Lĩnh Chủ Cứ Mãi Mê Xây Dựng
Chương 4
Lão Quốc Vương bị câu trả lời của Shazoi chọc cười, yêu cầu này quả thực rất hợp tình hợp lý. Ông nói một cách chậm rãi: “Chỉ muốn mở rộng lãnh địa, không nghĩ đến việc có thêm đồng vàng ư?” Shazoi ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời như sao trời, cất giọng ngọt ngào nói: “Quốc Vương Bệ hạ sẽ cho thần sao?” Tất nhiên là được. Lão Quốc Vương vừa muốn hào phóng đáp lời, nhưng Bass Chris lại lên tiếng trước. Hắn ta dùng ánh mắt sắc bén đến mức có thể cho dọa trẻ con khóc nhìn chằm chằm vào Shazoi: “Lãnh địa hay đồng vàng đều không phải vấn đề, nhưng biển Cogit nằm trong lãnh địa thành Visas, muối phơi từ nước biển cũng sẽ tiến hành giao dịch trong Visas." “Nhưng ngươi phải biết rằng, lễ vật tặng cho Quốc Vương không thể nào chỉ là một tấm da dê viết đầy chữ.” Lĩnh chủ là tồn tại phụ thuộc vào Quốc Vương hoặc Lĩnh chủ thượng cấp, có nghĩa vụ phải nộp thuế, cung cấp binh lính, tiến cống,...
Tuy nhiên, trong phạm vi lãnh thổ của mình, Lĩnh chủ chính là người cai trị tối cao, nắm giữ mọi quyền hành, từ hành chính, tư pháp cho đến các đặc quyền khác. Chẳng hạn như có thể mở tòa án, xây dựng nhà tù, đặt trạm kiểm soát và dĩ nhiên, không thể thiếu việc thu thuế má. Lãnh địa Visas là do chính Quốc Vương tự mình thân phong, nghĩa là nó thuộc quyền kiểm soát của Quốc Vương.
Quốc vương có thể yêu cầu Lĩnh chủ thực hiện nghĩa vụ của mình, nhưng lại không có quyền lợi tùy ý nhúng tay vào hết thảy sự vụ bên trong lãnh địa của Lĩnh chủ. Ngay cả lúc có chiến tranh, Quốc Vương có đôi khi còn phải thương lượng với Lĩnh chủ để mượn binh lực. Bass Chris thân là đại thần tài chính, hiểu rất rõ lợi nhuận béo bở từ việc bán muối. Hắn ta có tâm tư muốn khống chế việc này, nhưng không thể trắng trợn táo bạo gan mà tự mình tranh giành. Dù sao lãnh địa Visas cũng không phải phụ thuộc của hắn ta. Shazoi bị hắn ta nhìn đến mức "hốt hoảng", lui về sau một bước, bàn tay nhỏ xíu lôi kéo vạt áo của Judith, nhẹ giọng thì thầm: "Ta sẵn lòng nhường 6 thành lợi nhuận từ việc bán muối cho Quốc Vương Bệ Hạ." Bass Chris nói: "Theo như ta được biết, Visas là một vùng đất vừa xa xôi lại nghèo nàn. Nếu ngươi muốn mở rộng lãnh địa, chẳng bằng dùng Visas để trao đổi với Quốc Vương Bệ Hạ, lấy một vùng lãnh địa khác gần Vương Thành, giàu có và đông đúc hơn.”
Visas trở thành vùng đất vô chủ, hắn ta mới có cơ hội đoạt được. Shazoi đáp: “Nhưng ta chỉ muốn Visas thôi.” Bass Chris nhếch khóe miệng mỉm cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt: “Bá Tước Desinia thật ra cũng rất thông minh.” “Cảm ơn ngài đã khen.” Shazoi ngượng ngùng nhấp môi. Lão Quốc Vương xua tay ra hiệu Bass Chris lùi sang một bên, sau đó phân phó cho người hầu lấy bản đồ tới: “Phụ cận Visas chỉ có một ngọn núi Pal... Nếu ta để núi Pal trở thành lãnh địa của ngươi, lại thưởng cho ngươi năm rương đồng vàng thì sao?” Shazoi tất nhiên là vô cùng đồng ý. Thủ tục chuyển đổi lãnh địa phải mất nửa ngày mới có thể hoàn tất. Lão Quốc để Shazoi trước tiên ở lại trong Vương Thành du ngoạn nghỉ ngơi, sau đó sẽ có người hầu mang văn kiện đến tận tay. Khi Shazoi rời khỏi Hoàng cung. Bass Chris nói: “Bệ hạ, phương pháp phơi muối từ nước biển rất quan trọng đối với Gadayat. Nếu chúng ta nắm nó trong tay, tài phú của Vương Quốc tất nhiên sẽ trở nên ngày càng hùng hậu hơn. Không bằng lấy Visas...” Lão Quốc Vương ngắt lời Bass Chris: “Desinia cũng có thể xem như là hậu bối của ta, phương pháp phơi muối từ nước biển là do nó dâng lên. Nếu ta vừa quay đầu đã thu hồi lãnh địa của nó, truyền ra ngoài thì người khác lại nói ta ức hiếp một đứa trẻ không nơi nương tựa. Đến lúc đó, mặt mũi của ta để ở đâu?” “Sáu phần lợi nhuận đã là rất nhiều. Visas là phụ thuộc của ta, tất nhiên cũng là tài sản của ta, trong đó không có gì khác biệt đâu, Chris.” Bass Chris cúi đầu, giấu kín cảm xúc trong đáy mắt: “Thưa vâng, Bệ Hạ.” Sau khi bàn luận xong chính sự với Quốc Vương, Bass Chris ngồi xe ngựa quay lại chỗ ở. Quản gia đã đứng chờ hầu hạ sẵn ở cửa, giúp hắn ta cởi áo ngoài, lại đưa tới một chén rượu mới mở miệng: “Tâm trạng của ngài có vẻ không tốt lắm, là bởi vị chính vụ sao…?” “Bởi vì có một thứ mà ta không thể kiểm soát được.” Bass Chris đứng bên cửa sổ, vẻ mặt trầm tư nói. Quản gia tiếp lời: “Vậy đó hẳn là một món đồ vô cùng trân quý?” “Đúng vậy.” “Nếu nhớ không nhầm thì thành Comoy là phụ thuộc của ta?” “Đúng vậy, Công Tước đại nhân, Lĩnh chủ của thành Comoy là Beavis Eliot.” Bass Chris xoay người đi đến trước bàn, cầm bút viết một bức thư, sau khi dùng sáp niêm phong xong lại đưa cho quản gia: “Lập tức cho người cưỡi ngựa gửi bức thư này đến thành Comoy, giao cho Beavis Eliot.” “Thưa vâng, Công Tước đại nhân.” Quản gia tiếp nhận lá thư. Shazoi tất nhiên không hề biết được âm mưu bí mật của Bass Chris. Cậu đang cùng Judith và Kelly dạo chơi trong Vương Thành. Vương thành quả thật rất náo nhiệt. Ngoại trừ mùi hương vẫn khó ngửi và môi trường xung quanh cũng dơ bẩn như cũ, bên trong thành không chỉ có kỵ sĩ qua lại tuần tra mà còn có các mục sư đang cầu nguyện trong Thần Điện Sáng Thế Thần. Một số dân thường cũng cùng quỳ gối ở ngoài điện, nhắm mắt lại cầu nguyện. Trong thành Visas không có nhà thờ hay Thần Điện nào. Shazoi có hơi tò mò về Sáng Thế Thần, liền dẫn theo Judith và Kelly vào trong. Quý tộc có thể tự do đi vào điện mà không bị ai ngăn cản. Thần Điện lấy sắc trắng và vàng làm màu chủ đạo, đỉnh điện được khảm cửa sổ kính theo phong cách Gothic, bên trên được khắc họa thành đồ đằng của Thần Hoa Bellanca thánh khiết. Ánh sáng xuyên thấu qua cửa kính, tạo ra những vệt loang lổ chiết xạ trên bức tường, vẽ nên một cảnh tượng vô cùng lộng lẫy huy hoàng. Shazoi nhìn tượng Thần Sáng Thế đứng lặng dưới đỉnh điện, thân khoác trường bào trắng tinh, mái tóc rủ xuống, nét mặt mang nụ cười hiền hòa và dịu dàng, một tay nâng Thần hoa, tay còn lại vươn lên như khẽ vuốt ve. “Nghe nói Tây Đại Lục từng có thần tích rơi xuống. Judith, chuyện này có thật không?” Shazoi thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm Sáng Thế Thần, nhớ lại trong cốt truyện của nguyên tác, dưới hào quang Mary Sue chiếu rọi của nữ chính, Sáng Thế Thần giống như chỉ tồn tại như một phông nền.
“Tất nhiên là thật.” Một mục sư đứng gần đó nghe thấy âm thanh, quay lại trả lời, sau khi phát hiện người hỏi là một đứa nhỏ, biểu cảm trên mặt cũng hơi dịu lại: “Xin ngài không cần hỏi lại vấn đề tương tự, Sáng Thế Thần không gì là không làm được.” Shazoi lại dùng ngữ khí càng thiên chân vô tà hỏi tiếp: “Nếu Sáng Thế Thần không gì không làm được, ta cầu nguyện với Thần muốn có thật nhiều thật nhiều đồng vàng, ngài sẽ cho ta sao?” Mục sư đỏ mặt: “Sao có thể không làm mà muốn có ăn được.” “Nhưng ngươi vừa nói Sáng Thế Thần không gì không làm được.” “Nếu Sáng Thế Thần không cho ta đồng vàng được, vậy ngài ấy có thể cho ta năng lực tâm tưởng sự thành không? Có thể giúp ta vĩnh viễn khỏe mạnh không bao giờ ốm đau không? Có thể…” “Xin ngài đừng nói nữa!” Mục sư cao giọng nói, vẻ mặt hiện ra nét nghẹn khuất kiểu 'Bởi vì ngài là quý tộc nên dù ta tức muốn chết cũng không thể làm gì được'. “Ò.”
Shazoi dẩu dẩu môi, không nhịn được mà cười cười. Núi Pal sắp trở thành một phần của Visas, điều này khiến cậu không kìm được có hơi muốn thả lỏng một chút. Phía sau Thần Điện. Một thiếu niên tóc đen vô cùng tuấn mỹ cũng không nhịn được mà nhếch khóe miệng cười nhẹ, đồng tử kim sắc rực rỡ chói lóa như thể phá tan cả ánh sáng mặt trời, trong tay cầm một đóa hoa chín cánh trắng tinh, đúng là Thần hoa Bellanca. “Đã lấy được đồ vật rồi, thưa Bệ hạ.” Một người mặc khôi giáp kỵ sĩ xuất hiện ở phía sau thiếu niên lên tiếng.
*Trong bản gốc, tui dùng công cụ dịch là Bệ Hạ, nhưng trong bản convert lại để là Miện Hạ, không hiểu lắm, sẽ chỉnh sửa sau. “Ừ.”
Thiếu niên nhạt nhẽo đáp lại, thẳng cho đến khi đứa nhỏ bị cậu ta nhìn chăm chú đi ra khỏi Thần Điện mới nói tiếp: “Ngươi có nghĩ rằng Sáng Thế Thần thật sự không gì không làm được không?” Kỵ sĩ hơi hoảng hốt, đáp: “Dĩ nhiên rồi, thưa Bệ Hạ.” Thiếu niên khẽ cười, không nói gì thêm: “Đi thôi, khởi hành rời khỏi Gadayat.” “Thưa vâng.” Shazoi là bởi vì nghe thấy bên ngoài điện truyền đến âm thanh ồn ào ầm ĩ mới đi ra. Nếu không thì cậu vẫn còn muốn tiếp tục ở lại nhìn xem vị mục sư kia có thể nào bị cậu chọc tức đến khóc hay không. Không ngờ bên ngoài điện lại xảy ra sự kiện quý tộc đánh đập nô lệ. Nguyên nhân là do mâu thuẫn về ngôn từ. Dân thường tụ tập xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, tiểu thương vỗ tay trầm trồ khen ngợi hoặc không đành lòng vây xem, kỵ sĩ tuần tra đứng sang một bên để duy trì trật tự... Không có một ai can thiệp, cũng không có một ai ngăn chặn hành vi có ý định "mưu sát" đơn phương của đám người. Người bị đánh ở giữa đám đông là một nam nhân thân hình cao lớn cường tráng. Hắn có mái tóc màu nâu nhạt, làn da ngăm đen, trên má phải có một vết sẹo dài. Nửa thân trên loang lổ đầy vết máu, đang bị người khác đè ép quỳ gục xuống mặt đất, toàn thân run lên từng chút từng chút khi bị roi gậy đập. Một thanh niên quý tộc trẻ tuổi đứng bên cạnh ác liệt cười cợt: “Dùng sức đi! Mấy người cũng chưa ăn no đúng không?!” Hắn ta rõ ràng không muốn tên nô lệ này chết một cách thống khoái, mà phải khiến đối phương chịu đựng đau đớn và tra tấn đến mức không thể chịu nổi. Trong Vương Quốc này, pháp luật không bảo vệ quyền lợi của nô lệ. Mà quý tộc nhờ có đặc quyền, cho dù có giết chết người ở giữa đường phố cũng không cần gánh chịu bất cứ hậu quả gì. Huống hồ, kẻ sắp chết trước mặt cũng chỉ là một nô lệ. “Bang!” một tiếng. Côn bổng vung lên và đập vào đỉnh đầu người đàn ông, máu tươi chảy ròng. Một phần máu tươi nương theo vành tai nhỏ giọt xuống mặt đất, một nửa chảy dọc theo trán, len vào mắt trái, khiến đôi mắt vốn có màu nâu bị nhuộm đỏ, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ không rõ, nhưng trong ánh nhìn của người đàn ông vẫn bộc phát ra ý chí sắc bén không bao giờ chịu khuất phục. Hắn ta giống như một con sư tử bị thương sắp chết, nhưng sự kiêu ngạo vẫn không thể bị nghiền áp. Sống lưng hắn ta thẳng tắp không có chút khụy xuống, mặc dù bị làm nhục vẫn ngẩng cao đầu như cũ. Mắt thấy máu nhiễm trên mặt đất gần như sắp tạo thành một dòng sông. Đột nhiên, giữa đám đông , truyền đến âm thanh --- “Dừng tay.” Thanh niên quý tộc ngẩng đầu, chỉ thấy một đứa nhỏ cao không đến đùi hắn ta đang bước về phía này, cũng để cho kỵ sĩ dừng trận đánh đập của người hầu lại. "Ngươi là ai hả?" Thanh niên quý tộc giọng điệu không có ý tốt hỏi. "Ngươi lại là ai cơ? Trước khi hỏi người khác thì hãy nói tên mình đi." Thanh niên nhướng mày: "Nate Keith." Shazoi hơi nâng nâng cằm lên: "Ngươi có tước vị không?" Nate Keith khinh khỉnh đáp: "Phụ thân ta chính là Hầu Tước Marko Keith, nên tất nhiên ta vẫn chưa có tước vị, chẳng lẽ ngươi có?" Shazoi: "Ta có." “Bá Tước Shazoi Desinia. Hãy gọi ta là Bá Tước đại nhân.” Sắc mặt Nate Keith thoáng chốc cứng đờ. Hắn ta không nghi ngờ gì về lời nói của Shazoi, dù sao giả mạo quý tộc chính là tử tội. Nate Keith đã nghe phụ thân hắn ta nhắc tới dòng họ Desinia, sau khi lão Desinia ngoài ý muốn qua đời, tước vị Bá Tước đã được một đứa nhỏ mới 6 tuổi kế thừa. Hắn ta lúc ấy... rất hâm mộ. Không nghĩ tới sẽ gặp được ở chỗ này. Nate Keith nhếch môi cười: “Desinia Bá Tước… Đại, nhân, ngài có chuyện gì sao?” Shazoi chỉ về phía người đàn ông: “Hắn phạm vào tội gì?” Nate Keith cười lạnh: “Tội của hắn ta, thân là kỵ sĩ lại dám phản bội Lĩnh chủ, tàn nhẫn giết hại em trai Lĩnh lchủ của mình, trái với ý chí kỵ sĩ, bị định tội trở thành nô lệ sau đó bán tới Gadayat. "Bán tới? Hắn ta không phải là người Gadayat?" "Không sai, hắn là người nước láng giềng, Ganyor." Shazoi như suy tư gì đó: "Vậy ngươi hiện giờ là chủ của hắn ta?" "Đúng thì sao." Shazoi bỗng nở một nụ cười ngọt ngào mềm mại với Nate Keith: "vậy ca ca có thể bán hắn cho ta không?" Một kích trúng tim. Nate Keith lắp bắp: "Không, chỉ là một tên nô lệ thôi mà, cho ngươi cũng... Ừm, khụ khụ, hai... hai đồng vàng." Không được, không thể cho không như vậy, ít nhất cũng phải giảm xuống giá thấp nhất. Thời điểm cuối cùng Nate Keith đã kịp thời tỉnh táo lại. Shazoi tiếc nuối mà thở dài. "Hai đồng vàng thì hai đồng vàng đi." Dù sao cậu cũng là người có đến năm rương đầy đồng vàng, giàu nứt đố đổ vách, không để bụng lắm.
------
1.Quốc Vương
2. Công tước
3. Hầu tước
4. Bá tước
5. Tử tước
6. Nam tước.
Chương Trước Mục Lục Chương Sau
0 Nhận xét