Lĩnh Chủ Cứ Mãi Mê Xây Dựng

Chương 8


Gibran Keno sẽ đi lên núi Pal săn bắn khi cuộc sống của hai anh em túng quẫn, thường thì vừa đi liền mất hai ngày hai đêm.

Cậu ta sẽ trở về đúng vào buổi sáng ngày thứ ba. Sáng hôm nay, Toby Keno đã sớm ngồi ở cửa chờ đợi, nhưng mãi cho đến khi mặt trời lên tới đỉnh đầu vẫn chưa thấy anh trai đâu. Phía sau phòng ở của Toby và Keno là một dãy nhà đất tạm bợ, đơn sơ lại cũ nát, mái nhà lởm chởm, bức tường nghiêng ngả xiêu vẹo, chắp vá không đều nhau, chen chúc trong một góc của thành thị. Nơi này là khu nghèo khổ bần cùng nhất của thành Visas, cũng là nơi hỗn loạn nhất, vừa bẩn thỉu vừa loạn lạc vô cùng, chẳng ai thèm quan tâm đến, ngay cả những kỵ sĩ tuần tra trong thành cũng chẳng buồn ghé qua. Cửa phòng cách vách mở ra. Thím Tana nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của Toby Keno vẫn còn đang ngồi cuộn tròn co ro trong góc tường chờ đợi, không khỏi bước đến, mạnh mẽ kéo hai tay cậu bé ra, đưa cho cậu một khối bánh mì đen. “Đứa nhỏ đáng thương, trước tiên hãy ăn một chút gì cho có trong bụng đi. Anh trai nhóc rất thông minh, nhất định sẽ trở về. Sáng Thế Thần cũng sẽ phù hộ cho nó bình an vô sự.” Thực ra, cô cũng rất lo lắng cho an toàn của Gibran Keno. Núi Pal đầy rẫy dã thú, lỡ như gặp phải… Ôi, Toby nhỏ bé chắc chắn không thể chịu nổi cú sốc này đâu. Ban đầu, những người sinh sống ở khu vực rìa ngoài thành Visas đã tập hợp thành một đội ngũ lên núi đi săn, Gibran Keno cũng tham gia trong số đó. Nhưng sau một khoảng thời gian, bọn họ bởi vì phân chia con mồi không đồng đều mà xảy ra tranh chấp gay gắt, thậm chí có người còn vung tay đánh nhau. Cuối cùng, đội săn tan rã. Nhưng Gibran Keno đã học được không ít kỹ thuật đi săn, để kiếm được nhiều tiền hơn, sau đó cậu ta vẫn luôn là một người đi lên núi Pal. “Thật sao? Dì Tana, anh trai nhất định sẽ trở về phải không?” Toby Keno cõi lòng tràn đầy hy vọng ngẩng đầu, tay cậu nhóc nắm chặt miếng bánh mì đen khô khốc nhưng không ăn, cậu nhóc chỉ muốn nghe câu trả lời khẳng định. Đương nhiên, đương nhiên. Dì Tana vừa định trả lời như vậy, nhưng lại có người khác ở bên cạnh đã lên tiếng trước. “Tao xem anh trai mày lần này không về được đâu.” Lão tửu quỷ Jeff nằm trên ghế, cười nhạo: “Nếu nó dám một mình đi lên núi Pal, thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần phải đối mặt với đủ thứ rủi ro.” “Chẳng hạn như trượt chân rơi xuống vách núi, gặp phải thú hoang khổng lồ, hoặc là xui xẻo đụng trúng cướp, phải biết rằng Sáng Thế Thần không thể lần nào cũng đều phù hộ cho anh trai mày may mắn được đâu.” Lão tửu quỷ Jeff luôn ghen tị với việc Gibran Keno mỗi lần lên núi đều có thể mang về được một hai con mồi. Đặc biệt là sau khi gã ta muốn đi theo Gibran Keno cùng lên núi Pal lại bị châm chọc cười nhạo, gã càng thêm bất mãn.

Toby Keno tức giận đến nỗi hai mắt ngấn nước, cố gắng nén lại không cho mình khóc: “Ông nói bậy!” Dì Tana quát lên: “Câm miệng đi! Jeff, đây không phải chuyện của ông!” Lão tửu quỷ Jeff cười lạnh một tiếng, đang định tiếp tục nói cái gì đó, liền nghe thấy có người hô to Gibran Keno trở về. Lão ta quay đầu lại nhìn. Bóng dáng của Gibran Keno quả thật đã xuất hiện trước mặt, nhưng bên cạnh còn đi theo một vị kỵ sĩ thân hình cao lớn. Nước mắt của Toby Keno rơi xuống từ khóe mắt, hưng phấn hô to gọi anh trai, sau đó nhanh chóng chạy như bay lao vào trong ngực của Gibran Keno. Nhưng kỵ sĩ rõ ràng là không thích hợp với nơi này. Hắn ta đứng im tại chỗ, xung quanh chẳng ai dám lớn tiếng nói chuyện. Trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy cuộc trò chuyện khe khẽ của hai anh em Keno với nhau. Dì Tana lo lắng Gibran Keno đã gây ra chuyện gì, nếu không tại sao lại có kỵ sĩ đi theo tới đây? Cô lặng lẽ kéo người sang bên cạnh hỏi nhỏ. Gibran Keno: “Dì Tana yên tâm, con không có gây ra rắc rối gì đâu, nhưng con phải rời khỏi đây.” “Rời đi… Đi đâu cơ?” Dì Tana vẫn có chút lo lắng. “Bá Tước đại nhân nhận con làm nam phó cho ngài ấy.” Dì Tana kinh ngạc nhìn trừng lớn mắt. Lão tửu quỷ Jeff ở bên cạnh nghe xong cũng không thể tin nổi. Nhưng kỵ sĩ cũng đã đứng cách đó không xa, có vẻ như đây… là sự thật. Gibran Keno ôm Toby Keno vào nhà thu dọn đồ đạc. Lão tửu quỷ Jeff nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đi thì có gì đâu, đúng là vận cứt chó mà...” Thực ra cũng không có đồ vật gì đáng để thu xếp. Dù sao nhà của họ cũng chỉ có bốn bức tường. Gibran Keno đóng gói quần áo lại, mang theo những vật dụng cần thiết. Sau khi kéo Toby Keno ra ngoài một lần nữa, đưa hết toàn bộ thức ăn còn lại trong nhà cho Dì Tana. “Cảm ơn dì đã chăm sóc em trai con.” Dì Tana nhận lấy thức ăn, đây là khoản thù lao mà cô thường nhận sau mỗi lần giúp đỡ Toby. Sau khi Gibran Keno và Toby rời đi cùng kỵ sĩ. Dì Tana một mình tự cảm thán một phen, nói với lão tửu quỷ Jeff: “Nhìn xem, Sáng Thế Thần vẫn luôn phù hộ cho đứa nhỏ đó đấy.” Lão tửu quỷ Jeff hậm hực đứng dậy đi về phòng. Khi cách lâu đài càng ngày càng gần. Toby Keno có hơi lo lắng bất an, nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, nếu em không hầu hạ tốt, Bá Tước đại nhân có khi nào sẽ tức giận không?” Có khi nào ngài ấy sẽ đánh em không? Gibran nhớ lại bộ dáng đáng yêu vừa trắng trắng hiền hiền lại còn mềm mềm của tiểu quý tộc, lắc đầu: “Sau khi đến lâu đài, em sẽ biết.” Toby vừa lo lắng, vừa tò mò theo Gibran bước vào lâu đài. Toàn bộ khung cảnh bên trong lâu đài này hoàn toàn khác biệt với nơi hai người đã sống từ nhỏ. Mọi thứ ở đây sạch sẽ khang trang, trên vách tường treo rất nhiều tranh vẽ, sàn nhà lót đầy thảm nhung, bài trí xung quanh khiến cậu nhóc không dám vươn tay động vào. Cậu nhóc cảm thấy hai mắt mình có hơi không đủ dùng. Nữ hầu dẫn bọn họ đi đến trước một căn phòng rồi gõ gõ cửa, sau khi cửa mở ra, nói chuyện với Judith vừa xuất hiện vài câu rồi ra hiệu cho bọn họ tiến vào. Toby bị Gibran lôi kéo ở phía sau. Cậu nhóc rất khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, trái tim ở ngực thình thịch mà đập, sau đó, cậu nhóc nhìn thấy tiểu Bá Tước ngồi bên cửa sổ.

……

Khuôn mặt của Toby Keno và Gibran Keno giống nhau như đúc, cũng có mái tóc nâu, đôi mắt màu cây đay, vẻ ngoài thanh tú, lớn khoảng chừng năm tuổi, cơ thể gầy gò, mặc bộ quần áo tuy có chút vụn vá lại rất sạch sẽ. Lúc này, cậu nhóc khẽ nhếch miệng, ngẩng đầu ngơ nhác nhìn về phía Shazoi. Vẫn là Gibran nhẹ nhàng túm cậu nhóc một phen, cậu nhóc mới hoang mang hoảng loạn nhỏ giọng gọi Bá Tước đại nhân. Shazoi: “Lâu đài đã chuẩn bị một căn phòng, cậu có thể ở chung với em trai mình.” “Trước đó, ta muốn hỏi cậu một vấn đề.” “Làm sao cậu biết được khoảng cách từ núi Pal đến Visas đại khái khoảng 3100 bước?” Thời gian hai cái đồng hồ cát có thể nói chỉ cần để tâm chú ý đi qua đi lại vài lần núi Pal là được. Nhưng trước mắt Tây Đại Lục vẫn chưa có công cụ có thể đo đạc đường núi. Gibran Keno làm sao để đưa ra con số đại khái đó? Gibran hiển nhiên cũng có chút bối rối, không hiểu tại sao tiểu quý tộc lại hỏi mình vấn đề này. Cậu ta nghĩ nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời: “Chính xác mà nói, 3100 bước là khoảng cách từ sơn động đến Visas, còn từ chân núi Pal đến Visas chỉ khoảng 2800 bước. Trước kia tôi đã dùng chân để đo.” “Cậu có thể nói chi tiết hơn một chút?” Gibran: “Trước đó tôi đã tự đo độ dài mỗi bước chân của mình, sau đó tính toán tổng số bước từ núi Pal đến Visas… Đây đều là tôi tự mình tính toán, thực ra cũng không hoàn toàn chính xác.” Cậu ta nói xong lời cuối cùng cũng có chút ngượng ngùng. Người bình thường hẳn là sẽ không rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm mà nghĩ đến việc tính toán bước chân. Nhưng Gibran lại cảm thấy như vậy rất thú vị. Cậu ta rất yêu thích sự biến hóa của những con số. Shazoi: “Ngươi học được số học từ đâu?” Trong thời đại này, toán học đã chịu sự kiềm hãm từ thần học, phát triển rất chậm. Nhưng toán học cơ bản và những con số cũng đã bắt đầu xuất hiện. Tuy nhiên, ở nơi này tầng lớp xã hội thượng lưu và hạ lưu được phân chia rất rõ ràng, chế độ cấp bậc rất nghiêm ngặt, bình dân rất khó có điều kiện và tư cách học hỏi tri thức. Gibran trả lời: “Là phụ thân của tôi dạy, thưa Bá Tước đại nhân, nhưng ông ấy đã qua đời khi tôi mười tuổi. Sau đó, tôi hỗ trợ làm việc cho người khác lại tự mình học thêm một chút.” Shazoi sờ sờ cằm nhỏ, suy tư: “Cậu có nguyện ý làm học đồ của quản lý tài vụ không?” Gibran có hơi nghi ngờ lỗ tai của mình: “Ngài, ngài nói…?” Cậu ta phân rõ học đồ và nam phó cái nào nặng cái nào nhẹ, nhưng cũng chính vì thế mà cậu ta không thể tin được rằng mình lại may mắn có thể nhận được một cơ hội như vậy. Shazoi: “Nếu cậu làm học đồ không đủ tiêu chuẩn, vẫn phải trở về làm nam phó như cũ, ta sẽ không cho cậu thêm cơ hội thứ hai.” Gibran lập tức phản ứng lại đây: “Không, ngài cho tôi một cơ hội đã là ban ân rồi, tôi sẽ không để ngài phải thất vọng đâu!” Shazoi gật gật đầu hài lòng. Cậu lại quay sang nhìn về phía Toby Keno đang hơi ngây ngốc: “Còn em trai cậu, tạm thời đi theo bên cạnh ta.” “Đa tạ Bá Tước đại nhân!” Gibran lén lút chọc chọc vào eo Toby. Toby mặt đỏ hồng nói: “Đa, đa tạ Bá Tước đại nhân.” Chuyện Bá Tước Desinia gặp phải bọn cường đạo trên đường trở về và bị thương cũng nhanh chóng truyền đến tai Quốc Vương. Khi nghe nói đội kỵ sĩ đi theo bảo vệ đã thương vong không còn bao nhiêu người, Shazoi Desinia cũng chịu kinh hách, bị thương nặng khi lăn xuống triền núi, đến nay vẫn không thể nâng cánh tay lên. Lão Quốc Vương Duke Patch đã phái mười hai kỵ sĩ bảo hộ Vương Thành đi đến Visas, đưa cho Shazoi. Hiển nhiên, lão Quốc Vương cảm thấy đây là một “lễ vật” an ủi. Kỵ sĩ ở Visas tất nhiên không thể nào so sánh với những kỵ sĩ bảo vệ Vương Thành. Còn nữa, không hiểu vì lý do gì, một trong số kỵ sĩ đi theo vậy mà lại có một vị kỵ sĩ trưởng --- Walker William, con trai của Harry William, vị Hầu Tước hiện đang đảm nhiệm một chức vụ quan trọng trong Vương Thành. Động tác này của lão Quốc Vương đã khiến Bass Chris tạm thời thu liễm một số tiểu tâm tư vừa nổi lên của mình. Nhưng âm mưu lần trước thất bại khiến hắn ta vô cùng tức giận, ngay sau đó đã viết thư khiển trách Beavis Eliot rất nặng nề. Ngoài việc mắng mỏ Beavis Eliot là vô dụng, còn cảnh cáo ông ta phải xử lý cái đuôi cho sạch sẽ , tuyệt đối không được để cho ai phát hiện. Còn việc Beavis Eliot tức giận đến mức đau ngực đau gan không thở nổi như thế nào thì không cần phải nói nữa. Một đội kỵ sĩ mười hai người đang trên đường hướng đến Visas. “Ai, nghe nói Visas vừa nghèo vừa khổ, hơn nữa ở gần biển nên không khí rất ẩm ướt, không biết sau này có được ăn bánh mì trắng với thịt không nữa... Tại sao tôi lại xui xẻo bị chọn đi tới đó vậy trời?” Kỵ sĩ Barna Larry than vãn. “Đừng có mà oán trách, ai bảo mày trong trận thi đấu lúc nào cũng thua?” Một kỵ sĩ khác tên Taylor Kennedy nói. Một nơi nhỏ bé lại xa xôi như Visas tất nhiên không thể nào so sánh với Vương Thành, cũng bởi vậy nên không có nhiều kỵ sĩ nguyện ý đến đây. Dưới tình huống này, bọn họ sẽ dùng tiền để mời gọi mê hoặc những kỵ sĩ khác tới tham gia thi đấu. Cho dù thắng hay thua, số tiền đặt cược đều thuộc về kỵ sĩ tham gia thi đấu. Nhưng như một sự đánh cược, kỵ sĩ thua cuộc phải tự nguyện thay người còn lại đi đến Visas, mà nếu thắng, tất nhiên chỉ cần lấy tiền là được. Barna Larry không chỉ thua tiền cược mà còn thua cả trận đấu. Hắn than thở: “Tao cũng chỉ có thể than thân trách phận, không giống như mày, tuy rằng bị chọn nhưng vẫn cam tâm tình nguyện, dù sao cũng được đi theo William đại nhân tới...” “Im miệng đi!” Taylor Kennedy liếc mắt trừng hắn ta, nhìn nhìn vị kỵ sĩ trưởng ở phía trước, rồi nhỏ giọng nói: “Tao thà là William đại nhân vẫn có thể tiếp tục nhậm chức ở lại Vương Thành còn hơn.” “Chẳng lẽ mày không biết William đại nhân sở dĩ bị phái đến Visas là bởi vì anh trai của ngài ấy, Chris William... là một kẻ tiểu nhân!” “Hắn ta ghen ghét William đại nhân nên mới dùng sử dụng loại thủ đoạn xấu xa bẩn thỉu như thế…” Barna Larry quả thật không biết trong đó còn có nội tình như vậy. Hắn ta buồn bực nhìn về phía trước, gãi gãi đầu nói: “Nhưng mà... Sao tao thấy William đại nhân trông có vẻ rất vui, mày nghe đi, có phải ngài ấy đang ngân nga không?” Taylor Kennedy im lặng một lúc rồi nói: “Nói tóm lại, một vùng nông thôn lạc hậu như Visas không xứng với William đại nhân.” Đặc biệt là khi Bá Tước ở Visas chỉ mới có sáu tuổi. Cho dù là lãnh địa hay là Lĩnh chủ, đều sẽ là chướng ngại vật trên con đường thăng tiến của đại nhân William Walker. Tác giả có lời muốn nói: Shazoi: Cảm ơn nhìu, lại thêm một nhân tài được đưa đến.

Chương Trước Mục Lục Chương Sau