Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Tinh Tế
Chương 13
Cục đá trứng đã gần hai ngày không có bất kỳ động tĩnh gì.
Phong Bất Yếm sắp xếp lại tài liệu trên tay, nghiêng đầu nhìn về phía cục đá đen được đặt ở một bên.
Trên bàn làm việc của hắn có để một cái giá giống như cũi trẻ em, trên giá lót một lớp thảm lông mềm mại dày dặn, rất đáng yêu, mặt trên in hình nhãi con gấu trúc dễ thương trong phim hoạt hình.
Mà viên đá đen im lìm suốt cả ngày, đang yên yên tĩnh tĩnh nằm giữa tấm thảm bông hình gấu.
…… Là đang ngủ phải không? Hay là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Phong Bất Yếm không đoán ra, bởi vì hắn cũng không biết bên trong viên đá này rốt cuộc đang che giấu cái gì, thậm chí cả một phạm vi đại khái hắn cũng không thể xác định được.
“Thứ” bên trong viên đá này là vật sống hay đã chết? Là tạo vật nhân tạo hay tự nhiên? Phong Bất Yếm hoàn toàn không biết.
Nhưng hắn càng có khuynh hướng nghiêng về phía suy đoán là, bên trong viên đá này là trứng của một loài sinh vật nào đó, hoặc là dạng khoáng chất hóa thạch của một loài sinh vật.
Mà việc cơ giáp gián điệp do Lệ Niên cất giấu bên trong đó đã đi đâu? Phong Bất Yếm cũng không biết, có lẽ toàn Tinh Tế chỉ có tự thân viên đá này mới biết được, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng vấn đề hiện tại là, cục đá trứng này đến cuối cùng là bị làm sao vậy?
Phong Bất Yếm thu hồi tầm mắt, tiếp tục công việc trên tay, hắn đang chuẩn bị cho nhiệm vụ thăm dò sắp tiến hành.
Mục tiêu thăm dò lần này là một tinh cầu xa lạ vừa mới được phát hiện không lâu, chưa từng có ai đặt chân đến.
Trên hành tinh này bất cứ thứ gì cũng có khả năng xuất hiện, nên trước khi xuất phát, công tác chuẩn bị rất quan trọng.
Long Nham và Cửu Tùng được hắn phân phó đi chuẩn bị các loại vật tư cần thiết cho chuyến đi, Thanh Âm và An Tư hai ngày nay đang kiểm kê kho vũ khí mang theo.
Từ khi Phong Bất Yếm còn là một tay mơ thợ săn mới bắt đầu, bốn người bọn họ vẫn luôn đi cùng hắn trong nhiều nhiệm vụ, sự phân công và ăn ý giữa năm người không cần phải nói cũng đủ hiểu, hoàn toàn không cần hắn nhắc nhở thêm.
Cho dù là Long Nham đầu óc hơi thiếu mạch lạc, cũng biết lúc này mình nên làm gì.
Duy chỉ có viên đá đen đột nhiên im lìm này, khiến Phong Bất Yếm có chút do dự, không biết thời điểm tiến hành nhiệm vụ thăm dò, có nên mang theo viên đá đen này bên người hay không.
Viên đá đen này là gián điệp Lệ Niên đưa đến bên cạnh hắn, mặc dù hắn nghi ngờ cơ giáp gián điệp được đặc chế trong viên đá có lẽ trong lúc bất tri bất giác đã bị người khác đánh tráo rồi. Tuy mấy ngày nay cục đá cũng không có biểu hiện gì khác thường, nhưng chỉ mới thế đã đem nó đặt ở căn cứ như vậy, hắn vẫn chưa yên tâm lắm.
Phong Bất Yếm nhất tâm nhị dụng, công việc trong tay không ngừng lại, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ miên man về chuyện của cục đá đen.
Đúng lúc này, cái giá ở bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng động rất nhỏ.
Bàn tay đang cầm bút điện tử của Phong Bất Yếm hơi khựng lại, ngòi bút để lại một vệt mực khá chân thật trên màn hình ảo.
Hắn nghiêng đầu sang, liền nhìn thấy cục đá đen im lìm suốt hai ngày nay cuối cùng cũng động đậy.
Cục đá đen ở trong chăn lảo đảo lắc lư một lúc, như là có hơi choáng váng mà ngả sang một bên, vỏ đá ở bên ngoài va vào giá phát ra âm thanh leng keng.
Tiếng động bất ngờ dường như khiến cục đá sợ hãi, nó dựa vào giá nghỉ ngơi mất một lúc, mới lóc cóc lăn về phía trước một vòng, thay đổi vị trí và tư thế khác thoải mái hơn.
Trong vỏ trứng, Sở Thời Thời lúc này có hơi mơ hồ.
Cậu gần như một hơi làm hết tất cả các nhiệm vụ sửa chữa có trong cửa hàng, lúc này vừa mới rời khỏi thực tế ảo Tinh Võng trở về thế giới hiện thực, vì vậy đang có một loại cảm giác hỗn loạn không biết bây giờ là ngày nảo năm nao.
Tiểu nhân ngư đuôi xanh ấn ấn thái dương: "Bây giờ là ngày nào rồi?"
Linh Linh Bá hạ giọng thì thầm: "Ký chủ, cậu đã ở trong Tinh Võng hai ngày ba tiếng tám phút rồi."
Linh Linh Bá hiện tại rất lo lắng cho ký chủ của mình, đối phương đã hai ngày hai đêm không ăn uống không nghỉ ngơi, ngay cả Tam Lang liều mạng cũng không đua như vậy.
[Cụm từ "Tam Lang liều mạng" xuất phát từ tác phẩm nổi tiếng Thủy Hử của Trung Quốc, chỉ nhân vật Lý Quỳ - một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc. Lý Quỳ, hay còn gọi là "Hắc Toàn Phong" (Cơn gió đen), nổi danh với tính cách bộc trực, hung hãn và liều lĩnh, luôn sẵn sàng hy sinh thân mình vì nghĩa lớn. Trong suốt các cuộc chiến đấu, Lý Quỳ luôn thể hiện sự dũng mãnh và không sợ hãi, điều này khiến nhân vật trở thành biểu tượng của sự "liều mạng".
Cụm từ này sau đó được sử dụng rộng rãi trong văn hóa Trung Quốc để chỉ những người hành động táo bạo, không màng đến hậu quả, thường trong hoàn cảnh đầy khó khăn và nguy hiểm.]
Nó thật sự không hiểu lắm, rõ ràng biểu hiện trước đây của ký chủ luôn vô cùng cá mặn, tại sao vừa bắt đầu làm việc, lại như thể đã đổi thành cá khác vậy.
Không lẽ đây là lĩnh vực thần kỳ nào đó mà hệ thống không thể đặt chân tới ư?
Người cá nhỏ "a" một tiếng: "Hóa ra chỉ mới qua hai ngày, không tệ, xem ra kỹ năng của tui không có lùi một bậc."
…… Chỉ mới qua hai ngày?
Linh Linh Bá có hơi khiếp sợ, không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể loé ánh sáng ở một bên làm phông nền.
Sở Thời Thời xoa xoa thái dương có hơi tê cứng: "Hai ngày nay không xảy ra chuyện gì chứ?"
Quang cầu hệ thống quơ quơ: "Không có, Phong Bất Yếm vẫn luôn ở trong văn phòng này làm việc."
Một người một cá đều là những kẻ cuồng công tác, khác biệt chính là Phong Bất Yếm ít ra vẫn còn nhớ ăn nhớ uống nhớ nghỉ ngơi, còn ký chủ của nó thì hoàn toàn đắm chìm trong thế giới thực tế ảo, như thể đã siêu thoát khỏi trần gian.
Sở Thời Thời gật gật đầu, hai mắt nhắm lại, một lần nửa đi vào trong thế giới thực tế ảo.
Linh Linh Bá: “……?”
Lần trước ở trong cửa hàng, Sở Thời Thời đã nhận tổng cộng mười lăm nhiệm vụ, trong đó mười bốn cái cậu đã hoàn thành xong. Chỉ còn lại một nhiệm vụ có hơi phức tạp không thể hoàn tất trong chốc lát, Sở Thời Thời liền trước tiên để lại đó.
Lần này đăng nhập, Sở Thời Thời tính toán đến cửa hàng để nộp nhiệm vụ và nhận tiền thưởng.
Trong cửa hàng sửa chữa cơ giáp Sơn Thạch chỉ có một mình bóng dáng của Tiểu Hắc Tứ. Khi đối phương nhìn thấy dưa hấu đầu gấu trúc quen thuộc, hàm răng lập tức sáng rực lên: “Đầu gấu trúc Đại sư!”
Sở Thời Thời lấy thẻ nhân viên ra: “Tôi đến nộp nhiệm vụ.”
“Được rồi!” Tiểu Hắc Tứ cung kính tiếp nhận, trên quang bình thông báo nhiệm vụ hiện lên một ô chữ hình tròn bao quanh ký hiệu “B”: “Hai ngày đã hoàn thành một nhiệm vụ sửa chữa cấp B, không hổ danh là –”
Hắn ta còn chưa kịp dứt lời, trên quang bình rất nhanh lại hiện lên một khung chữ cấp B khác.
Tiểu Hắc Tứ vội vàng đổi giọng: “Hai ngày đã hoàn thành hai nhiệm vụ cấp B—”
Hắn vẫn như cũ chưa nói xong câu.
Quang bình thông báo nhiệm vụ như bị lỗi vậy, liên tục không dứt nhảy ra các khung nhiệm vụ, nhanh chóng lấp đầy toàn bộ quang bình.
Tiểu Hắc Tứ trong nháy mắt đã ngẩn người, một cái, hai cái, ba cái… mười bốn cái.
Trước đây trong cửa hàng có tổng cộng bao nhiêu nhiệm vụ nhỉ? À đúng rồi, tổng cộng là mười lăm nhiệm vụ, tất cả đều đã được Đại sư tiếp nhận hết.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà đã hoàn thành mười bốn đơn yêu cầu sửa chữa cơ giáp?
Tiểu Hắc Tứ có hơi nghi ngờ, không biết liệu bản thân có phải đang nằm mơ hay không. Trong mắt hắn ta, mức độ khó khăn của việc này giống như hoàn thành mười ủy thác cấp B của Hiệp Hội Thợ Săn trong vòng một tháng, gần như là điều không thể.
Hơn nữa, vị Đại sư này chọn phương thức sửa chữa là sử dụng tinh thần lực tiến hành từ xa thay vì sửa chữa vật lý dễ dàng càng hơn.
[Chương trước chưa giải thích nhưng chắc mọi người cũng hiểu rồi ha, đại loại là tiếp nhận nhiệm vụ sửa chữa có hai loại. 1 là sửa trực tiếp ở ngoài, 2 là sửa gián tiếp qua Tinh Võng bằng tinh thần lực, cái sau mệt hơn, cao thâm hơn. Giống như 1 bên là dùng tay bốc đồ, 1 bên là dùng siêu năng lực cách không di vật í =)))) ]
Sửa chữa viễn trình tiêu tốn rất nhiều tinh thần lực nhưng cũng tùy vào mỗi người, ít nhất bản thân Tiểu Hắc Tứ cũng không thể làm được. Chỉ mới làm liên tiếp hai nhiệm vụ sửa chữa cấp C bằng phương pháp từ xa thôi, hắn ta đã cảm thấy tinh thần lực gần như đã tiêu hao đến mức cạn kiệt.
…… Đại sư đầu gấu trúc trước mặt này, trong thế giới hiện thực rốt cuộc là người phương nào?!
Thấy Tiểu Hắc Tứ ngẩn ra không nói lời nào, Sở Thời Thời ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Sao vậy? Nhiệm vụ có vấn đề gì à?”
“Không không không, không có vấn đề gì.” Tiểu Hắc Tứ lấy lại tinh thần. “Ngài đã đệ trình tổng cộng mười bốn nhiệm vụ. Chờ sau khi chúng tôi xét duyệt xong những nhiệm vụ này, trước sáu giờ tối hôm nay sẽ tiến hành kết toán tiền thưởng và chuyển thẳng vào tài khoản điện tử của ngài.”
Sở Thời Thời gật đầu, nhìn thoáng qua quang bình nhiệm vụ điện tử trong cửa hàng, thấy hai ngày này cũng không có thêm ủy thác nào mới, cũng nhanh chóng đăng xuất.
Vừa mới đăng xuất khỏi Tinh Võng, trước mắt cậu liền xuất hiện một khuôn mặt điển trai bị phóng to.
“Sao lại không có động tĩnh gì nữa rồi?” Phong Bất Yếm ngồi ở một bên bàn làm việc, nâng cục đá trứng lên quan sát từ trên xuống dưới: “Có phải là thật sự bị rơi vỡ rồi không?”
Nhân ngư đuôi xanh nhỏ run run vây cá, chóp đuôi nhòn nhọn hơi hơi cuộn lên: “…… Cũng không phải là không thể rơi vỡ.”
Linh Linh Bá: “……?”
Cái gì rơi vỡ?
Rơi vỡ cái gì cơ?
Tại sao nó cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm?
Tác giả có lời muốn nói:
Linh Linh Bá: Luôn cảm thấy mình đã tiếp xúc với kiến thức không nên hiểu nào đó [Dại cả thống ra.jpg]
[hông hiểu khúc này lắm, í ẻm là đẹp trai quá rụng trứng hã ta 🤣]
0 Nhận xét