Trứng Nhân Ngư Bảo Hộ Cấp Một Tinh Tế
Chương 16
Không ai có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của việc nói chuyện phiếm với một viên đá đen dễ thương cả, Phong Bất Yếm tất nhiên cũng không ngoại lệ, đặc biệt là viên đá này còn rất thích dùng gói biểu tượng cảm xúc.
Bất kể Phong Bất Yếm nói gì, nó đều có thể tìm được gói biểu tượng cảm xúc tương ứng vô cùng thích hợp, chẳng hạn như——
"Mày có tên không? Ta nên gọi mày là gì?"
[Anh thích là được rồi.jpg]
"Có thể nói cho ta biết mày là cái gì không?"
[Đương nhiên là bảo bối nhỏ của anh ó.jpg]
"Mày thật sự rất thích đầu gấu trúc nhỉ."
[Gấu trúc gấu trúc! Quyến rũ vô biên!jpg]
Mức độ chấp nhận hình thức nói chuyện phiếm này của Phong Bất Yếm khá cao, rất nhanh đã quen với cảnh tượng khung đối thoại chất đầy những biểu tượng cảm xúc đầu gấu trúc, thậm chí hắn còn cảm thấy khá rất vui vẻ.
Viên đá nhỏ này quả nhiên yêu sâu sắc đầu gấu trúc, hắn nghĩ thầm.
Linh Linh Bá xem mà thán phục không thôi: "Mấy gói biểu tượng này so với nước biển có thể nói là dùng không hết lấy không cạn luôn."
"Dù sao gói biểu tượng cảm xúc cũng là thần khí của xã khủng mà." Nhân ngư nhỏ vui vẻ tìm kiếm trong kho ảnh: “Bất kể là xã khủng đến mức nào, chỉ cần có gói meme trong tay đều có thể biến thành một loại 'xã khủng’ khác."
Quang cầu hệ thống loé loé: "Nhưng mà ký chủ, cậu hiện tại đã có vỏ trứng bảo vệ, vốn đã là một kiểu ‘xã khủng’ khác rồi."
"Không giống nhau." Sở Thời Thời mặt mày nghiêm túc: “Đây là lần đầu tiên tui nói chuyện trực tiếp với Phong Bất Yếm, không thể phóng đãng quá mức, dùng gói biểu tượng cảm xúc thì tương đối kiềm chế hơn một chút, sẽ không doạ đến hắn."
Linh Linh Bá : "……?"
Cho nên trạng thái này của ký chủ đã gọi là kiềm chế rồi sao?!
Chỉ với vài phút ngắn ngủi sử dụng cách thức nói chuyện kỳ lạ này, đã khiến Phong Bất Yếm càng thêm tò mò về sinh vật bên trong viên đá.
Hắn muốn biết đối phương rốt cuộc là cái gì, tại sao lại ở trong viên đá, và cả những thông tin liên quan đến cơ giáp gián điệp mini trước đó…
Phong Bất Yếm muốn biết tất cả mọi thứ, nhưng hắn lại không đuổi theo truy hỏi cục đá.
Thời điểm đối phương muốn nói tự khắc sẽ để cho hắn biết, nhưng nếu không muốn nói, thì dù hắn có hỏi nữa cũng vô ích, thậm chí có khả năng làm căng thẳng mối quan hệ giữa họ, thật sự không cần thiết.
Vài phút sau, cơ giáp ngân lam cuối cùng cũng đến địa điểm mục tiêu.
Đó là một vùng biển đỏ rực rỡ, sắc trời đã dần tối, cảnh vật bên dưới lẽ ra phải u ám mờ ảo không chút ánh sáng, nhưng mảnh hồng hải kia vẫn như cũ sáng tỏ loá mắt, hệt như nó có thể tự thân phát sáng trong đêm tối.
Khi nhìn thấy ánh sáng đỏ nhạt mơ hồ xuất hiện trên quang bình, Sở Thời Thời cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình hệ thống, và cậu chỉ nhìn lướt qua một cái đã bị mảnh hồng hải kia hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.
“Đẹp quá.” Người cá nhỏ thì thầm ra tiếng: “Đó có phải là biển không?”
Cơ giáp lúc này vẫn đang lơ lửng trên không trung, cách mặt đất một khoảng rất xa, Sở Thời Thời chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng của biển đỏ.
Nó rất giống với biển cả trong trí nhớ của cậu, nhưng sắc đỏ nóng bỏng tựa như có thể thiêu đốt đến tận sâu thẳm linh hồn kia lại là màu sắc mà cậu chưa từng thấy qua.
Linh Linh Bá cũng kinh ngạc cảm thán: “Thật đẹp.”
Nhận thấy cục đá trứng đang lắc lư rất vui vẻ, Phong Bất Yếm nhẹ giọng nói: “Đáng tiếc, chúng ta vẫn là muộn một chút. Nếu có thể kịp đến lúc hoàng hôn buông xuống thì mảnh đại dương này sẽ còn đẹp hơn nữa.”
Màu sắc của biển vốn đã đủ đẹp rồi, nếu hoàng hôn lại phủ thêm một tầng ánh quang lên trên…
Sở Thời Thời không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng đó sẽ đẹp đến mức nào.
“Sau này sẽ còn nhiều cơ hội, không cần phải vội một ngày này.” Phong Bất Yếm nâng cục đá đen lên gần quang bình ngoại cảnh hơn: “Đây là Biển Đỏ trên Thợ săn Tinh. Nhiệt độ nước biển cao hơn so với các vùng biển bình thường một chút, độ ấm sẽ thay đổi theo thời tiết. Vào mùa này, nhiệt độ của Biển Đỏ…”
Hắn dừng lại hai giây như đang suy nghĩ: “Nhiệt độ nước biển hẳn là trên dưới bốn mươi độ C.”
*Nhiệt độ tối đa của nước biển thường dao động từ 30°C đến 32°C, tùy thuộc vào vị trí địa lý, thời gian trong năm, và các yếu tố khí hậu. Những vùng biển nhiệt đới như ở khu vực xung quanh xích đạo có thể có nhiệt độ nước biển cao nhất. Tuy nhiên, nhiệt độ trung bình của nước biển thường thấp hơn, khoảng từ 16°C đến 28°C. Theo Chat GPT =))
Cao hơn nhiệt độ tối đa của nước biển bình thường một chút, nhưng cũng không phải là nóng đến mức không thể chấp nhận được. Ngâm mình trong Biển Đỏ có lẽ cảm giác cũng không quá khác biệt so với tắm suối nước nóng.
Nhân ngư nhỏ đuôi xanh quơ quơ chóp đuôi, trong đôi mắt xanh lam đẹp đẽ ánh lên vẻ khao khát.
Nhân ngư vốn dĩ có bản năng khao khát đại dương, mà cậu đã rất lâu rất lâu rồi không trở về với biển cả. Giờ đây khi được lần nữa nhìn thấy biển, sự khát cầu đã trở nên gần như không thể kiềm chế được.
Tần suất rung động của cục đá đen nhanh chóng tăng lên, Phong Bất Yếm hơi ngạc nhiên: “Mày rất thích Biển Đỏ à?”
Trên quầng sáng của thiết bị đầu cuối xuất hiện một khung đối thoại nho nhỏ: [Thích.]
Đây là lần đầu tiên cục đá trứng không dùng biểu tượng cảm xúc để trả lời. Mặc dù chỉ có một từ ngắn ngủn nhưng Phong Bất Yếm vẫn nhận thấy được đối phương thực sự rất thích vùng đại dương màu đỏ này.
Cơ giáp xanh bạc cuối cùng đã hạ cánh tại sân bay tạm thời ở phụ cận Biển Đỏ.
Phong Bất Yếm đặt cục đá đen vào trong túi lông nhung mềm mại. Trước khi rời đi, Bruno còn vẫy vẫy móng vuốt chào tạm biệt một người một trứng.
Sở Thời Thời cảm thấy tiếc nuối cũng vẫy vẫy tay chào lại. Trước khi Bruno tiến vào trạng thái ngủ đông, cậu tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng gửi cho đối phương một gói biểu tượng cảm xúc.
[Hẹn gặp lại bảo bối nhỏ của tui.jpg]
Cự lang màu bạc rõ ràng hơi ngạc nhiên một chút, nhưng khoang điều khiển đã lập tức đóng lại trong một giây, toàn bộ cơ giáp đều được thu vào nút điều khiển nhỏ gọn.
“Bảo bối nhỏ? Ừm?” Phong Bất Yếm xách cục đá trứng lên trước mặt, nheo hai mắt lại, nói: “Loại xưng hô này không thể tùy tiện dùng cho người khác.”
Nhân ngư đuôi xanh nhỏ rất khẳng định mà nói: “Hắn ghen rồi.”
[Được rồi bảo bối lớn, tui đã biết thưa bảo bối lớn.jpg]
Nhận được phản hồi bằng gói biểu tượng cảm xúc từ đối phương, Phong Bất Yếm hừ cười một tiếng, tâm trạng rất tốt đi về phía trước. Điểm đến cuối cùng của bọn họ là một quán trọ suối nước nóng ở phụ cận của Biển Đỏ.
Quán trọ nằm trong một khu phố du lịch nhộn nhịp đông đúc, kiến trúc bên ngoài rất cổ điển, trên khung gỗ treo rèm tre tạo ra một bầu không khí rất đặc thù, giữa toàn bộ những cửa hàng siêu hiện đại trên đường phố trở nên vô cùng bắt mắt.
Phong Bất Yếm kéo cửa lớn bằng gỗ ra, quen cửa quen nẻo đi vào trong.
“Quen thuộc như vậy, chắc chắn đã đến đây rất nhiều lần.” Sở Thời Thời nhỏ giọng thì thầm: “Không ngờ nha, Phong Bất Yếm vậy mà lại thích đến những nơi như thế này.”
Linh Linh Bá khó hiểu: “Những nơi như thế này? Quán trọ suối nước nóng là loại địa phương kỳ lạ gì đó ư?”
Nhân ngư nhỏ nhìn nó một cái: “Tiểu Bá ơi, mày quả nhiên vẫn còn quá ngây thơ.”
Nói xong, cậu kéo quang bình hệ thống ra tìm tòi lục lọi một hồi, trên màn hình nhanh chóng hiện lên những tấm poster truyện tranh đầy màu sắc: [Yêu Đương Ở Suối Nước Nóng], [Tình Yêu Nồng Nhiệt Nóng Bỏng], [Tình Yêu Bốn Mươi Độ]……
Linh Linh Bá : “……”
Được rồi, nó đã hiểu.
Suối nước nóng không có vấn đề gì cả, vấn đề chính là ký chủ của nó.
Quầy lễ tân trước khách sạn trống không, dường như chẳng có người nào cả.
Phong Bất Yếm hoàn toàn không có chút lo lắng nào, hắn tiến tới hai bước rồi đưa tay gõ gõ mặt bàn: “Một phòng đơn.”
Khi tiến lại gần hơn, Sở Thời Thời mơ hồ nghe thấy tiếng vang rất nhỏ phát ra từ vị trí bàn lễ tân. Mà chút âm thanh nhỏ bé đó lập tức biến mất ngay khi tiếng nói của Phong Bất Yếm vang lên.
Một lúc sau, một người đầu đội nón mèo bông từ phía sau quầy lễ tân chui ra: “Đội trưởng? Sao anh lại đến đây?”
“Đến để thả lỏng một chút trước khi làm nhiệm vụ.” Phong Bất Yếm lắc lắc túi đầu gấu trúc trong tay. “Tiện thể dẫn cục cưng của tôi đi chơi một chút.”
Nhân ngư đuôi xanh nhỏ vô cùng u oán nói: “Thì ra dẫn tui đi chơi chỉ là tiện đường thôi sao?”
Quang cầu hệ thống an ủi cọ cọ vào cánh tay đối phương.
Người đội đầu mèo bông có vóc dáng nhỏ nhắn, nhảy lên ghế dựa sau quầy lễ tân, tò mò thăm dò nhìn thoáng qua: “Á đìu! Đội trưởng anh đã trộm hàng của tên Long đại ngốc à? Cục đá xấu xí như thế này, Long đại ngốc khẳng định coi là bảo bối mà nâng niu, sao anh trộm ra được hay vậy.”
“Nhìn xem.” Sở Thời Thời trong vỏ trứng nhỏ giọng nói: “Người bình thường đều thấy được đây là cục đá vô cùng xấu xí.”
Linh Linh Bá chần chừ: “Vậy Phong Bất Yếm có phải là người không bình thường không?”
“Hắn không phải người thường.” Người cá nhỏ thẹn thùng run run vây cá, nói với ngữ điệu khoa trương: “Hắn là siêu nhân của tui.”
Linh Linh Bá: “......”
Vóc dáng nhỏ cảm khái: “Quả nhiên không hổ là đội trưởng, cũng chỉ có anh mới có thể hoàn hảo không tổn thất gì, lụm đi cục đá của Long đại ngốc mà không bị đánh.”
“Đương nhiên…” Phong Bất Yếm ngừng lại một chút, “Không phải.”
Hắn cười tủm tỉm nói: “Đây là cục đá nhỏ bảo bối của tôi, không liên quan gì đến Long Nham cả.”
Đầu mèo hơi hơi cứng họng, khó khăn lắm mới sửa miệng lại: “Đương nhiên, đương nhiên, viên đá xấu xí, phụt phụt, không, ý tôi là viên đá đáng yêu như vậy, vừa nhìn liền biết không phải của Long Đại Ngốc rồi.”
Phong Bất Yếm nâng cằm: “Quay trở lại vấn đề chính, An Tư*, cho tôi một gian phòng đơn.”
*Mấy chương trước là An Sĩ, đổi lại An Tư, đã sửa ở những chương trước.
Tai mèo bông trên đỉnh đầu của An Tư khẽ rung lên: “Được rồi, được rồi… Tôi và Tiểu Thanh Âm đã kiểm kê xong hết tất cả vũ khí, nhưng vẫn còn một lô nữa sáng ngày mai mới có thể tới, tôi—”
Phong Bất Yếm cắt ngang lời cô: “An Tư, hôm nay tôi không đến đây để làm việc.”
“OK OK.” An Tư giơ tay lên khóe miệng, làm động tác kéo khóa lại: “Anh là đội trưởng, nghe theo anh, hôm nay không bàn về chuyện này.”
Phong Bất Yếm tiếp nhận chìa khóa, bước vào bên trong quán trọ.
Nhân ngư nhỏ ở trong vỏ trứng quay đầu lại, có chút khiếp sợ: “An Tư? Cô ấy là An Tư sao?”
Quang cầu hệ thống khẳng định: “Chắc chắn là như vậy.”
“Trong nguyên tác không phải nói rằng An Tư là một người lùn hai trăm tuổi sao? Hai trăm tuổi!” Giọng nói Sở Thời Thời đầy vẻ không thể tin được: “Nhưng cô ấy thoạt nhìn… trẻ quá mức rồi đó!”
Thực ra dùng từ trẻ ở đây cũng không hoàn toàn chính xác. Cô ấy chỉ cao đến hông người trưởng thành, hơn nữa còn có khuôn mặt búp bê không thể nhìn rõ tuổi tác. Nếu không biết tuổi thật của An Tư, Sở Thời Thời gần như đã nghĩ rằng quá trọ suối nước nóng này đang sử dụng lao động trẻ em.
Linh Linh Ba có hơi không xác định: “Có thể là do thiên phú đặc thù của tộc Người Lùn?”
“Có lẽ vậy.” Sở Thời Thời cảm khái: “Thiên phú vĩnh trú đồng nhan* đặc thù nghe lợi hại nhiều so với biến lớn biến nhỏ.”
*Vĩnh trú đồng nhan: trẻ mãi không già.
*Biến lớn biến nhỏ là thiên phú của Sở Thời Thời.
An Tư đã cấp cho Phong Bất Yếm căn phòng tốt nhất trong toàn bộ quán trọ.
Phong Bất Yếm không phải lần đầu đến căn phòng này cho nên rất quen thuộc với thiết kế ở bên trong. Vừa bước vào, đặt cục đá xuống, hắn liền lấy áo tắm sạch trong tủ ra chuẩn bị đi tắm.
Trước khi đi vào phòng tắm, hắn bỗng dưng thu hồi bước chân, xoay người lại nhấc viên đá lên, cười nói: “Suýt chút nữa đã quên mày rồi, trước khi ngâm suối nước nóng thì phải tắm trước đã. Một lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau ngâm suối nước nóng.”
“Cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ngâm suối nước nóng…” Nhân ngư nhỏ ngượng ngùng cuộn đuôi lại, “Chuyện… chuyện này… có phải phát triển hơi nhanh rồi không?”
Linh Linh Ba đã quá quen với chuyện này: “Rõ ràng là cậu rất mong đợi mà.”
Nhân ngư nhỏ: “Ê hê hê =w=”
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Thời Thời: Nhân sinh có một số thứ không nên vạch trần [Ngoan ngoãn ôm chóp đuôi.jpg]
2 Nhận xét
Con cá nì nết mê ck này giống hệt con rắn bên bộ "Xà yêu muốn đào thoát" sơ hở là sờ múi của ck :)))) t cap đc 1 đống meme của nhỏ luôn á
Trả lờiXóaLẳng lặng + thêm một bộ truyện vào list kekekee
Xóa