Lĩnh Chủ Cứ Mãi Mê Xây Dựng

Chương 10


Mike Andrew là nô lệ của một trang viên nhỏ trong thành Comoy, mười bốn tuổi, cơ thể cường tráng, sức lực cũng vượt xa đồng bạn cùng trang lứa. Công việc hàng ngày thường giúp đỡ cha mẹ làm việc cho chủ trang viên.

Hai ngày trước. Các kỵ sĩ từ lãnh địa Visas đến thành Comoy tuyên truyền giảng giải để thu người, chuyện này đã khuấy động cả thành phố, dấy lên vô số cuộc bàn tán sôi nổi. Có người động tâm, cũng có không người không dám tin tưởng. Lúc Mike Andrew đi ra ngoài mua đồ đã nghe được toàn bộ sự tình, sau khi trở về, trong lòng cậu ta cũng không thể nào bình tĩnh được, cậu ta trằn trọc suốt đêm, không ngừng suy nghĩ về những gì đã nghe được. Cậu ta động tâm. Cậu ta muốn đến Visas để xem thử là thật hay giả. Nhưng khi Mike Andrew nói với cha mình về ý định này, lại bị ông hoàn toàn phản đối. "Mike, con trai của ta, đừng để bị lừa, nô lệ sao có thể trở thành binh lính được?" "Chúng ta không phải dân tự do, bị quản thúc ở trang viên, không thể tùy ý rời khỏi trang viên mà không được phép. Đúng vậy, ta biết nếu giao nộp một phần thuế đầu người, con liền có thể ra ngoài đi thành Visas…” “Nhưng cái thông báo kia chắc chắn là giả, con sẽ bị lừa, con phải hiểu rằng một phần thuế đầu người không hề thấp." Lão Andrew muốn xua tan những ý tưởng phi thực tế của Mike Andrew. Trong lòng ông căn bản không tin Visas có thể đưa ra chỗ tốt như vậy. Giống như Sáng Thế Thần bỗng nhiên hảo tâm đánh rơi lượng lớn đồng vàng xuống nhân gian, chắn chắn không thể nào là sự thật. Ông nhìn vẻ mặt mất mát không thôi của con trai mình, khô cằn an ủi một câu: "Có thể bình dân sẽ đi vào lãnh địa Visas thử một lần, đến lúc đó bọn họ sẽ nhận ra mình đã bị lừa gạt thôi. Phải đi không một chuyến." Sự khác biệt lớn nhất của nô lệ với bình dân chính là… thân thể của nô lệ thuộc về chủ nhân. Nô lệ không thể tự mình rời đi, càng không thể chạy trốn, nếu muốn ra ngoài làm việc của bản thân, họ cần phải nộp cho chủ nhân một phần thuế đầu người, nếu không thì sẽ không có cái gì gọi là tự do cả. Nếu đảo tẩu và bị bắt lại, chủ nhân có quyền làm bất cứ điều gì với nô lệ, bao gồm chặt đứt tay chân, xử tử,... Ngoài ra, hôn nhân của nô lệ cũng không tự do. Họ cần phải nộp thuế kết hôn cho chủ nhân, con cái sau khi sinh ra cũng phải tiếp tục trở thành nô lệ. Sau khi nô lệ chết, nếu không có người kế thừa tài sản, thì toàn bộ sẽ thuộc về chủ nhân. Nô lệ không có quyền tự chuộc thân cho mình, chỉ có thể được chuyển từ tay chủ nhân này sang chủ nhân khác thông qua mua bán. So với những bình dân được thuê làm việc cho chủ trang viên và được trả lương, nô lệ phải làm việc cho chủ trang viên như một điều đương nhiên. Thường xuyên bị áp bức và bắt nạt không nói, thời gian làm việc rất dài, tiền công làm việc cũng là thấp nhất. Tự do thân thể của bình dân không bị hạn chế, cho nên có thể đi Visas bất cứ lúc nào. Nhưng Mike Andrew nếu muốn đi lại chẳng hề dễ dàng. Nội dung thông tri từ Visas đã viết rất rõ ràng. Lĩnh chủ quy định -- chỉ cần nô lệ trong Visas tình nguyện tham gia tuyển quân, chủ nhân không được ngăn cản mà phải cho phép họ rời đi. Nếu nô lệ có đủ tư cách vượt qua vòng sơ tuyển, có thể trở thành binh lính dự bị, Lĩnh chủ sẽ bồi thường cho chủ nhân của nô lệ bằng đồng bạc. Tuy nhiên, nô lệ ở bên ngoài Visas thì phải tự mình đi trước. Nếu có thể vượt qua vòng sơ tuyển, sau khi được xác nhận đủ tư cách trở thành binh lính dự bị, Lĩnh chủ sẽ cử kỵ sĩ đến mua lại nô lệ đạt tiêu chuẩn cùng gia đình từ chủ nhân của nơi đó đến đây. Theo cách nói của Shazoi, đây chỉ là một biện pháp biến tướng để mua dân cư. Tuy rằng vẫn còn là nô lệ, nhưng lại trở thành binh lính dự bị, sau khi tích lũy đủ công trạng, họ có thể trở thành dân tự do và thoát khỏi thân phận nô lệ. Càng miễn bàn đến Visas đã giảm tiền thuế một cách đáng kể, đối với bình dân và nô lệ mà nói là một việc vô cùng có lợi. Nguyên nhân chính là vì những điều này quá tốt đẹp, hầu hết mọi người đều không dám tin tưởng, cũng chẳng ai dám dễ dàng đi thử. Sự khuyên bảo và an ủi của lão Andrew cũng không thể ngăn cản được quyết tâm của Mike Andrew. Cậu ta nghĩ, cuộc đời có lẽ chỉ có một cơ hội này, bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa. Kỵ sĩ Visas đã đích thân đến thành Comoy tuyên truyền và giảng giải để nhận người, chắc chắn không thể nào là tin giả được. Cuối cùng, Mike Andrew hạ quyết tâm. Ngày hôm sau. Cậu ta nhân cơ hội lúc cha mẹ ra ngoài làm việc, lén lút cầm đi một phần tiền tích cóp của lão Andrew, nhanh chóng nộp thuế đầu người cho quản sự của trang viên, rồi lên đường đến thành Visas. Trong lòng cậu ta thầm xin lỗi cha mẹ. Nếu lỡ đây thật sự là tin giả, sau khi cậu ta trở về nhất định sẽ làm việc gấp mấy lần để trả lại cha số tiền đã lấy. Mike Andrew chỉ mang theo một chút nước và lương khô. Cậu ta đi trên con đường của núi Pal, trời thì nắng gắt, mồ hôi đã chảy ròng trên trán, trong lòng càng thêm lo lắng. Nhưng cũng đã đi được đến đây rồi, cậu ta chỉ có thể căng da đầu tìm cách cố gắng mà đi tiếp. Ước chừng khoảng thời gian của một cái đồng hồ cát trôi qua, Mike Andrew cuối cùng cũng vào được trong thành Visas. Cậu ta nhìn quanh bốn phía, có chút mờ mịt, không biết phải đi đến đâu để báo danh phục dịch. Đúng lúc này, một kỵ sĩ đứng thủ ở cổng thành hét lớn: “Bình dân hoặc nô lệ tham gia tuyển quân đi theo phương hướng của mũi tên để đến điểm báo danh, sau đó tiến hành vòng sơ tuyển.” Mike Andrew ngay lập tức nhìn vào các biển chỉ dẫn bằng gỗ được dựng ở hai bên đường. Cách đó khoảng 10 mét, có một tấm bảng cắm trên mặt đất, mũi tên chỉ về một hướng. Bỗng nhiên có người đứng bên cạnh cậu nói: “Người anh em, cậu cũng đến tham gia tuyển quân à?” Mike Andrew xoay người,: “Phải, đúng vậy, cậu cũng...?” Người kia gật gật đầu nói: “Không sai, tôi tên Rad, là nô lệ sống ở Visas.” Mike Andrew lập tức cảm thấy yên tâm. Cậu ta nói: “Tôi cũng là nô lệ, sống ở thành Comoy, không bằng chúng ta cùng đi chung đi.” “Được, không vấn đề gì.” Rad đồng ý ngay. Trước khi rời đi, Mike Andrew còn nghe thấy kỵ sĩ thủ vệ ở cổng thành lặp lại thông báo một lần nữa. Hai người đi đến điểm báo danh, đến gần mới thấy, nơi này đã có hai hàng dài, bình dân một bên, nô lệ một bên. Bọn họ tự động đứng vào hàng dành cho nô lệ. Cuối cùng cũng đến lượt của Mike Andrew. Cậu ta đi vào bàn báo danh, nghe một nhân viên ghi chép thuần thục hỏi: “Tên gọi là gì? Bao nhiêu tuổi? Cao bao nhiêu? Cân nặng? Đến từ đâu?” Bên cạnh cũng có một người khác yêu cầu cậu ta tùy tiện cử động chân tay một chút. Sau đó nói với nhân viên đang ghi chép: “Thân thể khỏe mạnh, trên người không có tàn tật, tinh thần nhìn qua cũng không có vấn đề gì.” Nhân viên phụ trách ghi chép gật gật đầu. Mike Andrew thành thật trả lời các câu hỏi vừa rồi. Khi cậu ta nói mình đến từ thành Comoy, nhân viên ghi chép ngẩng đầu, nở một nụ cười rất hiền lành: “Mike đúng không? Mười bốn tuổi, không tệ không tệ, lớn lên rất rắn chắc.” “Nô lệ từ thành Comoy các cậu đến đây báo danh cũng không nhiều đâu, sau khi trở về nhớ giúp đỡ tuyên truyền một chút. Visas chúng tôi là thật sự đang tuyển binh. Sau khi được chọn, không những có thể… Hơn nữa...” Hắn ta lại một lần nữa nói với Mike Andrew và cả những người đứng sau về chỗ tốt của điều kiện tuyển binh. Mike Andrew không nhịn được kích động nói: “Ngài, ngài yên tâm, tôi sẽ!” Nhân viên ghi chép mỉm cười: “Tốt lắm tốt lắm, tuổi tác của cậu đạt tiêu chuẩn, tố chất thân thể cũng rất tốt, đủ tư cách, qua bên kia chờ đi.” Nói xong, đánh dấu trên tấm da dê một chữ “tốt”. Mike Andrew có hơi không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn theo phương hướng ngón tay của nhân viên ghi chép đi sang bên khác. Ở đó đã có mười mấy người đang chờ, còn có kỵ sĩ đứng bên cạnh. Mike Andrew đang định kéo người qua hỏi một chút thì nghe một thiếu niên giọng nói thanh thúy hưng phấn vô cùng vui vẻ nói chuyện với mình. “Cậu cũng là nô lệ từ thành Comoy đúng không? Tôi cũng vậy! Ôi trời ơi! Thật không thể tin được, mọi thứ đều thật sao?!” “Chúng ta ở chỗ này chờ cho đến khi báo danh ngày hôm nay kết thúc, kỵ sĩ đại nhân sẽ dẫn chúng ta trở về thành Comoy, đúng như điều kiện trưng binh trong thông báo, Lĩnh chủ Visas đại nhân sẽ mua lại chúng ta và người nhà trở về.” Thiếu niên rõ ràng không thể kiềm chế được tâm trạng vui sướng của mình, vẫn luôn lải nhải nói chuyện. Mike Andrew cũng không thể bình tĩnh được. Nhưng cậu ta là người khá thật thà, không giỏi thể hiện cảm xúc. Thiếu niên nói: “Cha mẹ tôi cũng là nô lệ. Mẹ tôi không tin sẽ có chuyện tốt như vậy, không cho đi, nhưng cha tôi đã trộm nộp thuế đầu người nên tôi để có thể tới đây.” "Còn cậu thì sao, cậu đến đây bằng cách nào?” Mike Andrew đáp: “… Giống như cậu, cũng là nộp thuế đầu người sau đó đến Visas.” Chỉ khác là, cha mẹ của cậu ta đều không đồng ý. Chẳng mấy chốc, cậu ta nhìn thấy Rad cũng bước vào nhóm nô lệ của Visas và vẫy vẫy tay chào mình. Báo danh kết thúc trước khi mặt trời sắp lặn xuống núi. Hai hàng người cũng không có tản ra. Thấy họ không chịu rời đi, người phụ trách ghi chép không còn cách nào khác đành phải hét lên: “Hạn chót của báo danh là mười lăm ngày sau, ai chưa đăng ký được thì ngày mai sau khi mặt trời mọc quay lại. Bây giờ đều mau chóng trở về đi!” Lúc này, những người trong đội ngũ mới bắt đầu tan đi. Mike Andrew thở phào nhẹ nhõm, may mà cậu ta đến sớm. … Tổng cộng có bốn kỵ sĩ dẫn theo bọn họ trở về thành Comoy. Trước khi vào thành, cậu ta nghe kỵ sĩ thông báo: “Thời gian cho các người chuẩn bị không nhiều lắm, nhanh chóng trở về thu dọn đồ đạc, cho ta biết số người trong gia đình và chi phí cần thiết. Sau đó chúng ta sẽ lên đường ngay trong đêm để quay lại Visas, hiểu chưa.” Mike Andrew và một số nô lệ được một kỵ sĩ dẫn đi. Kỵ sĩ đi từng nhà, trả tiền chuộc người, nếu không chịu cho đi thì lấy danh nghĩa Lĩnh Chủ Denisia để uy hiếp, xúi giục. Khi đến trang viên của Mike Andrew, kỵ sĩ theo thường lệ hỏi: “Người nhà của ngươi chỉ có cha mẹ thôi phải không? Ba người… cũng không nhiều lắm, mau trở về thu dọn đồ đạc, đừng cọ tới cọ lui, nếu không sẽ không đợi...” Mike Andrew không dám chần chừ, nhanh chóng chạy đi. Mới vừa vào phòng, lão Andrew liền định lấy cây gậy đánh cậu ta một trận. Mike Andrew nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc. “Kỵ sĩ đại nhân đang giao tiền chuộc lại chúng ta, cha mẹ mau nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi. Chúng ta sẽ tới Visas, sau này con sẽ là một binh lính dự bị, nỗ lực tích góp công trạng để thoát khỏi thân phận nô lệ…” Khi thấy lão Andrew vẫn còn đứng ngẩn người tại chỗ, Mike Andrew lo lắng kêu lên một tiếng: “Cha ơi…” Lão Andrew lấy lại tinh thần: “Nhanh lên! Mau thu dọn đồ đạc! Nhanh gọn lẹ, đừng để kỵ sĩ đại nhân đợi!” Tài sản cá nhân nô lệ có thể có được thường không nhiều. Bởi vì cho dù là nhà cửa hay công cụ lao động đều thuộc về chủ nhân của trang viên, bọn họ chỉ cần mang theo một vài món đồ linh tinh rời đi là được. Trên đường đi, Mike Andrew nhớ đến lời của nhân viên ghi chép, liền nhân tiện nói vài câu với các nô lệ khác đang dò hỏi ở xung quanh --- Là thật đó! Ai có đủ điều kiện thì cứ đi báo danh nhanh lên! Cuối cùng, bốn kỵ sĩ tập trung bọn họ lại ngoài cổng thành, sau khi kiểm tra nhân số xong liền dẫn cả đoàn lên đường trở về. Khi ánh trăng treo cao, những vì sao bắt đầu lấp lánh trên bầu trời đêm, bọn họ được đưa đến một nơi cư trú đơn sơ lâm thời xây dựng ở bên trong thành Visas. Nghe kỵ sĩ nói, họ sẽ tạm thời ở nơi này cho đến khi báo danh hoàn thành kết thúc. Trong thời gian này, Lĩnh chủ sẽ cung cấp cho bọn họ chi phí sinh hoạt là một đồng bạc. Kỵ sĩ: “Nếu không quen ở nơi này, các người có thể tự dựng cho mình một phòng ở khác.” “Trừ những nô lệ sắp trở thành binh lính dự bị không được phép tự ý rời đi, những người còn lại sẽ phải ra bờ biển làm việc ở cánh đồng phơi muối, ngày mai sẽ có người đến hướng dẫn. Đêm nay nghỉ ngơi trước đi.” Kỵ sĩ rời đi, đám nô lệ vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Lượng lao động hàng ngày bọn họ làm rất nặng, thể lực dồi dào, cho đến bây giờ vẫn không cảm thấy mệt mỏi là bao. Chỉ là nét mặt ai nấy đều có chút ngơ ngác, đứng tại chỗ không biết phải làm gì tiếp theo. Nửa ngày sau. Có người lẩm bẩm nói: “Giống như đang nằm mơ vậy…” Giống như vừa bật công tắc máy hát, những người xung quanh cũng bắt đầu lên tiếng. “Từ nay chúng ta thật sự sẽ ở lại Visas sao?” “Chuyện này thật sự là thật sao?! Cảm tạ Sáng Thế Thần! Cảm tạ Lĩnh chủ đại nhân!” “Con trai ta thật là biết tranh đua! Đúng là có tiền đồ mà...” Mike Andrew bấm mạnh vào tay mình một phen, không phải là mơ. Cậu ta muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi, lúc này lão Andrew lại đi tới sau lưng vỗ vai cậu ta, gương mặt tràn đầy niềm vui. “Tiểu tử con… Lần này làm rất tốt!” ………… Những cảnh tương tự diễn ra mỗi ngày. Bình dân và các nô lệ từ thành Comoy cũng bắt đầu dần dần đông hơn, người nhà của bọn họ được phân công đi làm ở nông trường phơi muối hoặc được sắp xếp đi xây dựng chỗ ở tạm thời. Cảm tạ Sáng Thế Thần, cảm tạ Lĩnh chủ đại nhân. Shazoi mỗi ngày đều có thể nhìn thấy giá trị danh vọng ở góc trên bên phải giao diện hệ thống của mình tạch tạch tạch mà tăng lên. Cực kỳ vui vẻ. Tác giả có lời muốn nói: [Canh một, canh hai buổi tối ~] Tiểu Bá Tước: “Động tác nhất định phải nhanh lên! Tranh thủ lúc gã Bá Tước đại ngu si ở thành Comoy còn chưa kịp phản ứng, mau chóng cạy hết toàn bộ người đi, cạy hết đi!” [Góc tri thức: Chủ trang viên là một danh xưng, thân phận của họ có thể lớn hoặc nhỏ, bao gồm nhưng không giới hạn ở Quốc Vương, quý tộc, giáo chủ, kỵ sĩ…]

*Khu dân nghèo:

Chương Trước Mục Lục Chương Sau