Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết
Chương 36
Trong nháy mắt, bầu không khí đột nhiên rơi vào một loại im lặng rất kỳ lạ.
Cả bốn người còn lại đồng loạt nhìn về phía Lisenvine và Hicks đang đồng thời vươn tay, rồi lại nhìn về phía Sheryl được hai người đưa khăn.
Rõ ràng là cùng một bàn ăn.
Nhưng giờ phút này, giữa ba người bọn họ dường như đã hình thành một hàng rào vô hình ngăn cách với những người còn lại.
Allaire chớp chớp hai mắt, quét qua quét lại trên người Lisenvine cùng Hicks nửa giây, khó hiểu mà cảm giác được một loại khẩn trương.
Rõ ràng quần áo hai người này là một đen một trắng, một người biểu tình đạm nhiên hòa nhã, một người khác thì cảm xúc vẫn không có chút phập phồng nào như ngày thường, nhưng Allaire nhìn nhìn một chút, cậu ta cảm thấy dường như có một luồng không khí không rõ tên đang quanh quẩn giữa hai người họ.
Không phải loại không khí căng chặt giương cung bạt kiếm, nhưng cũng chẳng phải là tuyệt đối bình tĩnh.
Trong bầu không khí tĩnh lặng này…
Sheryl thân là đương sự lại từ tốn nâng mi mắt, theo hai chiếc khăn tay này nhìn về phía chủ nhân của chúng.
Hicks nói: "Lau tay một chút đi." Hắn như thể đang giải thích cho động tác của mình, trong giọng nói thể hiện một loại tự nhiên và thân thiện.
Hành động tinh tế tri kỉ như vậy, giống như đã trở thành thói quen khắc sâu vào trong cốt tủy, lễ phép ôn hòa, hệt như không hề có ý định gì, nếu đối tượng là một người khác hắn nhất định cũng sẽ đưa khăn tay ra.
Lisenvine không nói gì, nhưng vẫn giữ khăn trong tay, không có ý định rút lại.
Sheryl lại rũ mắt nhìn hai chiếc khăn tay này.
Ánh mắt dừng lại trên chiếc khăn tay màu trắng nửa giây.
Xem ra một số phỏng đoán của cậu về phương diện tính cách của Hicks trước kia cần phải thay đổi một chút.
Nếu thực sự xuất phát từ lòng tốt không phân biệt đối tượng, như vậy, đáng lẽ ra hắn nên săn sóc chủ động thu hồi khăn khi nhìn thấy Lisenvine cũng đưa khăn tay ra.
Dù sao cũng không nên giống như tình cảnh hiện tại, tiếp tục giữ nguyên động tác trên tay như thể không nhận ra điều gì, cùng Lisenvine hình thành một thế giằng co ngắn ngủi, chờ Sheryl đưa ra lựa chọn giữa hai người bọn họ.
Ánh mắt Sheryl khẽ nhúc nhích.
Chẳng lẽ là bởi vì hai hoá thân này, một người tượng trưng cho cái thiện, mà người kia lại đại biểu cho cái ác, thiện và ác là hai mặt đối lập nhau trong tự nhiên, cho nên dù chỉ lần đầu gặp mặt, bọn họ cũng hình thành một loại bài xích tự nhiên vô hình?
Giống như hai cực của nam châm?
Sheryl bị ý tưởng này của mình chọc cười. Tuy rằng cậu hẳn là nên cảm tạ hai người họ đã chu đáo đưa khăn tay, hơn nữa còn là hành động ngay lập tức.
Cảm tạ, nhưng thật ra không cần thiết.
Bởi vì loại sự tình như bơ dính lên ngón tay này, đối với Sheryl mà nói, thật sự không phải là vấn đề gì lớn.
Sau khi đặt hộp bơ đã xé mở ra lên bàn, cậu nói thẳng: “Chỉ là một chút bơ mà thôi, thật ra tôi cũng không cần phải dùng khăn tay."
Dứt lời, cậu nâng ngón tay dính bơ lên, gọi quạ đen béo đã sớm chuẩn bị tốt: "Tiểu Hắc."
Quạ đen béo vừa nghe, đầu liền động, không có chút do dự nào nhanh chóng mổ sạch sẽ vết bơ trên ngón tay Sheryl, một xíu cũng không để lại.
Toàn bộ quá trình nhanh chóng lại chính xác, chỉ vỏn vẹn trong ba giây đã làm đến mức sạch sẽ lưu loát.
Vừa nhìn liền biết loại việc này đã làm không ít lần.
Hicks thoáng sững sờ trong chớp mắt, sau đó rất tự nhiên thu khăn tay lại.
Lisenvine liếc quạ đen béo, lại nhìn lướt qua ngón tay một chút cũng không giống đã từng dính bơ của Sheryl, thu khăn tay về.
Bầu không khí vốn dĩ còn có chút quỷ dị, nhưng sau khi quạ đen béo dùng mỏ mổ xong bơ liền cứ như vậy tan biến một cách tự nhiên.
Mà ánh mắt những người còn lại nhìn về phía con quạ đen cũng nhiều thêm một loại vi diệu không thể nói rõ.
Sau đó, Sheryl tự mình nhấm nháp bánh ca cao cùng với rượu hạt thông, còn quạ đen thì được thưởng thức bánh ca cao bọc bơ.
…
Sau bữa tối, Hicks cẩn thận đi tới trước cửa sổ, sau khi đóng chặt từng cái một, lại cẩn thận kiểm tra thêm lần nữa.
Đối với hành động của Hicks, Allaire bọn họ mỗi người đều có thắc mắc ở mức độ khác nhau.
Sheryl biết rõ nguyên nhân, nhưng thật ra cậu cảm thấy hành động này của Hicks có chút thừa thãi. Có buff của tầng Tháng Quang bảo vệ ở đây, cho dù không đóng cửa sổ lại cũng chẳng có ai dám lại tiến gần ngôi nhà gỗ này cả.
Sau khi xác nhận xong chuông gió trên cửa sổ không có bất kỳ vấn đề gì, Hicks bước tới chỗ Sheryl bọn họ.
"Đêm đã khuya, bên ngoài cũng tương đối nguy hiểm hơn bình thường, nếu không cần thiết, xin hãy cố gắng ở yên trong nhà gỗ." Hắn chậm rãi nói, thanh âm nhẹ nhàng và êm dịu.
Nghe vậy, Allaire không kìm được sự tò mò trong lòng mà hỏi thẳng: "Bên ngoài có cái gì vậy?"
Hicks: "Linh thú."
Hắn nói: "Một loài thú biết bay có thể ẩn thân trong chốc lát."
Sau khi nghe hắn nói như vậy, Allaire cố gắng tưởng tượng một chút, nhưng vẫn không thể hình dung ra đại khái hình dáng của sinh vật đó trong đầu.
Allaire có hơi mờ mịt chớp chớp hàng mi dày, đôi mắt nai con màu nâu hạt dẻ sẫm màu chuyển động mấy lần, cuối cùng vẫn là nhìn về phía Sheryl.
Cậu ta hơi hơi mấp máy môi, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, cố gắng nuốt câu nói sắp buột miệng thốt ra vào trong.
Nhìn ra được, cậu ta thật sự rất muốn hỏi Sheryl có năng lực toàn tri về loài Linh thú có khả năng bay và ẩn thân trong chốc lát này rốt cuộc có hình dạng như thế nào.
So sánh với Allaire, ba người khác cũng không tốt hơn chút nào.
Hicks miêu tả quá mức chung chung, một câu khái quát đơn giản khiến bọn họ rất khó hình dung.
Sheryl biết rõ loài linh thú này, chúng có vẻ ngoài giống như những con thằn lằn màu xám có cánh, kích thước to bằng một người đàn ông trưởng thành.
Ban ngày chúng ngủ đông trong hang ổ, chỉ khi đêm khuya mới ra ngoài.
Linh thú là loại sinh vật ăn thịt, sống quần cư, khả năng sinh sản rất mạnh, số lượng vô cùng khổng lồ, chính là một loại tai họa không có cách nào hoàn toàn tiêu diệt đối với Tinh Linh tộc và Thú Nhân tộc, tương tự như nạn châu chấu của nhân loại.
Móng vuốt của chúng vô cùng sắc bén, hàm răng có sức cắn không thua gì loài cá mập trắng ở biển sâu.
Ngoài ra, chúng còn am hiểu cách sử dụng một loại phấn đặc biệt được phân bố trên da lông để ẩn thân trong chốc lát, sau đó căn cứ vào địa hình, bất ngờ khởi xướng các đợt tấn công vào tộc Tinh Linh và Thú Nhân.
Bởi vì Linh thú là loài sinh vật có đặc tính ăn thịt, tất cả các động vật ở trong rừng đều là con mồi của chúng, Tinh Linh và Thú nhân cũng đồng dạng nằm trong thực đơn.
Tuy nhiên hiện tại Linh Thú đã bị Thú Nhân và Tinh Linh phát hiện ra một nhược điểm rất rõ ràng — chúng sợ lửa.
Một ngọn lửa dữ dội có thể thiêu cháy lớp da lông bảo vệ của chúng trong vài giây, thời điểm chúng đến gần mồi lửa, hành động của cơ thể cũng sẽ trở nên chậm lại.
Tuy rằng đây không phải là nhược điểm chí mạng, nhưng ở một trình độ nhất định cũng giúp tiêu diệt được bộ phận nhỏ Linh thú.
Để đối phó với Linh thú, vũ khí tộc Tinh Linh thường dùng là tinh hỏa cung tên. Còn Thú nhân, thời điểm bọn họ ở hình thái thú hoá chiến lực rất cao, không cần mượn dùng thêm công cụ vẫn có thể đối kháng với Linh thú.
Nhưng cũng chỉ là ở mức đối kháng.
Bởi vì Linh thú thông thường đều là quần công, chúng lợi dụng số lượng tiến hành bao vây và bắt g.i.ế.t tiêu diệt những Thú Nhân đơn độc.
Đương nhiên, ở mức độ tương đối, thời điểm thiếu thốn thức ăn Thú Nhân cũng sẽ săn Linh thú để cầm cự.
Nếu phải dùng từ ngữ đơn giản nhất để khái quát, thì có thể nói, trong tam đại chủng tộc ở rừng rậm Vô Vọng Hư này, Tinh Linh đại diện cho trật tự và văn minh, Thú Nhân đại diện cho nguyên thủy và dã tính, còn Dực Long đại diện cho sức mạnh và sự cô độc.
Dực Long có khả năng phun lửa là khắc tinh của Linh thú, nhưng chúng hiếm khi xuất hiện vào lúc chạng vạng.
Tộc Dực Long có lãnh địa tộc đàn riêng, phiến lãnh địa đó ngoài Dực Long ra không có bất kỳ sinh vật nào khác có thể tiến vào. Phần lớn Dực Long cũng không nguyện ý rời khỏi nơi ở của mình.
Thời gian xuất hiện chênh lệch, hơn nữa Dực Long cũng không quan tâm đến những chuyện bên ngoài lãnh thổ.
Lúc này mới khiến cho Linh thú không bị thiên địch kìm hãm, mặc sức lan tràn trong rừng rậm Vô Vọng Hư.
Theo những gì Sheryl biết, bởi vì Thú Nhân gần như đã rút vào hang động để ngủ đông, thiếu đi một phần lực lượng ngăn chặn, Linh Thú đã bắt đầu di chuyển theo quy mô lớn về phía trung tâm khu rừng, cũng chính là Vương Quốc của Tinh Linh tộc.
Quang Chi Thần Trượng mà Vương Hậu Syo muốn cũng đang ở nơi đó.
Còn nguyên nhân tại sao lại ở đó.
Sheryl nhìn thoáng qua Hicks.
Mặc dù là đơn phương được tộc Tinh Linh tôn kính như Đại Thần Quan có địa vị chỉ dưới Tinh Linh Vương, nhưng bản thân Hicks cũng không hoàn toàn từ chối trọng trách này.
Với trách nhiệm của một Đại Thần Quan, hơn nữa còn là hóa thân đại diện cho trận doanh “Thiện” của Quang Minh Thần, bản thân Hicks cũng nguyện ý làm những thứ có thể vì sự an ổn của Tinh Linh Quốc.
Chẳng hạn như sử dụng vũ khí để trấn thủ nơi đây.
Nhận ra tầm mắt của Sheryl, Hicks cũng nhìn thoáng sang bên này.
Sau đó, hắn như là chợt nhớ ra điều gì, xoay người đi về phía một quầy chứa đồ được khắc hoa đơn giản rồi lấy ra một cuốn sách có hơi cũ kỹ từ bên trong: "Cuốn sách này có ghi chép về Linh thú.”
Hắn đi lên trước, đưa cuốn sách cho Allaire.
Sau khi Allaire nhận lấy, Hicks nói: "Nơi nghỉ ngơi của ta là nấm phòng ở phía sau nhà gỗ. Nơi đó chỉ có một gian phòng, cho nên tối nay các cậu sẽ nghỉ ngơi…"
Allaire nhanh chóng đáp: "Chúng ta có túi ngủ."
Hicks khẽ gật đầu, đi đến cửa nhà gỗ.
"Vậy thì, chúc các cậu có một giấc mộng ngọt ngào." Âm thanh của hắn dịu dàng du dương hệt như một lời ước nguyện, ý vị độc đáo khiến người khác cảm thấy như thể có một làn gió ấm áp thổi ngang qua.
Sau khi nói xong những lời này, hắn đưa mắt đảo qua từng người một, bao gồm cả Lisenvine và Allaire, cuối cùng dừng lại nơi Sheryl một chút rồi mới rời khỏi nhà gỗ nhỏ, đồng thời cũng rất tri kỷ mà khép cửa lại.
Hicks vừa rời đi, cả người Allaire lập tức hoàn toàn thả lỏng.
Thời điểm Hicks ở đây, cậu ta vẫn thường vô thức tuân theo bản năng mà buông lỏng cảnh giác.
Đối với lính đánh thuê như bọn họ mà nói, điều này không thể nghi ngờ chính là tối kỵ. Vì thế cậu ta không thể không đề cao sự tập trung hơn, cố gắng chế ngự loại bản năng này.
Laura và Nick cũng đồng dạng như thế.
Hiện tại Hicks đã đi về nấm phòng ở phía sau, hai người cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng đồng thời, bọn họ càng thêm tò mò về thân phận của Hicks.
Ngoại trừ thân phận của Hicks, trong đầu họ vẫn còn vô số nghi vấn khác.
Nếu không phải bởi vì hỏi Sheryl có thể khiến thân phận Ma Kính của cậu bị nghi ngờ, có lẽ mấy người họ đã trực tiếp hỏi ra từ lâu.
Sheryl đi đến bên cạnh một chiếc ghế gỗ, ngồi xuống: "Bây giờ mấy người có gì muốn hỏi thì cứ hỏi hết đi, những gì có thể trả lời, tôi sẽ trả lời."
Raglan nghe vậy nhìn về phía Sheryl: "Sẽ không bị nghe thấy chứ?"
Ba người còn lại cũng đồng loạt nhìn về phía Sheryl.
Allaire không an tâm hỏi lại lần nữa: "Thật sự không bị nghe thấy chứ?"
Hiển nhiên, cậu ta vẫn còn nhớ rất rõ về lần cách đây không lâu, Hicks có thể xuyên qua Thần Thuật che chắn nghe được cậu ta nói chuyện.
Sheryl trực tiếp trả lời: “Sẽ không.”
Thực ra cho dù có thể nghe thấy, Sheryl cũng không quá quan tâm, kể cả khi thân phận Ma Kính của cậu có thể bị Hicks biết được.
Thậm chí xét từ một góc độ nào đó mà nói, nếu đối phương biết được, đối với cậu sẽ càng có lợi hơn, bởi vì điều này giúp đẩy nhanh tiến trình của kế hoạch thu hoạch máu, cậu có thể trực tiếp bắt đầu ngay từ bước đầu tiên.
Raglan hỏi: “Vì sao bây giờ lại không?” Hắn ta không hiểu hiện tại và lúc chạng vạng khi nãy có gì khác nhau, thậm chí nếu phải cố gắng biện minh thì, lúc đó Allaire còn sử dụng thuật che chắn.
Lisenvine vẫn luôn không mở miệng đột nhiên lên tiếng: “Hắn đã sử dụng loại năng lực đặc thù nào đó?”
Sheryl nhìn về phía đối phương, hơi hơi mỉm cười: “Đoán đúng rồi.”
Sheryl nói: “Thời điểm ở dưới tàng cây, hắn đã dùng ‘Thính Phong Ngâm’.”
“Thính Phong Ngâm?” Allaire nhăn mày lại: “Tôi chưa từng nghe thấy loại Thần Thuật này.”
“Không phải Thần Thuật.” Lisenvine trực tiếp phủ nhận.
Nếu sử dụng Thần Thuật, trên cơ thể chắc chắn sẽ có dao động Thần Thuật. Mà chỉ cần tồn tại dao động, cho dù nhỏ đến mức nào, hắn nhất định sẽ cảm nhận được ngay.
Nhưng từ đầu đến cuối hắn không cảm nhận được bất kỳ dao động Thần Thuật nào.
Sheryl khẽ gật đầu: “Đúng vậy, quả thật không phải Thần Thuật.”
Allaire nghe thế càng như lọt vào trong sương mù: “Không phải Thần Thuật, vậy đó rốt cuộc là cái gì?”
“Là Hành Thuật, một loại khẩu quyết của tộc Tinh Linh, tuy phổ biến nhưng lại rất khó sử dụng.”
Thần Thuật ở Lan Âu Đại Lục chỉ có Thần Quyến Giả mới có thể thi triển.
Mà Hành Thuật thì bất kỳ Tinh Linh nào trong Vương Quốc Tinh Linh ở rừng rậm Vô Vọng Hư cũng có thể sử dụng.
Chỉ cần trong khoảng thời gian nhất định niệm xong khẩu quyết, liền có thể thúc giục Hành Thuật.
“Khẩu quyết Hành Thuật?” Laura hơi cảm thán: “Đúng là một thuật ngữ chưa bao giờ nghe qua.”
Allaire tiếp tục hỏi: “Cậu nói nó tuy phổ biến nhưng lại rất khó sử dụng là ý gì?”
Sheryl trả lời: “Phổ biến là bởi vì khẩu quyết này có thể tùy tiện mua được ở bất kỳ tiệm sách nào của tộc Tinh Linh, khó khăn là vì khẩu quyết không chỉ vô cùng dài và tối nghĩa mà còn cực kỳ khó đọc.”
Nghe thế, Raglan liền nắm bắt đúng trọng điểm.
“Nếu khẩu quyết rất dài, vậy thời điểm sử dụng hẳn sẽ tiêu tốn một ít thời gian, Hicks đã làm như thế nào?”
“Hắn không cần niệm khẩu quyết vẫn có thể sử dụng.” Đối phương có thể chất đặc thù, hơn nữa còn có sự bảo hộ của một tầng Thánh Quang, vì thế dưới một tầng buff sáng chói này, Hicks chính là một quái kiệt.
Dĩ nhiên, câu này Sheryl cũng không nói ra.
Lisenvine nhìn thẳng vào đôi mắt Sheryl: “Thân phận của hắn ở Tinh Linh Quốc là gì?”
Không thể không nói, so với Raglan, Lisenvine càng biết nắm bắt trọng điểm, tư duy cũng linh hoạt nhạy bén hơn hẳn.
Chỉ dựa vào một vài câu trả lời của cậu, hắn không chỉ suy luận ra Hicks có mối quan hệ mật thiết với Tinh Linh tộc, thậm chí còn có địa vị không bình thường trong tộc.
Sheryl cũng nhìn về phía hắn: “Có thể xem là Đại Thần Quan chỉ dưới trướng một người của Tinh Linh Quốc.”
Laura kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Tư duy của Allaire lại đi theo một lối khác.
Cậu ta nói: “Tôi vậy mà đã ăn bánh ca cao do Đại Thần Quan tự mình làm, còn uống cả rượu hạt thông do chính tay Đại Thần Quan ủ?”
Nick hỏi: “Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi đâu?”
Sheryl: “Tinh Linh Quốc.”
Cậu nói xong, liếc quyển sách trong tay Allaire một chút, sau đó nhìn sang phía Raglan, Nick cùng với Raglan.
“Đêm nay các người tốt nhất nên thay phiên nhau đọc xong quyển sách này, đồng thời phải nhớ kỹ toàn bộ nội dung bên trong.”
Raglan ừ một tiếng.
Ba người còn lại cũng trả lời một câu: “Sẽ nhớ kỹ toàn bộ.”
Dứt lời, Allaire đột nhiên nhìn về phía Lisenvine, sau đó hỏi Sheryl: “Đội trưởng không cần xem ư?”
Sheryl nhìn sang Lisenvine đứng ở bên cạnh: “Tất nhiên là cần, nhưng mà…” Cậu hơi đổi giọng: “Nhưng mà hắn sẽ đọc vào ngày mai.”
Allaire liền hỏi: “Vì sao cơ?”
Đuôi lông mày Sheryl hơi nhướng lên: “Bởi vì dựa trên thói quen của các người trong việc ghi nhớ ở quá khứ, ước tính thời gian tiêu hao để có thể thay phiên nhau xem xong sau đó ghi nhớ kỹ toàn bộ nội dung trong sách đại khái sẽ mất cả một đêm, trong đó…”
Sheryl ngừng lại một chút rồi nói: “Trong đó Nick cần nhiều thời gian nhất. Raglan thì cần dùng ít thời gian nhất. Dĩ nhiên, đây chỉ là đánh giá của tôi dựa trên việc tính toán tình huống trong quá khứ của các người.”
Allaire nha một tiếng, không biết nghĩ tới cái gì, vành tai đột nhiên có hơi ửng đỏ lên, rồi hỏi một vấn đề căn bản không cần phải hỏi: “Có phải ở trước mặt cậu, chúng tôi hầu như không có bất kỳ bí mật gì hay không?”
Sheryl dù bận vẫn ung dung hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy như thế nào?”
Vành tai Allaire trong nháy mắt càng đỏ hơn, cậu ta chạy như bay ra nơi có nhiều ánh sáng nhất, ngoài miệng lại nói: “Tôi bắt đầu đọc sách đây!”
Sheryl không để ý đến cậu ta nữa.
Ngôi nhà gỗ này tổng cộng có hai tầng, đúng như lời Hicks đã nói, trong hai tầng chỉ có một phòng.
Thời điểm Allaire đang đọc sách, những người khác đã lấy túi ngủ từ trong ba lô ra.
Sheryl không cần phải nghỉ ngơi ở bên ngoài.
Nếu cậu buồn ngủ thì chỉ cần trực tiếp trở lại trong gương.
Trong gương có một chiếc giường rộng rãi lại đủ thoải mái.
Mà Lisenvine, sau khi tắm rửa qua loa đơn giản, cuối cùng chọn nghỉ ngơi tại căn phòng trên tầng hai.
Tuy nhiên, hắn cũng không trực tiếp nằm trên giường ở trong phòng mà trải chăn ra dưới sàn nhà.
Bốn người Allaire cần phải thay phiên ghi nhớ nội dung trong sách, đèn đuốc ở dưới tầng chắc chắn sẽ sáng cả đêm. Trong tình huống có một phòng riêng, Lisenvine không cần phải ở lại tầng dưới.
Dĩ nhiên, trong đó còn có một lý do càng quan trọng hơn.
Ma Kính hiện đang ở trên người Lisenvine.
Khi Lisenvine ở một mình trong phòng riêng, Sheryl nghỉ ngơi trong gương cũng có thể càng yên tĩnh hơn.
Vì vậy, ngay từ đầu Sheryl đã thể hiện rõ ý định và thái độ của mình trong việc phân chia nơi nghỉ ngơi.
Nhưng sau khi đi theo Lisenvine cùng lên lầu, Sheryl cũng không quay lại không gian trong Ma Kính.
Lisenvine nhìn về phía Sheryl đứng trước cửa sổ: "Cậu chuẩn bị đi đâu?" Tuy ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng trên thực tế hắn đã đoán được ý định của Sheryl.
Sheryl nói: "Chẳng phải anh đã biết câu trả lời rồi à?"
Lisenvine thoáng nhíu mày, nhỏ đến rất khó phát hiện: "Hiện tại cậu muốn đi tìm hắn?"
Tuy rằng không nói rõ thân phận của ‘hắn’, nhưng cả hai đều biết đó là ai.
Dưới ánh sáng phản chiếu, trên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của Lisenvine lộ ra một vẻ lạnh lùng sắc bén hơn hẳn ngày thường.
Nhận ra sự biến hoá cảm xúc của Lisenvine, Sheryl liếc nhìn một cái, chú ý thấy đôi môi mím chặt của đối phương. Nghĩ nghĩ, cuối cùng cậu vẫn nói một câu: "Tôi cũng có việc phải làm."
Dứt lời, cậu trực tiếp mở cửa sổ, linh hoạt xoay người nhảy xuống.
Lisenvine nhìn khung cửa sổ mở toang, tiến đến trước, cúi đầu nhìn về phía dưới.
Dưới một tầng ánh trăng mỏng manh, chỉ có thể thoáng nhìn thấy bóng dáng cao gầy của thiếu niên tóc đen càng ngày càng xa khỏi tầm mắt, rất nhanh sau đó đã hoàn toàn biến mất.
Cậu đi về phía sau của nhà gỗ.
Thu lại tầm mắt, đồng tử màu hổ phách của Lisenvine hiện lên một chút u ám. Cảm giác khó chịu vừa dâng lên trong ngực khiến hắn cảm thấy có chút bực bội.
Hắn biết rõ cảm giác này là gì.
Hoặc nói đúng hơn, từ trước khi gặp được Sheryl, hắn chưa từng phải trải qua loại buồn bực như thế này.
Lisenvine hơi nhăn mày, lại một lần nữa nhìn thoáng qua phương hướng Sheryl vừa rời đi.
Môi mỏng của hắn căng chặt, im lặng đứng tại chỗ.
Vẫn luôn đứng một lúc lâu, cuối cùng hắn mới rời khỏi vị trí trước cửa sổ, bắt đầu thói quen kiểm tra phòng.
Sau khi xác nhận không có bất kỳ vấn đề gì, hắn trở về nằm trên chỗ có vải lót, nhắm mắt lại, ép buộc bản thân chìm vào giấc ngủ chập chờn.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia.
Bên trong nấm phòng nhỏ cách nhà gỗ khoảng 10m.
Sheryl xoay người nhảy qua khung cửa sổ khép hờ, sạch sẽ lưu loát bước vào trong phòng.
Mà nguyên nhân tại sao cậu lại không chọn trực tiếp gõ cửa cũng rất đơn giản.
Bởi vì nếu cậu gõ cửa, người đi ra sẽ là con sóc nhỏ lông đỏ kia, và chắc chắn nó sẽ trực tiếp đóng cửa lại ngay sau khi nhìn thấy người đứng ở ngoài là cậu.
Dù tiếp theo cậu cũng có thể đi vào, nhưng Sheryl một chút cũng không muốn nếm thử canh bế môn từ nhóc con lông đỏ kia.
Cho nên trực tiếp đi thẳng vào từ cửa sổ là cách đơn giản lại bớt phiền phức nhất.
Sau khi đáp xuống đất một cách vững vàng, Sheryl trước tiên nhìn vào góc phòng nơi có nhiều ánh sáng nhất.
Dưới ngọn đèn lồng được khắc hình đoá hoa làm từ sáp ong.
Hicks đang ngồi trên ghế gỗ quay lưng về phía cửa sổ, chăm chú vẽ tranh. Trước mặt hắn là một giá vẽ hình vuông, tay trái cầm một bảng pha màu nhỏ, tay phải cầm một cây cọ màu nâu đỏ.
Mái tóc dài màu bạc mềm nhẵn như tơ lụa, ánh nến mông lung mờ ảo rơi xuống trên người hắn, dưới vầng sáng nhu hoà, hắn yên tĩnh lại dịu dàng, thoạt nhìn giống hệt như một áng mây trầm tĩnh.
Tuy nhiên, đối lập với khí tức trầm tĩnh trên thân, vây quanh người hắn là năm con sóc con tâm trạng không tốt đang liên tục dậm chân.
Trong đó, con sóc lông màu nâu đỏ ngẩng cao đầu, hai chân đi qua đi lại không ngừng, thoạt nhìn vô cùng nóng nảy.
Không hề khoa trương khi nói rằng, Sheryl thậm chí còn có thể nhìn thấy vẻ hận không thể rèn sắt thành thép từ con sóc nhỏ lông đỏ này.
“Hicks! Không thể vẽ! Tên tóc đen vô lại! Không thể!”
Sheryl đặt tên cho con sóc nhỏ này là Tiểu Hồng Mao.
“Hicks! Không thể vẽ! Không thể vẽ, tóc đen!” Đây là bốn nhóc con sóc còn lại, Sheryl quyết định đặt tên cho bốn anh em lông xám (Hôi Mao) này từ là một đến bốn, lấy thứ tự lớn đến nhỏ để phân biệt.
Giờ phút này, Tiểu Hồng Mao cùng bốn anh em Hôi Mao bởi vì đều tập trung hết lực chú ý vào trên người Hicks, cho nên hoàn toàn không phát hiện rằng đương sự bị chúng gọi là "tên vô lại tóc đen" đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong phòng.
“Hicks! Nghe lời! Không vẽ cậu ta, không thể vẽ! Tên tóc đen vô lại! Rất nguy hiểm!”
Giọng điệu của Tiểu Hồng Mao nghiêm túc lại cố chấp, giống như một bà mẹ già lo lắng con mình bị lừa gạt, không ngừng khuyên bảo Hicks đang vẽ Sheryl.
Cậu thực sự khủng bố như vậy à?
Dưới thị giác của Tiểu Hồng Mao, Hicks chính là một tiểu bạch hoa thuần khiết không dính dù chỉ một hạt bụi nhỏ, mà cậu thì như thể một con sói xám muốn huỷ hoại đoá hoa trắng này.
Sheryl bị so sánh này của chính mình chọc cười, không nhịn được cười khẽ ra tiếng.
Tiếng cười của cậu rất trầm thấp, mang theo một loại hứng thú tản mạn rất nhỏ, có chút khàn khàn, thanh tuyến từ tính trong không gian u tối của nấm phòng có một loại lưu luyến đặc biệt quyến rũ.
Nghe được tiếng cười của Sheryl, năm nhóc sóc con lập tức giật mình như chim sợ cành cong, hoảng tới mức lông mao trong nháy mắt dựng đứng, suýt chút nữa đã nhảy Disco ngay tại chỗ.
Tiểu Hồng Mao xoay người nhìn về phía Sheryl: “Cậu! Cậu hù người!”
Sheryl vui vẻ nói: “Tên vô lại mà không hù người, sao có thể gọi là vô lại?” Cậu một chút cũng không cảm thấy cãi nhau với đám sóc nhỏ là chuyện vô cùng trẻ con.
Nghe Sheryl nói như vậy, Tiểu Hồng Mao lại càng tức giận hơn.
Bộ dáng hai bên má phồng lên giận dữ khiến Sheryl nhớ đến ‘những chú chim giận dữ’, một trò chơi trên Lam Tinh.
Hơn nữa còn là một chú chim nhỏ giận dữ biết nói.
Nghĩ vậy, ý cười trong mắt cậu cũng ngày càng hiện rõ.
Đối diện với cậu, ngọn lửa phẫn nộ trong đôi mắt của Tiểu Hồng Mao càng ngày càng cháy bùng lên.
Ngay khi nó định tiếp tục cãi nhau với Sheryl, Hicks đã xoay người lại, đồng tử màu thủy lục của hắn nhìn chăm chú vào Sheryl đang đứng trước cửa sổ, đuôi mắt hơi cong, như là có chút bất đắc dĩ mà cười một tiếng.
“Xin đừng trêu chọc năm chú sóc nhỏ đáng yêu này.”
Đối với sự xuất hiện của Sheryl, hắn thoạt nhìn một chút cũng không hề ngạc nhiên, cứ như thể đã sớm đoán trước được cậu sẽ đến.
Sheryl nhìn về phía Hicks: “Anh hình như biết trước tôi sẽ tới?”
Hicks nhẹ nhàng lắc đầu, trần thuật đúng sự thật: “Ta chỉ có một loại trực giác, đêm nay sẽ không yên bình.”
Nghe vậy, đôi mắt Sheryl thoáng lóe lên, đang định nói chuyện thì năm nhóc sóc con bỗng nhiên động tác nhất trí xếp thành một hàng, ý đồ muốn dùng thân thể nhỏ bé của mình ngăn cách giữa Sheryl và Hicks.
Tiểu Hồng Mao đứng ở giữa nhất, vẫn chưa từ bỏ ý định kiên quyết ngẩng đầu: “Tóc đen nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!”
Nghe câu nói quen thuộc này, để tránh hiện trường sa điêu “Lui Lui Lui” lại tái diễn thêm lần nữa như lúc trước, Sheryl dùng đầu ngón tay chặn lại quạ đen mập đang chuẩn bị lao ra từ trong túi mình.
Tiếp theo cậu còn có một số chính sự cần phải làm, việc vui gì đó tạm thời nên gác lại lúc khác.
Quạ đen mập hiểu ý, ngoan ngoãn nằm yên bất động trong túi áo của Sheryl.
Hicks chú ý thấy động tác của Sheryl, sau khi nhận ra được gì đó, nói với năm con sóc: “Về lều trại nhỏ nghỉ ngơi đi.”
Năm con sóc nhỏ bất mãn giậm chân, Tiểu Hồng Mao còn để lại một câu: “Hicks! Sẽ hối hận!” rồi tức tối rời đi.
Bốn chú sóc con lông xám cũng theo sát phía sau.
Sau khi cả năm con sóc đều đã rời đi, Sheryl tiến lên trên vài bước, ánh mắt dừng lại trên bàn vẽ trước mặt Hicks.
Trên giấy vẽ thuần trắng là một bức chân dung chỉ được hoạ đến phần vai và cổ của người nào đó.
Độ hoàn thiện đã rất cao.
Chỉ cần vẽ thêm một nốt ruồi đỏ trên cánh mũi kia, sau đó lại điều chỉnh một chút sắc môi và hàng mi dày là có thể hoàn thành.
Nhân vật trong tranh có mái tóc đen dài nửa đầu, khoác lên mình bộ trường bào thuần đen, cần cổ trắng mịn thon dài quấn băng vải ngay ngắn, đồng tử kim sắc không chút để ý hơi hơi nhếch lên, khóe môi hơi câu thể hiện vài phần thích thú.
Chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua, liền khiến người khác phải nghĩ đến bốn chữ —
Sống động như thật.
Sheryl nhận xét: “Vẽ rất khá.”
Lời này của Sheryl là sự thật, cậu rất thành tâm khen ngợi.
Với tư cách là người trong tranh, cậu tự nhiên rõ ràng hơn ai hết, bức chân dung này được vẽ vô cùng chính xác, bất kể là hình dáng hay thần thái đều không có chỗ nào để bắt bẻ.
Nghe được lời khen từ chính bản nhân, đôi mắt Hicks hơi hơi cong lên, đồng tử lục biếc dịu dàng như nước nổi lên một tầng gợn sóng nhàn nhạt.
Đôi mắt của hắn phản chiếu lại ảnh ngược của Sheryl, vừa chuẩn bị lên tiếng cảm tạ lời khen ngợi này thì lại nghe thấy cậu nói thêm một tiếng: “Nhưng mà…”
Hicks khựng lại.
Thường thì câu nói bắt đầu từ hai chữ này có nghĩa rằng tiếp theo sẽ có thay đổi.
Hắn an tĩnh nhìn Sheryl, chờ đợi câu nói tiếp theo của cậu.
Sheryl lại đột nhiên cười một chút, sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của Hicks, tiến lên thêm vài bước đến ngay bên người hắn.
Cậu đứng ở bên cạnh Hicks, đôi mắt rũ xuống, nhìn về phía hóa thân tóc bạc của Quang Minh Thần: “Đưa bút cho tôi đi.”
Hicks nhìn về phía bàn tay duỗi ra trước mặt mình, khớp xương rõ ràng, nhỏ dài lại xinh đẹp.
Lớp băng vải thuần trắng kín kẽ bao bọc ở trên, vì thế từng góc cạnh, từng khớp xương một đều đồng dạng được phác họa ra vô cùng tinh xảo.
Hicks đặt bút vẽ vào tay Sheryl.
Đầu ngón tay hắn khẽ chạm vào lòng bàn tay đối phương, cách một tầng băng vải vẫn cảm nhận được sự mềm mại mang theo hơi lạnh kia, chỉ chạm nhẹ lại tách ra.
Sheryl cầm bút vẽ ở trong tay, sau khi điều chỉnh tư thế một chút, hơi nghiêng người về phía trước, dùng chiếc bút vừa vẽ xong phần tóc bắt đầu chỉnh sửa lại.
Một vài sợi tóc đen như mực y hệt trong bức vẽ của cậu rơi xuống, khẽ chạm vào mái tóc bạc xoã thẳng của Hicks.
Gió đêm từ bên ngoài cửa sổ ùa vào, thoáng chốc, theo chút lay chuyển nhỏ vụn, từng sợi tóc đen và bạc hơi hơi động, như thể đang hòa quyện giao triền vào nhau.
Giờ phút này, Sheryl chú tâm vào bức tranh.
Mà Hicks lại chỉ chú ý đến cậu.
“Chỉ là…”
Sheryl chậm rãi mở miệng, kéo lực chú ý của Hicks trở về.
Ánh mắt của Hicks cũng dời từ trên sườn mặt của Sheryl sang bàn tay cậu, hắn thấy thiếu niên tóc đen kia đang dùng chiếc bút mà mình từng chạm vào vẽ đôi mắt của người bên trong bức hoạ, từ nguyên bản kim sắc chậm rãi trở thành màu đen.
Hắn nghe được đối phương nói: “Tôi càng thích như thế này hơn.”
---
Chương Trước Mục Lục Chương Sau
1 Nhận xét
Có ai đó tên Vi đã đọc chương mới chưa nhỉ? Nó dài quá toi sắp *ẹc* rồi Vi ạ 🥲 chuẩn bị hết thời gian edit bộ này ròii, chúc ní gặm vài chương hiếm hoi vui vẻ nháa.
Trả lờiXóa