Phát Sóng Trực Tiếp Bày Quầy Bán Đồ Ăn Vặt Trong Truyện Máu Chó

Chương 14


(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa: cuộc thi Marathon=)) )

Cuộc cạnh tranh hoành thánh thật sự quá khốc liệt.

Tất cả những người xung quanh lọt vào tầm mắt đều có thể là đối thủ cạnh tranh của mình.

Trong khu rừng Hắc Ám nơi tài nguyên hoành thánh khan hiếm cực độ này, hết thảy mọi thứ, đều phải tự dùng đôi tay và đôi chân của bản thân chiến đấu để giành lấy!

— Không ít bạn học lúc đầu còn cố gắng giả vờ thành dáng vẻ như đang đến thư viện vì không muốn làm đối thủ cạnh tranh chú ý.

Nhưng thông tuệ nhạy bén như Ninh Sanh, liếc mắt  một cái là có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của bọn họ.

Các bạn học nhìn như đang đi đến thư viện, cõng ba lô máy tính, nhưng trong ba lô lại lộ ra hình dạng của ghế nhỏ! Không chỉ như vậy, trong túi quần họ còn cắm quạt nhỏ, để lộ cái cán, trong túi khác thì có hình tam giác giống như thuốc xịt muỗi…

Thư viện có điều hòa nhiệt độ ổn định suốt ngày, chỗ nào cần đến  quạt nhỏ và thuốc xịt muỗi?

Ninh Sanh cảm thấy đại não của mình chưa bao giờ hoạt động nhanh như vậy, thậm chí ngay cả khi đi thi đại học cũng không linh hoạt như thế này.

Thám tử lừng danh Ninh Sanh.

Hơn nữa, chỉ tính những nam sinh trong ký túc xá cùng tòa đã có hơn mười mấy người đi về phía quầy hoành thánh, nếu tính thêm cả các khu ký túc xá khác, các khoa khác, không chỉ có sinh viên, thậm chí còn có cả giáo sư, ít nhất cũng phải hơn trăm người.

Mà tổng cộng chỉ có một trăm phần hoành thánh…

Hiện tại có bao nhiêu người đang trên đường đi xếp hàng, Ninh Sanh thật sự không dám nghĩ!

Nếu chậm thêm chút nữa, có khả năng sẽ không còn chỗ!

Lấy Ninh Sanh dẫn đầu, hơn mười mấy nam sinh khoa Công nghệ Thông tin chạy ra từ ký túc xá.

Bọn họ là những người thường xuyên ngồi lâu trước máy tính, kỳ thi thể thao chạy một nghìn mét cũng có thể lụm luôn cái mạng già của họ, thế nên tất cả đều đã bắt đầu thở hồng hộc, nhưng không có ai tụt lại phía sau.

Trong rừng cây Hắc Ám này, yếu ớt sẽ bị đào thải, cá lớn nuốt cá bé, hậu quả của việc tụt lại phía sau thật sự quá mức tàn khốc.

… Tàn khốc, chỉ việc không được ăn phần hoành thánh của ngày hôm nay.

“Đang chạy cái gì vậy? Marathon à?”

“Khoan đã, Ninh Thần chạy ở phía trước kìa! Tui cũng phải chạy mới được!”

“Dưới ánh chiều tà đầu thu, từng bước chân chạy vội nối đuôi nhau, đây chính là hình ảnh của thanh xuân nhỉ.”

Các bạn học đi qua ngang qua tò mò nhìn đoàn người đang ba chân bốn cẳng chạy vội không giống bình thường này, bàn tán xôn xao.

Mà càng nhiều đối thủ tiềm tàng nhìn thấy trang phục của những người trong đội ngũ chạy bộ, trong lòng thầm kêu không tốt:

“Bọn họ đang chạy về phía hoành thánh đó!”

“Chúng ta cũng phải nhanh lên.”

Lý Vân và Đàm Đình Đình vốn dĩ ban đầu còn cầm kem, các cô nghĩ rằng thời gian vẫn khá dư giả, định thong thả chậm chạp đi đến cổng nam, nhưng khi nhìn thấy Ninh Sanh và Lý Minh Hi đang chạy, cũng ý thức được chiến trường căng thẳng, vội vứt kem xuống gia nhập vào đội ngũ.

Ngoại trừ bọn họ, còn có nữ sinh viên thuộc hội ‘fans club của ông chủ quầy hoành thánh’, Tạ An Dương cùng bạn gái Diệp Minh cũng ở trong đó, hôm nay hai người còn chuẩn bị những chiếc quạt in hình hoành thánh và ông chủ quầy ăn vặt rất dễ thương, tính toán phát miễn phí cho các bạn học.

Đàm Đình Đình vừa chạy vừa thở hồng hộc nói: “Bài kiểm tra thể thao giả của nữ sinh viên: 800m…”

“Bài kiểm tra thể thao thật của nữ sinh viên: Hôm nay phải ăn hoành thánh.” Lý Vân vừa cười vừa rơi lệ.

Cũng may, Ninh Thần cũng chạy thành một đoàn giống như bọn họ.

Không lỗ!

Anh trai bảo an tay dắt một con chó Doberman, vốn dĩ đang làm nhiệm vụ huấn luyện, nhưng vừa nhìn thấy đội ngũ này liền lập tức nhận ra tình hình bất ổn, dắt theo chó bước đi như bay gia nhập vào đội ngũ. Chú chó vui vẻ hớn hở thè lưỡi, ngây thơ ngơ ngác nối gót chạy theo nhân loại ở phía trước.

Vương giáo sư và Mộ Dung giáo sư vừa họp xong, khi ra khỏi giảng đường, trước mắt đột nhiên xẹt qua một đám người mênh mông dào dạt.

“Giới trẻ ngày nay, đúng là tràn đầy sức sống mà.” Vương giáo sư cảm khái: “Ngày xưa tôi cũng có thể chạy được như vậy, đáng tiếc là bây giờ đã già rồi.”

Mộ Dung giáo sư lé mắt liếc nhìn đối phương một cái, chậm rì rì nói: “Đại hội thể thao cho tiến sĩ sinh năm đó, người vừa chạy xong 800m tiếp sức đã lập tức ói ra tại chỗ… tôi khó mà nói được.”

Vương giáo sư tức giận: “Ông đừng có ngậm máo phun người—”

Đột nhiên, Vương giáo sư nhìn thấy Ninh Sanh dẫn đầu trước nhất của đám người.

Vương giáo sư cảm thấy có chút kỳ quái.

Hơn nữa vị trí ở phía sau của Ninh Sanh, ông còn nhìn thấy bóng dáng học trò cưng của mình - Hàn Lâm.

Hàn Lâm đang đi dép lê, có vẻ như vừa ra khỏi ký túc xá, chạy đến mức dép cũng rơi mất một chiếc, cách đám người, từ xa ra hiệu cho ông.

“Hoành, thánh, tới, không, kịp…” Vương giáo sư đọc theo thủ thế của cô, trong lòng chợt trùng xuống.

Thất sách!

Cái đoàn người này là đang chạy đi xếp hàng mua hoành thánh!

Chỉ lướt nhìn sơ qua cũng đã có bảy tám chục người, mỗi người mua một hai phần, hoành thánh sắp bay hết đi rồi!

Bất chấp cãi nhau với Mộ Dung giáo sư, Vương giáo sư cất bước, run rẩy vội vã gia nhập vào đội ngũ chạy bộ.

Mộ Dung giáo sư lúc này cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra, không cam lòng yếu thế, đương nhiên cũng chạy theo.

Vậy là, càng ngày càng nhiều người gia nhập vào đoàn người, đủ mọi lứa tuổi nam nữ già trẻ đến từ các khoa khác nhau.

Lấy Ninh Sanh dẫn đầu, đoàn người chạy bộ mênh mông cuồn cuộn có hơn trăm người, chạy qua đại lộ rợp bóng cây, chạy qua sân thể dục chứa đầy nhiệt huyết, một đường lao như bay về phía cổng nam của Kinh Đại!

Không giống với các bạn học khác, Ninh Sanh ngày thường vẫn có một chút vận động, không đến mức vừa chạy một đoạn ngắn đã thở hồng hộc.

Nhưng mà, rất nhanh cậu ấy cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi, tóc mái dính ướt vào trán, tim đập nhanh, hô hấp dần dần trở nên không xong. Đây là một buổi chiều đầu thu bình thường không có gì đặc biệt, chân trời chất đầy mây tía, ánh hoàng hôn vàng đỏ rực rỡ từ trên cao rơi xuống, Ninh Sanh bị đám người vui vẻ chạy vội vây quanh.

Mười phút sau, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đã chạy đến cổng phía Nam.

Lúc này vẫn chưa đến sáu giờ chiều, rất hiển nhiên, ông chủ đúng 7 giờ bày quán vẫn còn chưa đến.

Mọi người đều mệt đến mức thở hổn hển, chống tay lên đầu gối, lau mồ hôi.

Bọn họ cậu nhìn tui, tui nhìn cậu, thấy được bộ dáng chật vật của nhau, đều nhịn không được nở nụ cười.

Người cũng đã lớn tuổi thế này rồi mà còn vì một chén hoành thánh, không chỉ đến xếp hàng hơn một tiếng, còn chạy vội một hồi như vậy!

Cảm giác như trở lại thời thơ ấu, hồi còn nhỏ xíu đuổi theo sau mông người bán hàng rong để mua kẹo hồ lô khắp mười mấy con phố.

Nhưng mà, hoành thánh quả thật đáng giá!

“Mák, phục bản thân mình quá đi.”

“Đều đã như thế này rồi, hôm nay có lẽ sẽ được ăn hoành thánh nhỉ?”

“Nhưng mà vẫn phải hỏi, ai là người đầu tiên bắt đầu chạy thế?”

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía trước nhất của đội ngũ, nhìn người đã dẫn đầu từ nãy đến giờ.

— Thanh niên dáng người đĩnh bạt thon gầy, tóc mái ướt đẫm mồ hôi, trên khuôn mặt từ trước đến nay vẫn luôn tái nhợt cũng hiện lên chút đỏ ửng vì chạy vội, chống đầu gối thở hổn hển, một cánh tay nắm chặt giơ lên cao.

Là thủ thế của người chiến thắng!

Ninh Sanh đã thành công trở thành người đầu tiên đến được quầy bán hoành thánh!

Mọi người hâm mộ ghen tị hận mà nhìn về phía cậu ấy.

Nhưng không thể không nói, hiện tại cả người Ninh Sanh trông có vẻ vô cùng sinh động, vô cùng bình dân.

Cậu ấy không còn là một nhân vật hoàn mỹ trong sách, tràn ngập cảm giác thần bí, chỉ xuất hiện trên các tường thổ lộ hoặc diễn đàn trường trong truyền thuyết, mà là một sinh viên chân chân thật thật đứng ở trước mặt bọn họ, bởi vì có thể xếp hàng ở vị trí đầu tiên mua hoành thánh mà vui vẻ tự hào.

Lý Minh Hi đưa chai nước cho Ninh Sanh, cậu ấy ngửa đầu uống một hơi, thật sự rất vội vàng.

Nhóm mười mấy nam sinh lúc đầu chạy cùng bọn họ bắt đầu cười lớn:

"Ninh Sanh, không ngờ trực giác của cậu lại nhạy bén như vậy!"

Lớp ngụy trang của bọn họ đã bị cậu ấy vạch trần trong một giây.

Một nam sinh khác đi lên, cho cậu ấy một cú đấm đầy thân thiện: "Cậu đúng thật là có thể chạy ghê, chúng tôi nhiều người như vậy mà chẳng ai đuổi kịp cậu!"

"Các cậu quá yếu, phải luyện tập nhiều hơn." Ninh Sanh nói.

"Thằng nhóc này, cậu đúng là…"

Các nam sinh túm tụm xung quanh Ninh Sanh nghe cậu ấy nói như vậy, tức giận đến nghiến răng ken két.

“Có gan thì tối nay gặp nhau ở Summoner's Rift*, dạy cho cậu biết cái gì gọi là thực lực!”

*Một khu vực trong Liên Minh Huyền Thoại.

Ninh Sanh: “Được thôi, nhưng các cậu đừng có tụt xuống hạng đồng đấy nhé.”

Nhóm nam sinh: “...”

Trước giờ không phát hiện ra, hóa ra Ninh Sanh lại có cái miệng tiện như vậy!

Mọi người vừa cười vừa chọc ghẹo, đánh yêu vài cái với nhau.

Ninh Sanh bị đám người vây xung quanh, có người thọc lét khiến cậu ấy cười đến mức không thở nổi, nước mắt cũng trào ra.

Thật vui vẻ.

Thì ra, sinh hoạt ở đại học cũng có thể vui vẻ như vậy.

Thấy Ninh Sanh vui vẻ, Lý Minh Hi cũng mỉm cười, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác vui mừng như một người mẹ già.

Trước đây, hầu hết sinh viên trong ký túc xá đều đi đường vòng tránh xa Ninh Sanh, không muốn chơi với cậu, ngại cậu lạnh lùng và tỏ vẻ thanh cao. Bây giờ thì cuối cùng mọi người cũng phát hiện, thực ra Ninh Sanh là một người rất dễ gần!

Hắn thật sự cảm thấy vui mừng.

Mà bên kia, Vương giáo sư Vương và Mộ Dung giáo sư vẫn còn đang đấu khẩu.

“Tôi chạy tương đối nhanh hơn.”

“Nghe mắc cười, với cái tay già chân yếu của ông à, vẫn là tôi nhanh hơn…”

Mọi người liền cứ ồn ào nhốn nháo trò chuyện như vậy, mặt trời từ từ trốn đi, hoàng hôn vội đuổi tới, vậy mà chẳng ai nhận ra thời gian đang dần dần trôi qua.

Bảy giờ tối đến một cách lặng lẽ.

Trong ánh mắt lấp lánh háo hức chờ mong của mọi người, Giản Vân Lam dẫm lên xe ba bánh, khoác ánh chiều tà buổi hoàng hôn, chậm rãi xuất hiện như một vị chúa cứu thế —

“Ông chủ đến rồi!!!”

“A a a a, hoành thánh, hoành thánh của tuii!”

“Ông chủ hôm nay bán hoành thánh vị gì thế? Túi tiền của tôi đã sẵn sàng rồi!”

“Náo nhiệt quá nhỉ.” Giản Vân Lam nhìn khuôn mặt rạng ngời hồng hào tràn ngập mong đợi của mọi người, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.

Cậu dừng xe ba bánh, bắt đầu sắp xếp nguyên liệu nấu ăn và hộp đóng gói vào đúng vị trí, nói: “Hôm nay là hoành thánh chiên kiểu Quảng Đông, chiên ngay tại chỗ, vẫn giá ba mươi tệ một phần như cũ, mỗi phần tặng kèm một ly trà chanh có gas miễn phí.”

Úiii, hôm nay còn tặng kèm đồ uống miễn phí nữa kìa!

Hoành thánh chiên là món gì? Rất nhiều bạn học là người phương Bắc chưa từng ăn qua món hoành thánh chiên bao giờ, tất cả đều tò mò nhìn về phía trước.

Nhưng mà, bất kể là món gì, chỉ cần là ông chủ làm, chắc chắn đều ăn rất ngon!

Giản Vân Lam mở nắp nồi, hương thơm ngào ngạt từ dầu nóng tỏa ra —

Trong nồi to ngày hôm nay, là cả một nồi tràn đầy dầu nóng vàng ươm!

Trên thớt, từng viên hoành thánh trắng tinh có hình cá vàng kèm theo cái đuôi nhỏ dễ thương được xếp thành hàng ngay ngắn.

“Hôm nay mỗi người giới hạn mua một phần.” Giản Vân Lam tuyên bố. Vì để càng nhiều người được thưởng thức hơn.

“Tôi muốn một phần.” Người đứng đầu hàng là Ninh Sanh lập tức thanh toán, cậu ấy nhìn Giản Vân Lam, ánh mắt mềm mại, hàng mi khẽ rũ, âm thanh dịu dàng trầm ấm hỏi: “Ông chủ... Có thể bán thêm cho tôi một phần nữa được không?”

Làm gì còn hình tượng đoá hoa cao lãnh trong truyền thuyết nữa chứ.

Nếu đổi thành một choá nhan sắc ở đây, bị Ninh Sanh dùng ánh mắt này nhìn, có lẽ đã sớm tan chảy, không thể từ chối nổi bất kỳ yêu cầu nào của cậu.

Nhưng Giản Vân Lam thì khác.

Trong mắt cậu chỉ bày quán.

“Cảm ơn vì đã thích.” Giản Vân Lam cười cười: “Nhưng mỗi người hạn mua một phần.”

Ninh Sanh cúi đầu, trông có vẻ hơi thất vọng.

“Ninh Thần gian xảo, không được chơi ăn gian nha!” Lý Minh Hi lớn tiếng mách.

Ninh Sanh quay đầu lại, cho Lý Minh Hi một đấm, mặt không biểu cảm nói: “Bạn học Lý Minh Hi, lo mà quản tốt bản thân mình đi.”

Lý Minh Hi ăn đau ôm bả vai: “...” Đây là tuồng kịch thay đổi sắc mặt gì thế hã.

Không phải, cậu đánh thật à! Đau quớ!

Phía sau Ninh Sênh, các bạn học khác cũng đang xếp hàng, sôi nổi thanh toán:

“Ông chủ, em cũng muốn một phần!”

“Bên đây một phần không thêm hành nhé.”

“Hai phần, muốn thêm cay!”

Giản Vân Lam nước chảy mây trôi nhanh nhẹn vớt hoành thánh, dùng vá lớn đựng rồi thả vào chảo dầu nóng.

Ngay khi vào trong nồi, lập tức có âm thanh xèo xèo từ dầu nóng bốc lên, hơi nước quay cuồng bốc lên, từng viên hoành thánh nhỏ xinh trắng trẻo dần dần chuyển thành màu vàng óng, nổi lên trên. Cùng lúc đó, hương thơm của nhân thịt bên trong hoành thánh cũng lan tỏa tứ phía!

Hoàn toàn khác biệt với hoành thánh ăn kèm nước dùng thanh đạm, hoành thánh chiên, thật sự là món ăn vô cùng gi.an lậ.n.

Mắt thấy những viên hoành thánh bóng vàng, tai nghe được tiếng xèo xèo của món chiên giòn rụm, mũi ngửi vào mùi thơm ngào ngạt của dầu… bụng ai nấy đều bắt đầu thì thầm kêu ọc ọc, con sâu tham ăn bắt đầu thèm chảy nước miếng.

Ai mà chịu cho nổi đây!

Chỉ trong chớp mắt, phần hoành thánh chiên đầu tiên đã sẵn sàng.

“Có tương ớt chua ngọt cay, giấm, sốt mayonnaise, quý khách muốn chọn vị nào?”

Ninh Sanh nuốt nuốt nước miếng, nói: “Tương ớt cay ngọt đi.”

“Được.”

Giản Vân Lam vớt hoành thánh chiên ra, bỏ vào chén, xếp đều thành một vòng tròn, ở giữa là một chén nhỏ đựng tương ớt chua ngọt. Những viên hoành thánh chiên đến vàng óng giòn rụm kia, to tròn đầy đặn, ánh một lớp dầu lấp lánh trong suốt, thấp thoáng có thể nhìn thấy nhân thịt mọng nước tươi mới bên trong lớp vỏ mỏng xốp, lại rắc thêm một chút mè trắng, chính giữa là chén tương ớt chua ngọt màu đỏ cam…

Chảy nước miếng, chảy nước miếng.

Nước dãi của mọi người đều sắp nhỏ giọt hết xuống đất.

Giản Vân Lam còn từ thùng đựng nước uống trong suốt ở bên cạnh, rót ra một ly trà chanh sủ, trong lyi đầy ắp đá lạnh, thả thêm lát chanh tươi bên trên, cậu đồng thời đưa ly trà và chén hoành thánh vào tay Ninh Sanh.

Dưới ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa thèm thuồng của mọi người, Ninh Sanh ngẩng cao đầu ưỡn thẳng ngực, nhận lấy hộp đồ ăn.

Gấp không thể chờ nổi, cậu kẹp một viên hoành thánh, đưa vào trong miệng…

-----

Bonus ảnh:


Chương Trước                                                                                         Chương Sau