Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Máu Chó
Chương 13
Trong tay Mộ Dung giáo sư đang cầm chén hoành thánh súp cà chua đã ăn được một nửa.
Trong tay Vương giáo sư cũng đang cầm chén hoành thánh tỏi phi đã ăn được một nửa.
Hai người trừng mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, không ai chịu nhường ai.
— Đến đi! Làm tổn thương nhau đi!
"Vẫn là hoành thánh nước súp cà chua ăn ngon hơn, tỏi cái gì kia, quá bình dân rồi."
Ngoài miệng Mộ Dung giáo sư nói như vậy, nhưng đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm chén hoành thánh tỏi phi bóng loáng toả hương tứ phía kia, ánh mắt thèm khát.
“Ông hiểu cái quần què! Cà chua quá nhạt nhẽo, hoành thánh tôm tươi phải trộn với tỏi phi ăn mới ngon.”
Vương giáo sư nâng chén hoành thánh tỏi phi lên cao, nhưng vẫn là không nhịn được mà nhìn chằm chằm phần hoành thánh nước súp cà chua nóng hôi hổi kia, lén lút nuốt nước miếng.
… Làm sao bây giờ, một phần hoành thánh khẩu vị khác, cũng muốn ăn.
Cả hai vị giáo sư đã đấu đá hơn nửa đời, giờ phút này tư tưởng lại bất ngờ cùng tần số.
Bên cạnh có không ít sinh viên đang ngó xem, bọn họ giả vờ như bản thân không hề để ý, nhưng lỗ tai lại vểnh lên cao, còn có người lặng lẽ lén lút móc điện thoại ra quay lại.
Vương giáo sư và Mộ Dung giáo sư đều là những nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, không ít người trong số bọn họ đều đã từng nghe qua bài giảng của hai người, không nghĩ tới các vị đại lão này lại cãi nhau vì hoành thánh!
Ừm, thật ra thì bọn họ lúc nào cũng bất hòa, cãi nhau là chuyện bình thường như cơm bữa.
Hai vị giáo sư tôi nhìn ông, ông ngó tôi.
Sau nửa phút giằng co, Vương giáo sư đột nhiên khó khăn mở miệng: “…Ông có muốn ăn thử hoành thánh tỏi phi không?”
Mộ Dung giáo sư “hừ” một tiếng, nói: "Nếm thử cũng được. Còn hoành thánh súp cà chua, ông ăn không?"
Hai người nhìn nhau như thể đang trong trận đấu bò, vẫn là ông nhìn tôi, tôi ngó ông, thế trận căng thẳng chạm vào là n.ổ.
Bỗng nhiên, bọn họ lại vô cùng ăn ý cùng lúc đưa tay ra.
Chén hoành thánh trong tay bọn họ được đổi cho nhau.
Sau đó, hai vị giáo sư từng người ôm lấy chén hoành thánh mình thèm nhỏ dãi từ lâu, chẹp chẹp chẹp bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Khi ăn được viên hoành thánh súp cà chua chua ngọt thanh khiết lại thơm nồng, Vương giáo sư nghĩ, Mộ Dung Thanh mặc dù khá kiêu ngạo tự mãn, nhưng cũng có thể xem là người tốt.
Khi ăn được viên hoành thánh tỏi phi cay nồng sảng khoái, Mộ Dung giáo sư nghĩ, Vương Kiến Hoa mặc dù ngu ngốc, nhưng cũng không phải là không có chỗ đáng khen.
Nhóm quần chúng vây xem xung quanh: "???"
Đợi đã, mặt trời mọc ở hướng Tây à?
Lúc trước ở trong văn phòng bọn họ ồn ào mà cãi nhau chí chóe, ông nhổ chút nước miếng trước nhà của tôi, tôi ném chút trứng gà vào cửa sổ của ông, hai đối thủ một mất một còn vậy mà dưới mị lực của hoành thánh, hòa giải?
Đúng là quá vi diệu.
Cẩn thận suy nghĩ, Vương giáo sư Vương và Mộ Dung giáo sư đã đấu đá suốt ba mươi năm, thời học khoa chính quy ở đại học đã tranh nhau xem ai nhận được nhiều học bổng hơn, khi học tiến sĩ thì tranh nhau ai công bố nhiều luận văn hơn, sau đó thì tranh giành vị trí giảng viên, so hạng mục đầu tư, so luôn cả cuộc đời…
Thậm chí Vương giáo sư nuôi một chậu hoa trong văn phòng thì Mộ Dung giáo sư cũng phải nuôi cùng một loại hoa, còn nhất định phải nuôi tốt hơn đối phương, sau đó ôm đi khoe với cả trường.
Chính là hai người bảo thủ có thù tất báo lại hiếu thắng kia.
Hiện tại, bọn họ ngồi xổm ở cạnh nhau dưới cột đèn đường, ôm chén hoành thánh, vai kề vai, hạnh phúc chìm đắm trong mỹ thực.
Trước mặt hoành thánh nóng hầm hập, hai oan gia dây dưa với nhau suốt ba mươi năm, dường như cũng không còn đáng ghét như trước kia nữa?
Sau khi Mộ Dung giáo sư vui vẻ ăn hết nửa chén hoành thánh tỏi phi, lau miệng xong, lại bắt đầu khiêu khích: "Vẫn là hoành thánh súp cà chua ăn ngon hơn. Tôi chịu thiệt rồi."
Vương giáo sư: "???"
Vương giáo sư nhìn đối phương ăn xong liền trở mặt không nhận người, tức giận đến mức nghiến răng: "Lão tặc, vậy thì ông nhả hoành thánh tỏi phi của tôi ra!"
Sau này nếu ông còn cho lão tặc Mộ Dung này một chút thể diện nào nữa, thì ông là con choá!
Hai người hung hăng trừng mắt nhìn đối phương.
Sau một lúc lâu, cả hai đồng thời hừ lạnh một tiếng, mỗi người quay đầu sang hai hướng khác nhau, sải bước chân dài rời đi.
Quần chúng vây xem: "…"
Túc địch mãi mãi là túc địch. jpg
---
Cảnh Vương giáo sư và Mộ Dung giáo sư đối chọi gay gắt ở quán ăn vặt đã bị các bạn học có mặt ở đó lặng lẽ quay lại, đăng lên mạng xã hội, chỉ trong vòng ba giờ đã nhận được hơn một trăm nghìn lượt thích.
Người đăng rất linh hoạt mà mở đầu video bằng đoạn nhạc vô cùng hùng tráng, hơn nữa còn lồng tiếng bằng lời thuyết minh chuyên nghiệp của phóng viên CCTV:
— “Trước mắt các bạn là thành viên ban biên tập của tạp chí SCI, viện sĩ của hai viện hàn lâm, người đứng đầu phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia, học giả có sức ảnh hưởng nhất thế giới về lĩnh vực trí tuệ nhân tạo trong năm nay – Giáo sư Vương Kiến Hoa.”
— “Và một vị khác cũng đồng thời là viện sĩ của hai viện, tiên phong của mạng lưới thần kinh tích chập*, người giành giải thưởng Nghiên cứu Cologne hàng năm, nhà khoa học hàng đầu tại viện nghiên cứu thủ đô, và là người sáng lập doanh nghiệp ươm mầm Cosponsor – Giáo sư Mộ Dung Thanh.”
*Mạng lưới thần kinh tích chập: là một lớp của mạng thần kinh sâu (deep neural network), áp dụng phổ biến nhất để phân tích hình ảnh trực quan.
“Chúng ta hãy cùng xem qua màn đối đầu quyết liệt dạo gần đây của bọn họ – một cuộc đọ sức đầy kịch tính giữa trí tuệ và trí tuệ, một sự va chạm giữa sức mạnh và vẻ đẹp đỉnh cao!”
Sau đó, video chuyển cảnh, hình ảnh Vương giáo sư và Mộ Dung giáo sư đang nhìn nhau như hổ rình mồi, ánh mắt đầy quyết tâm… ngó vào chén hoành thánh trong tay đối phương.
Sau một cuộc thảo luận ngắn ngủi, bọn họ đoạt chén hoành thánh của đối phương, bắt đầu ăn một cách điên cuồng không màng đến hình tượng.
Nhạc nền cũng từ lúc hùng tráng ban đầu đột ngột chuyển sang giai điệu hài hước.
Phần bình luận ngập tràn những dấu hỏi đầy thắc mắc.
“???”
“Ha ha ha ha không phải chứ, hai vị giáo sư này hình như năm nay còn được đề cử giải Nobel nữa mà???”
“Thì ra giáo sư của tui ngày thường điên cuồng ép tui trong phòng thí nghiệm, kết quả bước ra ngoài lại trộm làm mấy chuyện này (cười mệt).”
“Đúng vậy, đây cũng chính là lý do tôi không ghi danh vào Kinh Đại, tuyệt đối không phải vì không đủ điểm đâu.”
“Cậu không ghi danh thì tui cũng không ghi danh, anh em chí cốt.”
Còn có một bình luận đã nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người: “Món hoành thánh kia thật sự ăn ngon như vậy sao? Thoạt nhìn rất thơm!”
Rốt cuộc là hoành thánh này phải ngon đến mức nào mà có thể khiến hai vị đại lão cấp bậc quốc gia không màng hình tượng, ở trước công chúng vì một chén hoành thánh mà suýt đánh lộn vậy hả!
Vì thế, nương theo ngọn gió đông* của hai vị giáo sư, một chén hoành thánh này lặng lẽ nổi tiếng trên mạng xã hội.
*Tận dụng thời cơ thuận lợi hoặc dựa vào yếu tố có lợi để đạt được mục đích nào đó. "Gió đông" biểu trưng cho sức mạnh hoặc lợi thế tự nhiên, giống như việc có một sự giúp đỡ từ môi trường hay bối cảnh xung quanh giúp thúc đẩy thành công.
Nhưng Giản Vân Lam thì hoàn toàn chẳng biết gì về chuyện này cả.
Mà cho dù có biết đi chăng nữa, cậu cũng chỉ quan tâm đến việc bày quán, chỉ cần có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười vui vẻ hạnh phúc của thực khách, thì cho dù có để trúng vé số trị giá hàng triệu đồng mỗi ngày cậu cũng tình nguyện!
Hôm nay chính là ngày cuối cùng bày quán bán hoành thánh trước cổng trường Kinh Đại.
Giản Vân Lam đã có kế hoạch, hôm nay, cậu sẽ làm một điều khác biệt.
— Hoành thánh chiên kiểu Quảng Đông!
Kiếp trước, Giản Vân Lam lớn lên ở vùng đất Tứ Xuyên, nhưng cậu đã trải qua bốn năm đại học tại Quảng Đông.
*Tứ Xuyên (Gốc 蜀地): được dùng để chỉ vùng đất Thục. Ngày nay, đất Thục thường tương ứng với tỉnh Tứ Xuyên ở Trung Quốc.
*Quảng Đông (Gốc 南粤 - Nam Việt), khu vực này ngày nay thường tương ứng với tỉnh Quảng Đông.
Thời đại học, mặc dù mỗi ngày đều phải đối mặt với áp lực học hành nặng nề, nhưng sáng nào cậu cũng ghé vào các cửa hàng ăn sáng ở địa phương, gọi một phần hoành thánh chiên giòn rụm, chấm với tương ớt chua ngọt cay cay, đó đúng là mỹ vị nhân gian không thể nào tả nổi bằng lời.
Nguyên liệu nấu ăn của món hoành thánh chiên cũng không quá phức tạp, giống như những ngày trước, vẫn là nhân thịt heo, tôm tươi, trứng gà. Để hương vị thêm phần thêm phần phong phú, Giản Vân Lam còn mua thêm một ít măng mùa đông và rau hẹ.
Khi trở lại biệt thự, cậu nhìn thấy quản gia đang ôm một chiếc bình, bên trong là chất dẻo mờ đục giống như đất sét trắng.
“Quản gia, trong tay ông là cái gì vậy?” Giản Vân Lam tò mò ngăn cản lại hỏi.
“Không biết là cái gì.” Quản gia lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, nói: “Mấy hôm trước dì Vương đi thăm người thân về thì đem theo, bảo nhìn xem thiếu gia cậu có cần không, nếu không cần thì sẽ bỏ đi.”
Quản gia cũng không rõ lắm thứ này là gì, định để vào trong kho hàng, không chiếm không gian.
Giản Vân Lam mở nắp bình, dùng ngón tay chấm một ít, ngửi thử.
Kết cấu của đất sét trắng này rất mịn, hệt như xà phòng, ngửi có mùi hơi giống với hương hoa tiêu, mặn mà.
Là một bình mỡ heo loại tốt.
Giản Vân Lam vui mừng ôm chặt chiếc bình: “Đây chính là mỡ lợn, mỡ lợn chất lượng cực tốt!”
Vừa nhìn liền biết loại mỡ tự làm để dành ăn ở nhà nông thôn, mịn màng như vậy, trắng ngần lại thơm lừng, trên thị trường chưa chắc đã có thể mua được.
Đúng lúc dì Vương vừa mới quét tước vệ sinh xong đi ra ngoài, Giản Vân Lam tiến tới nắm chặt tay bà: “Dì Vương, cảm ơn dì nhé, dì đúng là người tốt! Con yêu dì! Quản gia, ông tăng tiền thưởng cho dì Vương đi, lấy từ thẻ tín dụng cá nhân của con.”
Dì Vương: “……?”
Bị đại soái ca như Giản Vân Lam nắm tay nói ‘con yêu dì’, dì Vương cũng nhịn không được mà mặt già hơi hơi đỏ lên.
Í da, thật là xấu hổ quá đi mà.
Mà Giản Vân Lam đã giống hệt như một trận gió nhanh chóng vọt vào phòng bếp, hát vu vơ, bắt đầu chuẩn bị đồ đạc cho việc bày quán ngày hôm nay.
Vẫn như thường lệ, xay thịt, trộn nhân, cán bột, cắt miếng, gói hoành thánh.
Lần này, cậu thêm một muỗng mỡ lợn của dì Vương vào nhân thịt, không cần quá nhiều, chỉ một muỗng thôi cũng đã đủ vẽ rồng điểm mắt cho món hoành thánh chiên.
Hoành thánh chiên có hình dạng hơi khác biệt so với những loại khác. Giản Vân Lam dùng hai tay, gập vỏ bột lại, niết mặt vỏ từ bên trái sang bên phải, từng viên hoành thánh nhỏ xinh hình cá vàng lần lượt ra lò.
Hình dạng như vậy, không chỉ đẹp mắt mà còn ăn ngon, lúc sau chấm nước sốt cũng thấm đều hơn.
Về phần sốt chấm, Giản Vân Lam đã chuẩn bị loại sốt tỏi bằm chua ngọt cay cay truyền thống. Để phòng có người không thích tương ớt tỏi chua ngọt, cậu còn chuẩn bị thêm sốt mayonnaise và giấm, thực khách có thể tự mình lựa chọn.
Bởi vì hoành thánh chiên dễ ngấy, Giản Vân Lam nghĩ một chút rồi tự làm trà chanh có gas, mỗi phần hoành thánh chiên sẽ tặng kèm theo một ly.
Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, thời gian cũng vừa lúc, Giản Vân Lam đem nguyên liệu, nồi chảo, thùng nước giải khát đều chất lên trên xe ba bánh.
Ra quán!
---
Ninh Sanh không bị gì nghiêm trọng.
Bác sĩ đã kiểm tra toàn diện và kết luận rằng cậu ấy bị hạ đường huyết do ăn uống không đều đặn và nghỉ ngơi không đầy đủ, về sau cần phải ăn cơm đúng giờ.
Sau đó, cậu ấy liền xuất viện.
Sau khi xuất viện, Ninh Sanh đầu tiên là đi gặp mẹ mình.
Hai ngày này mẹ và bà ngoại đều đang chuyển nhà, dọn đến tiểu khu Hải Bình. Ninh Sanh lúc đầu còn rất khó hiểu, nhà bọn họ lấy đâu ra tiền để vào ở tiểu khu này, nhưng sau khi cậu ấy nghe Ninh Mộng Liên giải thích lý do thì…
Ninh Sanh: "…"
Hình như đây đúng là chuyện mà ông chủ Giản có thể làm được.
Bởi vì Ninh Mộng Liên còn phải đi làm, mà ngày mai Ninh Sanh cũng có lớp, thế nên cậu ấy liền trở về ký túc xá.
Khi về đến ký túc xá, cũng mới chỉ 5 giờ rưỡi, nhưng Lý Minh Hi đã bắt đầu võ trang đầy đủ toàn thân, đi giày thể thao, mang theo ghế nhỏ, quạt cầm tay, thuốc chống muỗi, chuẩn bị ra ngoài.
Mấy ngày trước trời mưa nên không khí cũng trở nên mát mẻ, nhưng hôm nay lại bỗng dưng không thể hiểu được mà nóng lên, như thể mùa hè đột nhiên quay trở lại, nhiệt độ nóng bức oi ả, muỗi cũng bay đầy xung quanh.
Để đảm bảo có thể ăn được hoành thánh thì ít nhất cũng phải xếp hàng hai tiếng, cho nên phải chuẩn bị kỹ càng, sẵn sàng quyết chiến.
“Ninh Thần! Cơ thể của cậu đã khỏe hơn chưa?” Thấy Ninh Sanh gật đầu, Lý Minh Hi lại tiếp tục cao hứng nói tiếp: “Cùng đi xếp hàng mua hoành thánh không?”
Ninh Sanh nhìn đối phương một cái thật sâu.
Trong lòng Lý Minh Hi lộp bộp một cái, chẳng lẽ hắn vẫn là quá vội vàng à?
Ninh Sanh dù sao vẫn là Ninh Sanh, cậu ấy không phải là người trầm mê với dục vọng ăn uống.
Hoành thánh dù có ngon đến đâu, Ninh Sanh chắc hẳn cũng không chịu lãng phí cả hai tiếng đồng hồ chỉ để xếp hàng đâu.
Ninh Sanh xách túi đồ của mình từ chỗ ngồi lên, xoay người đi ra cửa.
Lý Minh Hi cảm thấy có chút xấu hổ.
Vài giây sau, Ninh Sanh quay đầu lại, hỏi hắn: “Sao vẫn chưa đi? Còn thiếu đồ gì chưa lấy?”
Lý Minh Hi: “…… Ò ò ò!”
Có vẻ như, Ninh Sanh cũng định đi xếp hàng mua hoành thánh!
Đây có lẽ chính là mị lực của hoành thánh nhỉ!
Mới vừa ra khỏi cửa ký túc xá, Ninh Sanh nhìn trái phải xung quanh một chút. Trong tòa nhà ký túc xá, có mười mấy bạn học đeo kính, tốp năm tốp ba đi ra ngoài, bộ dáng trông như đang chuẩn bị đến thư viện. Bọn họ là những thành viên cùng ở trong diễn đàn thuật toán với Lý Minh Hi, mặc áo sơ mi kẻ sọc, đều là người quen, bọn họ gật gật đầu chào Lý Minh Hi một chút.
Nhưng nhìn thấy bọn họ, Ninh Sanh lại đột nhiên nhíu mày: “Không ổn.”
Lý Minh Hi: “?”
Ninh Sanh vỗ một cái lên vai hắn ta, thấp giọng nói: “Người quá nhiều, không còn kịp nữa! Chạy!”
Lý Minh Hi: “???”
Hai người bọn họ bắt đầu cất bước chạy, những bạn học khác ở xung quanh giả vờ đi thư viện nhìn thấy, trong nháy mắt cũng từ bỏ lớp ngụy trang, lập tức chạy theo.
Lớp vỏ bọc của bọn họ, tại sao lại bị phát hiện ra?!
Các bạn học vừa chạy vừa gào rống lên:
“Hoành thánh! Là của chúng ta!!!”
“Ai cũng đừng hòng cướp!”
0 Nhận xét