Máy Bắt Nhóc Đáng Yêu Của Đại Lão

Chương 2



Trời đã bắt đầu mưa, những giọt nước tích tụ cả đêm, ào ạt mà đổ xuống vào lúc rạng sáng.

Tiểu Tinh đang cuộn tròn ngủ say trong góc phòng khách dường như cũng cảm thấy lạnh lẽo, càng co rúm cơ thể bé nhỏ của mình lại.

Khi ánh sáng ban ngày ló dạng, cơn mưa tầm tã kéo dài vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Tiểu Tinh từ trong giấc ngủ mơ mơ màng màng tỉnh lại, chống tay xuống đất, ngồi dậy. Đứa nhỏ khẽ động đậy hai chân ngắn ngủn ngủ đến tê cứng, ngồi ngơ ngác một hồi lâu mới hoàn toàn tỉnh táo.

Sau khi tỉnh táo, nhóc con với tay túm lấy bình sữa hình cái chai ở bên cạnh, chống tay xuống mặt đất đứng dậy, sau đó hai chân nhỏ lóc cóc chạy vào phòng vệ sinh chật hẹp, vụng về bắt đầu giải quyết nhu cầu sinh lý.

Sau khi đã kéo quần nhỏ lên, Tiểu Tinh ngẩng đầu nhìn bồn rửa mặt cao vời vợi, duỗi tay so so một chút chiều cao của mình với bồn rửa. Sau đó, quay sang đẩy cái ghế ở bên cạnh tới.

“Cót két—”

Âm thanh chói tai của chân ghế ma sát với nền gạch men sứ cũ kỹ vang lên.

“Thằng nhãi con chết tiệt này mới sáng sớm mà làm cái gì ồn ào vậy hả?”

“Nhãi ranh không cha không mẹ, ngày nào cũng chỉ biết ăn bám cơm trắng của nhà tao. Nếu không phải vì thấy mày có thể bán được giá tốt, bà đây đã nhấn mày vào thùng nước cho chết đuối từ lâu…”

Tiếng mắng mỏ sắc nhọn lại chát chúa vang lên. Chẳng bao lâu sau, người phụ nữ bị đánh thức bởi tiếng ồn cũng xông vào, một bên là vẻ mặt hùng hùng hổ hổ tức giận tận trời, một bên là đỉnh đầu rối bù xù. Cái chổi trong tay mụ ta nâng cao lên nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sạch sẽ trong sáng của đứa nhỏ thì lại không hạ xuống được.

“Thôi vậy, nếu đánh hỏng thì không bán được tiền.”

Mụ ta nói như vậy rồi buông cái chổi trong tay xuống, nhưng sau đó lại đưa bàn tay đen nhẻm gầy gò hung hăng chọc mạnh vào trán nhỏ Tiểu Tinh: “Cái thằng chó chết, mới sáng sớm đã quậy cái gì!”

Bị mụ ta bất ngờ chọc trán, Tiểu Tinh bẹp một cái ngã ngồi xuống đất, nhóc con mờ mịt ngẩng đầu, duỗi tay chỉ chỉ về phía bồn rửa: “A a~”

Tiểu Tinh, rửa mặt nhỏ, rửa tay nhỏ.

Thấy bộ dáng không nói được lời nào của đứa bé, cơn tức giận vốn dĩ đã áp xuống trong lòng người phụ nữ lại lần nữa bùng lên. Mụ ta không kiên nhẫn, duỗi tay xách cổ áo Tiểu Tinh, vứt cả người nhóc con ra ngoài cửa: “Cút đi nhặt chai nhựa đi!”

Bị ném ra ngoài và ngã một cú đau điếng, Tiểu Tinh chậm nửa nhịp mới nhận ra hai cái mông rắn chắc đầy thịt của mình đang truyền tới từng trận đau nhức. Đứa nhỏ ngồi trên mặt đất một hồi lâu cũng không đứng dậy nổi, nước mắt to như hạt đậu từng viên từng viên rơi xuống, khóc đến vô cùng đáng thương.

Khóc thút thít một hồi thì tiếng kêu đói của bụng nhỏ vang lên cắt ngang. Tiểu Tinh ngưng nức nở, cúi đầu nhìn xuống cái bụng đang kêu ầm ĩ, nhóc dùng tay nhỏ vỗ vỗ nhẹ rồi lôi ra một cái màn thầu bé xúy ngày hôm qua vẫn chưa ăn hết từ trong túi áo trước bụng.

Nhìn màn thầu trước mặt, Tiểu Tinh nuốt nuốt nước miếng, ngẩn ra hồi lâu mới hé miệng, thật cẩn thận cắn xuống một ngụm, sau đó xoay đầu nhắm mắt lại, bỏ phần bánh còn dư vào túi áo nhỏ trước bụng.

Không nhìn, thì sẽ không muốn ăn.

Sau khi bỏ bánh vào túi xong, nhóc con mở mắt ra, tay nhỏ vỗ vỗ vào bụng bụng vẫn đang kêu đói. Xoay người ôm bình sữa ở sau lưng xuống, uống một ngụm nước.

Sau khi làm xong xuôi tất cả mọi việc, nhóc nhặt cái túi rách ở dưới sàn lên, chống tay xuống đất, dẩu đít đứng dậy. Sau đó đi đến trước cầu thang, bắt đầu hành trình xuống lầu đầy gian khổ.

Trời vẫn đang mưa lất phất. Trên con phố chính của khu hỗn loạn, trẻ con ít hơn bình thường rất nhiều, hầu như chẳng có ai ngoài những đứa trẻ lang thang đang tìm kiếm đồ ăn.

Cơn mưa ở ngoại thành khác với trong khu vực nội thành, vùng ngoại ô không có hàng rào hoàn chỉnh được tinh lọc để bảo hộ cư dân, những giọt mưa từ trời rơi xuống là màu đen và có chút axit nhẹ. Mặc dù không gây hại nhiều nhưng vẫn sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Vì vậy mà trong những ngày mưa như thế này, ngay cả những gia đình ở khu hỗn loạn cũng ít khi cho trẻ con đi ra ngoài. Bởi lẽ nếu bị cảm cúm ở đây rất phiền phức, dù là thuốc của một phòng khám đen cũng rất đắt đỏ.

Tất nhiên là ngoại trừ những đứa trẻ nghèo đã sớm quen với cuộc sống khổ cực từ nhỏ hay những đứa trẻ lang thang phải tìm mọi cách để sống sót, cơn mưa này chẳng thể nào ngăn cản chúng ra ngoài lăn lộn cầu sinh.

Trong đầu Ân Tranh khó hiểu mà thoáng qua những suy nghĩ này, khi lần thứ hai đi ngang qua đường chính thì tầm mắt hắn vô thức nhìn về phía thùng rác ở đầu hẻm.

Khi nhận ra hành động này có ý nghĩa gì, hắn theo bản năng nhíu nhíu mày, ngồi xổm ở bên đường, châm một điếu thuốc vừa hút vừa suy nghĩ.

Tại sao hắn lại quan tâm đến đứa bé kia như vậy?

Chẳng lẽ chỉ vì nó gọi một tiếng ba ba mà hắn lại tự cho mình là ba của nó thật sao?

Cho dù hắn có thật sự muốn trở thành ba và nuôi dưỡng nhóc con đó, lấy trình độ thô lỗ của cuộc sống hiện tại của hắn, e rằng cũng không đủ khả năng nuôi sống nó.

Hơn nữa đứa nhỏ đó hẳn là có ba, nếu không thì sao nó lại biết gọi hai tiếng “ba ba” được?

Đúng là lo xa mà!

Cuối cùng để kết thúc chuỗi hành động bất thường của mình, Ân Tranh thở ra một vòng khói rồi dập tắt điếu thuốc giữa các ngón tay, tùy tiện vứt vào một thùng rác bên cạnh rồi đứng dậy rời đi.

Một đứa trẻ lang thang đứng bên cạnh đó đang dùng ánh mắt lén lút theo dõi Ân Tranh. Khi thấy hắn đã đi khuất thì lập tức lao tới bên thùng rác, nhanh chóng nhặt lấy điếu thuốc còn thừa hơn phân nửa bỏ vào túi rồi lẳng lặng chạy đi.

Ân Tranh cũng không rảnh để tâm đến những chuyện đang xảy ra phía sau, không chút nào để ý mà bước nhanh rời đi trong cơn mưa.

Thời điểm khi hắn gần rời khỏi con phố chính, thì khoé mắt vô tình nhìn thấy ở một bên đường có một đứa nhỏ đang kéo theo cái túi ướt sũng loạng choạng đi tới.

Hắn theo bản năng dừng bước nhìn lại.

Mái tóc đen xù xù mềm mại của đứa nhỏ giờ đây đã trở nên ướt sũng, dính vào trên trán, làn da bị mưa xối càng càng thêm trắng bệch. Cũng bởi vậy mà dù cách xa như thế Ân Tranh cũng có thể thấy rõ mồn một khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi bàn tay bị sưng tấy kia.

Chắc chắn là bị mưa tạt vào, làn da của đứa nhỏ nhìn qua rất non mịn, ngày hôm qua phần da nơi cổ và cánh tay đều bị quần áo thô ráp cọ đến đỏ bừng. Hiện tại cơ thể non nớt lại bị cơn mưa mang theo chút axit này tạt vào, kết quả không cần nghĩ cũng biết.

Nhìn vào đôi mắt to tròn ngập nước của nhóc con chứa đầy buồn bực và hoang mang, hiển nhiên là không hiểu tại sao trên người mình lại cảm thấy khó chịu. Ân Tranh không kiên nhẫn chậc một tiếng, xoay người đi vào cửa hàng tạp hóa bên cạnh.

Tiểu Tinh ngồi xổm bên cạnh thùng rác, đầy mặt đều là mờ mịt. Hôm nay một cái chai nhóc con cũng chẳng tìm được. Nhóc ngoái đầu nhìn cái túi bẹp bẹp ướt sũng, ngẩn người một lúc rồi dẩu đít đứng dậy, kéo theo cái túi ướt nhẹp đi về phía trước.

Đi đi được một đoạn, Tiểu Tinh đưa tay sờ sờ lên đầu, không có mưa mưa tạt vào nữa. Nhóc ngẩng đầu lên bầu trời, nhìn thấy một vật gì đó đen đen.

“?” Tiểu Tinh nghiêng nghiêng đầu.

Ân Tranh cầm ô thấy đứa bé càng lúc càng ngửa người ra phía sau, bỗng nhớ đến cảnh tượng hôm qua nhóc con này cũng tự ngửa đến nỗi ngã lăn mông ra đất, không khỏi cúi xuống, dùng ngón trỏ đỡ vào sau cái ót của nó.

Bị đỡ vào cái ót, Tiểu Tinh trái phải lắc lắc đầu, nhận ra vẫn có cái gì đó đang chạm vào người mình nên lại càng thêm dùng sức, cố gắng nhìn ra phía sau.

Một chút sức lực của nhóc chẳng thấm vào đâu so với Ân Tranh. Nhìn thấy đứa nhỏ này cứ hăng say ngửa ra sau mãi như vậy, hắn không khỏi chậc một tiếng, cúi sát mặt lại gần chuẩn bị dọa nhóc một chút.

Sau khi đối diện với ánh mắt của Ân Tranh, Tiểu Tinh đầy mặt ngơ ngác chớp chớp mắt, có vẻ như vì góc độ khác lạ nên không nhận ra đối phương.

Chẳng bao lâu sau, khi nhớ ra khuôn mặt này là của ai, đôi mắt Tiểu Tinh sáng rực lên. Ánh mắt đen láy của bé không còn chứa đầy sự hoang mang mờ mịt hay khó chịu nữa mà chỉ đong đầy lại niềm vui sướng và kích động.

“Ba ba.” Giọng nói non nớt vang lên bên tai, đối diện với đôi mắt long lanh tựa sao trời của Tiểu Tinh, ngón tay của Ân Tranh vô thức run lên.

“Bẹp!”

Tiểu Tinh vốn đang ngửa gáy, dựa vào đầu ngón tay hắn để chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể lập tức ngã nhào xuống đất. Ân Tranh phản ứng nhanh chóng, duỗi chân đỡ lấy cái ót của đứa bé.

Bởi vì nhờ có Ân Tranh đỡ đầu và bình sữa đang cõng ở trên lưng nên Tiểu Tinh chỉ bị choáng một chút liền giãy giụa muốn đứng dậy.

Ân Tranh cầm ô đứng ở trên cao nhìn xuống Tiểu Tinh đang vật lộn giống như một chú rùa bị lật ngửa, không hề ý định giúp đỡ một tay.

Sau khi vất vả giãy nãy hồi lâu cuối cùng cũng ngồi dậy được, Tiểu Tinh mệt đến mức thở hổn hển vài hơi. Bộ quần áo vỗn đã cũ nát giờ lại dính đầy bùn đất trông thật không nỡ nhìn thẳng.

Ngẩng đầu nhìn Ân Tranh một cái, nhóc xoa xoa tay lên bộ đồ cũ nát rách rưới rồi thật cẩn thận từ túi áo trước bụng móc ra cái màn thầu chưa ăn hết vào ngày hôm qua.

Một bên nuốt nước miếng, một bên kéo kéo ống quần của Ân Tranh, giơ lên cái màn thầu còn không to bằng lòng bàn tay lên, đưa cho đối phương: “Ba ba a —”

Ân Tranh cúi xuống, mặt không biểu tình nhìn về phía đứa trẻ đang không ngừng nuốt nước miếng và cái màn thầu ướt sũng có dính dấu răng trên tay nhóc con, rõ ràng là thức ăn còn thừa lại.

Thấy Ân Tranh không phản ứng gì, Tiểu Tinh lại kéo kéo ống quần của hắn thêm lần nữa, giơ cái màn thầu mà mình đã cố tình để lại luyến tiếc không dám ăn lên: “A a —”

Ăn nè!

Đôi mắt của đứa bé sáng lấp lánh, thật cẩn thận lấy từ túi áo trước bụng ra thứ quý giá nhất mà mình có để đưa cho hắn.

Ân Tranh nhìn vào đôi mắt giống như toàn tâm toàn ý đều là hắn của Tiểu Tinh, một loại cảm giác xa lạ đang dần dần len lỏi trong lòng.

Hắn ngồi xổm xuống, đối diện với đôi mắt không một chút sợ hãi và gương mặt nhỏ gầy gò không có tí thịt nào của đứa bé, đưa tay lấy cái bánh màn thầu chỉ nhỏ bằng ngón tay cái của hắn từ tay nhóc con, ném vào trong miệng nhai hai lần rồi nuốt xuống.

Thấy Ân Tranh ăn xong màn thầu, Tiểu Tinh cong cong đôi mắt. Nhóc đưa tay lên mũi ngửi ngửi mùi màn thầu còn dính lại trên tay mình, có hơi thèm mà liếm liếm hai lần, rồi chống tay đứng dậy.

Nhóc kéo túi vải chỉ chỉ về phía trước: “A a~”

Nhặt cái chai, đổi màn thầu, nuôi ba ba!

Tuy rằng nghe không biết nhóc con đang nói cái gì, nhưng Ân Tranh khó hiểu mà nhìn thấy được trong đôi mắt sáng lấp lánh của Tiểu Tinh có một loại kiên cường oai vệ, khí thế hiên ngang rất hùng dũng.

Có lẽ hôm nay nhàm chán không có việc gì làm, nên Ân Tranh quyết định đi theo phía sau đứa nhỏ để xem nó lục lọi đồ trong thùng rác.

Sau khi liên tục lật hai cái thùng rác mà vẫn không nhìn thấy chai nhựa nào, Ân Tranh liếc nhìn đôi mắt mờ mịt hoang mang của đứa nhỏ, không khỏi hơi nhíu nhíu mày, nhấc chân bước vào một cửa hàng gần đó.

Khi bước ra từ cửa hàng, trước khi đứa nhỏ đi đến bên cạnh thùng rác thứ ba, Ân Tranh giơ tay, chuẩn xác mà ném chiếc chai rỗng vào thùng rác cách đó không xa.

Một đứa trẻ lang thang đang ngồi ở đầu hẻm thấy vậy liền định chạy tới nhặt chai, nhưng lại bị ánh mắt hung ác sắc lạnh của Ân Tranh làm cho đứng hình tại chỗ. Sau khi hắn thu hồi tầm mắt thì nó mới run rẩy hai chân chạy mất.

Chờ đến khi Tiểu Tinh đi đến bên cạnh thùng rác, phí một phen sức lực nhặt được năm cái chai, ánh mắt cũng sáng rực lên.

“Ba ba ~” Tiểu Tinh chỉ chỉ vào túi chứa chai nhựa, rồi lại nhìn nhìn Ân Tranh. Đôi mắt đen nhánh sáng rực như chứa đầy ngân hà, khiến lòng người khác cũng phải nhũn ra.

Sau khi nhặt được chai nhựa, bước chân kéo túi đi trên đường của Tiểu Tinh cũng trở nên khác biệt hơn hẳn.

Ân Tranh cầm ô đi theo sau, nhìn cái mông nhỏ của nhóc con uốn éo uốn éo, đột nhiên hiểu được từ dễ thương mà những người khác thường nói trên Tinh Võng là cảm giác gì.

Mưa vẫn đang rơi tí ta tí tách. Trên con đường chính rộng lớn, một nam nhân ngay cả trong xương cốt cũng mang theo dã tính cầm một chiếc dù đen đi bộ trên đường. Để tạm phù hợp với bước chân nhỏ xíu của đứa nhỏ, hắn đi một bước lại phải dừng khoảng mười mấy giây, nhưng trên khuôn mặt vẫn không hề có một chút thiếu kiên nhẫn nào cả.

Chẳng mấy chốc trời đã tối. Trong cầu thang tối tăm, Tiểu Tinh với khuôn mặt nhỏ được bôi đầy thuốc mỡ xanh lè, lúc này đang cắn mấy cái răng như gạo kê của mình, cố sức kéo chiếc túi trong tay lên từng bậc cầu thang.

Thuốc mỡ trên mặt là do Ân Tranh thoa cho nhóc, trong lúc bôi không kiểm soát được lực đạo, nên đã rất nhiều lần làm đổ, khiến cho khuôn mặt nhỏ xinh ngoan ngoãn vốn đã bị mưa làm sưng đỏ từ trước lại nhiều thêm vài dấu vân tay đỏ ửng.

Vì vậy mà Ân Tranh còn đi ra ngoài đã mua vài cái bánh kem thơm tho mềm mại để an ủi.

Khi người đàn ông bệnh chốc đầu trở về sau hai ngày vác gạch, khuôn mặt tê dại, đôi mắt đục ngầu, nhìn thấy Tiểu Tinh đang nghiến răng nghiến lợi leo cầu thang, hắn ta quay mặt đi, khom lưng, duỗi tay lấy cái túi trong tay nhóc con rồi đi lên lầu.

“Anh tại sao lại trở về rồi?” Giọng nói chói tai của người phụ nữ gầy gò đen nhẻm vang lên.

“Không có việc gì làm nên trở về thôi. Khi nào có việc thì Nhị Cẩu sẽ đến gọi tôi.” Giọng nói của bệnh chốc đầu theo sau đó vang lên.

Không còn kéo theo  cái túi nặng nề nữa nên Tiểu Tinh leo cầu thang dễ dàng hơn rất nhiều, chẳng bao lâu sau đã bò lên tới nơi.

Người phụ nữ gầy gò khi nhìn thấy thuốc trên khuôn mặt nhóc thì đảo mắt trợn trắng, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn là một kẻ tốt bụng nào đó đã bôi thuốc cho nó, mụ ta tiện tay ném qua một nửa chiếc màn thầu từ trên bàn xuống.

Tiểu Tinh nhặt màn thầu từ dưới đất lên và phủi phủi bụi bẩn ở trên, trước khi trở về đã được Ân Tranh cho ăn vài cái bánh kem nên giờ nhóc cũng chẳng thấy đói bụng, cho nên thật cẩn thận bỏ chiếc màn thầu vào trong túi áo dơ hề hề của mình.

Sau khi bỏ màn thầu vào xong xuôi thì nhóc cũng đi đến chỗ của mình, ngồi xuống nền nhà trải đầy quần áo cũ, đôi mắt to tròn đen láy chờ đến giờ đi ngủ. 

Người phụ nữ đen nhẻm gầy gò liếc nhìn bộ dáng ngốc ngếch của nó, không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày.


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau