Xuyên Thành Gương Thần Đẹp Trai Cái Gì Cũng Biết
Chương 37
Trong giọng nói của cậu mang theo một chút thong thả ung dung, như là âm thanh cát mịn từ giữa khe hở của ngón tay chậm rãi trượt xuống, gợi chút cảm giác ngưa ngứa khó tả.
Đối phương nói cậu càng thích như vậy.
Hicks lắng nghe, khi hắn nhìn về phía bức họa đã được chỉnh sửa liền thấy được từ trong đôi mắt đen thâm thúy kia có một loại phù hợp hoàn hảo đến kỳ diệu.
Sâu thẳm như sắc đen của mực, mênh mông như bóng đêm cuồn cuộn.
Thâm trầm mà nguy hiểm.
Trước đây, Hicks cảm thấy đôi đồng tử nổi bật tựa như được mạ vàng kia của đối phương đã rất đỗi mê người.
Nhưng giờ đây, sau khi tô lên nét đen thẫm cho đôi mắt, hắn mới phát hiện, không có một loại màu sắc nào càng thích hợp hơn với thiếu niên trong bức hoạ.
Mắt đen, tóc đen, da trắng, sự giao hoà cực hạn của đen và trắng.
Thấm đẫm vào đó là một nét riêng biệt, một loại hương vị không có cách nào phục chế.
Như thể mọi thứ vốn dĩ phải là như vậy.
Sheryl rất hài lòng với sự cải biến của mình, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Hicks: “Thế nào?”
Đáy mắt của cậu hàm chứa vài phần ý cười, hàng mi mảnh dài rũ xuống để lại bóng ma trên khuôn mặt, chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, dường như đôi đồng tử kim sắc vốn dĩ cũng nhuộm thành sắc tối u ám y hệt người trong bức hoạ.
Cũng chính vào lúc này, Hicks mới nhận ra khoảng cách giữa hai người họ thật sự rất gần.
Gần đến mức trong làn gió nhẹ thoáng qua, mái tóc đen của đối phương tựa hồ đang ẩn ẩn câu triền giao hoà vào từng sợi tóc bạc của hắn.
Khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ của thiếu niên phản chiếu vào đáy mắt hắn.
Hicks rất rõ ràng đối phương có vẻ ngoài đủ để bất kỳ ai phải kinh diễm.
Cậu rất xinh đẹp.
Vì vậy, sau khi trở lại nấm phòng, Hicks đã lựa chọn nghe theo bản tâm, khắc họa lại hình dáng của thiếu niên tuyệt mỹ này.
Cho dù nhóm sóc con ra sức phản đối, hắn vẫn quyết tâm dồn toàn bộ tinh lực để bảo tồn nét đẹp cực hạn này. Cũng như mọi lần khi hắn những thấy điều gì đẹp đẽ, đều sẽ dùng phương thức khắc họa để vẽ lại từng chút một.
Giờ phút này, từ trong đồng tử kim sắc của đối phương, hắn có thể thấy được hình ảnh phản chiếu bóng dáng của mình vô cùng rõ ràng.
Bọn họ đã vượt quá khoảng cách nói chuyện một cách bình thường.
Ánh nến trong làn gió thoảng nhẹ nhàng lay động, giao hòa cùng ánh trăng, rơi xuống trên người thiếu niên hoạ ra một tầng u quang ẩn hiện lúc sáng lúc tối.
Điều mà hiện tại hắn nên làm chính là lịch sự kéo dài khoảng cách.
Nhưng hắn cũng không động đậy, mà dưới ánh mắt chăm chú của thiếu niên, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói ba chữ: “Rất phù hợp.”
Sheryl vừa nghe, độ cong khoé môi càng sâu hơn vài phần.
Tất nhiên là rất phù hợp, bởi vì tóc đen mắt đen mới chính là chân thực nhất của cậu, là dáng vẻ mà cậu vốn nên có.
Nếu đã trọng sinh ở một thế giới tràn ngập kỳ ảo, thì cậu càng muốn lấy dung mạo nguyên bản để đăng Thần.
Dẫu hiện tại khoảng cách đến mục tiêu cuối cùng kia vẫn còn cần không ít thời gian.
Nhưng cậu làm một Ma Kính, thứ không bao giờ thiếu nhất chính là thời gian.
Cứ đi thêm mỗi một bước, cậu sẽ cách mục tiêu càng gần hơn một chút.
Sheryl tâm trạng rất tốt giao bút vẽ lại cho Hicks, đứng thẳng người dậy: “Anh tiếp tục đi.”
Hicks nhận lại bút vẽ.
Cán bút vừa được thanh niên cầm qua tựa hồ vẫn còn lưu lại một chút hơi lạnh nhàn nhạt.
Hicks ngước lên, nhìn về phía người đang đứng bên cạnh tính toán chờ hắn vẽ xong: “Cậu đến đây hẳn là có chuyện tìm ta, ta có thể trước...”
“Cứ vẽ xong trước, tôi không vội.” Sheryl ngắt lời.
“Chẳng phải chỉ còn một vài chi tiết nhỏ chưa hoàn thiện thôi sao, hẳn là cũng không mất quá nhiều thời gian.”
Hicks nghe vậy, gật gật đầu: “Được.”
Một khi bắt tay vào vẽ tranh, Hicks rất nhanh có thể tiến vào trạng thái tập trung, toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt trên trang giấy.
Bất kể hoàn cảnh xung quanh có ồn ào đến mấy, hắn cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Tựa như không lâu trước đây, mặc kệ sóc con có phàn nàn oán giận ra sao, hắn vẫn có thể đạm nhiên trầm tĩnh tiếp tục vẽ.
Tính cách của hắn tuy dịu dàng tinh tế hệt như dòng suối trong, chu đáo lại hữu lễ, phần lớn thời điểm đều rất dễ nói chuyện, giống hệt bầu trời trong xanh bao dung hết thảy mọi thứ xung quanh mình. Nhưng một khi đã quyết định thì tuyệt đối sẽ không bao giờ thay đổi.
Giờ phút này, ngay sau khi bắt đầu hạ bút, ánh mắt hắn đã dồn toàn bộ sự tập trung vào bức chân dung trên bức hoạ.
Hắn khống chế lực đạo, dùng mũi nhọn của bút lông thấm chút mực, cẩn thận lại tinh tế phác thảo từng sợi lông mi của người trong tranh.
Từng nét bút một...
Lực độ hạ bút mỗi một lần đều rất nhẹ, giống như chuồn chuồn lướt nước, hệt như tơ nhện mềm mại.
Nhưng lại đặc biệt tinh tế.
Bất kể là độ dài ngắn của từng sợi mi hay mật độ dày thưa, độ cong, và cả sự thay đổi của bóng đổ dưới ánh sáng tự nhiên, đều được khắc họa một cách cực kỳ sống động.
Gần như đã đạt đến trình độ hoàn nguyên một đối một.
Sheryl đứng bên cạnh, nhìn những nét vẽ lông mi tinh tế đến mức có thể nói là không có chút sai lệch nào, cảm thán một hồi, rồi lại nhiều thêm vài phần trêu chọc đầy ẩn ý: “Thì ra anh nhớ khuôn mặt tôi rõ ràng như vậy nha…”
Bàn tay Hicks hơi khựng lại một chút.
Sheryl liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: “Ừm, nhìn rất kỹ, nhớ rất cẩn thận, vẽ cũng… rất tỉ mỉ.”
Thời điểm nói xong lời này, trong giọng của cậu đã mang theo vài phần ý cười mơ hồ. Giọng điệu hơi chậm rãi, âm cuối kéo dài, trong lời khen ngợi xen lẫn một chút trêu chọc, lại nhiều thêm chút từ tính.
Bừng tỉnh mà nghe, hệt như những lời trêu ghẹo thân mật của đôi tình nhân.
Hicks khẽ mím môi, trong mắt hiện lên chút gợn sóng.
Không hề nghi ngờ, sự tập trung của hắn đã xuất hiện vết rách.
Hắn phân tâm.
Cho nên kế tiếp, khi một lần nữa điều chỉnh màu sắc, lúc bắt đầu tô lại màu môi, lực hạ bút của hắn có hơi mạnh, khiến đôi môi của người trong bức hoạ giống như đượm sắc hồng thẫm của đoá linh lan bị ép đến rỉ nước, trở thành một sắc hồng lộng lẫy đầy quyến rũ lại dụ hoặc.
Sau khi vẽ xong, nhìn thấy một mảnh đỏ thắm nùng diễm này, ngay cả chính Hicks cũng sửng sốt trong giây lát.
Đôi mắt xanh biếc của hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi của người trong bức họa, hiếm khi có chút ngẩn ngơ.
Ẩn ẩn mang theo một loại cảm xúc mà chính bản thân hắn cũng không kịp nhận ra.
Hicks khẽ chớp mắt.
Giây tiếp theo, hắn liền nghe được bên cạnh phát ra một tiếng cười hừ cực nhẹ.
Sheryl khẽ hừ một tiếng, cúi người tiến lên, cẩn thận quan sát bức chân dung trên bàn vẽ, sau đó không nhanh không chậm nói một câu: "Màu môi của tôi không phải như thế này.”
Dứt lời, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Hicks, khó có được một chút nghiêm túc: “Anh nhìn xem, sao có thể vẽ đỏ đến mức như vậy?”
Cũng không trách cậu phải nhấn mạnh một chút.
Bởi vì sắc môi của người trong bức họa, dù vẫn đẹp, nhưng dưới tình huống màu nước chưa kịp khô liền trở nên quá mức bóng mượt và mi diễm, khiến màu da thêm phần trắng đến mức lạnh lùng, mái tóc cũng có vẻ càng tối tăm. Nhìn thoáng qua, đối phương tựa như một diễm quỷ vừa mới hút hết tinh lực của người khác.
Sheryl không cảm thấy bản thân mình có dáng vẻ như vậy.
Nghĩ thế, cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hicks rồi chỉ chỉ vào môi của mình: “Dựa theo màu này mà vẽ.”
Vì động tác này, ánh mắt Hicks không tự giác mà dừng lại trên cánh môi của cậu.
Đôi môi có độ dày vừa phải, hình dáng vô cùng xinh đẹp, mỗi một độ cong đều gãi đúng chỗ ngứa. Độ cao môi tuyến chỉ cần nhiều hơn một chút liền có vẻ quá mức nhu mỹ kiều nộn, thiếu một chút lại trở nên quá mức sắc bén.
Hicks nhìn chằm chằm đôi môi này trong vài giây, bầu không khí giữa hai người dần trở nên chật hẹp...
Nhìn vào thiếu niên tóc đen cơ hồ là gần trong gang tấc, hắn dường như ẩn ẩn ngửi thấy một chút hương rượu nhè nhẹ từ giữa môi răng của cậu.
Đó là hương rượu hạt thông còn phảng phất.
Hòa quyện hỗn loạn cùng chút mùi tro tàn nhàn nhạt, trong thời khắc này, không chút tiếng động mà xâm nhập vào cơ thể hắn.
Một lúc lâu, Hicks mới ngẩng đầu, sau khi đối diện với ánh mắt của Sheryl, chậm rãi nói: “Xin lỗi.”
Nói xong, tầm mắt của hắn lại một lần nữa dừng lại trên đôi môi Sheryl. Màu sắc môi cậu rất nhạt, hơi hồng, hệt như tia sáng ban mai dịu nhẹ thấp thoáng giữa tầng mây, có một loại thanh khiết tự nhiên.
Quả thực không giống sắc môi đỏ bừng như hắn đã vẽ.
Màu hồng như vậy, có lẽ chỉ sau khi uống rượu hồng thạch lựu, hoặc sau lúc chịu đựng hôn mút cuồng nhiệt mới có thể xuất hiện.
Nghĩ vậy, Hicks khép mi, thu lại biểu cảm.
Hắn lại lần nữa bắt đầu điều chỉnh độ dày của thuốc màu, dùng màu sữa nhạt để trung hòa, làm nhạt đi sắc hồng nguyên bản.
Để tiện cho hắn hạ bút, Sheryl đứng thẳng người dậy, chủ động kéo khoảng cách ra xa một chút, để lại không gian đủ rộng.
Thời điểm Hicks tiếp tục hoàn thiện các chi tiết khác, Sheryl cũng không tiếp tục nhìn hắn mà đưa mắt quan sát xung quanh.
Trong căn phòng với bầu không khí nồng đậm hơi thở hội hoạ, cho dù là trên bức tường, trên bàn cho đến các góc trên sàn nhà đều chất chồng ngổn ngang giấy vẽ ở khắp nơi.
Những bức họa này, có thể là cảnh vật nguy nga tráng lệ hoặc thanh nhã đẹp đẽ, cũng có thể là động vật mạnh mẽ sinh động hoặc nhanh nhẹn tinh xảo. Hơn nữa, còn có những thiếu nữ thiếu nam Tinh Linh hoặc hoạt bát đáng yêu hoặc anh tuấn thành thục.
Tất cả bọn họ không ngoại lệ, đều mang theo những nét đẹp riêng.
Hoặc tràn đầy sức sống tự nhiên, hoặc ngây thơ linh động.
Từ những tác phẩm này, có thể cảm nhận được, hoạ sĩ khi hạ bút, trong tâm hồn có bao nhiêu tinh tế mềm mại.
Chỉ là…
Ánh mắt Sheryl hơi nhúc nhích, dừng lại trên một một bức họa bị giấu khuất trong góc tường.
Bức họa này bị đè ở phía dưới, vốn dĩ sẽ không thể lộ ra ngoài, nhưng vì Tiểu Hồng Mao và nhóm anh em Hôi Mao thời điểm rời đi quá mức tức giận, cho nên hai cái chân nho nhỏ của chúng giống như đạp Phong Hỏa Luân, hùng hổ đạp qua, lúc này đã đụng phải lớp giấy phủ.
Sheryl tiến lại gần, rút bức họa này ra.
Trên bức họa là hình ảnh một gốc cây không có cành lá.
Cho dù là thân cây hay nhánh cây, tất cả đều được tạo từ những đường cong vặn vẹo uốn lượn mà thành.
Giữa những mảng tranh sơn dầu tràn ngập sắc xanh mát và sức sống tràn trề.
Bức tranh này mặc dù được khắc họa bằng những màu vẽ sắc thái tươi sáng, nhưng thời điểm các màu sắc va chạm với nhau lại khó hiểu mà hiện ra một loại màu xám u ám không mấy sáng sủa.
Loại u ám này nếu không chú ý sẽ không nhận ra.
Nhưng một khi quan sát thật kỹ liền có thể phát hiện ra, ẩn chứa dưới những sắc màu xám thanh thoát ấy, kỳ thật lộ ra một chút quỷ dị vặn vẹo.
Cây xanh tượng trưng cho sức sống tươi đẹp, đại biểu cho thanh xuân, hy vọng và sự bảo vệ.
Nhưng một cái cây không có lá, cho dù được vẽ bằng những màu sắc tươi sáng cũng không thể nào che giấu được sự khô mục và điêu tàn.
Càng không cần phải nói, nếu nhìn kỹ, tông màu xám này thậm chí còn trông giống hệt những rễ cây chôn sâu dưới mặt đất, nơi không hề được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, rắc rối hỗn loạn lại tối nghĩa khó lường, không ai hay biết.
Sheryl nhìn chằm chằm vào bức tranh đó một hồi lâu, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng động dừng bút rất nhỏ, cậu mới thu hồi tầm mắt từ trên giấy vẽ nhìn về phía người họa ra bức tranh này - Hicks.
Trong chốc lát khi bốn mắt đối diện, Sheryl nhận ra trong đồng tử của Hicks có một thứ gì đó thoáng qua. Dù chỉ lướt qua trong khoảnh khắc, nhưng vẫn bị Sheryl bắt lấy.
Đó là loại cảm xúc một chút cũng không dính dáng gì đến ôn hòa, thuần khiết.
Dưới ánh nến chiếu sáng đầy mông lung, có vẻ đặc biệt phức tạp.
Hicks đứng dậy, đi đến bên cạnh Sheryl.
Bởi vì thấy thời gian Sheryl nhìn bức tranh này có chút lâu, hắn lên tiếng hỏi: “Cậu cảm thấy hứng thú với bức tranh này?” Hắn dường như cũng mấy không để ý đến việc bức họa không quá thích hợp này bị Sheryl nhìn thấy.
Sheryl đặt bức tranh trở lại chỗ cũ: “Không có hứng thú.”
Hicks sửng sốt một chút, rõ ràng không nghĩ rằng Sheryl sẽ đưa ra câu trả lời phủ định, hơn nữa còn dứt khoát như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt hơi ngạc nhiên của hắn, Sheryl cũng không có ý định đánh lạc hướng mà nương theo chủ đề này nói thẳng: “Tôi có hứng thú với một thứ khác.”
Hicks hỏi: “Đó là?”
Sheryl khẽ mỉm cười, chỉ vào Hicks: “Anh.”
Đồng tử Hicks co lại một chút: “Ta?”
Nụ cười của Sheryl càng thêm xán lạn: “Nói đúng hơn, là máu của anh.”
Lông mi Hicks hơi giật giật, im lặng trong một lát, như thể đang tiêu hóa biến chuyển bất ngờ này.
Vài giây sau, hắn mới mở miệng: “Cậu muốn máu của ta để làm gì?”
Sheryl hơi hơi nghiêng đầu, không nhanh không chậm trả lời: “Tôi nói là để đột phá chính mình, anh có tin không?”
Hicks nhìn thẳng vào Sheryl, tròng mắt lục biếc lặng lẽ quan sát kim đồng của cậu. Một lúc sau, hắn mới nói: “Ta tin.”
Ngữ khí của hắn bình thản lại ôn hòa, giọng nói dịu dàng tràn ngập sự trấn an và sức hút của thiên nhiên.
Đối với câu trả lời của Hicks, Sheryl cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Cậu tiếp tục nói: “Vậy anh có cho tôi không.”
Hicks gật gật đầu: “Nếu điều này có thể giúp cậu.”
Sheryl lại cười.
Đáy mắt hiện lên một chút ẩn ý.
Thật không hổ danh là hóa thân của trận doanh “Thiện”.
Giây tiếp theo, cậu lập tức rút ra một con dao gấp tinh xảo từ một bên túi áo khác.
“Vậy chúng ta trực tiếp bắt đầu ngay bây giờ đi.”
Sheryl đưa con dao đến trước mặt Hicks.
Ngay từ đầu cậu đã không có ý định tự mình động thủ.
Nếu để cậu sử dụng dao, thì với sự bài xích nguy hiểm từ bên ngoài của tầng thánh quang trên người Hicks mà nói, rất có khả năng một giây trước Sheryl vừa vạch ra một vết thương trên người Hicks, một giây sau vết thương đã trực tiếp lành lại.
Dưới tình huống đã biết trước kết quả, Sheryl dĩ nhiên sẽ không làm như vậy. Cận muốn nghiệm chứng thử xem, nếu để chính bản thân Hicks tự mình động thủ thì kết quả có khả năng thay đổi hay không.
Hicks nhìn Sheryl động tác lưu loát nhanh chóng chuyển con dao cho hắn.
Lại nhìn vào con dao gọt hoa quả vô cùng quen thuộc kia, sắc mặt hắn xuất hiện sự ngưng trệ rõ ràng.
Hắn khẽ nhấp môi, tầm mắt từ con dao gọt hoa quả chuyển sang gương mặt Sheryl.
Sheryl nói: “Anh không nhìn nhầm đâu, con dao nhỏ này là tôi thuận tay lấy từ phòng bếp của nhà gỗ.”
Hicks tiếp nhận dao, nói: “Ta nhớ rõ đã để con dao gọt hoa quả này ở nơi rất khó phát hiện.” Trong đôi mắt màu lục của hắn hiện ra một chút tò mò rất nhỏ: “Cậu tìm thấy nó như thế nào?”
Sheryl đáp: “Dù có giấu kín đến đâu, tôi vẫn có thể tìm ra.”
Nói xong, Sheryl ra hiệu hắn có thể bắt đầu: “Chỉ cần cắt một chút vào ngón tay là được.” Chỉ là một thử nghiệm mà thôi, dùng ngón tay đã đủ rồi.
Hicks hơi hơi gật đầu: “Được.” Giọng nói của hắn trước sau vẫn luôn bình tĩnh và ôn hòa, như thể việc sắp làm tiếp theo không phải là tự c.ắ.t vào ngón tay của mình để cho người khác lấy máu.
Sheryl nhìn hắn.
Hicks cũng không do dự, trực tiếp dùng d.a.o nhỏ c.ắ.t ra một đường trên ngón trỏ tay trái của mình.
Hắn không dùng sức quá mạnh, nhưng cũng không hề nhẹ nhàng.
Chỉ là sau khi dao nhỏ vừa rời khỏi, miệng v.ế.t th.ư.ơ.ng vừa mới tràn ra m.á.u t.ư.ơ.i, ngay giây tiếp theo đã bắt đầu khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Hai giây sau, ngón tay trỏ của Hicks đã lành lại, không còn nhìn vết c.ắ.t nào trên đó.
Cứ như thể tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một hồi ảo giác.
Sheryl nhìn vào ngón tay Hicks, đôi mắt hơi cụp xuống, như đang suy tư điều gì.
Quả nhiên, dù lúc này trong lòng Hicks là tự nguyện đưa ra máu của mình, hơn nữa mọi thứ đều do chính bản thân hắn động thủ.
Nhưng chỉ cần chưa đạt được sự tín nhiệm tuyệt đối từ Hicks, tầng thánh quang kia vẫn tự động phán định kẻ tiếp cận hắn là không có ý tốt.
Mà người bị phán định, giống như đã đã được đánh dấu.
Đồng thời bị thánh quang bài xích bên ngoài.
Chỉ khi nào có được sự tín nhiệm hoàn toàn từ Hicks, cậu mới có thể được tầng thánh quang kia nhận định là an toàn.
Cho nên không thể không nói, không hổ danh là sức mạnh của tầng thánh quang, càng không hổ danh là hóa thân tiếp cận nhất với bản thể của Thần Quang Minh.
Đối lập với hai hóa thân khác, Lisenvine thì không cần phải nói, đã đổ m.á.u cũng từng bị th.ư.ơ.ng, số lượng thậm chí còn lớn hơn nhiều so với tuổi đời của hóa thân này.
Mà về vị hoá thân nơi biển sâu kia, bởi vì tính cách quá mức đ.i.ê.n cuồng và nhiều nhân tố khác nhau ảnh hưởng, cũng không tốt hơn chỗ nào.
Chỉ duy nhất vị hóa thân này là gần như chưa từng chịu bất kỳ tổn thương nào.
Suy nghĩ như vậy, tâm tình của Sheryl trở nên có chút vi diệu.
Chú ý tới sự thay đổi rất nhỏ trong ánh mắt của Sheryl, Hicks không nói gì, chỉ là dùng d.a.o r.ạ.c.h lên ngón tay thêm một lần nữa.
Lần này, lực đạo của hắn rõ ràng đã mạnh hơn, vết th.ư.ơ.ng cũng sâu hơn.
Nhưng kết quả cuối cùng, gần như không có gì khác biệt so với hai lần trước, vết c.ắ.t vẫn nhanh chóng khép lại như cũ.
Hắn thử liên tiếp hai lần, sức lực một lần lại càng mạnh hơn so với lần trước.
Diện tích và độ sâu của miệng v.ết thư.ơ.ng mỗi một lần lại tăng lên.
Nhưng thời điểm một lần lại một lần tự r.ạ.c.h tay như vậy, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, ánh nến đổ xuống trên sống mũi hắn, phủ lên một tầng bóng ma nhàn nhạt.
Hàng mi mảnh dài khẽ cụp xuống, đôi mắt xanh biếc tựa như hình ảnh phản chiếu nơi mặt hồ, khí chất ôn hoà quanh thân trước sau không thay đổi.
Ngay khi hắn chuẩn bị thử lại lần thứ tư.
Sheryl vươn tay, đặt ngón tay mình lên cổ tay đang cầm đao của Hicks, ngăn cản động tác của hắn.
Cùng lúc đó, trong căn phòng trên tầng hai của nhà gỗ nhỏ.
Lisenvine nằm trên tấm vải lót, nhắm mắt lại nhưng trước sau vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
Trong đầu hắn không ngừng xuất hiện những hình ảnh khác nhau.
Trong chốc lát là hình ảnh ở bàn ăn dưới tầng một, nam nhân tóc bạc và hắn đồng thời đưa khăn tay cho Sheryl. Trong chốc lát lại là cảnh tượng trong cánh rừng tuyết tùng, nam nhân tóc bạc kia khen nụ cười của Sheryl rất đẹp.
Những hình ảnh này không ngừng quanh quẩn trong đầu, khuấy động suy nghĩ của hắn, khiến cho hắn căn bản không có cách nào hoàn toàn tĩnh tâm lại được.
Tất cả sự bình tĩnh và hờ hững đối ngoại trong dĩ vãng của hắn, mỗi khi nhắc đến Sheryl, dường như vẫn luôn dễ dàng trở nên xao động bất kham như vậy.
Ngay khi cuối cùng cũng có thể gạt bỏ những hình ảnh hỗn loạn này ra khỏi đầu, hắn lại không nhịn được mà suy đoán nguyên nhân Sheryl đi tìm người kia, tự hỏi bọn họ đang làm gì trong nấm phòng phía sau.
Đã một khoảng thời gian trôi qua từ lúc Sheryl rời đi.
Hắn vốn tưởng rằng đối phương rất nhanh sẽ quay về, kết quả cho đến tận bây giờ vẫn không thấy chút dấu hiệu trở lại.
Lisenvine mở mắt, hắn ngồi dậy, không thắp đèn mà trực tiếp đi thẳng đến trước cửa sổ.
Cửa sổ vốn dĩ khép hờ bởi vì gió đêm thoảng qua đã gần như đã khép kín lại, ánh trăng mỏng manh xuyên qua kẽ lá, lẻn vào khe cửa hở rơi xuống căn phòng.
Từ vị trí này căn bản không thể nhìn thấy tình hình của nấm phòng ở phía bên kia.
Sự mơ hồ này khiến Lisenvine cảm thấy rất bực bội.
Cánh môi mỏng của hắn mím chặt lại, sau khi im lặng trong nửa giây, cuối cùng hắn vẫn mở cửa sổ ra, xoay người nhảy xuống, nhanh chóng đi đến nấm phòng phía sau nhà gỗ!
Chương Trước Mục Lục Chương Sau
0 Nhận xét