Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Máu Chó

Chương 11

Bất tri bất giác đã bày quán được bốn ngày rồi.

Bốn ngày này là những ngày vui vẻ nhất trong suốt mười năm qua của Giản Vân Lam. Mỗi ngày cậu chỉ cần suy nghĩ về chuyện bày quán, còn nhìn được từng gương mặt tươi cười hớn hở của mọi người khi được thưởng thức mỹ thực ở trước mắt, trong lòng Giản Vân Lam miễn bàn có bao nhiêu mãn nguyện.

Trong nhiệm vụ của Hệ Thống Trù Thần, cậu chỉ có thể bày quán ở một chỗ sáu ngày, chủ nhật nghỉ ngơi, tuần sau sẽ được phân phối đến địa điểm khác.

Cho nên, cậu chỉ có thể bày quán ở cổng nam Kinh Đại hai ngày nữa thôi.

Thực sự có chút luyến tiếc.

Nguyên nhân chính là vì chỉ còn lại hai ngày, Giản Vân Lam càng phải cố gắng hết sức để thể hiện trình độ tốt nhất của mình, dốc toàn lực ứng phó!

Ngày hôm sau, Giản Vân Lam lại dậy thật sớm để đi chợ mua nguyên liệu.

Hôm nay, nên làm món hoành thánh nhân gì đây?

Gió đã thổi suốt một đêm, thời tiết hoàn toàn chuyển lạnh, trời bắt đầu nhập thu. Nhóm người bán hàng ở chợ nông sản cũng đã mặc áo dài tay, họ tụ tập tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm với nhau.

Mới vừa bước vào chợ, một tầng ánh sáng màu tím nhạt đã thu hút sự chú ý của Giản Vân Lam.

--- Là cà chua!

Vầng sáng đến từ góc bên trái, một nữ sinh mặc đồng phục cao trung đang giúp ông nội sắp xếp cà chua trên mặt đất. Những quả cà chua kia vô cùng to bự và đầy đặn, vừa tròn vừa đỏ, cuống quả rất sâu, trên thân còn đọng lại những giọt sương sớm.

Vừa nhìn liền biết là cà chua vô cùng chất lượng.

Xem ra cấp bậc "Ưu Tú” của cà chua do Hệ Thống Trù Thần đánh giá là vô cùng hợp lý.

“Ông chủ, mua cà chua không?” Nữ sinh mặc đồng phục nhìn thấy Giản Vân Lam đi tới, lập tức nhiệt tình mời chào, tiếng phổ thông của cô có chút khẩu âm ở Hà Nam: “Ông chủ cậu đẹp trai quá, iem sẽ giảm giá cho cậu!”

Không đợi Giản Vân Lam đáp lời, cô đã lấy ra một quả cà chua no đủ từ sạp hàng, dùng nước rửa sơ qua rồi đưa cho cậu: “Tới, cậu nếm thử đi, đây là nhà iem tự trồng đấy, vừa chua ngọt vừa nhiều nước, không có một chút thuốc trừ sâu nào đâu, ăn ngon lắm!”

Giản Vân Lam nhận quả cà chua, cắn xuống một ngụm.

Nước cốt chua chua ngọt ngọt tràn ra, nước quả còn nhiều hơn thịt, thịt quả có cảm giác hơi khô, ăn sống cũng rất ngon.

Loại cà chua này, thích hợp nấu canh nhất.

Món hoành thánh tối nay phải nấu như thế nào, Giản Vân Lam đã có ý tưởng.

“Em bán bao nhiêu cà chua? Tôi lấy hết tất cả.” Giản Vân Lam nói.

Nữ sinh cao trung há hốc miệng, khoa trương nhìn đối phương.

… Gần đây ở chợ nông sản nổi lên tin đồn rằng có một ông chủ đẹp trai vô cùng hào phóng, mỗi lần đến quầy nào đều có thể dọn luôn toàn bộ quầy đi.

Không ngờ tới đều là sự thật! Hơn nữa còn để cho cô ấy gặp được!

“Được nha ông chủ!” Nữ sinh vui vẻ ra mặt: “Chỗ iem còn có một ít cải thảo, ăn cũng ngon lắm, iem tặng cậu miễn phí.”

Cô vừa giúp Giản Vân Lam đóng gói vừa nhét thêm một ít cải thảo vào bên trong. Những cọng cải thảo cuộn chặt, màu vàng tươi đều đặn, trông vừa ngọt vừa tươi mới.

Đúng là nhặt được bảo bối.

Giản Vân Lam vui vẻ rạo rực đạp xe ba bánh, sau khi mua xong cà chua, lại đi dạo một vòng quanh chợ hải sản chọn ra những con tôm tươi nhất.

Cà chua, cải ngọt và tôm chính là bộ ba hoàn hảo nhất cho bữa tối mùa thu.

Mua xong nguyên liệu nấu ăn, Giản Vân Lam chở một xe đầy ắp đồ trở về biệt thự, lúc này trời vẫn còn sớm, cậu lại ngủ nướng thêm một giấc.

Khi tỉnh dậy, quản gia đã gõ gõ cửa phòng cậu: “Thiếu gia, Vương giáo sư có cho người gửi tặng cho cậu ít tỏi mới, nói là do học trò của ông ấy tự mình trồng.”

Giản Vân Lam lúc này nhớ ra, sáng nay Vương giáo sư quả thật đã nhắn tin WeChat cho cậu, bảo sẽ gửi cho cậu một ít tỏi.

Cậu nhận lấy tỏi, những củ tỏi căng tròn, đầy đặn và nặng tay.

Cấp bậc Hệ Thống Trù Thần đánh giá là “Tốt”.

Vương giáo sư đúng là người tốt, đưa đồ vật cũng rất đúng ý cậu. Nếu như ông ấy tặng tranh chữ hay đồ cổ gì đó Giản Vân Lam có lẽ sẽ không lấy, nhưng tỏi thì...

Giản Vân Lam vô cùng mỹ mãn tiếp nhận.

Buổi chiều, cậu bắt đầu chuẩn bị cho công việc của ngày hôm nay.

Tỏi của Vương giáo sư lập tức được đưa vào sử dụng.

Sau khi đun nóng dầu, cho vào một lượng lớn tỏi băm, tỏi tươi được chiên trong dầu nóng cho đến khi hơi cháy, mùi tỏi thơm lừng hòa quyện với mùi dầu cháy lập tức xộc vào mũi. Sau đó, cậu lại cắt những quả cà chua đỏ mọng no đủ cho vào nồi, thêm gia vị, hầm trên lửa nhỏ.

Cải thảo cũng được rửa sạch sẽ, cắt thành từng khúc để sẵn. Xuất phát từ yêu thích cá nhân, Giản Vân Lam còn mua thêm một ít nấm kim châm, có thể cho vào bên trong nồi nước súp cà chua.

Hoành thánh hôm nay là loại hoành thánh tôm tươi mà cậu đã làm lúc trước, hôm nay không kịp tìm nhóm tiếp viên nam nên Giản Vân Lam liền nhờ quản gia và mấy dì hỗ trợ lột vỏ tôm, bỏ chỉ đen, hôm nay sẽ không giã nhuyễn tôm nữa mà cố gắng giữ lại nguyên con tôm bóc vỏ, gói thành những viên hoành thánh nhỏ.

Vỏ hoành thánh mỗi ngày bày bán đều là do chính cậu tự nhào, cán bột, cắt miếng. Vỏ hoành thánh yêu cầu mỏng mà không bị rách, chỉ có trù nghệ mãn cấp như cậu mới có thể tinh chuẩn mà làm được lớp vỏ hoành thánh còn mỏng hơn cả máy móc.

Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, thời gian cũng lặng lẽ trôi qua đến sáu giờ.

Ra quầy thôi!

Khi đến cổng nam Kinh Đại, nơi này đã đông nghịt.

Nhìn một cái, ít nhất có năm sáu mươi người đang xếp hàng, nếu Giản Vân Lam vẫn để mỗi người được mua hai phần thì những thực khách đang xếp hàng trước mắt này liền có thể mua hết một trăm phần.

Càng miễn bàn đến những người qua đường bị hấp dẫn cuồn cuộn tràn vào.

Cổng nam của Kinh Đại ở gần khu thương mại, hôm nay lại là thứ Sáu, rất nhiều tộc đi làm mệt nhọc cả một ngày và sinh viên từ các trường khác đến đây dạo phố, khi nhìn thấy đám người đang xếp hàng không giống bình thường này, không ít người tò mò:

“Đây là xếp hàng để làm gì thế?”

“Có minh tinh nào tới đây hay là có chương trình khuyến mãi gì à”

“Tò mò dữ, tui cũng phải xếp hàng một chút mới được.”

… Thiên tính của con người chính là thích xem náo nhiệt, nhìn thấy nhiều người đang xếp hàng như vậy, cho dù không biết nguyên nhân thì vẫn theo bản năng tham gia một chút, chỉ sợ mình bỏ lỡ mất cái gì.

Vì thế, đội ngũ càng ngày càng lớn mạnh.

Còn có không ít người đứng ở bên ngoài băn khoăn, biết hiện tại xếp hàng cũng không mua được nên đành phải nghĩ đường tắt.

Giản Vân Lam vừa xuất hiện, không ít thực khách chưa xếp hàng được liền chen vào đây, Bát tiên quá hải mỗi người tự hiện thần thông*.

*Bát tiên quá hải (Gốc 八仙过海): là một thành ngữ, nghĩa là "Tám vị tiên vượt biển". Bắt nguồn từ truyền thuyết về tám vị tiên nổi tiếng trong Đạo giáo, mỗi người đều có pháp bảo và khả năng đặc biệt. Khi vượt biển, thay vì sử dụng thuyền, mỗi vị tiên lại dùng pháp bảo của mình để tự vượt qua sóng gió. Ở đây có nghĩa là, để giải quyết một vấn đề hoặc vượt qua một thử thách, mỗi người có thể sử dụng kỹ năng và phương pháp riêng biệt của mình. 

Anh trai bảo an ở cổng nam hôm nay đến muộn nên cũng không xếp vào hàng, anh ta nhìn Giản Vân Lam đầy mong đợi: “Ông chủ, cậu có thể phá lệ bán cho tôi một phần không, tôi sẽ đánh một bộ quân thể quyền* cho cậu xem.”

*Quân thể quyền (Gốc 军体拳): là bài quyền võ thuật quân sự đặc thù của quân đội Trung Quốc. Đây là một loại hình võ thuật được thiết kế để huấn luyện thể lực, kỹ năng tự vệ và tấn công thực chiến cho quân nhân, động tác nhanh, mạnh mẽ, uy lực và được thực hiện rất dứt khoát, tạo ra cảm giác oai phong, thể hiện sức mạnh và kỷ luật của quân đội.

Dứt lời, anh ta còn thật sự đánh một bộ quân thể quyền, uy vũ sinh phong đầy khí phách, nhìn cũng rất đẹp trai phong độ.

Đám người: “…”

“Đẹp trai!”

“Đẹp thì cũng đẹp đó…”

“Nhưng mà ông chủ cậu đừng bán cho anh ta, không có quy củ thì sao thành phép tắc! Không xếp hàng thì không được ăn hoành thánh!”

Anh trai bảo an cúi đầu, đáng thương hề hề mà đi đến cuối hàng.

Tạ An Dương và bạn gái Diệp Minh nắm tay nhau, cũng có ý đồ đi đường tắt. Trong tay Tạ An Dương cầm bảng đèn, sổ tay nhỏ và vài món đồ handmade của bạn gái tự làm, như photocard, standee, huy hiệu, mặt trên tất cả đều là ảnh Giản Vân Lam bày quán suốt mấy ngày nay, còn có cả hình chibi vẽ tay cực kỳ dễ thương.

“Ông chủ, hai đứa em là hội trưởng fans club của anh, bọn em cực kỳ thích anh! Có thể phá lệ bán cho bọn em một phần không?”

Mọi người: “...”

Không phải, một ông chủ quầy ăn vặt thôi mà cũng có fans club?!

Giản Vân Lam còn chưa kịp nói gì, trong hàng ngũ đã có không ít nữ sinh đi không nổi: “Mèn đét ơi, mấy tấm photocard nhỏ này dễ thương quá!”

“Còn có bảng đèn với huy hiệu nữa kìa?!” Các nữ sinh hai mắt sáng rực, không nhịn được mà hỏi hai người bọn họ: “Những thứ này bán không vậy?”

“Đúng là yêu đồ ăn, đam mê đến tận tâm hồn*.”

*“Yêu đồ ăn, đam mê đến tận tâm hồn (Gốc: 吃谷人,吃谷魂, chī gǔ rén, chī gǔ hún), dịch sát nghĩa là “người ăn cốc, hồn ăn cốc.” Câu này thực tế là một cách chơi chữ hài hước trong tiếng Trung, sử dụng từ “谷” (cốc) – có nghĩa là ngũ cốc, lương thực, đồ ăn. Nhằm ám chỉ những người yêu thích đồ ăn không chỉ ở mức thông thường mà đã thành đam mê sâu sắc, kiểu như đồ ăn đã "ngấm vào tận linh hồn" của họ. Họ không chỉ ăn đồ ăn mà còn dành cả trái tim, tinh thần cho nó – kiểu như “người yêu ăn uống, hồn cũng đam mê ăn uống.”

Đặc biệt là hình vẽ chibi của ông chủ Giản cưỡi xe ba bánh, ôm thú nhồi bông hoành thánh -- thật sự quá đáng yêu!

Không ít nữ sinh bị những món đồ này hấp dẫn rời khỏi đội ngũ, hàng người lập tức tiến lên một đoạn lớn, thế là Tạ An Dương cùng bạn gái thuận thế chen vào giữa hàng.

Các nữ sinh viên: “...”

Đáng giận, bị lừa rồi!

Tiếp đó là nhóm kỹ thuật trạch mặc áo sơ mi caro bưng cả laptop lên trước, thử dương đông kích tây: “Ông chủ, tôi muốn hỏi một chút về số liệu, cậu nghĩ với số liệu cụ thể này thì hoành thánh trộn bê tông có ngon không?”

Nhưng bởi vì kỹ xảo quá mức vụng về, nhóm quần chúng liếc một cái đã nhìn thấu. 

Thậm chí còn có một vị giáo sư của khoa Quản lý bên kia đường xa mà đến, nghiêm túc nói: “Ông chủ, thế này nhé, tôi trả một trăm tệ, cậu có thể bán trước cho tôi một phần được không?”

Trong đám người lập tức vang lên tiếng la ó: “Cấm thực khách đấu giá trong hàng chờ!”

Nhưng rất nhanh, từ góc khác lại vang lên một giọng nói yếu ớt: “Tôi có thể trả 150…”

“Tôi trả 200!”

“300!”

Giản Vân Lam: “Được rồi, mọi người đừng náo loạn, đây đâu phải đại hội đấu giá.”

Mọi người thích hoành thánh của cậu, cậu rất vui vẻ, nhưng vẫn phải duy trì trật tự.

Đối diện với các thực khách nhiệt tình, Giản Vân Lam mở nắp nồi ra.

Hương thơm đậm đà của cà chua ngay lập tức lan tỏa, nước súp cà chua hầm đến sánh đặc sôi ùng ục, mùi chua ngọt ấm áp khiến bụng người khác không khỏi ọc ọc ọc ọc réo lên.

Mọi người đều để bụng đói đến xếp hàng, khi ngửi được hương vị này, hai mắt lập tức sáng lên.

“Vẫn là 30 tệ một phần, hôm nay là hoành thánh ăn kèm súp cà chua!”

Giản Vân Lam tuyên bố.

Các thực khách phấn khích, xếp hàng tranh nhau thanh toán.

Giản Vân Lam động tác lưu loát vớt hoành thánh bỏ vào nồi, trí nhớ của cậu không tồi, hôm nay khách hàng rất đông nhưng cậu vẫn có thể phân biệt được ai là ai.

Lý Vân vẫn xếp ở vị trí đầu hàng như cũ.

Nhiều ngày như vậy, cô đã trở thành fan trung thành món hoành thánh của Giản Vân Lam! Từ lúc bắt đầu là hoành thánh nhân bắp thịt heo, cho đến hoành thánh tôm tươi sau này, hồng du sủi cảo, mỗi một ngày đều là một hương vị mới lạ không trùng nhau.

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, được ăn một chén hoành thánh nóng hôi hổi là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong ngày của cô.

Mà Giản Vân Lam cũng nhớ rõ đối phương, thời điểm nhìn thấy Lý Vân liền mỉm cười gật đầu với cô: “Hôm nay cũng đến? Học hành vất vả không?”

Hai mắt Lý Vân bắn ngôi sao, điên cuồng lắc đầu: “Không vất vả, có thể ăn được hoành thánh của ông chủ, làm sao mà vất vả được!”

Khi đang chờ hoành thánh chín, Lý Vân nói chuyện phiếm với Giản Vân Lam: “Ông chủ, sao cậu không trực tiếp mở một cửa hàng đi? Sinh ý chắc chắn vô cùng tốt!”

Giản Vân Lam cười lắc đầu: “Tôi không thích mở cửa hàng, chỉ thích bày quầy nhỏ.”

Bày quầy, mới có thể mặt đối mặt với các thực khách nhìn họ thưởng thức đồ ăn, mở cửa hàng phải xử lý rất nhiều chuyện linh tinh, hơn nữa cơ hội tiếp xúc với khách hàng rất ít, đó không phải là thứ mà cậu muốn.

Bày quầy mới là lý tưởng tối cao của cậu!

Lý Vân không hiểu mạch não của đối phương cho lắm, nhưng cô lựa chọn tôn trọng.

Rất nhanh, một chén hoành thánh súp cà chua nóng hổi được đưa vào tay cô.

--- Súp cà chua kia nóng phỏng tay, trên mặt nước màu cam hồng phủ một tầng dầu kim sắc hơi hơi lấp lánh, nổi bọt khí ùng ục ùng ục, có thể thấy được từng miếng cà chua tươi được nấu đến đặc sệt, gần như đã trở thành dạng bán lỏng, kết cấu vô cùng mịn màng và tinh tế. Một mùi hương chua ngọt thanh khiết lại nồng nàn lan tỏa, chỉ ngửi thôi nước miếng đã tự động chảy ra.

Viên hoành thánh trắng tinh nằm trong chén, lớp vỏ mỏng sau khi được nấu chín dính sát vào nhân, có thể nhìn thấy rõ từng con tôm bóc vỏ hồng hào nguyên vẹn. Ngoại trừ hoành thánh, trong súp cà chua còn có rau cải thảo và nấm kim châm, tất cả đều thấm đẫm nước sốt.

Lý Vân nuốt nước miếng mấy lần, gấp không chờ nổi muốn ăn ngay.

Nhưng ngay khi cô chuẩn bị múc một thìa nước súp để nếm thử, đột nhiên trong đám đông cách đó không xa xảy ra một trận náo loạn, một người ngã xuống đất.

“Là Ninh Sanh!”

“Giáo thảo bị sao vậy? Sao lại té xĩu aaaaa!”

“Bệnh viện trường cách nơi này rất xa, mau gọi 120 đi, cứu người quan trọng!”

Nghe thấy tên “Ninh Sanh”, Lý Vân lập tức đứng dậy đi về phía phát ra âm thanh.

Quả nhiên, ở trung tâm của đám đông, một thân ảnh cao gầy nửa tựa vào tường, sắc mặt tái nhợt, môi khô khốc, cả người run rẩy nhẹ, viên lệ chí ở đuôi mắt như nhỏ m.á.u, khiến người khác vô cùng đau lòng.

Các bạn học xung quanh đỡ đối phương lên, lo lắng hỏi: “Bạn học, cậu không sao chứ? Không thoải mái ở chỗ nào?”

“Chóng mặt.” Ninh Sanh cố hết sức thì thào, âm thanh rất nhẹ: “Mắt mờ, tim đập nhanh…”

Nghe thấy biểu hiện như vậy, Lý Vân lập tức nói: “Có thể cậu ấy tuột huyết áp rồi, nhanh cho cậu ấy ăn chút gì đó đi!”

Bản thân Lý Vân cũng là một người thường bị tuột huyết áp, có đôi khi bận lên liền quên ăn quên uống, lúc đó trước mắt xuất hiện từng trận từng trận tối sầm, vừa chóng mặt vừa buồn nôn. Nhìn biểu hiện của Ninh Sanh, rất có thể là triệu chứng của tuột huyết áp.

Cần phải kịp thời bổ sung đồ ăn.

“Đã gọi 120 rồi, phải 10 phút nữa mới đến, mọi người trước tiên tìm gì đó cho cậu ấy ăn đi!”

Có người móc ra một viên kẹo trong túi, đưa tới bên miệng Ninh Sanh, nhưng cậu ấy không có cách nào nuốt xuống, không tự chủ được mà nôn ra.

Trong lòng mọi người thầm kêu không ổn.

Nếu ngay cả kẹo cũng không ăn nổi thì rất nguy hiểm.

Đúng lúc này, Giản Vân Lam bưng một chén hoành thánh súp cà chua xuyên qua đám đông.

Đột nhiên có người ngất xĩu ngay trước quầy ăn vặt của mình, Giản Vân Lam đương nhiên không thể ngồi yên không quan tâm.

“Có thể uống nước canh được không?” Giản Vân Lam hỏi.

Ninh Thanh không trả lời, môi khẽ run.

Lý Duyên tiếp nhận chén hoành thánh, cầm thìa, múc một muỗng súp cà chua hầm đưa lên môi Ninh Sanh. Ninh Thanh khó khăn mở miệng thở dốc, uống xuống một ngụm canh.

--- Nước súp đặc sệt mạnh mẽ chảy xuôi giữa môi răng, hương vị chua chua ngọt ngọt, kết cấu mịn màng tinh tế khiến cơ thể trong nháy mắt trở nên ấm áp. Mùi thơm tươi ngon của cà chua, tỏi phi, cùng với một chút dầu tôm hòa quyện vào nhau, bốc lên từng đợt khí nóng bỏng, còn mang mùi hương cay nhẹ, vừa uống xuống một ngụm, dạ dày đã đói khát nhiều ngày trong nháy mắt bị đánh thức.

Sau đó, từng trận cảm giác đói khát ập đến.

Không thể kiềm chế nổi, Ninh Sanh uống thêm một ngụm lại một ngụm canh, từng viên hoành thánh ngập trong nước súp cũng được đưa vào trong miệng.

Viên hoành thánh da mỏng nhân dày, sau khi cắn vỡ, bên trong là tôm bóc vỏ nguyên con béo ngậy no đủ nước súp cà chua đậm đà. Mỗi một lần nhai nuốt đều ngập đầy hương vị ngọt chua thanh thanh của nước canh, tôm mùa thu tươi ngon nhất được chế biến tỉ mỉ được bọc trong lớp vỏ hoành thánh mềm mịn, có một loại cảm giác sảng khoái dai giòn khó tả hòa quyện với nước súp chua cà chua thơm ngon, khiến người khác muốn ngừng cũng không được.

Không chỉ hoành thánh, ngay cả đồ ăn kèm trong phần nước súp cà chua cũng rất tươi ngon. Cải thảo mềm nộn lại giòn ngọt, hòa tan một chút béo ngậy của thịt tôm, nấm kim châm ngấm đầy nước canh càng là thấm đẫm chút chua ngọt vô cùng đậm đà, nhai nuốt vô cùng thỏa mãn.

Ninh Sanh từ lúc ban đầu còn ăn chậm rãi thong thả, đến sau gần như là nhai nuốt ngấu nghiến, hoàn toàn khác với hình ảnh lạnh lùng kiêu ngạo trong ấn tượng của mọi người.

Vì ăn quá nhanh, cậu ấy còn bị sặc đến ho khan vài cái, thậm chí ---

Ninh Thanh: “Nấc…”

Cho dù nuốt quá nhanh dẫn đến bị sặc, cậu ấy vẫn không nỡ nhổ ra, hơn nữa còn cưỡng ép bản thân cố gắng nuốt xuống, cả khuôn mặt trắng nõn đều đỏ bừng lên.

Nhóm sinh viên nữ: “!!!”

Mặc dù bọn họ có thể hiểu được, hoành thánh thật sự ăn rất ngon, nhưng mà... A a a giáo thảo hình tượng của cậu đâu rồi!

Tuy thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng Ninh Thanh, hình tượng đóa hoa lạnh lùng cao ngạo của cậu OOC rồi kìaa!

Đóa hoa cao lãnh nhà ai sẽ ngồi ven đường ôm chén hoành thánh ăn đến mức ợ hơi chứ!

Rất nhiều nữ sinh viên đã từng điên cuồng mê mẩn cậu ấy không đành lòng nhìn tiếp, quay mặt đi, cảm thấy có chút vỡ mộng.

… Nhưng rất nhiều bạn học cũng là lần đầu tiên phát hiện, hóa ra Ninh Sanh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Giống như bao người khác, cậu ấy cũng sẽ lạnh, sẽ đói, sẽ cười, sẽ khóc. Khi đói đến cùng cực, vất vả lắm có thể ăn được chút đồ ăn mỹ vị, cũng sẽ từng ngụm từng ngụm mà nhai nuốt.

Ninh Sanh không phải học bá thần tiên cao cao tại thượng gì đó, cũng chẳng phải giáo thảo vô dục vô cầu trong mắt mọi người, cậu ấy giống như bọn họ, là một con người bằng da bằng thịt, là một sinh mệnh vô cùng sống động.

Giống như bọn họ, Ninh Sanh cũng sẽ bị một chén hoành thánh mỹ vị đến cực hạn, ngập tràn hương vị pháo hoa chốn nhân gian chinh phục.

Lúc này, điện thoại Ninh Sanh rung nhẹ một chút, sau năm tiếng đồng hồ, cuối cùng cậu ấy cũng nhận được tin nhắn từ mẹ mình. Ninh Mộng Liên nhắn tin:

【Mẹ vẫn ổn, hôm nay chuyển nhà cùng bà ngoại con nên không tiện nhìn điện thoại. Có chuyện gì không?】

Mẹ vẫn bình an vô sự.

Ninh Sanh ngồi bệt dưới đất, ôm chén hoành thánh, cúi đầu vô cùng thấp, chóp mũi đỏ bừng.

Cậu buông điện thoại, ăn hết sạch một chén hoành thánh vào trong miệng, ngay cả nước dùng cũng uống đến không còn một giọt, khẽ khàng thì thầm: “... Ăn ngon.”

Thật sự rất ngon.

Đến mức khiến người khác sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng, chợt phát hiện hóa ra bản thân vẫn đang sống, vẫn đang tồn tại.

Giản Vân Lam có thể nấu ra món ăn ngon như vậy, mới không phải là dạng ‘phú nhị đại ăn chơi lêu lổng’ như cậu ấy vẫn luôn nghĩ. Chỉ có những người nỗ lực nghiêm túc sinh hoạt, một thân tràn đầy nhiệt huyết và yêu thương cuộc đời mới có thể nấu ra được mỹ vị như thế.

Ở một góc mà mọi người không thể nhìn thấy được, Ninh Sanh cúi đầu, đôi mắt có chút ươn ướt.

Cách đó không xa, vài vệ sĩ áo đen trông thấy cảnh này, giống như có chút sốt ruột, sau khi gọi mấy cuộc điện thoại mới bất đắc dĩ mà quay người rời đi.

Ninh Sanh lấy lại bình tĩnh.

Cậu ấy không biết rằng, trong một thời không song song khác, bản thân đã dùng giọng điệu hờ hững từ chối vô số kẻ muốn tiếp cận mình.

Nhưng trước mắt, ở chính vị diện này.

Ninh Sanh ngẩng đầu lên, nhìn về nơi Giản Vân Lam đang đứng, đuôi mắt hơi đỏ, ánh mắt dao động, có chút thẹn thùng hỏi: “Vẫn còn… hoành thánh chứ?”

Nhìn ánh mắt của cậu ấy, Lý Vân liền biết, giáo thảo đã bị đồng hoá thành công.

Chào mừng đến với cuộc cách mạng đầy vinh quang của bọn tui!

Hãy dâng tặng cái quỳ bái tôn kính chân thành nhất tới ông chủ Giản - Hoành thánh chi thần đi!

“Hoành thánh có thì vẫn có.” Lý Vân chậm rì rì nói.

“Nhưng mà…”

Lý Vân hơi nghiêng cơ thể sang một bên, chỉ về phía biển người đông nghịt tấp nập trước quầy đồ ăn vặt:

“Phải xếp hàng.”

Đội ngũ kia vô cùng khủng bố, toàn bộ dòng người trước cổng trường đều đang chen chúc xô đẩy, rộn ràng nhốn nháo, ai nấy đều háo hức, lấm la lấm lét ngó nghiêng về phía chiếc xe ba bánh nho nhỏ ở trung tâm, còn có bát nước súp cà chua bốc hơi nghi ngút nóng hổi và những viên hoành thánh trắng tinh nho nhỏ trên mặt thớt.

Giản Vân Lam bị đám đông vây quanh, cậu đứng dưới ánh đèn sáng, thuần thục lưu loát quẩy thìa, cả người tỏa  ra một loại quang mang hệt như thần thánh.

Hô hấp Ninh Sanh cứng lại, có chút choáng váng.

“Bây giờ bắt đầu xếp hàng, thì phải đợi bao lâu?”

“Không lâu đâu.” Lý Vân nhìn đám đông, nghiêm túc nói: “Bây giờ cậu bắt đầu xếp hàng, lại đợi thêm ba ngày ba đêm thì hẳn là có thể ăn được.”

Ninh Sanh: “…”

Ninh Sanh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc quay cuồng.

“Á á á cậu ấy ngất rồi! Mau gọi 120!!!”

“120 đã đến rồi!”

Xe cấp cứu đến, các nhân viên y tế có kinh nghiệm lập tức chuyển Ninh Sanh lên cáng, nâng đi rồi.

Không ít người nhìn theo đối phương với ánh mắt hâm mộ ghen tị hận.

--- Ninh Sanh quả thật rất may mắn, không cần phải xếp hàng mà vẫn được ăn một chén hoành thánh miễn phí, ở đây có rất người xếp hàng tận mấy ngày trời mà chưa được ăn đâu.

Chỉ hận cơ thể bọn họ quá khỏe mạnh, không thể được tuột đường huyết hay gì đó như vậy.

Trên xe cấp cứu, Ninh Sanh mơ mơ hồ hồ nửa tỉnh nửa mê, khó khăn nói ra những từ không rõ ràng:

“Vân… Hoành thánh……”

Các nhân viên y tế lần đầu tiên nghe người ta nói mớ quỷ dị như vậy.

Mọi người trao đổi ánh mắt lo lắng với nhau.

Một đứa nhỏ bề ngoài văn nhã tuấn tú như vậy, sao trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện ăn ăn uống uống?

---- Nóng đến khùn rồi?

*Ảnh minh họa:


Chương Trước                                                                                         Chương Sau