Máy Bắt Nhóc Đáng Yêu Của Đại Lão
Chương 3
Buổi tối, Tiểu Tinh cuộn tròn trong góc phòng khách ngủ, lớp thuốc bôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị cọ rớt đi một phần, dưới ánh trăng để lộ làn da trắng nõn sau khi đã giảm sưng.Nhưng chẳng bao lâu, khuôn mặt trắng nõn ấy lại nhiễm lên một loại đỏ ửng khác, cả trán và mũi cũng đỏ lên, trông giống như một chiếc màn thầu mềm mụp vừa được hấp chín.
Cánh mũi nhỏ xinh xắn đỏ ửng hơi hơi nhúc nhích, hơi thở có phần gấp gáp hơn ban ngày.
Dường như cảm thấy có chút khó chịu, nhóc con nhíu nhíu mày, trong miệng phát ra những tiếng rầm rì rất nhỏ, hàng mi dài khẽ run rẩy, như là cánh bướm vỗ cánh chuẩn bị bay vụt đi.
Tiểu Tinh đã từng bị lạnh đến chết cóng trên nền tuyết trắng, cho nên sau khi cảm nhận được cơn lạnh lẽo, nhóc theo bản năng cong lưng lại, co hết chân tay và đầu nhỏ vào trong ngực, như thể muốn biến mình thành một quả bóng nhỏ rắn chắc.
Một đêm trôi qua trong yên tĩnh, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đứa nhỏ thường tỉnh dậy vào giờ này và ngồi phát ngốc hôm nay lại chẳng có phản ứng gì.
Thời gian trôi qua từng chút một, người phụ nữ trong phòng ngủ thức dậy, khi đi qua phòng khách, nhìn thấy đứa nhỏ vẫn còn ngủ say ở góc phòng, vẻ mặt khó chịu, tiến lại gần và dùng chân đẩy đẩy: “Dậy đi.”
Thấy đứa nhỏ trên nền đất không có phản ứng gì, mụ ta càng thêm không kiên nhẫn, bực bội đạp mạnh hơn: “Nhanh lên, đừng có giả chết!”
Thấy Tiểu Tinh lúc này vẫn không có phản ứng gì, người phụ nữ gầy gò mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Mụ ngồi xổm xuống duỗi tay sờ sờ trán nhóc.
“Sao lại bị sốt thế này?!” Âm thanh bén nhọn của mụ ta vang lên đầy chói tai. Mụ ta lại dùng tay đẩy mạnh đứa bé đang cuộn tròn dưới nền đất dù gọi thế nào cũng không thể đánh thức được.
Bệnh chốc đầu từ phía sau nghe thấy tiếng động cũng tiến lại xem thử. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của đứa nhỏ, nói với người phụ nữ đen gầy: “Đưa đến phòng khám đen xem sao.”
Khu hỗn loạn ở ngoại thành cũng không có cái gọi là phòng khám, nếu có thì cũng chỉ là những phòng khám đen không có giấy phép chính thức.
“Phòng khám đen? Đắt đỏ lắm! Không phải chỉ bị sốt thôi sao, để nó tự khỏi cũng được.” Vừa nghe đến việc phải đưa đến phòng khám đen, nữ nhân đen gầy lập tức lớn giọng phản đối. Không chỉ không muốn đưa Tiểu Tinh đi mà còn không để cho người đàn ông làm vậy.
“Để một lát là tự khỏi thôi. Trẻ con đâu có yếu ớt như vậy. Cứ nhìn đi, đến giữa trưa chắc chắn sẽ hết sốt.”
Người phụ nữ đen gầy tên Chu Đại Phương một bên vừa không kiên nhẫn nói, một bên đi vào nhà vệ sinh, tùy tiện lấy một cái khăn cũ đã cứng lại ngâm nước lạnh rồi vắt khô, sau đó tiện tay ném lên trán của đứa nhỏ: “Ừm, thế này là được rồi. Rồi đợi cho nó tự khỏi thôi.”
Đôi mắt vẩn đục của bệnh chốc đầu liếc người phụ nữ đen gầy, lại nhìn sang khuôn mặt đỏ ửng của đứa nhỏ đang nằm dưới đất, cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Gã ta đã sớm biết rằng nữ nhân Chu Đại Phương này không phải là một người tốt bụng, nhưng gã cũng chẳng quan tâm. Bởi vì chính gã cũng chả phải là kẻ tốt lành gì, nếu không thì đã không đồng ý khi mụ ta đề nghị nuôi đứa nhỏ Tiểu Tinh này vài năm, chờ sau khi lớn lên đem bán cho những kẻ có sở thích kỳ quặc.
Bây giờ mụ ta chỉ thấy cái trước mắt, suy nghĩ nông cạn, luyến tiếc bỏ tiền ra chữa bệnh thì gã cũng mặc kệ. Phòng khám đen quả thật rất đắt đỏ, nếu thật sự phải bỏ tiền ra chữa trị thì gã cũng cảm thấy đau thịt. Còn việc đứa nhỏ kia cuối cùng là sống hay chết thì phải xem chính bản thân nó.
Thời gian trôi qua từng chút một. Đến giữa trưa, Tiểu Tinh không những không hạ sốt mà còn trở nên nghiêm trọng hơn. Lúc trước còn có thể rầm rì vài tiếng, hiện tại ngay cả sức để phát ra một chút âm thanh cũng không có.
Bàn tay thô ráp đầy vết chai sạn của Chu Đại Phương sờ vào cái trán đứa bé, khi thấy nhiệt độ vẫn tiếp tục tăng cao, mụ ta hung hăng nhăn mặt lại, ném cái khăn lông trong tay xuống đất.
“Chết tiệt! Bà đây tự tay đổi khăn lông cho mà còn càng ngày càng tệ hơn. Đứa trẻ này sao không chết quách luôn đi cho xong…”
Chu Đại Phương hùng hùng hổ hổ mắng mỏ: “Dứt khoát vứt ra bên ngoài đi, miễn cho chết ở trong nhà đen đủi.”
Dù nói vậy nhưng thực sự mụ ta vẫn rất luyến tiếc. Đứa nhỏ này xinh đẹp như thế, chờ lớn lên chắc chắn sẽ bán được không ít tiền đâu.
Nghĩ vậy, Chu Đại Phương kiềm chế sự khó chịu trong lòng, đầy mặt không kiên nhẫn mà bế đứa nhỏ lên đi ra ngoài. Tính toán đem tới phòng khám đen nhìn xem thử.
…………
“Sar! Sar! Cậu lại đây nhanh lên!” Một đứa trẻ lang thang đen đen gầy gầy ước chừng khoảng chín tuổi vẫy vẫy tay gọi.
Cậu bé được gọi là Sar vẻ mặt không kiên nhẫn bước tới: “A Mộc, cậu lại định làm gì?”
“Cậu xem.” Đứa trẻ gọi là A Mộc chỉ chỉ về phía góc tường, vẻ mặt hưng phấn.
Sar tưởng rằng A Mộc tìm thấy thứ gì tốt nên nhìn theo, nhưng phát hiện đó cũng chẳng phải thứ gì thú vị, mà là một đứa trẻ giống như bị bệnh sắp chết.
“Chết tiệt! Cậu bị điên à? Tại sao lại nhặt một đứa trẻ sắp chết về làm gì? Mau chóng vứt nó đi!” Sar nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đứa nhỏ này bị hai vợ chồng bệnh chốc đầu vứt bên cạnh thùng rác sau khi đi ra từ phòng khám đen. Tớ lén lút nhặt nó lại đây là vì hôm trước tớ phát hiện nó có quen biết với tên Ân chó điên kia. Chúng ta có thể lợi dụng nó để lấy chút lợi ích từ chỗ hắn.” A Mộc hào hứng nói.
Cậu chính là đứa trẻ lang thang ngày hôm qua định nhặt chai nhựa nhưng lại bị Ân Tranh hung hăng trừng mắt một cái.
“Nhưng đó là Ân chó điên đó! Cậu muốn lấy chỗ tốt từ hắn nhưng có chắc chắn là hắn sẽ không giết chết chúng ta chứ?” Sar vẻ mặt hoài nghi hỏi.
Nghe đối phương nói vậy, A Mộc lập tức tắt ngúm sự hào hứng trên mặt. Đúng vậy, đó chính là Ân chó điên, dám lấy chỗ tốt từ trên người hắn thì chẳng phải là đang tự tìm đường chết sao? Cậu cũng không biết tại sao lúc vừa nhìn thấy đứa trẻ này thì trong đầu mình lại lóe lên ý nghĩ đó.
“Aiz...” Sar thấy vậy phất phất tay: “Nhanh chóng tìm chỗ nào đó mà chôn cái thằng nhóc này đi! Không để nó chết ở trong bụng chó hoang, coi như hôm nay đại gia đột nhiên đại phát thiện tâm*.”
*Đại phát thiện tâm: thường được dùng khi ai đó, có thể là người vốn không thường xuyên làm việc thiện, bất ngờ thể hiện lòng tốt hoặc làm một hành động đầy lòng nhân ái.
Còn chẳng phải là đại phát thiện tâm sao? Những đứa trẻ lang thang sống trong khu hỗn loạn bình thường đều là tìm một góc nào đó ngồi yên lặng để tiết kiệm sức lực.
Phải biết rằng hoạt động càng nhiều thì sẽ càng nhanh đói hơn, nên cậu chịu khó làm việc này chẳng phải là lòng tốt rồi ư, đây còn là vì nể mặt của A Mộc.
“Không! Tớ vẫn định đi tìm Ân chó điên.” Sau một hồi im lặng, A Mộc nói: “Lần này tớ không cần đồ của hắn nữa, chỉ muốn thông báo cho hắn rằng đứa trẻ này sắp chết vì bệnh. Xem liệu hắn có thể cứu nó được không.”
“Cậu bị đói đến ngu ngốc rồi à? Sao phải quan tâm đến chuyện này làm gì?” Sar khó hiểu hỏi.
“Không phải đói đến ngu đâu.” A Mộc nhìn về phía đứa trẻ hơi thở yếu ớt trên mặt đất: “Chỉ cảm thấy nếu đứa trẻ này chết thì thật đáng tiếc.”
Sar im lặng không nói chuyện, trong lòng thầm nghĩ A Mộc đây là đang nhớ về người em trai đã chết vì bệnh của mình.
Nhưng đúng là nhóc con này chẳng giống những đứa trẻ ở khu hỗn loạn chút nào, tuy rằng có hơi nhỏ gầy nhưng làn da rất trắng, trắng đến mịn màng tinh tế hệt như sữa bò cao cấp.
Lúc này bởi vì phát sốt mà hai má và trán đều đỏ bừng lên, hàng mi dày như lông quạ yên lặng rủ xuống trên mí mắt, cái miệng nhỏ bởi vì khó thở mà hơi hơi mở ra.
Toàn bộ cơ thể nhỏ bé cuộn tròn lại, nhìn qua đáng thương vô cùng.
Nếu thật sự chết thì thật đáng tiếc. Sar nghĩ vậy rồi nói: “Mình sẽ ở đây canh chừng nó, cậu đi tìm Ân chó điên đi. Nhớ cẩn thận một chút, nếu có gì bất thường thì phải liều mạng chạy ngay lập tức.”
Dù sao cậu cũng không dám đi tìm Ân chó điên, đứa trẻ này có đáng thương đến đâu thì cậu cũng sẽ không thể đi tìm hắn.
“Được.” A Mộc đồng ý rồi lập tức quay đầu chạy đi.
A Mộc trước tiên đến nơi ở của Ân chó điên trong khu hỗn loạn.
Nơi ở của Ân chó điên nằm trên con phố Vĩnh Hẻm trong khu hỗn loạn, sống ở nơi này chủ yếu là những thợ săn. Bọn họ là nhóm người giàu có nhất và không dễ chọc nhất trong khu hỗn loạn, rất ít ai dám gây chuyện ở con phố này.
A Mộc chạy tới nơi, nhìn căn nhà có sân trước mặt mà trong lòng thầm hâm mộ vô cùng. Cậu ở bên ngoài chuẩn bị tâm lý kỹ càng mới có đủ dũng khí tiến lên gõ cửa.
Nhưng gõ cửa mãi mà cũng chẳng thấy ai mở cửa.
A Mộc lập tức cảm thấy có chút nôn nóng, cậu biết rằng loại bệnh như sốt cao này cần phải chữa trị càng sớm càng tốt, hơn nữa đứa nhỏ kia trông có vẻ sắp không xong rồi.
Cậu lập tức chạy đến những nơi khác mà Ân chó điên thường xuất hiện nhưng vẫn không tìm thấy. Đột nhiên linh quang chợt lóe, A Mộc xoay người chạy thẳng đến chợ thịt.
Chợ thịt chính là nơi mà thợ săn đem thịt tới bán sau khi ra khỏi thành săn dị chủng. Thịt của dị chủng chứa nhiều năng lượng, sau khi ăn vào thể chất sẽ càng ngày càng mạnh hơn, đó là thường thức mà ai cũng biết. Cho nên thịt dị chủng rất quý, đây cũng là nguồn thu nhập chính của những thợ săn.
Ân Tranh ngày thường không có việc gì sẽ ra khỏi thành săn dị chủng, sau khi săn sẽ để lại thịt cho hai ba ngày ăn và các dị hạch. Những loại thịt còn lại sẽ được hắn mang ra chợ bán.
Chỉ có mình hắn mới có khả năng săn được dị chủng cấp ba, còn những thợ săn khác chủ yếu chỉ săn được cấp một, thỉnh thoảng mới săn được cấp hai.
Cấp bậc của dị chủng càng cao thì năng lượng ẩn chứa trong thịt càng lớn. Cho nên đừng thấy người dân trong khu hỗn loạn rất ghét Ân Tranh, nhưng chỉ cần là thịt dị chủng mà hắn săn được đều bán nhanh hết nhất, rất nhiều thời điểm vừa mới bày ra đã hết sạch.
Hôm nay, không chờ được đứa nhỏ nhặt chai ở đường chính nên Ân Tranh liền như thường lệ ra khỏi thành săn thịt dị chủng mang về.
Khi hắn vừa vác bao vải nặng trĩu như một toà núi nhỏ trên vai đến cửa chợ thì bất ngờ bị một đứa trẻ lang thang lao tới giang hai tay chặn lại.
Những người xung quanh chợ trong chốc lát đều quăng ánh mắt sang đây, chuẩn bị nhìn xem đứa trẻ to gan lớn mật này sẽ gặp phải kết cục gì.
Ân Tranh bị chặn đường, dừng bước chân lại, xương lông mày sắc bén hơi nhướng lên, chuẩn bị nhìn xem đứa trẻ này định làm gì.
A Mộc lấy hết can đảm xông lên, nhưng khi vừa đối diện với ánh mắt của Ân Tranh thì chân tay liền bủn rủn.
Hay là… hay là thôi đi!
Đứa nhỏ kia cũng không phải là nhất định phải cứu. Nếu như Ân chó điên không quan tâm đến nó, còn bởi vì bị chặn lại, tức giận đá cho cậu một đá thì phải làm sao?
Cái cơ thể nhỏ bé này của cậu không thể chịu nổi cú đá của hắn đâu.
A Mộc vừa nghĩ vậy, hai hàm răng đã đánh vào nhau lập cập, vừa định buông tay xuống. Nhưng khi hoàn toàn muốn từ bỏ, cũng không biết từ đâu lại tích góp đủ can đảm bất chấp bất cứ giá nào, cậu siết chặt nắm tay lại, nhắm mắt nói: “Đứa trẻ ngày hôm qua đi cùng anh trên đường chính đang bị sốt cao, bị hai vợ chồng bệnh chốc đầu ném xuống bên cạnh thùng rác, sắp không xong rồi.”
Nghe vậy, Ân Tranh nhíu mày lại thật chặt, vẻ mặt vốn đã bất thiện trong nháy mắt càng nhiều thêm vài phần hung hãn. Ngay khi những người xung quanh nghĩ rằng hắn sẽ ra tay đánh chết đứa trẻ lang thang này thì…
Hắn lại nhẹ nhàng ném bao tải sau lưng cho đứa trẻ lang thang, sau đó gật đầu nói: “Dẫn đường.”
Ngay lập tức ánh mắt của những kẻ xung quanh từ xem kịch vui chuyển sang ghen ghét trần trụi. Đây chính là một bao tiền đó!
Nhận ra tầm mắt của bọn họ, Ân Tranh cảnh cáo mà liếc mắt một lượt, những người bị cảnh cáo nhanh chóng thu hồi tâm tư. Trong lòng biết rõ Ân Tranh đây là đang cảnh cáo họ không được nhòm ngó tiền tài của đứa trẻ này. Ít nhất là số tiền từ bao thịt dị chủng này họ không cho phép động vào.
Biết rõ Ân Tranh không phải là người bọn họ có thể chọc vào, những người xung quanh sinh ra tâm tư mơ ước đều sôi nổi kiềm chế lòng tham của mình.
A Mộc ở bên này gần như bị chiếc bao tải nặng trĩu đè xuống, nhưng sau khi hiểu ra ý tứ của Ân Tranh, đôi mắt cậu ngay lập tức sáng rực lên. Cậu vội gật đầu lia lịa, nghiến răng ôm cái tay nải nặng trịch trong lòng đi về phía trước.
Thấy vậy, Ân Tranh đưa tay định giúp đỡ một chút nhưng A Mộc sợ hắn sẽ lấy lại tay nải nên vội vàng từ chối: “Không, không cần! Tôi tự mình nâng được.”
Nói xong, cậu nghiến chặt má, gân xanh ở trán và cổ đều nổi hẳn lên, cố gắng ôm cái bao tải còn cao hơn cả mình mà chạy chậm về phía trước.
------
Tại một con hẻm nhỏ gần phòng khám đen, sau khi chờ quá lâu, Sar dứt khoát ngồi xổm xuống đất, thỉnh thoảng lại đưa tay chọc chọc vào cái má đỏ ửng của Tiểu Tinh để tự giải trí.
Đứa nhỏ này trên mặt nhìn có vẻ không nhiều thịt nhưng không nghĩ đến khi chọc vào lại rất mềm mại.
Suy nghĩ như vậy, Sar dùng ngón cái và ngón trỏ bóp nhẹ một cái. Hì hì! Xúc cảm rất tốt!
Trong lúc cậu đang nắn bóp vô cùng vui vẻ thì Ân Tranh đã đi đến đầu hẻm, thu hết động tác của Sar vào đáy mắt.
A Mộc bị bao tải cao cao che khuất tầm nhìn, toàn bộ đều dùng ký ức của cơ bắp đi tới trước, không thấy được động tác của Sar, cho nên cũng không nhìn thấy sắc mặt Ân Tranh bỗng tối sầm lại và Sar vừa nhận ra động tĩnh đã cảnh giác nhìn sang lại trở nên hoảng sợ.
Ân Tranh bước tới gần, cũng không nhìn Sar bị doạ đến tái mét mặt mày ở bên cạnh, hắn cúi người xuống, động tác hơi vụng về nhưng vẫn rất cẩn thận, thử ba lần mới có thể dùng lực độ tương đối thích hợp bế Tiểu Tinh sốt đến mềm nhũn lên.
Sau khi cứng đồ ôm Tiểu Tinh lên, hắn cũng không đi về phía phòng khám đen cách đó không xa mà xoay người bước nhanh về phía ngoại thành.
Khu hỗn loạn thực chất mà nói chính là một khu ổ chuột, tổng cộng có một đường phố chính và mười sáu con phố phụ xung quanh, bao lấy khu chợ đen ở giữa theo hình xoắn ốc.
Trong toàn bộ ngoại thành có đến ba khu ổ chuột như vậy, trong đó khu hỗn loạn nằm gần với rừng sâu vô tận nhất nên diện tích cũng lớn nhất trong ba khu ổ chuột.
Dân phong* ở đây cũng là hung hãn và hỗn loạn nhất cho nên người dân ở ngoại thành thường gọi nó là khu hỗn loạn thay vì khu ổ chuột.
*Tính cách con người.
Người dân trong khu ổ chuột không thể tùy tiện tiến vào ngoại thành, nếu muốn vào ngoại thành thì phải làm đơn báo cáo trước và chỉ khi được đồng ý mới có thể đi vào.
Nếu như không được đồng ý mà tự mình tiến vào thành phố, một khi bị đội tuần tra bắt được thì sẽ bị phạt một khoản tiền lớn sau đó trục xuất trở lại khu ổ chuột.
Tuy nhiên Ân Tranh thì không nằm trong số đó, mấy năm qua hắn đã giết chết không ít dị chủng, điểm cống hiến đã đủ tiêu chuẩn, cũng đã trả rất nhiều tiền làm giấy phép cư trú ở ngoại thành để có thể tự do ra vào.
Chỉ có điều vì khu hỗn loạn gần rừng sâu vô tận, hắn cũng chẳng phải người có yêu cầu quá cao về môi trường vật chất, nên cũng lười di chuyển ra khỏi nơi này.
------
Tại bệnh viện Áo Phỉ, Ân Tranh đang ngồi bên cạnh giường bệnh giúp đứa nhỏ đã thay áo bệnh nhân xắn cổ tay áo lên. Cổ tay của nhóc con rất bé, xương cổ tay tái nhợt gầy gò khiến Ân Tranh thời điểm cuốn tay áo cũng phải thật cẩn thận để không vô tình bẻ gãy mất.
Một ngày trôi qua, sắc đỏ ửng trên khuôn mặt đứa nhỏ đã giảm đi rất nhiều, hơi thở cũng dần ổn định lại. Tuy nhiên bởi vì sốt quá lâu nên phổi đã bị nhiễm trùng, cần nằm viện theo dõi thêm hai ngày nữa.
Sau khi vừa cuốn xong cổ tay áo, Ân Tranh vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đứa nhỏ đã tỉnh dậy, lúc này đang nhìn hắn bằng đôi mắt sáng rực.
“Có đói bụng không?” Ân Tranh hỏi.
Thấy bộ dáng nhóc con đầy mặt đều là mờ mịt ngơ ngác, rõ ràng là không hiểu gì cả, hắn liền dùng tay diễn tả động tác ăn uống.
Ân Tranh đã sớm nhận ra đứa nhỏ không hiểu được lời nói của người khác, nhưng nếu kết hợp với giọng điệu, cử chỉ và biểu cảm thì nhóc con phần lớn sẽ hiểu được ý nghĩa.
Quả nhiên khi nhìn thấy một phen động tác của hắn, Tiểu Tinh lập tức gật gật đầu, còn nâng tay nhỏ lên sờ sờ bụng mình, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn hắn, trong miệng cũng bắt chước phát ra âm thanh giống như tiếng bụng kêu khi đói: “Ọt ọt.”
“Ha ha.” Ân Tranh bật cười, nâng nhóc ngồi dậy từ trên giường bệnh, duỗi tay đưa cho nhóc một bát cháo trắng được nấu nhừ đặt trên tủ ở bên cạnh.
Tiểu Tinh đưa tay ra nhận nhưng vì vừa mới tỉnh dậy nên cả người yếu ớt không có sức lực, suýt chút nữa đã nghiêng chén làm cháo đổ hết lên giường. May mà Ân Tranh phản ứng nhanh chóng giữ lấy bát cháo nên mới không xảy ra thảm kịch cháo trắng tràn lan trên giường bệnh.
“A… a” Tiểu Tinh ánh mắt mờ mịt lắc lắc tay nhỏ của mình, như thể không hiểu tại sao nhóc lại không thể cầm được bát cháo.
Thấy vậy, Ân Tranh cũng không đưa bát cháo trắng cho nhóc nữa mà đặt nó ở trước mặt, sau đó đưa cho nhóc một cái muỗng ý bảo tự lực cánh sinh.
Trước đây chưa từng dùng muỗng bao giờ, Tiểu Tinh nắm nắm cái muỗng, mặt mày ngơ ngác. Trong đôi mắt hiện rõ sự nghi hoặc và mờ mịt, cùng Ân Tranh bốn mắt nhìn nhau.
0 Nhận xét