Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Máu Chó

Chương 12


Xe hoành thánh cà chuaaa.

Vị diện Vạn Giới.

Một bầu không khí trầm mặc đầy quỷ dị bao trùm khắp phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam.

【……】

【……】

【Không phải, ai nói gì đi chứ, có cao nhân nào tới phân tích thử xem chuyện gì vừa xảy ra được không?】

【Ông chủ Giản cho Ninh Bảo một chén hoành thánh.】

【Rồi sao nữa?】

【Rồi thì… hết rồi đó (nhún vai)】

【Tui có lý do để nghi ngờ ông chủ Giản không ở cùng vị diện với những người khiêu chiến khác. Tại vì sao! Cậu ấy làm cái gì! Cũng dễ dàng như vậy!】

Lúc này, lượng người xem trực tuyến trong phòng phát sóng đã đạt đến 5000 người, và con số này vẫn đang tiếp tục tăng lên.

— Không có lý do gì cả, chỉ là mười phút trước, phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam đột nhiên giống hệt một con hắc mã bứt phá ngoạn mục, như diều gặp gió liên tục vượt qua năm mươi mấy chủ bá trong bảng xếp hạng phá giải tiến độ cốt truyện, từ dưới đít bảng nhảy vọt lên vị trí tầm trung.

Nửa tiếng trước, tiến độ phá giải cốt truyện của cậu vẫn còn dừng lại ở 5%, nhưng hiện tại đã trực tiếp tăng lên gấp sáu lần, đạt 30%.

Người đứng đầu bảng phá giải cũng chỉ mới đạt 35% thôi!

Hơn nữa, 35% đó là kết quả do đối phương nỗ lực không ngừng, chăm chỉ khắc khổ, thức thâu đêm suốt sáng, một chút cũng không ngừng nghỉ mà cày tình tiết, lên kế hoạch tỉ mỉ, bám sát từng mắt xích một có thể thay đổi của cốt truyện mới thật vất vả mà đạt được.

Tốc độ bò lên kinh người như vậy của Giản Vân Lam khiến vị trí của cậu trên bảng xếp hạng phá giải cốt truyện giống như bay vèo vèo trên mặt đất. Vì tăng quá nhanh mà thậm chí còn xuất hiện hiệu ứng sấm sét ầm ầm hiếm có.

Rất nhiều người xem mới là vì bị hiệu ứng này hấp dẫn mà tiến vào, sau đó mặt mày ngơ ngác.

Matthew là tác giả ký hợp đồng của kênh tiểu thuyết thuần ái Tinh Mộng, nhưng gần đây cô đang trong kì nghỉ phép, không có gì bận rộn nên thỉnh thoảng cũng xem phát sóng trực tiếp  để thư giãn một chút. Năm ngày trước, cô tình cờ tiến vào phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam, kể từ đó về sau, mỗi ngày đều vào xem.

Ngay từ đầu, cô cũng như những người xem khác, đều cảm thấy……

Cái phòng phát sóng trực tiếp này, rất kỳ lạ!

Chủ bá không chỉ không thèm cày cốt truyện, mỗi ngày đều loay hoay cái gì mà bày quán, nội dung trong phòng phát sóng toàn bộ đều là mua đồ ăn, nấu nướng, bày quán.

Tuy rằng, đúng là đồ ăn cậu làm nhìn có vẻ ngon thật, trong phát sóng trực tiếp khiêu chiến xuyên thư lại có thể quẩy ra phong cách ẩm thực. Nhưng cậu vẫn luôn không đi cốt truyện, chẳng phải rất nhanh sẽ bị loại sao?

Nhưng sự thật luôn là một lần lại một lần làm mới nhận thức của cô.

Thẳng cho đến hôm nay, tiến độ phá giải cốt truyện của Giản Vân Lam đột nhiên tăng vọt, khiến nhiều người mặt mày ngỡ ngàng, thậm chí còn nghi ngờ cậu gi.an l.ận, nhưng Matthew lại hiểu rất rõ chuyện gì đang xảy ra.

Trong nguyên tác của [Cố Chấp Độc Chiếm], đoạn cốt truyện này là Cố Hành Chu thẹn quá thành giận, phái người đưa Ninh Sanh tới biệt thự ở ngoại ô của mình, giam cầm cậu ấy. Bởi vì Ninh Sanh lúc trước vẫn luôn phản kháng, Cố Hành Chu khó thở, còng tay cậu ấy trên ban công, bắt nạt cậu ấy, không cho phép rời đi.

Cuối cùng Ninh Sanh vẫn trốn thoát được, cố gắng chạy đến phụ cận trường học, nhưng cổng phía nam của trường lại là địa phương tương đối hẻo lánh yên tĩnh. Cho nên cuối cùng cậu ấy đã bị vệ sĩ của Cố Hành Chu bắt trở về, nhốt lại, dẫn đến không thể nhìn thấy mặt mẹ mình lần cuối.

Mà Giản Vân Lam đã trực tiếp viết lại toàn bộ đoạn cốt truyện này.

Những hành động của cậu nhìn có vẻ tùy ý không theo bất kỳ quy luật nào, nhưng thực ra từng bước từng bước một đều đã trải qua tính toán!

Giản thần, sâu không lường được!

Ánh mắt của Matthew lóe quang mang quỷ dị, gương mặt đỏ bừng, cảm thấy mình đã nắm rõ toàn bộ chân tướng —

Đúng vậy, chắc chắn là như thế.

Nào có ai thực sự mê mẩn việc bày quán đến mức ấy, hơn nữa còn bày quán trước cổng trường mãi như vậy mà không thấy chán? Nào có ai thực sự đau lòng hũ tương ớt, đau lòng đến mức phải chuyển nhà cho Ninh Mộng Liên mới thấy yên tâm?

Cái gọi là bày quán, chỉ là lấy cớ. Mục đích thực sự của Giản Vân Lam là nhuận vật tế vô thanh* tiếp cận Ninh Sanh. Ninh Sanh cao lãnh như vậy, tùy tiện đến gần đối phương không khác gì tự mình chuốc lấy khổ, vô số lần thất bại của các chủ bá khác đã chứng minh điều này.

*Nhuận vật tế vô thanh (Gốc 润物细无声). Đây là một phần của câu thơ nổi tiếng trong bài Xuân Dạ Hỉ Vũ (春夜喜雨) của nhà thơ Đỗ Phủ (杜甫)Câu này diễn tả hình ảnh cơn mưa xuân nhẹ nhàng thấm vào đất trời mà không gây ra tiếng động ồn ào, rất tinh tế và lặng lẽ. Ở đây có nghĩa là tiếp cận một cách âm thầm, tinh tế, không phô trương.

Nhưng nếu bắt đầu từ việc bày quán, đi từng bước một tiếp cận những người xung quanh Ninh Sanh, từ Lý Vân đến Lý Minh Hi, Ninh Mộng Liên, thậm chí ngay cả Vương giáo sư, ân sư của Ninh Sanh cũng đều quỳ gối dưới chén hoành thánh của Giản Vân Lam. Như vậy việc cậu tiếp cận Ninh Sanh liền trở nên thuận lý thành chương.

Hơn nữa, cổng phía nam vốn vắng vẻ yên tĩnh nay nhờ có quầy ăn vặt toạ trấn mà trở nên náo nhiệt hẳn lên, một khi Ninh Sanh chạy trốn đến đây sẽ bị người khác phát hiện ngay, cho dù là vệ sĩ của Cố Hành Chu cũng không thể làm gì được.

Còn việc bóc vỏ tôm lần đó thì càng rõ ràng đến cực điểm, Giản Vân Lam đã sớm biết Ninh Sanh làm việc trong hội sở nên mới mượn cớ lột vỏ tôm để đưa tiền cho đối phương!

Cả việc bảo vệ tương ớt cũng chỉ là lấy cớ, mục đích thực sự của Giản Vân Lam chính là cứu Ninh Mộng Liên! Cậu vốn dĩ biết được Ninh Mộng Liên bán tương ớt ở chợ, nhất định là bởi vì bản thân cậu chính là một độc giả trung thành lâu năm của [Cố Chấp Độc Chiếm], đã sớm suy luận ra vị trí của Ninh Mộng Liên từ những manh mối rời rạc.

Cậu mượn cớ mua đồ ăn, thực chất là để tiếp cận Ninh Mộng Liên, cứu nàng ra khỏi bóng đen tử thần!

Mà tất cả những bước chuẩn bị này, đã đạt đến đỉnh cao vào buổi tối ngày hôm nay.

Matthew tâm trạng kích động móc bàn phím, gõ những dòng mô tả lại cảnh tượng mà cô vừa nghĩ ra:

[Ninh Sanh thật vất vả mới thoát khỏi biệt thự, cả người ướt đẫm nước mưa, khắp cơ thể đều là vết thương, trán chảy máu, khoé môi cũng bị Cố Hành Châu tát một bạt tai đến sưng tấy, toàn thân không có chỗ nào không đau đớn. Bụng đói cồn cào, nhưng ánh đèn náo nhiệt của chốn thành thị dường như không thuộc về cậu ấy, Ninh Sanh chỉ có thể trốn trong một góc tối tăm ẩm ướt, tựa như một con chuột cống cụp đuôi trốn khỏi những vệ sĩ đuổi theo mình, một đường cố gắng chạy về nhà.

Cậu ấy nhìn thấy tin tức hư hư thực thực về việc gạch đá tháo dỡ của những tòa kiến trúc xây dựng trái phép ở gần nhà mình rơi xuống gây thương vong, vội vàng gọi điện cho mẹ, muốn xác nhận nàng có an toàn hay không.

Tút, tút, tút…

Điện thoại vẫn luôn không kết nối được.

Cậu ấy sẽ mất đi mẹ ư?

Cậu ấy rõ ràng không làm gì sai, rõ ràng vẫn đang nỗ lực sống sót. Nhưng tất cả những gì cậu ấy có đều bị cướp đi, bị giẫm đạp, bị nghiền nát dưới đáy giày, bị người khác tùy ý cười nhạo.

Tất cả chỉ vì, cậu ấy khiến cho Cố Hành Chu chú ý.

Đối với kẻ có tiền như Cố Hành Chu, tất cả mọi người đều chỉ là con kiến, đều chỉ là đồ chơi. Mà trong những món đồ chơi đó, Ninh Sanh là thứ quật cường nhất, không chịu khuất phục nhất, một thân ngạo cốt mặc kệ bị dày vò chà đạp như thế nào, vẫn cứ đứng thẳng lưng như cũ.

Mà càng là như vậy, Cố Hành Chu càng muốn hành hạ cậu ấy, muốn biết đến khi nào cậu ấy sẽ khuất phục.

Ác ma thân mặc âu phục chế định cao cấp, sống trong nhung lụa, đứng trên cao nghiền ngẫm nhìn xuống Ninh Sanh, không chút để ý mà đem cậu ấy nhốt trong phòng của mình, tùy ý điều khiển, quyền sinh sát nắm trong tay.

Ninh Sanh vùng vẫy, dùng hết toàn bộ sức lực, khó khăn lắm mới thoát ra địa ngục trói buộc. Cậu liều mạng chạy về phía trước, trốn tránh bóng tối đeo bám dai dẳng, thoát khỏi vũng bùn lầy lội níu lấy chân, đi đến nơi có ánh sáng chiếu rọi, mà ở đó, cậu thấy được…

Một quầy đồ ăn vặt.]

Viết đến đoạn này, khóe miệng Matthew khẽ co giật một chút, cảm thấy phong cách có hơi kỳ quặc.

Cô cố ý dùng văn phong thanh xuân đau đớn nhưng chẳng hiểu sao thời điểm viết đến quán ăn vặt của Giản Vân Lam, phong cách lại trở nên rất buồn cười.

Thôi kệ, viết tiếp luôn:

[Ở trong quán ăn vặt đông đúc này, có người đưa cho cậu ấy một chén hoành thánh.

Đó chỉ là một chén hoành thánh bình thường. Nhưng Ninh Sanh đã đói bụng lâu lắm, lại vừa đi qua một con đường rất dài rất dài. Chén hoành thánh kia nghi ngút khói, nước dùng hầm từ cà chua đỏ au thơm nồng, đầy đặn mà tươi ngon. Cậu ấy nhận lấy, từng ngụm từng ngụm ăn sạch…

Hoá ra, cậu ấy vẫn còn sống.

Hoá ra, cậu ấy đã thoát khỏi chốn địa ngục kia, có thể một lần nữa bắt đầu lại nhân sinh.

Khói lửa pháo hoa chốn trần gian bao phủ lấy cậu ấy, kéo cậu ấy ra khỏi đại dương lạnh lẽo sâu thẳm, giữa dòng người đông đúc xen lẫn tiếng cười đùa huyên náo, bọn họ vây quanh ông chủ của quầy ăn vặt. Chén hoành thánh mà đối phương đưa cho đã níu Ninh Sanh vào chốn muôn vạn ánh đèn của mọi nhà, từ đây, cậu ấy không còn phải cô đơn một mình nữa.

Nhìn thấy nhiều người như vậy, những vệ sĩ của Cố Hành Chu đành phải rời đi. Mà vào lúc này, cậu ấy cũng nhận được tin nhắn từ mẹ mình: "Mẹ vẫn ổn, hôm nay chuyển nhà cùng bà ngoại con nên không tiện nhìn điện thoại. Có chuyện gì vậy con?”

Cậu ấy không mất đi mẹ của mình.

Cậu ấy vẫn còn nhà, vẫn còn nơi để trở về.

Bát canh ấm áp xuống dạ dày,  có chút nóng, nóng đến mức khiến cậu ấy nhịn không được rơi nước mắt.

... Hoành thánh, ăn ngon thật đấy.]

Buông bàn phím, chính Matthew cũng văn tự của mình làm cho xúc động.

Đây, nhất định là chân tướng của mọi chuyện!

– Thân phận thật sự của Giản Vân Lam mới không phải là một ông chủ bình thường yêu điên cuồng việc bày quán ăn vặt, mà cậu chính là một độc giả thâm niên của [Cố Chấp Độc Chiếm]. Cậu nhẫn nhục chịu đựng, bày mưu lập kế, cuối cùng nước chảy đá mòn, chỉ trong một một đêm đã đẩy tiến độ phá giải cốt truyện lên đến 30%.

Quả thật là tiên sinh đại nghĩa*!

*Tiên sinh đại nghĩa (Gốc 先生大义): thường được dùng để ca ngợi một người có tấm lòng cao thượng, luôn đặt lợi ích chung lên trên và sống vì chính nghĩa.

Matthew cũng từng xem qua phòng phát sóng trực tiếp của những chủ bá khác, chẳng hạn như chủ bá giá trị may mắn mãn cấp ở cách vách, cùng một cốt truyện, đối phương cũng thành công trợ giúp Ninh Sanh trốn thoát. Nhưng trong phòng phát sóng trực tiếp đó, Ninh Sanh vô cùng lạnh lùng, toàn thân đầy gai nhọn.

Khi chủ bá kia thử đưa cho Ninh Sanh một bát cháo nóng, cậu ấy chỉ cau mày, lãnh đạm rũ mắt rồi lắc đầu từ chối.

Cậu ấy sẽ không ăn đồ của người xa lạ đưa cho. Đây là giáo huấn mà Ninh Sanh đã học được từ Cố Hành Chu.

Nhưng trong phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam...

Ninh Sanh trực tiếp ăn ngấu nghiến, bởi vì ăn quá vội, thậm chí còn ợ hơi một tiếng, hình tượng đoá hoa cao lãnh lung lay sụp đổ.

Điều này càng xác minh cho giả thuyết của Matthew.

Phòng phát sóng trực tiếp của bọn họ không mở hệ thống cảm ứng vị giác nên Matthew cũng chưa được nếm thử hương vị của hoành thánh. Nhưng cô vẫn cho rằng, chẳng phải đều là đồ ăn sao, hoành thánh của Giản Vân Lam hẳn là cũng không thể nào ngon hơn cháo nóng của các chủ bá khác được.

Nguyên nhân khiến thái độ của Ninh Sanh khác biệt như vậy, chính là nhờ kế hoạch lặng lẽ nhuận vật tế vô thanh của Giản Vân Lam trong mấy ngày này!

Trên làn đạn vẫn còn đang nhiệt tình thảo luận rất sôi nổi.

【Đây đúng thật là chó ngáp phải ruồi, vừa khéo để mẹ Ninh chuyển nhà, vừa khéo để Ninh bảo ăn được một chén hoành thánh vào thời điểm gian nan nhất...】

【Giá trị may mắn của chủ bá rốt cuộc cao cỡ nào vậy!】

【Nếu tui mà là Ninh Sanh, lúc đó đột nhiên được ăn một chén hoành thánh thơm ngon mỹ vị như vậy, tui cũng sẽ mê luôn.】

【Mỹ thực vạn tuế, mỹ thực có thể thay đổi vận mệnh của mọi người! Cùng gia nhập Thần giáo quán ăn vặt của ông chủ Giản đi! (đèn lồng) (đèn lồng) (tình yêu)】

Matthew hơi hơi mỉm cười.

Thật ngây thơ.

Mọi người vẫn còn cho rằng tất cả chỉ là trùng hợp, nhưng Matthew biết được. Hết thảy những thứ tưởng chừng như vô tình đó đều là thủ thuật che mắt.

Tất cả đều là kế hoạch do Giản Vân Lam âm thầm bày ra.

Đột nhiên, trong phòng phát sóng trực tiếp xuất hiện hiệu ứng của một tràng hỏa tiễn rất hoành tráng!

【Người dùng [Matthew thích ăn thịt] gửi cho chủ bá [Giản Vân Lam] hoả tiễn x1】

Matthew trở thành Đại tỷ bảng 1 trong phòng phát sóng trực tiếp của Giản Vân Lam. Đi kèm theo hoả tiễn là một biểu ngữ nổi, một câu của Matthew cũng chậm rì rì trôi qua:

【[Matthew thích ăn thịt]: Các người không hiểu đâu, tất cả, đều đã được Giản Thần sắp xếp từ trước.】

Những làn đạn thảo luận cũng vì câu này mà khựng lại.

Sau đó, một cuộc thảo luận sôi nổi khác lại bùng nổ:

【Thánh thần thiên đụng ơi, phú bà!】

【Phú bà tỷ tỷ ơi cho iem xin bớt 50 đồng với huhu】

【Phú bà tỷ tỷ ơi, “đã được Giản thần sắp xếp từ trước” là có ý gì thế ạ, cầu giải thích ạ (ngoan ngoãn) (ngoan ngoãn)】

Matthew nhanh chóng đưa ra suy đoán của mình.

Sau khi đọc xong suy đoán của cô, những người xem khác:...

Cảm thấy như vị phú bà này cũng hơi “mát mát” ấy nhỉ.

Có vẻ như, chủ bá trạng thái tinh thần khả nghi cũng không hấp dẫn được người xem có trạng thái tinh thần tốt đẹp gì.

.

Sau khi Ninh Sanh được xe cứu thương bưng đi, quầy ăn vặt vẫn tiếp tục bán.

Vương giáo sư vốn dĩ đang xếp hàng, nhưng sau khi nhìn thấy Ninh Sanh, ông liền đi theo xe cứu thương với đối phương.

Vương giáo sư là thật sự đau lòng đứa nhỏ này. Trước đây, mẹ của Ninh Sanh từng làm giúp việc cho gia đình ông, bởi vì là mẹ đơn thân nên đôi khi Ninh Mộng Liên cũng sẽ dẫn theo cậu ấy cùng đến nhà ông.

Lúc đó Ninh Sanh còn rất nhỏ, chỉ là một đứa bé khoảng năm sáu tuổi, rất yên lặng, ngồi xuống liền đọc sách. Ngay cả sách máy tính vô cùng cao siêu của Vương giáo sư, Ninh Sanh cũng có thể ôm đọc cả một buổi chiều.

Khi đó Vương giáo sư đã nghĩ rằng, nếu tương lai đứa nhỏ này có thể thi vào Kinh Đại, ông sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ nó.

Sau này, Ninh Sanh thật sự đã thi đậu vào Kinh Đại, nhưng cậu ấy càng ngày càng không vui, tươi cười cũng càng ngày càng ít.

Vương giáo sư rất lo lắng, nhưng ông không biết phải làm sao.

Mà hôm nay, đã lâu lắm rồi, ông lại lần nữa nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của đứa bé kia.

Giáo sư Vương cảm thấy rất vui mừng.

Loại vui mừng này vẫn luôn theo ông cho đến khi trở lại quán ăn vặt, nhìn thấy biển người xếp hàng dài dằng dặc...

Dưới chân Vương giáo sư mềm nhũn, suýt chút nữa đứng không vững.

"Hoành thánh của tôi!!!"

Vương giáo sư lại lần nữa lão lệ tung hoành, nhìn đám người ôm chén hoành thánh đi ngang qua, ánh mắt đờ đẫn.

Những người bị ông nhìn chằm chằm có chút sợ hãi mà xoay người, lùi sang một góc mới an tâm ăn tiếp.

Nói giỡn, bọn họ thật sự sợ Vương giáo sư sẽ đột nhiên xông lên cướp giật.

Có lẽ là họa vô đơn chí, Vương giáo sư còn nhìn thấy một người mà ông hận đến nghiến răng nghiến lợi đang bưng chén hoành thánh nước súp cà chua đắc ý dào dạt lướt ngang qua trước mặt.

Mộ Dung giáo sư bưng chén hoành thánh, cười híp mắt nói: "Ôi chao, lão Vương, hoành thánh của ông đâu? Ăn xong rồi à?"

Vương giáo sư nghiến răng.

“Chẹp chẹp chẹp, ngon thật đó, chẹp chẹp chẹp.” Mộ Dung giáo sư vừa ăn vừa phát ra tiếng ồn, cố ý nói: “Chắc sẽ không có người không mua được hoành thánh đâu nhỉ, không thể nào, không thể nào!”

Vương giáo sư: "..."

Mộ Dung lão tặc, lão phu và mi quyết không đội trời chung!

Khi nói chuyện, Giản Vân Lam ở phía bên kia đã bán hết rồi, trước quán ăn vặt lại lần nữa vang lên tiếng than thở thấu tận trời xanh.

Hôm nay khách hàng đông hơn hẳn bình thường, thế nên số người xếp hàng rất lâu mà không mua được hoành thánh cũng càng nhiều hơn, mọi người đều khóc ròng thành một cục, níu lấy xe ba bánh của Giản Vân Lam lay lay.

Mà Giản Vân Lam lại đi đến chỗ của Vương giáo sư bên này.

“Vương giáo sư, tôi thấy ngài lúc nãy đi theo xe cứu thương, nghĩ có thể ngài chưa kịp ăn tối.” Giản Vân Lam cười cười: “Đây là phần tôi làm cố ý thêm, nước dùng cà chua đã bán hết rồi nên tôi trộn một chút vị tỏi phi, mong ngài không chê.”

Vương giáo sư hôm nay còn tặng cậu tỏi, mùi tỏi kia thật sự rất thơm, Giản Vân Lam là người biết tri ân báo đáp, từ đầu đã lên kế hoạch làm riêng thêm một phần cho đối phương.

Vương giáo sư: "!!!"

Đúng là một đứa trẻ tốt!

Vương giáo sư cảm động đến mức rơi nước mắt.

Sau khi cầm chén hoành thánh, người đắc ý dào dạt biến thành Vương giáo sư.

“Úi, để tôi xem thử còn có ai chưa được ăn chén hoành thánh hương tỏi đặc chế độc nhất vô nhị của Tiểu Giản vậy nhỉ?”

Ông còn cố ý nhấn mạnh vào hai từ “đặc chế” và “độc nhất vô nhị”.

Vương giáo sư gắp một viên hoành thánh, viên hoành thánh hơi run run lên, được rưới dầu mè vàng óng và những tép tỏi phi giòn tan, rắc thêm chút hành lá, hương tỏi thơm ngào ngạt, hình thức vô cùng mê người.

Cắn xuống một miếng, hương tỏi nồng nàn, vị hơi cay, kết hợp với sự điểm xuyết của dầu mè càng thêm mỹ vị. Không giống với nước súp cà chua, trong phần hoành thánh tỏi phi, vị tươi ngon của tôm trong hoành thánh càng được tôn lên, kết hợp với chút cay tê của tỏi mới, chút mềm mượt của dầu mè, ngon tuyệt cú mèo.

“Chẹp chẹp chẹp, ngon thật đó, chẹp chẹp chẹp.” Vương giáo sư vừa ăn vừa phát ra tiếng ồn, cố ý nói: “Chắc sẽ không có người không ăn được hoành thánh tỏi phi đâu nhỉ, không thể nào, không thể nào!”

Mộ Dung giáo sư: “......”

Tác giả có lời muốn nói:

Đua đòi.jpg

Chương Trước                                                                                         Chương Sau