Lĩnh Chủ Cứ Mãi Mê Xây Dựng
Chương 9
Những vết xước và sưng tấy trên người Shazoi cũng đã sắp lành, chỉ có cánh tay phải của cậu là tạm thời vẫn không thể cử động được, bị treo lên trước ngực. Trong giờ cơm khi cậu đang ngồi trên ghế cho Judith đút ăn, thì người hầu tiến vào thông báo mười hai kỵ sĩ do Quốc Vương Bệ Hạ phái tới đã đến lâu đài. “Ta ăn no, Judith.” Shazoi nuốt xuống ngụm bánh mì trắng mềm cuối cùng, nói với người hầu: “Trước tiên đưa bọn họ vào đại sảnh chờ đi, ta sẽ tới ngay.” “Thưa vâng, Bá Tước đại nhân.” Shazoi hơi hơi chỉnh trang lại bản thân rồi đi tới, nhìn thấy mười hai kỵ sĩ đang đứng nghiêm chỉnh thành hàng trong đại sảnh. Trong đó, một người đứng ở phía trước nhất, thân hình cao thẳng vững vàng, khuôn mặt anh tuấn lại tiêu sái, mũ giáp được tháo xuống đặt trên khuỷu tay cánh tay trái, tay còn lại tùy tiện đặt trên chuôi kiếm của thanh đại kiếm ở bên hông. Đôi mắt hắn ta tò mò mà nhìn bốn phía xung quanh, sau khi nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, liền quay lại, nở nụ cười với Shazoi: “Walker William tới báo cáo, thưa Bá Tước đại nhân.” Walker William đi đầu, các kỵ sĩ ở phía sau cũng lần lượt giới thiệu bản thân. Xem ra Walker William chính là vị kỵ sĩ trưởng không biết vì nguyên nhân gì bị phái đến Visas kia. Shazoi được Judith bế lên ngồi trên ghế cao, sau đó nói: “Đi đường vất vả.” “Ta đã cho người sắp xếp tốt chỗ ở, các ngươi có thể nghỉ ngơi trước, ngày mai lại tập trung ở đại sảnh." Walker William: “Nghe theo lệnh của ngài, Bá Tước đại nhân.” Sau khi mười hai vị kỵ sĩ rời đi, Judith hỏi: “Đại nhân, ngài định để cho bọn họ làm gì?” Shazoi: “Dân cư hiện tại của Visas quá ít, số lượng kỵ sĩ cũng là như vậy, không có nhân tài thì không có biện pháp phát triển.” “Lý do bọn họ không hề kiêng kỵ mà ức hiếp ta chính là vì coi thường Visas quá nghèo nàn lại lạc hậu, cũng không có đội ngũ kỵ binh để đối kháng… Bọn họ khinh thường ta.” Judith cảm thấy đau lòng cho Bá Tước đại nhân đáng thương của mình. Tiểu Bá Tước co người lại trên ghế dựa, oan ức bĩu môi, gương mặt trắng nõn hơi phồng lên, hàng mi vừa dài vừa cao hơi hơi rũ xuống, nói tiếp: “Ta cần kỵ sĩ phục vụ trong lãnh địa của mình, cũng cần càng nhiều bình dân chuyển đến cư trú ở Visas… Ngươi thấy sao, Judith?” Judith: “Điều này không đơn giản đâu, thưa Bá Tước đại nhân.” Shazoi chớp chớp mắt: “Ta biết, nhưng lợi ích quyết định tất cả. Chỉ cần đưa ra đủ chỗ tốt, những người có hứng thú sẽ tự nguyện cắn câu, ngươi nói đúng không? Judith mỉm cười: “Xem ra ngài đã có kế hoạch rồi.” Shazoi: “Chúng ta vào thư phòng, bàn bạc kỹ hơn một chút.” ----- Ngày hôm sau, Walker William mang theo mười một kỵ sĩ khác đến tập hợp trong đại sảnh. “Xin hỏi ngài có gì phân phó, thưa Bá Tước Đại Nhân?” Shazoi ra hiệu Toby đưa đồ vật trong tay cho bọn họ. Toby thình thịch chạy lên, phát cho mỗi người một tấm da dê. “Đây là…” Khuôn mặt mang ý cười của Walker William hiện ra một chút nghi hoặc, sau khi đọc rõ nội dung trên tấm da dê thì không khỏi kinh ngạc mà nhướng mày: “Điều kiện trưng binh của Visas và quy định thuế?” Taylor Kennedy ở phía sau không kìm được mà đọc lên điều kiện trưng binh đầu tiên: “... Tuyển chọn các nam thanh niên từ 14 đến 20 tuổi tự nguyện phục dịch, yêu cầu có sức khỏe tốt, cơ thể không có khuyết tật, không có vấn đề về tinh thần... Thân phận bao gồm nhưng không giới hạn trong bình dân, nô lệ, tất cả đều có thể tham gia vòng sơ tuyển.” Ở Tây Đại Lục, nam giới chính thức thành niên khi đủ 14 tuổi. Điều khiến Taylor Kennedy, thậm chí kỵ sĩ khác ngạc nhiên chính là... nô lệ cũng có thể tham gia tuyển chọn?! Barna Larry lập tức lên tiếng: “Thưa Bá tước, điều này không hợp quy củ!” “Chưa từng nghe nói qua nô lệ cũng có thể trở thành kỵ sĩ. Loại điều kiện này chẳng khác nào xúc phạm vinh quang của kỵ sĩ!” Những kỵ sĩ khác cũng gật đầu, vẻ mặt đồng tình. Walker William không đưa ra ý kiến, cũng không tỏ vẻ phản đối hay bất mãn gì. Ngược lại, hắn ta rất có hứng thú tiếp tục đọc phần nội dung còn lại trên tấm da dê. Shazoi: “Ta hiểu rõ, không phải ai cũng có thể trở thành kỵ sĩ.” “Kỵ sĩ từ nhỏ đã phải học tập các loại lễ nghi của kỵ sĩ, tiếp thu các loại huấn và học tập ý chí kỵ sĩ, phải trang bị đủ tám mỹ đức, tuân thủ đạo nghĩa, hoàn chỉnh trải qua nghi thức thụ phong và tuyên thệ trước mặt Thần Sáng Thế…” “Ta nói đúng chứ?” Trong mắt Walker William hiện lên vẻ hứng thú: “Ngài nói vô cùng chính xác, thưa Bá Tước đại nhân.” Shazoi: “Nhưng ngay cả khi phải trải qua quá trình nghiêm ngặt như vậy mới có thể trở thành kỵ sĩ, liệu các ngươi có thể đảm bảo rằng tất cả đều kiên định tuân thủ ý chí , mỹ đức và đạo nghĩa của kỵ sĩ không?”
Vinh quang của kỵ sĩ không phải lúc nào cũng là tuyệt đối. Walker William nhếch nhẹ khóe môi: “Dĩ nhiên không thể đảm bảo hết được, thưa Bá Tước đại nhân.” Taylor không khỏi nghĩ đến Chris William, một kỵ sĩ nhưng lại không thèm gìn giữ mỹ đức! Barna Larry nói: “Thưa Bá Tước đại nhân, tôi hiểu rằng không phải ai cũng có thể có đủ tư cách để trở thành một kỵ sĩ hoàn mỹ, nhưng những nô lệ đê tiện thì chắc chắn càng không thể. Vinh quang của kỵ sĩ không thể bị hoen ố.” Shazoi: “Cho nên trong điều kiện tuyển binh có ghi rõ, nô lệ sau khi trải qua vòng sàng lọc chỉ có thể trở thành binh lính dự bị, còn bình dân sẽ trở thành lính bình thường. Bọn họ đều không phải là kỵ sĩ.” Chế độ quân đội ở Tây Đại Lục cũng không quá hoàn chỉnh, binh chủng phân chia chưa rõ ràng, khi đánh trận chủ yếu chỉ dựa vào kỵ sĩ. Nhưng kỵ sĩ không tham gia sản xuất được, nuôi dưỡng vô cùng tốn kém. Chẳng hạn như Bass Chris, dù là Công Tước, nhưng dưới trướng của ông ta cũng chỉ có hơn một trăm kỵ sĩ và hai tiểu đội kỵ binh nhỏ. So sánh như vậy, có thể thấy số lượng kỵ sĩ của Visas cũng chẳng có bao nhiêu. Shazoi: “Trong quân đội, nói chuyện dựa trên thực lực.” "Nô lệ có thể thông qua tích lũy công trạng trở thành bình dân tự do, rồi tiếp tục tích góp công trạng để thăng chức. Bình dân cũng là như vậy." "Kỵ sĩ có thể đảm nhận chức vụ quan trọng trong quân đội, tham gia khảo xác và huấn luyện binh lính xem họ có đủ tư cách trở thành một kỵ sĩ hay không." Cậu vẫn chưa viết hết toàn bộ ý tưởng của mình trên tấm da dê. Chức vụ tối cao được ghi trên tấm giấy là kỵ sĩ trưởng. Nhưng ngày hôm qua, cậu đã dùng giá trị danh vọng của mình đổi lấy quyển [Phân loại cấp bậc và danh hiệu trong quân đội]. Visas cần thời gian để dần dần phát triển, cậu cũng cần phải từ từ trưởng thành. Barna Larry dường như vẫn còn chưa hết hoang mang về việc "nô lệ cũng có thể trở thành kỵ sĩ". Shazoi nói: "Lãnh địa của ta, ta làm chủ. Ngươi chỉ cần phục tùng, nghe lệnh làm việc." Barna Larry nghe vậy liền buồn bực nhắm miệng lại. Walker William: "Bá Tước đại nhân, ngài thật sự muốn làm như vậy sao?" “Nội dung trên tấm da dê một khi công bố ra ngoài chắc chắn sẽ nhận được sự hưởng ứng rất lớn. Cuối cùng thì, theo như tôi biết, điều này là xưa nay chưa từng có tiền lệ ở Vương Quốc Gadayat...” Có lẽ trên toàn bộ Tây Đại Lục cũng là lần đầu tiên. Shazoi: “Đương nhiên, ta chắc chắn.” “Vâng, vậy thì nghe theo chỉ thị của ngài.” Walker William cười nói: “Ngài muốn chúng tôi làm như thế nào?” Shazoi: “Ta muốn các ngươi tìm người sao chép thêm nhiều bản sao dựa trên nội dung của tấm da dê, sau đó đi tới thành Comoy. Dán thông cáo về việc tuyển binh của Visas và quy định thuế tại các nơi dễ thấy được trong thành, hơn nữa các ngươi phải trực tiếp tiến hành tuyên truyền giải thích, giảng giải cho người dân hiểu rõ.” “Bất kể dùng cách nào, các ngươi phải đảm bảo rằng mỗi người ở thành Comoy đều nắm rõ nội dung của thông cáo này.” “Nhớ kỹ, là mỗi một người.” Tươi cười trên mặt Walker William không khỏi càng sâu hơn. Mười một kỵ sĩ còn lại ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trên đường đi qua núi Pal, hướng về phía thành Comoy. Barna không nhịn được lên tiếng: “William đại nhân, ngài có biết vì sao Bá Tước đại nhân lại muốn chúng ta đi đến thành Comoy để dán… dán điều kiện tuyển binh và quy định thuế này không? Nếu chỉ cần dán thôi thì coi như xong, sao lại còn giảng giải nữa?!” Hắn ta cứ tưởng nhiệm vụ này chỉ diễn ra ở Visas. Walker: “Bá Tước đại nhân tự nhiên có mục đích riêng của ngài ấy, chúng ta chỉ cần tuân theo chỉ thị mà làm thôi.” Barna đầy mặt buồn bực. Chẳng lẽ hắn ta thật sự phải đứng trước một đám bình dân hay nô lệ để tuyên truyền giảng giải nội dung trên tấm da dê này sao? Cũng không biết được đến lúc đó có mở mồm ra được hay không nữa. Taylor Kennedy thúc ngựa tiến lại gần Walker William: “Đại nhân, ngài cảm thấy Bá tước Desinia đại nhân như thế nào?” “Rất thú vị.” Walker William giống như nghĩ tới điều gì đó, ý cười trên môi lại càng tươi hơn: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy vị tiểu Bá Tước đại nhân này vô cùng đáng yêu sao?” Trắng trẻo, mềm mại lại còn tròn tròn mũm mĩm. Taylor Kennedy im lặng. Bởi vì những lời này thật sự không thể nào phản bác. Hắn ta nói: “Tiểu Bá Tước đại nhân hình như có chút xích mích với Lĩnh chủ thành Comoy...” Kéo người mà lại dám kéo tới lãnh địa của người ta. “Có lẽ vậy, ai mà biết được.” Walker sao cũng được mà trả lời. Taylor không kìm được mà nói tiếp: “Nhưng mà Bá Tước đại nhân để ngài và chúng ta tới thành Comoy... Khụ, làm việc kéo người đáng hận như vậy, nhất định là ngài ấy biết được với thân phận của ngài, Bá tước Beavis Eliot chắc chắn sẽ không gây khó dễ hoặc cản trở quá mức.” Nếu là đổi thành bất kỳ một kỵ sĩ nào khác của Visas, thì kết quả cuối cùng không tránh khỏi việc bị đuổi khỏi lãnh địa. Walker nhướng mày: “Cho nên, vị tiểu bá tước Denisia này không phải là rất thông minh à?” “... Ngài nói đúng.” Sau một lúc. Taylor lại lần nữa mở miệng: “William đại nhân, ngài có vui khi đến Visas không? Nếu có cơ hội, ngài có muốn trở về Vương Thành không?” Walker William ngừng tiếng ngâm nga loạn xạ lại, nhìn về phía Taylor nói: “Nếu tiểu Bá Tước vẫn luôn thú vị như thế này, tôi sẽ không có ý định trở lại Vương Thành." “... Vâng, tôi hiểu rồi.” Sau đó, Taylor Kennedy không nói thêm lời nào nữa. --- Tại thành Comoy. Barna Larry thầm cảm thán một phen thành thị này quả thật càng giàu có và phồn hoa hơn so với Visas, rồi dừng lại chờ lệnh của Walker William. Walker: “Trước tiên đi tìm một vài bình dân biết chữ đến đây, giảng giải rõ ràng cho họ hiểu, sau đó thuê họ làm việc. Để bọn họ dẫn đường, mỗi người đi về một hướng khác nhau, từ rìa thành Comoy xuất phát đi vào trong thành, tiến hành tuyên truyền rộng rãi, rõ chưa?” “Rõ! Thưa đại nhân!” Mười một kỵ sĩ đồng loạt đáp, thanh âm vang trời. Ngày hôm đó, thành Comoy “bị ép buộc” phải trải qua một tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Khiếp sợ, kinh ngạc, không thể tin nổi... Những cảm xúc này quét ngang vào từng ngóc ngách trong thành, một góc nhỏ cũng không bỏ qua. Thành Comoy sôi trào. Khi Bá Tước Beavis Eliot cuối cùng cũng biết được tiền căn hậu quả của chuyện này, ông ta tức giận đến mức gan phổi lòng mề đều đau đớn, cả người run rẩy. Ông ta chính là tức giận vì Desinia lại dám công khai cho kỵ sĩ tiến vào lãnh địa của ông ta tiến hành tuyên truyền và chiêu mộ người, đánh nát thể diện của ông ta. Nhưng điều càng tức giận hơn là ông ta cũng không thể làm gì được. Dù sao Walker William không chỉ là một kỵ sĩ trưởng, mà còn là con trai của một Hầu Tước. Beavis Eliot cũng không nhận ra được nguy cơ thực sự từ điều kiện trưng binh của Visas đối với thành Comoy. Trái lại, ông ta còn cười nhạo Desinia vì dám nhận cả nô lệ, làm giảm nguồn thu thuế của lãnh địa. Đây là đang ném tiền tài ra bên ngoài. Nhưng ông ta không biết rằng, kế hoạch thành lập một thương hội buôn bán muối tiếp theo, mới là chỗ dựa lớn nhất của Shazoi. --- Dân cư ổn định, lấy thương dưỡng quân. Tác giả có lời muốn nói:
Shazoi: Bước đầu tiên trong kế hoạch báo thù.
0 Nhận xét