Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Máu Chó

Chương 10

Trong khuôn viên Kinh Đại, tại phòng thí nghiệm của một viện nghiên cứu trọng điểm.

Trong phòng máy tính, một số nghiên cứu sinh và học viên tiến sĩ do Mộ Dung giáo sư dẫn dắt đều đang lưu luyến nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Nhìn cái gì mà nhìn?!” Mộ Dung giáo sư đen mặt, quở trách: “Ngày hết hạn nộp báo cáo sắp tới rồi, các cô cậu đã viết luận văn xong chưa, đã thu thập đủ dữ liệu chưa mà còn có tâm trạng tơ tưởng đến chuyện khác.”

Những sinh viên tội nghiệp chỉ có thể thống khổ thu hồi ánh mắt, ép buộc bản thân mình nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt.

Mấy hôm trước, đối với việc các sinh viên đi ăn đồ ăn vặt ở ngoài trường, Mộ Dung giáo sư vẫn còn mắt nhắm mắt mở.

Nhưng buổi sáng hôm nay, Vương giáo sư bên kia đột nhiên cử người đến dọn hết những thiết bị bọn họ vừa mượn được. Mọi người đều hoang mang, thí nghiệm vẫn còn chưa làm xong mà thiết bị đã bị thu lại rồi?

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Sau đó, Mộ Dung giáo sư tức giận đùng đùng đi vào phòng thí nghiệm, tuyên bố: “Bắt đầu từ hôm nay, không cho phép bất kỳ ai đi ăn vặt ở bên ngoài trường. Mấy thứ thực phẩm không vệ sinh này, học trò của tôi sao có thể thông đồng làm bậy với những người khác được!”

“Những người khác” này, đương nhiên là chỉ Vương giáo sư.

Chuyện Vương giáo sư mê mẩn một quầy ăn vặt bán hoành thánh ở trước cổng trường đã lan truyền khắp văn phòng. Không ít giáo sư một bên chê cười, một bên khác lại tò mò, tò mò thì sẽ phái để sinh viên đi mua hoành thánh, mà sau khi mua xong liền luân hãm.

Kết quả là, quầy ăn vặt bán hoành thánh ở cổng Nam trường như một loại virus bắt đầu lan truyền giữa các giáo sư ở Kinh Đại.

Mộ Dung giáo sư có lẽ là một trong số ít những người chưa bị “đồng hóa”.

Hoặc là nói, ông là vì thẹn quá thành giận. Cái tên choá Vương Kiến Hoa kia, chỉ vì ông lỡ ăn nhầm một chén hoành thánh liền thu lại toàn bộ thiết bị đã cho mượn, làm sao ông ấy có thể chịu đựng được sự mất mặt này được?

Vì vậy Mộ Dung giáo sư bắt đầu tự phát tẩy chay quầy ăn vặt bán hoành thánh ở cổng phía Nam, hơn nữa không chỉ tẩy chay một mình mà còn muốn lôi kéo bọn sinh viên cùng tham gia.

Nhóm sinh viên bị ép phải “tẩy chay” hoành thánh vẻ mặt u sầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giật giật chóp mũi, cố gắng ngửi ra mùi của hoành thánh từ trong gió.

Nghiên cứu sinh Tạ An Dương chính là một trong số đó.

Ba ngày trước, hắn bị bạn gái ở khoa Cơ khí mạnh mẽ lôi kéo đến trước cổng trường làm phó nháy quay chụp cảnh trai đẹp đang bày quán bán đồ ăn.

Mấy hôm trước, quầy ăn vặt của Giản Vân Lam còn chưa đông khách như vậy, hắn và bạn gái không cần phải xếp hàng lâu đã có thể mua được một phần hoành thánh.

Mà cũng kể từ ngày hôm đó, cuộc sống của hắn bỗng nhiên thay đổi.

Nhân sinh, chợt có hy vọng!

Thời gian hạnh phúc nhất mỗi ngày chính là cùng bạn gái xếp hàng từ 6 giờ chiều, đến 7 giờ ăn một chén bánh hoành thánh nóng hôi hổi, mọi mệt mỏi khi viết luận văn đều tan biến.

Nhưng hôm nay, niềm vui duy nhất này lại bị Mộ Dung giáo sư chặn đứng.

Tiết An Dương chỉ cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.

Trên điện thoại, bạn gái đang nhắn tin cho hắn, hóa ra hôm nay ông chủ bán hồng du sủi cảo, nhìn thôi cũng thấy ngon, nhưng hắn đã định sẵn là không thể ăn được…

Nước miếng trong miệng vẫn luôn ứa ra, bụng thì kêu ọc ọc.

Đã đến giờ ăn tối, nhóm nghiên cứu sinh và học viên tiến sĩ tốp năm tốp ba bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhưng Mộ Dung giáo sư yêu cầu bọn họ phải ăn cơm ở nhà ăn hoặc ra ngoài cửa hàng, không được đi quán bán đồ ăn vặt không vệ sinh.

Còn muốn để mọi người chụp ảnh chứng minh.

... Trạng thái tinh thần của giáo sư hôm nay cũng rất rất tuyệt vời.

Tiết An Dương đã ăn cơm chiều rồi, buổi tối giáo sư sẽ thảo luận với hắn một chút về luận văn cho nên hắn không thể rời đi.

Nhìn thấy đám người đang chuẩn bị ra cửa, Tạ An Dương đột nhiên nghĩ ra một kế sách, ôm bụng nói: “Thưa thầy, em... em đau bụng.”

Mộ Dung giáo sư đẩy đẩy kính, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn: “Cậu không phải là định lén đi ăn hoành thánh đấy chứ?”

Tạ An Dương chỉ trời thề thốt: “Làm sao có thể chứ! Em mới không đi ăn thứ đồ ăn không sạch sẽ như vậy, nếu em ăn thì trời sẽ cho sét đánh em ngay!”

Mộ Dung giáo sư lúc này mới bán tín bán nghi thả hắn đi.

Sau khi Tạ An Dương rời khỏi, trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại một mình Mộ Dung giáo sư.

Căn phòng thí nghiệm trống rỗng gió thu thổi qua, có phần thê lương tịch mịch.

Mộ Dung giáo sư vẫn còn chưa ăn tối.

Có nên đi ăn một chút hoành thánh không nhỉ?

Chỉ vừa mới suy nghĩ, Mộ Dung giáo thụ đã lập tức đen mặt lắc rớt ngay ý định đáng sợ này. Cái loại quán ăn vặt ngoài đường không vệ sinh kia, ông mới không thèm ăn. Nếu muốn ăn hoành thánh thì ông chỉ ăn hoành thánh bạch ngọc giá 188 tệ một suất ở nhà hàng Đường Yến thôi!

Nhưng mà...

Mộ Dung giáo sư chép chép miệng, đột nhiên nhớ lại hương vị của hoành thánh tôm tươi vừa ăn sáng nay, mặc dù đã để qua đêm nhưng vẫn dai ngon tươi mới lại thơm nồng như cũ.

Khi Mộ Dung giáo sư đi ra khỏi phòng thí nghiệm, ông vẫn còn đang tự tẩy não bản thân, nói mình chỉ là muốn đến đó nhìn thử một chút, hoàn toàn xác nhận món hoành thánh kia ‘không sạch sẽ, không vệ sinh cũng không thể ăn’, như vậy ông mới có đầy đủ lý do để ngăn cản sinh viên đi ăn.

Dù sao, ông cũng là một người thầy tốt bụng luôn suy nghĩ cho học trò.

Ôm suy nghĩ như vậy, Mộ Dung giáo sư đeo khẩu trang, kính râm, thay đổi áo khoác, đội mũ lưỡi trai, võ trang đầy đủ kỹ lưỡng đi đến cổng phía Nam.

Vì suy nghĩ cho học sinh, Mộ Dung giáo sư cho rằng chính mình vẫn nên vào đi đội ngũ để kiểm tra mức độ khó dễ của việc xếp hàng, chỉ có như vậy mới có thể khuyên bảo học sinh tốt hơn.

Vì thế Mộ Dung giáo sư bắt đầu xếp hàng.

Vì suy nghĩ cho học sinh, Mộ Dung giáo sư cho rằng chính mình vẫn nên mua một phần hồng du sủi cảo, chỉ có như vậy mới có thể phê phán loại đồ ăn vặt bên đường này chính là lãng phí tiền.

Vì thế Mộ Dung giáo sư quét mã trả tiền.

Vì suy nghĩ cho học sinh, Mộ Dung giáo sư cho rằng chính mình vẫn nên nếm thử một ngụm món hồng du sủi cảo này, một miếng thôi, chỉ có như vậy mới có thể càng có lý do chính đáng để tức giận mắng nó là đồ ăn vặt đầu đường không sạch sẽ, không vệ sinh…

Vì thế Mộ Dung giáo sư rốt cuộc nhịn không được, tháo khẩu trang xuống, run rẩy gắp một viên hồng du sủi cảo đang bốc hơi nóng kia đưa vào miệng.

Cắn vỡ lớp vỏ hồng du sủi cảo thấm đẫm dầu ớt, hương thịt nồng đậm no đủ tràn ngập trong khoang miệng, hoa tiêu mang lại xúc cảm tê tê dại dại, nước sốt sa tế dầu ớt đỏ trực tiếp nổ tưng bừng trên đầu lưỡi, còn có cả mùi thơm ngào ngạt của những tép tỏi phi vàng óng hoà quyện vào trong, trượt xuống dạ dày.

Hương vị thơm nức mũi của hoa tiêu cay và tỏi phi khiến người ta sặc đến muốn khóc, nhưng chỉ với một ngụm xuống bụng, toàn thân bỗng trở nên ấm áp, môi tê tê dại dại, cay đến nỗi không ngừng đổ mồ hôi, lại nhịn không được muốn ăn thêm một miếng.

Mộ Dung giáo sư là người tỉnh Tứ Xuyên, từ trước đến nay vẫn luôn có thể ăn cay và cũng rất thích ăn cay. Dựa trên nhiều năm kinh nghiệm ăn cay của mình, chính ông cũng phải công nhận rằng chén hồng du sủi cảo này quả thật là không có điểm nào để chê.

Nhưng mà…

"Một chút cũng không thể nào nuốt nổi!" Mộ Dung giáo sư tức muốn hộc máo, vừa ăn vừa nghĩ: "Mình mới không thích mấy thứ này đâu!"

Ông mới không giống như cái tên tục nhân Vương Kiến Hoa kia.

Chỉ có nhà hàng xa hoa như Đường Yến mới có thể lọt vào mắt xanh của ông!

Nhưng mà... Vì suy nghĩ cho học sinh, một người thầy có đủ tư cách đương nhiên phải hoàn toàn hiểu rõ sở thích của bọn trẻ.

Vì thế Mộ Dung giáo sư quyết định lại cắn răng ‘chịu đau’ làm thêm một chén nữa.

Một bên oán hận suy nghĩ, một bên cay đến mồ hôi đầy đầu, Mộ Dung giáo sư nhịn không được gỡ kính râm và mũ lưỡi trai xuống. Sau đó ---

Giữa dòng người, ông nhìn thấy Tạ An Dương cầm đầu nhóm học trò của mình.

Bọn sinh viên luôn miệng thề thốt son sắt rằng bản thân sẽ không bao giờ bước chân vào mấy quán ăn vặt đầu đường không vệ sinh, lúc này lại đứng bên cột đèn, cũng cay đến mồ hôi đầy đầu, ăn uống ngon lành, thậm chí còn phát ra mấy âm thanh kỳ quặc:

"Ngon quá, ngon thiệt á, mlem mlem!"

"A! Nhân sinh có ý nghĩa, chính là nhờ một miếng này!"

Mộ Dung giáo sư nhìn thấy bọn học trò.

Bọn học trò cũng nhìn thấy Mộ Dung giáo sư đang ôm chén hồng du sủi cảo ăn vô cùng khí thế.

Bọn học trò: “...”

Mộ Dung giáo thụ: “...”

Không chịu nổi nữa.

Muốn đổi sang hành tinh khác sống.

---

Bởi vì có chút việc trì hoãn, mãi đến 7 giờ 30 Ninh Sanh mới tới cổng phía nam của trường.

Không lâu trước đó, Vương giáo sư đã đích thân nhắn tin cho cậu ấy, bảo nếu có thời gian thì nhất định phải ghé qua cổng nam để nếm thử món hồng du sủi cảo ngày hôm nay, không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, ông bao tất.

Bao nhiêu năm qua, Vương giáo sư vẫn luôn quan tâm đến cậu ấy, sợ cậu ấy ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mỗi lần có chuyện gì tốt cũng đều nhớ đến cậu ấy.

Hồng du sủi cảo…

Kỳ lạ thay, Ninh Thừa thật sự cảm thấy có chút muốn ăn.

Khi còn bé, bà ngoại thường xuyên làm món hồng du sủi cảo, nhà bọn họ vẫn luôn rất giỏi nấu các món cay, tương ớt cũng làm vô cùng ngon. Đáng tiếc là, sau khi bà ngoại bị tai biến đã không thể làm món hồng du sủi cảo đó được nữa.

Mang theo tâm trạng không biết là gì, Ninh Thừa đi đến cổng phía nam trường.

… Khác với cổng nam vắng vẻ trong trí nhớ, lúc này, nơi đây đã tụ tập một đám đông người, ánh đèn ấm áp rơi xuống, mùi hương cay nồng xông thẳng vào chóp mũi.

Không ít nữ sinh phát hiện ra Ninh Sanh đã đến, lập tức chọc chọc đồng bọn, cả nhà ghé vào nhau lén lút nhìn trộm cậu ấy.

“Giáo thảo cũng đến ăn sủi cảo nè!”

“A a a, cậu ấy sẽ nói chuyện với ông chủ chứ, hai anh đẹp trai đứng chung một chỗ, tui không thể tưởng tượng nổi.”

“Nhìn sắc mặt của Ninh Sanh trắng bệt luôn kìa, có phải là do không ăn cơm đàng hoàng không nhỉ, trên cổ tay còn bị đỏ nữa, thương quá.”

Là một trong những vai chính của [Cố Chấp Độc Chiếm], Ninh Sanh chính là trung tâm của thế giới này, cho dù có đi đến nơi nào, mọi ánh mắt đều sẽ tự động hướng về phía cậu ấy.

Nhưng phần lớn mọi người vẫn đang chìm đắm trong niềm vui mà mỹ thực mang lại.

Trong không khí thoang thoảng chút hương cay nồng, không hiểu sao lại có vài phần quen thuộc.

Ninh Sanh tâm niệm vừa động, đi đến trước quầy, nói: “Ông chủ, cho tôi một phần hồng du sủi cảo.”

Giản Vân Lam nhìn cái thớt trống không, buồn bã nói: “Xin lỗi bạn học, hồng du sủi cảo hôm nay vừa mới bán hết rồi.”

Giản Vân Lam ngẩng đầu, nhìn thấy Ninh Sanh, lập tức nhận ra đối phương: “Cậu là cái kia! Cái kia!”

Cậu vắt óc suy nghĩ rất lâu rất lâu cũng không thể nhớ nổi tên của Ninh Sanh, trong đầu chỉ hiện lên mấy chữ to ‘nam tiếp viên trong câu lạc bộ’, nhưng lại cảm thấy không được lịch sự cho lắm.

“… Tay thiện nghệ bóc vỏ tôm kia!” Giản Vân Lam cuối cùng cũng tìm được một xưng hô thích hợp.

Các bạn học xung quanh: “…” Khoan đã, cậu ấy vừa gọi giáo thảo là cái gì cơ?

Ninh Sanh: “…”

Ninh Sanh nhìn Giản Vân Lam.

Giản Vân Lam đội mũ đầu bếp, đeo khẩu trang, trang bị đầy đủ, vì nấu ăn trong chiếc xe đẩy nóng nực đã lâu, mồ hôi nhễ nhại, nhưng động tác của cậu vẫn rất nhanh nhẹn mà dọn dẹp quầy hàng, chuẩn bị lên xe.

Nghĩ đến việc vị Giản thiếu gia trước đây hào phóng cỡ nào, vung tiền như rác cỡ nào, thậm chí còn chọn mấy tiếp viên nam từ trong hội sở tới hỗ trợ bóc vỏ tôm, nhưng không ngờ tới, buổi tối đối phương vẫn phải thành thành thật thật đạp xe ba bánh ra ngoài bày quán.

Có chút buồn cười.

“Cậu thật sự bày quán à?” Ninh Sanh không thể tưởng tượng nổi.

“Thật mà.” Giản Vân Lam nói: “Bán hàng là ngọn lửa sinh mệnh, là ánh sáng dục vọng của tôi, cả đời này không có khả năng không bày quán.”

Ninh Sanh: “…”

Đồ đin.

Nhìn chén sủi cảo trong tay những người xung quanh, viên sủi cảo vỏ mỏng dày thấm đẫm hồng du, rắc thêm mè trắng và rau thơm, mùi hương rất mê người…

Ninh Sanh, cảm thấy có hơi đói bụng.

Trong bụng bắt đầu truyền đến từng trận lại từng trận run rẩy.

Nhưng cậu ấy không muốn nói ra.

Càng không thể vì một miếng ăn mà hạ thấp mình đi cầu xin người khác.

Cậu ấy chỉ là yên lặng nhìn chằm chằm vào lớp sa tế dầu ớt đỏ còn sót lại trong nồi, ánh mắt vô cùng chuyên chú, khiến người khác có chút đau lòng.

Quầy ăn vặt của phú nhị đại, chắc cũng chẳng ngon là mấy đâu.

Ninh Sanh chỉ có thể khó khăn tự an ủi bản thân như vậy…

Giản Vân Lam đạp xe ba bánh rời đi.

Nhưng những thực khách khác thì không có chút ngần ngại nào cả, mỗi ngày khi hoành thánh bán hết đều sẽ trình diễn một hồi tiểu phẩm đuổi theo đít xe.

Hôm nay, dẫn đầu là Lý Minh Hi bởi vì tan học muộn mà bỏ lỡ, hắn và các bạn trong diễn đàn thuật toán lướt qua học bá phong thái trầm ổn điềm tĩnh ở phía trước, nước mắt lưng tròng đuổi theo xe ba bánh:

“Ông chủ à à à ư ư ư ư! Huhuhu hiuhiuhiu!”

“Vì cậu, tôi đã hóa thân thành người sói!”

“Vì cậu, tôi đã trở nên điên cuồng!”

Ninh Sanh: “…”

Ninh Sanh lặng lẽ quay mặt đi, từ chối thừa nhận người kia là bạn cùng phòng của mình.

Dù vậy…

Ninh Sanh nhìn không được nghĩ.

Thật sự, ăn ngon như vậy sao?

---

Phòng phát sóng trực tuyến ở Vạn giới.

Hơn ba nghìn người đang xem trực tuyến.

【Haha, hahaha, hahahaha, tôi có nên nói là mình không hề ngạc nhiên chút nào không.】

【Chắc ông chủ Giản nhà mấy người cho tới bây giở còn chưa đọc qua tóm tắt cốt truyện [Chấp Độc Chiếm] đâu. Cậu ấy! Thậm chí! Còn Không biết! Tên! Ninh Sanh!】

【Chói mắt cỡ nào! Hoang đường cỡ nào! Khiến người thất vọng cỡ nào!】

【Hahaha, tiểu phẩm mỗi ngày sau khi dọn quầy càng ngày càng thú vị, không ngờ Lý Minh Hi cũng là một diễn viên hài kịch.】

【Ninh Sanh thoạt nhìn có vẻ rất muốn ăn sủi cảo, nhưng đã bán hết rồi, ông chủ Giản vậy mà thật sự không làm cho cậu ấy một phần sao. Cậu ấy đúng là vừa ngốc xít vừa sơ ý, đây là cơ hội rất tốt để xoát hảo cảm mà.】

【Mấy người thấy cậu ấy có vẻ quan tâm không (đốt một điếu thuốc)】

Cốt truyện, chỉ ảnh hưởng đến tốc độ bán hàng của cậu ấy thôi!


Chương Trước                                                                                         Chương Sau