Lĩnh Chủ Cứ Mãi Mê Xây Dựng

Chương 20

Taylor và Barna dò hỏi người đàn ông chỗ ở của Conrad Brown.

Hắn ta đáp: “Những người ngoại lai định cư ở Neramo hầu như đều ở trong một khu vực. Đi về phía đông thành, rồi dò hỏi dọc đường sẽ biết.” Sau khi rời khỏi quán rượu nhỏ, Barna hỏi: “Có phải cậu định chiêu mộ Conrad Brown tới Visas không?” Taylor gật đầu: “Nghe hắn ta nói, rõ ràng Conrad Brown có năng lực không tồi. Mà những người ở Hiệp hội Thợ thủ công, ý thế hiếp người, dựa dẫm bám víu vào quyền lực, ngay từ gốc gác đã hỏng rồi, không cần cũng được.” Barna rất tán đồng với quan điểm này. Quyết định của hai người, Conrad Brown tạm thời vẫn chưa hay biết. Hắn ta đang trên đường trở về nhà, nơi đây là khu vực ngay rìa phía đông của thành phố, một nơi tràn đầy rác rưởi lộn xộn, là chỗ cư trú của những người ngoại lai hỗn tạp. Bọn họ cũng đã chịu đựng không ít kỳ thị và ức hiếp ở Neramo, nhưng chưa bao giờ có ai dám phản kháng hay đoàn kết lại với nhau. Mỗi người đều rất lạnh nhạt, chỉ chăm chăm lo cho cuộc sống của chính mình, không quan tâm đến chuyện của người khác. Giống như những người ở đây, ai cũng biết Conrad Brown không làm gì sai, ngược lại khi hắn ta phát hiện vấn đề đã rất cố gắng đi khắc phục sửa chữa, nhưng lúc sau lại vì vậy mà đắc tội Hội trưởng Hiệp hội Thợ thủ công và con trai, phải chịu nhiều sự khinh bỉ và áp bức. Conrad Brown vô tội. Nhưng không có ai bênh vực kẻ vô tội, ngay cả tri kỉ an ủi hay thậm chí vài lời thăm hỏi đơn giản cũng không có. Conrad Brown một đường lặng lẽ đi vào nhà. Hắn ta có một người vợ chu đáo săn sóc không hề oán trách một câu, hai đứa con trai thông minh tài giỏi. Sau khi đến Neramo, vợ hắn ta lại sinh thêm một cô con gái xinh đẹp đáng yêu, hiện nay chỉ mới được một tuổi. Khi nghĩ đến cô con gái ngoan ngoãn mềm mại, trên gương mặt Conrad Brown không khỏi lộ ra nụ cười, bước vào nhà nói: “Ta đã về rồi.” Con trai lớn Darren Brown và con trai nhỏ Dave Brown vội vàng chạy từ trong phòng ra nghênh đón. “Cha ơi, cha…” Khi Darren Brown nhìn thấy vạt áo bị xé rách và dấu vết bùn đất vô cùng rõ ràng trên đầu gối của Conrad Brown, nụ cười trên mặt dần nhạt đi, cho đến khi tắt ngúm. Conrad lúc này mới nhớ tới chính mình vẫn chưa kịp rửa sạch sẽ “dấu vết”, vội vàng dựng thẳng ngón tay lên miệng: “Suỵt.” Brown phu nhân bởi vì còn đang nấu ăn nên chưa kịp đi ra từ trong phòng bếp. Hắn ta không muốn làm vợ mình lo lắng. Nhưng mà con trai nhỏ Dave lại không chú ý đến động tác của hắn ta, lập tức tức giận hô: “Cha ơi, Hiệp hội Thợ thủ công bọn họ có phải lại ức hiếp cha không?!” “Leng keng” một tiếng. Trong phòng bếp vang lên tiếng nồi bát rơi xuống mặt đất. Ngay sau đó, Brown phu nhân bước nhanh ra. “Conrad, ôi không, anh sao lại…” Brown phu nhân đau lòng cho chồng mình, ánh mắt như sắp khóc. “Bọn họ sao lại luôn… Anh rõ ràng chưa từng làm sai bất cứ chuyện gì cả, ôi, Sáng Thế Thần ơi, bọn họ nhất định sẽ gặp báo ứng…” Darren và Dave nắm chặt tay, trong lòng bừng bừng lửa giận, biểu cảm trên mặt cũng rất phẫn nộ. Dave thậm chí còn định lao đến Hiệp hội Thợ thủ công để tìm người nói lý, nhưng đã bị Conrad ngăn lại. “Con trai, vô dụng.” Darren cũng nói: “Không được đi, Dave.” “Em làm như vậy sẽ chỉ khiến tình cảnh của cha càng khó khăn hơn. Những người đó sẽ không nói lý với em, thậm chí còn ném em ra, cười nhạo em.” Dave tức giận bất bình: “Nhưng mà, chẳng lẽ cha phải chịu đựng bọn họ mãi sao?!” Conrad thở dài: “Không cần để ý, có lẽ chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ cảm thấy không thú vị.” Đôi khi, càng phản kháng thì sẽ càng bị người khác chèn ép hơn. Ngay khi không khí trong nhà trở nên căng thẳng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi, có người đến tìm Conrad Brown. Conrad cảm thấy nghi hoặc. Hắn ta ở Neramo căn bản không có người bạn nào thân quen, ai lại đến tìm? Chờ khi ra ngoài mới phát hiện người đang tìm hắn ta vậy mà lại là hai vị kỵ sĩ đã gặp trước đó. Conrad không khỏi cảm thấy có chút hoảng loạn và bất an, đứng ở cửa một lúc lâu, chậm chạp không nhúc nhích, nửa ngày sau mới nói: “Xin, xin hỏi hai vị đại nhân có chuyện gì không?” Taylor: “Không bằng chúng ta đi vào trong nói chuyện, yên tâm, chuyện này không liên quan đến Hiệp hội Thợ thủ công.” Conrad chần chừ, cuối cùng nghiêng người: “Hai vị đại nhân mời vào.” Nơi ở của hắn ta rất dơ loạn, phòng ốc bẩn thỉu, đồ đạc trong phòng cũng rất cũ nát. Taylor nhìn xung quanh một lượt, rồi ngồi xuống ghế cùng Barna. Brown phu nhân co quắp bất an đưa tới hai ly nước trong. Darren và Dave đứng bên cạnh không đến gần, không dấu vết lén lút quan sát bọn họ. Taylor: “Ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. Hai người chúng ta mang theo ý chỉ của Lĩnh chủ Desinia đại nhân, đi đến các thành thị khác nhau để chiêu mộ những thợ thủ công có năng lực không tồi trở về Visas.” “Sau đó sẽ tham gia vào việc xây dựng Visas và Comoy. Mọi đãi ngộ đều rất tốt…” Hắn ta tạm dừng một chút, nhìn vào mắt Conrad và gia đình, tiếp tục nói: “Ngươi có thể tự mình rời đi, cũng có thể đưa cả gia đình cùng đi đến Visas… Biết chữ không? Trên tấm da dê này có ghi điều kiện và đãi ngộ của Lĩnh chủ đại nhân.” Conrad dĩ nhiên biết chữ, nghe vậy gật gật đầu, tiếp nhận tấm da dê từ Taylor. Darren và Dave không nhịn được liếc nhau, trên mặt đều viết hai chữ tò mò, không biết bên trong có chỗ tốt gì. Mà Conrad càng đọc, sắc mặt càng thêm khó tin: “Cái này… điều kiện trên này… là thật sao?!” Barna: “Đương nhiên là thật!” “Chúng ta chẳng lẽ còn có thể lừa ngươi? Ngươi xem con dấu trên tấm da dê, đây chính là ký hiệu gia tộc của Lĩnh chủ Desinia đại nhân.” Conrad cúi xuống, nhìn thấy một dấu ấn hình hoa hồng được bao bọc trong bụi gai ở góc dưới. Hắn ta niết tấm da dê, sắc mặt do dự khó hiểu: “Tại sao lại là tôi?” Taylor: “Chúng ta đã nghe chuyện của ngươi.” “Năng lực của ngươi là không thể nghi ngờ, Visas đang cần chiêu mộ nhân tài, nếu ngươi không muốn bị người khác tiếp tục ức hiếp, nắm chắc cơ hội lần này mới là lựa chọn sáng suốt nhất.” Conrad hiểu rõ ý trong lời nói của đối phương, trong lòng đã có chút dao động, nhưng cũng tràn đầy bất an, trên mặt thể hiện rõ sự do dự. Taylor: “Ta hiểu rằng hiện tại ngươi không thể lập tức đưa ra quyết định.” “Ta có thể cho ngươi một ngày để suy nghĩ, tối mai hãy đến quán trọ Nass tìm ta.” Nói xong, hắn ta và Barna cũng rời đi. …… Bọn họ đã đi rồi. Brown phu nhân và hai con trai lập tức dò hỏi Conrad, nội dung trên tấm da dê rốt cuộc là gì mà có thể khiến hắn ta lộ ra vẻ mặt thất thố như vậy. Sau khi Conrad giải thích cho gia đình mình, liền thu được ba ánh mắt không dám tin tưởng giống với hắn ta vừa rồi. Darren kinh ngạc: “Điều kiện đưa ra trên đó thật tốt, có thể có chỗ ở miễn phí trong Visas, hơn nữa còn nhận được trợ cấp… Cha ơi, bọn họ thật sự không phải kẻ lừa đảo ư?!” Nói xong, cậu nhóc lại lập tức phủ nhận. “Không không, bọn họ rõ ràng là kỵ sĩ đại nhân, giả mạo kỵ sĩ là trọng tội, sao có thể là kẻ lừa đảo được.” Dave đã bắt đầu cảm thấy chờ mong: “Cha ơi, chúng ta có rời đi không? Nếu rời khỏi nơi này, có phải cha sẽ không bị ức hiếp nữa không?!” Conrad do dự. Brown phu nhân lúc này nắm lấy tay hắn ta, nói: “Thân ái, em hiểu rằng trong lòng anh vẫn còn nghi ngờ.” “Chúng ta khó khăn lắm mới có thể định cư tại Neramo, bây giờ lại phải quyết định có rời khỏi nơi này để đến một thành thị khác làm việc và cư trú hay không.” “Đây không thể nghi ngờ là một sự lựa chọn vô cùng khó khăn.” “Nhưng anh phải biết rằng, không có gì có thể tồi tệ hơn tình cảnh hiện tại nữa.” “Chỉ cần hội trưởng và con trai hắn ta vẫn ở đây một ngày, thì ngày đó anh liền không thể sống yên ổn. Em không muốn anh lại… Không bằng đi đánh cuộc thử một lần, ít nhất vẫn còn hy vọng có cuộc sống tốt hơn.” Darren gật đầu: “Đúng vậy, cha ơi, con cũng nghĩ như vậy.” “Nhưng dù cha có quyết định thế nào, con vẫn sẽ ủng hộ cha không điều kiện.” Dave: “Con cũng vậy, con cũng vậy!” Conrad: “Hãy để cha suy nghĩ thêm, ngày mai… sẽ có một câu trả lời rõ ràng.” Brown phu nhân lại lần nữa đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Darren và Dave cũng lần lượt trở về phòng. Conrad bước vào phòng của hai vợ chồng. Con gái nhỏ Belle của họ đang nằm trên giường ngủ say, bàn tay nhỏ nắm chặt lại để ở hai bên người, miệng nhỏ thi thoảng lại chẹp chẹp mấy lần, như thể đang uống sữa. Conrad xuất thần nhìn dáng vẻ đáng yêu của con gái nhỏ, nụ cười không tự chủ được mà xuất hiện trên khuôn mặt. Hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non mềm của con gái, thì thầm: “Belle của chúng ta còn phải thật lâu nữa mới có thể lớn lên...” Sau khi Conrad nhìn chăm chú một hồi, cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Buổi sáng ngày hôm sau. Conrad không đi Hiệp hội Thợ thủ công, mà trực tiếp đến quán trọ Nass. Sau đó, hắn ta trở về nhà thu dọn đồ đạc, chờ khi Bụi Gai thương hội khởi hành lần nữa, liền cùng bọn họ lên đường rời khỏi thành. Hơn một tháng sau. Hai đội ngũ đi đến các thành thị cũng lục tục trở về Visas, họ đều mang theo không ít thợ thủ công cùng gia đình. Không có thợ thủ công nào đến đây một mình. Shazoi triệu tập họ ở một bãi đất trống trước lâu đài. Một nhà của Conrad Brown cũng nằm trong số đó, gặp mặt tiểu Bá Tước Desinia đại nhân. Sau khi xác nhận đã đến đông đủ, Shazoi nói: “Ta biết các ngươi hiện tại rất muốn xác nhận một chuyện.” “Ta có thể khẳng định với các ngươi, tất cả những hứa hẹn và điều kiện trên tấm da dê đều là thật và có hiệu lực, các ngươi sẽ nhận được những thứ mà mình nên có.” Thợ thủ công và gia đình của họ không khỏi lộ ra vẻ vui mừng. Shazoi tiếp tục nói: “Nhưng tiền đề của những điều kiện mà ta đưa ra là —— các ngươi phải tận tâm tận lực làm việc cho ta để xây dựng lại thành Visas và Comoy.” “Nếu ta phát hiện trong quá trình xây dựng có bất kỳ hành động gian dối, đầu cơ trục lợi, hoặc thậm chí cắt giảm công việc, lén lút che giấu, một khi bị tra ra sẽ thu hồi tất cả những thứ mà các ngươi đã nhận ngay lập tức!” “Không chỉ như vậy, các ngươi sẽ bị trục xuất vĩnh viễn khỏi thành Visas và Comoy!” Trước tiên cho kẹo ngọt sau đó đánh thêm một gậy. Các thợ thủ công bên dưới thoạt nhìn vô cùng thành thật, không ngừng gật đầu thưa vâng. Shazoi tiếp tục: “Đến lúc đó ta sẽ thành lập một Hiệp hội Thợ thủ công tại thành Comoy, người được chọn làm hội trưởng sẽ là một người có đủ năng lực đảm nhiệm, mà chức vụ này, các ngươi đều có thể tham gia cạnh tranh.” Hiện tại, dân cư ở Visas cũng đã đủ. Nhưng thành Comoy… sau khi cậu trưng binh và hạ thấp thu nhập từ thuế, thì nơi này thật sự trở nên quá mức tiêu điều, cần phải tìm cách để cân bằng lại. Khi những lời này được nói ra, các thợ thủ công cuối cùng không kìm được sự kích động, ánh mắt sáng rực lên. “Hội trưởng Hiệp hội Thợ thủ công?! Ai cũng có thể cạnh tranh sao?” “Lĩnh chủ đại nhân nói thật sao?!” “Trời ạ, ta nhất định phải tranh thủ!” ………… Conrad Brown cũng không khỏi kích động đến mặt đỏ bừng. Shazoi nâng tay lên để bọn họ yên tĩnh lại, khi tiếng ồn đã dần dần bình ổn, cậu tiếp tục nói: “Cách để tham gia cạnh tranh chức vụ hội trưởng là — ta yêu cầu các ngươi trong vòng hai tháng mau chóng làm quen với thành Visas và Comoy.” “Hơn nữa, dựa theo ý tưởng của chính các ngươi, một lần nữa quy hoạch và thiết kế lại toàn bộ bố cục trong thành phố, không chỉ cần xác định rõ từng khu vực, mà còn phải đánh dấu rõ ràng công năng và tác dụng của từng khu vực.” “Hai tháng sau, ta sẽ để cho các ngươi nộp bản vẽ.” Các thợ thủ công hai mặt nhìn nhau. Hình như là… có hơi khó khăn… Shazoi vẻ mặt nghiêm túc nói: “Các ngươi có thể lập nhóm với người khác để cùng quy hoạch và thiết kế, tất nhiên công lao sẽ chia đều hoặc có thể trao cho một người đóng góp nhiều nhất, cũng có thể tự mình làm việc… Tùy thuộc vào ý tưởng của các ngươi để tham gia cạnh tranh.” “Tuy nhiên, nếu trong quá trình cạnh tranh có ai trộm cắp, cướp đoạt, hoặc phá hoại bản vẽ của người khác, không thể đảm bảo sự công bằng và chính trực, chỉ nghĩ đến việc sử dụng âm mưu để giành chiến thắng…” “Nếu phát hiện ra những người như vậy, ta rất hoan nghênh các ngươi báo cáo cho bất kỳ kỵ sĩ nào trong thành, họ sẽ tự động báo lại cho ta.” “Một khi được chứng thực, đồng dạng sẽ lập tức bị thu hồi những gì đã phân cho các ngươi, vĩnh viễn trục xuất khỏi thành Visas và Comoy!” “Đã nghe rõ chưa?” “Đã rõ!” Các thợ thủ công đồng thanh đáp lại, tâm trạng không đồng đều. Conrad Brown hô đặc biệt lớn tiếng. ---- Rút ra bài học là, con trai khuyên bảo cha nhiệt tình bao nhiêu, thì con gái của cha vẫn là chân ái =))

Chương Trước Mục Lục Chương Sau