Máy Bắt Nhóc Đáng Yêu Của Đại Lão
Chương 4
Nhìn vào đôi mắt ngây thơ tràn đầy mê man của Tiểu Tinh hồi lâu, Ân Tranh lần đầu tiên trong đời nếm được tư vị của sự nhượng bộ.
Hắn đưa tay lấy cái muỗng từ trong tay Tiểu Tinh, múc một muỗng cháo trắng đầy ắp, mặt không biểu tình, ngữ khí không hề phập phồng mà mở miệng: “A.”
Tiểu Tinh gần như trong nháy mắt hiểu ý, ngay lập tức ngẩng đầu há mồm: “A~”
Có lẽ do muỗng quá lớn, hoặc cháo quá đầy, hay chỉ đơn giản là miệng Tiểu Tinh quá bé, dù sao đi nữa, hơn phân nửa muỗng cháo trắng hầu như đã dính đầy lên miệng và trên cổ áo của nhóc, chỉ có một ít mới vào được cái miệng đang há to.
Ân Tranh: “…………”
Quả nhiên hắn vẫn là không thích hợp nuôi trẻ con.
Trong suốt ngày hôm nay khi Tiểu Tinh hôn mê, Ân Tranh đã điều tra một chút hoàn cảnh của đứa nhỏ. Hắn biết được sau khi đứa nhỏ này bị bỏ rơi ở khu hỗn loạn đã được hai vợ chồng bệnh chốc đầu nhặt về với tâm tư xấu xa.
Sau khi nhặt về cũng không chăm sóc tốt, khi đứa nhỏ sốt cao thì lại không muốn tốn tiền, kéo dài một khoảng thời gian mới đưa đến phòng khám đen. Nhưng khi nghe phòng khám đen nói không thể chữa trị được liền vứt bỏ ở bên cạnh thùng rác.
Hiện giờ, Ân Tranh không có khả năng đưa Tiểu Tinh trở lại nơi đó. Nhưng cuộc sống của hắn lại quá khắc nghiệt, trong nhà lại chỉ có một mình hắn. Nếu như hắn muốn nuôi trẻ con, thì trong khoảng thời gian ra ngoại thành săn dị chủng, đứa nhỏ sẽ phải ở trong nhà một mình.
Vấn đề là, dù Ân Tranh có vô tâm đến đâu cũng biết rằng không thể để đứa trẻ ở nhà một mình, điều đó quá mức nguy hiểm.
Tổng kết lại tất cả chính là, hắn không thích hợp để nuôi trẻ con, cho nên cần tìm cho đứa bé này một cặp cha mẹ đáng tin cậy để nhận nuôi.
Trong khi Ân Tranh đang suy nghĩ những điều này thì Tiểu Tinh đã nuốt xong một ngụm cháo, bị ngon đến mức đôi mắt đều sáng lên lại lần nữa há miệng: “A.”
Bị một tiếng kêu “A” làm cho lấy lại tinh thần, Ân Tranh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ dơ hề hề đang cầu cho ăn của đứa nhỏ, cái muỗng trong tay nâng lên rồi lại hạ xuống.
Sau khi lặp lại hai lần như vậy, cuối cùng hắn vẫn là không nhịn được mà rút ra hai tờ giấy từ hộp giấy bên cạnh, động tác vụng về không quá thuần thục mà chà lau sạch những vết cháo trắng dính trên mặt đứa nhỏ.
Sau khi lau mặt xong, thời điểm đút cháo thêm lần nữa, Ân Tranh đã cẩn thận hơn nhiều, chỉ múc khoảng một phần ba muỗng cháo. Lần này đút rất thuận lợi, không hề bị tràn ra ngoài.
Trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một cảm giác thành tựu cực kỳ nhỏ, khiến tâm trạng Ân Tranh không hiểu sao mà trở nên vui vẻ hơn một chút. Khí tức lạnh lùng và hung hãn không chút nào kiềm chế xung quanh hắn cũng thu liễm hơn không ít.
Trong lúc nhất thời, hắn trông giống như một con sói đầu đàn đã rút lui khỏi chiến trường giết chóc sau khi ăn uống no đủ, tuy khí thế quanh thân vẫn hung hãn như cũ, nhưng đã không còn cảm giác công kích sắc bén đến mức có thể lao vào trận giao tranh tiếp tục chiến đấu bất cứ lúc nào nữa.
Hắn lại tiếp tục một muỗng lại một muỗng mà đút đứa nhỏ, nhưng khi đút được non nửa bát cháo thì Tiểu Tinh lắc lắc đầu không chịu ăn nữa, còn dùng tay đẩy đẩy bát đến trước mặt Ân Tranh, mở to đôi mắt tròn xoe nói: “Ba ba, ba ba, a~”
Đứa nhỏ vừa nói vừa mở to miệng ra dấu.
Ân Tranh nhìn nhìn Tiểu Tinh rồi lại nhìn nhìn chén cháo trắng còn thừa hơn một nửa. Đột nhiên hắn nhớ tới cảnh tượng ngày đó đứa bé này móc ra hơn non nửa cái màn thầu từ trong túi nhỏ ra, nhịn không được che lại thái dương, giấu đi ý cười ở trong mắt, cười nói: “Ta còn chưa lưu lạc đến, mức để cho nhóc phải tiết kiệm khẩu phần ăn của mình đâu.”
Bởi vì từ lúc còn rất nhỏ Ân Tranh đã nhiều năm khuyết thiếu giao lưu, dẫn đến khi hắn nói những câu hơi dài thường bị ngắc ngứ. Chỉ là điều này không có ai biết, vì hắn rất kiệm lời, nếu có thể dùng hai từ để giải quyết vấn đề thì tuyệt đối không dùng ba từ.
Tiểu Tinh mở to đôi mắt ngây thơ, tất nhiên là không hiểu lời hắn nói, nhóc chỉ liên tục đẩy bát về phía hắn: “Ba ba a —”
Đối diện với Tiểu Tinh không cách nào giao tiếp được, Ân Tranh cuối cùng cũng thỏa hiệp nâng chén lên, một ngụm uống hết hơn phân nửa bát cháo còn lại.
Nói là hơn nửa bát cháo, nhưng đó cũng chỉ là so với một đứa trẻ. Cái bát này thậm chí không lớn bằng lòng bàn tay của Ân Tranh, là một cái bát đặc biệt dành riêng cho trẻ con.
Uống xong cháo, Ân Tranh ý bảo Tiểu Tinh ở yên trên giường, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, không lâu sau đã bưng một bát canh gà quay lại .
Lần này Ân Tranh không dùng muỗng đút từng muỗng một mà trực tiếp dùng chén đút.
Tiểu Tinh hai tay ôm lấy mép bát, không ngừng vùi đầu uống canh, ngon đến nỗi đôi mắt đều nheo lại thành hình trăng non, khiến Ân Tranh không thể giải thích được mà cảm thấy tâm trạng tốt lên.
Sau khi ước chừng đã uống gần hết nửa bát canh thì Tiểu Tinh lại không chịu uống nữa, liên tục đẩy bát đến trước mặt Ân Tranh: “Ba ba, ba ba a —”
Ân Tranh rút hai tờ giấy lau sạch vết nước canh quanh miệng nhóc, cũng không hề cố gắng vùng vẫy, ngẩng đầu lên và uống nốt phần canh còn lại trong bát.
Sau khi dọn dẹp xong bát canh, ánh mắt của Ân Tranh không khỏi dừng lại trên cổ áo sáng màu dính đầy cháo trắng của Tiểu Tinh.
Thực ra cũng chẳng dơ lắm, cũng chỉ là một chút cháo trắng, dùng khăn giấy khô lau sạch thì gần như sẽ không thấy dấu vết gì nữa.
Nhưng Ân Tranh vẫn khó hiểu mà cảm thấy khó chịu, hắn đứng dậy đi ra ngoài tìm y tá để lấy một bộ đồ bệnh nhân mới, sau khi trở lại, tay chân vụng về mà thay đồ cho Tiểu Tinh.
Cũng không thể trách động tác của hắn vụng về, chỉ là tay chân của đứa trẻ này thật sự quá mức yếu ớt gầy gò. Hắn sợ chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ làm ngót mất vài bộ phận của nhóc, vì lo lắng điểm này nên khó tránh khỏi trở nên bó tay bó chân.
Sau khi tốn rất nhiều công sức để thay một bộ quần áo bệnh nhân mới, Tiểu Tinh ngoan ngoãn duỗi gót chân nhỏ ra để ba ba xắn quần lên cho mình.
Chờ khi gấu quần và cổ tay áo đã được xắn xong thì Tiểu Tinh liền lăn một cái nhào vào trong lồng ngực Ân Tranh, đôi mắt đen láy nho nhỏ sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói mềm mại vang lên: “Ba ba~”
Ân Tranh không đáp lại tiếng gọi ba ba của đứa nhỏ, ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Tinh, bất chợt nhớ đến cảnh đứa trẻ lang thang trong hẻm nhỏ duỗi tay chọc chọc vào hai má nhóc, liền vươn ngón trỏ cũng chọc chọc vào mặt Tiểu Tinh.
Ừm, đúng là rất mềm mại.
Lần trước khi thoa thuốc cho đứa nhỏ này thì toàn bộ lực chú ý của hắn đều ở trên việc thoa thuốc nên chẳng chú ý đến điều này.
Thấy ba ba thích chọc vào má mình, Tiểu Tinh lập tức ngẩng đầu nhỏ lên, đưa hai má của mình tới gần tay hắn.
Cảm giác trong tay nặng nặng, Ân Tranh vừa cúi đầu đã đối diện với đôi mắt sáng ngời của đứa nhỏ. Ngón tay chạm vào gương mặt nhóc con không khỏi hơi giật giật, cảm giác ngứa ngáy khiến Tiểu Tinh liền đem mặt chôn vào lòng bàn tay hắn mà dụi dụi.
Xúc cảm mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay thật sự quá mức kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi khiến cả người Ân Tranh hơi ngẩn ra, ngón tay cũng vô thức cuộn lại.
Cảm nhận được phản ứng của Ân Tranh, Tiểu Tinh có vẻ thấy chơi như vậy rất thú vị nên cứ liên tục đưa mặt củng củng vào lòng bàn tay hắn.
Đầu tóc mềm mại xù xù trong lòng bàn tay giống như một loại động vật non nớt nhỏ bé nào đó, rõ ràng là rất yếu ớt nhưng vô cớ khiến trái tim người ta thắt lại.
Đôi mắt Ân Tranh hơi giật giật, nhìn xuống bàn tay nhỏ nhỏ đang nhéo chặt lấy quần áo mình của nhóc con. Trong lúc nhất thời như là có một thứ vô hình nào đó, nhẹ nhàng gõ gõ lên tâm phòng bị của hắn, khiến trái tim vốn đã căng chặt bất giác đập mạnh hơn bình thường.
“Nhóc tên là gì?” Hắn đột nhiên nhận ra rằng mình vẫn chưa biết tên của đứa nhỏ này.
Tiểu Tinh đang chôn trong lòng bàn tay hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Ân Tranh cũng từ trong đó thấy được sự hoang mang mờ mịt quen thuộc.
“…………” Chắc chắn phải dạy cho đứa trẻ này biết nói chuyện mới được.
------
Trong trung tâm mua sắm Lợi Đa, một người đàn ông cao lớn trông có vẻ không dễ chọc lúc này đang đứng giữa những bộ quần áo cho trẻ con không hề tương xứng với mình, hàng lông mày lạnh lùng rũ xuống lựa chọn những bộ quần áo có hình dáng vô cùng dễ thương.
Ân Tranh đã ra ngoài sau khi Tiểu Tinh ngủ say. Ban đầu hắn chỉ định mua vài vật dụng hàng ngày, nhưng khi đi ngang qua cửa hàng này, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh cổ nhỏ và cánh tay bị ma sát đến đỏ ửng của đứa bé, bước chân vừa chuyển đã đi vào trong cửa hàng.
Làn da của trẻ nhỏ rất nhạy cảm, đồ bệnh nhân ở bệnh viện tuy rằng không quá mức thô ráp nhưng cũng không thoải mái cho lắm.
Nếu không phải vì hôm qua quần áo của đứa nhỏ khi đưa đến bệnh viện quá bẩn, hắn cũng sẽ không để cho nó mặc đồ bệnh nhân. Không hiểu sao, hắn luôn cảm thấy đồ bệnh nhân mặc trên người nhóc con rất chói mắt.
Sau hơn nửa giờ lựa chọn, Ân Tranh đã mua tổng cộng mười bộ quần áo bao gồm cả giày và vớ, tất cả đều được cố ý chọn từ chất liệu mềm mại và thân thiện với da. Dĩ nhiên, giá cả cũng không hề rẻ.
Ân Tranh ngược lại cũng không quan tâm đến số tiền này, hắn chỉ cảm thấy lúc tìm người nhận nuôi đứa nhỏ phải có điều kiện kinh tế tốt một chút, nếu không sẽ không thể chăm sóc tốt cho nó.
Nhưng như vậy cũng rất khó tìm!
Trong khu hỗn loạn cũng không có nhiều gia đình giàu có. Nhưng dù có giàu có thì cũng chưa chắc đã chịu chi tiền cho trẻ con.
Xem ra chỉ có thể từ từ tìm kiếm.
Suy nghĩ về điều này, Ân Tranh đã mua xong quần áo, lại dưới sự đề cử của nhân viên cửa hàng mua thêm sữa tắm dành riêng cho trẻ sơ sinh, dầu gội đầu chuyên dụng cho trẻ nhỏ, kem dưỡng da tay, kem dưỡng da mặt dành riêng cho trẻ nhỏ và một số đồ dùng linh tinh thượng vàng hạ cám khác.
Chờ khi Ân Tranh bước ra khỏi trung tâm thương mại thì trời đã tối. Hắn vội vàng trở về với hai tay xách đầy túi lớn túi nhỏ.
Khi về đến phòng bệnh, Tiểu Tinh đã tỉnh dậy, lúc này đang ngoan ngoãn nằm yên trên giường, đôi mắt đen láy mở to ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Nghe thấy tiếng động, nhóc con mới chậm nửa nhịp quay đầu lại. Chờ đến khi nhìn thấy Ân Tranh, đầu tiên là ngơ ngác chớp chớp mắt một cái, ngay sau đó lập tức cùng tay cùng chân bò dậy từ trên giường lao về phía hắn.
Mắt thấy đứa nhỏ sắp nhảy xuống từ trên giường, tim Ân Tranh thắt lại. Đồ vật trong tay cũng không kịp đặt xuống đã vội vàng tiến lên đỡ lấy nhóc con.
Khi tiếp được đứa nhỏ vào lòng, Ân Tranh nhíu mày định mở miệng răn dạy, nhưng khi nhìn thấy nhóc yên lặng đỏ hoe đôi mắt thì chợt ngẩn ra.
Lúc này nhóc con nằm trong ngực dùng hai tay nhỏ gắt gao mà níu chặt lấy quần áo của hắn, từ hốc mắt đỏ ửng rơi xuống từng giọt từng giọt nước mắt to tròn, không tiếng động mà khóc thút thít, khiến trái tim Ân Tranh một lần nữa thắt chặt lại.
Một giấc ngủ dậy phát hiện không thấy ba ba đâu, chỉ còn lại một mình mình, Tiểu Tinh cũng không phải là không sợ hãi. Trái lại, những lần bị bỏ rơi trong quá khứ khiến nhóc con còn sợ hãi hơn bất kỳ đứa trẻ nào khác.
Chỉ là, bởi vì đã từng bị bỏ rơi nên nhóc biết rằng có khóc lóc cũng vô ích, vì thế nhóc vô thức theo thói quen nằm yên trên giường, không khóc cũng không nháo, an tĩnh giống như một khúc gỗ.
Nhưng tất cả sự an tĩnh đó sau khi nhìn thấy Ân Tranh trở về, liền trở thành sự hoảng loạn và oan ức mãnh liệt.
“Có phải cảm thấy không thoải mái ở đâu không?” Ân Tranh không hiểu sao hỏi.
Tiểu Tinh nghe không hiểu nên cũng không đáp lại câu hỏi của hắn, chỉ là không ngừng chen vào trong ngực hắn, nước mắt làm ướt hết phần áo ở trước người Ân Tranh.
Bị nhóc con khóc đến mức trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái, Ân Tranh đưa tay bấm chuông gọi hộ sĩ, sức lực mạnh đến suýt chút nữa gần như làm nát chuông.
Nghe thấy tiếng chuông, hộ sĩ từ trạm y tế đi tới. Sau khi kiểm tra một hồi thì nói: “Không có việc gì, cậu bé khóc không phải vì đau ở đâu cả.”
Hộ sĩ nhìn đứa trẻ đang vùi mặt vào trong lòng người lớn, cười nói: “Chắc là do ngủ trưa tỉnh dậy mà không thấy người lớn, sợ hãi nên khóc thôi.”
Khóc vì vừa tỉnh dậy mà không thấy hắn sao?
Ân Tranh cúi đầu nhìn vào đứa trẻ yếu ớt như thể chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan trong ngực. Một loại cảm giác kỳ lạ được cần đến xuất hiện trong lòng hắn, khiến tâm trạng vốn đang nặng nề lại lần nữa thoải mái hơn.
Hắn ôm đứa nhỏ đi tới trước, đặt lên trên giường bệnh. Tiểu Tinh vẫn còn có chút sợ hãi níu chặt lấy quần áo của hắn không chịu buông tay. Thấy vậy, Ân Tranh đặt ngón tay trỏ vào tay nhóc để cho nhóc nắm lấy.
Bàn tay của đứa bé nhỏ xíu, ngay cả việc hoàn toàn bọc lấy tay hắn cũng phải lao lực.
Ân Tranh lấy khăn giấy ở một bên nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt đứa nhỏ. Tiểu Tinh hốc mắt đỏ hoe, chóp mũi hồng hồng đang hít hít cũng rất phối hợp ngẩng cao khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên.
Bộ dáng đáng yêu khiến cho tâm của hộ sĩ chưa kịp đi xa cũng phải mềm nhũn, thời điểm cô rời đi cũng nhịn không được nội tâm lưu luyến, đi một bước là ngoái đầu lại nhìn một lần.
Chờ sau khi lau sạch nước mắt cho Tiểu Tinh xong, Ân Tranh từ túi giấy bên cạnh lấy ra bộ quần áo mới không cần giặt cũng có thể mặc mà hắn đã cố ý mua: “Không có đi đâu cả, chỉ là mua quần áo cho nhóc thôi.”
Nhìn chiếc áo màu vàng nhạt in hình vịt con trong tay Ân Tranh, Tiểu Tinh thần kỳ mà hiểu được lời nói của hắn. Đôi mắt long lanh ngập nước nhìn nhìn quần áo rồi lại nhìn nhìn Ân Tranh, nâng tay lên chỉ vào quần áo, dùng giọng nói vẫn còn mang theo chút nức nở mềm mại nói: “Tiểu Tinh a~”
“Ừ.” Ân Tranh gật đầu, cong lưng bắt đầu động thủ thay đồ cho nhóc con.
Thì ra đứa nhỏ đáng thương này tên là “Tiểu Tinh”?
Tên này nghe không tốt, phải tìm một chữ đồng âm đổi lại một chút, nếu không thì không dễ tìm được người nhà mới.
Hoàn toàn không biết rằng ba ba đã hiểu sai tên mình, Tiểu Tinh vô cùng phối hợp thay quần áo. Khi cần nâng tay thì nâng tay, cần nhấc chân thì nhấc chân, hết sức ngoan ngoãn.
Sau khi mặc xong bộ đồ màu vàng nhạt và chiếc quần màu xanh cũng in hình vịt con giống nhau, ánh mắt Tiểu Tinh sáng lấp lánh nhìn hình vịt con trên bụng bụng, còn rất cẩn thận bẽn lẽn mà duỗi tay sờ sờ.
Đây không chỉ là một hình in vịt con mà còn là một chiếc túi nhỏ có thể đựng đồ, là Ân Tranh đặc biệt chọn cho nhóc con.
Sau khi sờ soạng xong hình vịt con trên bụng và trên đùi xong, Tiểu Tinh ngẩng đầu, mi mắt cong cong nở một nụ cười tươi rói: “Ba ba a~”
Khi mặc bộ đồ mới, Tiểu Tinh càng thêm trắng nõn và tinh xảo. Nụ cười này, cười đến mức trong lòng Ân Tranh cũng không nhịn được mà mềm nhũn, hắn lập tức duỗi tay sờ sờ mái tóc lông xù xù mềm mại của nhóc con.
-----
Truyện này 1 chương dài sảng hồn, edit mệt xĩu kkk.
Chương Trước Mục Lục Chương Sau
0 Nhận xét