Lĩnh Chủ Cứ Mãi Mê Xây Dựng

Chương 7


(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa: Bị té núi)

Shazoi chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng xuyên qua khe hở của cửa động chất đầy nhánh cây cỏ khô chiếu vào, giúp cậu xác nhận rõ ràng tình hình hiện tại của mình. Cậu nhìn thấy một thiếu niên tựa vào vách núi đá, hơi cúi đầu ngủ gật. Trên người cậu còn có một cái áo khoác đơn sơ, bên cạnh là một túi đựng nước từ da trâu đã hơi cũ. Rõ ràng, thiếu niên này chính là người đã cứu cậu. Shazoi cố gắng cử động một chút, tiếng động rất nhỏ khiến thiếu niên bừng tỉnh. Một tay thiếu niên nhanh chóng nắm chặt lấy cái cuốc, tay còn lại nhặt một viên đá, đầu tiên là quan sát tình hình bên ngoài hang động, sau khi phản ứng lại mới lập tức quay sang nhìn Shazoi. "Ngươi tỉnh rồi sao?" Shazoi gật đầu: "Ừm, ta chỉ muốn ngồi dậy thôi." Hiện tại cả người cậu đều vô cùng đau nhức, cánh tay phải hoàn toàn mất cảm giác. Gibran Keno nghe vậy liền đứng lên đi sang, động tác rất cẩn thận nâng Shazoi dậy. Shazoi nói: "Cảm ơn ngươi đã cứu ta." "Không có gì đâu." Gibran Keno ở trong lòng lựa chọn lời nói một cách cẩn thận: "Ngươi còn nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì không? Hình như ngươi đã lăn xuống từ trên sườn núi… Trên người có đau không?"

Trên làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài của tiểu quý tộc có rất rất nhiều vết bầm tím và sưng đỏ. Những vết thương này càng rõ ràng hơn sau một đêm, chúng chuyển từ màu đỏ sang tím, đối lập mãnh liệt khiến người khác cảm giác chỉ cần chạm nhẹ vào là lại càng tăng thêm đau đớn. Shazoi đáp: "Ta nhớ rõ, đau." Cậu đau đến mức mặt mày trắng bệch, môi nhỏ tái nhợt, nhưng vẫn không khóc không nháo, an tĩnh tựa vào trên vách núi đá. Cũng không biết Judith và những người khác đang ở đâu, liệu có an toàn hay không… Cố gắng quên đi đau nhức trên cơ thể, Shazoi bắt đầu suy nghĩ tiếp theo nên làm gì. Nếu mục tiêu của những tên cường đạo kia là nhắm vào cậu, thì chắn chắc khi vẫn chưa xác nhận cậu đã chết hay chưa, hoặc chưa tìm thấy thi thể của cậu thì nhất định sẽ không bỏ qua mà tiếp tục tìm kiếm tung tích. Shazoi nhìn về phía thiếu niên trước mặt nói: "Anh trai nhỏ ở trong chợ, có thể giúp ta một việc được không?" Cậu chỉ còn cách nhờ thiếu niên giúp đỡ. Gibran Keno ngẩn ra, không ngờ tiểu quý tộc lại nhớ rõ mình. "Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?" Cậu ta thầm nghĩ, giọng nói của tiểu quý tộc nghe thật mềm mại và dịu dàng, đôi mắt caramel sáng long lanh, khi nhìn người khác cũng rất ngoan ngoãn và đáng yêu. Shazoi lấy từ trong ngực áo lấy ra một huy hiệu có khắc hình bụi gai hoa hồng, đưa cho thiếu niên: "Rời khỏi núi Pal, đi đến Visas tìm đội kỵ sĩ đến cứu viện." Mọi người ở Visas, từ bình dân đến nô lệ đều biết huy chương đại biểu cho gia tộc Desinia có ý nghĩa gì. Gibran Keno rất khiếp sợ, không ngờ tiểu quý tộc này lại chính là Bá Tước Desinia. Một lúc lâu sau, cậu ta tiếp nhận huy chương, siết chặt trong tay, cuối cùng cũng tìm lại giọng nói: "Vậy thì ngươi… Bá Tước đại nhân ngài phải làm sao bây giờ?" Shazoi trả lời: "Ta sẽ ở đây, chờ ngươi quay lại." Nếu như cậu đi cùng thiếu niên, chắc chắn sẽ làm chậm trễ tốc độ tìm cứu viện của đối phương, hơn nữa chỉ khi tách ra, thiếu niên mới có thể an toàn. Gibran Keno hỏi: "Ngài tin tưởng ta?" "Ta tin tưởng ngươi, ngươi đã cứu ta." Gibran Keno nói: "Từ nơi này đi đến Visas khoảng 3100 thước, tôi sẽ trở về sau hai lần thời gian của đồng hồ cát.” “Ngài đừng lo, ta nhất định sẽ đưa kỵ sĩ tới cứu ngài." Nói xong, cậu ta quay người nhanh chóng chạy đi. Ở Tây Đại Lục, người ta thường dùng đồng hồ cát hoặc đồng hồ mặt trời để đo thời gian. Ngoài ra còn có công cụ khác như đồng hồ tự báo giờ được điều khiển bởi búa tạ, trọng lượng rất lớn lại khá cồng kềnh, không thể di động, chúng được đặt ở các thành phố lớn, giá thành chế tạo vô cùng xa xỉ, vùng nông thôn nghèo khó như Visas tất nhiên sẽ không có. Shazoi cảm thấy rất ngạc nhiên vì thiếu niên này lại biết đại khái khoảng cách và thời gian đi từ núi Pal đến Visas. Xem ra đối phương hẳn là rất quen thuộc với địa hình ở đây. Thiếu niên trước khi rời đi cũng rất khéo léo lại tri kỉ che kín cửa động, ánh sáng bên trong trở nên hơi ảm đạm, nhưng không ảnh hưởng đến tầm nhìn. Shazoi nhéo nhẹ cánh tay phải, xác nhận tốt vị trí trật khớp, sau đó mượn phản lực từ vách núi. Một tiếng "rốp rốp" vang lên, khớp xương đã trở lại chỗ cũ. Trước đây, không, phải nói là kiếp trước cậu từng là đạo diễn cho các bộ phim phóng sự về sinh tồn ngoài thiên nhiên, tất nhiên diễn viên xuất hiện trong phim cũng là cậu. Hàng năm cậu thường xuyên du tẩu khắp nơi, trong và ngoài nước, lên núi xuống biển, sinh hoạt hàng ngày đều là cầu sinh nơi hoang dã. Chấn thương là chuyện thường gặp, trật khớp là nhẹ nhất, lần nghiêm trọng nhất là khi bị rắn độc cắn, suýt chút nữa đã bỏ mạng. May mắn được cứu trị kịp thời nên đã thoát khỏi nguy hiểm. Cuối cùng, khi cậu về nước nhận giải thưởng lại bởi vì cứu người mà bị xe đâm chết. Shazoi dựa vào vách đá nghỉ ngơi một chút, sau đó kiểm tra giá trị danh vọng đã tích góp được trong khoảng thời gian này của mình, tổng cộng có 28 điểm. Cậu chọc chọc vào một biểu tượng kiến trúc màu trắng, tìm tòi từ khóa "Thảo dược Trung Hoa", trong số những cuốn sách hiện ra, tạm thời đổi lấy một quyển [Bách khoa toàn thư về thảo dược Trung Hoa kèm hình ảnh và giải thích chi tiết]. Các cuốn sách còn lại bao gồm [Công thức chế tạo thuốc từ thảo dược Trung Hoa], [Bách khoa toàn thư thảo dược pha thuốc mỡ ở Trung Hoa],... và hơn hai mươi cuốn sách khác. Học y có thể cứu mạng. Sau này cũng có thể trở thành một thuật sĩ luyện kim có đủ tư cách và trình độ. Ít nhất, cậu sẽ không phải để cho các y sĩ ở thời đại này dùng búa và máy khoan đập vào đầu của mình, dùng đỉa để hút máu, khi mắc bệnh nhẹ thì súc ruột, bệnh nặng thì cắt cụt tứ chi, không bị bệnh gì còn phải cầu nguyện sám hối uống nước thánh. Những phương pháp này quả thực rất đáng sợ.

Việc cải thiện điều kiện y tế cần thiết phải đặt vào kế hoạch xây dựng cơ sở hạ tầng.

--- "Sáng Thế Thần phù hộ, Bá Tước đại nhân nhất định sẽ không có việc gì." Kelly cầu nguyện. Sau khi Shazoi lăn xuống triền núi, Fernandez Edward đã dẫn theo những kỵ sĩ còn lại thoát khỏi vòng vây, thừa dịp bóng đêm ngày càng dày đặc tránh né truy kích của những tên cường đạo. Cả đêm qua, họ vẫn luôn phải đề phòng cảnh giác sự truy lùng của kẻ thù. Bọn họ còn tìm cách lẻn về địa điểm ban đầu, lén lút đi xung quanh các khu vực sườn núi để tìm kiếm tung tích của Bá Tước đại nhân, rồi phát hiện ra Kelly đang hôn mê bất tỉnh. Hiện tại trời đã sáng, nhưng họ vẫn chưa tìm thấy Shazoi. Judith lo lắng không thôi. "Không có cách nào xuống núi đi Visas để tìm cứu viện sao?" Kỵ sĩ trước đó đã thăm dò tình hình lắc đầu: "Những tên cường đạo kia giờ đang ở gần con đường đi lên Visas. Nếu muốn xuống núi, chỉ có thể cứng đối cứng với chúng, mạnh mẽ phá vòng vây. Nhưng nhân số của đối phương nhiều người hơn của chúng ta…" Hơn nữa, hiện tại bọn họ đã thương vong hơn một nửa, không đủ sức chiến đấu. Kỵ sĩ nghĩ đến đây, nhìn Fernandez Edward một cách phức tạp, không ngờ rằng một tên nô lệ lại dẫn họ sống sót đến tận bây giờ. Judith hỏi: "Còn cách nào không?" Kỵ sĩ đáp: "Đi vòng qua con đường khác." "Băng qua một con đường núi khác, nhưng như thế sẽ mất nhiều thời gian, tình cảnh của Bá Tước có thể sẽ càng nguy hiểm hơn." "Điều quan trọng hơn là, chỉ có huy chương khắc bụi gai hoa hồng mới có thể điều động kỵ sĩ tuần tra ở Visas." Tóc tai của Judith rối bời, tinh thần căng chặt, trên quần áo dính đầy máu, tâm trạng nóng nảy lo lắng khiến mắt hắn ta đỏ hoe và khô khốc. Một lúc sau, hắn ta hỏi: "Nếu chúng ta mạnh mẽ phá vòng vây, khả năng thành công là bao nhiêu?" Kỵ sĩ nhìn Fernandez Edward. Judith cũng quay lại nhìn hắn ta. Fernandez Edward im lặng dựa vào gốc cây, thanh kiếm trong tay hắn ta vẫn còn đọng lại không ít vết máu khô. Hắn hạ giọng khàn khàn nói: "Không đến bốn phần, ngày hôm qua có thể phá vòng vây là do may mắn." "Sức mạnh của địch và ta cách xa, huống hồ bọn họ không đến vì tài bảo, mà là muốn giết chết toàn bộ chúng ta ở núi Pal, bọn họ là có chuẩn bị mà đến.” Không khí nặng nề lan tràn. Nhưng ngay lúc này, một kỵ sĩ giám sát động tĩnh của cường đạo bỗng nhiên chạy về, hô to báo động. “Có người mang theo kỵ sĩ tuần tra đến cứu viện!”

----

Trong sơn động, Shazoi gấp gọn áo khoác của thiếu niên lại, rồi đặt túi nước da trâu ở bên cạnh. Cậu kiểm tra vết thương trên cơ thể mình, phát hiện phần lớn chỉ là những vết sưng đỏ và bầm tím, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khôi phục. Chỉ có điều, cánh tay phải bị trật khớp có lẽ phải mất một tháng mới có thể nâng lên được. Thời gian trôi qua thật lâu. Shazoi dịch lại gần cửa động, nhìn lên không trung. Mặt trời đã lên cao, chuẩn bị lên tới trên đỉnh đầu. Không biết thiếu niên kia có thuận lợi tới Visas, tìm được đội kỵ sĩ tuần tra đến cứu viện hay không… “Ngươi nói xem đứa nhỏ kia rốt cuộc trốn ở nơi nào? Cả đêm tìm kiếm mà vẫn không thấy đâu.” “Ai mà biết được, đừng nhiều lời nữa. Nhiệm vụ lần này không hoàn thành thì ngươi muốn trở về lãnh phạt à?” Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện của hai người đàn ông. Shazoi bỗng chốc ngừng thở, cắn chặt môi, cầm lấy cái cuốc thiếu niên đặt ở cửa động. “Ta đương nhiên là không… Chờ đã, ngươi xem chỗ đó có phải là một hang động hay không?” Một người đàn ông đeo mặt nạ vải màu đen dùng kiếm chỉ vào nơi ẩn náu của Shazoi. Trước cửa động được che kín bởi những đám cỏ khô và nhánh cây cao lớn lộn xộn, bên trong tối om, lại có một thân cây che khuất bên cạnh, nếu không cẩn thận chú ý quả thật sẽ không phát hiện ra. “Hình như vậy... Đi, qua đó kiểm tra thử.” …… Tim Shazoi đập thình thịch. Hai người đàn ông càng đi càng gần, ngay khi loan đao đang định chặt đám cây leo trước động, một thanh kiếm bỗng phóng tới từ phía sau, đâm thẳng vào ngực của một trong hai người. Trong chớp mắt, máu tươi văng khắp nơi. Người còn lại hoảng hốt, ngay lập tức muốn nhanh chóng lao vào trong sơn động. Nhưng Fernandez Edward giống như một con sư tử đột ngột nhảy tới, thế công của đại kiếm không thể ngăn cản, chỉ trong vài chiêu đã giết chết tên đó ngay trước cửa động. Gibran Keno thuận lợi dẫn theo đội kỵ sĩ tuần tra đến nơi, nhưng rất “oan gia ngõ hẹp” mà trùng hợp gặp phải đám cường đạo trên đường núi. Fernandez Edward và đội kỵ sĩ của hắn ta quét sạch cường đạo. Ban đầu định giữ lại hai tên còn sống để thẩm vấn, ai ngờ vài tên cường đạo còn lại thấy tình huống không ổn đã nhân cơ hội giết chết lẫn nhau. Sau đó, Gibran Keno dẫn theo họ tìm tới nơi này. “Bá Tước đại nhân!” Judith không kìm nén được sự lo lắng và kích động, gọi to. Đám cây leo che khuất cửa động từ từ bị đẩy xuống. Một thân hình nho nhỏ đi ra, chiếc áo trắng cổ sen đã dơ bẩn, dính đầy lá cây và bùn đất, nhiều chỗ còn bị rách nát, chiếc quần đùi màu đen cũng không khá hơn. Những vết thương trên cánh tay và cẳng chân trắng nõn của Shazoi lộ ra ở bên ngoài, thảm trạng khiến chóp mũi Judith đau xót. Hắn ta vội vàng bước tới, quỳ một gối xuống: “Bá Tước đại nhân, ngài sao rồi?” Shazoi: “Ta không sao, để ngươi lo lắng rồi, Judith.” Judith cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nâng cánh tay nhỏ của Shazoi đặt lên trên trán mình: “Bá Tước đại nhân, sau này xin ngài đừng đẩy ta ra nữa, ngài là quan trọng nhất đối với ta, an nguy của ngài còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của ta…” Ban đầu hắn ta chỉ nghĩ sẽ dâng lên lòng trung thành của mình, nhưng từ giờ khắc này, thậm chí về sau, hắn ta tình nguyện phụng hiến cả sinh mạng cho ngài ấy. Cánh tay nhỏ nhắn mềm mại đột ngột rời khỏi lòng bàn tay, trong nháy mắt khi Judith còn đang ngơ ngác, đã nhẹ nhàng vỗ lên đầu hắn ta. “Nhưng ta hy vọng ngươi có thể vẫn luôn làm quản gia của ta.” Thật lâu sau, Judith nói: “Như ngài mong muốn, thưa đại nhân.” Cần trở về lâu đài trước. Shazoi hỏi Gibran Keno muốn được thưởng thứ gì? Gibran Keno liếm liếm đôi môi khô khốc, ngập ngừng hỏi: "… Bất kỳ cái gì cũng được?" Shazoi đáp: "Đúng vậy." "Tôi có thể trở thành nam phó của ngài được không?" Gibran Keno chỉ muốn có một cuộc sống yên bình, để bản thân và em trai không phải lo lắng về từng miếng cơm manh áo nữa. Shazoi gật đầu: "Nếu người nhà của cậu đồng ý..." "Ta chỉ có một em trai thôi, đại nhân." Shazoi gật gật: "Cậu có thể đưa theo em trai của mình cùng đến lâu đài." Gibran Keno lập tức vui vẻ nói: "Cảm tạ ngài! Bá Tước đại nhân!" Shazoi sắp xếp một kỵ sĩ đi theo Gibran Keno cùng trở về thu dọn đồ đạc. Còn bọn họ thì quay lại lâu đài trước một bước. Bá Tước đại nhân êm đẹp rời khỏi lâu đài, nhưng lại mang theo thương tích trở về, bộ dáng nhỏ bé vô cùng đáng thương khiến nhóm người hầu trong lâu đài sợ hãi. Càng miễn bàn những kỵ sĩ và thợ thủ công đi theo rất người thì bị thương, thậm chí số lượng thương vong cũng không hề nhỏ. Shazoi cho người thu lại thi thể của thợ thủ công và kỵ sĩ đã tử nạn, thu xếp cho những người bị thương, đồng thời cũng đền bù đầy đủ cho người thân của bọn họ. Sau khi mọi việc được thu xếp ổn thỏa, Fernandez Edward được gọi vào thư phòng. Shazoi hỏi: "Ngươi nghĩ thế nào về thân phận của kẻ tập kích?" Fernandez Edward trả lời: "Bọn họ không giống như cường đạo, mà càng giống một nhóm kỵ sĩ được huấn luyện bài bản." Lão Bá Tước Matt Desinia trạch trong lâu đài đã lâu, lão chìm đắm trong luyện kim thuật, ngày thường ngay cả Visas cũng hiếm khi ra, căn bản không có khả năng gây thù chuốc oán với ai. Một nhóm kỵ sĩ ngụy trang thành cường đạo, thời gian tấn công bọn họ cũng đúng vào lúc cậu dâng công thức muối phơi khô lên cho Quốc Vương... Không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được. Shazoi hỏi: "Judith, lãnh địa của Beavis Eliot là do Quốc Vương trực tiếp thân phong phải không?" Judith ngẩn ra, rồi lập tức phản ứng lại, đáp: "Không phải, thưa Bá Tước đại nhân, Lĩnh chủ thượng cấp của Bá Tước Beavis Eliot là Công Tước Bass Chris. Ngài có phải là nghi ngờ..." Shazoi: "Không phải nghi ngờ." "Ta hiện tại có thể khẳng định Bass Chris thấy lợi nổi lòng tham. Thành Comoy và Visas chỉ cách nhau một dãy núi Pal, còn gì tiện lợi hơn so với việc để Lĩnh chủ thành Comoy ra tay đâu?" Bá tước Desinia trên đường trở về lãnh địa không may bị một nhóm cường đạo chặn đường cướp tài, bất hạnh bỏ mạng Visas không có Lĩnh chủ, cũng không còn người thừa kế nào, chắc chắn sẽ bị Quốc Vương thu hồi. Tuy nhiên, việc phơi muối từ nước biển vẫn phải tiếp tục, nên rất có thể Quốc Vương sẽ lại phân phong lại lãnh địa Visas cho người khác. Người này là ai, không cần phải đoán nữa. Chính là kẻ mà lão Quốc Vương coi trọng nhất: Công Tước Bass Chris. Đáng tiếc là cho dù có phân tích ra được chân tướng, nhưng dưới tình huống không có chứng cứ rõ ràng, bọn họ cũng chẳng thể buộc tội một Bá Tước, chứ đừng nói là Công Tước. Chỉ có thể tạm thời nuốt cục tức này vào trong bụng. Nhưng quân tử báo thù mười năm không muộn, còn tiểu nhân thì chỉ cần có cơ hội là trả thù, bất kể ngayf đêm. Cậu vừa không phải quân tử, lại chẳng phải tiểu nhân. Vậy thì lấy trung bình cộng đi, trước hết nghĩ cách trả thù Bá Tước Beavis Eliot cho hả giận. Còn thành Comoy... sẽ là mục tiêu quan trọng tiếp theo mà cậu nhắm đến. Shazoi hỏi: "Fernandez Edward, ngươi có muốn thoát khỏi thân phận nô lệ không?" Fernandez Edward bỗng chốc ngẩng đầu lên, ánh mắt không nhịn được mà hơi lóe lóe, hồi lâu sau mới khàn khàn đáp: "Tôi muốn." Shazoi: "Ngươi có công cứu ta, nhưng ta không rõ lắm về những chuyện xảy ra trong quá khứ của ngươi, ta hy vọng ngươi có thể thành thật kể lại, không cần che giấu." Lần này Fernandez Edward lại im lặng càng lâu hơn. Shazoi kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng, Fernandez Edward lên tiếng: "Như ngài đã biết, tôi là một cư dân ở Gaynor, ban đầu trung thành với một vị Lĩnh chủ Hầu Tước của Vương Quốc Gaynor, Bruno Grimm." "Tôi có một đứa em gái cùng sống nương tựa lẫn nhau, con bé rất xinh đẹp cũng rất thiện lương. Ngày nào con bé cũng ở trong nhà chờ tôi trở về, nhưng trong một lần tôi ra ngoài chiến đấu, đứa nhỏ bị em trai của Lĩnh chủ… hành hạ tàn nhẫn đến chết." "Lần cuối cùng tôi nhìn được... Chính là thi thể tàn khuyết không toàn vẹn của đứa nhỏ." "Chuyện sau đó thì ngài đã biết." Hắn ta vốn dĩ nên bị xử tử. Nhưng Lĩnh chủ niệm tình cũ mà tha cho hắn ta một mạng. Shazoi nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có hối hận không?" "Tôi không hối hận, kỵ sĩ chiến đấu vì chính nghĩa, chống lại sự bất công và cái ác, dũng cảm đối diện với cường địch, không được nương tay trước tội nhân. Tôi không vi phạm ý chí của một kỵ sĩ." Nhưng vì em gái của mình, hắn ta đã phản bội Lĩnh chủ mà mình nguyện trung thành. Shazoi: "Ta không cho rằng ngươi giết chết em trai của Lĩnh chủ là sai." "Nhưng nếu người giết em gái ngươi là Lĩnh chủ thì sao? Ngươi vẫn sẽ nghĩa vô phản cố* mà báo thù ư?"

* Nghĩa vô phản cố: “Nghĩa không thể từ chối" hoặc "làm theo nghĩa vụ mà không hề suy nghĩ lại." Cụm từ này ám chỉ hành động vì lẽ phải hoặc nghĩa vụ mà người ta không đắn đo, suy xét hay do dự. Giữa thân tình và sự trung thành, ngươi sẽ lựa chọn cái nào? Fernandez Edward đột nhiên nhìn về phía Shazoi. Hắn khàn giọng nói: "Tôi sẽ báo thù." "Sau khi trả thù, tôi sẽ tự sát." Mặc cho ma quỷ cướp đoạt linh hồn, mặc cho không thể gặp lại em gái. Thư phòng chìm trong sự im lặng hồi lâu. Shazoi lên tiếng: "Sau khi thoát khỏi thân phận nô lệ, ngươi có muốn trở thành một kỵ sĩ lần nữa không?" Đôi mắt của Fernandez Edward run rẩy.

-----

Bonus:


Chương Trước Mục Lục Chương Sau