Lĩnh Chủ Cứ Mãi Mê Xây Dựng
Chương 6
Thành Comoy. Beavis Eliot đã nhận được thư tín của Bass Chris Công Tước từ tay một kỵ sĩ. Nội dung trong thư chính là --- phơi muối từ nước biển thật sự có thể kiếm được lợi nhuận khổng lồ. Biển Cogit nằm trong lãnh địa của Visas, giống như mỏ vàng đang chờ đợi được khai quật, nhưng “quyền khai thác” của mỏ vàng này cũng không nằm trong tay hắn ta. Gia tộc Desinia hiện tại chỉ còn lại một mình Shazoi Desinia, nếu như đối phương gặp phải bất trắc, Visas nhất định sẽ bị Quốc Vương thu hồi, đến lúc đó, hắn ta liền có thể thực hiện kế hoạch của mình… “Ý của Công Tước đại nhân ta đã hiểu, ta sẽ thay hắn xử lý việc này thật thỏa đáng. Nhưng kế hoạch này có liên quan đến một vị Bá Tước khác… Ta sẽ phải gặp một nguy hiểm rất lớn.” Beavis Eliot nói, ông ta có vẻ ngoài bình thường, trán rộng mũi tẹt, tuy rằng tuổi tác đã vào thời tráng niên nhưng tóc trên đỉnh đầu lại thưa dần, hốc mắt xanh xao, trên mặt thường xuyên có vẻ mệt mỏi như thiếu ngủ. Nhưng ông ta ở thành Comoy lại nổi tiếng nhất với số lượng tình nhân mà mình có mỗi năm. Kỵ sĩ truyền tin nói: “Sau khi việc này hoàn thành, Công Tước đại nhân sẽ đưa núi Pal nhập vào lãnh địa của Comoy, cũng hứa hẹn sẽ chia một phần lợi nhuận từ việc bán muối cho Bá Tước đại nhân.” Vẻ vui mừng của Beavis Eliot lộ rõ trên mặt: “Công Tước đại nhân quả nhiên rất hào phóng.” Ông ta lại một lần nữa cam kết mọi việc nhất định sẽ diễn ra như mong muốn của Công Tước đại nhân, sau đó kỵ sĩ liền rời đi, quay về Vương Thành để phục mệnh. Quản gia ở phía sau nói: “Đại nhân, dù sao đối phương cũng là một vị Bá Tước, nếu không may…” Beavis Eliot cười nhạo: “Chỉ là một đứa trẻ mới sáu tuổi, cho dù may mắn có được một phần tài bảo, cũng phải xem thử nó có đủ năng lực để bảo vệ hay không.” “Lão Desinia chết quá sớm, ta cũng chỉ làm một việc tốt, để cho cha con bọn họ có thể sớm ngày đoàn tụ trong lòng Sáng Thế Thần.” Quản gia: “Đại nhân, ngài nói đúng.” Beavis Eliot: “Để một tiểu đội kỵ sĩ giả dạng thành cường đạo mai phục tại núi Pal. Sau khi xong việc, ta sẽ ban cho bọn họ nửa rương đồng vàng làm phần thưởng.” “Thưa vâng, Bá Tước đại nhân.” Đoàn xe của gia tộc Desinia chậm rì rì di chuyển, cuối cùng cũng lần nữa đi qua núi Pal. Lại đi qua sau dãy núi này chính là Visas. Shazoi ghé vào bên cạnh cửa sổ trong xe ngựa, nhìn cảnh vật dần dần lướt qua ở bên ngoài. Núi Pal vẫn giữ nguyên vẻ đẹp hoang sơ của những cánh rừng -- cây cối cao lớn, xanh um tươi tốt, trong khu rừng có rất nhiều loài động vật hoang dã. Phía Đông Nam của dãy núi nối liền hai thành Visas và Comoy, là khu vực mà bình dân thường đến để săn bắt, nhặt củi duy trì kế sinh nhai, cũng là địa bàn mà quý tộc thường lui tới để săn thú. Trên núi còn có một cái hồ nhỏ -- hồ Pal. Vòng qua hồ Pal là dãy núi phía Tây Bắc, nơi rất ít người lui tới, nghe nói thường xuyên có gấu nâu xuất hiện. Địa hình nơi này cũng rất phức tạp. Quặng nhựa đường thiên nhiên được chôn giấu trong một hẻm núi ở phía Tây Bắc. Shazoi trong lòng đang tính toán kế hoạch chuẩn bị trước khi khai thác quặng nhựa đường, lại đột nhiên nghe thấy tiếng hô to từ đội kỵ sĩ ở phía trước. Ngay sau đó, xe ngựa đang di chuyển dừng hẳn lại và đong đưa một cách dữ dội. Nếu không nhờ Judith tay mắt lanh lẹ kịp thời ôm ngang cậu lên, Shazoi có lẽ đã bị ngã ra ngoài cửa sổ xe ngựa. “Sao lại thế này?” Shazoi hỏi, một tay đỡ vào vách tường của xe. Xa phu hoảng loạn kêu lên: “Bá Tước đại nhân, chạy mau! Cường đạo tới!” Mặt trời đã sắp lặn về phía tây, những tia sáng mờ nhạt của buổi chiều tối đang dần dần buông xuống. Bọn họ đang ở giữa khu rừng, con đường phía trước bị chặn, đường lui cũng chỉ là vách núi, tình hình không mấy lạc quan. “Cường đạo” giống như đã sớm nhận được tin tức, chờ sẵn khi đoàn xe rơi vào vòng vây mai phục mới đột nhiên lao đến, tấn công như vũ bão. Bọn chúng di chuyển như tử thần trong ánh chiều tà, các bóng đen hỗn loạn dày đặc quét qua với tốc độ cực nhanh, chỉ trong tích tắc đã gần như giết hết tất cả những kỵ sĩ bảo hộ ở trước xe ngựa, sau đó tiếp tục đuổi theo xa phu đang muốn chạy trốn. Judith ôm Shazoi ra khỏi xe, chật vật lăn xuống đất. Kelly hét lên một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất, may mắn tránh thoát được lưỡi dao sắc bén chém xuống. Nhóm cường đạo che kín khuôn mặt và đỉnh đầu bằng vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén, trên người mặc áo giáp da chắc chắn có thể phòng ngự, vũ khí trong tay chủ yếu là kiếm và loan đao. Bọn họ hành động nhanh nhẹn, không lên tiếng nhưng lại có thể phối hợp rất ăn ý. ---- Không phải là cường đạo! Ít nhất, không phải là cường đạo bình thường. Shazoi được kỵ sĩ bảo vệ ở phía sau, trong tình huống bị Judith ôm lấy trốn tránh vẫn có thời gian bình tĩnh phân tích --- là ai muốn dồn cậu vào chỗ chết? Nhóm cường đạo vây công này rõ ràng đông hơn nhân số đoàn kỵ sĩ của cậu, hơn nữa hẳn là đã có âm mưu từ trước, chuẩn bị rất kỹ lưỡng, khiến cho đội ngũ của cậu ngay từ đầu đã bị tấn công đến tan tác. Kelly cố gắng tránh né mũi kiếm hướng về phía mình nhưng không may lại trượt chân, rơi xuống sườn núi, lại thêm một kiếm lại lao tới hướng của Shazoi. Judith liền ôm cậu quay người, muốn dùng lưng che chắn cho Shazoi. Shazoi dường như có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo sắc bén của binh khí được thiết chế đập vào mặt, thân kiếm bóng loáng mơ hồ phản chiếu ra cảnh tượng trên không trung, mùi máu tanh nhàn nhạt xộc vào trong cánh mũi… Ngay khoảng khắc nghìn cân treo sợi tóc. Shazoi dùng sức đẩy mạnh Judith ra. Cậu ngã xuống mặt đất, cơ thể Judith lại nhanh chóng lăn qua, tránh được nguy hiểm. “Bá Tước đại nhân!” Cường đạo thất bại, một cú nện xuống mặt đất, bùn cát văng tung tóe. Hắn ta cũng không dừng lại, ngay lập tức tiếp tục không chút thương xót tấn công về phía Shazoi. "Kengg" -- một tiếng vang truyền đến. Vũ khí sắc bén đang lao tới đã bị một thanh đại kiếm ngăn lại. Sở dĩ Fernandez Edward có thể trở thành kỵ sĩ trưởng khi tuổi còn trẻ, đạt được nhiều chiến công, thậm chí sắp được phong tước, chính là nhờ vào thân thủ dũng mãnh không ai có thể so sánh cùng với sự gan dạ sáng suốt của chính hắn ta. Một mình hắn ta có thể đối đầu với một phân đội kỵ sĩ nhỏ, thể trạng cũng tráng kiện hơn đại đa số những người khác. Trong nháy mắt khi những tên "cường đạo" này bao vây, Fernandez Edward đã nhanh chóng đoạt được vũ khí của đối phương, hơn nữa còn thành công giết ngược lại, khiến bọn chúng không thể tiếp tục tấn công nữa, các hiệp sĩ và thợ thủ công ở phía sau cũng có thời gian thở dốc ở một mức độ nhất định và nắm lấy cơ hội. Fernandez Edward nhìn thấy động tác dùng sức đẩy Judith ra của Shazoi, cũng nghe thấy tiếng la đầy hoảng loạn sợ hãi của Judith. Hắn ta lập tức lao tới đây, chặn lại một đòn tấn công. "Nhanh chóng tìm nơi an toàn trốn đi, mau!" Fernandez Edward hô lớn. Shazoi cũng muốn tìm một nơi để ẩn náu. Nhưng rõ ràng mục tiêu của những tên cường đạo chính là cậu, gần như mỗi thời mỗi khắc đều có người thay phiên đánh tới, không ngừng tấn công để lấy mạng cậu, cậu kiếm đâu ra cơ hội nào để trốn đây. Bọn cường đạo này đã quyết tâm giết hết tất cả mọi người ở núi Pal, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, màn đêm đang dần buông xuống, và sát khí nặng nề trong không khí càng thêm mãnh liệt. Kelly không rõ sống chết, một nửa thợ thủ công cùng các kỵ sĩ đã hy sinh, cánh tay trái của Judith thì bị thương nặng.. Shazoi cắn chặt môi, không thể cứ tiếp tục như vậy. Cậu thừa dịp ánh sáng yếu ớt còn sót lại từ mặt trời để quan sát xung quanh… "Fernandez Edward! Xin hãy cứu bọn họ!" Giọng nói non nớt của Shazoi phảng phất như cắt ngang bầu trời đêm. Fernandez Edward ngẩn ra, quay đầu lại liền nhìn thấy một thân hình nho nhỏ chen qua khe hở, mạo hiểm tránh thoát được đòn tấn công từ loan đao, sau đó trượt chân lăn xuống sườn núi dốc…. "Bá Tước đại nhân!!!" Âm thanh cuối cùng Shazoi nghe thấy là tiếng kêu gào khàn cả giọng của Judith. Cậu cố gắng cuộn tròn cơ thể nho nhỏ của mình lại, dùng hai tay bảo vệ chặt chẽ phần đầu, chịu đựng đau đớn do đá vụn và cây cỏ cắt vào da thịt, tận lực kiểm soát phương hướng lăn xuống của bản thân. Shazoi là cố ý nhảy xuống. Hai bên của núi Pal phần lớn là những vách đá chênh vênh hiểm trở, trời đã tối đen, dưới chân là một mảnh tối mịt mù, không thể nhìn rõ thứ gì. Cậu quyết định nhảy xuống, là muốn đánh cược một cơ hội sống sót. Thế giới trong mắt Shazoi đang không ngừng quay cuồng, đầu óc choáng váng lại buồn nôn, nhưng tốc độ lăn xuống cũng đã dần dần chậm lại rồi dừng hẳn. Cậu ngã vật xuống, mặt áp vào lớp cỏ mỏng, thở hổn hển một cách yếu ớt, tay chân lộ ra bên ngoài chi chí những vết cắt vết xước từ cây cỏ và đá vụn, sưng tấy lên, không ngừng truyền đến từng đợt đau nhức. Đặc biệt là cánh tay phải, có cảm giác như bị trật khớp sau khi va phải thứ gì đó, hiện tại không thể nhấc lên nổi. May mắn là không phải chân. Shazoi tìm vui trong đau đớn, nếu là chân bị thương thì lúc này cậu còn không thể bò dậy được, nói gì là tìm cách chạy trốn. Sau khi hít sâu hai lần. Shazoi cố gắng chống một tay đứng dậy, trong lúc nhất thời tầm mắt cậu tối sầm lại, phải hòa hoãn một lúc mới tìm ra một hướng, khập khiễng bước đi. Nhưng mà dù sao tuổi vẫn còn nhỏ. Cậu rất nhanh đã cảm thấy sức lực cạn kiệt, tầm mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ không rõ. Không được, không thể ngã xuống. Lại cố gắng đi xa thêm một chút nữa. Shazoi không ngừng lặp đi lặp lại suy nghĩ này trong đầu, nhưng dưới chân cậu lại bị vấp, cơ thể nhỏ bé ngã lăn quay ra mặt đất. "…Tiểu quý tộc?" Trước khi chìm vào mê man, Shazoi nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc của một thiếu niên.
---- Gibran Keno và em trai Toby Keno của mình sống nương tựa lẫn nhau, sinh hoạt ở vùng nghèo khó bần cùng nhất bên cạnh Visas. Em trai Toby nhỏ hơn cậu ta 9 tuổi. Vì cuộc sống thiếu thốn, Gibran ngoại trừ việc xác nhận tính toán tiền ở phiên chợ mỗi mười ngày, có đôi khi còn một mình lên núi Pal để đặt một vài bẫy rập bắt thỏ hoang hoặc một động vật nhỏ linh tinh. Nhưng từ sáng sớm hôm nay cậu ta đã bị vận xui đeo bám. Cái cuốc cậu ta mang đến bị hỏng, bẫy rập cực khổ bố trí lại không nhạy, thỏ hoang cũng chạy mất, sau đó cũng không còn con mồi nào nữa. Gibran Keno gấp gáp, nếu không có con mồi để bán, cậu ta sẽ không có tiền để duy trì kế sinh nhai, mấy ngày tiếp theo sẽ phải nhịn đói nhịn khát, ăn mặc cần kiệm cho đến khi phiên chợ mở cửa trở lại. Dù sao, đi một chuyến đến núi Pal cũng không hề dễ dàng. Cậu ta tạm thời giao Toby cho thím Tana nhà cách vách chăm sóc, mang theo một ít lương khô và nước dự trữ, bắt đầu đi bộ vào núi, đến nay đã ở trên núi suốt hai ngày một đêm. Hôm nay là đêm cuối cùng, toàn bộ lương khô đã ăn hết, nếu cậu ta vẫn không săn được con mồi, ngày mai chỉ có thể bất lực quay về. Cho nên Gibran Keno quyết định đi sâu hơn vào núi Pal một chút, nhưng kết quả vẫn như cũ không có thu hoạch gì. Khi cậu ta đang tính toán tìm một hang động an toàn hoặc leo lên cây để nghỉ qua đêm, lại bất ngờ gặp được tiểu quý tộc mà trước đó từng nhìn thấy ở chợ. Đứa bé nhỏ xíu, có lẽ chỉ lớn hơn Toby một chút. Trên người đầy vết thương, vô cùng yếu đuối ngã xuống trước mặt cậu ta. Gibran Keno vội vàng bước nhanh qua bế tiểu quý tộc lên, đoán rằng có lẽ đối phương đã gặp phải một vài chuyện không tốt. Khuôn mặt mịn màng nho nhỏ dính đầy bùn đất, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh. Xung quanh không có ai, trời đã tối đến mức đường đi xuống núi cũng không nhìn thấy rõ. Gibran Keno lẩm bẩm tự hỏi: "Chỉ có thể đợi đến rạng sáng ngày mai mới trở về Visas được." Cậu ta cúi đầu nhìn về phía tiểu quý tộc trong lòng, thở dài nói: "Hy vọng cậu có thể kiên trì qua đêm nay." Trước khi rời đi, Gibran Keno đã xóa bỏ dấu vết đi đến đây của tiểu quý tộc. Cậu tìm được một hang động khá an toàn, đồng thời dùng cành cây và cỏ khô để che kín cửa hang. Ngoại trừ một cái cuốc bị hỏng, Gibran Keno chỉ còn lại ít nước. Sau khi nhẹ nhàng đặt tiểu quý tộc xuống đất, cậu ta cho đối phương uống vài ngụm nước, nghĩ tới ban đêm trong rừng rất lạnh, bèn cởi chiếc áo khoác hơi mỏng phủ lên trên thân thể nho nhỏ kia. Gibran Keno xoa tay hà hơi. Cậu ta canh giữ ở ngoài cửa hang động, thường thường còn phải chú ý quan sát tình trạng của tiểu quý tộc, cứ mơ mơ màng màng như vậy thức đến rạng sáng. Tác giả có lời muốn nói: Shazoi: Tui là một quả bóng, lóc cóc lóc cóc lăn xuống núi nè…
0 Nhận xét