốn ăn. Đối với người dân bình thường mà nói, bán cá không hề có lời. Shazoi ghi nhớ tình huống mình quan sát được. Cách đó không xa, một thanh niên tóc nâu mắt nâu, dáng vẻ thanh tú, quần áo tuy đã cũ nhưng vẫn còn khá sạch sẽ, chỉnh tề, không ngừng đi tới đi lui giữa ba bốn sạp hàng xung quanh. Cậu ta thường thường sẽ đi qua khi chủ quầy đang bán hàng hoặc đã bán xong, thời gian còn lại thì lặng lẽ đứng sang một bên. Shazoi khó hiểu: “Cậu ta đang làm gì vậy?” “Để tôi đi hỏi một chút, thưa ngài.” Shazoi còn chưa kịp phản ứng, Judith đã giao cậu cho Kelly tiếp tục ôm, sau đó đi đến một trong những quầy hàng nơi thiếu niên kia qua lại. Kelly thấp hơn Judith một chút nhưng lại rất mạnh, hai cánh tay hữu lực, ôm người cũng rất ổn định vững vàng. Nhưng bởi vì là nữ nên Shazoi không được tự nhiên cho lắm, cậu hơi hơi vặn vẹo người nói: "Thả ta xuống dưới đi, Kelly, ta nặng lắm". "Ngài không nặng chút nào, vẫn quá nhẹ, ngài nên ăn nhiều thêm cơm một chút." Kelly không khỏi nghĩ tới sức ăn của tiểu Bá Tước, dường như từ sau khi khỏi bệnh đã giảm đi rất nhiều. "Ngài quá gầy!" Shazoi không dấu vết liếc nhìn cái bụng hơi phình ra và tay chân mũm mĩm của mình... Đối với sự lo lắng chân thành của Kelly, không nói gì. Không lâu sau, Judith đã quay lại. “Tên của thiếu niên kia là Gibran Keno. Nghe chủ sạp nói cậu ta rất giỏi tính toán, sẽ giúp bọn họ xác định một chút có tính sai giá cả hay không, sau đó nhận tiền boa nuôi sống bản thân và em trai.” “Cậu ta có thể kiếm bao nhiêu tiền?” “Một đồng xu.” Judith nhịn không được nói thêm mấy câu: “Phần lớn những người trong chợ đều biết cậu ta, nhưng chỉ có chủ sạp hàng nào làm ăn tốt mới nhờ xác nhận giúp. Nhiều nhất là ba bốn lần, không phải lúc nào họ cũng cần giúp tính toán.” Hơn nữa, phiên chợ ở Visas chỉ diễn ra mười ngày một lần. Số lượng đồng xu Gibran Keno có thể kiếm được rất ít. Có ba loại tiền tệ được lưu thông trên Tây Đại Lục - đồng vàng, đồng bạc và đồng xu. Một đồng vàng bằng một trăm đồng bạc, một đồng bạc lại tương đương với một trăm đồng xu. Thông thường, một đồng bạc là đủ để một gia đình dân thường trang trải cuộc sống và chi phí sinh hoạt trong một tháng. Shazoi nhìn về phía thiếu niên, trùng hợp bắt gặp đôi mắt màu nâu của đối phương. Nửa ngày sau, thiếu niên mặt mày vô cảm dời tầm mắt, thấy một chủ sạp hàng đang vẫy tay liền đi sang. Shazoi cũng thu hồi tầm mắt: "Phía bên trong còn những gì?" Hiện tại bọn họ đang đứng ở bên ngoài của thị trấn. Judith: "Quán rượu, tiệm quần áo, giày dép..." Shazoi không có ý định tiếp tục quan sát. "Trở về thôi." "Thưa vâng, Bá Tước đại nhân." Judith nhẹ giọng trả lời. Gibran Keno nhịn không được ngoái lại nhìn bóng dáng đang dần đi xa của bọn họ, đặc biệt là đứa trẻ được ôm trong lòng, trắng trẻo mũm mĩm, là dáng vẻ mà dân thường không thể nuôi ra được. Hơn nữa, quần áo đối phương được may bằng vải dệt, giá cả giày dép cũng không hề rẻ. Cậu ta nhớ đến đôi mắt vừa nãy đã nhìn thấy, ngọt ngào và xinh đẹp giống như caramel, không khỏi chậc lưỡi một tiếng, nói thầm: "... Tiểu quý tộc." Đối với Shazoi mà nói, việc nắm rõ Desinia và quen thuộc Visas chính là bước đầu tiên trong việc đưa núi Pal vào trong lãnh thổ. Hiện tại, núi Pal không nằm trong phạm vi lãnh địa của bất kỳ ai. Bước tiếp theo, cậu sẽ phải làm gì đó để thỉnh cầu Quốc Vương Gadayat, để đối phương ban tặng lãnh địa cho mình. Bước thứ ba, sau khi có được núi Pal, trong tình cảnh Visas hiện nay đang khuyết thiếu dân cư, không đủ kỵ binh, hơn nữa còn nghèo nàn, bần cùng lạc hậu, tính toán xem nên làm thế nào để khai quật quặng nhựa đường tự nhiên và bảo vệ nó khỏi việc bị các lĩnh chủ khác cướp đoạt. Bất kể ở đâu, một mỏ khoáng sản luôn là nguồn tài sản vô giá và hiếm hoi. Xa phu vung roi điều khiển xe ngựa quay về lâu đài. Judith và Kelly ngồi bên trong xe, nhìn tiểu Bá Tước đang không ngừng xóc nảy do đường đi, dụi dụi mắt, giống như là buồn ngủ. Chỉ một lát sau, liền nhẹ nhàng ngáp một cái nhỏ, tựa đầu vào cánh tay Judith, khép đôi mắt lại nghỉ ngơi. Ui, dễ thương quá. Kelly không khỏi đưa tay ôm ngực, đôi mắt rất luyến tiếc rời khỏi người tiểu Bá Tước, ngắm nhìn đôi lông mi dài và hơi cong của cậu, khuôn mặt hồng hào trắng nõn lại bụ bẫm, môi nhỏ đang tựa vào cánh tay hơi hơi chu lên. Trời ạ! Kelly thầm ca ngợi sự đáng yêu của Bá Tước nhỏ với Thần Sáng Thế. Đúng là muốn mạng người khác mà. [Đinh.] Shazoi liếc nhìn góc trên bên phải của giao diện hệ thống, giá trị danh vọng của cậu lại tăng thêm, từ 11 nhảy lên thành 12 điểm — từ hai bàn tay trắng tích lũy đến hai chữ số, toàn bộ đều nhờ vào sự đóng góp của những người hầu trong lâu đài, không thể phủ nhận là bọn họ đã có công từ đầu đến cuối. Cậu nhấn vào biểu tượng kiến trúc màu trắng. Ngay lập tức, một người que nho nhỏ xuất hiện, lôi kéo theo khung tìm kiếm --- [Thư viện Toàn năng sẵn sàng vì ngài cung cấp thông tin chuyên môn, xin nhập tên tài liệu hoặc nội dung cần tìm.] Shazoi: "Phơi muối từ nước biển." [Đang tìm kiếm "phơi muối từ nước biển" cho ngài, xin vui lòng chờ đợi... Đinh, đã tìm thấy《Lịch sử của Phương pháp Phơi Muối》và Hướng dẫn chi tiết về phương pháp phơi muối từ nước biển》]
Shazoi chọn mở cuốn《Hướng dẫn chi tiết về phương pháp phơi muối từ nước biển》
[Để đọc《Hướng dẫn Chi Tiết về Phương Pháp Phơi Muối từ Nước Biển》 yêu cầu đổi 20 điểm giá trị danh vọng. ] Khi hệ thống hỏi cậu có muốn đổi hay không, Shazoi chọn không. Cậu khẽ nhấp môi, rồi từ từ mở mắt ra. Judith liền nhìn thấy tiểu Bá Tước dựa vào mình có vẻ như không nghỉ ngơi được mà hai má non mềm hơi phồng lên, khóe miệng trễ xuống, bộ dáng có chút buồn bực và không vui. Hắn ta không nhịn được nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng Shazoi, nói: "Bá Tước đại nhân, sắp đến lâu đài rồi." Shazoi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ vị trí này đã có thể nhìn rõ lá cờ đỏ rực tung bay trong gió trên đỉnh lâu đài — quang huy đại biểu cho gia tộc Desinia, một đóa hồng kiêu hãnh được bao quanh bởi những bụi gai sắc nhọn. --- Vô số bụi gai đen sắc nhọn mọc chằng chịt xung quanh, quy phục dưới chân đóa hồng đỏ kiều diễm. Màu đỏ và đen nồng đậm đan xen lẫn nhau, mê hoặc đến mức khiến người khác biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn không thể rời mắt. Trong Vương Quốc này, những gia tộc quý tộc lâu đời đều có gia huy riêng của mình — đại diện cho quyền lực, thân phận và địa vị. Các quý tộc sẽ khắc biểu tượng gia tộc lên tất cả mọi thứ có thể thể hiện thân phận của mình. Chẳng hạn như, huy chương đeo trên người, cờ xí tung bay trên lâu đài, xe ngựa khi ra ngoài... Thậm chí, cả khôi giáp của các kỵ sĩ cũng được khắc dấu ấn gia tộc. Sau khi đến lâu đài, Shazoi bước vào thư phòng và lấy ra một chùm chìa khóa. "Judith, thắp đèn dầu lên, sau đó đi cùng ta." “Thưa vâng, Bá Tước đại nhân.” Nơi bọn họ muốn đi là tầng hầm ngầm ở dưới lâu đài, một căn phòng thí nghiệm bí mật, được chuyên môn xây dựng cho lão Bá Tước khi ông còn đam mê với luyện kim thuật. Tầng tầng bậc thang đá xoắn ốc uốn lượn xuống sâu hơn. Mỗi bước đi, đạp lên trên bậc đá đều có thể cảm giác rõ hơi nước ướt sũng, các kẽ hở mọc đầy rêu xanh. Mùi vị nhàn nhạt của biển và mùi mốc meo từ các bức tường ẩm ướt phía dưới càng rõ ràng hơn. Khi đến cuối cầu thang, là một cánh cửa sắt to lớn được khóa kín. Shazoi nhìn nhìn độ cao của ổ khóa, trầm mặc đưa chùm chìa khóa cho Judith. Judith tiếp nhận, mở cửa ra. Một luồng không khí ẩm mốc bụi bặm lập tức ập vào mặt họ. Kể từ khi lão Bá Tước Matt Desinia qua đời thì không còn ai bước vào nơi này nữa. Mãi cho đến hôm nay. Sau khi nắm bắt đầy đủ thông tin cần thiết của tình trạng hiện nay, Shazoi quyết định thực hiện kế hoạch của mình. Để trải đường cho bước thứ hai trong kế hoạch, cậu muốn kế thừa di chí của lão Bá Tước, cũng trở thành một thuật sĩ luyện kim, để có lý do hợp lý cho việc thu thập tri thức và tài liệu cần thiết cho công việc xây dựng sau này. Luyện kim thuật là gì? --- Là biến những thứ không phải vàng thành vàng, hoá cát thành vàng. --- Là theo đuổi việc bào chế thuốc, với mong muốn tạo ra “Triết Nhân Thạch” – linh dược vạn năng. Hiểu theo cách đơn giản, luyện kim thuật chính là một dạng "hóa học thực nghiệm", phát triển theo hai hướng chính là luyện kim và y dược học. Tuy nhiên, dưới sự ảnh hưởng của thần học phong kiến, mục tiêu cuối cùng của luyện kim thuật lại có vẻ hoang đường đến nực cười và rất không thực tế. Nhưng không thể phủ nhận là trong quá trình không ngừng tìm tòi, một số người tài ba đã thông qua luyện kim thuật đạt được những thành tựu đáng kể và áp dụng thành công vào các lĩnh vực tương quan trên thực tiễn. Điều này cũng dẫn tới vô số người say mê và tôn sùng luyện kim thuật, coi việc trở thành một thuật sĩ luyện kim là niềm vinh dự. Luyện kim thuật có thể được xem là hình thức sơ khai của hóa học. Trong mắt Shazoi, luyện kim thuật thời Trung cổ và thuật luyện đan của Trung Quốc cổ đại có nhiều điểm tương đồng, đặc biệt là ở phương diện theo đuổi loại thuốc "trường sinh bất lão." Ngọn đèn dầu trong phòng thí nghiệm bí mật được thắp lên, căn phòng tối tăm rốt cuộc cũng trở nên sáng sủa. Giữa phòng có hai chiếc bàn dài, bày đầy những thiết bị và đồ chứa có hình dạng kỳ lạ, cùng một số bản thảo cũ rơi rớt, da động vật, xương cốt,... Xung quanh là các kệ chứa nhiều thành phẩm đã được đánh dấu kỹ càng. Shazoi đi một vòng kiểm tra, phát hiện ra có rất nhiều thứ do bảo quản không tốt đã bị biến chất, mốc meo, thậm chí mọc cả lông xanh. Cậu có hơi không hiểu nổi tại sao lão Bá Tước lại xây dựng phòng thí nghiệm ở dưới mặt đất. Một nơi tối tăm và ẩm ướt như thế này. Thời gian dài ru rú ở dưới đây, hai mắt không bị hỏng ư? Shazoi lắc đầu, quyết định sẽ dọn phòng thí nghiệm này đi. "Judith, hãy gọi người xuống đây và dọn hết toàn bộ đồ đạc lên gác mái, dọn vào gian phòng lớn nhất.” "Thưa vâng, Bá Tước đại nhân." Nếu Shazoi muốn thông qua Quốc Vương để nhận được núi Pal, thì đầu tiên là cậu cần phải lập công hoặc dâng tặng cho đối phương một "lễ vật" có giá trị. Biển Cogit gần trong gang tấc, là một kho báu vô cùng khổng lồ của thiên nhiên. Và "lễ vật" mà Shazoi lựa chọn chính là phương pháp phơi muối từ nước biển.


----
Chợ:

Chú thích:

Nhân vật chính: Shazoi.

Vương Quốc của Shazoi: Gadayat.

Lãnh địa: Visas, gần biển Cogit, gần núi Pal.

Hai Đế Quốc lớn: Saintlaw, Anas.

Chương Trước Mục Lục Chương Sau