Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Tinh Tế

Chương 15

Viên đá đen biểu hiện vô cùng hưng phấn, tất nhiên ngay lập tức thu hút sự chú ý của Phong Bất Yếm. Hắn cười nhẹ một tiếng: “Có vẻ như mày rất thích Bruno.”

Đáp lại hắn, là tần suất đong đưa đặc biệt vui vẻ của cục đá trứng.

Phong Bất Yếm thuần thục xoay người nhảy vào khoang điều khiển. Bruno từ khi thiết kế đã là một cơ giáp một chỗ, bên trong khoang chỉ có một vị điều khiển lái chính, xung quanh là bao vây bởi giao diện thao tác, trừ những thứ này ra thì không có chỗ trống nào khác.

Phong Bất Yếm điều chỉnh tư thế ngồi, tùy tiện đặt cục đá đen lên trên đùi của mình, còn duỗi tay vỗ nhẹ một cái: “Ngồi vững, đừng có lộn xộn.”

Sở Thời Thời: “É é.”

Linh Linh Bá : “…… Ký chủ?”

Dựa theo kinh nghiệm trước đây, có vẻ như ký chủ lại đang ngại ngùng.

Sở Thời Thời chỉ chỉ vào bên dưới của phía sau sườn, túi vải nhung mềm mại đã trượt xuống một nửa, vỏ ngoài trong suốt của quả trứng gần sát với vị trí mà cậu chỉ.

Nhân ngư đuôi xanh ngượng ngùng hỏi: “Chỗ này… tui thật sự có thể dựa vào sao?”

Linh Linh Bá : “……”

Tuy rằng nó không phải rất muốn hiểu, nhưng lần này nó thực sự đã hiểu.

Tuy nói như vậy nhưng cuối cùng Sở Thời Thời vẫn nghe lời, không nhúc nhích chút nào.

Trên quầng sáng ở bên cạnh giao diện điều khiển, một hình ảnh giả thuyết đột nhiên nhảy ra: “Phong ca, cơ giáp đã tự động khởi động chế độ phi hành số ba, có thay đổi hay không?”

“Không cần thay đổi.” Phong Bất Yếm đưa tay nhanh chóng nhập mệnh lệnh trên giao diện điều khiển, đội mũ giáp đồng cảm và kết nối tinh thần lực vào bên trong cơ giáp.

Hình ảnh giả thuyết hiện lên là một ngân lang soái khí, đồng tử sói mang màu xanh lam, cảm giác hơi có chút khuynh hướng máy móc. Rõ ràng là hình tượng dã thú hung mãnh, nhưng không hiểu sao lại mang đến một loại ôn hoà nội liễm.

Nhân ngư nhỏ run run vây cá: “Thật đẹp trai.”

Linh Linh Bá nhìn thoáng qua Phong Bất Yếm đang điều khiển cơ giáp, lại nhìn vào hình ảnh giả thuyết của ngân lang trên giao diện thao tác, trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên không biết ký chủ là đang nói ai đẹp trai.

Tốc độ phi hành của Bruno rất nhanh nhưng cũng rất ổn định. Sở Thời Thời nằm trong vỏ trứng, ngay cả một chút rung lắc cũng không cảm nhận được.

Linh Linh Bá yên lặng thu hồi lại thuốc chống say xe mới mua còn chưa kịp mở ra.

Nhân ngư đuôi xanh nhỏ nhanh chóng thích nghi với cảm giác không trọng lực rất nhỏ kia, bắt đầu bò lên vách trong của vỏ trứng, ngẩng đầu nhìn về phía quang bình đang chiếu cảnh vật ở phía trước.

Bruno đưa bọn họ càng bay càng cao hơn, cao đến mức Sở Thời Thời tưởng như họ sắp rời khỏi phạm vi của Thợ Săn tinh thì cuối cùng nó cũng ngừng bay lên, rồi tiếp tục hướng về nơi xa mà bay đi.

Nói ra thật xấu hổ, tuy rằng trong kiếp trước Sở Thời Thời là một Cơ Giáp Đại sư tiếng tăm lừng lẫy, từng thiết kế chế tạo rất nhiều cơ giáp nổi tiếng trên chiến trường nhưng cậu trước sau cũng chưa bao giờ thử tự mình điều khiển cơ giáp.

Ngồi ở vị trí ghế lái của cơ giáp, quan sát thế giới bên ngoài ở trong khoang điều khiển càng là một trải nghiệm mà Sở Thời Thời chưa từng trải qua.

Cảm giác này hoàn toàn khác với việc làm tàu vũ trụ. Dù cho người thật sự điều khiển Bruno là Phong Bất Yếm nhưng Sở Thời Thời vẫn cảm thấy như toàn bộ bầu trời, thậm chí cả vũ trụ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Loại chuyện như thao tác cơ giáp này, vốn dĩ luôn có một loại ma lực như thế, khiến người ta nghiện mà không nhận ra.

Sở Thời Thời ngửa đầu nhìn màn hình, thẳng cho đến khi cổ đau nhức không chịu được nửa mới lại cúi đầu dựa vào vách bên trong của vỏ trứng.

Góc nhìn từ dưới lên quả thực có hơi kỳ lạ. Nếu cậu có thể hơi hơi cao hơn một chút—

Cái ý niệm này mới từ trong đầu xẹt qua, nhân ngư đuôi xanh nhỏ bỗng dưng trợn to hai mắt.

…… Tầm nhìn của cậu thật sự đã cao hơn, vẫn luôn lên cao cho đến khi ngang bằng với màn hình chiếu cảnh vật ở bên ngoài mới dừng lại.

“Mày sao lại cứ nhích tới nhích lui không an phận như vậy hử?” Phong Bất Yếm nhấc cục đá đen lên. “Ngồi trên đùi ta không thoải mái à? Hay là nói…”

Hắn liếc nhìn quang bình chiếu ngoại cảnh phía trước một cái, rồi suy đoán: “Có phải mày cũng muốn nhìn thử xem thế giới bên ngoài một chút không?”

Cục đá trứng lắc lư, Phong Bất Yếm cảm nhận được tần suất đong đưa của nó, đoán rằng đây hẳn là câu trả lời khẳng định.

Quang bình phía trên màn hình của Bruno chớp chớp mắt, tò mò nhìn cục đá đen đang nằm trong tay Phong Bất Yếm: “Phong ca, đây là cái gì?”

“Viên đá nhỏ bảo bối của tôi.” Phong Bất Yếm cười tủm tỉm khoe khoang: “Thế nào? Có phải rất đáng yêu hay không?”

Đôi mắt xanh của con sói bạc nghi ngờ mà im lặng trong giây lát: “Phong ca, tôi chỉ là một hệ thống trí năng, không thể đứng từ góc độ con người để đánh giá nó có dễ thương hay không được.”

Phong Bất Yếm gật gật đầu: “Ừm, ta hiểu, vậy nói từ góc độ thẩm mỹ của một hệ thống trí năng đi.”

Bruno: “……”

“Được rồi, không đùa cậu nữa.” Phong Bất Yếm không nhịn được cười, nói: “Cậu thấy nó không đáng yêu cũng chẳng sao, tôi thấy là được rồi.”

Nhân ngư nhỏ trong vỏ trứng kinh ngạc cảm thán: “Hứng thú của hắn cũng thật quá ác độc đi! Ngay cả hệ thống trí năng cũng không buông tha!”

Cùng là hệ thống như nhau, Linh Linh Bá  cảm thấy may mắn không thôi, may vì hồi đó nó không trực tiếp trói định trở thành hệ thống của Phong Bất Yếm.

Nhân ngư nhỏ tiếp tục cuộn cuộn cái đuôi: “Hắn thật xấu! Tui thật thích!”

Linh Linh Bá : “……?”

Thôi được rồi.

Ký chủ hiện tại của nó thoạt nhìn cũng có vẻ cũng không được bình thường cho lắm, không ai cười ai cả.

Bruno dường như đã tập mãi thành quen với việc Phong Bất Yếm thỉnh thoảng sẽ trêu chọc mình, sói lớn tỏ ra khá bình tĩnh, thậm chí còn nằm xuống trong màn hình sáng, hơi nghiêng người, cũng nhìn về phía cảnh vật ở bên ngoài.

Bầu trời bắt đầu tối dần, nhưng khắp không gian vẫn còn le lói đôi chút ánh sáng ấm áp, rất đẹp mắt.

Sở Thời Thời chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài rất lâu, thẳng cho đến khi tia sáng ấm áp cuối cùng biến mất ở phía chân trời, cậu mới thu hồi tầm mắt nhìn về phía Bruno ở một bên.

Ngân lang không biết từ lúc nào đã nhắm hai mắt lại, không biết nó đang nghỉ ngơi hay chỉ đang thư giãn. Nhưng đối phương chỉ là một hệ thống trí năng, không cần phải nghỉ ngơi. Sở Thời Thời đoán rằng ngay cả khi nhắm mắt thì nó vẫn có thể cảm nhận được những thứ xảy ra bên trong và bên ngoài khoang điều khiển.

Chẳng hạn như lúc này—

Cục đá đen giống như là không thể ngồi yên được nữa, bỗng nhiên rung mạnh một cái. Nếu không phải Phong Bất Yếm tay mắt lanh lẹ mà dùng một tay còn lại đỡ lấy thì viên đá đã bẹp một cái rơi xuống đất.

Ngân lang tưởng như đang ngủ bỗng nhiên mở mắt ra, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào cục đá đen bự không thành thật kia.

“Lại không chịu ngồi yên nữa à?” Phong Bất Yếm hơi nhướng mày hỏi. “Có phải không muốn xem nữa?”

Điều khiến hắn ngoài ý muốn chính là, cục đá đen vậy mà lại im lặng không có động tĩnh gì cả.

Quang đoàn hệ thống ở bên trong vỏ trứng quơ quơ: “Ký chủ, Phong Bất Yếm đang nói chuyện với cậu đó.”

Người cá nhỏ vô cùng bận rộn run run vây cá, hậu tri hậu giác mà vẫy đuôi một chút, rồi sau đó lại tiếp tục vùi đầu nghiên cứu quang bình trước mặt.

Phong Bất Yếm: "……?"

Là ảo giác của hắn à?

Sao hắn lại cảm thấy viên đá nhỏ lần này lắc lư……có vẻ rất qua loa?

Sở Thời Thời chìm đắm trong thế giới của mình, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vui vẻ nói: "Xong rồi!"

Linh Linh Bá  ngơ ngác: "Cái gì xong rồi?"

Cùng lúc đó, hư ảnh của cự lang bất ngờ đứng dậy: "Phong ca, thu được một tín hiệu yêu cầu trò chuyện."

Phong Bất Yếm hơi hơi nhíu mày: "Yêu cầu trò chuyện?"

Chỉ có lần đầu tiên liên lạc mới cần phải gửi yêu cầu, nhưng những người quen biết đã sớm được hắn thêm vào danh sách liên lạc từ trước, có thể tiến hành liên lạc từ xa.

Hắn nhìn nhìn xung quanh, trong tầm mắt cũng không nhìn thấy cơ giáp nào khác: "Nơi phát ra tín hiệu?"

Nhân lang cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau nó hơi hơi sửng sốt, do dự nói: "Định vị là…… phát ra từ bên trong cơ giáp?"

Phong Bất Yếm cũng ngẩn người: "…… Bên trong cơ giáp?"

Hắn nhướng mắt nhìn quanh khoang điều khiển một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên viên đá đen tuyền yên yên tĩnh tĩnh không có bất kỳ động tĩnh nào.

"Viên đá nhỏ?" Phong Bất Yếm thử hỏi: "Có phải là mày không?"

Cục đá trứng lắc lư.

Phong Bất Yếm gật đầu với ngân lang: "Kết nối đi."

Bruno tò mò nhìn thoáng qua cục đá đen, phía trước hình ảnh giả thuyết lại hiện ra một màn hình sáng khác.

Tín hiệu lạ: [Xin chào các đồng chí.jpg]

Nhìn thấy đầu gấu quen thuộc, khóe miệng Phong Bất Yếm nhếch lên: "Ồ, viên đá nhỏ cũng không tệ nhỉ, còn biết gửi yêu cầu liên lạc cho Bruno."

Sau một chút kinh ngạc lúc đầu, Phong Bất Yếm cũng không cảm thấy quá mức ngoài ý muốn.

Hắn đã sớm đoán được bên trong viên đá là một sinh vật có trí tuệ, chỉ là không ngờ rằng mức độ thông minh của nó lại cao hơn so với những gì hắn tưởng.

Có thể điều khiển ngược lại chương trình của cơ giáp gián điệp, hơn nữa rất có thể đã nắm rõ chế độ hoạt động tương quan của cơ giáp…

Ánh mắt Phong Bất Yếm xẹt qua một tia khác lạ, hắn nhấc cục đá trứng lên ngó bên trái lại ngó sang phải, như thể đang nhìn thấy một thứ gì đó hiếm lạ.

"Không nghĩ tới mày lại là một viên đá thâm tàng bất lộ như vậy." Hắn cong mắt cười, biểu cảm tỏ ra rất vui vẻ. "Sao mấy ngày trước không nghĩ đến gửi yêu cầu liên lạc đến thiết bị đầu cuối của ta?"

Cục đá trứng vốn đang lắc lư vui vẻ bỗng hơi cứng đờ, nhân ngư nhỏ ôm cái đuôi nhọn hơi có chút chột dạ: "Chẳng phải là không nhớ tới sao……"

Linh Linh Bá  phun tào: "Chẳng lẽ không phải bởi vì Bruno quá đẹp trai sao?"

Quang cầu hệ thống không ngoài dự đoán mà nhận được tầm mắt ngượng ngùng từ ký chủ.

Bruno nhìn nhìn cái đầu gấu trúc trên màn hình, rồi lại nhìn thoáng qua cái túi in hình đầu gấu rơi ở trên đùi Phong Bất Yếm, rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ của một hệ thống trí năng.

…… Đầu gấu trúc, không lẽ là trào lưu mới lưu hành trong thế giới của nhân loại ư?

Phong Bất Yếm lấy thiết bị đầu cuối ra, quơ quơ trước mặt cục đá trứng: "Thêm StarChat* không?"

(Biến thể của Wechat)

Nhân ngư đuôi xanh nhỏ hơi run run vây cá: "Như vậy có vẻ không ổn lắm, phát triển quá nhanh rồi!"

Nhưng động tác trong tay một chút cũng không chậm trễ, trên quang bình liên lạc của cơ giáp nhanh chóng xuất hiện một cái đầu gấu trúc mới: [Đến đi, vui vẻ nào.jpg]

Kèm theo mã QR số Star Chat.

Linh Linh Bá quả thật thán phục không thôi, đây chính là cái gọi là nói một đằng làm một nẻo của nhân loại phải không? Hôm nay đúng thật là tiếp thu thêm nhiều kiến thức mới lạ.

Chỉ là….

"Ký chủ, cậu lấy số StarChat ở đâu vậy?"

"Mới vừa đăng ký, dùng ID hệ thống của cơ giáp gián điệp." Nhân ngư nhỏ dùng đôi mắt xanh đẹp đẽ nhìn quang cầu hệ thống một cách thâm tình lại đầy chân thành: “Cậu sẽ không để Lệ Niên phát hiện đâu, đúng không?"

Rõ ràng không có trái tim nhưng Linh Linh Bá không hiểu sao lại cảm thấy hệ thống có chút đau tim, âm thanh máy móc dường như mang theo một loại nghiến răng nghiến lợi: "Sẽ không phát hiện ra đâu."

Nó thu lại lời nói trước đó, gặp phải ký chủ thấy sắc nảy lòng tham như vậy thì nó còn không bằng bị trói định với Phong Bất Yếm luôn cho rồi!

Phong Bất Yếm nhanh chóng quét mã kết bạn tốt, phía bên kia gần như trong nháy mắt đã đồng ý. Đây là một tài khoản trắng, hầu như không có gì cả.

Hắn liếc qua thông tin tài khoản, ở phần ghi chú bạn tốt điền vào mấy chữ: Cục đá bảo bối.

Phong Bất Yếm cũng không có ý định giấu diếm, thậm chí quang bình thiết bị đầu cuối vẫn tùy tiện mà đặt ngay trước mặt cục đá trứng.

Nhìn thấy toàn bộ quá trình hắn điền vào ghi chú, người cá nhỏ cuộn cuộn đuôi lại: "Hì hì hì."

Quang cầu hệ thống bẹp một tiếng, đâm thẳng và dính chặt vào vách trong của vỏ trứng.

Hoi được ròi.

Hết cứu rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Linh Linh Bá : Thôi kệ đi, an tường nằm yên.jpg


Chương Trước                                             Mục Lục                                            Chương Sau