Lĩnh Chủ Cứ Mãi Mê Xây Dựng
Chương 5
Đám người vây xem sau khi bị kỵ sĩ xua đuổi đã tản ra. Nate Keith lên tiếng: "Ngươi phải biết rằng, hai đồng vàng đã là giá thấp nhất mà ta có thể đưa ra, hắn chính là do ta đã bỏ ra mười lăm đồng vàng mua về từ Gaynor." "Trước đây hắn ta là một vị kỵ sĩ trưởng kiêu dũng, hiện tại chắc chắn là nô lệ đắt giá nhất." Ở Tây Đại Lục, nô lệ đã là tầng lớp đê tiện nhất, giá trị thường chỉ dao động từ 70 xu đến 5 đồng bạc, thậm chí có đôi khi chỉ cần dùng đồ ăn hay vật phẩm là có thể trao đổi.
Chọn lựa nô lệ cũng giống như chọn lựa hàng hóa. Ngoài việc xem nô lệ có khỏe mạnh, tứ chi có đầy đủ hay không, người có yêu cầu cao còn chú trọng đến vẻ bề ngoài, học thức, tài năng của nô lệ. Shazoi: "Mười lăm đồng vàng quả thật là rất quý, nhưng tại sao hắn ta lại đáng giá này?" Nate Keith: "Trước khi giết hại em trai của Lĩnh chủ, hắn ta đã đạt được rất nhiều công trạng, sắp được phong làm Nam Tước." Shazoi không khỏi nhìn về phía người đàn ông vẫn đang quỳ trên mặt đất. Mi mắt của đối phương rũ xuống, cả người dính đầy vết máu, không có một chút phản ứng nào với những gì bọn họ đang nói. Nếu không phải lồng ngực vẫn còn chậm rãi phập phồng thì nhìn hắn ta một chẳng khác nào người đã chết không còn chút tiếng động. Tại sao trước khi trở thành Nam Tước, hắn ta lại giết người? Nate Keith khịt mũi: "Hắn ta chính là một nô lệ hiếm có." Shazoi hỏi lại: "Vậy sao ngươi lại muốn đánh chết hắn?" "Hắn dám vô lễ chống đối ta!" Nate Keith ngạo nghễ ngẩng cao đầu: “Tôn nghiêm của quý tộc không thể bị xúc phạm, dù chỉ là một sợi tóc của ta cũng phải đáng giá hơn mười lăm đồng vàng." “Cho nên ngày thường ngươi dùng tóc để trả tiền à?" Shazoi hơi mở miệng nhỏ, vẻ mặt bày ra biểu cảm: “Oaaa– đã học được.” Cậu đưa tay túm lấy tóc của mình: "Ta là Bá Tước, sợi tóc của ta chắc chắn còn đáng giá hơn, cho ngươi một sợi, không cần thối lại." "…." Khi thấy cậu thực sự muốn nhổ một sợi tóc xuống. Nate Keith vội vã giải thích: "Không … Đây chỉ là một cách so sánh phóng đại, so sánh thôi ngươi hiểu không?" Shazoi ngây thơ vô số tội chớp chớp mắt, tỏ vẻ đã hiểu. Cậu tiếp tục nói: "Ca ca, hai đồng vàng dù sao cũng có hơi quý, trên người hắn lại còn bị thương nặng, nếu như chữa trị không tốt mà chết thì phải làm sao?" “Lại rẻ thêm một chút i.” "…Một đồng vàng, đã là giá thấp nhất rồi." “Được.” Shazoi nhanh chóng dứt khoát đồng ý. Rồi một tay đưa tiền một tay nhận “hàng”. Chờ sau khi Shazoi mang "hàng hóa" rời đi. Nate Keith vô cớ thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Cuối cùng cũng bán được... Ey khoan đã, tại sao ta nhất định phải thực hiện giao dịch này?!" Hơn nữa còn là một lần mua bán thua lỗ đến mức để cho hắn ta phải giảm đến giá thấp nhất như vậy?! Hắn ta rõ ràng có thể từ chối mà! Shazoi sau khi trở về chỗ ở tạm thời, để Judith tìm y sư đến. Y sư vốn cho rằng mình phải xem bệnh cho Bá Tước đại nhân, nhưng không ngờ tới lại phải trị liệu cho một nô lệ, hắn ta không khỏi lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nói: "Bá Tước đại nhân, mạng sống nô lệ thấp kém hạ tiện, chỉ cần để cho bọn họ tự sinh tự diệt là được, không cần phải lãng phí tiền bạc cho những kẻ như vậy..." Shazoi lạnh lùng ra lệnh: "Câm miệng, ta trả tiền, ngươi làm theo là được." Ở đâu ra mà lắm lời như vậy. Y sư hậm hực im lặng, rồi bắt đầu xử lý miệng vết thương. Hắn ta lấy ra một cây kẹp bằng kim loại, rồi yêu câu người đốt nóng than đá trong bồn. Shazoi: "Ngươi định làm gì?" Y sư: "Cầm máu thưa Bá Tước đại nhân, ngoài ra còn có thể ngăn cho miệng vết thương không bị nhiễm trùng." "......" Shazoi chợt nhận ra mình đã đánh giá quá cao trình độ y học của Tây Đại Lục. Giống như lúc trước nếu cậu không kịp thời tỉnh lại từ trong cơn sốt cao, chắc chắn sẽ bị áp dụng những phương pháp trị liệu như lấy máu hay mở hộp sọ để "chữa bệnh". Cậu nhớ lại từng có bài báo nói về sự lạc hậu của thời Trung cổ -- y học gần như thụt lùi về thời nguyên thủy, bác sĩ giết người có khi còn nhiều hơn cả virus. Họ thực sự là những tên đồ tể muốn lấy mạng người. Hóa ra những bài báo chí không hề nói quá chút nào. Shazoi buộc phải lên tiếng chỉ đạo: "Trước hết dùng nước sạch rửa miệng vết thương cho hắn ta đã... Có thảo dược nào không? Thuốc giảm đau? Cái gì không có sao?!! Băng gạc... hay ít nhất cũng phải có miếng vải sạch chứ..." Khi nhìn vào cái rương mà y sư mang tới, cậu phát hiện bên trong chỉ có chai lọnvại bình chẳng có chút tác dụng nào, mũi khoan, cây búa, dao nhỏ... Ngoài ra còn có những loại hương liệu cổ quái, lưu huỳnh,... Cậu thậm chí còn thấy một con đỉa sống đang bò tới bò lui trong đĩa... ...... Y sư dựa theo yêu cầu của Shazoi nhanh chóng băng bó xong các vết thương trên cơ thể người đàn ông. Sau khi lau mồ hôi trên trán, hắn ta hỏi: "Bá Tước đại nhân, ngài có cần tôi để lại thuốc không?" Thuốc mà hắn ta nói chính là một lọ nước thánh vẩn đục đã trải qua lễ cầu nguyện. “....Không cần, ngươi có thể rời đi." Y sư rời đi. Shazoi nhìn về phía người đàn ông từ khi gặp mặt vẫn luôn im lặng không nói gì: "Ngươi tên gì?" "Fernandez Edward." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp lại khàn khàn. Hắn ta có vẻ như không hề có chút lòng tôn trọng hay kính sợ nào với quý tộc. Mặc dù Shazoi đã tìm y sư tới chữa trị cho, nhưng biểu cảm trên mặt hắn ta cũng chưa từng thay đổi, ngay cả chút cảm kích cũng không có. Hai tay và chân của hắn vẫn bị trói chặt trong những xiềng xích nặng nề. Sau khi vết máu được rửa sạch, gương mặt anh tuấn nam tính cũng lộ ra rõ ràng hơn. Vết sẹo dài trên má phải kéo từ gần tai xuống tận cằm, ước chừng dài khoảng một lóng tay, khiến vẻ ngoài của hắn ta tăng thêm vài hung hãn. Shazoi hỏi: "Ngươi có thể nói cho ta biết tại sao lại muốn giết hại em trai của Lĩnh chủ không?" Fernandez Edward: "Ngài không cần phải biết." Judith cau mày: "Chú ý thái độ nói chuyện của ngươi." Hắn ta tuy rằng không biết Fernandez Edward đã phải trải những thứ gì mới có thể từ bỏ chức kỵ sĩ trưởng, thậm chí từ bỏ cả cơ hội trở thành Nam Tước để ám sát quý tộc. Nhưng hắn ta không thể để kẻ này tiếp tục tỏ thái độ lạnh nhạt và bất kính với Bá Tước đại nhân, người đã cứu mạng hắn ta được. Fernandez Edward chỉ tiếp tục dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Nếu ngài tức giận, có thể lệnh cho người giết tôi." Shazoi trả lời: "Nhưng ngươi là do ta mua với giá một đồng vàng, ngươi có thể trả lại cho ta không? Hoặc là sau khi giết chết, trên xác của ngươi có nhảy ra đồng vàng à?" Tất nhiên là không thể. Fernandez Edward lại im lặng không nói gì. Shazoi nhìn hắn một lát, sau đó phân phó: "Judith canh chừng hắn ta, đừng để hắn ta chết." Judith: "Thưa vâng, Bá Tước đại nhân." Người hầu mang theo văn kiện mở rộng lãnh thổ đã được ký tên xong đến đây. Trên giao diện hệ thống, biểu tượng xám xịt của núi Pal tức khắc sáng lên và chuyển sang màu sắc rực rỡ, số liệu phạm vi lãnh địa cũng được cập nhật. Shazoi không vội vã rời đi, mà ở lại trong Vương Thành thêm ba bốn ngày nữa rồi mới chậm rãi lên đường trở lại Visas. Trong khoảng thời gian này, vết thương trên người Fernandez Edward cũng đã kết vảy, không còn đến mức chỉ cần động đậy một chút là sẽ vỡ ra và chảy máu nữa. Hắn ta đi theo các thợ thủ công ở phía sau, có kỵ sĩ trông coi, xiềng xích nặng nề trên tay chân cũng đã được tháo xuống, hành động dễ dàng hơn. Khi qua những khu rừng và nghỉ ngơi, Shazoi đánh một giấc trưa no nê ở trong xe ngựa. Kỵ sĩ và các thợ thủ công cũng ăn uống no đủ, đều tự tìm một chỗ nào đó để nghỉ ngơi hoặc tốp năm tốp ba tụ tập lại nói chuyện phiếm. Judith sau khi xác nhận Shazoi đã ngủ, đi tới gần Fernandez Edward: "Ban đầu, Bá Tước dự định sau khi nhận được văn kiện sẽ ngay lập tức khởi hành rời khỏi Vương Thành.” “Lý do ngài ấy hoãn lại bốn ngày, trên đường đi cũng chậm rãi như vậy… Ta nghĩ rằng ngươi hẳn là sẽ biết tại sao." Fernandez Edward ngồi một mình trên tảng đá, ngẩng đầu lên, im lặng nhìn về hướng xe ngựa. Ban đầu hắn ta đã quyết tâm phải chết. Bất kể là cố ý nói năng lỗ mãng mạo phạm với quý tộc Nate Keith kia, hay vẫn luôn mặc kệ vết thương chuyển biến xấu… Nếu không phải hành động tự sát sẽ bị ma quái cướp đoạt linh hồn, hắn ta đã sớm từ bỏ sinh mệnh. "Ngài ấy muốn nhận được thứ gì từ ta?" Fernandez Edward khàn khàn nói. Judith: "Ngươi hiện tại không có gì trong tay." Fernandez Edward cười tự giễu: "Đúng vậy, cho nên ta mới không hiểu." Judith liếc nhìn hắn một cái thật sâu: "Với Bá Tước đại nhân, ta chỉ hy vọng ít nhất ngươi có thể có một chút lòng biết ơn." Nói xong, Judith xoay người rời đi. Một lúc lâu sau. Fernandez Edward thở dài nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Những người mà tôi từng biết ơn… đã phản bội tôi."
0 Nhận xét